Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Ads - Cô Vy à! Những mẫu mã này quả thật rất đẹp, không hề lỗi tý nào!
- Thật ạ? Đấy tôi đã bảo mà!
- Tôi đã đưa cho giám đốc rồi! Chưa thấy giám đốc bảo gì cả, chắc đang xem xét
- Vâng! Mong là giám đốc sẽ thay đổi quyết định. Cảm ơn tổ trưởng ạ!
- Tôi cũng mong thế! Thôi cô vào làm việc đi!
- Vâng thưa tổ trưởng!
***
- Nào! Hết giờ làm rồi! Chúng ta đi thôi, các chiến hữu của tôi ơi!- Việt lên tiếng.
Họ đi cùng nhau đến 1 quán ăn gần đó.
- Chúc mừng sinh nhật anh Việt Mập nha! Cạn chén nào!
Cạch…
- Ủa? Sao Vy không uống?
- Em không uống được rượu anh ạ!
- Ôi chán thế! Em cứ uống thử đi! Ngon lắm! Hôm nay là sinh nhật anh mà em không uống là anh buồn đấy!
- Em chưa uống bao giờ, em không dám uống vì bố mẹ em bảo con gái uống rượu không tốt!
- Đấy là không nên uống nhiều. Tập uống đi em, mai sau sẽ phải uống nhiều đó!
- Nhưng em…
- Nhưng nhị gì? Uống đi, ngon lắm!
- Đúng rồi! Uống đi, uống đi, uống đi!- Mọi người đồng thanh.
Riêng Kevin thì không nói gì, anh ngồi nhìn Vy trong suốt cả buổi liên hoan vì anh ngồi đối diện cô. Thế nên mỗi lần ngẩng mặt lên là Vy lại nhìn thấy ánh mắt như soi mói từng cử chỉ của cô. Cô chỉ biết cúi mặt xuống và nói, không dám ngẩng đầu lên nữa. Kevin vẫn nhìn cô không rời, mặt không chút cảm xúc. Vì mọi người cứ thúc giục, Vy cầm ly rượu lên rồi nhấp 1 ngụm.
- Chà! Anh nói đúng! Rượu ngon thật đấy!
- Đấy! Anh bảo mà!- Việt cười.
Vy uống hết ly này rồi đến ly khác khiến mọi người sửng sốt.
- Em uống nhiều quá rồi đấy! Dừng lại đi Vy!
- Hic… Dừng… hic… là… dừng… hic… thế nào? Mang thêm… hic… rượu ra… hic… đây!
- Vy say quá rồi! Làm thế nào bây giờ?- Ngân lo lắng.
- Chết rồi! Chỉ tại anh, anh không ngờ là Vy lại bị say đến mức này!
- Cô Vy đi xe buýt đó! Làm sao mà để cho cô ấy đi xe buýt về trong tình trạng thế này được? Bây giờ phải có người đưa về!- Tổ trưởng Hoàng nói.
- Em không biết nhà Vy!
- Thì anh cũng có biết đâu? Cả phòng chả ai biết cả! Cô ấy mới vào làm hôm qua mà! Hôm nay nhà anh có khách, anh không thể đưa cô ấy về được!
- Hôm nay em không về nhà! Em sang bên nhà đứa bạn có việc!
- Tôi phải sang bên ngoại đón con!
- Em về làm báo cáo, mai phải nộp cho bên người mẫu.
Tất cả, ai cũng đều có lí do riêng của mình, trừ Kevin, anh không nói không rằng, chỉ ngồi theo dõi mọi người nói chuyện.
- À! Em biết 1 người có thể đưa Vy về!
- Ai?- Mọi người cùng đồng thanh.
Chi liếc mắt sang Kevin, mọi người cùng nhìn theo rồi ”ồ” lên.
- Sao mọi người nhìn tôi ghê thế?- Kevin ngạc nhiên.
- Giám đốc à! Anh đưa Vy về nha!- Việt nói.
- Hả? Sao lại là tôi?
- Thì chúng tôi đều có việc bận cả, chỉ có mỗi mình anh là không bận thôi!
- Phải đấy!- Mọi người đồng thanh.
- Ơ nhưng mà…
- Giám đốc à! Xin hãy đưa Vy về đi, chỉ có mỗi anh thôi mà!- Ngân nói.
- Thôi được rồi! Tôi sẽ đưa cô ấy về!
- Cảm ơn giám đốc! Thôi cũng muộn rồi! Chúng ta về thôi! Cần phải đưa Vy về ngay mà!
Tiệc tan, họ chào nhau rồi mỗi người 1 nơi. Sau khi mọi người về hết, Kevin bế xốc Vy lên rồi đưa vào xe của mình.
- Cái con mèo xù này, say bí tỉ rồi! Không còn biết trời đất là gì nữa.
***
”Ấm quá! Gấu bông Pumpy của chị. Mà sao em cao thế? Hơi gầy nữa, em mặc quần áo sao? Hình như đây không phải Pumpy! Đây là…”
Vy mở mắt, trước mặt cô không phải là chú gấu bông to đùng cô hay ôm khi ngủ mà là 1 chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ đang ngủ tựa như 1 thiên thần, cô và anh đang ôm nhau, quay mặt vào nhau.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…- Vy bật dậy rồi hét lên.
Tiếng hét của cô làm Kevin tỉnh giấc, anh bịt tai lại rồi nói:
- Cô điên à? Mới sáng ngày ra đã hét ầm ĩ rồi! Có để cho người ta ngủ không thì bảo?
- Đây… đây là đâu? Sao tôi lại ở đây với anh? Anh… anh đã làm gì tôi hả?
- Tôi có làm gì cô đâu?
- Anh im đi! Tôi ghét anh! Đêm qua anh đã làm gì tôi? Anh đã làm gì?
- Đồ hâm! Tối qua cô uống bao nhiêu rượu rồi lăn ra ngủ say như chết. Tôi không biết nhà cô ở đâu nên đưa cô về nhà tôi. Tôi tốt với cô như vậy mà cô lại nghĩ tôi là hạng yêu râu xanh hả đồ mèo xù ngốc nghếch kia?
- Thế đây là đâu?
- Đây là phòng tôi!
- Trời ơi! Nhà anh to đùng đoàng thế này thì thiếu gì phòng mà tại sao cứ nhất thiết phải đưa tôi vào phòng anh hả? Anh đúng là loại đàn ông vớ vẩn lẳng lơ mà! Đồ xấu xa! Thế chẳng phải yêu râu xanh thì là gì?
- Cô im đi được không? Hôm qua tôi về muộn quá, lúc ấy người làm ngủ hết rồi! Muốn sang phòng khác thì phải dọn dẹp. Tôi thấy mất thời gian quá nên thôi, đưa cô vào phòng tôi luôn.- Kevin giải thích.
- Thế tại sao anh lại nằm cạnh tôi?
- Tôi không thích nằm dưới đất, quen nằm trên giường rồi!
- Anh… anh… Tại sao anh không xuống phòng khách hay chỗ khác mà nằm?
- Tôi sợ cô sẽ lấy đi đồ trong phòng tôi!
- Anh nghĩ tôi là loại người đó sao?
- Đương nhiên! Tôi mới quen cô có 2 ngày mà!
- Tôi không tin là anh không làm gì tôi! Nói thật đi, nhanh lên!- Vy quát.
- Cô nhìn xuống quần áo mình đi, xem có bị xộc xệch hay gì không?
Vy nhìn xuống, quả nhiên quần áo vẫn bình thường y như hôm qua cô đi ăn liên hoan.
- Thấy chưa? Tôi chưa làm gì cô nha! Đừng nói tôi như thế nữa! Thôi đi đánh răng rồi xuống ăn sáng đi!
- Thôi chết rồi! Muộn rồi! Đi làm!
- Hôm nay là chủ nhật! Cô say quá nên bị đơ à?
Vy đỏ mặt, cô quên khuấy mất là hôm nay được nghỉ.
- Nhanh lên còn xuống ăn sáng!
- Biết rồi! Anh cứ xuống trước đi!
Kevin vừa đi xuống thì anh nhìn thấy cậu em trai yêu quý đang ngồi trên bàn và cười một mình.
- Em trai! Hôm nay có chuyện gì à? Sao vui thế?
- Anh à! Sáng hôm qua em đi lên ngã tư, đang mải nhắn tin cho thằng Tú nên không để ý là có đèn đỏ, thế là em cứ đi về phía trước thì không may đâm vào 1 con bé.
- Thế thì có gì đáng để vui?- Kevin nhíu mày.
- Anh từ từ nghe em kể hết đã. Thế là em và cô ta cãi nhau. Nhưng do em vội quá nên phải đi luôn. Lúc đó em bực mình lắm ý, làm xước xe người ta rồi mà không thèm xin lỗi lấy 1 câu. Nếu không phải do chuyện thằng Tú thì em đã cho cô ta 1 trận rồi!
- Sao lại chuyện thằng Tú? Em lại đánh nhau phải không?
- Tại lũ thằng Phong cứ dọa đánh thằng Tú nên em phải đi cùng nó để giúp đỡ thôi, nhưng chuyện giải quyết xong rồi! Thằng Phong làm hòa với thằng Tú rồi!
- Ừ rồi sao nữa?
- Anh có biết vì sao em vui không?
- Vòng vo quá nói đi!
- Cô ta lại chính là học sinh mới của lớp em, vừa vào học sáng nay. Lạ là, tất cả con gái trường Royal đều chết mê chết mệt em mà riêng cô ta thì không! Em bực mình quá anh Kevin à!
- Đồ trẻ con! Em làm cho cô bé đó ghét ngay từ lúc tông xe rồi mà còn mong muốn được người ta thích mình nữa sao? Em hâm nó vừa vừa thôi chứ!
- Em không quan tâm! Nhất định em sẽ khiến cho cô ta phải thích em!
- Haizz! Thằng nhóc này! Em ngang bướng quá!- Kevin thở dài.
- Kệ em! Mà nhà mình hôm nay có khách à? Em thấy có đôi giày búp bê ở chỗ cửa ra vào. Lạ thật khách gì mà đến sớm thế nhỉ? Mới sáng sớm ra đã xông vào nhà mình rồi!
- Tôi về đây! Không cần ăn sáng đâu!- Tiếng Vy từ đằng sau làm Kevin và cậu em trai giật bắn mình.
- Ơ kia là ai thế anh Kevin? Có phải là người khách không?
- À! Nhân viên của anh đó! Hôm qua anh đi ăn liên hoan, cô ấy bị say rượu nên anh đưa cô ấy về đây!
- Á à! Hóa ra là thế! Anh đã làm gì chị ấy hả? Anh đưa chị ấy vào phòng anh đúng không?
- Cái thằng này! Muốn ăn đòn hả? Em nghĩ anh là loại người đó à?- Kevin trừng mắt.
- Đương nhiên rồi! Hoàng Bảo Duy này mà đoán thì chỉ có chuẩn! Mà chị này xinh à nha! Anh đúng là giỏi thật đó!
- Thằng này! Em chết rồi! Hây ya…
- Á á! Anh Kevin tha cho em á á…- Duy la to.
- Này 2 anh kia! Có mở cửa cho tôi không thì bảo?- Vy hét lên.
- Ơ cô về thật à? Ăn sáng đã! Mà cô đâu có biết đường về nhỉ?
”Ờ nhỉ? Mình đâu có biết đường? Chết tiệt! Ôi xấu hổ quá!”
- Thế thì… anh có thể… đưa tôi… về nhà được không?- Vy ấp úng.
- Được thôi! Nhưng trước hết ăn sáng đã rồi đi đâu thì đi!
Reng reng…
- Alô?
- Chị Vy à? Cả tối qua chị ở đâu vậy? Sao chị không về nhà?
- Tối qua… tối qua… À tối qua chị sang nhà 1 chị trong công ty. Có chút việc ở công ty nên chị nhờ chị ý chỉ bảo mà! Em yên tâm, tý chị về!
- Vâng! Chị nhờ về sớm nhé! Bây giờ em đang trên đường đến trường có chút việc, tiện thể đi làm cái giỏ mới. Tự nhiên tối qua cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho em bảo bây giờ đi đến trường gặp cô!
- Thế á? Em là học sinh mới mà! Cô hẹn gặp làm gì nhỉ?
- Cô không bảo gặp để làm gì cả, cô chỉ bảo cứ đến đi thôi! Em nghĩ chắc cô nói về quy định và cách học vì em là học sinh mới mà!
- Ừ cũng có lý! Em đang đi hả? Mà ra đường phải cẩn thận đó! Có vấn đề gì thì phải gọi ngay cho chị nhé!
- Ok chị! Bai bai chị!
- Bai bai em!
Cạch…
- Sao thế? Em gái đi đâu xa à? Sao phải cẩn thận?
- Anh quan tâm làm gì? Vô duyên!- Vy bĩu môi.
- Đấy đâu phải quan tâm? Tôi chỉ hỏi thôi mà!
- Thế thì tôi không trả lời câu hỏi của anh, ờ…- Vy lè lưỡi.
- Cô… cô…- Kevin cứng họng.
- Thôi 2 người trật tự đi cho em nhờ! Anh Kevin ơi, em ra ngoài chơi đây!
- Lại đi chơi! Học thì không chịu học!
- Chả cần học thì em cũng hiểu hết sạch rồi!
- Em điêu ít thôi! Môn Tiếng Anh thì em rất kém, đi thi đại học sẽ có Tiếng Anh đấy! Hay anh thuê gia sư cho em nhé?
- Thôi mà anh! Em ghét học gia sư lắm! Anh cũng biết là chẳng có gia sư nào chịu nổi em trong 1 buổi còn gì!
- Anh không biết! Thế thì anh sẽ bảo cô giáo chủ nhiệm lớp em lo liệu chuyện này! Thực ra anh gọi cho cô giáo từ sáng nay rồi, cô giáo bảo cô sẽ nhờ 1 người rất giỏi Tiếng Anh giúp đỡ em.
- Ai hả anh?
- Anh không biết! Tý nữa mới biết được là ai! Chuẩn bị tinh thần mà học hành cho tử tế đi!
- Thôi mà anh Kevin đẹp trai!
- Khen vô ích thôi!
- Thật ạ? Đấy tôi đã bảo mà!
- Tôi đã đưa cho giám đốc rồi! Chưa thấy giám đốc bảo gì cả, chắc đang xem xét
- Vâng! Mong là giám đốc sẽ thay đổi quyết định. Cảm ơn tổ trưởng ạ!
- Tôi cũng mong thế! Thôi cô vào làm việc đi!
- Vâng thưa tổ trưởng!
***
- Nào! Hết giờ làm rồi! Chúng ta đi thôi, các chiến hữu của tôi ơi!- Việt lên tiếng.
Họ đi cùng nhau đến 1 quán ăn gần đó.
- Chúc mừng sinh nhật anh Việt Mập nha! Cạn chén nào!
Cạch…
- Ủa? Sao Vy không uống?
- Em không uống được rượu anh ạ!
- Ôi chán thế! Em cứ uống thử đi! Ngon lắm! Hôm nay là sinh nhật anh mà em không uống là anh buồn đấy!
- Em chưa uống bao giờ, em không dám uống vì bố mẹ em bảo con gái uống rượu không tốt!
- Đấy là không nên uống nhiều. Tập uống đi em, mai sau sẽ phải uống nhiều đó!
- Nhưng em…
- Nhưng nhị gì? Uống đi, ngon lắm!
- Đúng rồi! Uống đi, uống đi, uống đi!- Mọi người đồng thanh.
Riêng Kevin thì không nói gì, anh ngồi nhìn Vy trong suốt cả buổi liên hoan vì anh ngồi đối diện cô. Thế nên mỗi lần ngẩng mặt lên là Vy lại nhìn thấy ánh mắt như soi mói từng cử chỉ của cô. Cô chỉ biết cúi mặt xuống và nói, không dám ngẩng đầu lên nữa. Kevin vẫn nhìn cô không rời, mặt không chút cảm xúc. Vì mọi người cứ thúc giục, Vy cầm ly rượu lên rồi nhấp 1 ngụm.
- Chà! Anh nói đúng! Rượu ngon thật đấy!
- Đấy! Anh bảo mà!- Việt cười.
Vy uống hết ly này rồi đến ly khác khiến mọi người sửng sốt.
- Em uống nhiều quá rồi đấy! Dừng lại đi Vy!
- Hic… Dừng… hic… là… dừng… hic… thế nào? Mang thêm… hic… rượu ra… hic… đây!
- Vy say quá rồi! Làm thế nào bây giờ?- Ngân lo lắng.
- Chết rồi! Chỉ tại anh, anh không ngờ là Vy lại bị say đến mức này!
- Cô Vy đi xe buýt đó! Làm sao mà để cho cô ấy đi xe buýt về trong tình trạng thế này được? Bây giờ phải có người đưa về!- Tổ trưởng Hoàng nói.
- Em không biết nhà Vy!
- Thì anh cũng có biết đâu? Cả phòng chả ai biết cả! Cô ấy mới vào làm hôm qua mà! Hôm nay nhà anh có khách, anh không thể đưa cô ấy về được!
- Hôm nay em không về nhà! Em sang bên nhà đứa bạn có việc!
- Tôi phải sang bên ngoại đón con!
- Em về làm báo cáo, mai phải nộp cho bên người mẫu.
Tất cả, ai cũng đều có lí do riêng của mình, trừ Kevin, anh không nói không rằng, chỉ ngồi theo dõi mọi người nói chuyện.
- À! Em biết 1 người có thể đưa Vy về!
- Ai?- Mọi người cùng đồng thanh.
Chi liếc mắt sang Kevin, mọi người cùng nhìn theo rồi ”ồ” lên.
- Sao mọi người nhìn tôi ghê thế?- Kevin ngạc nhiên.
- Giám đốc à! Anh đưa Vy về nha!- Việt nói.
- Hả? Sao lại là tôi?
- Thì chúng tôi đều có việc bận cả, chỉ có mỗi mình anh là không bận thôi!
- Phải đấy!- Mọi người đồng thanh.
- Ơ nhưng mà…
- Giám đốc à! Xin hãy đưa Vy về đi, chỉ có mỗi anh thôi mà!- Ngân nói.
- Thôi được rồi! Tôi sẽ đưa cô ấy về!
- Cảm ơn giám đốc! Thôi cũng muộn rồi! Chúng ta về thôi! Cần phải đưa Vy về ngay mà!
Tiệc tan, họ chào nhau rồi mỗi người 1 nơi. Sau khi mọi người về hết, Kevin bế xốc Vy lên rồi đưa vào xe của mình.
- Cái con mèo xù này, say bí tỉ rồi! Không còn biết trời đất là gì nữa.
***
”Ấm quá! Gấu bông Pumpy của chị. Mà sao em cao thế? Hơi gầy nữa, em mặc quần áo sao? Hình như đây không phải Pumpy! Đây là…”
Vy mở mắt, trước mặt cô không phải là chú gấu bông to đùng cô hay ôm khi ngủ mà là 1 chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ đang ngủ tựa như 1 thiên thần, cô và anh đang ôm nhau, quay mặt vào nhau.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…- Vy bật dậy rồi hét lên.
Tiếng hét của cô làm Kevin tỉnh giấc, anh bịt tai lại rồi nói:
- Cô điên à? Mới sáng ngày ra đã hét ầm ĩ rồi! Có để cho người ta ngủ không thì bảo?
- Đây… đây là đâu? Sao tôi lại ở đây với anh? Anh… anh đã làm gì tôi hả?
- Tôi có làm gì cô đâu?
- Anh im đi! Tôi ghét anh! Đêm qua anh đã làm gì tôi? Anh đã làm gì?
- Đồ hâm! Tối qua cô uống bao nhiêu rượu rồi lăn ra ngủ say như chết. Tôi không biết nhà cô ở đâu nên đưa cô về nhà tôi. Tôi tốt với cô như vậy mà cô lại nghĩ tôi là hạng yêu râu xanh hả đồ mèo xù ngốc nghếch kia?
- Thế đây là đâu?
- Đây là phòng tôi!
- Trời ơi! Nhà anh to đùng đoàng thế này thì thiếu gì phòng mà tại sao cứ nhất thiết phải đưa tôi vào phòng anh hả? Anh đúng là loại đàn ông vớ vẩn lẳng lơ mà! Đồ xấu xa! Thế chẳng phải yêu râu xanh thì là gì?
- Cô im đi được không? Hôm qua tôi về muộn quá, lúc ấy người làm ngủ hết rồi! Muốn sang phòng khác thì phải dọn dẹp. Tôi thấy mất thời gian quá nên thôi, đưa cô vào phòng tôi luôn.- Kevin giải thích.
- Thế tại sao anh lại nằm cạnh tôi?
- Tôi không thích nằm dưới đất, quen nằm trên giường rồi!
- Anh… anh… Tại sao anh không xuống phòng khách hay chỗ khác mà nằm?
- Tôi sợ cô sẽ lấy đi đồ trong phòng tôi!
- Anh nghĩ tôi là loại người đó sao?
- Đương nhiên! Tôi mới quen cô có 2 ngày mà!
- Tôi không tin là anh không làm gì tôi! Nói thật đi, nhanh lên!- Vy quát.
- Cô nhìn xuống quần áo mình đi, xem có bị xộc xệch hay gì không?
Vy nhìn xuống, quả nhiên quần áo vẫn bình thường y như hôm qua cô đi ăn liên hoan.
- Thấy chưa? Tôi chưa làm gì cô nha! Đừng nói tôi như thế nữa! Thôi đi đánh răng rồi xuống ăn sáng đi!
- Thôi chết rồi! Muộn rồi! Đi làm!
- Hôm nay là chủ nhật! Cô say quá nên bị đơ à?
Vy đỏ mặt, cô quên khuấy mất là hôm nay được nghỉ.
- Nhanh lên còn xuống ăn sáng!
- Biết rồi! Anh cứ xuống trước đi!
Kevin vừa đi xuống thì anh nhìn thấy cậu em trai yêu quý đang ngồi trên bàn và cười một mình.
- Em trai! Hôm nay có chuyện gì à? Sao vui thế?
- Anh à! Sáng hôm qua em đi lên ngã tư, đang mải nhắn tin cho thằng Tú nên không để ý là có đèn đỏ, thế là em cứ đi về phía trước thì không may đâm vào 1 con bé.
- Thế thì có gì đáng để vui?- Kevin nhíu mày.
- Anh từ từ nghe em kể hết đã. Thế là em và cô ta cãi nhau. Nhưng do em vội quá nên phải đi luôn. Lúc đó em bực mình lắm ý, làm xước xe người ta rồi mà không thèm xin lỗi lấy 1 câu. Nếu không phải do chuyện thằng Tú thì em đã cho cô ta 1 trận rồi!
- Sao lại chuyện thằng Tú? Em lại đánh nhau phải không?
- Tại lũ thằng Phong cứ dọa đánh thằng Tú nên em phải đi cùng nó để giúp đỡ thôi, nhưng chuyện giải quyết xong rồi! Thằng Phong làm hòa với thằng Tú rồi!
- Ừ rồi sao nữa?
- Anh có biết vì sao em vui không?
- Vòng vo quá nói đi!
- Cô ta lại chính là học sinh mới của lớp em, vừa vào học sáng nay. Lạ là, tất cả con gái trường Royal đều chết mê chết mệt em mà riêng cô ta thì không! Em bực mình quá anh Kevin à!
- Đồ trẻ con! Em làm cho cô bé đó ghét ngay từ lúc tông xe rồi mà còn mong muốn được người ta thích mình nữa sao? Em hâm nó vừa vừa thôi chứ!
- Em không quan tâm! Nhất định em sẽ khiến cho cô ta phải thích em!
- Haizz! Thằng nhóc này! Em ngang bướng quá!- Kevin thở dài.
- Kệ em! Mà nhà mình hôm nay có khách à? Em thấy có đôi giày búp bê ở chỗ cửa ra vào. Lạ thật khách gì mà đến sớm thế nhỉ? Mới sáng sớm ra đã xông vào nhà mình rồi!
