Nghệ Phong không thể không thừa nhận, Tần Y xác thực có hết thảy ưu điểm trên người. Tuy ân oán cùng Nguyệt Nghiên không ít, nhưng mà đối với huyết mạch của Nghệ Phong, nàng thực sự không có một tia thành kiến. Theo Tần Y xem ra, nàng đã là người Nghệ gia, có nghĩa vụ chiếu cố Nghệ gia, mà Nghệ Thiến Thiến hiển nhiên là một thành viên của Nghệ gia. Mặc kệ nàng xuất thân như thế nào, huyết mạch của Nghệ Phong là không thể thay thế.
Nghệ Phong ôm Nghệ Thiến Thiến, nhìn Nguyệt Nghiên nói:
- Thực xin lỗi, ta một mực không biết những chuyện này.
Nguyệt Nghiên hừ một tiếng nói:
- Ngươi biết thì như thế nào? Chẳng lẽ dùng thân phận của ngươi, còn có thể đến Tiên Cảnh sao? Đưa nữ nhi cho ta, từ nay về sau ngươi là ngươi, ta là ta.
- Nữ nhi là của ta, điểm ấy nàng không thể cướp đoạt. Bản Đế không hi vọng nữ nhi của ta không có phụ thân, đương nhiên, cũng không hi vọng nó không có mẫu thân. Mặc kệ cảm giác của nàng đối với Bản Đế như thế nào, là hận là yêu, nhưng Bản Đế nói cho nàng biết, nàng là người Nghệ Phong ta, cả đời đều là người của ta.
Nghệ Phong bá đạo nói.
Nghe được Nghệ Phong nói, Nguyệt Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không phản bác.
Nghệ Phong nhìn Thiến Thiến, đưa tay nắm tay Nguyệt Nghiên quay đầu lại, nhìn Nguyệt Nghiên nói:
- Đi thôi! Trận đại chiến này không cần phải đánh nữa. Ta không hi vọng nhìn thấy tương lai nhìn thấy các con của ta huynh muội tương tàn trên chiến trường.
- Ngươi có bản lĩnh ngăn cản hết thảy sao?
Nguyệt Nghiên nhìn Nghệ Phong. Đừng nói Nghệ Phong chỉ là thiếu Thánh chủ, coi như là Thánh chủ, muốn ngăn cản cũng không thể.
Nghệ Phong lắc đầu, rất trực tiếp hồi đáp:
- Không thể, Bản Đế cho tới bây giờ không nghĩ qua đi ngăn cản, ta và nàng đều không làm được.
- Đã như vầy, ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi là thiếu Thánh chủ Thánh Tông, ta là nhân vật thứ ba Tiên Cảnh. Ngươi cảm thấy, ta có thể đi theo ngươi sao?
Nghệ Phong cười ha ha:
- Tiên Thánh lưỡng tông tranh đấu quan hệ rắm gì với ta và nàng, bọn họ muốn đấu thì cho bọn họ đấu đi. Ta chỉ biết là, tương lai các con của ta không thể huynh muội tương tàn.
Nghệ Phong ích kỷ nói, võ giả nghe được Nghệ Phong nói, nguyên một đám trầm mặc. Tuy Nghệ Phong ích kỷ, nhưng đứng ở góc độ làm phụ mẫu mà nói, đây cũng không đáng trách gì.
Nhưng mà, làm thiếu Thánh chủ Thánh Tông, chẳng lẽ thật sự có thể không để ý hết thảy sao?
Nguyệt Nghiên nhìn nam tử trước mặt, nàng không biết cảm giác đối với Nghệ Phong là như thế nào, nàng minh bạch đối với Nghệ Phong đúng như Nghệ Phong nói vậy, giới hạn ở duyên phận một đêm cùng với ân tình giải cứu của hắn, muốn nói yêu, điều này khẳng định là không thể nào.
Nhưng mà đúng như Nghệ Phong nói, nàng không thể khiến nữ nhi của mình không có phụ thân. Mặc kệ cảm giác đối với Nghệ Phong như thế nào, nữ nhi là cốt nhục của hắn, chuyện này không cách nào chuyển biến.
- Đi thôi! Theo ta trở về! Hai người bọn họ muốn đấu, vậy để cho bọn họ đấu a. Bản Đế khinh thường thân phận thiếu Thánh chủ.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Nguyệt Nghiên nhìn Nghệ Phong trước mặt, đáy lòng rất rõ ràng, danh phận thiếu Thánh chủ đối với Nghệ Phong là khái niệm gì. Tuy nàng cũng là nhân vật thứ ba Tiên Cảnh, nhưng lại không có khả năng khống chế Tiên Cảnh. Nhưng Nghệ Phong lại khác, tương lai hắn tuyệt đối khống chế được Thánh Thành, thế lực mạnh nhất đại lục, khống chế tất cả.
Chỉ là, bởi vì nàng cùng Thiến Thiến, Nghệ Phong rõ ràng buông bỏ không nhíu mày chút nào.
Lúc trước Nghệ Phong giận dữ vì hồng nhan diệt sát Mặc gia, vậy lần này vì các nàng làm cái gì? Muốn mỹ nhân không cần giang sơn sao?
Muốn mỹ nhân không cần giang sơn, lời này rất nhiều người đều nói qua, nhưng mà chân chính có thể làm được lại có bao nhiêu.
Nguyệt Nghiên nhìn Thiến Thiến đang vui đùa ầm ĩ trong ngực Nghệ Phong, thở nhẹ một hơi nói:
- Chỉ cần ngươi có thể buông bỏ, ta tự nhiên có thể!
- Như thế còn chờ gì nữa! Đi thôi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Vì nữ nhi của mình, vì Nguyệt Nghiên, Nghệ Phong buông tha cho Thánh Tông thì như thế nào, cho tới nay, Nghệ Phong chưa từng nghĩ tới khống chế Thánh Tông.
- Được.
Nguyệt Nghiên kiên định nói, nàng cũng không phải là phàm nhân, thấy Nghệ Phong thực đáp ứng, nàng đồng dạng có thể buông bỏ.
- Thiếu Thánh chủ!
- Nguyệt Nghiên tiểu thư!
Võ giả hai phe hoảng hốt, đây là ý gì? Hai phe đều muốn vứt bỏ trận doanh sao? Nghe bọn họ đối thoại, cao tầng hai phe đổ mồ hôi lạnh. Điều này há là bọn hắn có thể khống chế sao?
Nghệ Phong càng mặc kệ những người này la lên, xoay người chuẩn bị mang theo Tần Y cùng Nguyệt Nghiên rời đi.
Chỉ là, thời điểm Nghệ Phong cùng Nguyệt Nghiên chuẩn bị rời đi, Nghệ Phong cảm giác được hai cổ khí thế uy áp ập về bọn họ, dưới hai cổ khí thế uy áp này, sắc mặt Nghệ Phong biến đổi, bước tiến mạnh mẽ dừng lại.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mọi người Thánh Tông thấy một màn như vậy, nguyên một đám thở dài một hơi, thầm nghĩ thiếu Thánh chủ vẫn là không nỡ bỏ giang sơn.
Chỉ có điều, loại sự tình này khiến bọn họ không kịp phản ứng như trước. Nghệ Phong rõ ràng có cốt nhục cùng Nguyệt Nghiên Tiên Cảnh? Cái này...
Đám người không thể tưởng tượng trong chuyện này rốt cuộc có bí ẩn gì, nhưng mà ảnh hưởng của hai người rất lớn.
Nguyệt Nghiên hiển nhiên cũng phát giác được cổ khí thế này, có chút nhíu mày nói:
- Có một cổ là khí thế của Đế lão Tiên Cảnh, trước khi Chí Tôn xuất hiện, là một trong những người mạnh nhất.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, nhìn Nguyệt Nghiên nói:
- Triệu lão Thánh Thành, hai người không có chênh lệch.
Nghệ Phong thở nhẹ ra một hơi, nhìn hư không thi lễ một cái nói:
- Vãn bối bái kiến Triệu lão!
- Khụ!
Theo một tiếng thở dài, một đạo thân ảnh hiện ra, ánh mắt nhìn Nghệ Phong có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Triệu lão nhìn thoáng qua Nguyệt Nghiên bên người Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong, trở về làm thiếu Thánh chủ đi. Mỹ nhân thường có, mà giang sơn không thường có.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Tuy nói như thế, nhưng mà ta nguyện ý vì mỹ nhân buông bỏ giang sơn, huống chi, nàng có huyết mạch của ta.
Triệu lão nói:
- Ta cho ngươi đặc quyền, tiểu cô nương này ngươi mang về Thánh Thành, giống như Kỳ Nhân, tuyệt đối không bị đối đãi khác nhau.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Cho dù như thế, ta cũng sẽ không để cho nàng không có mẫu thân. Càng không có khả năng ra tay đối phó mẫu thân của nàng.
Triệu lão hiện lên một đạo hàn quang, ngữ khí có chút sắc bén nói:
- Nghệ Phong, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của ngươi. Đường đường thiếu Thánh chủ, làm việc không nên khinh suất như thế. Hừ, chẳng lẽ lại ngươi muốn học sư tôn ngươi sao. Sư tôn ngươi thì cũng thôi, một đời Tà Đế mà thôi, ta còn có thể mở một mắt nhắm một mắt coi như xong, chỉ là ngươi lại khác, ngươi là Thánh chủ tương lai, mọi cử động hành vi của mình đều có trăm vạn người chú ý.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Đa tạ Triệu lão nâng đỡ, bất quá vãn bối đã hiểu rõ, ta không cần vị trí thiếu Thánh chủ. Hi vọng Triệu lão thành toàn.
Triệu lão nóng giận:
- Nữ nhân bên cạnh ngươi kia, là nhân vật thứ ba Tiên Cảnh, ngươi có biết hay không, đường đường thiếu Thánh chủ, lại có quan hệ với người Tiên Cảnh, ngươi biết sẽ ảnh hưởng bao nhiêu không, lịch đại tiền bối Thánh Tông đổ bao nhiêu máu, đều là không công sao.
Bình luận facebook