Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Edit: Dương Lam
Trên đường về, Liêm Đường ôm Trình Tân ra khỏi lồng, vừa vuốt lông cho cô, vừa quan sát vị trí mắt cô, chỗ khóe mắt có vết thương nhỏ.
Tối qua về nhà khi đã khá muộn, vừa phát hiện nhóc con hôn mê, liền đưa đến bệnh viện ngay mà chưa kịp nhìn kĩ, sau đó thì chích thuốc, làm thủ tục nhập viện, đến tận khi xuất viện mới phát hiện khóe mắt Trình Tân hơi sưng đỏ, bác sĩ nói vị trí này không thể tự ý bôi thuốc được, thuốc bôi lên đó sẽ dễ theo móng mèo dính vào ngươi mắt, vậy thì không tốt, chỉ có thể chờ vết thương tự lành là tốt nhất.
"Mới có mấy ngày không gặp, sao mày lại luân lạc tới độ này rồi, còn tưởng là một nhóc con cơ trí thích nghịch ngợm gây chuyện chứ, bị ai bắt nạt à?" Giọng nói ghét bỏ.
Trình Tân bị chê bai mới nhớ đến Tiểu Bảo, chợt thấy nản lòng, hừ, chờ chị đây cao hơn lớn hơn một chút, khỏe mạnh hơn rồi, thằng ranh kia đừng hòng bắt được chị dễ thế nhé! Xem chị có chỉnh chết mày không!
Còn giờ... Thôi mình vẫn còn nhỏ, vẫn là mèo con, một con non yếu ớt thế này, sao có thể là đối thủ của trẻ con loài người.
Thế là Trình Tân vừa thầm chửi đổng trong lòng vừa như có như không cọ cọ vào tay Liêm Đường, ngoan ngoãn được vuốt lông.
Nếu chủ cô là Liêm Đường thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc cô lại là một món quà sinh nhật, hẳn anh không thể đòi của người ta được, dù sao cũng là một món quà mang ý nghĩa đặc biệt, giả như có người đòi quà sinh nhật cô được tặng, vậy cô cũng sẽ cảm thấy người đó thật là dám nói, quá không biết điều.
Quà sinh nhật người ta tặng tôi, anh lại đòi tôi tặng lại cho anh? Tôi không thích, cũng không có nghĩa là có thể để lại cho anh.
Mà người như Liêm Đường đây, tất cũng không biết làm chuyện đoạt vật yêu của người như vậy.
Mặc kệ Liêm Tiếu có thích món quà này hay không, thì vẫn là được người ta tặng.
Ý nghĩa đã khác, người có tu dưỡng rèn luyện đều sẽ không làm thế.
Nếu như Liêm Tiếu mua cô về, có lẽ khả năng Liêm Đường nhận nuôi cô sẽ cao hơn.
Trong thâm tâm Trình Tân vô cùng mong đợi ngày Liêm Đường có thể trở thành chủ nhân của mình, sau càng nghĩ bỗng càng thấy tạo hóa trêu ngươi, thật là tạo hóa trêu ngươi.
Nhưng thôi, làm người phải biết thế nào là đủ, không gặp được chủ nhân hòa hợp với mình cũng không sao, ít nhất thì người ta cũng đâu có cố công ngược đãi cô gì đâu? Vậy đã tốt lắm rồi.
À nhầm, là làm một con mèo, phải biết đủ...
Cô đã không còn là người rồi QAQ.
Gần tới nhà, Liêm Đường đặt Trình Tân đã thiu thiu ngủ vào lại trong lồng, xách lồng xuống xe, vững vàng xách Trình Tân về Hòa Thụy Hiên.
Bởi vì giờ này còn sớm, Liêm Vĩnh An vẫn chưa về, Liêm Tiếu thì chưa tới cuối tuần là chưa thấy bóng, Tống Nhã có giờ học vẽ, cho nên khi một người một mèo bước vào nhà, trừ người làm đang chuẩn bị bữa tối đi ra chào hỏi, còn đâu chẳng thấy ai khác.
Liêm Đường xách Trình Tân lên thẳng lầu hai, tới lầu hai rồi mới mở lồng thả cô ra ngoài, cất lồng, thay nước trong bát cho Trình Tân, đổi thức ăn mèo mới, nghiền nát hai viên thuốc thành bột bỏ vào bát nước, làm xong hết những việc đó mới về phòng.
Trình Tân vừa được phóng thích là cứ tung ta tung tăng bám sau Liêm Đường, nhưng thấy anh vừa về nhà đã lo lắng chuyện ăn uống của mình, nghĩ lại vẫn nên ngoan ngoãn uống nước và ăn thức ăn mèo đã rồi nói sau, không nên phụ ý tốt của trai đẹp.
Đối với nếp sống máy móc quy củ của Liêm Đường, hiển nhiên Trình Tân đã quen rồi.
Suy cho cùng thì từ lần trước dẫn cô ra vườn hoa một lần, tựa như đã coi anh thành người có thể thoải mái làm nũng quấy rối.
Ngay khi anh đang cảm thấy bé mèo nhỏ thật to gan, đột nhiên cô lại lên cơn sốt yếu ớt đến vậy.
Chính anh cũng tự thấy may mắn vì mình tới kịp lúc, nếu không có thể nhóc con dễ thương lanh lợi lại nghịch ngợm phá phách này đã hồn về chầu trời rồi.
Nhìn cô lại lần nữa vui vẻ chạy nhảy, Liêm Đường không đuổi, kệ cô theo vào.
Trước mắt Trình Tân là cảnh Liêm Đường ung dung cầm sách ngồi trên sofa cạnh cửa sổ sát đất, tà dương trầm lặng phủ trùm cơ thể anh một vầng sáng nhuộm sắc vàng u buồn, cô vốn có ý gây sự chú ý của Liêm Đường, cũng đã leo lên ghế rồi, nhưng thấy anh đang ngồi lặng lẽ đọc sách thế, bỗng nhiên Trình Tân không muốn làm phiền anh.
Thôi, ban ngày anh đã phải đi làm rất mệ, bây giờ khó được ít phút thư giãn, không nên chường mặt ra làm gì.
Nghĩ vậy, Trình Tân chỉ nằm xuống bên chân Liêm Đường rồi không làm gì nữa.
Liêm Đường đã nhận ra nhóc con bước từng bước tiếp cận mình, vốn tưởng nhóc này sẽ nhào vào anh, leo lên người anh như thường ngày, nhưng không nghĩ tới, nhóc con lại rất ngoan hiền nằm ngay bên chân, không kêu không quấy.
Liêm Đường hướng mắt nhìn Trình Tân, với tay xuống xốc cô lên, đặt lên đùi mình, chậm rãi ngả lưng dựa vào ghế, cúi mắt nhìn Trình Tân trên đùi, hỏi.
"Uống nước rồi chứ?"
Trình Tân nể mặt đáp lại: "Meo--" uống rồi, thức ăn mèo cũng ăn rồi nha!
Thức ăn do trai đẹp đổi quả nhiên mỹ vị!
Trình Tân nói thầm câu ấy trong lòng rồi lại nhanh chóng tự phản bác, cái rắm ấy, thức ăn mèo đúng là bố nó khó ăn! Thực sự không phải thức ăn cho người mà! Muốn ăn thịt kho QAQ.
Càng ăn càng muốn chết.
Nếu không phải để ý gương mặt đẹp trai của anh, tôi sẽ không nể mặt ăn cái thứ quỷ ấy đâu!!
Bắt một con người phải ăn thức ăn mèo uống nước suông mỗi ngày, thật hành hạ người, hành hạ người quá mà!
Tôi muốn thay đổi, muốn mạnh mẽ!
Tôi muốn dạo đêm tới phòng bếp!
Ăn tất cả những thứ muốn ăn!
Thần không biết quỷ không hay! Làm hiệp khách đêm khuya!
Điều kiện tiên quyết là, ăn thức ăn mèo để lớn lên đã rồi nói tiếp, khóc...
Liêm Đường dùng một tay vuốt đầu Trình Tân, một tay cầm sách, yên lặng đọc sách.
Trời dần tối, Liêm Đường bật đèn, đọc thêm một lúc, nửa tiếng sau, Liêm Vĩnh An và Tống Nhã cùng quay về, cũng nghe người làm nhắc rằng Liêm Đường đã về trước.
Liêm Đường xuống lầu.
Không dẫn Trình Tân theo, Trình Tân cũng không muốn xuống đó để chịu tội.
