• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng: Quả Phi Đợi Gả) (3 Viewers)

  • Chương 177

“Đó là quá khứ, không liên quan đến hiện tại, càng không liên quan đến tương lai.”


Dưới màn đêm Mạc Kỳ Hàn cao lớn vững chãi, cẩm bào ở trong màn đêm tung bay, gió đêm cuốn mái tóc dài, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt kiên định nhìn nữ tử trước mắt này, hắn hạ quyết tâm muốn giữ chặt cả đời.


“Nhưng nàng ấy là ai? Chàng… chàng thật sự quên nàng ấy sao? Có thể có một ngày đột nhiên lại nhớ nàng ấy không? Nếu không quên được nàng…” Lăng Tuyết Mạn gian nan nói, cảm giác hô hấp như bị chặn.


“Nàng ta là ai không quan trọng, quan trọng là trong lòng ta không còn nàng ta, chỉ có nàng!” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng nói, ngữ khí chắc chắn.


Lăng Tuyết Mạn giật mình không biết nên nói thêm gì nữa. Đột nhiên biết, kiện sự này tựa như một cây gai chém tới tim nàng, để cho nàng khó chịu đến cực điểm.


Rốt cục không nhịn được, nàng nói: “Nếu ngày nào đó chàng lại gặp được một nữ tử có thể hấp dẫn chàng, chàng có thể lại đi thích người đó, cũng không thích ta nữa hay không?”


“Sẽ không!” Mạc Kỳ Hàn trả lời hết sức rõ ràng, đến gần một bước, nói tiếp: “Đêm hôm đó ta bắt đi nàng, đoạt thân của nàng, nàng lại bắt đi lòng ta. Mạn Mạn, nói đến cùng là nàng thắng!”


Một câu này không coi là lời tâm tình, lại càng hơn lời tâm tình, so với câu ‘ta yêu nàng’ chỉ có hơn chớ không kém.


Lăng Tuyết Mạn bị kinh sợ thật sâu, ngay sau đó cơ hồ là chạy nhào vào cái ôm lạnh như băng lại ấm áp.


Hai tay siết chặt lại, Mạc Kỳ Hàn để cằm ở trên vai Lăng Tuyết Mạn, sự rung động trong lòng không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả, cho thấy Ngô Đồng yêu hơn phân nửa là thân phận tôn quý của hắn, mà Lăng Tuyết Mạn yêu chỉ là con người hắn, bất luận thân phận, địa vị, tên, dung mạo, tiền tài, quyền lực của hắn nàng cái gì cũng không rõ, lại đem tình cảm phó thác cho hắn, hắn sao có thể phụ nàng.


Ôm thân mình thơm mềm trong lòng, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, nàng dựa vào trong lòng hắn, hắn dùng áo choàng bao trùm toàn thân của nàng, nhìn nhau cười. Nàng đột nhiên hỏi: “Tình nhân, chàng trước kia thời điểm tâm tình không tốt đều là một mình đến nơi này sao?”


“Ừ. Có lúc là phải, cũng có khi không phải.” Mạc Kỳ Hàn có chút khó xử trả lời.


“Vậy không đến một người thì là đi cùng với ai?” Lăng Tuyết Mạn chậm mấy nhịp mới hỏi tiếp.


Mạc Kỳ Hàn cười cười, môi mỏng nhẹ cong, “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Muốn làm bà quản gia sao?”


“Tùy tiện hỏi một chút thôi. Nếu chàng lại tâm tình không tốt, ta có thể cùng chàng đến.” Lăng Tuyết Mạn cũng cười ngây ngốc.


“Được, về sau nàng sẽ đến cùng ta.” Mạc Kỳ Hàn sủng nịch sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gật đầu.


Lăng Tuyết Mạn cười ha ha, nhéo mặt Mạc Kỳ Hàn.


“Đi thôi.”


Giục ngựa xuống núi, mới được vài bước, một ám vệ lướt ra. Ngựa dừng lại, ám vệ quỳ một chân trên đất, mặt che khăn, nói: “Bẩm chủ tử, Tứ Vương phủ đã xảy ra chuyện!”


“Đã xảy ra chuyện?” Lăng Tuyết Mạn kinh sợ kêu lên.


Mạc Kỳ Hàn nhướng mày trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”


“Thưa chủ tử, trong phòng của Cốc Trắc phi đột nhiên nổi lửa, quản gia mang theo hạ nhân cứu hoả.” Ám vệ trả lời lạnh như băng.


“Bốc cháy!!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.


Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trong mắt thâm thúy lóe một chút, từ trong cổ tràn ra một tiếng hừ lạnh: “Trở về đi.”


“Vâng, chủ tử!”


“Sao lại thế này? Làm sao có thể cháy? Cốc Trắc phi có thể gặp nguy hiểm hay không?” Lăng Tuyết Mạn lo lắng đứng ngồi không yên.


“Đừng nóng vội, chờ trở về sẽ biết.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ.


Một đường trở lại Tứ Vương phủ, sắp đến cửa, Mạc Kỳ Hàn lại điểm huyệt ngủ Lăng Tuyết Mạn, sau đó theo đường hầm tiến vào trong phòng. Thu Nguyệt đang lo lắng chờ, gặp Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn trở về liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói: “Chủ tử, tiểu Vương gia đã tới một lần. Viện của Cốc Trắc phi cháy, tiểu Vương gia lo lắng cho Vương phi nên lại đây thăm hỏi, bị nô tì đuổi khéo đi trở về.”


“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn trả lời một tiếng, đặt Lăng Tuyết Mạn xuống, ánh mắt mang ý bảo Thu Nguyệt lại hỗ trợ cho Lăng Tuyết Mạn thay quần áo.


“Đi ra ngoài đi.” Mạc Kỳ Hàn khoát tay.


“Vâng, chủ tử”


Ngón tay dài điểm một cái, Lăng Tuyết Mạn dần dần tỉnh lại. Mở mắt nhìn bốn phía một cái, kêu lên: “Tình nhân!”


“Mạn Mạn, quần áo ta đã thay cho nàng rồi. Ta phải đi, tối ngày mai gặp lại. Nhớ kỹ, không được phát thiện tâm đối với Cốc Trắc phi và Tôn trắc phi. Nàng cái gì cũng không cần quản, hiểu chưa?” Mạc Kỳ Hàn tha thiết dặn dò.


Lăng Tuyết Mạn cực kỳ nghi hoặc, “Vì sao? Đúng rồi, cứu Cốc Trắc phi chưa?”


“Không biết, nàng không cần lo cho ả. Nàng đi ngủ là được. Nếu như ả bị chết cháy cũng là gieo gió gặt bão thôi.” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh nhếch môi, lại tràn ra một tiếng hừ lạnh. Dám phản bội hắn, dám gây tổn thương nữ nhân của hắn, dám đấu cùng hắn, hắn liền khiến ả chết không có chỗ chôn!


Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn không biết Mạc Kỳ Hàn đang suy nghĩ gì, chính là không ủng hộ nói: “Mạng người rất quan trọng!”


“Nếu như đó là mạng của một nữ nhân rắn rết, nàng cũng muốn phát thiện tâm sao? Mạn Mạn, thiện lương là phải phân rõ thế sự.” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nói.


“Cốc Trắc phi tuy rằng có chút ngang ngược, nhưng tội cũng không đáng chết mà!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi nói.


Mạc Kỳ Hàn nhíu mày giận dữ nói: “Mạn Mạn ngủ đi. Mặc kệ những thứ kia, ta chỉ có thể nói cho nàng biết, Cốc Trắc phi không phải người tốt lành gì. Nàng đừng có dính dáng với ả, ta sẽ âm thầm theo dõi nàng, ta muốn an toàn của nàng là trên hết, hiểu chưa?”


“Ách…” Lăng Tuyết Mạn còn muốn nói nhưng Mạc Kỳ Hàn trực tiếp ngắt lời, cười khẽ một chút, “Mạn Mạn hôn ta một cái, ta phải đi.”


“Được rồi.” Lăng Tuyết Mạn chuẩn xác tìm được môi Mạc Kỳ Hàn, hôn một cái.


Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, “Thật ngoan! Ngủ đi, tuyệt đối đừng rời giường, phải có một giấc mộng đẹp, trong mộng nhớ có ta. Nhưng đừng nói mớ.”


Té xỉu! Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, “Ai thèm mộng thấy chàng? Cho dù là mộng cũng là nam nhân không có mặt, ta còn bị sợ hãi.”


“Ách…” Mạc Kỳ Hàn buồn bực lắc đầu, cúi người hôn nhẹ trên đôi môi kia một chút, “Không nói nhiều nữa, ta thật sự phải đi.”


“Ừm.”


“Tối ngày mai gặp.”


“Ừm. Chàng cẩn thận một chút, nếu bên ngoài đang cứu hoả, sẽ có rất nhiều thị vệ, coi chừng bị trông thấy.” Lăng Tuyết Mạn có chút không yên tâm.


“Ha ha, tin bản lĩnh của ta là được rồi. Nàng bây giờ không phải là bình an nằm ở trong phòng sao? Đâu có ai phát hiện.”


Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, hơi cúi thân lưu luyến hôn cánh môi mềm mại, sau đó xoay người nhanh rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom