Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387
“Được, được vô cùng, trẫm rất thích.” Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, nụ cười mang theo gian tà, giọng nói trầm thấp mị hoặc: “Hai vị phi tối nay quả nhiên là đẹp vô cùng, trẫm có mỹ nhân trong ngực, chính là liều thuốc tốt a!”
“Hoàng thượng!” Hai nữ tử yêu kiều nũng nịu, trên gương mặt đỏ ửng.
“Ha ha, thật là chờ mong đêm đẹp tối nay!” Mạc Kỳ Hàn tà tứ nhướng mày, giọng nói khàn khàn mang theo một cổ không thể kháng cự, ánh mắt đa tình nhìn Hạ Lệ Nhân, lại nhìn về phía Bạch Tử Di, môi mỏng nhẹ giơ lên, “Hai vị phi đỡ trẫm đứng lên!”
“Dạ, hoàng thượng!”
Hạ Lệ Nhân kéo cánh tay trái Mạc Kỳ Hàn, Bạch Tử Di kéo cánh tay phải của hắn. Mạc Kỳ Hàn cười khẽ dắt hai mỹ nhân đi tới tẩm cung.
“Thỉnh an hoàng thượng! Thỉnh an hai vị Quý Phi nương nương!”
Trong nội điện, thái giám cung nữ quỳ hai bên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi bước đi, thản nhiên nói: “Thường ma ma, Quế ma ma, Xuân Đường Thu Nguyệt lưu lại, người khác lui ra đi!”
“Dạ! Nô tài/ nô tỳ cáo lui!”
Cửa tẩm cung đóng lại, Mạc Kỳ Hàn đi tới ghế quý phi, ngồi xuống, nói: “Giường rồng chuẩn bị tốt chưa?”
“Hồi hoàng thượng, đã bị thỏa đáng, hoàng thượng cùng nương nương có thể nghỉ ngơi!” Thường ma ma khom người cung kính trả lời.
“Ừ, khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn đáp một tiếng lại ho khan Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân vội ân cần trước sau vỗ lưng thuận khi cho hắn, lo lắng nói: “Hoàng thượng ngài sao rồi?”
“Trẫm không sao……” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu một cái.
Xuân Đường vội châm ly trà nóng dâng lên, “Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ ngài uống chút trà làm trơn cổ họng đi!”
“Ừ.”
Mạc Kỳ Hàn gật đầu tiếp nhận, nở nụ cười, “Ha ha, vẫn là nha hoàn cận thân hiểu lòng trẫm nhất. “
“Tạ hoàng thượng khích lệ!” Xuân Đường cười lui ra.
Mạc Kỳ Hàn vui vẻ nói: “Lệ phi Di phi, các nàng cũng nếm thử một chút trà Thu Nguyệt pha đi!”
“Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cùng Xuân Đường vội châm hai ly trà bưng lại, “Nương nương xin dùng trà!”
“Tạ hoàng thượng!”
Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di vui mừng tiếp nhận, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó nở nụ cười e lệ, Mạc Kỳ Hàn nháy mắt, “Ái phi nữa nếm thử một chút, trẫm có thói quen uống loại trà này mỗi ngày trước khi ngủ.”
Phàm là thứ hoàng thượng thích, muốn lấy lòng hoàng thượng, phi tử họ liền cũng phải thích theo, cho nên Bạch Tử Di lập tức nói: “Xuân Đường, tài nghệ của nàng ta thật là giỏi, thần thiếp bây giờ là được thơm lây từ hoàng thượng!” Dứt lời, thản nhiên cười, tiếp tục uống.
Hạ Lệ Nhân tất nhiên không cam lòng rơi ở phía sau, nghiêng người, thân thể nửa dựa trên người Mạc Kỳ Hàn, ỏn ẻn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp lấy trà thay rượu kính hoàng thượng!”
“Ha ha, được!” Mạc Kỳ Hàn đưa tay ra ôm Bạch Tử Di nói: “Hôm nay trẫm còn đang uống thuốc, không thể uống rượu, trẫm liền cùng hai vị phi uống chén trà này ăn mừng nhân duyên của trẫm và hai nàng!”
Nghe vậy, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, nửa là thẹn thùng, nửa là kích động, lúc đó Xuân Đường Thu Nguyệt tiến lên cúi người nói: “Nô tỳ hầu hạ nương nương cởi áo!”
“Ha ha……” Mạc Kỳ Hàn liếc về phía long trướng, môi mỏng nhẹ mở, “Đi đi.”
“Dạ!”
Ngượng ngùng đỏ mặt, Bạch Tử Di do Xuân Đường dìu lấy, Hạ Lệ Nhân do Thu Nguyệt dìu lấy, long trướng dày cộm nặng nề bị nhấc lên, lại xả xuống ngăn trở tất cả tầm mắt bên ngoài.
Con ngươi Mạc Kỳ Hàn trong nháy mắt trở nên thâm thúy, đứng dậy nhìn Thường ma ma Quế ma ma, sau đó Thường ma ma bước nhẹ về phía long trướng, Quế ma ma chậm rãi bước theo sau.
Bên trong trướng, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đang tháo trang sức trên đầu Bạch Tử Di và Hạ Lệ Nhân.
Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Hạ Lệ Nhân, Xuân Đường khẽ cười: “Lệ Quý Phi nương nương không cần lo ngại, đây là quy củ trong cung, tất cả phi tần thị tẩm không thể mang bất kỳ vật gì trên người.”
“Đến quy củ này cũng không hiểu!” Bạch Tử Di hừ nhẹ đắc ý, trong lòng âm thầm thêm một câu, đây là vì phòng ngừa có phi tần nhân cơ hội thị tẩm hành thích hoàng thượng.
Hạ Lệ Nhân nghe mà tức giận, cắn chặt cánh môi nhưng không nói một lời.
“Lệ Quý Phi nương nương, Di Quí Phi nương nương, chúng nô tỳ hầu hạ nương nương cởi áo!”
Xuân Đường Thu Nguyệt vẫn mỉm cười, nói xong liền cởi sạch hai người, chỉ còn dư lại yếm và quần lót.
“Hai vị nương nương, mời nằm xuống!”
Hạ, Bạch nghe lời nằm xong, Xuân Đường, Thu Nguyệt cúi người, “Nương nương, chúng nô tỳ giúp nương nương cởi sạch trang phục!”
Dứt lời, hai nha hoàn cởi trần truồng Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, sau đó đem chăn thêu màu vàng kim đắp lên hai người.
Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân đều đỏ bừng hai gò má, không có biện pháp đành cùng chung thị tẩm, bởi vì bọn họ phong phi cùng ngày ai cũng không chịu bị bỏ rơi ở phía sau, cho nên hiện tại khó tránh khỏi lúng túng, nghĩ tới chuyện sau đó sắp xảy ra, liền càng thêm khẩn trương e lệ, mắt khép chặt không dám mở ra.
“Nương nương, ngài mệt mỏi ngủ trước, ngủ, ngủ……”
Như thôi miên, Xuân Đường Thu Nguyệt không ngừng lẩm bẩm ở hai bên lỗ tai, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng nề, đại não càng ngày càng mơ màng, cho đến đến khi mắt nhắm chặt.
Xuân Đường nhấc màn lên, Thường ma ma, Quế ma ma và Mạc Kỳ Hàn đi tới.
Quế ma ma tiến lên kiểm tra hai người lại một lần, nâng cổ tay của bọn họ bắt mạch, sau đó gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Không có vấn đề, có thể bắt đầu.” Nói xong lui ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy đầu Hạ Lệ Nhân và Bạch Tử Di tựa vào trước ngực của hắn, khẽ gọi: “Ái Phi mở mắt ra nhìn trẫm!”
“Hoàng thượng……” Hai mắt ngu dại khẽ mở, giọng như ngái ngủ.
Thường ma ma bước đến gần, trong con mắt dần dần tản ra ánh sáng xanh lam như nước xoáy, như muốn hút Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di đi vào, giọng nói ra có lực hút trí mạng, “Nương nương nhìn vào mắt của nô tì, xem trong đôi mắt nô tì có cái gì…”
Hai đôi ánh mắt mở ra nhìn về phía Thường ma ma——
“Hoàng thượng!” Hai nữ tử yêu kiều nũng nịu, trên gương mặt đỏ ửng.
“Ha ha, thật là chờ mong đêm đẹp tối nay!” Mạc Kỳ Hàn tà tứ nhướng mày, giọng nói khàn khàn mang theo một cổ không thể kháng cự, ánh mắt đa tình nhìn Hạ Lệ Nhân, lại nhìn về phía Bạch Tử Di, môi mỏng nhẹ giơ lên, “Hai vị phi đỡ trẫm đứng lên!”
“Dạ, hoàng thượng!”
Hạ Lệ Nhân kéo cánh tay trái Mạc Kỳ Hàn, Bạch Tử Di kéo cánh tay phải của hắn. Mạc Kỳ Hàn cười khẽ dắt hai mỹ nhân đi tới tẩm cung.
“Thỉnh an hoàng thượng! Thỉnh an hai vị Quý Phi nương nương!”
Trong nội điện, thái giám cung nữ quỳ hai bên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi bước đi, thản nhiên nói: “Thường ma ma, Quế ma ma, Xuân Đường Thu Nguyệt lưu lại, người khác lui ra đi!”
“Dạ! Nô tài/ nô tỳ cáo lui!”
Cửa tẩm cung đóng lại, Mạc Kỳ Hàn đi tới ghế quý phi, ngồi xuống, nói: “Giường rồng chuẩn bị tốt chưa?”
“Hồi hoàng thượng, đã bị thỏa đáng, hoàng thượng cùng nương nương có thể nghỉ ngơi!” Thường ma ma khom người cung kính trả lời.
“Ừ, khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn đáp một tiếng lại ho khan Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân vội ân cần trước sau vỗ lưng thuận khi cho hắn, lo lắng nói: “Hoàng thượng ngài sao rồi?”
“Trẫm không sao……” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu một cái.
Xuân Đường vội châm ly trà nóng dâng lên, “Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ ngài uống chút trà làm trơn cổ họng đi!”
“Ừ.”
Mạc Kỳ Hàn gật đầu tiếp nhận, nở nụ cười, “Ha ha, vẫn là nha hoàn cận thân hiểu lòng trẫm nhất. “
“Tạ hoàng thượng khích lệ!” Xuân Đường cười lui ra.
Mạc Kỳ Hàn vui vẻ nói: “Lệ phi Di phi, các nàng cũng nếm thử một chút trà Thu Nguyệt pha đi!”
“Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cùng Xuân Đường vội châm hai ly trà bưng lại, “Nương nương xin dùng trà!”
“Tạ hoàng thượng!”
Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di vui mừng tiếp nhận, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó nở nụ cười e lệ, Mạc Kỳ Hàn nháy mắt, “Ái phi nữa nếm thử một chút, trẫm có thói quen uống loại trà này mỗi ngày trước khi ngủ.”
Phàm là thứ hoàng thượng thích, muốn lấy lòng hoàng thượng, phi tử họ liền cũng phải thích theo, cho nên Bạch Tử Di lập tức nói: “Xuân Đường, tài nghệ của nàng ta thật là giỏi, thần thiếp bây giờ là được thơm lây từ hoàng thượng!” Dứt lời, thản nhiên cười, tiếp tục uống.
Hạ Lệ Nhân tất nhiên không cam lòng rơi ở phía sau, nghiêng người, thân thể nửa dựa trên người Mạc Kỳ Hàn, ỏn ẻn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp lấy trà thay rượu kính hoàng thượng!”
“Ha ha, được!” Mạc Kỳ Hàn đưa tay ra ôm Bạch Tử Di nói: “Hôm nay trẫm còn đang uống thuốc, không thể uống rượu, trẫm liền cùng hai vị phi uống chén trà này ăn mừng nhân duyên của trẫm và hai nàng!”
Nghe vậy, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, nửa là thẹn thùng, nửa là kích động, lúc đó Xuân Đường Thu Nguyệt tiến lên cúi người nói: “Nô tỳ hầu hạ nương nương cởi áo!”
“Ha ha……” Mạc Kỳ Hàn liếc về phía long trướng, môi mỏng nhẹ mở, “Đi đi.”
“Dạ!”
Ngượng ngùng đỏ mặt, Bạch Tử Di do Xuân Đường dìu lấy, Hạ Lệ Nhân do Thu Nguyệt dìu lấy, long trướng dày cộm nặng nề bị nhấc lên, lại xả xuống ngăn trở tất cả tầm mắt bên ngoài.
Con ngươi Mạc Kỳ Hàn trong nháy mắt trở nên thâm thúy, đứng dậy nhìn Thường ma ma Quế ma ma, sau đó Thường ma ma bước nhẹ về phía long trướng, Quế ma ma chậm rãi bước theo sau.
Bên trong trướng, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đang tháo trang sức trên đầu Bạch Tử Di và Hạ Lệ Nhân.
Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Hạ Lệ Nhân, Xuân Đường khẽ cười: “Lệ Quý Phi nương nương không cần lo ngại, đây là quy củ trong cung, tất cả phi tần thị tẩm không thể mang bất kỳ vật gì trên người.”
“Đến quy củ này cũng không hiểu!” Bạch Tử Di hừ nhẹ đắc ý, trong lòng âm thầm thêm một câu, đây là vì phòng ngừa có phi tần nhân cơ hội thị tẩm hành thích hoàng thượng.
Hạ Lệ Nhân nghe mà tức giận, cắn chặt cánh môi nhưng không nói một lời.
“Lệ Quý Phi nương nương, Di Quí Phi nương nương, chúng nô tỳ hầu hạ nương nương cởi áo!”
Xuân Đường Thu Nguyệt vẫn mỉm cười, nói xong liền cởi sạch hai người, chỉ còn dư lại yếm và quần lót.
“Hai vị nương nương, mời nằm xuống!”
Hạ, Bạch nghe lời nằm xong, Xuân Đường, Thu Nguyệt cúi người, “Nương nương, chúng nô tỳ giúp nương nương cởi sạch trang phục!”
Dứt lời, hai nha hoàn cởi trần truồng Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, sau đó đem chăn thêu màu vàng kim đắp lên hai người.
Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân đều đỏ bừng hai gò má, không có biện pháp đành cùng chung thị tẩm, bởi vì bọn họ phong phi cùng ngày ai cũng không chịu bị bỏ rơi ở phía sau, cho nên hiện tại khó tránh khỏi lúng túng, nghĩ tới chuyện sau đó sắp xảy ra, liền càng thêm khẩn trương e lệ, mắt khép chặt không dám mở ra.
“Nương nương, ngài mệt mỏi ngủ trước, ngủ, ngủ……”
Như thôi miên, Xuân Đường Thu Nguyệt không ngừng lẩm bẩm ở hai bên lỗ tai, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng nề, đại não càng ngày càng mơ màng, cho đến đến khi mắt nhắm chặt.
Xuân Đường nhấc màn lên, Thường ma ma, Quế ma ma và Mạc Kỳ Hàn đi tới.
Quế ma ma tiến lên kiểm tra hai người lại một lần, nâng cổ tay của bọn họ bắt mạch, sau đó gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Không có vấn đề, có thể bắt đầu.” Nói xong lui ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy đầu Hạ Lệ Nhân và Bạch Tử Di tựa vào trước ngực của hắn, khẽ gọi: “Ái Phi mở mắt ra nhìn trẫm!”
“Hoàng thượng……” Hai mắt ngu dại khẽ mở, giọng như ngái ngủ.
Thường ma ma bước đến gần, trong con mắt dần dần tản ra ánh sáng xanh lam như nước xoáy, như muốn hút Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di đi vào, giọng nói ra có lực hút trí mạng, “Nương nương nhìn vào mắt của nô tì, xem trong đôi mắt nô tì có cái gì…”
Hai đôi ánh mắt mở ra nhìn về phía Thường ma ma——
Bình luận facebook