Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Người duy nhất sống sót
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng có một tin tốt rồi.
Tôi ôm cuốn sách đọc cả một ngày, buổi tối đi ngủ cũng không an tâm, cứ luôn cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, tôi mơ mơ màng màng nhấc máy, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ.
“Alo? Nửa đêm nửa hôm ai còn gọi thế? Nói gì đi?” – tôi không kiên nhẫn hỏi.
Im lặng mất vài giây, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp : “Tôi chết rồi.”
Tôi lập tức cúp máy, tinh thần cũng tỉnh táo lên vài phần, chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Giọng nói vừa rồi, rõ ràng là giọng của tên bảo vệ toà văn phòng kia… Anh ta sao lại có số điện thoại của tôi? Đã thế còn là điện thoại riêng của cửa tiệm nữa…
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, 2h sáng rồi, tôi cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nghĩ xem có nên chạy qua toà văn phòng kia nhìn một cái không? Lỡ tên bảo vệ kia thật sự xảy ra chuyện rồi thì biết phải làm sao bây giờ?
Do dự cả nửa ngày trời, cuối cùng vì không vượt qua được cánh cửa lương tâm, vì lương tâm không cho phép nên tôi ra ngoài trực tiếp lái xe đi thẳng đến toà văn phòng kia.
Cả dãy phố này đều là các toà nhà cao tầng, có rất nhiều công ty tăng ca đến đêm khuya cho nên xung quanh đều là đèn điện sáng trưng, chỉ có mỗi toà nhà kia là một mảnh u tối.
Cũng dễ hiểu thôi, chỗ đó vừa có người chết, ai nguyện ý tăng ca đến đêm chơi với quỷ chứ?
Cơ mà tôi phát hiện, cửa kính ở tầng 4 toà nhà đột nhiên nhấp nháy, đèn cũng lập tức sáng lên.
Có người!
Tôi trong lòng khẩn trương lên, chẳng lẽ là tên bảo vệ kia à?
Anh ta…. Vẫn còn sống chứ?
Tôi đỗ xe ở dưới lầu, phát hiện phòng bảo vệ không có ai liền đi về phía thang máy, ngay lúc cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy trên cửa chiếu lại rất nhiều bóng người.
Trong thang máy chật kín người !
Tôi hít nhẹ một hơi, chầm chậm quay đầu lại, sau lưng tôi cư nhiên một người cũng không có? Tôi nhoay nhoay mắt mình, không phải là tôi có mắt âm dương sao?
Trong sách của bà nội có nói, lúc vừa mới mở mắt âm dương sẽ rất khó điều khiển, có lúc thì nhìn được, lúc thì lại không.
Lúc như thế này không thể dùng mắt để nhìn, mà phải dùng tâm để cảm nhận.
Nói nghe đơn giản vậy trời? Này muốn tôi phải làm thế nào? Tôi chả hiểu gì hết…
Bình tĩnh! Phải hết sức bình tĩnh!
Tôi nhắm mắt lại thầm niệm trong lòng, tay siết chặt.
Dần dần tôi cảm nhận được trong thang máy có rất nhiều người. Tôi lập tức mở mắt, thấy xung quanh tôi có một nhóm người…
Không đúng – bọn họ đều không phải người!
Một nhóm quỷ này đều đứng bên cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm vào người tôi….
“Dinggg—–“
Cửa thang máy mở ra, tôi hét lên rồi chạy một mạch ra ngoài, ngoài hành lang chỉ có đèn SOS, ánh đèn màu xanh ảm đạm so với màu đen của bóng tối còn đáng sợ hơn, trông càng doạ người.
1789878_1_25,60
1789878_2_25,60
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng có một tin tốt rồi.
Tôi ôm cuốn sách đọc cả một ngày, buổi tối đi ngủ cũng không an tâm, cứ luôn cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, tôi mơ mơ màng màng nhấc máy, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ.
“Alo? Nửa đêm nửa hôm ai còn gọi thế? Nói gì đi?” – tôi không kiên nhẫn hỏi.
Im lặng mất vài giây, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp : “Tôi chết rồi.”
Tôi lập tức cúp máy, tinh thần cũng tỉnh táo lên vài phần, chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Giọng nói vừa rồi, rõ ràng là giọng của tên bảo vệ toà văn phòng kia… Anh ta sao lại có số điện thoại của tôi? Đã thế còn là điện thoại riêng của cửa tiệm nữa…
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, 2h sáng rồi, tôi cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nghĩ xem có nên chạy qua toà văn phòng kia nhìn một cái không? Lỡ tên bảo vệ kia thật sự xảy ra chuyện rồi thì biết phải làm sao bây giờ?
Do dự cả nửa ngày trời, cuối cùng vì không vượt qua được cánh cửa lương tâm, vì lương tâm không cho phép nên tôi ra ngoài trực tiếp lái xe đi thẳng đến toà văn phòng kia.
Cả dãy phố này đều là các toà nhà cao tầng, có rất nhiều công ty tăng ca đến đêm khuya cho nên xung quanh đều là đèn điện sáng trưng, chỉ có mỗi toà nhà kia là một mảnh u tối.
Cũng dễ hiểu thôi, chỗ đó vừa có người chết, ai nguyện ý tăng ca đến đêm chơi với quỷ chứ?
Cơ mà tôi phát hiện, cửa kính ở tầng 4 toà nhà đột nhiên nhấp nháy, đèn cũng lập tức sáng lên.
Có người!
Tôi trong lòng khẩn trương lên, chẳng lẽ là tên bảo vệ kia à?
Anh ta…. Vẫn còn sống chứ?
Tôi đỗ xe ở dưới lầu, phát hiện phòng bảo vệ không có ai liền đi về phía thang máy, ngay lúc cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy trên cửa chiếu lại rất nhiều bóng người.
Trong thang máy chật kín người !
Tôi hít nhẹ một hơi, chầm chậm quay đầu lại, sau lưng tôi cư nhiên một người cũng không có? Tôi nhoay nhoay mắt mình, không phải là tôi có mắt âm dương sao?
Trong sách của bà nội có nói, lúc vừa mới mở mắt âm dương sẽ rất khó điều khiển, có lúc thì nhìn được, lúc thì lại không.
Lúc như thế này không thể dùng mắt để nhìn, mà phải dùng tâm để cảm nhận.
Nói nghe đơn giản vậy trời? Này muốn tôi phải làm thế nào? Tôi chả hiểu gì hết…
Bình tĩnh! Phải hết sức bình tĩnh!
Tôi nhắm mắt lại thầm niệm trong lòng, tay siết chặt.
Dần dần tôi cảm nhận được trong thang máy có rất nhiều người. Tôi lập tức mở mắt, thấy xung quanh tôi có một nhóm người…
Không đúng – bọn họ đều không phải người!
Một nhóm quỷ này đều đứng bên cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm vào người tôi….
“Dinggg—–“
Cửa thang máy mở ra, tôi hét lên rồi chạy một mạch ra ngoài, ngoài hành lang chỉ có đèn SOS, ánh đèn màu xanh ảm đạm so với màu đen của bóng tối còn đáng sợ hơn, trông càng doạ người.
1789878_1_25,60
1789878_2_25,60