Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Chương 86:
Sự bao vây của bầy sói ngay lập tức bị phân tán, những con sói cũng bắt đầu lan ra để đuổi theo mọi người, đây cũng là hình thức nguỵ trang để làm suy yếu sức mạnh của bầy sói.
Vì thế mọi người bắt đầu chạy, vừa chạy vừa giết.
Chỉ có Hàn Phiêu và Tô Tuệ Anh, vì trên người Hàn Phiêu không có vũ khí, đừng nói đến súng, ngay cả dao cũng không có, ngoài cõng Tô Tuệ Anh chạy thoát, đến một chút sức lực phản kháng lại cũng không.
May mà Hàn Phiêu là một bậc thầy Taekwondo,thân thể cực kì nhạy bén, một lúc sau đàn sói cũng không thể đuôi theo anh ấy,nhưng trên người Hàn Phiêu còn cõng Tô Tuệ Anh nên sức lực ngày càng suy yếu, mà đằng sau đàn sói đang đuổi đến rất gần, điên cuồng vây bắt.
“Hàn Phiêu, Anh…. Thả em xuống đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ mất mạng đó.”
Nhìn bầy sói phía sau ngày càng đến gần, giọng nói của Tô Tuệ Anh run lên.
Cô ấy biết, nếu như không vì cõng cô, Hàn Phiêu sớm đã chạy thoát rồi. Nếu nhất định phải chết thì một người chết còn hơn hai người chết.
Những ngày qua cô ấy đã được Hàn Phiêu giúp đỡ không biết bao nhiêu lần. Cô ấy không thể khiến người ta vì cô mà mất mạng được nữa.
“Đồ ngốc, quên những lời anh vừa nói rồi sao, câu này không phải là nói đùa.” Hàn Phiêu nói với ngữ khí có chút tức giận.
Trước mắt bắt đầu tìm xung quanh xem có chỗ nào trốn không, cuối cùng, sau một phiến đá không xa, tìm thấy một hang động, có điều phía trước bị chắn bởi một hồ nước nhỏ. May mà nước hồ không sâu, có thể nhìn thấy cả đá ở dưới đáy hồ, Hàn Phiêu lặng lẽ suy đoán, độ sâu không quá một mét.
Không còn do dự, Hàn Phiêu dùng chút sức lực cuối cùng cõng Tô Tuệ Anh băng qua cái hồ. Cõng Tô Tuệ Anh vào trong hang động. Còn mình lại đi nhặt một vỏ cây chắn ngang động.
Rất nhanh, bầy sói đã đuổi đến nơi, điên cuồng lao vào, nhưng đáng tiếc lúc này Hàn Phiêu đang ở địa hình có lợi, bọn chúng không có cách nào tiến tới, lại còn bị Hàn Phiêu quật cho mấy roi thật đau.
Cuối cùng, hai bên dừng đối chọi với nhau
Hàn Phiêu bảo vệ không cho bầy sói bước vào động nửa bước. Bầy sói canh bên ngoài không cho Hàn Phiêu bước ra ngoài một bước.
Cứ giằng co như vậy, cho đến khi màn đêm buông xuống, con sói hoang vẫn không hề rời đi. Trong rừng núi từng đợt gió lạnh thổi qua, trời bắt đầu mưa nhỏ, rồi càng lúc càng to, mưa như trút nước, nước mưa làm cho nước ở trong hồ dần dần dâng cao, chảy cuồn cuộn.
Những con sói hoang dường như linh cảm thấy điều gì đó, lúc này mới gầm gừ vài tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hàn Phiêu vừa nhìn liền thở phào một hơi, lại nhìn thấy nước trong hồ không ngừng dâng cao, trong lòng vừa cảm thấy yên tâm được một chút thì lại bắt đầu lo lắng.
Tô Tuệ Anh cũng thấy cái hồ suối nhỏ lúc nãy giờ đây biến thành dòng sông cuồn cuộn sóng nước, kinh ngạc nói: “Trời ơi, cứ thế này, nước sẽ dâng cao rồi chảy vào trong, nhấn chìm cả hang động đó, chúng ta làm thế nào bậy giờ, hay nhân lúc nước chưa tràn qua bờ chúng ta nhảy xuống trước đi?
Hàn Phiêu nghi ngờ lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, bây giờ nước trong hồ chảy siết như vậy, dưới đáy sẽ càng cuộn trào dữ dội, chúng ta nhảy xuống sẽ lập tức bị cuốn đi, nguy hiểm lắm.”
Tô Tuệ Anh thấy rất có lí, ngồi lên trên mặt một phiến đá ở trong động, lo lắng nói: “Giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện nước trong hồ đừng tràn vào động thôi.”
Nếu không thì cô và Hàn Phiêu chỉ còn con đường chết.
Hai người đợi chờ trong sự thấp thỏm lo lắng, màn đêm trong khu rừng ngày càng lạnh lẽo, Tô Tuệ Anh ôm chặt đôi chân đang run lên cầm cập của mình.
Hàn Phiêu vội vàng cởi áo của mình choàng lên người Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Anh ngẩng đầu lên, vội nói: “Anh đưa áo của mình cho tôi, anh sẽ bị cảm lạnh đó.
Hàn Phiêu lắc đầu cười, “Tôi không như cô, tôi là đàn ông, tôi không sợ lạnh.”
Vừa nói vừa bắt đầu vận động cho ấm người.
Sự bao vây của bầy sói ngay lập tức bị phân tán, những con sói cũng bắt đầu lan ra để đuổi theo mọi người, đây cũng là hình thức nguỵ trang để làm suy yếu sức mạnh của bầy sói.
Vì thế mọi người bắt đầu chạy, vừa chạy vừa giết.
Chỉ có Hàn Phiêu và Tô Tuệ Anh, vì trên người Hàn Phiêu không có vũ khí, đừng nói đến súng, ngay cả dao cũng không có, ngoài cõng Tô Tuệ Anh chạy thoát, đến một chút sức lực phản kháng lại cũng không.
May mà Hàn Phiêu là một bậc thầy Taekwondo,thân thể cực kì nhạy bén, một lúc sau đàn sói cũng không thể đuôi theo anh ấy,nhưng trên người Hàn Phiêu còn cõng Tô Tuệ Anh nên sức lực ngày càng suy yếu, mà đằng sau đàn sói đang đuổi đến rất gần, điên cuồng vây bắt.
“Hàn Phiêu, Anh…. Thả em xuống đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ mất mạng đó.”
Nhìn bầy sói phía sau ngày càng đến gần, giọng nói của Tô Tuệ Anh run lên.
Cô ấy biết, nếu như không vì cõng cô, Hàn Phiêu sớm đã chạy thoát rồi. Nếu nhất định phải chết thì một người chết còn hơn hai người chết.
Những ngày qua cô ấy đã được Hàn Phiêu giúp đỡ không biết bao nhiêu lần. Cô ấy không thể khiến người ta vì cô mà mất mạng được nữa.
“Đồ ngốc, quên những lời anh vừa nói rồi sao, câu này không phải là nói đùa.” Hàn Phiêu nói với ngữ khí có chút tức giận.
Trước mắt bắt đầu tìm xung quanh xem có chỗ nào trốn không, cuối cùng, sau một phiến đá không xa, tìm thấy một hang động, có điều phía trước bị chắn bởi một hồ nước nhỏ. May mà nước hồ không sâu, có thể nhìn thấy cả đá ở dưới đáy hồ, Hàn Phiêu lặng lẽ suy đoán, độ sâu không quá một mét.
Không còn do dự, Hàn Phiêu dùng chút sức lực cuối cùng cõng Tô Tuệ Anh băng qua cái hồ. Cõng Tô Tuệ Anh vào trong hang động. Còn mình lại đi nhặt một vỏ cây chắn ngang động.
Rất nhanh, bầy sói đã đuổi đến nơi, điên cuồng lao vào, nhưng đáng tiếc lúc này Hàn Phiêu đang ở địa hình có lợi, bọn chúng không có cách nào tiến tới, lại còn bị Hàn Phiêu quật cho mấy roi thật đau.
Cuối cùng, hai bên dừng đối chọi với nhau
Hàn Phiêu bảo vệ không cho bầy sói bước vào động nửa bước. Bầy sói canh bên ngoài không cho Hàn Phiêu bước ra ngoài một bước.
Cứ giằng co như vậy, cho đến khi màn đêm buông xuống, con sói hoang vẫn không hề rời đi. Trong rừng núi từng đợt gió lạnh thổi qua, trời bắt đầu mưa nhỏ, rồi càng lúc càng to, mưa như trút nước, nước mưa làm cho nước ở trong hồ dần dần dâng cao, chảy cuồn cuộn.
Những con sói hoang dường như linh cảm thấy điều gì đó, lúc này mới gầm gừ vài tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hàn Phiêu vừa nhìn liền thở phào một hơi, lại nhìn thấy nước trong hồ không ngừng dâng cao, trong lòng vừa cảm thấy yên tâm được một chút thì lại bắt đầu lo lắng.
Tô Tuệ Anh cũng thấy cái hồ suối nhỏ lúc nãy giờ đây biến thành dòng sông cuồn cuộn sóng nước, kinh ngạc nói: “Trời ơi, cứ thế này, nước sẽ dâng cao rồi chảy vào trong, nhấn chìm cả hang động đó, chúng ta làm thế nào bậy giờ, hay nhân lúc nước chưa tràn qua bờ chúng ta nhảy xuống trước đi?
Hàn Phiêu nghi ngờ lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, bây giờ nước trong hồ chảy siết như vậy, dưới đáy sẽ càng cuộn trào dữ dội, chúng ta nhảy xuống sẽ lập tức bị cuốn đi, nguy hiểm lắm.”
Tô Tuệ Anh thấy rất có lí, ngồi lên trên mặt một phiến đá ở trong động, lo lắng nói: “Giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện nước trong hồ đừng tràn vào động thôi.”
Nếu không thì cô và Hàn Phiêu chỉ còn con đường chết.
Hai người đợi chờ trong sự thấp thỏm lo lắng, màn đêm trong khu rừng ngày càng lạnh lẽo, Tô Tuệ Anh ôm chặt đôi chân đang run lên cầm cập của mình.
Hàn Phiêu vội vàng cởi áo của mình choàng lên người Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Anh ngẩng đầu lên, vội nói: “Anh đưa áo của mình cho tôi, anh sẽ bị cảm lạnh đó.
Hàn Phiêu lắc đầu cười, “Tôi không như cô, tôi là đàn ông, tôi không sợ lạnh.”
Vừa nói vừa bắt đầu vận động cho ấm người.
Bình luận facebook