Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-242
Chú ý: Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài được Tổng Hợp và Dịch từ các thành viên Yêu Truyện - Ad đã tổng hợp nhằm đưa tới cho các bạn đọc theo dõi bản dịch chất lượng nhất một cách nhất. BẢN DỊCH CHÍNH các bạn có thể vào link này:
Mở Mắt Thấy Thần Tài (Dịch). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ với TruyenVIP.vn. Nếu thấy hay hãy Like và share cho ads.
Chap 242
Đu Đủ)
"Hừm, chẳng trách hôm nay Tô Tử Nguyệt lại dám trái ý tôi như vậy, hóa ra là đã tìm được bạn trai rồi! Thật sự là chọc điên tôi mà!"
Lưu Khả trợn tròn mắt nhìn Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt rồi nói.
“Khả Nhi , có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông dựa vào cánh cửa với hai tay đút túi quần, mỉm cười thù địch với Trần Hạo.
"Không phải do ả Tô Tử Nguyệt này sao. Vốn dĩ hôm nay học sinh được nghỉ. Chúng tôi phải ở lại trường để kiểm tra lại bài tập, nhưng vì tôi muốn đi mua sắm nên nhờ cô ta giúp. Kết quả thì sao, bạn trai cô ta đến từ chối giúp đỡ!" “
Tôi không biết còn tưởng cô ta đã tìm được một người bạn trai tuyệt vời, đúng là con ranh!”
Lưu Khả nói chuyện vừa rồi, mặt thì phừng phừng lên.
Cô ta nhìn thấy Trần Hạo đang mặc một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần thể thao và giày thể thao, cô ta nhìn thấy kiểu dáng lụa là như vậy.
Do đó, không để ý mà bỏ qua.
"Thật không ngờ, anh ta chọn đúng Khả Nhi xinh đẹp nhất của chúng tôi. Vẫn là Khả Nhi có bạn trai thật tuyệt vời. Lại còn lái chiếc BMW 5 series. Quá tuyệt vời!"
"Đương nhiên rồi, bây giờ tôi sẽ đi mua sắm cùng với bạn trai tôi. Còn mọi người thì sao? Có thể lên xe bạn trai tôi rồi cùng đi chơi. Sau này, chúng ta phải xây dựng mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp với nhau chứ! ",
Lưu Khả cười đắc ý.
Cô ta muốn dùng cách này để cô lập Tô Tử Nguyệt.
“Oa!” Được thế thì còn gì bằng.
Nhóm nữ sinh cười nói rồi lên xe rời đi.
Trần Hạo muốn đi lên đấm vào mồm Lưu Khả một cái.
Dù sao, nhìn thấy Tô Tử Nguyệt bị cô ta bắt nạt như vậy, Trần Hạo cũng rất tức giận.
Tuy nhiên, Tô Tử Nguyệt đã nắm lấy cánh tay của Trần Hạo và ngăn cản khi thấy Trần Hạo đang bị kích động lại.
"Moẹ nó! Có tiền là oai à !?"
Trần Hạo chửi rủa khi nhìn bọn họ rời đi.
Sau đó, anh chở Tô Tử Nguyệt ngồi trên chiếc Mercedes Benz-G500 đã dừng bên đường, rồi rời đi.
Bây giờ đã gần mười một giờ.
Trần Hạo đưa Tô Tử Nguyệt vào một nhà hàng.
“Trần Hạo, cậu có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi sao?”
Sau khi ngồi xuống, Tô Tử Nguyệt tò mò hỏi.
“Tử Nguyệt, cô có biết một người phụ nữ tên là Mộng Hân không?”
Trần Hạo không muốn vòng vo gì cả . Vì vấn đề này không chỉ liên quan đến cuộc sống của Tô Tử Nguyệt , mà còn liên quan đến bản thân cậu ta.
Nếu Mộng Hân đó thực sự là người phụ nữ mà cha đã từng xxx.
Há chẳng phải cậu ta sẽ có thêm một cô em gái cùng cha khác mẹ sao!
Và cảm giác này khiến Trần Hạo cảm thấy quá khác lạ.
Cho nên hiện tại, cậu ta nhất định phải hỏi rõ ràng.
Về phần Tô Tử Nguyệt, khi nghe thấy hai chữ này, cô ta đột nhiên như chết lặng, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.
“Cậu… làm sao cậu biết bà ấy?”
Tô Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Khi Trần Hạo nghe thấy, cậu ta thực sự đã đoán ra.
Cậu vội vàng nói: “Bà ấy là gì của cậu?”
Tô Tử Nguyệt lắc đầu buồn bã nói, “Tôi cũng không biết bà ấy là ai, nhưng tôi biết bà ấy đã bỏ rơi tôi, có thể là mẹ tôi. Sau này tôi cũng hỏi Chủ nhiệm trại trẻ mồ côi, ông ấy đã nói cho tôi! "
" Là tôi được tìm thấy ở cửa trại trẻ mồ côi, lúc ấy tôi đang đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích có khắc tên Mộng Hân! "
Tô Tử Nguyệt nhìn vào Trần Hạo: "Chuyện này tôi chưa từng nói qua cho ai biết, làm sao cậu lại biết được? Là đại hổ nhị hổ nói ư?"
Trần Hạo suy nghĩ một chút.
Cậu ta vẫn chưa định nói sự thật cho Tô Tử Nguyệt vào lúc này.
Chủ yếu là vì Trần Hạo không biết nói thế nào.
Lúc này lợi dụng tình hình và nói: "À, hình như có nghe qua nhưng không biết người nào đã đề cập đến, Tử Nguyệt, cậu không muốn đi tìm mẹ của cậu sao? Hay đây là người đàn bà tên Mộng Hân kia?"
Trần Hạo đánh trống lảng.
“Tất nhiên là tôi rất muốn tìm bà ấy, nhưng làm sao tôi có thể tìm được!”
Tô Tử Nguyệt nói, “Đó là lý do tại sao tôi không nói với cậu về điều đó. Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thực sự không muốn nhờ cậu giúp thêm chuyện này nữa. Vì tôi không biết phải báo đáp cậu như thế nào! ”
“ Có chuyện gì đâu, nếu cậu muốn tìm, đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ giúp cậu! ”
Trần Hạo mỉm cười vỗ vai Tô Tử Nguyệt.
“Ừm!”
Tô Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.
Sau đó, từ trong cơ thể mình, cô lấy ra mặt dây chuyền bằng ngọc được bọc trong một mảnh vải đỏ.
“Nhìn này Trần Hạo, đây chính là mặt dây chuyền ngọc bích đó!”
Tô Tử Nguyệt đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn miếng ngọc bích, sau đó nhận ra nó giống y hệt những bức ảnh mà Ba anh ấy đã gửi cho anh ấy sao?
“Tử Nguyệt, trước tiên tôi có thể cầm mặt dây chuyền bằng ngọc này được không? Tôi muốn tìm một chuyên gia để kiểm tra nguồn gốc của miếng ngọc này!”
Trần Hạo cười nói.
Tô Tử Nguyệt bất động một lúc, sau đó gật đầu: “Được rồi!”
Tiếp đó, Trận Hạo hỏi Tô Tử Nguyệt về một số chuyện trước kia.
“Bên ngoài nóng quá, kem chống nắng của tôi gần như không có tác dụng!”
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào cửa hàng.
Một cô gái không nhịn được nói, trên tay vẫn xách một túi đồ.
"Khả Nhi , có một cửa hàng sang trọng bên cạnh nhà hàng, chúng ta đi vào trong đó đi dạo một lát được không?"
Một cô gái nói.
“Được rồi, ăn cơm trước đi!”
Cô gái này không phải ai khác, mà là Lưu Khả, đồng nghiệp của Tô Tử Nguyệt.
"Tôi đi đây, nhưng kìa mọi người ơi, nhìn xem, đó không phải là Tô Tử Nguyệt sao? Cô ta cũng đang ăn ở đây?"
Cô gái bên cạnh chỉ sang Tô Tử Nguyệt và Trần Hạo.
Rõ ràng là rất bất ngờ.
Bạn trai của Lưu Khả giàu có như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không đưa bọn họ đến một nơi ăn uống bình con nhà thường được.
Vì vậy, nhà hàng này rất cao cấp.
Nhưng không ngờ với một nhà hàng cao cấp như vậy, Tô Tử Nguyệt, một cô gái bình thường chỉ ăn một bữa và một phần cơm cũng có thể bước vào.
"A, đây không phải là Tô Tử Nguyệt hay sao? Đến đây ăn cơm à?"
Lưu Khả bước tới cười nhạo.
Trần Hạo vừa mới cất mặt dây chuyền bằng ngọc đi, khi nhìn thấy những cô gái này đi qua, anh cũng nhíu mày.
"Cậu đã gọi món rồi sao? Tại sao cậu chỉ gọi hai ly nước ư?"
Lưu Khả hỏi giọng khinh thường.
"Haha, có nhiều đôi bạn trẻ chỉ muốn vào và tìm hiểu cho biết xem như thế nào. Có rất nhiều người như thế này. Sau khi họ vào, họ không gọi gì cả. Họ chỉ gọi hai ly đồ uống và ngồi xuống và chụp ảnh. Gì chứ! "
, Một nữ đồng nghiệp cạnh Lưu Khả lúc này nói.
Nó làm cho Lưu Khả và những người khác bật cười.
"Bồi bàn, cậu có bữa ăn combo cho bốn người không? Cho tôi một combo? Tiêu chuẩn cao hơn!"
"Tất nhiên là có rồi thưa quý khách, và cửa hàng của chúng tôi có món ễnh ương nướng đặc sản mới do một đầu bếp ở Tứ Xuyên làm. Tôi xin hỏi Thưa Quý Khách, Quý Khách có muốn nếm thử không? ”
Người phục vụ lại nhìn đám người Lưu Khả.
Lưu Khả lại ngoảnh mặt nhìn vào bạn trai của mình.
"Được rồi, được rồi, chúng ta hãy nhìn ..."
bạn trai Lưu Khả cầm menu lên nhìn lướt qua nó và anh ta hoảng hốt thốt lên:
"? Trời Địu, Một đĩa ễnh ương có giá tới 1.699 tệ. Đây có phải là một đĩa?"
Người bạn trai không nói nên lời.
Lưu Khả cũng sửng sốt: "A? Đắt quá vậy thôi đi. Tôi cũng sắp hết lương rồi!"
"Vâng, thưa ngài, đây chỉ là một phần nhỏ thôi, có khoảng sáu con, ăn món này ngài sẽ không cảm thấy hối hận." Về hương vị và trải nghiệm, nó sẽ khiến ngài cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo! ”
“ Nhìn này, những bàn đó đã được gọi món! ”
Người phục vụ chỉ vào những vị khách đang dùng bữa bên cạnh.
Quả thực, những hoa văn của chú ễnh ương này quả là rất đúng chỗ.
Lưu Khả và những người khác đã xem xét và thấy các món ăn giá còn lên tới 2.698 tệ.
Điều này quá khủng khiếp.
Khi họ nghĩ vào đây ăn, giá chỉ một hai nghìn.
“Một phần nhỏ thôi thì sao?” Lưu Khả nhìn bàn bên cạnh vừa ăn, nhưng không nói gì.
"Được rồi, ăn một đĩa nhỏ nhé? Haha, không sao!"
Nói xong, bạn trai Lưu Khả liền cao giọng quát: "Đến nếm thử món ễnh ương đi!"
Điều này cho thấy anh ta đủ điều kiện.
Lúc này, Trần Hạo cũng đang được phục vụ mang đồ a đồ ăn lên.
Người phục vụ mang đến hai tô mì nước lèo rõ ràng.
"Haha, họ chỉ ăn hai tô mì trong veo. Thực sự đáng xấu hổ?"
"Trời ơi, nó chỉ có hai phần cơm và một đĩa khoai tây cắt nhỏ!"
Một số cô gái cười đứng lên.
"Thưa ngài, làm ơn để tôi qua. Đây là một phần lớn món ễnh ương đặc trưng của cửa hàng chúng tôi! Tôi sẽ phục vụ cho ngài một bữa ăn!"
Lúc này, một người phục vụ kính cẩn mang một đĩa ễnh ương lớn lên.
Về phần Lưu Khả và những người khác bên cạnh bàn Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt đang mỉm cười che miệng, lúc này nụ cười của họ đông cứng lại ...
Nguồn:
Nguyễn Phong Group Zalo:
MỞ Mắt Thấy Thần Tài- Free Cập Nhật Nhanh Nhất
Tham gia
Group Truyện VIP trên Facebook để liên tục cập nhật Miễn PHÍ thông tin vàchương mới nhất của truyện nhé. Tại địa chỉ: https://www.facebook.com/groups/doctruyenhot
Mở Mắt Thấy Thần Tài (Dịch). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ với TruyenVIP.vn. Nếu thấy hay hãy Like và share cho ads.
Chap 242
Đu Đủ)
"Hừm, chẳng trách hôm nay Tô Tử Nguyệt lại dám trái ý tôi như vậy, hóa ra là đã tìm được bạn trai rồi! Thật sự là chọc điên tôi mà!"
Lưu Khả trợn tròn mắt nhìn Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt rồi nói.
“Khả Nhi , có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông dựa vào cánh cửa với hai tay đút túi quần, mỉm cười thù địch với Trần Hạo.
"Không phải do ả Tô Tử Nguyệt này sao. Vốn dĩ hôm nay học sinh được nghỉ. Chúng tôi phải ở lại trường để kiểm tra lại bài tập, nhưng vì tôi muốn đi mua sắm nên nhờ cô ta giúp. Kết quả thì sao, bạn trai cô ta đến từ chối giúp đỡ!" “
Tôi không biết còn tưởng cô ta đã tìm được một người bạn trai tuyệt vời, đúng là con ranh!”
Lưu Khả nói chuyện vừa rồi, mặt thì phừng phừng lên.
Cô ta nhìn thấy Trần Hạo đang mặc một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần thể thao và giày thể thao, cô ta nhìn thấy kiểu dáng lụa là như vậy.
Do đó, không để ý mà bỏ qua.
"Thật không ngờ, anh ta chọn đúng Khả Nhi xinh đẹp nhất của chúng tôi. Vẫn là Khả Nhi có bạn trai thật tuyệt vời. Lại còn lái chiếc BMW 5 series. Quá tuyệt vời!"
"Đương nhiên rồi, bây giờ tôi sẽ đi mua sắm cùng với bạn trai tôi. Còn mọi người thì sao? Có thể lên xe bạn trai tôi rồi cùng đi chơi. Sau này, chúng ta phải xây dựng mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp với nhau chứ! ",
Lưu Khả cười đắc ý.
Cô ta muốn dùng cách này để cô lập Tô Tử Nguyệt.
“Oa!” Được thế thì còn gì bằng.
Nhóm nữ sinh cười nói rồi lên xe rời đi.
Trần Hạo muốn đi lên đấm vào mồm Lưu Khả một cái.
Dù sao, nhìn thấy Tô Tử Nguyệt bị cô ta bắt nạt như vậy, Trần Hạo cũng rất tức giận.
Tuy nhiên, Tô Tử Nguyệt đã nắm lấy cánh tay của Trần Hạo và ngăn cản khi thấy Trần Hạo đang bị kích động lại.
"Moẹ nó! Có tiền là oai à !?"
Trần Hạo chửi rủa khi nhìn bọn họ rời đi.
Sau đó, anh chở Tô Tử Nguyệt ngồi trên chiếc Mercedes Benz-G500 đã dừng bên đường, rồi rời đi.
Bây giờ đã gần mười một giờ.
Trần Hạo đưa Tô Tử Nguyệt vào một nhà hàng.
“Trần Hạo, cậu có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi sao?”
Sau khi ngồi xuống, Tô Tử Nguyệt tò mò hỏi.
“Tử Nguyệt, cô có biết một người phụ nữ tên là Mộng Hân không?”
Trần Hạo không muốn vòng vo gì cả . Vì vấn đề này không chỉ liên quan đến cuộc sống của Tô Tử Nguyệt , mà còn liên quan đến bản thân cậu ta.
Nếu Mộng Hân đó thực sự là người phụ nữ mà cha đã từng xxx.
Há chẳng phải cậu ta sẽ có thêm một cô em gái cùng cha khác mẹ sao!
Và cảm giác này khiến Trần Hạo cảm thấy quá khác lạ.
Cho nên hiện tại, cậu ta nhất định phải hỏi rõ ràng.
Về phần Tô Tử Nguyệt, khi nghe thấy hai chữ này, cô ta đột nhiên như chết lặng, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.
“Cậu… làm sao cậu biết bà ấy?”
Tô Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Khi Trần Hạo nghe thấy, cậu ta thực sự đã đoán ra.
Cậu vội vàng nói: “Bà ấy là gì của cậu?”
Tô Tử Nguyệt lắc đầu buồn bã nói, “Tôi cũng không biết bà ấy là ai, nhưng tôi biết bà ấy đã bỏ rơi tôi, có thể là mẹ tôi. Sau này tôi cũng hỏi Chủ nhiệm trại trẻ mồ côi, ông ấy đã nói cho tôi! "
" Là tôi được tìm thấy ở cửa trại trẻ mồ côi, lúc ấy tôi đang đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích có khắc tên Mộng Hân! "
Tô Tử Nguyệt nhìn vào Trần Hạo: "Chuyện này tôi chưa từng nói qua cho ai biết, làm sao cậu lại biết được? Là đại hổ nhị hổ nói ư?"
Trần Hạo suy nghĩ một chút.
Cậu ta vẫn chưa định nói sự thật cho Tô Tử Nguyệt vào lúc này.
Chủ yếu là vì Trần Hạo không biết nói thế nào.
Lúc này lợi dụng tình hình và nói: "À, hình như có nghe qua nhưng không biết người nào đã đề cập đến, Tử Nguyệt, cậu không muốn đi tìm mẹ của cậu sao? Hay đây là người đàn bà tên Mộng Hân kia?"
Trần Hạo đánh trống lảng.
“Tất nhiên là tôi rất muốn tìm bà ấy, nhưng làm sao tôi có thể tìm được!”
Tô Tử Nguyệt nói, “Đó là lý do tại sao tôi không nói với cậu về điều đó. Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thực sự không muốn nhờ cậu giúp thêm chuyện này nữa. Vì tôi không biết phải báo đáp cậu như thế nào! ”
“ Có chuyện gì đâu, nếu cậu muốn tìm, đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ giúp cậu! ”
Trần Hạo mỉm cười vỗ vai Tô Tử Nguyệt.
“Ừm!”
Tô Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.
Sau đó, từ trong cơ thể mình, cô lấy ra mặt dây chuyền bằng ngọc được bọc trong một mảnh vải đỏ.
“Nhìn này Trần Hạo, đây chính là mặt dây chuyền ngọc bích đó!”
Tô Tử Nguyệt đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn miếng ngọc bích, sau đó nhận ra nó giống y hệt những bức ảnh mà Ba anh ấy đã gửi cho anh ấy sao?
“Tử Nguyệt, trước tiên tôi có thể cầm mặt dây chuyền bằng ngọc này được không? Tôi muốn tìm một chuyên gia để kiểm tra nguồn gốc của miếng ngọc này!”
Trần Hạo cười nói.
Tô Tử Nguyệt bất động một lúc, sau đó gật đầu: “Được rồi!”
Tiếp đó, Trận Hạo hỏi Tô Tử Nguyệt về một số chuyện trước kia.
“Bên ngoài nóng quá, kem chống nắng của tôi gần như không có tác dụng!”
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào cửa hàng.
Một cô gái không nhịn được nói, trên tay vẫn xách một túi đồ.
"Khả Nhi , có một cửa hàng sang trọng bên cạnh nhà hàng, chúng ta đi vào trong đó đi dạo một lát được không?"
Một cô gái nói.
“Được rồi, ăn cơm trước đi!”
Cô gái này không phải ai khác, mà là Lưu Khả, đồng nghiệp của Tô Tử Nguyệt.
"Tôi đi đây, nhưng kìa mọi người ơi, nhìn xem, đó không phải là Tô Tử Nguyệt sao? Cô ta cũng đang ăn ở đây?"
Cô gái bên cạnh chỉ sang Tô Tử Nguyệt và Trần Hạo.
Rõ ràng là rất bất ngờ.
Bạn trai của Lưu Khả giàu có như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không đưa bọn họ đến một nơi ăn uống bình con nhà thường được.
Vì vậy, nhà hàng này rất cao cấp.
Nhưng không ngờ với một nhà hàng cao cấp như vậy, Tô Tử Nguyệt, một cô gái bình thường chỉ ăn một bữa và một phần cơm cũng có thể bước vào.
"A, đây không phải là Tô Tử Nguyệt hay sao? Đến đây ăn cơm à?"
Lưu Khả bước tới cười nhạo.
Trần Hạo vừa mới cất mặt dây chuyền bằng ngọc đi, khi nhìn thấy những cô gái này đi qua, anh cũng nhíu mày.
"Cậu đã gọi món rồi sao? Tại sao cậu chỉ gọi hai ly nước ư?"
Lưu Khả hỏi giọng khinh thường.
"Haha, có nhiều đôi bạn trẻ chỉ muốn vào và tìm hiểu cho biết xem như thế nào. Có rất nhiều người như thế này. Sau khi họ vào, họ không gọi gì cả. Họ chỉ gọi hai ly đồ uống và ngồi xuống và chụp ảnh. Gì chứ! "
, Một nữ đồng nghiệp cạnh Lưu Khả lúc này nói.
Nó làm cho Lưu Khả và những người khác bật cười.
"Bồi bàn, cậu có bữa ăn combo cho bốn người không? Cho tôi một combo? Tiêu chuẩn cao hơn!"
"Tất nhiên là có rồi thưa quý khách, và cửa hàng của chúng tôi có món ễnh ương nướng đặc sản mới do một đầu bếp ở Tứ Xuyên làm. Tôi xin hỏi Thưa Quý Khách, Quý Khách có muốn nếm thử không? ”
Người phục vụ lại nhìn đám người Lưu Khả.
Lưu Khả lại ngoảnh mặt nhìn vào bạn trai của mình.
"Được rồi, được rồi, chúng ta hãy nhìn ..."
bạn trai Lưu Khả cầm menu lên nhìn lướt qua nó và anh ta hoảng hốt thốt lên:
"? Trời Địu, Một đĩa ễnh ương có giá tới 1.699 tệ. Đây có phải là một đĩa?"
Người bạn trai không nói nên lời.
Lưu Khả cũng sửng sốt: "A? Đắt quá vậy thôi đi. Tôi cũng sắp hết lương rồi!"
"Vâng, thưa ngài, đây chỉ là một phần nhỏ thôi, có khoảng sáu con, ăn món này ngài sẽ không cảm thấy hối hận." Về hương vị và trải nghiệm, nó sẽ khiến ngài cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo! ”
“ Nhìn này, những bàn đó đã được gọi món! ”
Người phục vụ chỉ vào những vị khách đang dùng bữa bên cạnh.
Quả thực, những hoa văn của chú ễnh ương này quả là rất đúng chỗ.
Lưu Khả và những người khác đã xem xét và thấy các món ăn giá còn lên tới 2.698 tệ.
Điều này quá khủng khiếp.
Khi họ nghĩ vào đây ăn, giá chỉ một hai nghìn.
“Một phần nhỏ thôi thì sao?” Lưu Khả nhìn bàn bên cạnh vừa ăn, nhưng không nói gì.
"Được rồi, ăn một đĩa nhỏ nhé? Haha, không sao!"
Nói xong, bạn trai Lưu Khả liền cao giọng quát: "Đến nếm thử món ễnh ương đi!"
Điều này cho thấy anh ta đủ điều kiện.
Lúc này, Trần Hạo cũng đang được phục vụ mang đồ a đồ ăn lên.
Người phục vụ mang đến hai tô mì nước lèo rõ ràng.
"Haha, họ chỉ ăn hai tô mì trong veo. Thực sự đáng xấu hổ?"
"Trời ơi, nó chỉ có hai phần cơm và một đĩa khoai tây cắt nhỏ!"
Một số cô gái cười đứng lên.
"Thưa ngài, làm ơn để tôi qua. Đây là một phần lớn món ễnh ương đặc trưng của cửa hàng chúng tôi! Tôi sẽ phục vụ cho ngài một bữa ăn!"
Lúc này, một người phục vụ kính cẩn mang một đĩa ễnh ương lớn lên.
Về phần Lưu Khả và những người khác bên cạnh bàn Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt đang mỉm cười che miệng, lúc này nụ cười của họ đông cứng lại ...
Nguồn:
Nguyễn Phong Group Zalo:
MỞ Mắt Thấy Thần Tài- Free Cập Nhật Nhanh Nhất
Tham gia
Group Truyện VIP trên Facebook để liên tục cập nhật Miễn PHÍ thông tin vàchương mới nhất của truyện nhé. Tại địa chỉ: https://www.facebook.com/groups/doctruyenhot
Bình luận facebook