- Tôi về đây! Không cần ăn sáng đâu!- Tiếng Vy từ đằng sau làm Kevin và cậu em trai giật bắn mình.
- Ơ kia là ai thế anh Kevin? Có phải là người khách không?
- À! Nhân viên của anh đó! Hôm qua anh đi ăn liên hoan, cô ấy bị say rượu nên anh đưa cô ấy về đây!
- Á à! Hóa ra là thế! Anh đã làm gì chị ấy hả? Anh đưa chị ấy vào phòng anh đúng không?
- Cái thằng này! Muốn ăn đòn hả? Em nghĩ anh là loại người đó à?- Kevin trừng mắt.
- Đương nhiên rồi! Hoàng Bảo Duy này mà đoán thì chỉ có chuẩn! Mà chị này xinh à nha! Anh đúng là giỏi thật đó!
- Thằng này! Em chết rồi! Hây ya…
- Á á! Anh Kevin tha cho em á á…- Duy la to.
- Này 2 anh kia! Có mở cửa cho tôi không thì bảo?- Vy hét lên.
- Ơ cô về thật à? Ăn sáng đã! Mà cô đâu có biết đường về nhỉ?
”Ờ nhỉ? Mình đâu có biết đường? Chết tiệt! Ôi xấu hổ quá!”
- Thế thì… anh có thể… đưa tôi… về nhà được không?- Vy ấp úng.
- Được thôi! Nhưng trước hết ăn sáng đã rồi đi đâu thì đi!
Reng reng…
- Alô?
- Chị Vy à? Cả tối qua chị ở đâu vậy? Sao chị không về nhà?
- Tối qua… tối qua… À tối qua chị sang nhà 1 chị trong công ty. Có chút việc ở công ty nên chị nhờ chị ý chỉ bảo mà! Em yên tâm, tý chị về!
- Vâng! Chị nhờ về sớm nhé! Bây giờ em đang trên đường đến trường có chút việc, tiện thể đi làm cái giỏ mới. Tự nhiên tối qua cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho em bảo bây giờ đi đến trường gặp cô!
- Thế á? Em là học sinh mới mà! Cô hẹn gặp làm gì nhỉ?
- Cô không bảo gặp để làm gì cả, cô chỉ bảo cứ đến đi thôi! Em nghĩ chắc cô nói về quy định và cách học vì em là học sinh mới mà!
- Ừ cũng có lý! Em đang đi hả? Mà ra đường phải cẩn thận đó! Có vấn đề gì thì phải gọi ngay cho chị nhé!
- Ok chị! Bai bai chị!
- Bai bai em!
Cạch…
- Sao thế? Em gái đi đâu xa à? Sao phải cẩn thận?
- Anh quan tâm làm gì? Vô duyên!- Vy bĩu môi.
- Đấy đâu phải quan tâm? Tôi chỉ hỏi thôi mà!
- Thế thì tôi không trả lời câu hỏi của anh, ờ…- Vy lè lưỡi.
- Cô… cô…- Kevin cứng họng.
- Thôi 2 người trật tự đi cho em nhờ! Anh Kevin ơi, em ra ngoài chơi đây!
- Lại đi chơi! Học thì không chịu học!
- Chả cần học thì em cũng hiểu hết sạch rồi!
- Em điêu ít thôi! Môn Tiếng Anh thì em rất kém, đi thi đại học sẽ có Tiếng Anh đấy! Hay anh thuê gia sư cho em nhé?
- Thôi mà anh! Em ghét học gia sư lắm! Anh cũng biết là chẳng có gia sư nào chịu nổi em trong 1 buổi còn gì!
- Anh không biết! Thế thì anh sẽ bảo cô giáo chủ nhiệm lớp em lo liệu chuyện này! Thực ra anh gọi cho cô giáo từ sáng nay rồi, cô giáo bảo cô sẽ nhờ 1 người rất giỏi Tiếng Anh giúp đỡ em.
- Ai hả anh?
- Anh không biết! Tý nữa mới biết được là ai! Chuẩn bị tinh thần mà học hành cho tử tế đi!
- Thôi mà anh Kevin đẹp trai!
- Khen vô ích thôi!
Bình luận facebook