Nhìn được không ăn được, ấy là chuyện thảm thiết biết nhường nào.
Trong khi Liêm Đường xuống lầu dùng cơm, cô nằm yên trên sofa nghỉ ngơi.
Thời điểm một nhà ba miệng chuẩn bị dùng bữa, Liêm Đường vốn ít khi nói chuyện trong giờ cơm đột nhiên hỏi: "Hôm qua có khách tới nhà sao?"
Tống Nhã thoảng sửng sốt, không nghĩ tới Liêm Đường sẽ hỏi chuyện ấy, thấy chồng nhìn mình, bà nói: "Không phải sáng sớm qua đã nói với anh là Tiểu Nguyệt tới rồi sao? Con bé dẫn theo Tiểu Bảo, ngồi với em đến chiều mới về."
Liêm Vĩnh An bận rộn nhiều việc, dù buổi sớm vợ có nhắc tới nhưng bây giờ đã không còn ấn tượng gì, nên khi con trai đột ngột hỏi vậy, ông cũng hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn sang vợ, xem khách nào tới, nghe vợ nói mới sực nhớ.
Liêm Vĩnh An nhẹ mỉm cười: "Con không nhắc, ba cũng quên luôn chuyện này."
Tống Nhã nhìn Liêm Đường, dè dặt hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hôm qua Tiểu Bảo lên lầu chơi, vào phòng con rồi sao? Hẳn thằng bé sẽ không tự tiện vào phòng..." Bà biết là phòng ngủ của Liêm Đường thì ngoài anh ra không ai được vào, trong nhà cũng không có ai dám bén mảng tới phòng anh nếu chưa được cho phép, hỏi câu này, là vì đang lo, lỡ như Liêm Đường quên khóa cửa, Tiểu Bảo vào động phải đồ của anh thì nguy to, bà cũng không nghĩ sẽ có sơ sót như vậy, vì biết em gái đã dạy Tiểu Bảo những quy củ ấy, đáng lẽ sẽ không vào, nhưng chuyện khó tránh vạn nhất.
Quan hệ của bà và đứa con riêng này vốn không thân, nếu vì mấy chuyện nhỏ làm anh có thành kiến, vậy thật sự không ổn, nghĩ thế nào thì nhà họ Liêm sau này cũng do con riêng làm chủ, bà sẽ không ngu ngốc đến thế, chọc người không nên chọc.
Vì vậy bà chưa từng ngăn cản con gái thân thiết với đứa con riêng này, thậm chí từ bé đã hướng con bé chủ động lấy lòng anh trai, mà dù con riêng của chồng không thèm nể mặt mẹ kế nhưng cũng không giận lẫy lên trẻ con, dù có thể do khinh thường làm thế, khó mà rõ được, tóm lại, đứa con riêng này vẫn luôn đối xử tốt với con gái bà, việc này thì bà rất hài lòng.
Liêm Đường lạnh nhạt nói: "Không có việc đó, nhưng có lẽ con mèo bị dọa sợ nên chạy trốn vào phòng, hôm qua con về lấy đồ, phát hiện nó bị sốt, gọi mãi không tỉnh..."
"À..." Tống Nhã có vẻ kinh ngạc, nhìn Liêm Đường, "Lúc đó Tiểu Bảo lên lầu chơi, đúng là có nghe thấy thằng bé chơi với con mèo đó, giờ mèo thế nào rồi?" Nhẹ nhàng chuyển chủ đề sang chuyện chó mèo.
"Hôm qua nhân tiện mang nó đi bệnh viện, chiều nay tan việc đã đón về, bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi, từ từ sẽ không có chuyện gì." Liêm Đường nói nhạt như mây trôi nước chảy, tựa chỉ là thuận miệng nhắc tới.
"Vậy thì tốt, mèo con vốn yếu ớt, sau này mẹ sẽ để ý gì hơn, dù sao trông con mèo này cũng đáng yêu, lại ngoan ngoãn không ầm ĩ." Mặc dù Tống Nhã không thích chó mèo, nhưng cũng nhận ra tính cách con mèo nhà mình khá ngoan, nên không còn ghét như lúc đầu nữa.
