Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Mạc Ly Hiên mang Lưu thái y đi ra đại sảnh, quản gia cũng đi theo. Trong phòng ngủ chỉ còn lại có một mình Lăng Tuyết Mạn.
Ngây ngốc nằm, chậm rãi thu hồi tay vào trong chăn, bất giác xoa bụng lung tung, tưởng tượng nơi này có khả năng dựng dục một sinh mệnh nhỏ, một bảo bối nhỏ thuộc về nàng cùng Tình nhân. Nhưng nếu là sự thật, hài tử đáng thương này sợ là không sống được.
Nước mắt đột nhiên rớt xuống, hai tay bưng kín mặt không dám lên tiếng, chỉ đè nén nỉ non, nước mắt từ giữa ngón tay chảy xuống không ngừng.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, Lăng Tuyết Mạn không có ngẩng đầu, chỉ co hai chân, vùi đầu vào.
Một bàn tay lạnh buốt vén lên sợi tóc trước trán Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn đang hoảng hốt chỉ cho là Mạc Ly Hiên, thì thào nói: “Hiên nhi, mẫu thân sắp chết phải không?”
“Mạn Mạn!”
Người đến nhẹ thở ra hai chữ, thân mình cao to ngồi xuống giường.
Lăng Tuyết Mạn chấn động, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy nam nhân mặc quần áo trắng, mang khăn che mặt, gần trong gang tấc, nàng thấy rõ ràng một đôi mắt y hệt ngày đó trong rừng cây, còn có tiếng nói quen thuộc tận xương của hắn, “Mạn Mạn!”
“Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn vén chăn nhào vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nước mắt rơi nhanh hơn, “Là chàng sao? Đúng là chàng sao?”
“Là ta đến đây. Mạn Mạn đừng khóc, cái gì cũng đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh nàng rồi.” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thiên hạ không ngừng run rẩy trong lòng, ôn nhu an ủi.
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại, vội thẳng người lên, khẩn trương nhìn ra ngoài bình phong, “Tình nhân, chàng vào bằng cách nào? Chàng đi nhanh lên, hiện tại trời sáng sao chàng lại cả gan đến đây? Chút nữa Ly Hiên cùng quản gia sẽ trở về, chàng nhanh đi đi!”
“Mạn Mạn nàng…” Mạc Kỳ Hàn mới mở miệng, Lăng Tuyết Mạn liền vội cắt lời, đẩy hắn ra ngoài “Đi nhanh, để người ta nhìn đến chàng còn có thể đi được không?”
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn cầm hai tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi cách khăn che mặt hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Một chút bọn họ cũng chưa về. Ta biết nàng bị bệnh, sợ nàng nghĩ vớ nghĩ vẩn nên đến an ủi nàng, nàng đừng lo lắng, nàng sẽ không mang thai, tin ta! Nhưng nàng ngàn vạn lần đừng rối loạn làm cho người ta sinh nghi, có thể nhìn ra chỗ không thích hợp, biết không? Nếu thái y kia nói nàng không sạch, có thai gì đó, nàng liền cây ngay không sợ chết đứng, chỉ trích hắn, ưỡn thẳng sống lưng lên, Ly Hiên luôn làm chỗ dựa cho nàng, tìm đại phu khác đến bắt mạch, cho dù nói yêu cầu nghiệm thân chứng minh thân thanh bạch cũng có thể. Ly Hiên bảo hộ nàng, nhất định sẽ đem tội danh đổ trên đầu thái y, còn việc tìm đại phu khác ta sẽ an bài, hắn sẽ xem bệnh cho nàng, bất luận có mang thai hay không hắn sẽ chỉ nói nàng không có mang thai, thuần khiết trong trắng. Về phần kết quả thật sự, chờ buổi tối đến ta đây lại nói cho nàng.”
“Thật sẽ không mang thai sao? Tình nhân, ta rất sợ, chàng thật có thể an bài đại phu tiến vào sao? Nếu Ly Hiên còn muốn gọi một thái y khác thì sao?” Lăng Tuyết Mạn yên tâm một ít nhưng vẫn sầu lo không ngừng.
“Mạn Mạn, vẫn là câu nói kia, tin ta! Ta sẽ không đặt nàng nơi đầu sóng ngọn gió, nếu trong bụng nàng thật có con của chúng ta, ta sẽ tìm cách bảo vệ nó, bảo vệ nàng, ai cũng không có việc gì.”
Mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bất lực, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cảm giác trách nhiệm trên vai mình nặng hơn một chút. Thật sự nếu nàng có cốt nhục của hắn, hắn sẽ không nỡ thương tổn thân thể của nàng mà xóa đứa nhỏ, hắn chỉ còn cách đi gặp phụ hoàng thôi!
Ánh mắt kiên định của Mạc Kỳ Hàn ủng hộ Lăng Tuyết Mạn, nàng nhấc tay áo lau nước mắt một cái, “Tình nhân, ta đã biết, chàng yên tâm đi!”
“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu vui mừng, lại ôm Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, ta đi rồi, nàng nhắm mắt lại ngủ đi, không nên nhìn ta, biết không?”
“Ừm.”
“Tóm lại một câu nói, muốn để người khác tin nàng, đầu tiên chính nàng tin mình là thân hoàn bích, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.”
“Ta đi rồi.”
Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống, đắp kín mền cho nàng, xem nàng quay lưng qua mới nhẹ nhàng cười cất bước đi ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Mạc Ly Hiên ngồi trê ghế, quản gia đứng ở một bên, bọn nha hoàn dâng trà. Mạc Ly Hiên đuổi bọn hạ nhân đi ra ngoài, mới hỏi: “Lưu thái y, mẫu thân của ta rốt cuộc bệnh gì? Ngươi cứ nói đừng ngại!”
“Tiểu Vương gia, hạ quan nếu nói ra sợ là tội chết! thỉnh tiểu Vương gia lại gọi thái y khác đến cùng nhau chẩn đi!” Lưu thái y đứng ở phía dưới, khom người cúi đầu nói.
Mạc Ly Hiên nhíu mày, càng lúc càng lo lắng, ngữ khí mang theo một chút tức giận, “Lưu thái y, hiện tại ta cho ngươi nói!”
Lưu thái y run một cái, đầu lại hạ thấp xuống một phần, “Hồi tiểu Vương gia, có thể là hạ quan y thuật vụng về, học nghệ không tinh, hạ quan chẩn ra Vương phi hình như có hỉ mạch!”
“Cái gì!”
Mạc Ly Hiên bật đứng lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thân mình lung lay mấy cái. Quản gia vội đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Lưu thái y, ông sao có thể làm bẩn danh dự Vương phi nhà ta!”
Mạc Ly Hiên bước nhanh xuống, đứng ở trước mặt Lưu thái y, nắm cổ áo của hắn, hung ác nói: “Lưu thái y, ngươi xác định ngươi không có chẩn sai sao? Ngươi cũng biết phụ hoàng ta chưa có bái đường đã nhắm mắt, mẫu thân của ta làm sao có thể có hỉ mạch!”
“Tiểu Vương gia, hạ quan không dám! Chính là bởi vì hạ quan biết, cho nên mới thỉnh tiểu Vương gia gọi thái y khác tới chẩn lại!” Lưu thái y sợ hãi không thôi, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Vương gia, Vương phi ngày đêm ở phủ, nô tài cùng tiểu Vương gia quản lý Vương phủ, làm sao có thể làm ra cái việc như thế?
(chính là đã làm ra cái việc như thế, còn làm nhiều lần nữa. Có độc giả làm chứng nhé.)
Việc này nhất định là Lưu thái y là một kẻ lang băm, chẩn bệnh lung tung, hoặc là bị người xúi giục đến làm bẩn Vương phi, bôi nhọ Vương gia. Xin tiểu Vương gia mang Lưu thái y đến gặp Vương phi đối chất, điều tra chân tướng!” Quản gia đầy căm phẫn nói.
Lưu thái y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn quản gia, lạnh lùng nói: “Quản gia Tứ Vương phủ quả là người lợi hại. Hạ quan vừa rồi đã nói chỉ nghi ngờ là hỉ mạch, vẫn chưa chẩn đoán chính xác, việc đối chất không có gì không thể, hạ quan chấp nhận.”
“Lưu thái y to gan!” Mạc Ly Hiên vung tay áo, đẩy Lưu thái y lảo đảo lui một bước, quỳ ập xuống đất.
Ánh mắt tàn nhẫn vượt qua tuổi của Mạc Ly Hiên nhìn Lưu thái y, lạnh như băng nói: “Đi gặp Vương phi đối chứng!”
Ngây ngốc nằm, chậm rãi thu hồi tay vào trong chăn, bất giác xoa bụng lung tung, tưởng tượng nơi này có khả năng dựng dục một sinh mệnh nhỏ, một bảo bối nhỏ thuộc về nàng cùng Tình nhân. Nhưng nếu là sự thật, hài tử đáng thương này sợ là không sống được.
Nước mắt đột nhiên rớt xuống, hai tay bưng kín mặt không dám lên tiếng, chỉ đè nén nỉ non, nước mắt từ giữa ngón tay chảy xuống không ngừng.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, Lăng Tuyết Mạn không có ngẩng đầu, chỉ co hai chân, vùi đầu vào.
Một bàn tay lạnh buốt vén lên sợi tóc trước trán Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn đang hoảng hốt chỉ cho là Mạc Ly Hiên, thì thào nói: “Hiên nhi, mẫu thân sắp chết phải không?”
“Mạn Mạn!”
Người đến nhẹ thở ra hai chữ, thân mình cao to ngồi xuống giường.
Lăng Tuyết Mạn chấn động, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy nam nhân mặc quần áo trắng, mang khăn che mặt, gần trong gang tấc, nàng thấy rõ ràng một đôi mắt y hệt ngày đó trong rừng cây, còn có tiếng nói quen thuộc tận xương của hắn, “Mạn Mạn!”
“Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn vén chăn nhào vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nước mắt rơi nhanh hơn, “Là chàng sao? Đúng là chàng sao?”
“Là ta đến đây. Mạn Mạn đừng khóc, cái gì cũng đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh nàng rồi.” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thiên hạ không ngừng run rẩy trong lòng, ôn nhu an ủi.
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại, vội thẳng người lên, khẩn trương nhìn ra ngoài bình phong, “Tình nhân, chàng vào bằng cách nào? Chàng đi nhanh lên, hiện tại trời sáng sao chàng lại cả gan đến đây? Chút nữa Ly Hiên cùng quản gia sẽ trở về, chàng nhanh đi đi!”
“Mạn Mạn nàng…” Mạc Kỳ Hàn mới mở miệng, Lăng Tuyết Mạn liền vội cắt lời, đẩy hắn ra ngoài “Đi nhanh, để người ta nhìn đến chàng còn có thể đi được không?”
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn cầm hai tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi cách khăn che mặt hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Một chút bọn họ cũng chưa về. Ta biết nàng bị bệnh, sợ nàng nghĩ vớ nghĩ vẩn nên đến an ủi nàng, nàng đừng lo lắng, nàng sẽ không mang thai, tin ta! Nhưng nàng ngàn vạn lần đừng rối loạn làm cho người ta sinh nghi, có thể nhìn ra chỗ không thích hợp, biết không? Nếu thái y kia nói nàng không sạch, có thai gì đó, nàng liền cây ngay không sợ chết đứng, chỉ trích hắn, ưỡn thẳng sống lưng lên, Ly Hiên luôn làm chỗ dựa cho nàng, tìm đại phu khác đến bắt mạch, cho dù nói yêu cầu nghiệm thân chứng minh thân thanh bạch cũng có thể. Ly Hiên bảo hộ nàng, nhất định sẽ đem tội danh đổ trên đầu thái y, còn việc tìm đại phu khác ta sẽ an bài, hắn sẽ xem bệnh cho nàng, bất luận có mang thai hay không hắn sẽ chỉ nói nàng không có mang thai, thuần khiết trong trắng. Về phần kết quả thật sự, chờ buổi tối đến ta đây lại nói cho nàng.”
“Thật sẽ không mang thai sao? Tình nhân, ta rất sợ, chàng thật có thể an bài đại phu tiến vào sao? Nếu Ly Hiên còn muốn gọi một thái y khác thì sao?” Lăng Tuyết Mạn yên tâm một ít nhưng vẫn sầu lo không ngừng.
“Mạn Mạn, vẫn là câu nói kia, tin ta! Ta sẽ không đặt nàng nơi đầu sóng ngọn gió, nếu trong bụng nàng thật có con của chúng ta, ta sẽ tìm cách bảo vệ nó, bảo vệ nàng, ai cũng không có việc gì.”
Mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bất lực, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cảm giác trách nhiệm trên vai mình nặng hơn một chút. Thật sự nếu nàng có cốt nhục của hắn, hắn sẽ không nỡ thương tổn thân thể của nàng mà xóa đứa nhỏ, hắn chỉ còn cách đi gặp phụ hoàng thôi!
Ánh mắt kiên định của Mạc Kỳ Hàn ủng hộ Lăng Tuyết Mạn, nàng nhấc tay áo lau nước mắt một cái, “Tình nhân, ta đã biết, chàng yên tâm đi!”
“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu vui mừng, lại ôm Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, ta đi rồi, nàng nhắm mắt lại ngủ đi, không nên nhìn ta, biết không?”
“Ừm.”
“Tóm lại một câu nói, muốn để người khác tin nàng, đầu tiên chính nàng tin mình là thân hoàn bích, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.”
“Ta đi rồi.”
Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống, đắp kín mền cho nàng, xem nàng quay lưng qua mới nhẹ nhàng cười cất bước đi ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Mạc Ly Hiên ngồi trê ghế, quản gia đứng ở một bên, bọn nha hoàn dâng trà. Mạc Ly Hiên đuổi bọn hạ nhân đi ra ngoài, mới hỏi: “Lưu thái y, mẫu thân của ta rốt cuộc bệnh gì? Ngươi cứ nói đừng ngại!”
“Tiểu Vương gia, hạ quan nếu nói ra sợ là tội chết! thỉnh tiểu Vương gia lại gọi thái y khác đến cùng nhau chẩn đi!” Lưu thái y đứng ở phía dưới, khom người cúi đầu nói.
Mạc Ly Hiên nhíu mày, càng lúc càng lo lắng, ngữ khí mang theo một chút tức giận, “Lưu thái y, hiện tại ta cho ngươi nói!”
Lưu thái y run một cái, đầu lại hạ thấp xuống một phần, “Hồi tiểu Vương gia, có thể là hạ quan y thuật vụng về, học nghệ không tinh, hạ quan chẩn ra Vương phi hình như có hỉ mạch!”
“Cái gì!”
Mạc Ly Hiên bật đứng lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thân mình lung lay mấy cái. Quản gia vội đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Lưu thái y, ông sao có thể làm bẩn danh dự Vương phi nhà ta!”
Mạc Ly Hiên bước nhanh xuống, đứng ở trước mặt Lưu thái y, nắm cổ áo của hắn, hung ác nói: “Lưu thái y, ngươi xác định ngươi không có chẩn sai sao? Ngươi cũng biết phụ hoàng ta chưa có bái đường đã nhắm mắt, mẫu thân của ta làm sao có thể có hỉ mạch!”
“Tiểu Vương gia, hạ quan không dám! Chính là bởi vì hạ quan biết, cho nên mới thỉnh tiểu Vương gia gọi thái y khác tới chẩn lại!” Lưu thái y sợ hãi không thôi, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Vương gia, Vương phi ngày đêm ở phủ, nô tài cùng tiểu Vương gia quản lý Vương phủ, làm sao có thể làm ra cái việc như thế?
(chính là đã làm ra cái việc như thế, còn làm nhiều lần nữa. Có độc giả làm chứng nhé.)
Việc này nhất định là Lưu thái y là một kẻ lang băm, chẩn bệnh lung tung, hoặc là bị người xúi giục đến làm bẩn Vương phi, bôi nhọ Vương gia. Xin tiểu Vương gia mang Lưu thái y đến gặp Vương phi đối chất, điều tra chân tướng!” Quản gia đầy căm phẫn nói.
Lưu thái y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn quản gia, lạnh lùng nói: “Quản gia Tứ Vương phủ quả là người lợi hại. Hạ quan vừa rồi đã nói chỉ nghi ngờ là hỉ mạch, vẫn chưa chẩn đoán chính xác, việc đối chất không có gì không thể, hạ quan chấp nhận.”
“Lưu thái y to gan!” Mạc Ly Hiên vung tay áo, đẩy Lưu thái y lảo đảo lui một bước, quỳ ập xuống đất.
Ánh mắt tàn nhẫn vượt qua tuổi của Mạc Ly Hiên nhìn Lưu thái y, lạnh như băng nói: “Đi gặp Vương phi đối chứng!”
Bình luận facebook