Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 995-997
Chương 995: Mua lại
“Chủ tịch Gibson, đây là một hợp đồng mua lại. Xin hãy xem qua. Ông có thể đặt bất kỳ câu hỏi nào!”
Trần Hạo nói với Gibson.
Gibson nhận hợp đồng và ngay lập tức xem xét nó.
Hợp đồng Diệu Giang mua lại Công ty Heisei, và Công ty Heisei sẽ không còn tồn tại trong tương lai, kể cả những sản phẩm được sản xuất sau đó đều mang tên Diệu Giang.
Nhưng mà Trần Hạo không có điền vào cột số tiền mua hàng, giao cho công ty Heisei điền vào.
Sau khi xem nó một lúc, Gibson bỏ hợp đồng.
“Anh Trần Hạo như anh biết đấy, công ty Heisei của chúng tôi nổi tiếng trên thế giới, lợi nhuận hàng năm và cổ phiếu của chúng tôi cũng rất cao, cho nên…”
Gibson nhìn Trần Hạo ngập ngùng.
“Chủ tịch Gibson, tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải ấp úng . Công ty Heisei của ông đang rất phát triển , tôi biết , cho tôi một con số.”
Trần Hạo không muốn nghe Gibson nói những lời vô nghĩa như vậy.
Anh ấy không thích vòng vo, vì vậy tốt hơn hết nên thẳng thắn.
Nghe Trần Hạo nói, Gibson cũng xấu hổ, sau đó lập tức nhìn về phía tất cả cổ đông bên dưới thảo luận.
Sau một thời gian, Gibson và các tài năng khác thảo luận về nó.
“Ông Trần Hạo , theo tất cả ước tính của chúng tôi về giá trị thị trường của công ty, công ty Heisei của chúng tôi hiện có giá trị thị trường là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ.”
Gibson nhìn Trần Hạo nói.
1. 200 tỷ đô la Mỹ, đó là một số tiền khổng lồ.
Nghe đến số tiền này, Chân Cơ sửng sốt, lập tức nhìn về phía Trần Hạo .
Chân Cơ không nghĩ Trần Hạo lại sao có thể chi nhiều tiền như vậy để có được Heisei.
Nếu Trần Hạo không mua được, thì hôm nay bọn họ thật sự sẽ rất xấu hổ.
Trần Hạo lúc này mới ngồi xuống kêu một tiếng, chìm vào suy nghĩ.
Trên thực tế, người khác thấy anh ấy là người hay suy nghĩ, nhưng anh ấy không phải vậy.
Trần Hạo lúc này đang cùng Manh Manh suy nghĩ.
“Manh Manh, 1,2 nghìn tỷ đô la thì đổi ra là bao nhiêu tiền nước này?”
Trần Hạo hỏi Manh Manh.
“Chủ nhân, để đổi 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ, tổng cộng sẽ tiêu tốn 10.000 điểm quy đổi, ngài có chắc chắn muốn đổi không?”
Manh Manh vừa nghe, lập tức cho Trần Hạo hồi đáp.
Đúng, 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ chỉ được chi tiêu cho giá trị trao đổi của riêng tôi là 10.000 điểm, quá hiệu quả về chi phí.
“Xác nhận trao đổi, bây giờ, ngay lập tức, ngay bây giờ!”
Trần Hạo không chút do dự, trực tiếp ra lệnh cho Manh Manh.
“Dạ,tôi lập tức làm ngay!”
Manh Manh trực tiếp đáp lại.
“Tích Tích Tích…”
Vừa mới cùng Manh Manh nói chuyện, điện thoại di động của Trần Hạo vang lên một loạt tiếng bíp.
Trần Hạo không cần nhìn cũng biết, hẳn là tiền.
Với giọng nói quen thuộc như vậy, Trần Hạo đã lâu không nghe thấy.
“Trần tiên sinh, nếu không mua được, hiện tại còn có thể cự tuyệt, ít nhất chúng ta không phải quá xấu hổ!”
Chân Cơ ân cần nhắc nhở Trần Hạo hiện tại rất lo lắng.
Nghe Chân Cơ nói xong, Trần Hạo mới có phản ứng.
“Ông Gibson, ông có thể cho tôi một tài khoản không? Tôi có thể đưa 1.200 tỷ đô la vào tài khoản của ông ngay bây giờ, và chúng ta sẽ trực tiếp ký hợp đồng mua bán!”
Một giây tiếp theo, Trần Hạo cười với Gibson.
Huh!
Mọi người tại hiện trường đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vẻ mặt của Chân Cơ cũng trở nên vô cùng kinh ngạc.
Cô không ngờ Trần Hạo thật sự có được nhiều tiền như vậy.
Chúa ơi, đây không phải là mười nghìn đô la.
Đây là 1.200 tỷ đô la Mỹ, cả thế giới này chưa gặp ai nhiều tiền như thế.
Một lúc sau, tất cả những người có mặt đều phản ứng không khỏi bàng hoàng.
“Anh Trần Hạo , được rồi, tôi sẽ ký hợp đồng với anh ngay bây giờ!”
Gibson không có bất kỳ ý kiến nào, và đồng ý với một nụ cười.
Sau đó, Gibson đã ký hợp đồng mua lại với Trần Hạo , điền vào số tiền mua lại là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ.
Sau khi hợp đồng được ký kết, Gibson đưa cho Trần Hạo một tài khoản.
Trần Hạo trực tiếp chuyển 1.200 tỷ đô la Mỹ mà không nói một lời.
“Được rồi, ngươi có thể kiểm tra!”
Sau khi chuyển tiền xong, Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh nói với Gibson.
“Tinh Tinh !”
Khi giọng nói đó rơi xuống, điện thoại di động của Gibson vang lên âm báo tin nhắn.
Sau khi mở nó, hóa ra 1.200 tỷ đô la Mỹ đã đến tài khoản.
Gương mặt của Gibson lại bàng hoàng.
Anh chưa bao giờ thấy ai đó kiêu ngạo và giàu có như Trần Hạo .
Đùa chút thôi, có thể nói Trần Hạo rất xứng đáng là người giàu nhất thế giới.
Từ nay, Trần Hạo là chủ tịch mới của Heisei.
“Trần Tổng ( Trần Đồng ) , tiếp theo anh có chuyện gì muốn nói với công ty không?”
Lúc này, Gibson thay đổi cách xưng hô hỏi Trần Hạo .
Trần Hạo gật đầu, liếc nhìn tất cả cổ đông đang ngồi.
“Đầu tiên, kể từ bây giờ, Công ty TNHH Heisei sẽ được hợp nhất vào Tập đoàn Diệu Giang, và một tên mới sẽ được thêm vào trước tất cả các nhãn hiệu. Tên này là: Công ty Diệu Giang Heisei.”
“Thứ hai, vị trí và cổ phần của mọi người trong phòng này không thay đổi, và mỗi người sẽ cộng thêm 2% lợi nhuận.”
“Thứ ba, toàn bộ công nghệ của công ty Heisei sẽ thuộc Diệu Giang!”
Sau khi nghe Trần Hạo nói lời này, mọi người trong phòng đều không có ý kiến.
Bạn biết đấy, đối với họ, việc mua lại Trần Hạo đã mang lại cho họ thêm 2% thu nhập, đó là một điều đáng mừng.
“Ngoài ra, ngày mai sẽ có một cuộc họp báo, Gibson, anh đến để thông báo tin tức về việc mua lại!”
Sau đó Trần Hạo lại yêu cầu Gibson.
Gibson gật đầu và đồng ý, không có bất kỳ ý kiến nào.
Trần Hạo bây giờ đã là tân chủ tịch của công ty Heisei, tất nhiên mọi chuyện đều phải nghe lời Trần Hạo .
“Được, không sao, mọi người đi đi!”
Sau khi mọi chuyện được hạ lệnh, Trần Hạo đứng dậy nói , sau đó cùng Chân Cơ rời trụ sở công ty Heisei.
Dọc đường đi, Chân Cơ vẫn còn bàng hoàng.
“Chân Cơ, ngày mai cậu đi đặt hai vé máy bay đi Đại Bằng Quốc, tôi đi mua Tam Hâm!”
Lúc này Trần Hạo ra lệnh cho Chân Cơ.
Chân Cơ nghe xong, lại trợn tròn mắt, suýt nữa rớt ra ngoài.
“Trần tiên sinh, ngươi vừa mới mua công ty Heisei, có muốn mua ngay Tam Hâm không?”
Chân Cơ nhìn Trần Hạo không tin hỏi.
Trần Hạo khẽ cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Không, không, ta chỉ nghĩ ngươi thực sự quá ….nhiều …… tiền !”
Chân Cơ thở dà ngán ngẩm hi chỉ trong mấy ngày thấy Trần Hạo vung tiền như …..mưa.
Chương 996: Đại bang quốc
Trần Hạo làm vậy là để muốn thâu tóm mấy công ty hàng đầu, để có thể củng cố thêm tập đoàn Diệu Giang.
Bây giờ đã mua lại Công ty Heisei, tiếp theo là Công ty Tam Hâm, và cuối cùng là Công ty Hoa Uy của Long Quốc.
Ba cty đứng đầu này là những thương vụ mua rất lớn của Trần Hạo .
Chiến thắng được ba người chủ cty này có thể nói là khiến Diệu Giang trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm đã thấy hắp báo mọi nơi viết.
“Tập đoàn Diệu Giang dùng 1.200 tỷ USD để thâu tóm Công ty Heisei!”
Tin tức này đột nhiên trở nên phổ biến trên mạng toàn cầu, tất cả các trang web và nền tảng mạng xã hội đều là tin tức này.
“Ôi chúa ơi!”
“Ôi chúa ơi!”
“Diệu Giang này quá tốt đúng không? Mua công ty Heisei!”
“Ừ, thật tuyệt vời, đó là niềm tự hào của Long Quốc chúng ta!”
“Hahaha, Công ty Heisei từ nay về sau là sản phẩm Long Quốc của chúng ta!”
Tôi thấy rằng nhiều người nước ta trên Internet bắt đầu bình luận.
Tất cả đều cảm thấy cách làm của Trần Hạo là đúng đắn nhất, mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ và công nhận Trần Hạo thật tà giỏi.
Và nó còn sốc và khó tin hơn.
Ai nghe Trần Hạo đưa ra số tiền thiên văn là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ cũng trầm trồ .
Tuy nhiên, hoạt động này của Trần Hạo đã khiến nhiều công ty, doanh nghiệp lo lắng.
Nếu biết ngay cả công ty Heisei cũng đã bị mua lại, thì bọn họ và các công ty khác cũng bắt đầu kinh hãi, vì sợ rằng sẽ bị Diệu Giang thâu tóm.
Nhưng theo quan điểm của Trần Hạo , tất cả đây là hoạt động bình thường .
Buổi tối, Trần Hạo đưa Chân Cơ đến một nhà hàng bảy sao Michelin.
Hai người vừa tới cửa liền bị người chặn lại.
“Xin lỗi ngài, ngài không thể vào mà không có quần áo chỉnh tề!”
Một nhân viên phục vụ ở cửa nhìn Trần Hạo nói.
Trần Hạo sau khi nghe xong liền nhíu mày.
Thậm chí còn có lý do như vậy, không cho vào khi không mặc quần áo chỉnh tề.
Nhưng Trần Hạo nhìn xem đang mặc cái gì, cũng không tệ lắm, mặc dù không mặc vest nhưng trông cũng không quá tồi tàn.
“Gọi quản lý của ngươi!”
Ngập ngừng một hồi, Trần Hạo chỉ vào nhân viên phục vụ và nhắc nhở.
“Thưa ngài, ngài…”
Cô phục vụ muốn nói gì đó.
“Tôi nói, gọi quản lý của cô ra ngoài này!”
Trần Hạo lại trầm giọng nói.
Người phục vụ không còn cách nào khác, đành quay người bước vào nhà hàng.
Sau một hoặc hai phút, người phục vụ bước ra với một người đàn ông trung niên mặc vest.
“Xin chào ông, tôi là quản lý của nhà hàng này, và tên tôi là Peter. Tôi có thể giúp gì cho ông?”
Peter nhìn Trần Hạo vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Anh là quản lý đúng không? Tôi ăn mặc thế này có xấu không? Không cho tôi vào à?”
Trần Hạo nhìn chằm chằm Peter hỏi.
Peter nghe xong, lập tức hiểu được lý do Trần Hạo bị ngăn lại .
Nhưng nhìn Trần Hạo , thật sự không có cảm giác là người giàu có.
“Xin lỗi ngài, đây là quy định của nhà hàng chúng tôi, vì vậy xin ngài thứ lỗi.”
Peter rất tiếc phải giải thích với Trần Hạo .
“Được rồi đúng không? Được, vậy ta muốn mua nhà hàng này ngay bây giờ gọi chủ nhà hàng của ngươi!”
Trần Hạo trực tiếp nhìn chằm chằm Peter nói.
Peter nghe vậy thì lập tức kinh ngạc, nam nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không nhịn được cười.
“Đang cười cái gì vậy? Còn tưởng rằng ta đang nói đùa đúng không?”
Trần Hạo lạnh lùng hỏi người phục vụ.
Người bán hàng vội vàng lắc đầu.
“Thưa ngài, đây thực sự là quy tắc của nhà hàng chúng tôi.”
Peter không tin những gì Trần Hạo nói, nhưng lại nói với Trần Hạo như né tránh .
“Được, ngươi chờ đó !”
Trần Hạo không muốn nói nhảm với Peter.
Trần Hạo nói xong, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Gibson.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói của Gibson truyền qua điện thoại.
“Xin chào, Trần Tổng,có chuyện gì sao?” Gibson hỏi Trần Hạo .
“Anh lập tức mang năm mươi triệu đô đến khách sạn bảy sao bên bờ Đông Hải này!”
Trần Hạo trực tiếp ra lệnh cho Gibson.
Trần Hạo nói xong, hoàn toàn không cho Gibson cơ hội trả lời, liền cúp cuộc gọi.
Nghe Trần Hạo nói, trên mặt Peter cùng người phục vụ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ nghe Trần Hạo gọi là thật, không giống nói dối chút nào.
Không lâu sau, hai mươi phút sau, Gibson đến khách sạn này bằng một chiếc xe ô tô thể thao.
“Đồng Trần!”
Gibson đậu xe, chạy tới Trần Hạo kêu một tiếng.
Nhìn thấy Gibson đến, Peter đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc hơn.
Gibson là ai, làm sao Peter không biết.
“Chủ tịch Gibson, ngài cũng ở đây!”
Peter chào Gibson một cách kính trọng.
Gibson không để ý tới Peter, mà là nhìn Trần Hạo hỏi: “Trần Hạo ta mang theo tiền. Ở trong xe. Anh muốn mua cái gì?”
Nhìn thấy Gibson đối với Trần Hạo coi trọng, Peter trong lòng chấn động.
Anh biết bây giờ mình đã xúc phạm người ta, nhưng anh không ngờ Trần Hạo lại cao thượng như vậy.
Nhân viên phục vụ đã đầy biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt của anh ta.
“Gibson, tôi đến đây ăn tối, nhưng bọn họ không cho vào, còn nói quần áo của tôi không đẹp, sau đó tôi sẽ trực tiếp mua khách sạn này ngay.”
Trần Hạo giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói, chuyện này đối với anh ấy hoàn toàn không thành vấn đề.
Nghe được Trần Hạo lời nói, Gibson cũng lập tức hiểu được.
Gibson ngay lập tức quay lại nhìn Peter.
“ĐỒ MẮT MÙ, đây là chủ tịch tập đoàn Diệu Giang và tân chủ tịch công ty Heisei của chúng ta, Trần Hạo Trần Đông, ngươi dám ngăn cản ?”
Gibson trừng mắt nhìn Peter là một lời quở trách giận dữ.
Peter ở nơi nào dám ồn ào, hắn lập tức cúi đầu bước tới Trần Hạo .
“Xin lỗi Trần Đông, chúng tôi không tốt, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của chúng tôi!”
Peter nhanh chóng xin lỗi Trần Hạo .
“Ồ, quản lý Peter, vừa rồi thái độ của anh như nào ?”
Trần Hạo nghe xong liền chế nhạo.
Peter thực sự hối hận vì đã làm mất lòng người đàn ông bá vương này.
“Sa thải anh ta!”
Sau đó, Trần Hạo chỉ vào người phục vụ và ra lệnh cho Peter.
“Vâng, vâng, tôi sẽ sa thải cô ta ngay lập tức!”
Peter nhanh chóng đồng ý trả lời.
Nói xong, Peter nhìn nam nhân viên phục vụ tức giận khiển trách: “Từ nay về sau, cô không còn là nhân viên của khách sạn chúng tôi nữa. Cô đã bị đuổi việc rồi. Tự mình đi tìm kế toán trả lương!”
Khi nghe điều này, nữ nhân viên phục vụ cũng xấu hổ bỏ đi mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Sau khi mắng nhân viên, Peter lại nhìn Trần Hạo .
“Trần Tổng , tôi đã sa thải anh ta theo yêu cầu của anh. Nhìn xem …”
Peter thận trọng nhìn Trần Hạo hỏi.
Chương 997: Biết
Trần Hạo liếc mắt nhìn Peter, nhàn nhạt hỏi: “Vậy chúng ta hiện tại vào được chưa?”
Nghe được Trần Hạo nói, Peter lập tức mỉm cười gật đầu.
“Đương nhiên, đương nhiên, mời vào!”
Sau đó, Trần Hạo và ba người vào khách sạn dưới lời mời của Peter.
Sau khi vào khách sạn, Trần Hạo ngồi trên ghế sô pha ở sảnh dưới lầu.
“Gibson, anh có biết chủ nhân của khách sạn này không?”
Trần Hạo ngồi xuống, hỏi Gibson.
Gibson nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu đáp: “Trần Tổng, ta biết.”
“Được, vậy ngươi lập tức liên hệ với chủ nhân khách sạn này kêu hắn lập tức tới, nói ta muốn mua khách sạn của hắn!”
Trần Hạo trực tiếp nhìn về phía Gibson nói.
Trần Hạo nói muốn mua khách sạn này, nếu nói ra thì phải làm.
Hơn nữa chỉ là mua khách sạn, đối với Trần Ca cũng không đáng tiền.
Nghe những gì Trần Hạo nói, Gibson không còn cách nào khác là phải làm.
Sau đó, Gibson lấy điện thoại di động ra và liên lạc ngay với chủ khách sạn, Tek.
Tek và Gibson là người quen cũ.
Và thường thì thỉnh thoảng Gibson sẽ thường xuyên đến đây để giải trí ăn uống.
Tektronix đã bị sốc bởi những gì Gibson nói.
Vì vậy, anh ta vội vã từ văn phòng của mình xuống lầu ngay lập tức.
Vài phút sau, Tyk lái xe đi.
Khi đến sảnh và nhìn thấy Gibson, anh ấy lập tức hỏi: “Gibson, có chuyện gì vậy?”
Gibson nhìn Teck, và nháy mắt với anh ta.
Teck nhìn cái nháy mắt của Gibson, lập tức nhìn về phía Trần Hạo đang ngồi nghiêng chân trên ghế sô pha.
“Anh ta định mua khách sạn này của tôi sao?”
Tek có chút khó tin nhìn Gibson.
Teck nhìn quần áo của Trần Hạo , không có cảm giác là một người giàu có chút nào, và cảm thấy Gibson dường như lại đang đùa với chính mình.
“Gibson, anh lại đùa với em à?”
Tek nhìn Gibson một lần nữa và hỏi.
Gibson vội vàng đáp lại: “Tôi đang đùa anh cái gì vậy? Anh ấy là tân chủ tịch của Công ty Heisei của chúng tôi. Chính anh ấy đã mua lại Công ty Heisei của chúng tôi. Tại sao anh lại nói tôi đang nói đùa với anh.”
Sau khi nghe điều này, Tek đã rất sốc.
Anh không hề biết rằng người thanh niên ăn mặc bình thường trước mặt mình lại là người đã mua lại Công ty Heisei.
“Chậc chậc, Trần Đông muốn mua khách sạn của anh, tôi nhanh chóng thông báo ngươi xuống đón tiếp !”
Gibson nhắc lại Tek .
Tek nghe xong lập tức nhìn Trần Hạo cười kính cẩn.
“Đồng Trần, đừng nóng giận, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, ta không biết ngươi đến.”
Tek vội vàng xin lỗi Trần Hạo , vì sợ Trần Hạo tức giận, lúc đó sẽ thực sự rất đau khổ.
Đùa thôi, người có thể thâu tóm được công ty Heisei chắc chắn không hề đơn giản .
“Tek phải không? Có gì muốn nói thì cứ nói. Anh có thể nói giá. Khách sạn này giá bao nhiêu?Đừng nói giá thấp quá không anh sẽ hối hận đấy. ! ”
Trần Hạo không muốn nói chuyện vớ vẩn với Tek nên đã thẳng thắn góp ý.
Sau khi nghe điều này, Tek lập tức trầm ngâm.
Hắn nhìn Trần Hạo liền biết Trần Hạo không phải đang nói đùa c, mà là quyết tâm mua khách sạn của chính mình.
Nhưng Trần Hạo đã nói như vậy thì hkong có lý do gì từ chối .
Sau một hồi suy nghĩ, Tektronix nói ra một số tiền: “Trần tổng , theo giá trị thị trường khách sạn của tôi, nó sẽ có giá ít nhất là 500 triệu đô la Mỹ!”
“500 triệu đô la? Anh có chắc không?”
Trần Hạo nghe vậy nghi ngờ hỏi.
Tek gật đầu đáp lại.
“Được rồi, không sao, tôi sẽ đưa cho anh 700 triệu. Từ giờ cái này sẽ thuộc về tài sản của Trần Hạo tôi!”
Sau đó, Trần Hạo nhìn chằm chằm Teck, trịnh trọng nói.
Tek nghe vậy thì bất ngờ vô cùng, không ngờ Trần Hạo lại cho mình 2 trăm triệu đô nữa.
“Được rồi, Trần Tổng !”
Tek nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười, không có bất kỳ ý kiến nào.
Bạn biết đấy Trần Hạo vốn đã rất tức giận và đưa thêm 200 triệu đô la Mỹ cho anh ta, nên đương nhiên anh ta sẵn sàng để Trần Hạo mua.
“Vậy thì giải quyết rồi, anh đưa tài khoản cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ nhờ người gửi hợp đồng mua bán cho anh. Sau khi ký xong, tiền sẽ có.”
Trần Hạo nói .
Tek nghe xong liền trực tiếp gật đầu.
“Được rồi, bây giờ cho tôi một bộ đồ dùng và phòng dành cho tổng thống, và chuẩn bị bữa tối tốt nhất !”
Sau đó, Trần Hạo ra lệnh cho Teck.
“Đúng vâng vâng, Peter, còn không mau cho người chuẩn bị!”
Teck đáp lại, và sau đó ra lệnh cho Peter ở một bên.
Nghe xong, Peter nhanh chóng quay lại để gọi mọi người chuẩn bị.
“Đã đặt vé chưa?”
Sau đó Trần Hạo lại hỏi Chân Cơ.
“Đã đặt rồi chúng ta một giờ chiều mai sẽ bay đến Đại Bang Quốc!”
Chân Cơ lập tức đáp lại Trần Hạo .
Máy bay tư nhân của Trần Hạo không thể bay thẳng từ Đại Bang Quốc đến Đại Bang Quốc nếu không có sự cho phép đó.
Anh ta đã được phép bay từ Long Quốc đến Đại Bang Quốc, nên đương nhiên anh ta có thể bay đến Đại Bang Quốc bằng máy bay riêng của mình.
Vì vậy, lần này tới Đại Bang quốc, Trần Hạo không chỉ là muốn thu được Tam Hâm, mà là để cho Đại Bang quốc tự mình ủy quyền đường bay.
Sau khi cả hai ăn tối xong, họ nói chuyện một lúc rồi về nghỉ ngơi.
Tất nhiên, cả hai không hề chợp mắt đến tận khuya.
Ngày hôm sau, Trần Hạo và Chân Cơ ngủ đến 11 giờ trưa.
Rốt cuộc là buổi chiều phải bay, hai người cũng không có thời gian ngủ lâu hơn.
Thu dọn xong, Trần Hạo lên đường cùng Chân Cơ.
Khi anh bước xuống nhà, Peter tươi cười chào anh.
“Trần Đông, buổi sáng tốt lành!”
“Chà, Peter, tôi không quan tâm đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng cậu nhớ những gì tôi đã nói, chỉ cần bất cứ ai có thể đến đây, bất kể anh ta mặc gì, anh đều phải cho anh ta vào, biết không?”
Trần Hạo liếc mắt nhìn Peter nhắc nhở.
“Chủ tịch Gibson, đây là một hợp đồng mua lại. Xin hãy xem qua. Ông có thể đặt bất kỳ câu hỏi nào!”
Trần Hạo nói với Gibson.
Gibson nhận hợp đồng và ngay lập tức xem xét nó.
Hợp đồng Diệu Giang mua lại Công ty Heisei, và Công ty Heisei sẽ không còn tồn tại trong tương lai, kể cả những sản phẩm được sản xuất sau đó đều mang tên Diệu Giang.
Nhưng mà Trần Hạo không có điền vào cột số tiền mua hàng, giao cho công ty Heisei điền vào.
Sau khi xem nó một lúc, Gibson bỏ hợp đồng.
“Anh Trần Hạo như anh biết đấy, công ty Heisei của chúng tôi nổi tiếng trên thế giới, lợi nhuận hàng năm và cổ phiếu của chúng tôi cũng rất cao, cho nên…”
Gibson nhìn Trần Hạo ngập ngùng.
“Chủ tịch Gibson, tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải ấp úng . Công ty Heisei của ông đang rất phát triển , tôi biết , cho tôi một con số.”
Trần Hạo không muốn nghe Gibson nói những lời vô nghĩa như vậy.
Anh ấy không thích vòng vo, vì vậy tốt hơn hết nên thẳng thắn.
Nghe Trần Hạo nói, Gibson cũng xấu hổ, sau đó lập tức nhìn về phía tất cả cổ đông bên dưới thảo luận.
Sau một thời gian, Gibson và các tài năng khác thảo luận về nó.
“Ông Trần Hạo , theo tất cả ước tính của chúng tôi về giá trị thị trường của công ty, công ty Heisei của chúng tôi hiện có giá trị thị trường là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ.”
Gibson nhìn Trần Hạo nói.
1. 200 tỷ đô la Mỹ, đó là một số tiền khổng lồ.
Nghe đến số tiền này, Chân Cơ sửng sốt, lập tức nhìn về phía Trần Hạo .
Chân Cơ không nghĩ Trần Hạo lại sao có thể chi nhiều tiền như vậy để có được Heisei.
Nếu Trần Hạo không mua được, thì hôm nay bọn họ thật sự sẽ rất xấu hổ.
Trần Hạo lúc này mới ngồi xuống kêu một tiếng, chìm vào suy nghĩ.
Trên thực tế, người khác thấy anh ấy là người hay suy nghĩ, nhưng anh ấy không phải vậy.
Trần Hạo lúc này đang cùng Manh Manh suy nghĩ.
“Manh Manh, 1,2 nghìn tỷ đô la thì đổi ra là bao nhiêu tiền nước này?”
Trần Hạo hỏi Manh Manh.
“Chủ nhân, để đổi 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ, tổng cộng sẽ tiêu tốn 10.000 điểm quy đổi, ngài có chắc chắn muốn đổi không?”
Manh Manh vừa nghe, lập tức cho Trần Hạo hồi đáp.
Đúng, 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ chỉ được chi tiêu cho giá trị trao đổi của riêng tôi là 10.000 điểm, quá hiệu quả về chi phí.
“Xác nhận trao đổi, bây giờ, ngay lập tức, ngay bây giờ!”
Trần Hạo không chút do dự, trực tiếp ra lệnh cho Manh Manh.
“Dạ,tôi lập tức làm ngay!”
Manh Manh trực tiếp đáp lại.
“Tích Tích Tích…”
Vừa mới cùng Manh Manh nói chuyện, điện thoại di động của Trần Hạo vang lên một loạt tiếng bíp.
Trần Hạo không cần nhìn cũng biết, hẳn là tiền.
Với giọng nói quen thuộc như vậy, Trần Hạo đã lâu không nghe thấy.
“Trần tiên sinh, nếu không mua được, hiện tại còn có thể cự tuyệt, ít nhất chúng ta không phải quá xấu hổ!”
Chân Cơ ân cần nhắc nhở Trần Hạo hiện tại rất lo lắng.
Nghe Chân Cơ nói xong, Trần Hạo mới có phản ứng.
“Ông Gibson, ông có thể cho tôi một tài khoản không? Tôi có thể đưa 1.200 tỷ đô la vào tài khoản của ông ngay bây giờ, và chúng ta sẽ trực tiếp ký hợp đồng mua bán!”
Một giây tiếp theo, Trần Hạo cười với Gibson.
Huh!
Mọi người tại hiện trường đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vẻ mặt của Chân Cơ cũng trở nên vô cùng kinh ngạc.
Cô không ngờ Trần Hạo thật sự có được nhiều tiền như vậy.
Chúa ơi, đây không phải là mười nghìn đô la.
Đây là 1.200 tỷ đô la Mỹ, cả thế giới này chưa gặp ai nhiều tiền như thế.
Một lúc sau, tất cả những người có mặt đều phản ứng không khỏi bàng hoàng.
“Anh Trần Hạo , được rồi, tôi sẽ ký hợp đồng với anh ngay bây giờ!”
Gibson không có bất kỳ ý kiến nào, và đồng ý với một nụ cười.
Sau đó, Gibson đã ký hợp đồng mua lại với Trần Hạo , điền vào số tiền mua lại là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ.
Sau khi hợp đồng được ký kết, Gibson đưa cho Trần Hạo một tài khoản.
Trần Hạo trực tiếp chuyển 1.200 tỷ đô la Mỹ mà không nói một lời.
“Được rồi, ngươi có thể kiểm tra!”
Sau khi chuyển tiền xong, Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh nói với Gibson.
“Tinh Tinh !”
Khi giọng nói đó rơi xuống, điện thoại di động của Gibson vang lên âm báo tin nhắn.
Sau khi mở nó, hóa ra 1.200 tỷ đô la Mỹ đã đến tài khoản.
Gương mặt của Gibson lại bàng hoàng.
Anh chưa bao giờ thấy ai đó kiêu ngạo và giàu có như Trần Hạo .
Đùa chút thôi, có thể nói Trần Hạo rất xứng đáng là người giàu nhất thế giới.
Từ nay, Trần Hạo là chủ tịch mới của Heisei.
“Trần Tổng ( Trần Đồng ) , tiếp theo anh có chuyện gì muốn nói với công ty không?”
Lúc này, Gibson thay đổi cách xưng hô hỏi Trần Hạo .
Trần Hạo gật đầu, liếc nhìn tất cả cổ đông đang ngồi.
“Đầu tiên, kể từ bây giờ, Công ty TNHH Heisei sẽ được hợp nhất vào Tập đoàn Diệu Giang, và một tên mới sẽ được thêm vào trước tất cả các nhãn hiệu. Tên này là: Công ty Diệu Giang Heisei.”
“Thứ hai, vị trí và cổ phần của mọi người trong phòng này không thay đổi, và mỗi người sẽ cộng thêm 2% lợi nhuận.”
“Thứ ba, toàn bộ công nghệ của công ty Heisei sẽ thuộc Diệu Giang!”
Sau khi nghe Trần Hạo nói lời này, mọi người trong phòng đều không có ý kiến.
Bạn biết đấy, đối với họ, việc mua lại Trần Hạo đã mang lại cho họ thêm 2% thu nhập, đó là một điều đáng mừng.
“Ngoài ra, ngày mai sẽ có một cuộc họp báo, Gibson, anh đến để thông báo tin tức về việc mua lại!”
Sau đó Trần Hạo lại yêu cầu Gibson.
Gibson gật đầu và đồng ý, không có bất kỳ ý kiến nào.
Trần Hạo bây giờ đã là tân chủ tịch của công ty Heisei, tất nhiên mọi chuyện đều phải nghe lời Trần Hạo .
“Được, không sao, mọi người đi đi!”
Sau khi mọi chuyện được hạ lệnh, Trần Hạo đứng dậy nói , sau đó cùng Chân Cơ rời trụ sở công ty Heisei.
Dọc đường đi, Chân Cơ vẫn còn bàng hoàng.
“Chân Cơ, ngày mai cậu đi đặt hai vé máy bay đi Đại Bằng Quốc, tôi đi mua Tam Hâm!”
Lúc này Trần Hạo ra lệnh cho Chân Cơ.
Chân Cơ nghe xong, lại trợn tròn mắt, suýt nữa rớt ra ngoài.
“Trần tiên sinh, ngươi vừa mới mua công ty Heisei, có muốn mua ngay Tam Hâm không?”
Chân Cơ nhìn Trần Hạo không tin hỏi.
Trần Hạo khẽ cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Không, không, ta chỉ nghĩ ngươi thực sự quá ….nhiều …… tiền !”
Chân Cơ thở dà ngán ngẩm hi chỉ trong mấy ngày thấy Trần Hạo vung tiền như …..mưa.
Chương 996: Đại bang quốc
Trần Hạo làm vậy là để muốn thâu tóm mấy công ty hàng đầu, để có thể củng cố thêm tập đoàn Diệu Giang.
Bây giờ đã mua lại Công ty Heisei, tiếp theo là Công ty Tam Hâm, và cuối cùng là Công ty Hoa Uy của Long Quốc.
Ba cty đứng đầu này là những thương vụ mua rất lớn của Trần Hạo .
Chiến thắng được ba người chủ cty này có thể nói là khiến Diệu Giang trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm đã thấy hắp báo mọi nơi viết.
“Tập đoàn Diệu Giang dùng 1.200 tỷ USD để thâu tóm Công ty Heisei!”
Tin tức này đột nhiên trở nên phổ biến trên mạng toàn cầu, tất cả các trang web và nền tảng mạng xã hội đều là tin tức này.
“Ôi chúa ơi!”
“Ôi chúa ơi!”
“Diệu Giang này quá tốt đúng không? Mua công ty Heisei!”
“Ừ, thật tuyệt vời, đó là niềm tự hào của Long Quốc chúng ta!”
“Hahaha, Công ty Heisei từ nay về sau là sản phẩm Long Quốc của chúng ta!”
Tôi thấy rằng nhiều người nước ta trên Internet bắt đầu bình luận.
Tất cả đều cảm thấy cách làm của Trần Hạo là đúng đắn nhất, mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ và công nhận Trần Hạo thật tà giỏi.
Và nó còn sốc và khó tin hơn.
Ai nghe Trần Hạo đưa ra số tiền thiên văn là 1,2 nghìn tỷ đô la Mỹ cũng trầm trồ .
Tuy nhiên, hoạt động này của Trần Hạo đã khiến nhiều công ty, doanh nghiệp lo lắng.
Nếu biết ngay cả công ty Heisei cũng đã bị mua lại, thì bọn họ và các công ty khác cũng bắt đầu kinh hãi, vì sợ rằng sẽ bị Diệu Giang thâu tóm.
Nhưng theo quan điểm của Trần Hạo , tất cả đây là hoạt động bình thường .
Buổi tối, Trần Hạo đưa Chân Cơ đến một nhà hàng bảy sao Michelin.
Hai người vừa tới cửa liền bị người chặn lại.
“Xin lỗi ngài, ngài không thể vào mà không có quần áo chỉnh tề!”
Một nhân viên phục vụ ở cửa nhìn Trần Hạo nói.
Trần Hạo sau khi nghe xong liền nhíu mày.
Thậm chí còn có lý do như vậy, không cho vào khi không mặc quần áo chỉnh tề.
Nhưng Trần Hạo nhìn xem đang mặc cái gì, cũng không tệ lắm, mặc dù không mặc vest nhưng trông cũng không quá tồi tàn.
“Gọi quản lý của ngươi!”
Ngập ngừng một hồi, Trần Hạo chỉ vào nhân viên phục vụ và nhắc nhở.
“Thưa ngài, ngài…”
Cô phục vụ muốn nói gì đó.
“Tôi nói, gọi quản lý của cô ra ngoài này!”
Trần Hạo lại trầm giọng nói.
Người phục vụ không còn cách nào khác, đành quay người bước vào nhà hàng.
Sau một hoặc hai phút, người phục vụ bước ra với một người đàn ông trung niên mặc vest.
“Xin chào ông, tôi là quản lý của nhà hàng này, và tên tôi là Peter. Tôi có thể giúp gì cho ông?”
Peter nhìn Trần Hạo vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Anh là quản lý đúng không? Tôi ăn mặc thế này có xấu không? Không cho tôi vào à?”
Trần Hạo nhìn chằm chằm Peter hỏi.
Peter nghe xong, lập tức hiểu được lý do Trần Hạo bị ngăn lại .
Nhưng nhìn Trần Hạo , thật sự không có cảm giác là người giàu có.
“Xin lỗi ngài, đây là quy định của nhà hàng chúng tôi, vì vậy xin ngài thứ lỗi.”
Peter rất tiếc phải giải thích với Trần Hạo .
“Được rồi đúng không? Được, vậy ta muốn mua nhà hàng này ngay bây giờ gọi chủ nhà hàng của ngươi!”
Trần Hạo trực tiếp nhìn chằm chằm Peter nói.
Peter nghe vậy thì lập tức kinh ngạc, nam nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không nhịn được cười.
“Đang cười cái gì vậy? Còn tưởng rằng ta đang nói đùa đúng không?”
Trần Hạo lạnh lùng hỏi người phục vụ.
Người bán hàng vội vàng lắc đầu.
“Thưa ngài, đây thực sự là quy tắc của nhà hàng chúng tôi.”
Peter không tin những gì Trần Hạo nói, nhưng lại nói với Trần Hạo như né tránh .
“Được, ngươi chờ đó !”
Trần Hạo không muốn nói nhảm với Peter.
Trần Hạo nói xong, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Gibson.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói của Gibson truyền qua điện thoại.
“Xin chào, Trần Tổng,có chuyện gì sao?” Gibson hỏi Trần Hạo .
“Anh lập tức mang năm mươi triệu đô đến khách sạn bảy sao bên bờ Đông Hải này!”
Trần Hạo trực tiếp ra lệnh cho Gibson.
Trần Hạo nói xong, hoàn toàn không cho Gibson cơ hội trả lời, liền cúp cuộc gọi.
Nghe Trần Hạo nói, trên mặt Peter cùng người phục vụ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ nghe Trần Hạo gọi là thật, không giống nói dối chút nào.
Không lâu sau, hai mươi phút sau, Gibson đến khách sạn này bằng một chiếc xe ô tô thể thao.
“Đồng Trần!”
Gibson đậu xe, chạy tới Trần Hạo kêu một tiếng.
Nhìn thấy Gibson đến, Peter đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc hơn.
Gibson là ai, làm sao Peter không biết.
“Chủ tịch Gibson, ngài cũng ở đây!”
Peter chào Gibson một cách kính trọng.
Gibson không để ý tới Peter, mà là nhìn Trần Hạo hỏi: “Trần Hạo ta mang theo tiền. Ở trong xe. Anh muốn mua cái gì?”
Nhìn thấy Gibson đối với Trần Hạo coi trọng, Peter trong lòng chấn động.
Anh biết bây giờ mình đã xúc phạm người ta, nhưng anh không ngờ Trần Hạo lại cao thượng như vậy.
Nhân viên phục vụ đã đầy biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt của anh ta.
“Gibson, tôi đến đây ăn tối, nhưng bọn họ không cho vào, còn nói quần áo của tôi không đẹp, sau đó tôi sẽ trực tiếp mua khách sạn này ngay.”
Trần Hạo giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói, chuyện này đối với anh ấy hoàn toàn không thành vấn đề.
Nghe được Trần Hạo lời nói, Gibson cũng lập tức hiểu được.
Gibson ngay lập tức quay lại nhìn Peter.
“ĐỒ MẮT MÙ, đây là chủ tịch tập đoàn Diệu Giang và tân chủ tịch công ty Heisei của chúng ta, Trần Hạo Trần Đông, ngươi dám ngăn cản ?”
Gibson trừng mắt nhìn Peter là một lời quở trách giận dữ.
Peter ở nơi nào dám ồn ào, hắn lập tức cúi đầu bước tới Trần Hạo .
“Xin lỗi Trần Đông, chúng tôi không tốt, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của chúng tôi!”
Peter nhanh chóng xin lỗi Trần Hạo .
“Ồ, quản lý Peter, vừa rồi thái độ của anh như nào ?”
Trần Hạo nghe xong liền chế nhạo.
Peter thực sự hối hận vì đã làm mất lòng người đàn ông bá vương này.
“Sa thải anh ta!”
Sau đó, Trần Hạo chỉ vào người phục vụ và ra lệnh cho Peter.
“Vâng, vâng, tôi sẽ sa thải cô ta ngay lập tức!”
Peter nhanh chóng đồng ý trả lời.
Nói xong, Peter nhìn nam nhân viên phục vụ tức giận khiển trách: “Từ nay về sau, cô không còn là nhân viên của khách sạn chúng tôi nữa. Cô đã bị đuổi việc rồi. Tự mình đi tìm kế toán trả lương!”
Khi nghe điều này, nữ nhân viên phục vụ cũng xấu hổ bỏ đi mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Sau khi mắng nhân viên, Peter lại nhìn Trần Hạo .
“Trần Tổng , tôi đã sa thải anh ta theo yêu cầu của anh. Nhìn xem …”
Peter thận trọng nhìn Trần Hạo hỏi.
Chương 997: Biết
Trần Hạo liếc mắt nhìn Peter, nhàn nhạt hỏi: “Vậy chúng ta hiện tại vào được chưa?”
Nghe được Trần Hạo nói, Peter lập tức mỉm cười gật đầu.
“Đương nhiên, đương nhiên, mời vào!”
Sau đó, Trần Hạo và ba người vào khách sạn dưới lời mời của Peter.
Sau khi vào khách sạn, Trần Hạo ngồi trên ghế sô pha ở sảnh dưới lầu.
“Gibson, anh có biết chủ nhân của khách sạn này không?”
Trần Hạo ngồi xuống, hỏi Gibson.
Gibson nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu đáp: “Trần Tổng, ta biết.”
“Được, vậy ngươi lập tức liên hệ với chủ nhân khách sạn này kêu hắn lập tức tới, nói ta muốn mua khách sạn của hắn!”
Trần Hạo trực tiếp nhìn về phía Gibson nói.
Trần Hạo nói muốn mua khách sạn này, nếu nói ra thì phải làm.
Hơn nữa chỉ là mua khách sạn, đối với Trần Ca cũng không đáng tiền.
Nghe những gì Trần Hạo nói, Gibson không còn cách nào khác là phải làm.
Sau đó, Gibson lấy điện thoại di động ra và liên lạc ngay với chủ khách sạn, Tek.
Tek và Gibson là người quen cũ.
Và thường thì thỉnh thoảng Gibson sẽ thường xuyên đến đây để giải trí ăn uống.
Tektronix đã bị sốc bởi những gì Gibson nói.
Vì vậy, anh ta vội vã từ văn phòng của mình xuống lầu ngay lập tức.
Vài phút sau, Tyk lái xe đi.
Khi đến sảnh và nhìn thấy Gibson, anh ấy lập tức hỏi: “Gibson, có chuyện gì vậy?”
Gibson nhìn Teck, và nháy mắt với anh ta.
Teck nhìn cái nháy mắt của Gibson, lập tức nhìn về phía Trần Hạo đang ngồi nghiêng chân trên ghế sô pha.
“Anh ta định mua khách sạn này của tôi sao?”
Tek có chút khó tin nhìn Gibson.
Teck nhìn quần áo của Trần Hạo , không có cảm giác là một người giàu có chút nào, và cảm thấy Gibson dường như lại đang đùa với chính mình.
“Gibson, anh lại đùa với em à?”
Tek nhìn Gibson một lần nữa và hỏi.
Gibson vội vàng đáp lại: “Tôi đang đùa anh cái gì vậy? Anh ấy là tân chủ tịch của Công ty Heisei của chúng tôi. Chính anh ấy đã mua lại Công ty Heisei của chúng tôi. Tại sao anh lại nói tôi đang nói đùa với anh.”
Sau khi nghe điều này, Tek đã rất sốc.
Anh không hề biết rằng người thanh niên ăn mặc bình thường trước mặt mình lại là người đã mua lại Công ty Heisei.
“Chậc chậc, Trần Đông muốn mua khách sạn của anh, tôi nhanh chóng thông báo ngươi xuống đón tiếp !”
Gibson nhắc lại Tek .
Tek nghe xong lập tức nhìn Trần Hạo cười kính cẩn.
“Đồng Trần, đừng nóng giận, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, ta không biết ngươi đến.”
Tek vội vàng xin lỗi Trần Hạo , vì sợ Trần Hạo tức giận, lúc đó sẽ thực sự rất đau khổ.
Đùa thôi, người có thể thâu tóm được công ty Heisei chắc chắn không hề đơn giản .
“Tek phải không? Có gì muốn nói thì cứ nói. Anh có thể nói giá. Khách sạn này giá bao nhiêu?Đừng nói giá thấp quá không anh sẽ hối hận đấy. ! ”
Trần Hạo không muốn nói chuyện vớ vẩn với Tek nên đã thẳng thắn góp ý.
Sau khi nghe điều này, Tek lập tức trầm ngâm.
Hắn nhìn Trần Hạo liền biết Trần Hạo không phải đang nói đùa c, mà là quyết tâm mua khách sạn của chính mình.
Nhưng Trần Hạo đã nói như vậy thì hkong có lý do gì từ chối .
Sau một hồi suy nghĩ, Tektronix nói ra một số tiền: “Trần tổng , theo giá trị thị trường khách sạn của tôi, nó sẽ có giá ít nhất là 500 triệu đô la Mỹ!”
“500 triệu đô la? Anh có chắc không?”
Trần Hạo nghe vậy nghi ngờ hỏi.
Tek gật đầu đáp lại.
“Được rồi, không sao, tôi sẽ đưa cho anh 700 triệu. Từ giờ cái này sẽ thuộc về tài sản của Trần Hạo tôi!”
Sau đó, Trần Hạo nhìn chằm chằm Teck, trịnh trọng nói.
Tek nghe vậy thì bất ngờ vô cùng, không ngờ Trần Hạo lại cho mình 2 trăm triệu đô nữa.
“Được rồi, Trần Tổng !”
Tek nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười, không có bất kỳ ý kiến nào.
Bạn biết đấy Trần Hạo vốn đã rất tức giận và đưa thêm 200 triệu đô la Mỹ cho anh ta, nên đương nhiên anh ta sẵn sàng để Trần Hạo mua.
“Vậy thì giải quyết rồi, anh đưa tài khoản cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ nhờ người gửi hợp đồng mua bán cho anh. Sau khi ký xong, tiền sẽ có.”
Trần Hạo nói .
Tek nghe xong liền trực tiếp gật đầu.
“Được rồi, bây giờ cho tôi một bộ đồ dùng và phòng dành cho tổng thống, và chuẩn bị bữa tối tốt nhất !”
Sau đó, Trần Hạo ra lệnh cho Teck.
“Đúng vâng vâng, Peter, còn không mau cho người chuẩn bị!”
Teck đáp lại, và sau đó ra lệnh cho Peter ở một bên.
Nghe xong, Peter nhanh chóng quay lại để gọi mọi người chuẩn bị.
“Đã đặt vé chưa?”
Sau đó Trần Hạo lại hỏi Chân Cơ.
“Đã đặt rồi chúng ta một giờ chiều mai sẽ bay đến Đại Bang Quốc!”
Chân Cơ lập tức đáp lại Trần Hạo .
Máy bay tư nhân của Trần Hạo không thể bay thẳng từ Đại Bang Quốc đến Đại Bang Quốc nếu không có sự cho phép đó.
Anh ta đã được phép bay từ Long Quốc đến Đại Bang Quốc, nên đương nhiên anh ta có thể bay đến Đại Bang Quốc bằng máy bay riêng của mình.
Vì vậy, lần này tới Đại Bang quốc, Trần Hạo không chỉ là muốn thu được Tam Hâm, mà là để cho Đại Bang quốc tự mình ủy quyền đường bay.
Sau khi cả hai ăn tối xong, họ nói chuyện một lúc rồi về nghỉ ngơi.
Tất nhiên, cả hai không hề chợp mắt đến tận khuya.
Ngày hôm sau, Trần Hạo và Chân Cơ ngủ đến 11 giờ trưa.
Rốt cuộc là buổi chiều phải bay, hai người cũng không có thời gian ngủ lâu hơn.
Thu dọn xong, Trần Hạo lên đường cùng Chân Cơ.
Khi anh bước xuống nhà, Peter tươi cười chào anh.
“Trần Đông, buổi sáng tốt lành!”
“Chà, Peter, tôi không quan tâm đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng cậu nhớ những gì tôi đã nói, chỉ cần bất cứ ai có thể đến đây, bất kể anh ta mặc gì, anh đều phải cho anh ta vào, biết không?”
Trần Hạo liếc mắt nhìn Peter nhắc nhở.
Bình luận facebook