Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472
Ù ù…
Lăng Tuyết Mạn phát quẫn, ngớ ra trong chốc lát, sau đó trong lòng tràn đầy vui sướng, toàn bộ thân mình nghiêng vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, ôm hông của hắn, ngọt ngào nói: “Tình nhân, ta tin, kỳ thực từ khi trên người ta phát sinh chuyện, việc huyền ảo gì đều cũng có khả năng phát sinh, chính là, sao chàng không sớm nói cho ta hiểu đi? Hại ta thương tâm nửa tháng, cũng là lỗi của chàng.”
“Trời ạ, Mạn Mạn, nàng đây là đổ lỗi lên đầu trẫm sao? Nếu không phải nàng to mồm, tội gì trẫm bực tức thành như vậy? Nhìn xem nàng, nửa tháng này, nàng đánh trẫm bao nhiêu lần? Cắn bao nhiêu lần? Mắng bao nhiêu câu? Đáng giận nhất là, nói trẫm bẩn, không cho trẫm chạm vào, nàng cũng thật nhẫn tâm!” Mạc Kỳ Hàn ủy khuất nói.
“Ta… là ta hơi xúc động, nhưng… nhưng bây giờ tại sao chàng lại nói cho ta?” Lăng Tuyết Mạn nói quanh co, mặt đỏ lên, ngẩng đầu hôn môi Mạc Kỳ Hàn lấy lòng một chút, lại lập tức chui về trong lòng hắn.
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi một cái, tràn ra tươi cười, cúi đầu, hôn lên cánh môi Lăng Tuyết Mạn, mị hoặc nói nhỏ: “Việc này chút nữa nói, trẫm sẽ cho nàng biết rõ mọi thứ, hiện tại… đút trẫm no được không? Trẫm muốn nàng…”
“A… Chàng… chàng thực gấp!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng.
“Trẫm có thể không gấp sao? Trẫm là thanh niên cường tráng, khi nàng không cho trẫm chạm vào, trẫm phải nhịn mà ngủ, mùi vị đó thật không dễ chịu!” Mạc Kỳ Hàn tiếp tục ủy khuất, tay cũng không nhàn rỗi, lột sạch cái áo khoác mỏng câu hồn người của Lăng Tuyết Mạn, ánh sáng chiếu xuống, thân thể tuyết trắng mềm mại nổi lên sáng rực, giờ phút này, bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, đẹp không sao tả xiết.
“Mạn Mạn…” Yết hầu Mạc Kỳ Hàn khô ráp, cúi thân vùi vào trước ngực Lăng Tuyết Mạn, ngậm chặt đóa mai hồng, khẽ liếm, một cái bàn tay to khẽ vuốt ở bụng nàng, trong lòng là ngọt ngào, môi dời qua, thì thào mà nói: “Mạn Mạn, nơi này có hoàng nhi của trẫm cùng nàng, thật sự là kỳ diệu a! Hôm nay lúc Trẫm đi thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, nói cho bọn họ nghe xong, bọn họ rất cao hứng! Mẫu hậu nói, đứa bé ở trong bụng mẫu thân mỗi ngày một lớn lên, đợi đến bốn tháng sau, cách cái bụng còn có thể nghe được động tĩnh đứa nhỏ!”
“Ha ha, Tình nhân, chàng nói là bé trai hay là bé gái a?” Lăng Tuyết Mạn bị vui lây, cũng sờ tay lên, hỏi.
“Ai biết được!” Mạc Kỳ Hàn cười, tay hạ xuống dưới bụng của nàng, chui vào giữa hai chân nàng, ngước mắt nói: “Bất luận hoàng nhi là nam hay là nữ, đều là cốt nhục của trẫm, trẫm đều thích, nếu là công chúa, không chừng cũng sẽ hay gây sự giống nàng, vậy cũng đã làm trẫm nhức đầu rồi!”
“Ta bị choáng a! Chàng nếu cứ đau đầu với ta như vậy, vậy chàng không cần miễn cưỡng, ta cũng không muốn liên lụy chàng!” Lăng Tuyết Mạn giận đen mặt, xô đẩy nam nhân trước ngực, ai ngờ, ngón tay dài xấu xa của hắn lại đưa vào chỗ tư mật của nàng, động mạnh, nàng nhịn không được, thân mình run lên, nắm chặt bờ vai của hắn, sẵng giọng: “Chàng nhẹ chút!”
“Ha ha…”
Mạc Kỳ Hàn tà tứ cười, không lãng phí thời gian nữa, cởi quần áo của bản thân, đem Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng đặt dưới thân, ôn nhu lưu luyến, triền miên không ngớt…
Trong màn, xuân ý rã rời, nam nhân rên rỉ, nữ nhân thở gấp, rót thành một khúc êm tai…
Gần nửa canh giờ sau, Lăng Tuyết Mạn kiệt sức xụi lơ ở trong lòng Mạc Kỳ Hàn, đầu gối lên trên ngực của hắn, nghiêng người ôm hắn, toàn thân rã rời.
Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt tóc Lăng Tuyết Mạn, môi nở một nụ cười thỏa mãn, yên lặng một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Mạn Mạn, trẫm không cho phép nàng gặp gỡ Tam Vương gia, không chỉ vì hắn là tình địch của trẫm, còn bởi vì hắn là kẻ địch nguy hiểm trẫm, loạn đảng trẫm muốn truy sát chính là hắn!”
“Cái gì… cái gì?” Lưỡi Lăng Tuyết Mạn líu lại, ánh mắt trừng thật lớn, nghiêng mặt nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, “Nói tiếp.”
“Xuân Đường Thu Nguyệt lúc ấy vì chặn hắn, không cho hắn mang nàng đi, đã bị hắn đả thương, hiện tại trẫm lệnh cho Vô Cực Vô Ngân đem hai nha đầu về Tứ Vương phủ trị thương, đêm qua, Mộng Thanh bị thương, cũng là do Mạc Kỳ Minh gây nên, đại ca trẫm – thái tử trước đây là bị hắn hạ độc chết, trẫm cũng bị hắn hạ độc nhiều năm trước, nhờ gặp sư phụ, mới còn sống, chuyện trước đây, từ mười năm trước…”
Vẻn vẹn trong một canh giờ, mỗi một sự kiện Mạc Kỳ Hàn nói, Lăng Tuyết Mạn không nói được một lời, lẳng lặng nghe, thẳng đến thanh âm hắn nhỏ dần, nàng đắm chìm trong kinh ngạc, thẫn thờ thật lâu.
“Tình nhân, Tam Vương gia lại có thể tần nhẫn như vậy sao? Tại sao hắn phải ác độc như vậy? Ta vài lần suýt chết, đúng là do hắn muốn giết ta? Muốn dụ chàng ra? Ly Hiên bị hắn hạ độc, còn có, đêm nguyên tiêu năm đó, đúng là hắn phái người bắt cóc ta? Làm sao lại như vậy? Thật như vậy a!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc hỏi, quả thực không thể tin được những việc nàng vừa nghe.
“Lời Trẫm nói đều là thật, đây cũng là nguyên nhân vì sao trẫm phải giả chết! Hiện giờ, hắn đã biết trẫm là tình nhân của nàng, trẫm tất phải nói cho nàng biết việc này, để tránh nàng vì tâm tư đơn thuần mà bị hắn lừa bịp, bị hắn lợi dụng.”
Mạc Kỳ Hàn nói xong, thở dài một hơi, lại nói: “Mạn Mạn, xin nàng tha thứ cho trẫm bởi vì nỗi khổi này, mà lừa gạt nàng suốt hai năm, hiện tại những nữ nhân trong hậu cung này đều là quân cờ của trẫm, một khi việc này kết thúc, trẫm sẽ xử lý sạch toàn bộ bọn họ, tam cung lục viện, chỉ có một mình nàng, nàng cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa!”
“Việc này… Ta… ta đương nhiên không trách chàng, Nhưng chuyện này, xử lý như thế nào? Chàng muốn giết… giết bọn họ sao?” Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến mấy phi tử, vội thất kinh hỏi.
“Không, không phải chết, chỉ có Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, những người khác dựa trên hành vi phạm tội, đem lưu đày, hay là biếm làm thứ dân, hoặc ban hôn phối.” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại giải thích.
“Chết? Nhất định phải chết sao? Hai nữ nhân kia…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời không biết nên nói cái gì, tuy nàng chán ghét bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ muốn bọn họ chết a!
“Con của tội thần, lại nhiều lần lăng nhục nàng, trẫm sao có thể lưu lại bọn họ?” Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, tiện đà lại giận dữ nói: “Mạn Mạn, nàng không được cầu xin trẫm thả cho bọn họ đường sống, chuyện chính trị này kia nàng không hiểu, trẫm cũng không cần nàng hiểu, trẫm chỉ cần nàng bình an vui vẻ ở bên cạnh trẫm, không làm cho trẫm thêm phiền não là tốt rồi.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Mạn lên tiếng, nhớ tới Mạc Kỳ Minh, trong lòng buồn bã vô cùng, “Tình nhân, Tam Vương gia đã muốn giết ta, vậy đến bây giờ hắn nói thích ta, là thật sao?”
“Là thật, đây cũng là chuyện thật lòng duy nhất của hắn, cái khác… Trẫm hận hắn tận xương, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dần dần lạnh lẽo, cánh tay ôm Lăng Tuyết Mạn cũng dần dần siết chặt.
Lăng Tuyết Mạn phát quẫn, ngớ ra trong chốc lát, sau đó trong lòng tràn đầy vui sướng, toàn bộ thân mình nghiêng vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, ôm hông của hắn, ngọt ngào nói: “Tình nhân, ta tin, kỳ thực từ khi trên người ta phát sinh chuyện, việc huyền ảo gì đều cũng có khả năng phát sinh, chính là, sao chàng không sớm nói cho ta hiểu đi? Hại ta thương tâm nửa tháng, cũng là lỗi của chàng.”
“Trời ạ, Mạn Mạn, nàng đây là đổ lỗi lên đầu trẫm sao? Nếu không phải nàng to mồm, tội gì trẫm bực tức thành như vậy? Nhìn xem nàng, nửa tháng này, nàng đánh trẫm bao nhiêu lần? Cắn bao nhiêu lần? Mắng bao nhiêu câu? Đáng giận nhất là, nói trẫm bẩn, không cho trẫm chạm vào, nàng cũng thật nhẫn tâm!” Mạc Kỳ Hàn ủy khuất nói.
“Ta… là ta hơi xúc động, nhưng… nhưng bây giờ tại sao chàng lại nói cho ta?” Lăng Tuyết Mạn nói quanh co, mặt đỏ lên, ngẩng đầu hôn môi Mạc Kỳ Hàn lấy lòng một chút, lại lập tức chui về trong lòng hắn.
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi một cái, tràn ra tươi cười, cúi đầu, hôn lên cánh môi Lăng Tuyết Mạn, mị hoặc nói nhỏ: “Việc này chút nữa nói, trẫm sẽ cho nàng biết rõ mọi thứ, hiện tại… đút trẫm no được không? Trẫm muốn nàng…”
“A… Chàng… chàng thực gấp!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng.
“Trẫm có thể không gấp sao? Trẫm là thanh niên cường tráng, khi nàng không cho trẫm chạm vào, trẫm phải nhịn mà ngủ, mùi vị đó thật không dễ chịu!” Mạc Kỳ Hàn tiếp tục ủy khuất, tay cũng không nhàn rỗi, lột sạch cái áo khoác mỏng câu hồn người của Lăng Tuyết Mạn, ánh sáng chiếu xuống, thân thể tuyết trắng mềm mại nổi lên sáng rực, giờ phút này, bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, đẹp không sao tả xiết.
“Mạn Mạn…” Yết hầu Mạc Kỳ Hàn khô ráp, cúi thân vùi vào trước ngực Lăng Tuyết Mạn, ngậm chặt đóa mai hồng, khẽ liếm, một cái bàn tay to khẽ vuốt ở bụng nàng, trong lòng là ngọt ngào, môi dời qua, thì thào mà nói: “Mạn Mạn, nơi này có hoàng nhi của trẫm cùng nàng, thật sự là kỳ diệu a! Hôm nay lúc Trẫm đi thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, nói cho bọn họ nghe xong, bọn họ rất cao hứng! Mẫu hậu nói, đứa bé ở trong bụng mẫu thân mỗi ngày một lớn lên, đợi đến bốn tháng sau, cách cái bụng còn có thể nghe được động tĩnh đứa nhỏ!”
“Ha ha, Tình nhân, chàng nói là bé trai hay là bé gái a?” Lăng Tuyết Mạn bị vui lây, cũng sờ tay lên, hỏi.
“Ai biết được!” Mạc Kỳ Hàn cười, tay hạ xuống dưới bụng của nàng, chui vào giữa hai chân nàng, ngước mắt nói: “Bất luận hoàng nhi là nam hay là nữ, đều là cốt nhục của trẫm, trẫm đều thích, nếu là công chúa, không chừng cũng sẽ hay gây sự giống nàng, vậy cũng đã làm trẫm nhức đầu rồi!”
“Ta bị choáng a! Chàng nếu cứ đau đầu với ta như vậy, vậy chàng không cần miễn cưỡng, ta cũng không muốn liên lụy chàng!” Lăng Tuyết Mạn giận đen mặt, xô đẩy nam nhân trước ngực, ai ngờ, ngón tay dài xấu xa của hắn lại đưa vào chỗ tư mật của nàng, động mạnh, nàng nhịn không được, thân mình run lên, nắm chặt bờ vai của hắn, sẵng giọng: “Chàng nhẹ chút!”
“Ha ha…”
Mạc Kỳ Hàn tà tứ cười, không lãng phí thời gian nữa, cởi quần áo của bản thân, đem Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng đặt dưới thân, ôn nhu lưu luyến, triền miên không ngớt…
Trong màn, xuân ý rã rời, nam nhân rên rỉ, nữ nhân thở gấp, rót thành một khúc êm tai…
Gần nửa canh giờ sau, Lăng Tuyết Mạn kiệt sức xụi lơ ở trong lòng Mạc Kỳ Hàn, đầu gối lên trên ngực của hắn, nghiêng người ôm hắn, toàn thân rã rời.
Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt tóc Lăng Tuyết Mạn, môi nở một nụ cười thỏa mãn, yên lặng một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Mạn Mạn, trẫm không cho phép nàng gặp gỡ Tam Vương gia, không chỉ vì hắn là tình địch của trẫm, còn bởi vì hắn là kẻ địch nguy hiểm trẫm, loạn đảng trẫm muốn truy sát chính là hắn!”
“Cái gì… cái gì?” Lưỡi Lăng Tuyết Mạn líu lại, ánh mắt trừng thật lớn, nghiêng mặt nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, “Nói tiếp.”
“Xuân Đường Thu Nguyệt lúc ấy vì chặn hắn, không cho hắn mang nàng đi, đã bị hắn đả thương, hiện tại trẫm lệnh cho Vô Cực Vô Ngân đem hai nha đầu về Tứ Vương phủ trị thương, đêm qua, Mộng Thanh bị thương, cũng là do Mạc Kỳ Minh gây nên, đại ca trẫm – thái tử trước đây là bị hắn hạ độc chết, trẫm cũng bị hắn hạ độc nhiều năm trước, nhờ gặp sư phụ, mới còn sống, chuyện trước đây, từ mười năm trước…”
Vẻn vẹn trong một canh giờ, mỗi một sự kiện Mạc Kỳ Hàn nói, Lăng Tuyết Mạn không nói được một lời, lẳng lặng nghe, thẳng đến thanh âm hắn nhỏ dần, nàng đắm chìm trong kinh ngạc, thẫn thờ thật lâu.
“Tình nhân, Tam Vương gia lại có thể tần nhẫn như vậy sao? Tại sao hắn phải ác độc như vậy? Ta vài lần suýt chết, đúng là do hắn muốn giết ta? Muốn dụ chàng ra? Ly Hiên bị hắn hạ độc, còn có, đêm nguyên tiêu năm đó, đúng là hắn phái người bắt cóc ta? Làm sao lại như vậy? Thật như vậy a!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc hỏi, quả thực không thể tin được những việc nàng vừa nghe.
“Lời Trẫm nói đều là thật, đây cũng là nguyên nhân vì sao trẫm phải giả chết! Hiện giờ, hắn đã biết trẫm là tình nhân của nàng, trẫm tất phải nói cho nàng biết việc này, để tránh nàng vì tâm tư đơn thuần mà bị hắn lừa bịp, bị hắn lợi dụng.”
Mạc Kỳ Hàn nói xong, thở dài một hơi, lại nói: “Mạn Mạn, xin nàng tha thứ cho trẫm bởi vì nỗi khổi này, mà lừa gạt nàng suốt hai năm, hiện tại những nữ nhân trong hậu cung này đều là quân cờ của trẫm, một khi việc này kết thúc, trẫm sẽ xử lý sạch toàn bộ bọn họ, tam cung lục viện, chỉ có một mình nàng, nàng cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa!”
“Việc này… Ta… ta đương nhiên không trách chàng, Nhưng chuyện này, xử lý như thế nào? Chàng muốn giết… giết bọn họ sao?” Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến mấy phi tử, vội thất kinh hỏi.
“Không, không phải chết, chỉ có Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, những người khác dựa trên hành vi phạm tội, đem lưu đày, hay là biếm làm thứ dân, hoặc ban hôn phối.” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại giải thích.
“Chết? Nhất định phải chết sao? Hai nữ nhân kia…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời không biết nên nói cái gì, tuy nàng chán ghét bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ muốn bọn họ chết a!
“Con của tội thần, lại nhiều lần lăng nhục nàng, trẫm sao có thể lưu lại bọn họ?” Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, tiện đà lại giận dữ nói: “Mạn Mạn, nàng không được cầu xin trẫm thả cho bọn họ đường sống, chuyện chính trị này kia nàng không hiểu, trẫm cũng không cần nàng hiểu, trẫm chỉ cần nàng bình an vui vẻ ở bên cạnh trẫm, không làm cho trẫm thêm phiền não là tốt rồi.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Mạn lên tiếng, nhớ tới Mạc Kỳ Minh, trong lòng buồn bã vô cùng, “Tình nhân, Tam Vương gia đã muốn giết ta, vậy đến bây giờ hắn nói thích ta, là thật sao?”
“Là thật, đây cũng là chuyện thật lòng duy nhất của hắn, cái khác… Trẫm hận hắn tận xương, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dần dần lạnh lẽo, cánh tay ôm Lăng Tuyết Mạn cũng dần dần siết chặt.
Bình luận facebook