Tán gẫu thêm mấy câu, ba người bắt đầu yên lặng dùng bữa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trên đường về, Liêm Đường ôm Trình Tân ra khỏi lồng, vừa vuốt lông cho cô, vừa quan sát vị trí mắt cô, chỗ khóe mắt có vết thương nhỏ.
Tối qua về nhà khi đã khá muộn, vừa phát hiện nhóc con hôn mê, liền đưa đến bệnh viện ngay mà chưa kịp nhìn kĩ, sau đó thì chích thuốc, làm thủ tục nhập viện, đến tận khi xuất viện mới phát hiện khóe mắt Trình Tân hơi sưng đỏ, bác sĩ nói vị trí này không thể tự ý bôi thuốc được, thuốc bôi lên đó sẽ dễ theo móng mèo dính vào ngươi mắt, vậy thì không tốt, chỉ có thể chờ vết thương tự lành là tốt nhất.
"Mới có mấy ngày không gặp, sao mày lại luân lạc tới độ này rồi, còn tưởng là một nhóc con cơ trí thích nghịch ngợm gây chuyện chứ, bị ai bắt nạt à?" Giọng nói ghét bỏ.
Trình Tân bị chê bai mới nhớ đến Tiểu Bảo, chợt thấy nản lòng, hừ, chờ chị đây cao hơn lớn hơn một chút, khỏe mạnh hơn rồi, thằng ranh kia đừng hòng bắt được chị dễ thế nhé! Xem chị có chỉnh chết mày không!
Còn giờ... Thôi mình vẫn còn nhỏ, vẫn là mèo con, một con non yếu ớt thế này, sao có thể là đối thủ của trẻ con loài người.
Thế là Trình Tân vừa thầm chửi đổng trong lòng vừa như có như không cọ cọ vào tay Liêm Đường, ngoan ngoãn được vuốt lông.
Nếu chủ cô là Liêm Đường thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc cô lại là một món quà sinh nhật, hẳn anh không thể đòi của người ta được, dù sao cũng là một món quà mang ý nghĩa đặc biệt, giả như có người đòi quà sinh nhật cô được tặng, vậy cô cũng sẽ cảm thấy người đó thật là dám nói, quá không biết điều.
Quà sinh nhật người ta tặng tôi, anh lại đòi tôi tặng lại cho anh? Tôi không thích, cũng không có nghĩa là có thể để lại cho anh.
Mà người như Liêm Đường đây, tất cũng không biết làm chuyện đoạt vật yêu của người như vậy.
Mặc kệ Liêm Tiếu có thích món quà này hay không, thì vẫn là được người ta tặng.
Ý nghĩa đã khác, người có tu dưỡng rèn luyện đều sẽ không làm thế.
Nếu như Liêm Tiếu mua cô về, có lẽ khả năng Liêm Đường nhận nuôi cô sẽ cao hơn.
Trong thâm tâm Trình Tân vô cùng mong đợi ngày Liêm Đường có thể trở thành chủ nhân của mình, sau càng nghĩ bỗng càng thấy tạo hóa trêu ngươi, thật là tạo hóa trêu ngươi.
Nhưng thôi, làm người phải biết thế nào là đủ, không gặp được chủ nhân hòa hợp với mình cũng không sao, ít nhất thì người ta cũng đâu có cố công ngược đãi cô gì đâu? Vậy đã tốt lắm rồi.
À nhầm, là làm một con mèo, phải biết đủ...
Cô đã không còn là người rồi QAQ.
Gần tới nhà, Liêm Đường đặt Trình Tân đã thiu thiu ngủ vào lại trong lồng, xách lồng xuống xe, vững vàng xách Trình Tân về Hòa Thụy Hiên.
Bởi vì giờ này còn sớm, Liêm Vĩnh An vẫn chưa về, Liêm Tiếu thì chưa tới cuối tuần là chưa thấy bóng, Tống Nhã có giờ học vẽ, cho nên khi một người một mèo bước vào nhà, trừ người làm đang chuẩn bị bữa tối đi ra chào hỏi, còn đâu chẳng thấy ai khác.
Liêm Đường xách Trình Tân lên thẳng lầu hai, tới lầu hai rồi mới mở lồng thả cô ra ngoài, cất lồng, thay nước trong bát cho Trình Tân, đổi thức ăn mèo mới, nghiền nát hai viên thuốc thành bột bỏ vào bát nước, làm xong hết những việc đó mới về phòng.
Trình Tân vừa được phóng thích là cứ tung ta tung tăng bám sau Liêm Đường, nhưng thấy anh vừa về nhà đã lo lắng chuyện ăn uống của mình, nghĩ lại vẫn nên ngoan ngoãn uống nước và ăn thức ăn mèo đã rồi nói sau, không nên phụ ý tốt của trai đẹp.
Đối với nếp sống máy móc quy củ của Liêm Đường, hiển nhiên Trình Tân đã quen rồi.
Suy cho cùng thì từ lần trước dẫn cô ra vườn hoa một lần, tựa như đã coi anh thành người có thể thoải mái làm nũng quấy rối.
Ngay khi anh đang cảm thấy bé mèo nhỏ thật to gan, đột nhiên cô lại lên cơn sốt yếu ớt đến vậy.
Chính anh cũng tự thấy may mắn vì mình tới kịp lúc, nếu không có thể nhóc con dễ thương lanh lợi lại nghịch ngợm phá phách này đã hồn về chầu trời rồi.
Nhìn cô lại lần nữa vui vẻ chạy nhảy, Liêm Đường không đuổi, kệ cô theo vào.
Trước mắt Trình Tân là cảnh Liêm Đường ung dung cầm sách ngồi trên sofa cạnh cửa sổ sát đất, tà dương trầm lặng phủ trùm cơ thể anh một vầng sáng nhuộm sắc vàng u buồn, cô vốn có ý gây sự chú ý của Liêm Đường, cũng đã leo lên ghế rồi, nhưng thấy anh đang ngồi lặng lẽ đọc sách thế, bỗng nhiên Trình Tân không muốn làm phiền anh.
Thôi, ban ngày anh đã phải đi làm rất mệ, bây giờ khó được ít phút thư giãn, không nên chường mặt ra làm gì.
Nghĩ vậy, Trình Tân chỉ nằm xuống bên chân Liêm Đường rồi không làm gì nữa.
Liêm Đường đã nhận ra nhóc con bước từng bước tiếp cận mình, vốn tưởng nhóc này sẽ nhào vào anh, leo lên người anh như thường ngày, nhưng không nghĩ tới, nhóc con lại rất ngoan hiền nằm ngay bên chân, không kêu không quấy.
Liêm Đường hướng mắt nhìn Trình Tân, với tay xuống xốc cô lên, đặt lên đùi mình, chậm rãi ngả lưng dựa vào ghế, cúi mắt nhìn Trình Tân trên đùi, hỏi.
"Uống nước rồi chứ?"
Trình Tân nể mặt đáp lại: "Meo--" uống rồi, thức ăn mèo cũng ăn rồi nha!
Thức ăn do trai đẹp đổi quả nhiên mỹ vị!
Trình Tân nói thầm câu ấy trong lòng rồi lại nhanh chóng tự phản bác, cái rắm ấy, thức ăn mèo đúng là bố nó khó ăn! Thực sự không phải thức ăn cho người mà! Muốn ăn thịt kho QAQ.
Càng ăn càng muốn chết.
Nếu không phải để ý gương mặt đẹp trai của anh, tôi sẽ không nể mặt ăn cái thứ quỷ ấy đâu!!
Bắt một con người phải ăn thức ăn mèo uống nước suông mỗi ngày, thật hành hạ người, hành hạ người quá mà!
Tôi muốn thay đổi, muốn mạnh mẽ!
Tôi muốn dạo đêm tới phòng bếp!
Ăn tất cả những thứ muốn ăn!
Thần không biết quỷ không hay! Làm hiệp khách đêm khuya!
Điều kiện tiên quyết là, ăn thức ăn mèo để lớn lên đã rồi nói tiếp, khóc...
Liêm Đường dùng một tay vuốt đầu Trình Tân, một tay cầm sách, yên lặng đọc sách.
Trời dần tối, Liêm Đường bật đèn, đọc thêm một lúc, nửa tiếng sau, Liêm Vĩnh An và Tống Nhã cùng quay về, cũng nghe người làm nhắc rằng Liêm Đường đã về trước.
Liêm Đường xuống lầu.
Không dẫn Trình Tân theo, Trình Tân cũng không muốn xuống đó để chịu tội.
Nhìn được không ăn được, ấy là chuyện thảm thiết biết nhường nào.
Trong khi Liêm Đường xuống lầu dùng cơm, cô nằm yên trên sofa nghỉ ngơi.
Thời điểm một nhà ba miệng chuẩn bị dùng bữa, Liêm Đường vốn ít khi nói chuyện trong giờ cơm đột nhiên hỏi: "Hôm qua có khách tới nhà sao?"
Tống Nhã thoảng sửng sốt, không nghĩ tới Liêm Đường sẽ hỏi chuyện ấy, thấy chồng nhìn mình, bà nói: "Không phải sáng sớm qua đã nói với anh là Tiểu Nguyệt tới rồi sao? Con bé dẫn theo Tiểu Bảo, ngồi với em đến chiều mới về."
Liêm Vĩnh An bận rộn nhiều việc, dù buổi sớm vợ có nhắc tới nhưng bây giờ đã không còn ấn tượng gì, nên khi con trai đột ngột hỏi vậy, ông cũng hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn sang vợ, xem khách nào tới, nghe vợ nói mới sực nhớ.
Liêm Vĩnh An nhẹ mỉm cười: "Con không nhắc, ba cũng quên luôn chuyện này."
Tống Nhã nhìn Liêm Đường, dè dặt hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hôm qua Tiểu Bảo lên lầu chơi, vào phòng con rồi sao? Hẳn thằng bé sẽ không tự tiện vào phòng..." Bà biết là phòng ngủ của Liêm Đường thì ngoài anh ra không ai được vào, trong nhà cũng không có ai dám bén mảng tới phòng anh nếu chưa được cho phép, hỏi câu này, là vì đang lo, lỡ như Liêm Đường quên khóa cửa, Tiểu Bảo vào động phải đồ của anh thì nguy to, bà cũng không nghĩ sẽ có sơ sót như vậy, vì biết em gái đã dạy Tiểu Bảo những quy củ ấy, đáng lẽ sẽ không vào, nhưng chuyện khó tránh vạn nhất.
Quan hệ của bà và đứa con riêng này vốn không thân, nếu vì mấy chuyện nhỏ làm anh có thành kiến, vậy thật sự không ổn, nghĩ thế nào thì nhà họ Liêm sau này cũng do con riêng làm chủ, bà sẽ không ngu ngốc đến thế, chọc người không nên chọc.
Vì vậy bà chưa từng ngăn cản con gái thân thiết với đứa con riêng này, thậm chí từ bé đã hướng con bé chủ động lấy lòng anh trai, mà dù con riêng của chồng không thèm nể mặt mẹ kế nhưng cũng không giận lẫy lên trẻ con, dù có thể do khinh thường làm thế, khó mà rõ được, tóm lại, đứa con riêng này vẫn luôn đối xử tốt với con gái bà, việc này thì bà rất hài lòng.
Liêm Đường lạnh nhạt nói: "Không có việc đó, nhưng có lẽ con mèo bị dọa sợ nên chạy trốn vào phòng, hôm qua con về lấy đồ, phát hiện nó bị sốt, gọi mãi không tỉnh..."
"À..." Tống Nhã có vẻ kinh ngạc, nhìn Liêm Đường, "Lúc đó Tiểu Bảo lên lầu chơi, đúng là có nghe thấy thằng bé chơi với con mèo đó, giờ mèo thế nào rồi?" Nhẹ nhàng chuyển chủ đề sang chuyện chó mèo.
"Hôm qua nhân tiện mang nó đi bệnh viện, chiều nay tan việc đã đón về, bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi, từ từ sẽ không có chuyện gì." Liêm Đường nói nhạt như mây trôi nước chảy, tựa chỉ là thuận miệng nhắc tới.
"Vậy thì tốt, mèo con vốn yếu ớt, sau này mẹ sẽ để ý gì hơn, dù sao trông con mèo này cũng đáng yêu, lại ngoan ngoãn không ầm ĩ." Mặc dù Tống Nhã không thích chó mèo, nhưng cũng nhận ra tính cách con mèo nhà mình khá ngoan, nên không còn ghét như lúc đầu nữa.
Tán gẫu thêm mấy câu, ba người bắt đầu yên lặng dùng bữa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook