Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Anh mỉm cười, vẫn tiếp tục hát:
“Oh
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone.
And oh
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone…”
“Đừng có hát nữa! Tên đáng ghét chết tiệt!”
Mặc cho cô la hét, khó chịu, anh vẫn bình thản.
“ I turn my head to the East
I don’t see nobody by my side
I turn my head to the West
Still nobody in sight
So I turn my head to the North
Swallow that pill that they call pride
That old me is dead and gone
But that new me will be alright…”
“ Phát âm sai hết rồi! Đừng có hát nữa!”
“ Ơ tại sao mình lại nghe anh ta hát nhở? Điên mất! Vy ơi mày bị điên rồi!”
- Dừng lại! Đừng hát nữa! Tập trung lái xe đi!- Cô hét lên.
- Tôi hát không hay à?
- Không, không và không!
Xe dừng lại ở trước cổng 1 xưởng may. Fashion King có tổng cộng 15 xưởng may chia ra khắp các thành phố lớn của Việt Nam. Trong đó xưởng may ở Hà Nội là xưởng may lớn nhất chi phối tất cả các xưởng nhỏ còn lại. Xưởng may lớn đảm đương nhiệm vụ lấy các mẫu thiết kế cùng loại vải phù hợp may thành sản phẩm rồi đem ra khu trung tâm mua sắm riêng của tập đoàn để bày bán ra thị trường. Fashion không chỉ có quyền lực cao nhất mà các sản phẩm của họ cũng phải là độc nhất, không ai được phép bắt chước. Chỉ cần trang phục của công ti nào đó mà giống 1 chút thôi thì công ti đó sẽ bị niêm phong ngay lập tức mà không cần biết lý do.
Vy sung sướng chạy vào bên trong, cô đi đến hết bên này đến bên kia, chẳng ai nghĩ cô đến đây vì công việc mà là vì vui chơi giải trí. Việc chạy nhảy liên hồi của cô làm Gia Huy cảm thấy chóng mặt, anh vừa phải theo sát cô, vừa phải giải thích cho mọi người hiểu đây là 1 nhân viên trong tập đoàn, đến đây để xem quy trình sản xuất vải cùng số lượng quần áo được may ra trong 1 ngày để báo cáo với giám đốc.
Anh tóm lấy tay cô, giữ chặt để cô dừng lại.
- Anh làm gì thế? Thả ra!
- Cô bớt chạy nhảy đi, người ta đang nói kia kìa!
Vì mải chơi đùa mà cô không để ý đến những người xung quanh. Giờ đây cô là tâm điểm của sự chú ý, bàn tán. Một nơi làm việc nghiêm túc, yên lặng mà tự nhiên xuất hiện một đứa con gái dở hơi xông vào rồi bay nhảy làm náo loạn nơi đây, ai chả tức chứ?
Vy nắm chặt lấy tay áo Huy, cúi mặt xuống, nép ra sau lưng anh, ánh mắt đáng thương như cầu cứu.
- Giúp tôi với! Tôi phải hoàn thành buổi quan sát ngày hôm nay không thì Kevin sẽ giết tôi mất!
Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, tay kia khoác lên vai cô, quay sang nhìn những người xung quanh đang nhăn nhó, mọi công việc dừng lại hết để liếc nhìn 2 người này.
- Tôi xin lỗi! Tại cô ấy được tôi nuông chiều quá nên mới như thế! Mong mọi người thông cảm! Thành thật xin lỗi!
Sau câu nói của anh, mọi ánh mắt săm soi giờ không còn nữa, họ lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Họ bỏ qua cho cô là vì anh thôi, nếu không có anh thì cô đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát được ra khỏi đây. Đây là nơi làm việc, không phải nơi để chơi.
Vy xấu hổ không dám nhìn anh. Cô từ từ buông tay ra khỏi vạt áo của anh, môi mấp máy thành tiếng.
- Cảm ơn anh! Tôi xin lỗi!
Huy không nói gì, chỉ cười thích thú.
_
“Oh
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone.
And oh
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone…”
“Đừng có hát nữa! Tên đáng ghét chết tiệt!”
Mặc cho cô la hét, khó chịu, anh vẫn bình thản.
“ I turn my head to the East
I don’t see nobody by my side
I turn my head to the West
Still nobody in sight
So I turn my head to the North
Swallow that pill that they call pride
That old me is dead and gone
But that new me will be alright…”
“ Phát âm sai hết rồi! Đừng có hát nữa!”
“ Ơ tại sao mình lại nghe anh ta hát nhở? Điên mất! Vy ơi mày bị điên rồi!”
- Dừng lại! Đừng hát nữa! Tập trung lái xe đi!- Cô hét lên.
- Tôi hát không hay à?
- Không, không và không!
Xe dừng lại ở trước cổng 1 xưởng may. Fashion King có tổng cộng 15 xưởng may chia ra khắp các thành phố lớn của Việt Nam. Trong đó xưởng may ở Hà Nội là xưởng may lớn nhất chi phối tất cả các xưởng nhỏ còn lại. Xưởng may lớn đảm đương nhiệm vụ lấy các mẫu thiết kế cùng loại vải phù hợp may thành sản phẩm rồi đem ra khu trung tâm mua sắm riêng của tập đoàn để bày bán ra thị trường. Fashion không chỉ có quyền lực cao nhất mà các sản phẩm của họ cũng phải là độc nhất, không ai được phép bắt chước. Chỉ cần trang phục của công ti nào đó mà giống 1 chút thôi thì công ti đó sẽ bị niêm phong ngay lập tức mà không cần biết lý do.
Vy sung sướng chạy vào bên trong, cô đi đến hết bên này đến bên kia, chẳng ai nghĩ cô đến đây vì công việc mà là vì vui chơi giải trí. Việc chạy nhảy liên hồi của cô làm Gia Huy cảm thấy chóng mặt, anh vừa phải theo sát cô, vừa phải giải thích cho mọi người hiểu đây là 1 nhân viên trong tập đoàn, đến đây để xem quy trình sản xuất vải cùng số lượng quần áo được may ra trong 1 ngày để báo cáo với giám đốc.
Anh tóm lấy tay cô, giữ chặt để cô dừng lại.
- Anh làm gì thế? Thả ra!
- Cô bớt chạy nhảy đi, người ta đang nói kia kìa!
Vì mải chơi đùa mà cô không để ý đến những người xung quanh. Giờ đây cô là tâm điểm của sự chú ý, bàn tán. Một nơi làm việc nghiêm túc, yên lặng mà tự nhiên xuất hiện một đứa con gái dở hơi xông vào rồi bay nhảy làm náo loạn nơi đây, ai chả tức chứ?
Vy nắm chặt lấy tay áo Huy, cúi mặt xuống, nép ra sau lưng anh, ánh mắt đáng thương như cầu cứu.
- Giúp tôi với! Tôi phải hoàn thành buổi quan sát ngày hôm nay không thì Kevin sẽ giết tôi mất!
Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, tay kia khoác lên vai cô, quay sang nhìn những người xung quanh đang nhăn nhó, mọi công việc dừng lại hết để liếc nhìn 2 người này.
- Tôi xin lỗi! Tại cô ấy được tôi nuông chiều quá nên mới như thế! Mong mọi người thông cảm! Thành thật xin lỗi!
Sau câu nói của anh, mọi ánh mắt săm soi giờ không còn nữa, họ lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Họ bỏ qua cho cô là vì anh thôi, nếu không có anh thì cô đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát được ra khỏi đây. Đây là nơi làm việc, không phải nơi để chơi.
Vy xấu hổ không dám nhìn anh. Cô từ từ buông tay ra khỏi vạt áo của anh, môi mấp máy thành tiếng.
- Cảm ơn anh! Tôi xin lỗi!
Huy không nói gì, chỉ cười thích thú.
_
Bình luận facebook