Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.
Đường Vi Vi xoay đầu lại, ánh mắt tràn đầy thù hận. Cười? Tô Lăng chỗ nào mà cần cô ta dạy?
Tính cách Tô Lăng hướng nội, ngày thường ít nói nhưng cô lại thích cười. Cười rộ lên vô cùng ngọt ngào, theo cách nói của đám nam sinh trong khoa thì lúc cô cười sẽ khiến người khác liên tưởng đến thiên thần.
Cả ngày hôm nay Tô Lăng đều kỳ lạ, Đường Vi Vi chỉ có thể mừng thầm là loại kỳ lạ này đối với cô ta rất có lợi. Cô ta biết Tần Kiêu thích phụ nữ ngoan ngoãn nên thật sự hướng về phía Tô Lăng mà cười một cái.
Tần Kiêu từ đầu đến cuối vẫn nhìn Tô Lăng chằm chằm, cô sợ hắn.
Năng lực quan sát của hắn từ trước đến nay đều mạnh đến mức kinh ngạc, hai tay cô nắm chặt, dễ dàng nhận thấy là cô đang bất an, nhưng trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô sợ cái gì? Sợ hắn.
Cô tựa như chim hoàng yến may mắn trốn thoát khỏi lồng son, hận không thể vùi đầu nhỏ của mình vào lông cánh để tránh đi, đồng thời tràn ngập hoảng loạn, lo lắng.
Tần Kiêu cảm thấy thú vị, ngược lại giọng nói không mặn không nhạt, hắn quen ra lệnh cho người khác: "Học đi chứ?"
Cô gái ngẩng đầu lên, một lần nữa cứng đờ nhoẻn miệng cười.
Hắn nhìn cô thật lâu, từ đầu tới chân, cuối cùng lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."
Quách Minh Nham yên tĩnh như gà, cậu nhận ra Tần Kiêu tức giận nhưng lại không biết hắn tức giận cái gì.
Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu rồi đi ra ngoài. Trong nháy mắt gió đêm vỗ vào mặt, rốt cuộc cô cũng thả lỏng được cả người đang căng như dây đàn.
Cô có chút muốn khóc.
Khẽ sờ gò má mình một cái, dường như không có lấy tí nhiệt độ nào, từ lúc sống lại đến bây giờ, toàn thân cô đều lạnh băng, cứng đờ như cổ thi thể vậy.
Nhưng cô làm được rồi, Tần Kiêu không có bất kỳ hứng thú nào với cô nữa. Hiện tại cô vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ này, vô cùng tỉnh táo. Tiếng xe cộ lần lượt vang lên khiến cô cuối cùng cũng cảm thấy được thế nào là thay đổi vận mệnh.
Trong《 Thanh Mai 》, từ một cô gái chân trần tuyệt vọng trở thành nữ quỷ xấu xí uống thuốc một cách hung tợn, hắn không giống kiếp trước mà dán chặt ánh mắt trên người cô.
Như vậy thì có phải cô sẽ không bị đưa lên giường Tần Kiêu không? Cũng sẽ tránh thoát được những chuyện về sau?
Tô lăng định quay trở về phòng thì điện thoại di động reo.
"Tô Lăng, Vân Bố say mèm rồi, cậu tới đón cậu ấy được chứ? Ê Vân Bố, cậu làm gì vậy hả!"
"Tôi lập tức tới ngay."
Vân Bố ở trong phòng bao diễn một màn "Bá Vương Biệt Cơ".
Cô nàng lôi kéo nam sinh: "Ái phi! Trước mắt Khố Phu* đã cho quân bao vây bốn phương tám hướng, ngặt nỗi Cô** ở Cai Hạ lương thực đã hết, lại không có cứu binh. Dù rằng có thể xông ra vòng vây nhưng lại không có mặt mũi đi gặp Giang Đông lão... Keng keng keng!" Cô ấy diễn Bá Vương.
*Đoạn này raw là 胯夫: Khố Phu, mình tra trên baidu [Tiền Hán thư bình thoại] có nhắc đến Hàn Tín với danh gọi Khố Phu. Năm 202 trước công nguyên tại Cai Hạ, Hán Tín đánh diệt Hạng Vũ (Bá Vương).
**Cô: Vương hầu thời phong kiến tự xưng.
Nam sinh lặng người: "...Cậu buông tôi ra trước đã."
Vân Bố hai má đỏ gay, trợn to mắt cá, đợi một lúc vẫn không thấy cậu ta tự sát, nghi hoặc nói: "Tại sao cậu còn chưa chết?"
Mấy bạn học trong đoàn diễn cười muốn điên.
Tô Lăng đứng ở cửa đúng lúc nhìn thấy một màn này, ngây người hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cong môi. Trên mặt cô còn lớp trang điểm dày cộm song cười rộ lại giống như vạn vật bừng lên sức sống lúc chớm xuân. Trong mắt xao động tầng tầng ánh sáng rực rỡ, chói mắt. Nam sinh đứng ngoài sáng trong tối đều nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù không hiểu tại sao hôm nay cô biến mình thành như vậy, tuy nhiên những kẻ ngày thường yêu thích cô cũng không ít, phần lớn người nhịn không được đều đưa ánh mắt chuyển tới trên người cô.
Tô Lăng bước lên ôm Vân Bố: "Vân Bố, chúng ta về thôi."
Vân Bố còn nhận ra cô: "Lăng Lăng."
Tô Lăng dịu dàng dìu cô nàng: "Ừm, chậm chậm thôi." Giọng cô vô cùng mềm mại, nồng đậm ý vị trấn an, Vân Bố vốn đang ầm ĩ chợt biết điều trở lại.
Tô Lăng học đại học một năm, nhân duyên không được tốt lắm.
Tính cách của cô nhát gan, rụt rè. Bởi vì hoàn cảnh gia đình mà có phần tự ti, không thích trò chuyện với người khác. Nữ sinh ghen tị nhan sắc, nam sinh sợ chạm vào sẽ làm vỡ mỹ nhân, âm thầm tôn cô lên làm nữ thần.
Tô Lăng đỡ Vân Bố đi hai bước thì giống như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại ôn tồn nói: "Cảm ơn các cậu đã chăm sóc Vân Bố, làm phiền mọi người rồi."
Ánh mắt cô mang theo ấm áp, tất cả mọi người trong phòng đều ngu người, Tô Lăng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bọn họ cả, nhất thời cả đám có cảm giác được cưng chìu mà sợ hãi.
"Đều là bạn bè, không cần khách sáo."
Chờ cô đi xa rồi người lớp khác mới nhẹ giọng hỏi: "Tô Lăng lớp mấy cậu đâu giống như không coi ai ra gì?"
Sức lực của Tô Lăng không lớn, may là Vân Bố còn có chút ý thức, cô nửa ôm nửa kéo xách Vân Bố trở về.
Ra khỏi khách sạn mới bắt xe được, cô thở hổn hển, Vân Bố bắt đầu la hét đầu đau như búa bổ.
"Về phòng tớ sẽ xoa cho cậu, sau này đừng uống rượu nhiều như vậy nữa, uống nhiều không tốt..." Tô Lăng nhìn mặt đất có thêm một cái bóng, cảm giác sợ hãi và kinh hoàng lập tức ập tới. Cô còn chưa kịp xoay đầu thì gáy đã đau nhói, tựa như bị kim đâm một cái, nhanh chóng mất đi tri giác.
Cảm giác sau cùng cô chính là mình bị người khác đỡ lấy, mà Vân Bố mất đi chỗ dựa là cô liền té xuống đất, rên lên một tiếng.
...
Cô không cam tâm!
Tô Lăng vùng vẫy mở mắt ra, thuốc mê khiến cả người cô nặng trĩu, mơ mơ màng màng. Trước khi cô ngất xỉu thì có người đặt cô lên giường.
Bước chân người đó vội vàng hấp tấp, mau lẹ rời đi, ý thức của cô đang dần tan rã.
Tình tiết khác nhau nhưng vận mệnh vẫn như cũ, cô cắn môi mình đến bật máu. Mùi máu tanh cũng không làm cô tỉnh táo hơn bao nhiêu, nếu như lúc này cho cô một con dao thì cô sẽ không chút do dự tự đâm mình hai nhát.
Cô chỉ biết, không thể lặp lại sai lầm của đời trước nữa.
Tô Lăng dùng hết sức lật người trên giường, bất thình lình ngã xuống, đau đớn ít ỏi này không đủ khiến cô tỉnh táo được. Trên sàn nhà lót thảm dày cùng với năm năm ác mộng của cô chồng chéo lên nhau.
Trong phòng không bật đèn, ngón tay Tô Lăng gắt gao nắm chặt thảm, mò mẫm đi vào nhà vệ sinh.
Chạm vào sàn nhà lạnh như băng và mặt ngoài bồn tắm, cô run rẩy mở vòi nước.
Nước nóng phút chốc trút xuống, da thịt cô đau nhói, cô cắn răng vặn ngược vòi lại, chuyển nước nóng thành nước lạnh. Lúc này cô càng run dữ dội hơn, lấy hết sức lực cuối cùng mà bò vào bồn tắm.
Thế nhưng vẫn vô dụng, cơ thể cô dần dần mất kiểm soát. Nước lạnh buốt tràn vào mũi, cảm giác hít thở không thông khiến cô mở mắt.
Nước tràn ra ngoài bồn tắm, trước mắt chợt sáng lên. Có người bật đèn.
Tiếng bước chân người đàn ông vô cùng nhẹ.
Cô bỗng nhiên không hiểu tại sao mình phải sống lại, chẳng lẽ khiến cô trở về năm 19 tuổi chỉ để cô trải qua đau đớn của cả đời này một lần nữa sao?
Không, không phải như vậy!
Rốt cuộc Tô Lăng cũng mở mắt.
Cô cảm nhận được một ánh mắt đang đánh giá mình, chủ nhân của đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
Lớp trang điểm của cô nhòe ra, quả thật không dám nhìn thẳng, chẳng nhận ra được dáng dấp ban đầu như thế nào nữa, giống như một con dê nhỏ yếu ớt chờ bị làm thịt.
Hắn nhìn ra cô muốn khóc, cô dường như có chút thích khóc nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Ánh nước trong suốt treo trên viền mắt, đôi mắt cô màu xám nhạt, sạch sẽ lại sáng rực.
Nhìn chung thì nhếch nhác chẳng ra sao, cái bộ dáng này quá xấu, vô cùng lệch với thẩm mỹ của hắn.
Tô Lăng không hiểu được suy nghĩ của hắn, không dám đánh cuộc hắn có nổi lên hứng thú với cô không. Nhất thời, cô theo bản năng biên soạn ra rất nhiều lời cầu xin hắn bỏ qua cho mình.
"Tôi muốn về nhà."
"Xin anh thả tôi ra."
"Tôi sợ."
Nhưng cô kịp phản ứng lại, Tần Kiêu có xu hướng thích loại phụ nữ mềm mại, yếu ớt. Mấy câu xin buông tha, một chữ cũng không thể nói.
"Tần tổng, anh có thể giúp tôi báo cảnh sát không?" Cuối cùng cô khẽ lên tiếng.
Tần Kiêu cong môi: "Không thể, liên quan quái gì tới ông đây."
Lâu rồi cô chưa gặp lại thái độ này của hắn. Từ sau khi hắn đem cô thu vào tay, cô muốn sao trên trời thì Tần Kiêu hận không thể hái xuống cho cô. Những chuyện hoang đường hắn từng làm vì cô cũng không ít.
Tô Lăng nhếch môi, trong lòng hơi vui vẻ. Hắn không thích cô mới có thái độ thế này, chỉ cần giữ vững trạng thái này thì cái gì cũng đơn giản rồi.
Tần Kiêu nhìn cô một hồi, giữa hai đầu chân mày hiện lên mấy phần không kiên nhẫn, bây giờ hắn vô cùng không vui, trong phòng đột nhiên lòi ra một người, mà người này hắn cũng không thích, bảo hắn làm sao vui được.
Hắn gọi điện thoại cho Đổng Húc: "Gọi hai người tới kéo người phụ nữ trong phòng tắm này đi."
Tô Lăng cúi đầu, tròng mắt tràn đầy vui sướng. Nhưng cô không dám thể hiện quá rõ, cô không có sức, chỉ có thể nằm đây làm một kẻ đần độn.
Người bên kia hành động rất nhanh, hai vệ sĩ đi vào, dưới ánh mắt lãnh đạm của Tần Kiêu, túm cô ra ngoài.
Lúc này đang là mùa xuân, Tô Lăng có mặc áo khoác nên dù toàn thân ướt đẫm vẫn không lộ chút da thịt nào. Kể từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô biết ơn vì mình đã phòng ngừa trước.
Đáy lòng Tần Kiêu cứng rắn, sẽ không giúp cô báo cảnh sát, nhưng mượn điện thoại gọi thì vẫn được.
Cô nhanh chóng bị đưa đi bệnh viện.
Ngửi được mùi thuốc sát trùng, cuối cùng cô cũng yên tâm mà ngủ.
Đêm đầu tiên trọng sinh, cô nằm mơ thấy ngày hôm nay của đời trước.
Cô tỉnh lại trên giường Tần Kiêu, dấu hôn khắp cơ thể đều là vết tích bị hắn dày vò.
Cánh tay người đàn ông chống hai bên sườn cô, dưới ánh mắt đờ đẫn của Tô Lăng, vén tóc cô ra sau vành tai.
Theo bản năng, Tô Lăng tát hắn một cái, khuôn mặt người đàn ông bị cô đánh hồng lên một mảng, đầu hắn cũng không lệch đi, nhưng ánh mắt từ ấm áp chuyển thành rét lạnh: "Thế nào, tự mình bò lên, bây giờ đổi ý?"
Tô Lăng bị dọa tới sụp đổ, khóc thành tiếng, xấu hổ và sợ hãi khiến cô thậm chí không dám hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng cô không làm gì nhưng khi thức dậy, thế giới liền thay đổi.
Cô khóc vô cùng thê thảm, bộ dạng giống như không còn gì luyến tiếc, Tần Kiêu ngược lại cười lên: "Hửm, ở với tôi không tốt sao? Ông đây về sau sẽ đối xử thật tốt với em, được không?
Mơ tới đoạn này, Tô Lăng giật mình tỉnh lại.
Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào bên trong bệnh viện, mấy chậu cây nhỏ sức sống tràn trề.
Cô nhìn sinh mệnh yếu ớt lại kiên cường kia, phảng phất như cách một đời vậy.
Nếu như không có giấc mơ này, có lẽ là cô sẽ quên mất, ngay từ khi bắt đầu, hắn đã đùa giỡn hỏi cô, sẽ đối xử với cô thật tốt được không.
Không được, trong lòng cô nhẹ nhàng đáp.
Cô tình nguyện chết thêm một lần nữa cũng không muốn có bắt đầu cùng hắn.
Đường Vi Vi xoay đầu lại, ánh mắt tràn đầy thù hận. Cười? Tô Lăng chỗ nào mà cần cô ta dạy?
Tính cách Tô Lăng hướng nội, ngày thường ít nói nhưng cô lại thích cười. Cười rộ lên vô cùng ngọt ngào, theo cách nói của đám nam sinh trong khoa thì lúc cô cười sẽ khiến người khác liên tưởng đến thiên thần.
Cả ngày hôm nay Tô Lăng đều kỳ lạ, Đường Vi Vi chỉ có thể mừng thầm là loại kỳ lạ này đối với cô ta rất có lợi. Cô ta biết Tần Kiêu thích phụ nữ ngoan ngoãn nên thật sự hướng về phía Tô Lăng mà cười một cái.
Tần Kiêu từ đầu đến cuối vẫn nhìn Tô Lăng chằm chằm, cô sợ hắn.
Năng lực quan sát của hắn từ trước đến nay đều mạnh đến mức kinh ngạc, hai tay cô nắm chặt, dễ dàng nhận thấy là cô đang bất an, nhưng trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô sợ cái gì? Sợ hắn.
Cô tựa như chim hoàng yến may mắn trốn thoát khỏi lồng son, hận không thể vùi đầu nhỏ của mình vào lông cánh để tránh đi, đồng thời tràn ngập hoảng loạn, lo lắng.
Tần Kiêu cảm thấy thú vị, ngược lại giọng nói không mặn không nhạt, hắn quen ra lệnh cho người khác: "Học đi chứ?"
Cô gái ngẩng đầu lên, một lần nữa cứng đờ nhoẻn miệng cười.
Hắn nhìn cô thật lâu, từ đầu tới chân, cuối cùng lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."
Quách Minh Nham yên tĩnh như gà, cậu nhận ra Tần Kiêu tức giận nhưng lại không biết hắn tức giận cái gì.
Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu rồi đi ra ngoài. Trong nháy mắt gió đêm vỗ vào mặt, rốt cuộc cô cũng thả lỏng được cả người đang căng như dây đàn.
Cô có chút muốn khóc.
Khẽ sờ gò má mình một cái, dường như không có lấy tí nhiệt độ nào, từ lúc sống lại đến bây giờ, toàn thân cô đều lạnh băng, cứng đờ như cổ thi thể vậy.
Nhưng cô làm được rồi, Tần Kiêu không có bất kỳ hứng thú nào với cô nữa. Hiện tại cô vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ này, vô cùng tỉnh táo. Tiếng xe cộ lần lượt vang lên khiến cô cuối cùng cũng cảm thấy được thế nào là thay đổi vận mệnh.
Trong《 Thanh Mai 》, từ một cô gái chân trần tuyệt vọng trở thành nữ quỷ xấu xí uống thuốc một cách hung tợn, hắn không giống kiếp trước mà dán chặt ánh mắt trên người cô.
Như vậy thì có phải cô sẽ không bị đưa lên giường Tần Kiêu không? Cũng sẽ tránh thoát được những chuyện về sau?
Tô lăng định quay trở về phòng thì điện thoại di động reo.
"Tô Lăng, Vân Bố say mèm rồi, cậu tới đón cậu ấy được chứ? Ê Vân Bố, cậu làm gì vậy hả!"
"Tôi lập tức tới ngay."
Vân Bố ở trong phòng bao diễn một màn "Bá Vương Biệt Cơ".
Cô nàng lôi kéo nam sinh: "Ái phi! Trước mắt Khố Phu* đã cho quân bao vây bốn phương tám hướng, ngặt nỗi Cô** ở Cai Hạ lương thực đã hết, lại không có cứu binh. Dù rằng có thể xông ra vòng vây nhưng lại không có mặt mũi đi gặp Giang Đông lão... Keng keng keng!" Cô ấy diễn Bá Vương.
*Đoạn này raw là 胯夫: Khố Phu, mình tra trên baidu [Tiền Hán thư bình thoại] có nhắc đến Hàn Tín với danh gọi Khố Phu. Năm 202 trước công nguyên tại Cai Hạ, Hán Tín đánh diệt Hạng Vũ (Bá Vương).
**Cô: Vương hầu thời phong kiến tự xưng.
Nam sinh lặng người: "...Cậu buông tôi ra trước đã."
Vân Bố hai má đỏ gay, trợn to mắt cá, đợi một lúc vẫn không thấy cậu ta tự sát, nghi hoặc nói: "Tại sao cậu còn chưa chết?"
Mấy bạn học trong đoàn diễn cười muốn điên.
Tô Lăng đứng ở cửa đúng lúc nhìn thấy một màn này, ngây người hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cong môi. Trên mặt cô còn lớp trang điểm dày cộm song cười rộ lại giống như vạn vật bừng lên sức sống lúc chớm xuân. Trong mắt xao động tầng tầng ánh sáng rực rỡ, chói mắt. Nam sinh đứng ngoài sáng trong tối đều nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù không hiểu tại sao hôm nay cô biến mình thành như vậy, tuy nhiên những kẻ ngày thường yêu thích cô cũng không ít, phần lớn người nhịn không được đều đưa ánh mắt chuyển tới trên người cô.
Tô Lăng bước lên ôm Vân Bố: "Vân Bố, chúng ta về thôi."
Vân Bố còn nhận ra cô: "Lăng Lăng."
Tô Lăng dịu dàng dìu cô nàng: "Ừm, chậm chậm thôi." Giọng cô vô cùng mềm mại, nồng đậm ý vị trấn an, Vân Bố vốn đang ầm ĩ chợt biết điều trở lại.
Tô Lăng học đại học một năm, nhân duyên không được tốt lắm.
Tính cách của cô nhát gan, rụt rè. Bởi vì hoàn cảnh gia đình mà có phần tự ti, không thích trò chuyện với người khác. Nữ sinh ghen tị nhan sắc, nam sinh sợ chạm vào sẽ làm vỡ mỹ nhân, âm thầm tôn cô lên làm nữ thần.
Tô Lăng đỡ Vân Bố đi hai bước thì giống như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại ôn tồn nói: "Cảm ơn các cậu đã chăm sóc Vân Bố, làm phiền mọi người rồi."
Ánh mắt cô mang theo ấm áp, tất cả mọi người trong phòng đều ngu người, Tô Lăng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bọn họ cả, nhất thời cả đám có cảm giác được cưng chìu mà sợ hãi.
"Đều là bạn bè, không cần khách sáo."
Chờ cô đi xa rồi người lớp khác mới nhẹ giọng hỏi: "Tô Lăng lớp mấy cậu đâu giống như không coi ai ra gì?"
Sức lực của Tô Lăng không lớn, may là Vân Bố còn có chút ý thức, cô nửa ôm nửa kéo xách Vân Bố trở về.
Ra khỏi khách sạn mới bắt xe được, cô thở hổn hển, Vân Bố bắt đầu la hét đầu đau như búa bổ.
"Về phòng tớ sẽ xoa cho cậu, sau này đừng uống rượu nhiều như vậy nữa, uống nhiều không tốt..." Tô Lăng nhìn mặt đất có thêm một cái bóng, cảm giác sợ hãi và kinh hoàng lập tức ập tới. Cô còn chưa kịp xoay đầu thì gáy đã đau nhói, tựa như bị kim đâm một cái, nhanh chóng mất đi tri giác.
Cảm giác sau cùng cô chính là mình bị người khác đỡ lấy, mà Vân Bố mất đi chỗ dựa là cô liền té xuống đất, rên lên một tiếng.
...
Cô không cam tâm!
Tô Lăng vùng vẫy mở mắt ra, thuốc mê khiến cả người cô nặng trĩu, mơ mơ màng màng. Trước khi cô ngất xỉu thì có người đặt cô lên giường.
Bước chân người đó vội vàng hấp tấp, mau lẹ rời đi, ý thức của cô đang dần tan rã.
Tình tiết khác nhau nhưng vận mệnh vẫn như cũ, cô cắn môi mình đến bật máu. Mùi máu tanh cũng không làm cô tỉnh táo hơn bao nhiêu, nếu như lúc này cho cô một con dao thì cô sẽ không chút do dự tự đâm mình hai nhát.
Cô chỉ biết, không thể lặp lại sai lầm của đời trước nữa.
Tô Lăng dùng hết sức lật người trên giường, bất thình lình ngã xuống, đau đớn ít ỏi này không đủ khiến cô tỉnh táo được. Trên sàn nhà lót thảm dày cùng với năm năm ác mộng của cô chồng chéo lên nhau.
Trong phòng không bật đèn, ngón tay Tô Lăng gắt gao nắm chặt thảm, mò mẫm đi vào nhà vệ sinh.
Chạm vào sàn nhà lạnh như băng và mặt ngoài bồn tắm, cô run rẩy mở vòi nước.
Nước nóng phút chốc trút xuống, da thịt cô đau nhói, cô cắn răng vặn ngược vòi lại, chuyển nước nóng thành nước lạnh. Lúc này cô càng run dữ dội hơn, lấy hết sức lực cuối cùng mà bò vào bồn tắm.
Thế nhưng vẫn vô dụng, cơ thể cô dần dần mất kiểm soát. Nước lạnh buốt tràn vào mũi, cảm giác hít thở không thông khiến cô mở mắt.
Nước tràn ra ngoài bồn tắm, trước mắt chợt sáng lên. Có người bật đèn.
Tiếng bước chân người đàn ông vô cùng nhẹ.
Cô bỗng nhiên không hiểu tại sao mình phải sống lại, chẳng lẽ khiến cô trở về năm 19 tuổi chỉ để cô trải qua đau đớn của cả đời này một lần nữa sao?
Không, không phải như vậy!
Rốt cuộc Tô Lăng cũng mở mắt.
Cô cảm nhận được một ánh mắt đang đánh giá mình, chủ nhân của đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
Lớp trang điểm của cô nhòe ra, quả thật không dám nhìn thẳng, chẳng nhận ra được dáng dấp ban đầu như thế nào nữa, giống như một con dê nhỏ yếu ớt chờ bị làm thịt.
Hắn nhìn ra cô muốn khóc, cô dường như có chút thích khóc nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Ánh nước trong suốt treo trên viền mắt, đôi mắt cô màu xám nhạt, sạch sẽ lại sáng rực.
Nhìn chung thì nhếch nhác chẳng ra sao, cái bộ dáng này quá xấu, vô cùng lệch với thẩm mỹ của hắn.
Tô Lăng không hiểu được suy nghĩ của hắn, không dám đánh cuộc hắn có nổi lên hứng thú với cô không. Nhất thời, cô theo bản năng biên soạn ra rất nhiều lời cầu xin hắn bỏ qua cho mình.
"Tôi muốn về nhà."
"Xin anh thả tôi ra."
"Tôi sợ."
Nhưng cô kịp phản ứng lại, Tần Kiêu có xu hướng thích loại phụ nữ mềm mại, yếu ớt. Mấy câu xin buông tha, một chữ cũng không thể nói.
"Tần tổng, anh có thể giúp tôi báo cảnh sát không?" Cuối cùng cô khẽ lên tiếng.
Tần Kiêu cong môi: "Không thể, liên quan quái gì tới ông đây."
Lâu rồi cô chưa gặp lại thái độ này của hắn. Từ sau khi hắn đem cô thu vào tay, cô muốn sao trên trời thì Tần Kiêu hận không thể hái xuống cho cô. Những chuyện hoang đường hắn từng làm vì cô cũng không ít.
Tô Lăng nhếch môi, trong lòng hơi vui vẻ. Hắn không thích cô mới có thái độ thế này, chỉ cần giữ vững trạng thái này thì cái gì cũng đơn giản rồi.
Tần Kiêu nhìn cô một hồi, giữa hai đầu chân mày hiện lên mấy phần không kiên nhẫn, bây giờ hắn vô cùng không vui, trong phòng đột nhiên lòi ra một người, mà người này hắn cũng không thích, bảo hắn làm sao vui được.
Hắn gọi điện thoại cho Đổng Húc: "Gọi hai người tới kéo người phụ nữ trong phòng tắm này đi."
Tô Lăng cúi đầu, tròng mắt tràn đầy vui sướng. Nhưng cô không dám thể hiện quá rõ, cô không có sức, chỉ có thể nằm đây làm một kẻ đần độn.
Người bên kia hành động rất nhanh, hai vệ sĩ đi vào, dưới ánh mắt lãnh đạm của Tần Kiêu, túm cô ra ngoài.
Lúc này đang là mùa xuân, Tô Lăng có mặc áo khoác nên dù toàn thân ướt đẫm vẫn không lộ chút da thịt nào. Kể từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô biết ơn vì mình đã phòng ngừa trước.
Đáy lòng Tần Kiêu cứng rắn, sẽ không giúp cô báo cảnh sát, nhưng mượn điện thoại gọi thì vẫn được.
Cô nhanh chóng bị đưa đi bệnh viện.
Ngửi được mùi thuốc sát trùng, cuối cùng cô cũng yên tâm mà ngủ.
Đêm đầu tiên trọng sinh, cô nằm mơ thấy ngày hôm nay của đời trước.
Cô tỉnh lại trên giường Tần Kiêu, dấu hôn khắp cơ thể đều là vết tích bị hắn dày vò.
Cánh tay người đàn ông chống hai bên sườn cô, dưới ánh mắt đờ đẫn của Tô Lăng, vén tóc cô ra sau vành tai.
Theo bản năng, Tô Lăng tát hắn một cái, khuôn mặt người đàn ông bị cô đánh hồng lên một mảng, đầu hắn cũng không lệch đi, nhưng ánh mắt từ ấm áp chuyển thành rét lạnh: "Thế nào, tự mình bò lên, bây giờ đổi ý?"
Tô Lăng bị dọa tới sụp đổ, khóc thành tiếng, xấu hổ và sợ hãi khiến cô thậm chí không dám hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng cô không làm gì nhưng khi thức dậy, thế giới liền thay đổi.
Cô khóc vô cùng thê thảm, bộ dạng giống như không còn gì luyến tiếc, Tần Kiêu ngược lại cười lên: "Hửm, ở với tôi không tốt sao? Ông đây về sau sẽ đối xử thật tốt với em, được không?
Mơ tới đoạn này, Tô Lăng giật mình tỉnh lại.
Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào bên trong bệnh viện, mấy chậu cây nhỏ sức sống tràn trề.
Cô nhìn sinh mệnh yếu ớt lại kiên cường kia, phảng phất như cách một đời vậy.
Nếu như không có giấc mơ này, có lẽ là cô sẽ quên mất, ngay từ khi bắt đầu, hắn đã đùa giỡn hỏi cô, sẽ đối xử với cô thật tốt được không.
Không được, trong lòng cô nhẹ nhàng đáp.
Cô tình nguyện chết thêm một lần nữa cũng không muốn có bắt đầu cùng hắn.
Bình luận facebook