Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 19. Làm Mới Mình Để Giữ Vợ
- Eo ui! Mẹ của con đúng là đại cao thủ!
Được con gái khen ngợi, cô Bích phấn khởi hẳn, cô dặn con ngày mai phải hết sức lễ phép để được lòng ông Nhất. Vai trò của Ly trong chuyến đi này là phiên dịch viên, tuy Niệm thông thạo khá nhiều ngoại ngữ nhưng ông Nhất không muốn suốt buổi đàm phán cháu trai phải đích thân dịch lời của đối tác cho ông cùng các cộng sự, đầu óc nó nên để suy nghĩ việc lớn thì hơn. Trên chuyến bay vào Đà Nẵng, Ly cũng ngồi ở khoang hạng thương gia như Niệm nhưng mỗi người một ghế cách xa nhau nên chẳng có cơ hội gần gũi, phải đến lúc máy bay hạ cánh, xe con của tập đoàn tới đón, Ly và Niệm cùng ngồi hàng ghế sau cô mới thỏ thẻ bắt chuyện với em. Có vẻ như Niệm bị mệt, em không nói gì mấy, chỉ tranh thủ ngủ một giấc. Ly chớp thời cơ giả bộ ngủ gà ngủ gật, đợi xe đi tới khúc cua thì theo quán tính gục đầu vào vai Niệm, tay cũng vắt qua ôm lấy người trong mộng. Hơi thở dịu dàng của em phả trên trán Ly tạo cảm giác hết sức ngọt ngào, mùi thơm nam tính thoang thoảng bên chóp mũi khiến cô muốn giành người đàn ông này về bên mình vĩnh viễn.
Qua gương chiếu hậu, tài xế nhìn thấy hành động thân mật của Ly dành cho Niệm thì hơi khó chịu. Tuy hồi nhỏ Mùi từng thích em Miên, nhưng nhiều năm trôi qua, tình cảm của anh nay đã khác rồi. Năm ngoái anh đã kết hôn với Nhi, Miên trong mắt bọn họ vẫn là cô em út bé bỏng đáng yêu. Nhờ em mà Mùi mới giành được vị trí lái xe cho tập đoàn Nhất Kỷ, có tiền nuôi vợ Nhi đang học đại học năm cuối. Thỉnh thoảng mấy anh chị em về nhà mẹ Mơ chơi, nghe Miên kể hai vợ chồng cũng biết qua qua về chuyện tình cảm của nó, thành ra bây giờ thấy em rể tương lai bị sàm sỡ tất nhiên người anh trai không được thoải mái cho lắm. Dẫu biết Ly chỉ là vô tình ngủ gật rồi dựa vào Niệm, nhưng đến chỗ ngã rẽ Mùi vẫn cua xe đầy điêu luyện. Ly không phòng bị nên cả người bị nghiêng sang phía bên phải, Niệm ngồi bên trái Ly cũng giật mình thức giấc. Do sắp đến địa điểm gặp mặt đối tác rồi nên cậu lấy tài liệu ra xem chứ không ngủ nữa. Ly tiếc hùi hụi, tuy nhiên cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào, cố gắng giữ vẻ mặt đoan trang cao quý để sắp tới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất. Vốn được phong là thần đồng ngôn ngữ ngay từ nhỏ, lại là diễn giả nổi tiếng nên tác phong làm việc của Ly rất chuyên nghiệp. Với giọng nói nhẹ nhàng, phát âm chuẩn xác cùng cách sử dụng ngôn từ khéo léo, cô không những để lại được ấn tượng tốt với đối tác mà còn khiến các thành viên cốt cán của Nhất Kỷ nể phục vì tuổi trẻ tài cao. Kết thúc buổi thương thảo, do ký được hợp đồng lớn nên ông Nhất rất vui, ngoài dành những lời tán dương dành cho hai đứa cháu, ông còn mồi chài Ly:
- Ông biết con bận nhiều việc, nhưng khi nào rảnh thì tranh thủ làm thêm giờ cho ông, ông sẽ trả công hậu hĩnh.
- Ôi giúp được ông là con vui rồi, người một nhà với nhau tính công cán làm gì cho khách sáo ạ.
Ông Nhất nheo mắt nhìn Ly, so với Miên hơi ngây ngô thì con bé này quả thực rất dẻo mồm. Người khéo léo và biết cách làm người khác vui lòng như nó làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, dễ dàng thăng tiến trong công việc. Khi tuyển nhân viên, ông tất nhiên dạy Niệm phải chọn người đem lại lợi ích cao nhất cho tập đoàn. Tuy nhiên công việc và gia đình là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau, khi tâm sự với cháu trai về vấn đề chọn vợ, ông thường bảo đàn bà khéo quá thì thường khó nắm bắt, họ hợp với những người đàn ông thích chinh phục đỉnh cao hơn là một thằng có tính lười lâu năm như Niệm. Dù bây giờ Niệm đã làm việc chăm chỉ hơn hồi xưa rất nhiều nhưng sự lười của nó vẫn tồn tại đây đó, đặc biệt là những lúc rảnh rỗi ở bên Miên, như đêm qua chẳng hạn, trong khi Quang và các bạn còn quẩy dưới bar chán chê thì nó đã về phòng trước, như con đười ươi nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên đùi người thương, lát lát lại há mồm để em đút hoa quả dầm cho mình, còn nó chỉ có nhiệm vụ nhai và nuốt thôi mà cũng làm ra vẻ vất vả lắm không bằng.
- Anh nhai nhiều mỏi cơ hàm quá em ạ, ăn chăm chỉ như thế mà chả được người ấy thưởng gì cả!
- Thế anh muốn em thưởng gì nào?
- Có phải muốn là được đâu?
- Được, cứ nói đi, ắt có thưởng.
Niệm tủm tỉm chỉ vào môi mình, Miên hiểu ý cúi xuống hôn môi thằng bé. Nó tiếp tục vênh mặt lên chỉ vào má, Miên hôn tiếp lên má Niệm. Chưa dừng lại ở đó, nó còn chỉ trỏ linh tinh ở rất nhiều những chỗ khác mà đến ông cũng thấy ngượng ngùng thay. Ông thầm mắng thằng cháu trai mất nết rồi bỏ xuống dưới nhà. Sáng nay Miên đi thực tập từ sớm rồi, chắc Niệm nhớ con bé lắm, dùng xong bữa cơm cùng với đối tác để giữ phép lịch sự, nó xin ông rút liền, nghe nói là bay thẳng vào Nam giải quyết nốt công việc tồn đọng. Đúng là trong Nam có việc thật, nhưng xong việc trong đấy mà cuối tuần này nó không về miền Tây thì ông bé bằng con kiến. Ông Nhất sau đó cũng đi ra chi nhánh của Nhất Kỷ ở Đà Nẵng nên chưa kịp thông tin lại với Ly. Cứ đinh ninh rằng tối Niệm sẽ về khách sạn ngủ, Ly tắm gội sạch sẽ, ăn vận đúng như lời mách nước của mẹ Bích, cô ôm chiếc laptop hỏng chạy sang phòng em gõ cửa rồi ỏn ẻn gọi:
- Niệm! Niệm à! Giúp chị với! Laptop của chị bị hỏng rồi, công việc thì đang chất đống mới khổ chứ!
Anh Mùi say khướt chuệnh choạng ra mở cửa, trong cơn mộng mị anh tưởng như bà xã đang đứng trước mặt mình. Người Nhi thơm quá, lại còn áo khoác xộc xệch gợi tình, váy ngủ hai dây quyến rũ chết người nữa chứ. Không thể kiềm chế được dục vọng đang trào dâng mãnh liệt, anh giật chiếc laptop ném luôn vào một xó rồi kéo vợ vào phòng khoá chặt cửa, đắm đuối hôn hít cô. Những nụ hôn cuồng bạo ấy khiến Ly ghê tởm, một cô gái sang chảnh, học thức cao như cô mà phải môi chạm môi với một thằng tài xế thấp kém, thật sự muốn buồn nôn. Cô giãy giụa, kêu la, nhưng càng kêu người đàn ông đó càng hưng phấn. Hắn dùng môi lưỡi bẩn thỉu giày vò phần da dẻ mịn màng quanh cổ cô. Ly khóc thét, thằng tài xế chó chết vẫn cứ sấn lấy cô, khoảnh khắc hắn thò bàn tay nhơ nhuốc bóp lấy khối tròn kia, mặt mày Ly tái nhợt, cô sợ hãi ngất lịm.
- Nhi! Vợ Nhi! Vợ sao vậy? Vợ ơi!
Anh Mùi lay mãi mà bà xã vẫn cứ im lìm. Tưởng vợ mệt nên anh không bắt nạt vợ nữa, dịu dàng bồng vợ đặt lên giường, xấp nước khăn bông lau mặt cho vợ. Vợ xỉu rồi nhưng vẫn có thể gọi điện cho anh mới sợ chứ! Nội công của vợ thâm hậu đến thế ư? Hay là vợ có năng lực siêu nhiên? Anh run run nhấn nút nghe, vợ anh gào thét ầm ĩ:
- Chồng xấu xa! Ba tiếng bốn chín phút năm mươi tám giây rồi chồng chưa nhắn tin lại cho vợ đấy nhá! Chồng bận léng phéng với con "tiu sờ đây" nào hả?
Cái giọng chua loét của bà vợ đanh đá có công không nhỏ trong việc thức tỉnh ông chồng hư, anh dùng chính chiếc khăn bông vừa xấp nước lau lên mặt mình. Sau một hồi định thần anh mới tỉnh táo trở lại và phát hiện ra mình vừa gây hoạ. Anh rối rít thuật lại sự tình, cuống cuồng xin lỗi vợ. Vợ anh tức sôi máu nhưng vẫn cố nhịn xuống, cô bảo:
- Anh mau gọi xe cấp cứu đưa Ly vào viện đi, con gái nhà người ta mà làm sao thì anh đền không nổi đâu.
Mùi vội vã làm theo lời căn dặn của vợ. Ở nhà, Nhi xin mẹ Mơ số điện thoại của cô Hoài rồi gọi điện cho cô, thay chồng thú tội và xin lỗi gia đình cô. Ngay sau cuộc gọi của Nhi, vợ chồng chị Hoài và vợ chồng cô Bích cùng bay vào Đà Nẵng. Khoảng hai giờ sáng bọn họ có mặt tại bệnh viện, Ly đã tỉnh, bác sĩ nói con không sao cả, chỉ bị sốc nhẹ. Chị Hoài thực tình rất xót con, nhưng dù gì cũng là sự cố ngoài ý muốn, Mùi lại là con nuôi chị Mơ nên chị năn nỉ Bích tha thứ cho nó. Cô Bích thẳng tay tát Mùi rồi cay đắng hỏi chị:
- Chị cứ luôn mồm nói thương Bông, nhưng bữa nay con bé bị người ta sàm sỡ chị lại xin xỏ cho thằng khốn nạn xâm hại nó, chị thương cái kiểu gì lạ vậy?
Ly cũng cay chẳng kém mẹ Bích, nếu đổi lại là em Miên bị hại thì mẹ Hoài đã sồn sồn lên rồi chứ chẳng dĩ hoà vi quý như này đâu. Mẹ vô tình với Ly quá, mẹ lớn tiếng đuổi mọi người ra khỏi phòng rồi gằn giọng hỏi Ly:
- Tối muộn rồi con còn gõ cửa phòng trai làm gì?
- Thì laptop con hỏng, con đem sang nhờ em Niệm sửa, ai ngờ gặp thằng khốn nạn.
- Thấy Nhi bảo Niệm vào Nam nên cho chồng nó ở phòng đó vì đằng nào cũng trả tiền phòng rồi. Mùi say rượu, tưởng con là bé Nhi chứ nó không cố ý.
- Cứ say rượu là vô tội hả mẹ?
Ly không phục chất vấn, chị Hoài nắm tay con gái, nhẹ nhàng đáp:
- Không hẳn, Mùi bị phạt ba tháng lương vì tội nhậu nhẹt trong thời gian đi công tác. Nhưng mà Ly này... với tính cách của con, con sẽ mua ngay một chiếc laptop thời thượng kiểu mới chứ không bao giờ mất công đem sửa chiếc máy đã hỏng. Vậy nên mẹ nhìn ra được kế hoạch của con. Tuy con có vô vàn ưu điểm nhưng vẫn có một tật xấu không bỏ được, đó chính là thích giật đồ của người khác. Cái gì không thuộc về mình thì giật cũng không được đâu con. Một chiếc vớ đi không vừa, con giữ bên mình đâu có ích gì?
- Nếu mẹ thương con thật lòng thì mẹ sẽ mong con có được những thứ tốt nhất!
Nghe Ly mỉa mai, ánh mắt chị Hoài đượm buồn. Chị thở dài tâm sự với con gái:
- Đúng là con xứng đáng có được thứ tốt nhất, nhưng thứ tốt nhất không phải thứ mà người khác cho là hoàn hảo nhất đâu con, thứ tốt nhất là thứ phù hợp với con nhất. Ly à, có chuyện này mẹ chưa bao giờ thổ lộ với các em... chỉ tâm sự với riêng con thôi... hai lần thụ tinh nhân tạo hồi ở cùng ba Hoàng làm ảnh hưởng không nhỏ tới sức khoẻ của mẹ, đáng nhẽ mẹ chỉ nên có em Niệm thôi, nhưng vì mẹ tham lam không biết điểm dừng nên lại có thêm em Quang. Sau khi sinh Quang, mẹ lại muốn đẻ thêm bé gái, ngặt nỗi Niệm ba không cho. Hồi trẻ mẹ trách móc ba con dữ lắm, tới mấy năm gần đây càng già càng nhiều bệnh, dẫu chịu khó tập thể dục và ăn uống bồi bổ nhưng cũng không thấm tháp gì cả, mẹ mới thấy ngày xưa mình ngông cuồng như nào. Thế cho nên con đừng đi theo vết xe đổ của mẹ, được không? Nghe lời mẹ, biết dừng lại đúng lúc con nhé! Nếu như có một ngày mẹ phải rời xa thế gian này thì người mẹ lo lắng nhất là con đấy!
- Mẹ! Không được nói linh tinh!
Mặc dù giận mẹ Hoài nhiều nhưng nghĩ tới chuyện không bao giờ được gặp mẹ nữa Ly lại thoáng rùng mình.
- Ừ, mẹ không nói linh tinh nữa. Bông của mẹ nghỉ ngơi nhé! Mẹ yêu Bông!
Những lời răn dạy của mẹ khiến Ly hơi dao động, tuy nhiên chỉ được chưa đầy một ngày, bởi sáng hôm sau bay về nhà, Ly thuật lại mọi chuyện thì mẹ Bích bĩu môi bảo:
- Ôi dào! Mẹ Hoài của con chỉ được cái thích nói đạo lý! Con có biết người ta bảo những người hay nói đạo lý thì sống như cái gì không?
- Con biết... nhưng mà...
- Nhưng nhị gì? Nếu mẹ Hoài thực sự tuyệt vời như con nói, tại sao mẹ không cam chịu người chồng là ba Hoàng mà lại đi bước nữa với ba Niệm? Con nghĩ coi!
Hồi nhỏ Ly không thân với ba Hoàng lắm nên trong ký ức của cô, ấn tượng về ba rất mờ nhạt. Bây giờ ba và bác Thư đối xử rất tốt với cô nên cô không còn nhớ ba đã từng tệ như nào. Cô chỉ cảm thấy mẹ Hoài giả tạo thôi, rõ ràng mẹ cũng giành người đàn ông hoàn hảo nhất, Chủ tịch của NIEM Group mà lại kêu Ly dừng lại đúng lúc. Thật chẳng ra sao cả, mẹ còn lấy chuyện già yếu để giành sự thương cảm của Ly chứ, suýt chút nữa thì cô bị mắc lừa. Ly lắc đầu chán nản cách sống của mẹ Hoài, cô buồn bực bảo mẹ Bích:
- Con đã hiểu vì sao em Miên giả tạo rồi. Vì em sống với người như mẹ Hoài nên lây tính đó, may mà con được chuyển về ở với mẹ, khí chất cũng sang chảnh như mẹ.
- Ừ, con hiểu được như vậy là tốt. Mẹ nghi vụ thằng Mùi quấy rối con là do có sự chỉ đạo ngầm của con quỷ Miên, anh em nhà nó với nhau cả mà.
- Khiếp, con ác ôn! Sao nó có thể đối xử với con tàn nhẫn vậy? Nó không nghĩ tới cảm xúc của con thì cũng phải nghĩ cho chị Nhi của nó chứ?
- Ôi cái loại đấy nó sống vì mình chứ không vì người đâu con ạ. Mẹ đoán anh em tụi nó bày trò bỉ ổi với nhau xong lấy cớ say rượu để lấp liếm với con Nhi. Đã vậy mình cũng không thể tha cho nó dễ dàng được.
Ly hiểu ý mẹ Bích, vừa hay có số lạ gọi tới, có bạn nữ tự xưng là Nhi, Ly cất giọng dịu dàng:
- Có chuyện gì vậy bạn?
- À... mình... mình là vợ anh Mùi. Cô Hoài vừa cho mình số điện thoại của Ly. Mình muốn thay mặt chồng xin lỗi bạn, đêm qua anh say quá, mong bạn thông cảm.
- Nhi này, lúc đó chồng bạn không say lắm đâu, anh còn gọi tên mình là Bích Ly rất rõ ràng. Ai cũng nói trong chuyện này mình chịu nhiều thiệt thòi, nhưng mình hiểu bạn còn đau hơn cả mình. Cùng là đàn bà con gái với nhau mình rất thương bạn nên mới nói sự thật, còn loại đàn ông như thế, giữ hay bỏ là tuỳ bạn. Vậy nhé!
Châm ngòi ly gián xong có người sung sướng cúp máy, có người đau tới rụng rời chân tay. Cô không thể ngờ chàng trai lớn lên trong cô nhi viện cùng mình từ nhỏ, suốt ngần ấy năm đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi cùng mình lại có thể lừa gạt mình. Anh làm việc mệt mỏi, uống vài chén rượu giải toả căng thẳng rồi chẳng may phạm lỗi, Nhi thông cảm được, nhưng việc anh gian dối thì cô không tài nào chấp nhận nổi. Thất vọng tràn trề, cô nhắn tin cho chồng:
"Anh Mùi! Em muốn ly hôn!"
Anh Mùi cuống cuồng gọi điện cho vợ, ngặt nỗi cô không nghe máy. Anh nhắn tin nài nỉ:
"Anh xin mà! Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần rồi, anh thề là anh say, anh tưởng Ly là em."
"Tưởng là em mà lại gọi tên Bích Ly hả anh?"
"Ơ? Anh từng gọi tên Bích Ly hả? Ly bảo em thế à? Sao anh không nhớ gì hết vậy?"
Nhi chẳng thèm nhắn tin với chồng nữa. Cô cố tập trung làm xong bài tập lớn nộp cho thầy giáo rồi xếp đồ đi về chỗ Miên thực tập. Nhi tới khu nghỉ dưỡng của Nhất Kỷ ở miền Tây lúc năm rưỡi chiều thứ bảy, nhưng phải tới gần sáu giờ Miên mới về. Gặp em, Nhi nức nở kể lể sự tình. Miên điên tiết gọi điện mắng anh Mùi, cơ mà sau khi nghe anh trình bày sự thể cô lại nguôi ngoai, anh mặc cả rõ buồn cười:
- Bé út, giúp anh đi. Anh thề đợt này anh mà không bị vợ bỏ thì mai sau nếu như chồng em có bồ, dù bận cỡ nào anh cũng sẽ bỏ đó để đi đánh ghen với em.
Miên phì cười, cô trêu:
- Anh nhớ phải đánh ghen theo phong cách quý tộc nhá!
- Được, nhất trí. Em cố nói tốt cho anh trước mặt chị Nhi nhé, anh đang chở hàng cho khách ở Trà Vinh, lát xong việc anh sẽ lái xe qua với hai chị em.
Miên ngoan ngoãn dạ rồi cúp máy, cô dắt Nhi về gian nhà của mình rót cho chị ly nước. Đoạn, cô nhẹ nhàng bảo:
- Em nghĩ cái vụ anh Mùi gọi tên Bích Ly không thể tính là anh lừa gạt chị, lúc say nói cái gì ai mà nhớ được chứ. Anh hối hận lắm rồi, chị tha cho anh đi mà.
- Em nói thì hay lắm! Là em thì em có tha được không? Em đã từng trải qua đâu mà em hiểu?
- Sao em lại chưa từng trải qua? Anh Niệm nhà em còn gọi chị An là bà xã hẳn hoi nhé! Gọi lúc tỉnh chứ không phải lúc say đâu, khi đó em cũng ức chế chứ bộ.
- Kệ em! Em khác! Chị khác!
- Thôi mà, chị Nhi yêu quý đừng giận nữa mà. Anh Mùi nhớ chị lắm đấy, anh đang chở hàng cho khách ở Trà Vinh, lát xong việc anh sẽ qua chỗ tụi mình.
- Vớ vẩn! Em đừng có mà lừa chị. Theo lịch thì hôm nay lão được nghỉ mà... không lẽ... lão lại đi làm thêm?
- Thì trước giờ anh ấy vẫn làm việc vào ngày nghỉ để kiếm tiền lo cho chị còn gì? Từ ngày hai người rời cô nhi viện anh đã để chị đói bữa nào đâu, học phí trường chị cao ngất ngưởng ra anh đã bao giờ than vãn chưa?
- Em im đi!
Nhi quát Miên nhưng chính cô lại bị mềm lòng. Vì mong cô được bằng bạn bằng bè, năm ngoái ông xã còn mua cả nhà và xe trả góp. Hai vợ chồng đang nợ khá nhiều nên anh luôn làm việc hết công suất, mệt như thế rồi tối còn về chỗ cô làm gì không biết? Nhi gọi điện cho chồng ra lệnh:
- Lát nữa xong việc thì thuê cái nhà nghỉ nào gần đó mà ngủ! Cấm lái xe qua đây!
- Vợ xót anh lái xe tối à?
- Ai thèm xót? Mơ hão!
Nhi trả lời rất kiêu căng, chỉ là, tầm chín giờ tối thấy cái mặt ông xã lấp ló ngoài cửa phòng cô lại trào nước mắt. Bực bội trong lòng nên có người mắng chồng xơi xơi, chồng không dám cãi, chỉ ngoan ngoãn rúc vào người vợ nhận lỗi. Miên nhường gian nhà mình đang ở cho anh chị rồi xách túi đồ chạy xuống phòng lễ tân để lấy chìa khoá của gian nhà khác. Ngồi an ủi chị Nhi cả tối, bấy giờ cô mới có thời gian tắm gội. Xong xuôi, Miên vừa cầm khăn lau tóc, vừa tranh thủ mở máy tính bảng gọi video cho chị Ly.
- Chị Ly! Giờ em mới biết chuyện giữa chị và anh Mùi. Anh em say rượu làm càn, chị tha thứ cho anh ấy nhé!
Ly khẽ chau mày, chính Miên là người hại cô xong giờ lại làm như mình chẳng liên quan. Em thích thảo mai thế thì cô cũng đành thảo mai lại với em vậy.
- Ừ thôi, chuyện qua rồi thì cho qua đi. Coi như số chị đen, chị không muốn trách móc ai cả.
- Chị rộng lượng quá. Nhiều lúc em thấy mình thật may mắn vì được làm em gái chị, em còn phải học hỏi chị thật nhiều. Em thay mặt anh Mùi cảm ơn chị nhé!
- Không có gì em ạ. Mà Miên này... ai đang nằm trên giường em thế kia?
- Hả? Ai cơ ạ?
Miên ngơ ngác quay đầu ngó về phía chiếc giường, đúng như chị Ly thắc mắc, thực sự là có người mới khủng khiếp chứ. Tuy người đó đắp chăn ngang vai, nằm úp mặt xuống gối nhưng nhìn tóc cắt ngắn, nhuộm ba bốn màu sặc sỡ, cô đoán khả năng cao là con trai. Miên hoảng hốt thốt lên:
- Toi rồi chị ơi! Có khi lễ tân đưa nhầm cho em chìa khoá của gian nhà đã có khách rồi! Ban nãy em vội tắm gội, xong lại mải gọi điện cho chị nên chả để ý.
Xạo! Ly chả tin, nom em kìa, tuy tay đang lau tóc đều đều nhưng vẫn còn vài lọn ướt át, nước nhỏ từng giọt thấm vào chiếc váy hai dây gợi cảm, nếu như chưa từng được được mẹ Bích chỉ điểm chắc Ly chẳng nhìn ra em Miên rủ trai lạ về phòng để đong đưa đâu, con quỷ lẳng lơ vậy mà còn dám mặt dày mở miệng xin xỏ:
- Chị Ly giữ kín chuyện này giùm em nhé! Anh Niệm mà biết tối muộn rồi em còn xông vào phòng trai kiểu này chắc em tiêu luôn. Thế nha! Em chuồn đây!
Thấy Miên vội vã tắt máy, Ly cười khẩy. Chuồn dễ dàng vậy sao em gái? Đợi chị gọi điện thông báo cho Niệm về việc làm đáng xấu hổ của em đã chứ. Ly khoái chí bấm số. Ở trong phòng, Miên đang cầm túi đồ rón rén bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng chuông điện thoại của vị khách kia kêu réo rắt. Cô sợ thót tim, thầm cầu nguyện anh ta đừng thức giấc. Cơ mà, đời không như là mơ, anh ta cựa mình, vươn tay với điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhấn nút nghe:
- Có chuyện gì vậy chị?
Cái giọng ngái ngủ đầy quen thuộc khiến chiếc túi trên tay Miên rơi phịch xuống đất, cô sững sờ nhìn người đàn ông đang chễm trệ nằm trên giường, ấp úng gọi:
- Anh... anh Niệm!
Tay phải đang cầm điện thoại nên Niệm dang rộng tay trái, Miên hiểu ý nhào vào lòng anh, Ly nghe thấy giọng Miên qua điện thoại rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, cô tức nghẹn nhưng phải cố nén xuống, vội vã chống chế:
- À không có gì, chị hỏi thăm em thôi, dạo này công việc bận rộn có mệt lắm không? Nhớ giữ gìn sức khoẻ em nhé!
- Em biết rồi.
Niệm đáp rồi cúp máy luôn. Nãy giờ Miên cứ đăm chiêu nhìn tóc cậu mãi, không lẽ kiểu tóc mới kỳ quái đến thế sao? Sáng nay Quang gọi điện cho cậu khoe đang đi làm tóc với Niệm ba, còn mỉa mai cậu không biết chạy theo mốt có ngày bị người yêu bỏ cho coi. Nghe em nói, lại nhớ tới dáng vẻ mê muội của bọn bạn em khi ngắm nhìn Miên, chưa kể thằng nào thằng nấy cũng ăn chơi sành điệu, tự dưng Niệm thấy hơi bất an. Cậu cố gắng thu xếp công việc xong sớm để tới tiệm hớt tóc, kêu thợ làm cho mình kiểu đầu thời thượng nhất hiện nay. Do lúc làm tóc Niệm ngủ gà ngủ gật nên không để ý, đến lúc tỉnh táo lại thì đã thấy đầu mình mấy tầng xanh đỏ tím vàng sang chảnh ngút ngàn rồi. Cậu nghĩ có lẽ Miên sẽ sốc, chỉ là không ngờ em bị đơ lâu như thế, cậu tò mò hỏi:
- Sao vậy? Không thấy anh chất chơi hả?
Nom như thằng trẻ trâu ý! Nhưng Miên nào dám nói thẳng, cô ho sặc sụa, cố nén cười rồi hắng giọng bảo:
- Có! Nom chất chơi như cơn mưa rơi luôn á! Cơ mà sao đang yên đang lành anh lại đổi kiểu tóc làm chi vậy?
Niệm thơm trán em, thật thà giải thích:
- Thì thân là thằng đàn ông, đôi khi anh cũng phải làm mới mình để giữ vợ chứ!
Được con gái khen ngợi, cô Bích phấn khởi hẳn, cô dặn con ngày mai phải hết sức lễ phép để được lòng ông Nhất. Vai trò của Ly trong chuyến đi này là phiên dịch viên, tuy Niệm thông thạo khá nhiều ngoại ngữ nhưng ông Nhất không muốn suốt buổi đàm phán cháu trai phải đích thân dịch lời của đối tác cho ông cùng các cộng sự, đầu óc nó nên để suy nghĩ việc lớn thì hơn. Trên chuyến bay vào Đà Nẵng, Ly cũng ngồi ở khoang hạng thương gia như Niệm nhưng mỗi người một ghế cách xa nhau nên chẳng có cơ hội gần gũi, phải đến lúc máy bay hạ cánh, xe con của tập đoàn tới đón, Ly và Niệm cùng ngồi hàng ghế sau cô mới thỏ thẻ bắt chuyện với em. Có vẻ như Niệm bị mệt, em không nói gì mấy, chỉ tranh thủ ngủ một giấc. Ly chớp thời cơ giả bộ ngủ gà ngủ gật, đợi xe đi tới khúc cua thì theo quán tính gục đầu vào vai Niệm, tay cũng vắt qua ôm lấy người trong mộng. Hơi thở dịu dàng của em phả trên trán Ly tạo cảm giác hết sức ngọt ngào, mùi thơm nam tính thoang thoảng bên chóp mũi khiến cô muốn giành người đàn ông này về bên mình vĩnh viễn.
Qua gương chiếu hậu, tài xế nhìn thấy hành động thân mật của Ly dành cho Niệm thì hơi khó chịu. Tuy hồi nhỏ Mùi từng thích em Miên, nhưng nhiều năm trôi qua, tình cảm của anh nay đã khác rồi. Năm ngoái anh đã kết hôn với Nhi, Miên trong mắt bọn họ vẫn là cô em út bé bỏng đáng yêu. Nhờ em mà Mùi mới giành được vị trí lái xe cho tập đoàn Nhất Kỷ, có tiền nuôi vợ Nhi đang học đại học năm cuối. Thỉnh thoảng mấy anh chị em về nhà mẹ Mơ chơi, nghe Miên kể hai vợ chồng cũng biết qua qua về chuyện tình cảm của nó, thành ra bây giờ thấy em rể tương lai bị sàm sỡ tất nhiên người anh trai không được thoải mái cho lắm. Dẫu biết Ly chỉ là vô tình ngủ gật rồi dựa vào Niệm, nhưng đến chỗ ngã rẽ Mùi vẫn cua xe đầy điêu luyện. Ly không phòng bị nên cả người bị nghiêng sang phía bên phải, Niệm ngồi bên trái Ly cũng giật mình thức giấc. Do sắp đến địa điểm gặp mặt đối tác rồi nên cậu lấy tài liệu ra xem chứ không ngủ nữa. Ly tiếc hùi hụi, tuy nhiên cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào, cố gắng giữ vẻ mặt đoan trang cao quý để sắp tới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất. Vốn được phong là thần đồng ngôn ngữ ngay từ nhỏ, lại là diễn giả nổi tiếng nên tác phong làm việc của Ly rất chuyên nghiệp. Với giọng nói nhẹ nhàng, phát âm chuẩn xác cùng cách sử dụng ngôn từ khéo léo, cô không những để lại được ấn tượng tốt với đối tác mà còn khiến các thành viên cốt cán của Nhất Kỷ nể phục vì tuổi trẻ tài cao. Kết thúc buổi thương thảo, do ký được hợp đồng lớn nên ông Nhất rất vui, ngoài dành những lời tán dương dành cho hai đứa cháu, ông còn mồi chài Ly:
- Ông biết con bận nhiều việc, nhưng khi nào rảnh thì tranh thủ làm thêm giờ cho ông, ông sẽ trả công hậu hĩnh.
- Ôi giúp được ông là con vui rồi, người một nhà với nhau tính công cán làm gì cho khách sáo ạ.
Ông Nhất nheo mắt nhìn Ly, so với Miên hơi ngây ngô thì con bé này quả thực rất dẻo mồm. Người khéo léo và biết cách làm người khác vui lòng như nó làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, dễ dàng thăng tiến trong công việc. Khi tuyển nhân viên, ông tất nhiên dạy Niệm phải chọn người đem lại lợi ích cao nhất cho tập đoàn. Tuy nhiên công việc và gia đình là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau, khi tâm sự với cháu trai về vấn đề chọn vợ, ông thường bảo đàn bà khéo quá thì thường khó nắm bắt, họ hợp với những người đàn ông thích chinh phục đỉnh cao hơn là một thằng có tính lười lâu năm như Niệm. Dù bây giờ Niệm đã làm việc chăm chỉ hơn hồi xưa rất nhiều nhưng sự lười của nó vẫn tồn tại đây đó, đặc biệt là những lúc rảnh rỗi ở bên Miên, như đêm qua chẳng hạn, trong khi Quang và các bạn còn quẩy dưới bar chán chê thì nó đã về phòng trước, như con đười ươi nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên đùi người thương, lát lát lại há mồm để em đút hoa quả dầm cho mình, còn nó chỉ có nhiệm vụ nhai và nuốt thôi mà cũng làm ra vẻ vất vả lắm không bằng.
- Anh nhai nhiều mỏi cơ hàm quá em ạ, ăn chăm chỉ như thế mà chả được người ấy thưởng gì cả!
- Thế anh muốn em thưởng gì nào?
- Có phải muốn là được đâu?
- Được, cứ nói đi, ắt có thưởng.
Niệm tủm tỉm chỉ vào môi mình, Miên hiểu ý cúi xuống hôn môi thằng bé. Nó tiếp tục vênh mặt lên chỉ vào má, Miên hôn tiếp lên má Niệm. Chưa dừng lại ở đó, nó còn chỉ trỏ linh tinh ở rất nhiều những chỗ khác mà đến ông cũng thấy ngượng ngùng thay. Ông thầm mắng thằng cháu trai mất nết rồi bỏ xuống dưới nhà. Sáng nay Miên đi thực tập từ sớm rồi, chắc Niệm nhớ con bé lắm, dùng xong bữa cơm cùng với đối tác để giữ phép lịch sự, nó xin ông rút liền, nghe nói là bay thẳng vào Nam giải quyết nốt công việc tồn đọng. Đúng là trong Nam có việc thật, nhưng xong việc trong đấy mà cuối tuần này nó không về miền Tây thì ông bé bằng con kiến. Ông Nhất sau đó cũng đi ra chi nhánh của Nhất Kỷ ở Đà Nẵng nên chưa kịp thông tin lại với Ly. Cứ đinh ninh rằng tối Niệm sẽ về khách sạn ngủ, Ly tắm gội sạch sẽ, ăn vận đúng như lời mách nước của mẹ Bích, cô ôm chiếc laptop hỏng chạy sang phòng em gõ cửa rồi ỏn ẻn gọi:
- Niệm! Niệm à! Giúp chị với! Laptop của chị bị hỏng rồi, công việc thì đang chất đống mới khổ chứ!
Anh Mùi say khướt chuệnh choạng ra mở cửa, trong cơn mộng mị anh tưởng như bà xã đang đứng trước mặt mình. Người Nhi thơm quá, lại còn áo khoác xộc xệch gợi tình, váy ngủ hai dây quyến rũ chết người nữa chứ. Không thể kiềm chế được dục vọng đang trào dâng mãnh liệt, anh giật chiếc laptop ném luôn vào một xó rồi kéo vợ vào phòng khoá chặt cửa, đắm đuối hôn hít cô. Những nụ hôn cuồng bạo ấy khiến Ly ghê tởm, một cô gái sang chảnh, học thức cao như cô mà phải môi chạm môi với một thằng tài xế thấp kém, thật sự muốn buồn nôn. Cô giãy giụa, kêu la, nhưng càng kêu người đàn ông đó càng hưng phấn. Hắn dùng môi lưỡi bẩn thỉu giày vò phần da dẻ mịn màng quanh cổ cô. Ly khóc thét, thằng tài xế chó chết vẫn cứ sấn lấy cô, khoảnh khắc hắn thò bàn tay nhơ nhuốc bóp lấy khối tròn kia, mặt mày Ly tái nhợt, cô sợ hãi ngất lịm.
- Nhi! Vợ Nhi! Vợ sao vậy? Vợ ơi!
Anh Mùi lay mãi mà bà xã vẫn cứ im lìm. Tưởng vợ mệt nên anh không bắt nạt vợ nữa, dịu dàng bồng vợ đặt lên giường, xấp nước khăn bông lau mặt cho vợ. Vợ xỉu rồi nhưng vẫn có thể gọi điện cho anh mới sợ chứ! Nội công của vợ thâm hậu đến thế ư? Hay là vợ có năng lực siêu nhiên? Anh run run nhấn nút nghe, vợ anh gào thét ầm ĩ:
- Chồng xấu xa! Ba tiếng bốn chín phút năm mươi tám giây rồi chồng chưa nhắn tin lại cho vợ đấy nhá! Chồng bận léng phéng với con "tiu sờ đây" nào hả?
Cái giọng chua loét của bà vợ đanh đá có công không nhỏ trong việc thức tỉnh ông chồng hư, anh dùng chính chiếc khăn bông vừa xấp nước lau lên mặt mình. Sau một hồi định thần anh mới tỉnh táo trở lại và phát hiện ra mình vừa gây hoạ. Anh rối rít thuật lại sự tình, cuống cuồng xin lỗi vợ. Vợ anh tức sôi máu nhưng vẫn cố nhịn xuống, cô bảo:
- Anh mau gọi xe cấp cứu đưa Ly vào viện đi, con gái nhà người ta mà làm sao thì anh đền không nổi đâu.
Mùi vội vã làm theo lời căn dặn của vợ. Ở nhà, Nhi xin mẹ Mơ số điện thoại của cô Hoài rồi gọi điện cho cô, thay chồng thú tội và xin lỗi gia đình cô. Ngay sau cuộc gọi của Nhi, vợ chồng chị Hoài và vợ chồng cô Bích cùng bay vào Đà Nẵng. Khoảng hai giờ sáng bọn họ có mặt tại bệnh viện, Ly đã tỉnh, bác sĩ nói con không sao cả, chỉ bị sốc nhẹ. Chị Hoài thực tình rất xót con, nhưng dù gì cũng là sự cố ngoài ý muốn, Mùi lại là con nuôi chị Mơ nên chị năn nỉ Bích tha thứ cho nó. Cô Bích thẳng tay tát Mùi rồi cay đắng hỏi chị:
- Chị cứ luôn mồm nói thương Bông, nhưng bữa nay con bé bị người ta sàm sỡ chị lại xin xỏ cho thằng khốn nạn xâm hại nó, chị thương cái kiểu gì lạ vậy?
Ly cũng cay chẳng kém mẹ Bích, nếu đổi lại là em Miên bị hại thì mẹ Hoài đã sồn sồn lên rồi chứ chẳng dĩ hoà vi quý như này đâu. Mẹ vô tình với Ly quá, mẹ lớn tiếng đuổi mọi người ra khỏi phòng rồi gằn giọng hỏi Ly:
- Tối muộn rồi con còn gõ cửa phòng trai làm gì?
- Thì laptop con hỏng, con đem sang nhờ em Niệm sửa, ai ngờ gặp thằng khốn nạn.
- Thấy Nhi bảo Niệm vào Nam nên cho chồng nó ở phòng đó vì đằng nào cũng trả tiền phòng rồi. Mùi say rượu, tưởng con là bé Nhi chứ nó không cố ý.
- Cứ say rượu là vô tội hả mẹ?
Ly không phục chất vấn, chị Hoài nắm tay con gái, nhẹ nhàng đáp:
- Không hẳn, Mùi bị phạt ba tháng lương vì tội nhậu nhẹt trong thời gian đi công tác. Nhưng mà Ly này... với tính cách của con, con sẽ mua ngay một chiếc laptop thời thượng kiểu mới chứ không bao giờ mất công đem sửa chiếc máy đã hỏng. Vậy nên mẹ nhìn ra được kế hoạch của con. Tuy con có vô vàn ưu điểm nhưng vẫn có một tật xấu không bỏ được, đó chính là thích giật đồ của người khác. Cái gì không thuộc về mình thì giật cũng không được đâu con. Một chiếc vớ đi không vừa, con giữ bên mình đâu có ích gì?
- Nếu mẹ thương con thật lòng thì mẹ sẽ mong con có được những thứ tốt nhất!
Nghe Ly mỉa mai, ánh mắt chị Hoài đượm buồn. Chị thở dài tâm sự với con gái:
- Đúng là con xứng đáng có được thứ tốt nhất, nhưng thứ tốt nhất không phải thứ mà người khác cho là hoàn hảo nhất đâu con, thứ tốt nhất là thứ phù hợp với con nhất. Ly à, có chuyện này mẹ chưa bao giờ thổ lộ với các em... chỉ tâm sự với riêng con thôi... hai lần thụ tinh nhân tạo hồi ở cùng ba Hoàng làm ảnh hưởng không nhỏ tới sức khoẻ của mẹ, đáng nhẽ mẹ chỉ nên có em Niệm thôi, nhưng vì mẹ tham lam không biết điểm dừng nên lại có thêm em Quang. Sau khi sinh Quang, mẹ lại muốn đẻ thêm bé gái, ngặt nỗi Niệm ba không cho. Hồi trẻ mẹ trách móc ba con dữ lắm, tới mấy năm gần đây càng già càng nhiều bệnh, dẫu chịu khó tập thể dục và ăn uống bồi bổ nhưng cũng không thấm tháp gì cả, mẹ mới thấy ngày xưa mình ngông cuồng như nào. Thế cho nên con đừng đi theo vết xe đổ của mẹ, được không? Nghe lời mẹ, biết dừng lại đúng lúc con nhé! Nếu như có một ngày mẹ phải rời xa thế gian này thì người mẹ lo lắng nhất là con đấy!
- Mẹ! Không được nói linh tinh!
Mặc dù giận mẹ Hoài nhiều nhưng nghĩ tới chuyện không bao giờ được gặp mẹ nữa Ly lại thoáng rùng mình.
- Ừ, mẹ không nói linh tinh nữa. Bông của mẹ nghỉ ngơi nhé! Mẹ yêu Bông!
Những lời răn dạy của mẹ khiến Ly hơi dao động, tuy nhiên chỉ được chưa đầy một ngày, bởi sáng hôm sau bay về nhà, Ly thuật lại mọi chuyện thì mẹ Bích bĩu môi bảo:
- Ôi dào! Mẹ Hoài của con chỉ được cái thích nói đạo lý! Con có biết người ta bảo những người hay nói đạo lý thì sống như cái gì không?
- Con biết... nhưng mà...
- Nhưng nhị gì? Nếu mẹ Hoài thực sự tuyệt vời như con nói, tại sao mẹ không cam chịu người chồng là ba Hoàng mà lại đi bước nữa với ba Niệm? Con nghĩ coi!
Hồi nhỏ Ly không thân với ba Hoàng lắm nên trong ký ức của cô, ấn tượng về ba rất mờ nhạt. Bây giờ ba và bác Thư đối xử rất tốt với cô nên cô không còn nhớ ba đã từng tệ như nào. Cô chỉ cảm thấy mẹ Hoài giả tạo thôi, rõ ràng mẹ cũng giành người đàn ông hoàn hảo nhất, Chủ tịch của NIEM Group mà lại kêu Ly dừng lại đúng lúc. Thật chẳng ra sao cả, mẹ còn lấy chuyện già yếu để giành sự thương cảm của Ly chứ, suýt chút nữa thì cô bị mắc lừa. Ly lắc đầu chán nản cách sống của mẹ Hoài, cô buồn bực bảo mẹ Bích:
- Con đã hiểu vì sao em Miên giả tạo rồi. Vì em sống với người như mẹ Hoài nên lây tính đó, may mà con được chuyển về ở với mẹ, khí chất cũng sang chảnh như mẹ.
- Ừ, con hiểu được như vậy là tốt. Mẹ nghi vụ thằng Mùi quấy rối con là do có sự chỉ đạo ngầm của con quỷ Miên, anh em nhà nó với nhau cả mà.
- Khiếp, con ác ôn! Sao nó có thể đối xử với con tàn nhẫn vậy? Nó không nghĩ tới cảm xúc của con thì cũng phải nghĩ cho chị Nhi của nó chứ?
- Ôi cái loại đấy nó sống vì mình chứ không vì người đâu con ạ. Mẹ đoán anh em tụi nó bày trò bỉ ổi với nhau xong lấy cớ say rượu để lấp liếm với con Nhi. Đã vậy mình cũng không thể tha cho nó dễ dàng được.
Ly hiểu ý mẹ Bích, vừa hay có số lạ gọi tới, có bạn nữ tự xưng là Nhi, Ly cất giọng dịu dàng:
- Có chuyện gì vậy bạn?
- À... mình... mình là vợ anh Mùi. Cô Hoài vừa cho mình số điện thoại của Ly. Mình muốn thay mặt chồng xin lỗi bạn, đêm qua anh say quá, mong bạn thông cảm.
- Nhi này, lúc đó chồng bạn không say lắm đâu, anh còn gọi tên mình là Bích Ly rất rõ ràng. Ai cũng nói trong chuyện này mình chịu nhiều thiệt thòi, nhưng mình hiểu bạn còn đau hơn cả mình. Cùng là đàn bà con gái với nhau mình rất thương bạn nên mới nói sự thật, còn loại đàn ông như thế, giữ hay bỏ là tuỳ bạn. Vậy nhé!
Châm ngòi ly gián xong có người sung sướng cúp máy, có người đau tới rụng rời chân tay. Cô không thể ngờ chàng trai lớn lên trong cô nhi viện cùng mình từ nhỏ, suốt ngần ấy năm đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi cùng mình lại có thể lừa gạt mình. Anh làm việc mệt mỏi, uống vài chén rượu giải toả căng thẳng rồi chẳng may phạm lỗi, Nhi thông cảm được, nhưng việc anh gian dối thì cô không tài nào chấp nhận nổi. Thất vọng tràn trề, cô nhắn tin cho chồng:
"Anh Mùi! Em muốn ly hôn!"
Anh Mùi cuống cuồng gọi điện cho vợ, ngặt nỗi cô không nghe máy. Anh nhắn tin nài nỉ:
"Anh xin mà! Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần rồi, anh thề là anh say, anh tưởng Ly là em."
"Tưởng là em mà lại gọi tên Bích Ly hả anh?"
"Ơ? Anh từng gọi tên Bích Ly hả? Ly bảo em thế à? Sao anh không nhớ gì hết vậy?"
Nhi chẳng thèm nhắn tin với chồng nữa. Cô cố tập trung làm xong bài tập lớn nộp cho thầy giáo rồi xếp đồ đi về chỗ Miên thực tập. Nhi tới khu nghỉ dưỡng của Nhất Kỷ ở miền Tây lúc năm rưỡi chiều thứ bảy, nhưng phải tới gần sáu giờ Miên mới về. Gặp em, Nhi nức nở kể lể sự tình. Miên điên tiết gọi điện mắng anh Mùi, cơ mà sau khi nghe anh trình bày sự thể cô lại nguôi ngoai, anh mặc cả rõ buồn cười:
- Bé út, giúp anh đi. Anh thề đợt này anh mà không bị vợ bỏ thì mai sau nếu như chồng em có bồ, dù bận cỡ nào anh cũng sẽ bỏ đó để đi đánh ghen với em.
Miên phì cười, cô trêu:
- Anh nhớ phải đánh ghen theo phong cách quý tộc nhá!
- Được, nhất trí. Em cố nói tốt cho anh trước mặt chị Nhi nhé, anh đang chở hàng cho khách ở Trà Vinh, lát xong việc anh sẽ lái xe qua với hai chị em.
Miên ngoan ngoãn dạ rồi cúp máy, cô dắt Nhi về gian nhà của mình rót cho chị ly nước. Đoạn, cô nhẹ nhàng bảo:
- Em nghĩ cái vụ anh Mùi gọi tên Bích Ly không thể tính là anh lừa gạt chị, lúc say nói cái gì ai mà nhớ được chứ. Anh hối hận lắm rồi, chị tha cho anh đi mà.
- Em nói thì hay lắm! Là em thì em có tha được không? Em đã từng trải qua đâu mà em hiểu?
- Sao em lại chưa từng trải qua? Anh Niệm nhà em còn gọi chị An là bà xã hẳn hoi nhé! Gọi lúc tỉnh chứ không phải lúc say đâu, khi đó em cũng ức chế chứ bộ.
- Kệ em! Em khác! Chị khác!
- Thôi mà, chị Nhi yêu quý đừng giận nữa mà. Anh Mùi nhớ chị lắm đấy, anh đang chở hàng cho khách ở Trà Vinh, lát xong việc anh sẽ qua chỗ tụi mình.
- Vớ vẩn! Em đừng có mà lừa chị. Theo lịch thì hôm nay lão được nghỉ mà... không lẽ... lão lại đi làm thêm?
- Thì trước giờ anh ấy vẫn làm việc vào ngày nghỉ để kiếm tiền lo cho chị còn gì? Từ ngày hai người rời cô nhi viện anh đã để chị đói bữa nào đâu, học phí trường chị cao ngất ngưởng ra anh đã bao giờ than vãn chưa?
- Em im đi!
Nhi quát Miên nhưng chính cô lại bị mềm lòng. Vì mong cô được bằng bạn bằng bè, năm ngoái ông xã còn mua cả nhà và xe trả góp. Hai vợ chồng đang nợ khá nhiều nên anh luôn làm việc hết công suất, mệt như thế rồi tối còn về chỗ cô làm gì không biết? Nhi gọi điện cho chồng ra lệnh:
- Lát nữa xong việc thì thuê cái nhà nghỉ nào gần đó mà ngủ! Cấm lái xe qua đây!
- Vợ xót anh lái xe tối à?
- Ai thèm xót? Mơ hão!
Nhi trả lời rất kiêu căng, chỉ là, tầm chín giờ tối thấy cái mặt ông xã lấp ló ngoài cửa phòng cô lại trào nước mắt. Bực bội trong lòng nên có người mắng chồng xơi xơi, chồng không dám cãi, chỉ ngoan ngoãn rúc vào người vợ nhận lỗi. Miên nhường gian nhà mình đang ở cho anh chị rồi xách túi đồ chạy xuống phòng lễ tân để lấy chìa khoá của gian nhà khác. Ngồi an ủi chị Nhi cả tối, bấy giờ cô mới có thời gian tắm gội. Xong xuôi, Miên vừa cầm khăn lau tóc, vừa tranh thủ mở máy tính bảng gọi video cho chị Ly.
- Chị Ly! Giờ em mới biết chuyện giữa chị và anh Mùi. Anh em say rượu làm càn, chị tha thứ cho anh ấy nhé!
Ly khẽ chau mày, chính Miên là người hại cô xong giờ lại làm như mình chẳng liên quan. Em thích thảo mai thế thì cô cũng đành thảo mai lại với em vậy.
- Ừ thôi, chuyện qua rồi thì cho qua đi. Coi như số chị đen, chị không muốn trách móc ai cả.
- Chị rộng lượng quá. Nhiều lúc em thấy mình thật may mắn vì được làm em gái chị, em còn phải học hỏi chị thật nhiều. Em thay mặt anh Mùi cảm ơn chị nhé!
- Không có gì em ạ. Mà Miên này... ai đang nằm trên giường em thế kia?
- Hả? Ai cơ ạ?
Miên ngơ ngác quay đầu ngó về phía chiếc giường, đúng như chị Ly thắc mắc, thực sự là có người mới khủng khiếp chứ. Tuy người đó đắp chăn ngang vai, nằm úp mặt xuống gối nhưng nhìn tóc cắt ngắn, nhuộm ba bốn màu sặc sỡ, cô đoán khả năng cao là con trai. Miên hoảng hốt thốt lên:
- Toi rồi chị ơi! Có khi lễ tân đưa nhầm cho em chìa khoá của gian nhà đã có khách rồi! Ban nãy em vội tắm gội, xong lại mải gọi điện cho chị nên chả để ý.
Xạo! Ly chả tin, nom em kìa, tuy tay đang lau tóc đều đều nhưng vẫn còn vài lọn ướt át, nước nhỏ từng giọt thấm vào chiếc váy hai dây gợi cảm, nếu như chưa từng được được mẹ Bích chỉ điểm chắc Ly chẳng nhìn ra em Miên rủ trai lạ về phòng để đong đưa đâu, con quỷ lẳng lơ vậy mà còn dám mặt dày mở miệng xin xỏ:
- Chị Ly giữ kín chuyện này giùm em nhé! Anh Niệm mà biết tối muộn rồi em còn xông vào phòng trai kiểu này chắc em tiêu luôn. Thế nha! Em chuồn đây!
Thấy Miên vội vã tắt máy, Ly cười khẩy. Chuồn dễ dàng vậy sao em gái? Đợi chị gọi điện thông báo cho Niệm về việc làm đáng xấu hổ của em đã chứ. Ly khoái chí bấm số. Ở trong phòng, Miên đang cầm túi đồ rón rén bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng chuông điện thoại của vị khách kia kêu réo rắt. Cô sợ thót tim, thầm cầu nguyện anh ta đừng thức giấc. Cơ mà, đời không như là mơ, anh ta cựa mình, vươn tay với điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhấn nút nghe:
- Có chuyện gì vậy chị?
Cái giọng ngái ngủ đầy quen thuộc khiến chiếc túi trên tay Miên rơi phịch xuống đất, cô sững sờ nhìn người đàn ông đang chễm trệ nằm trên giường, ấp úng gọi:
- Anh... anh Niệm!
Tay phải đang cầm điện thoại nên Niệm dang rộng tay trái, Miên hiểu ý nhào vào lòng anh, Ly nghe thấy giọng Miên qua điện thoại rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, cô tức nghẹn nhưng phải cố nén xuống, vội vã chống chế:
- À không có gì, chị hỏi thăm em thôi, dạo này công việc bận rộn có mệt lắm không? Nhớ giữ gìn sức khoẻ em nhé!
- Em biết rồi.
Niệm đáp rồi cúp máy luôn. Nãy giờ Miên cứ đăm chiêu nhìn tóc cậu mãi, không lẽ kiểu tóc mới kỳ quái đến thế sao? Sáng nay Quang gọi điện cho cậu khoe đang đi làm tóc với Niệm ba, còn mỉa mai cậu không biết chạy theo mốt có ngày bị người yêu bỏ cho coi. Nghe em nói, lại nhớ tới dáng vẻ mê muội của bọn bạn em khi ngắm nhìn Miên, chưa kể thằng nào thằng nấy cũng ăn chơi sành điệu, tự dưng Niệm thấy hơi bất an. Cậu cố gắng thu xếp công việc xong sớm để tới tiệm hớt tóc, kêu thợ làm cho mình kiểu đầu thời thượng nhất hiện nay. Do lúc làm tóc Niệm ngủ gà ngủ gật nên không để ý, đến lúc tỉnh táo lại thì đã thấy đầu mình mấy tầng xanh đỏ tím vàng sang chảnh ngút ngàn rồi. Cậu nghĩ có lẽ Miên sẽ sốc, chỉ là không ngờ em bị đơ lâu như thế, cậu tò mò hỏi:
- Sao vậy? Không thấy anh chất chơi hả?
Nom như thằng trẻ trâu ý! Nhưng Miên nào dám nói thẳng, cô ho sặc sụa, cố nén cười rồi hắng giọng bảo:
- Có! Nom chất chơi như cơn mưa rơi luôn á! Cơ mà sao đang yên đang lành anh lại đổi kiểu tóc làm chi vậy?
Niệm thơm trán em, thật thà giải thích:
- Thì thân là thằng đàn ông, đôi khi anh cũng phải làm mới mình để giữ vợ chứ!
Bình luận facebook