• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng: Quả Phi Đợi Gả) (6 Viewers)

  • Chương 416

Một hơi nói xong, ba nữ nhân lập tức yên lặng, mặt trắng như tờ giấy, bọn họ đều rơi vào cạm bẫy của Lăng Tuyết Mạn! Nàng sớm biết bọn họ lần lượt trộm bảo bối của nàng, lại cố ý làm bộ như không biết, sau đó đợi bọn họ tăng thêm hành vi phạm tội, mới đi tìm Đại tổng quản đến khiến bọn họ trở tay không kịp!


Đôi mắt Từ An chìm nghỉm, ánh mắt lợi hại bắn tới, “Nô tài to gan! Đồ đạc của chủ tử, các ngươi có mấy cái đầu mà dám lấy? Người đâu! Toàn bộ mang đi, đưa vào điện Dịch Đình!”


“Lăng cung nữ tha mạng a! Đại tổng quản tha mạng a! Nô tì không dám nữa! Không dám! Tha mạng a!” Ba nữ nhân khóc kêu long trời lở đất, ôm lấy chân Lăng Tuyết Mạn, làm sao cũng không chịu nới ra.


Trương chấp sự đứng ở một bên, khép chặt môi không dám phát ra một lời, hắn đã sớm biết như vậy, Lăng Tuyết Mạn là một nữ nhân đặc biệt, không thể chọc, hắn cũng từng nhắc nhở hai ma ma kia, hôm nay, coi như bọn họ gieo gió gặt bão đi.


Trong viện, một đám thái giám cung nữ kinh hãi run lẩy bẩy, không dám phát ra một tiếng vang.


Lăng Tuyết Mạn trong nháy mắt mềm lòng, mà nàng cũng làm như vậy, “An An, thôi, chỉ cần bọn họ hứa sửa đổi, tạm tha bọn họ đi!”


Từ An rùng mình, “Lăng cung nữ, ăn trộm là tội nặng, chúng ta sao có thể khinh xuất tha thứ bọn họ? phải xử trí theo cung quy.”


“Nhưng…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, mà Từ An cũng không nói cái gì nữa, vung tay lên, thủ hạ áp tải ba người kia đi ra ngoài.


Tiếng khóc kêu không ngừng truyền đến, cho đến khi dần dần biến mất.


Lăng Tuyết Mạn thở dài, nàng nghĩ, đại khái bọn họ sẽ bị đánh không nhẹ đâu.


Nhưng nàng lại không ngờ tới, lần này bởi vì bọn họ ăn trộm, khi dễ nàng, bởi vì nàng thuận miệng khóc kể vài câu với Mạc Kỳ Hàn, lại làm Lý ma ma, Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan rốt cuộc chưa từng trở về.


Thẳng đến nhiều ngày sau, Lăng Tuyết Mạn mới vô tình nghe được tin tức từ một thái giám, rằng Lý ma ma hôm đó bị đánh chết, Lưu ma ma bị đánh ba mươi gậy xong, bị sung quân đến điện Dịch Đình làm công việc tẩy rửa bồn cầu bẩn, bề trên hạ lệnh, trừ phi chết già, bằng không không được rời điện Dịch Đình một bước, mà Thiệu Tiểu Lan sau khi bị đánh, sung đi biên cương làm quân kỹ.


Mà trước mắt, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của chủ nhân cổ thân thể này của Lăng Tuyết Mạn.


Ở cung Cảnh Hiên ngẩn ra, xem Mạc Ly Hiên luyện võ đến hơn một canh giờ, chờ nó luyện xong đã là hoàng hôn, Lăng Tuyết Mạn cầm khăn lau mồ hôi cho nó, ngắm một chút, vui sướng phát hiện, Mạc Ly Hiên cao bằng nàng rồi!


“Mẫu thân, hôm nay sinh nhật ngài, con đã chuẩn bị lễ vật cho ngài.” Mạc Ly Hiên cười thần bí, dắt tay Lăng Tuyết Mạn đi đến tẩm cung.


“Là cái gì a?” Lăng Tuyết Mạn thật nghi hoặc.


“Giữ bí mật.” Mạc Ly Hiên nháy mắt mấy cái, quay đầu, giơ lên một nụ cười mê người.


Lăng Tuyết Mạn chợt giật mình, Mạc Ly Hiên sắp mười hai tuổi, nghe nói, nam tử nơi này mười ba tuổi là trưởng thành, có thể đón dâu, đứa nhỏ này, thật sự đã trưởng thành rồi!


Một khối ngọc điêu khắc to bằng bàn tay từ trong hộp gấm được lấy ra, Mạc Ly Hiên cười, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, nhìn xem mỹ nhân này là ai?”


“Ồ? Đây là… ai vậy?” Lăng Tuyết Mạn khom xuống, cẩn thận nhìn, thuận miệng hỏi: “Đây là cô nương nhà ai? Hiên nhi, là cô nương của con sao?”


“Ách… Mẫu thân, này… này không… không phải đâu, nàng là…” Mạc Ly Hiên lập tức đỏ mặt đỏ tai, lắp bắp nửa ngày, yên lặng lấy gương ra, “Mẫu thân, ngài xem gương, đối chiếu một chút.”


Lăng Tuyết Mạn hồ nghi dời mặt qua, vừa thấy, khóe miệng co rúm, lại nhìn khối bạch ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nóng lên, “Thì ra chính là ta a! Ta là mĩ nhân chỗ nào, Hiên nhi con chỉ sai cho ta, hại ta còn nghĩ là người khác.”


“Ha ha, mẫu thân chính là mĩ nhân a!” Mạc Ly Hiên vuốt ve khối ngọc, mềm dịu nói: “Đây là Hiên nhi tự tay điêu khắc, mẫu thân thích không?”


“Hì hì, đương nhiên thích, Hiên nhi đưa cái gì mẫu thân đều thích.” Lăng Tuyết Mạn thỏa mãn tràn ra tươi cười, ôm tượng bạch ngọc ở trong lòng, theo thói quen đưa tay sờ sờ khuôn mặt Mạc Ly Hiên, khẽ cười: “Hiên nhi lớn rồi, mẫu thân muốn thừa dịp con còn chưa có thành thân mà sờ sờ, nếu không chờ con có nàng dâu, sẽ không thể sờ soạng! Ha ha, vợ của con sẽ chê cười mẫu thân!”


“Mẫu thân, Hiên nhi còn nhỏ, thành thân còn sớm hết sức, mẫu thân muốn sờ lúc nào cũng có thể.” Mạc Ly Hiên hơi mím môi, nhỏ giọng nói.


Lăng Tuyết Mạn cười lên, “Hiên nhi ngượng ngùng sao? Không có việc gì không có việc gì, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng a!”


Mạc Ly Hiên lại nói nữa. Thời gian không còn sớm, nó nên đưa Lăng Tuyết Mạn trờ về bên cạnh phụ hoàng, vì thế, liền đưa nàng về Hoán Y Cục.


Ai ngờ, trên cửa Hoán Y Cục, lại gặp một thân hình cao to đứng sừng sững.


“Tam hoàng thúc?” Mạc Ly Hiên mở miệng, giật mình kêu.


Mạc Kỳ Minh xoay người lại, trong tay cầm theo một cái giỏ, đôi mắt giật mình, đến gần, thản nhiên nói: “Ly Hiên, con cũng tới!”


“Vâng, Hiên nhi đưa mẫu thân trở về.” Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng gật đầu.


Lăng Tuyết Mạn nhớ tới việc ở trong phòng ngày đó, nhớ tới việc Tình nhân tức giận, liền lập tức muốn tránh ra, nhanh nói một câu, “Tam Vương gia, ta mệt mỏi, về đi ngủ. Xin lỗi không tiếp được!” Sau đó vòng qua người Mạc Kỳ Minh, bước nhanh đi vào cổng.


“Mạn Mạn!”


Mạc Kỳ Minh liền muốn đi theo, Mạc Ly Hiên vội vàng kéo hắn, “Tam hoàng thúc, mẫu thân hôm nay tâm tình không tốt, mới vừa rồi ở trong cung của con cũng không nói gì, hôm nay ở Cung Đế Hoa, cũng không biết mẫu thân nói gì, làm phụ hoàng giận dữ, ném vỡ chén trà, còn đuổi mẫu thân ra, mẫu thân bị dọa.”


“Thật không? Để ta đi xem.” Mạc Kỳ Minh tiếp một câu, cũng là bước nhanh đi theo vào.


Mạc Ly Hiên bất đắc dĩ trừng mắt, chỉ có thể cất bước theo ở phía sau.


Cửa phòng bị gõ vang, Lăng Tuyết Mạn chưa kịp mở cửa, Mạc Kỳ Minh lại đẩy thẳng cửa vào, “Mạn Mạn, nàng làm sao vậy? Không có sao chứ, ta chỉ tới thăm nàng một chút, biết hôm nay là sinh nhật nàng, đến đưa vài thứ cho nàng.”


Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, ngồi lên ghế, không có tinh thần gì, nói: “Ta không sao, ngài cũng đừng đưa đồ cho ta, tâm ý ta nhận, lễ vật coi như xong.”


“Vậy sao được?” Mạc Kỳ Minh bất mãn nhíu mày, đặt cái giỏ ở trên bàn, nhấc nắp lên, lấy đồ vật ở bên trong ra, “Cũng không phải đưa nàng trang sức ngọc ngà, những thứ này đều là thức ăn vặt có tiếng của kinh thành, mấy ngày nay nàng ở trong cung, khẳng định không được ăn, ngày hôm nay ta đặt mua mỗi thứ một chút, nàng nếm thử xem.”


Mạc Ly Hiên đi theo tiến vào, thấy thế, vui mừng cười nói: “Tam hoàng thúc, có thể cho con một ít không? Con cũng thích ăn.”


“Được a.” Mạc Kỳ Minh âm thầm bực mình phun ra hai chữ, đưa một khối bánh mè cho Mạc Ly Hiên.


Cơn thèm ăn của Lăng Tuyết Mạn lập tức bị khơi mào, thức ăn ngon trước mặt, Tình nhân tạm thời ném qua một bên, tặng một cái tươi cười cảm kích cho Mạc Kỳ Minh, chui đầu vào trong đống thứ ăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom