• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng: Quả Phi Đợi Gả) (2 Viewers)

  • Chương 133

Lăng Tuyết Mạn bị ngã trái ngã phải, đầu đụng phải vách xe, nàng vốn đang ngủ gật, thẳng đến quản gia kêu gào mới thức tỉnh, kinh hãi nàng cuống quít lớn tiếng hô, “Cứu mạng a! Cứu mạng a -”


“Vương phi! Nắm chặt khung xe!”


Quản gia vội vàng hô, chân chạy nhanh hơn, vốn lấy khinh công của hắn đuổi theo xe ngựa là không thành vấn đề, nhưng hôm nay hai con ngựa này như bị chuốc thuốc, tốc độ nhanh kinh người, mà cùng lúc đó, đàn ong đuổi tới, tám gã thị vệ đều bị chích, liên tục kêu thảm thiết, “A -”


Lúc đó, bước chân chậm đi, mười con chó điên liền đuổi theo, cắn thị vệ!


Tình huống lúc này rối loạn! Quản gia chỉ có thể vừa tiếp tục đuổi theo xe ngựa, vừa quay đầu hô, “Giết chó đi!”


Thị vệ được nhắc nhở, ào ào rút kiếm đâm chó điên, nhưng mà trên có đàn ong, dưới có chó điên, căn bản đâm không tới, liên tục kêu thảm thiết, trên đùi máu thịt lẫn lộn, trên mặt bị ong ngủ chích sưng vù, mắt thấy mệnh sắp tàn, là lúc này đàn ong cùng chó điên ngoài dự đoán của mọi người, bỏ lại thị vệ, tiến lên phía trước!


Thị vệ bớt được nguy hiểm, nhưng bọn họ vừa thấy, lại đều toát ra mồ hôi lạnh, giờ mới hiểu được mục tiêu của đàn ong cùng chó điên là xe ngựa! Vừa mới công kích bọn họ, là vì xe ngựa gần bọn họ, hiện tại xe ngựa đã lao ra con đường này, chúng liền đuổi theo xe ngựa!


Lâm Mộng Thanh bởi vì đuổi theo tiểu Cúc, cũng không biết tình huống nơi này, mà Thiên Cơ lão nhân ngồi ở trên nóc phòng Lăng phủ trong chốc lát, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa ngoài cửa lớn, liền khinh công trở về bảo vệ mạng đồ đệ của hắn.


Lại nói ba người Vô Cực Vô Ngân Vô Giới phụng mệnh tiếp ứng, nhìn thấy đám người quản gia rời Lăng phủ, đều nghĩ rằng bình an vô sự, để tránh lộ hành tung, liền đi trước một bước trở về Tứ Vương phủ, bởi vì ai cũng không thể ngờ rằng, nguy hiểm thực sự sẽ xảy ra sau khi ra ngoài Lăng phủ, đường đường xe ngựa Tứ Vương phủ chạy trên đường, lại có người dám thản nhiên công khai đối phó!


Lăng Tuyết Mạn bị xe ngựa xóc nảy, từ trong bụng phun ra nước chua, hoảng loạn nhớ đến lời quản gia nói, hai tay vội nắm chặt khung xe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt tràn đầy hoảng hốt, vừa khàn cả giọng hô “Cứu mạng”, vừa tuyệt vọng, lại tràn ngập chờ mong chờ ai đó có thể làm cho xe ngựa dừng lại.


Tám thị vệ đều bị trọng thương trên đùi, trên eo, đuổi theo không được, toát mồ hôi lạnh, có một người chỉ bị thương nhẹ, nhảy về phía trước bắt lấy một gã nam nhân trung niên bán bánh nướng, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc phóng tới trong tay nam nhân trung niên, quát: “Nhanh đi Tứ Vương phủ báo tin! Tứ Vương phi gặp chuyện không may, xin tiểu Vương gia phái binh cứu người!”


“Được!” Nam nhân trung niên run lên nửa ngày, mới nhảy ra được một chữ, sau đó cuống quít chạy đi Tứ Vương phủ.


Quản gia thấy xe ngựa đã sắp chạy ra thành, mà hắn cũng cách xe ngựa ngày càng xa, chỉ dựa vào bản thân mình thì rất khó có thể cứu Lăng Tuyết Mạn trở về, rối loạn, chỉ có thể từ móc ra trong tay áo một quả đạn tín hiệu phóng lên trời!


Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.


Mạc Kỳ Hàn đứng yên ở trước cửa sổ, lắng nghe Thiên Cơ lão nhân truyền đạt mỗi một câu chữ nghe được ở trong thư phòng Lăng Bắc Nguyên, đang lúc trầm tư, Vô Cực gõ cửa vọt vào, hô: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện!”


“Cái gì?”


Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, vội ngẩng đầu nhìn trời, hướng đông nam có một luồng khói xanh bốc lên, phá tan tầng mây, sắc mặt tức thời biến đổi, đây là Tư Khuynh phóng ra, không phải vạn phần nguy hiểm thì hắn sẽ không gởi tín hiệu cầu cứu, đây là phương thức liên lạc thời điểm khẩn cấp của bọn họ!


Ngực đột nhiên giống như hít thở không thông, Mạc Kỳ Hàn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thân hình đột nhiên quay lại, đôi mắt đã phủ một mảnh sương lạnh!


“Đáng chết! Dám ngang ngược như thế! Ám vệ ở lại, để tránh đối phương điệu hổ ly sơn ẩn vào nơi này, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới che mặt cùng bổn vương đi!”


Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng ra lệnh, biểu tình âm lãnh, lấy bộ trang phục màu đen khoác lên người, lại lấy một cái khăn đen che mặt, bên hông mang một thanh nhuyễn kiếm, dáng vẻ lạnh thấu xương.


Chủ tớ bốn người mới bước ra cửa, Thiên Cơ lão nhân vội vọt ra, “Hàn tiểu tử đợi chút, sư phụ cũng đi!”


“Vâng!”


Năm con ngựa phi nước đại hướng phía đông nam ngoài thành, tâm Mạc Kỳ Hàn nóng như lửa đốt, sớm biết như thế, hắn không cho Lăng Tuyết Mạn về Lăng gia, đáng chết, giờ khắc này, hắn hối hận không thôi!


Xe ngựa chở Lăng Tuyết Mạn đã chạy tới rừng cây ngoài thành, mà ngựa vẫn nổi điên phóng suốt nửa giờ, quản gia dần dần chống đỡ hết nổi, phía sau chó điên đuổi theo, hắn chỉ có thể dừng lại đối phó hơn mười con chó điên kia, bởi hắn là quản gia, không tiện mang kiếm trong người, giờ phút này chỉ có thể tay không đối phó, chó điên nhiều, hắn né tránh không kịp, cánh tay bị móng vuốt sắc nhọn cào rách thịt, lảo đảo lui vài bước, đàn ong lại tới!


Tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng vó ngựa từ phía sau vang lên!


“Tư Khuynh!”


Mạc Kỳ Hàn hô lớn, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới từ trên lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, cầm kiếm giết chó điên, ba người võ công đều cao cường, chỉ thấy trường kiếm lóe lên, máu thịt tung bay, tiếng gào thét vang chói tai!


Quản gia thoát hiểm, chuyển mắt nhìn lên, xe ngựa đã chạy khỏi tầm mắt, mà đàn ong lại đuổi theo về phía trước!


“Tư Khuynh! Vương phi đâu?” Mạc Kỳ Hàn giục ngựa chạy vội tới trước mặt, vô cùng lo lắng hỏi.


“Chủ tử, mau cứu Vương phi! Ngài ở trong xe ngựa, ngựa điên rồi, cứ chạy về phía trước!” Quản gia bất chấp cả người vết thương chồng chất, gấp đến cả trái tim muốn bật đi ra.


Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn “Giá -” một tiếng phóng ngựa thật nhanh!


Thiên Cơ lão nhân cũng cau mày, nhìn phương hướng đám ong bay đi, vung roi thúc ngựa đuổi theo!


Ba người Vô Cực giải quyết chó điên xong, cũng bay vọt lên ngựa, theo sát phía sau!


“Tư Khuynh, ngươi lưu lại, thị vệ Vương phủ sắp tới!”


Thanh âm Mạc Kỳ Hàn theo gió bay tới, quản gia dừng bước, thở hổn hển đợi cứu viện!


Trong rừng cây, khoảng cách giữa các cây cối khá gần, chỉ có thể chừa đường cho một chiếc xe ngựa chạy qua, nhưng bởi vì ngựa điên, cứ cắm đầu mà chạy, xe ngựa đụng phải một cây cổ thụ, dây cương bị đứt, chựa chạy về phía trước, còn toa xe bị lật văng ra!


“A -”


Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ thét lên, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!


Nhưng mà, trong nháy mắt khi thân mình nàng văng khỏi xe, một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt ở hông nàng, tiếp theo cả thân thể liền bị nâng lên, giữa không trung xoay tròn một vòng sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất!


Sống sót sau tai nạn, Lăng Tuyết Mạn không thể tin nhìn xe ngựa lật ngã kia, trừng mắt thật lâu nói không ra lời!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom