Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 30: Oan nghiệt
"Tiên sinh, mời vào bên trong!"
Nữ tử một thân cung trang xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc đưa ba người vào một căn phòng bí ẩn trong cung, ba người này không phải ai khác, chính là bọn Mạc Cơ.
Với bệnh trạng không thể tưởng tượng của Hách Liên Khởi Tô cùng Khương Quân, Bích Anh bó tay, chỉ có thể dán hoàng bảng mời chào danh y cùng kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ:
"Đương triều đại tướng quân Khương Quân bỗng nhiên bộc phát kì bệnh hôn mê bất tỉnh, quân y cứu trị, thúc thủ vô sách, nay viết chiếu kêu gọi kỳ nhân trong thiên hạ, nếu có thể trị khỏi bệnh cho tướng quân, trẫm sẽ trọng thưởng!"
Lấy danh nghĩa Hách Liên Khởi Tô viết ngự cáo mà không nói gì đến chuyện thánh thượng cũng hôn mê bất tỉnh là suy tính riêng của Bích Anh, hơn nữa cũng là nàng thương nghị với Hách Liên Khởi Nhiên mà quyết định.
Bảng cáo thị vừa dán lên thì trùng hợp vừa lúc Mạc Cơ không có việc gì làm đi dạo loanh quanh, dạo tới kinh thành Trục Nguyệt quốc thấy được.
Đẩy ra đoàn người chen chúc, Mạc Cơ bình tĩnh đứng trước hoàng bảng như có điều suy nghĩ, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch, đuôi lông mày nhướn lên, một chủ ý thú vị nảy ra, sau đó không chút cố kị tiến lên bóc hoàng bảng.
Tiểu Ngải cùng Lam Thần đứng một bên đột nhiên có loại cảm giác không ổn, sống lưng ớn lạnh, da gà da vịt rụng đầy đất.
Từ lúc gặp mỹ nhân rắn rết trước mặt, Tiểu Ngải cùng Lam Thần chưa từng có một ngày yên ổn. Hai người họ vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng bởi đều là độc đinh của dòng tộc, cha mẹ trong nhà vì muốn kéo dài hương hỏa, ý đồ bắt hai người lấy vợ. Vốn theo đuổi ý tưởng cùng ái nhân ngao du thiên hạ, hai người liền hẹn nhau trốn nhà bỏ đi.
Vốn nghĩ thiên hạ to lớn, khắp nơi đều có chỗ dung thân, với lại đi cùng người yêu thì đi đâu cũng ngọt như mật, hai người vừa khéo liền đụng ngay cường đạo. Tình tiết có chút cũ nhưng siêu kinh điển đó cứ thế ụp lên đầu hai người.
Trong nhà làm công tử gia được yêu chiều như trân bảo, tay trói gà không chặt, làm sao là đối thủ của bọn cường đạo hung ác độc địa, đã định ôm quyết tâm thấy chết không sờn liều mạng với bọn cướp, ai ngờ bọn cường đạo ghê tởm kia muốn cướp của giết người thì thôi đi, cùng lắm thì hai người xuống địa phủ làm đôi uyên ương số khổ, đằng này lại còn hạ đao muốn cướp sắc.
Hai người đều có ba phần nóng nảy, chó cùng rứt giậu, con thỏ điên lên còn cắn người, vừa lúc cả hai chuẩn bị bộc phát thì đụng phải một Trình Giảo Kim.
"Ban ngày ban mặt mà muốn cường ép dân nam, còn có vương pháp hay không!"
Thanh âm tà mị nói lời kịch khiến kẻ khác không biết nên khóc hay cười, lớn tiếng hướng về phía bọn cường đạo cao lớn thô kệch kêu gào. Mạc Cơ thân hình tuy nhỏ nhưng trong mắt Tiểu Ngải cùng Lam Thần lúc này lại cao lớn không gì sánh được, nhất là dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, thật giống như thần vậy.
(Người ta là thần thật hai bố ạ =)))))
Cũng không thấy Mạc Cơ có động tác gì, bọn cường đạo nguyên bản cao lớn thô kệch, hung thần ác sát nhất tề ngã trên mặt đất, càng quỷ dị chính là tất cả đều chảy máu mũi, vẻ mặt ngu đần cười khúc khích
=)))))))
"Thực vô dụng, ta còn chưa có xuất thủ đã gục hết rồi!" Xem thường vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn hai người đối diện đang ngốc lăng tại chỗ, "Uy, hai người các ngươi không có việc gì đi! Nếu như không có việc gì, ta đây cần hảo hảo tính sổ sách với các ngươi!"
Lúc này hai người mới biết vì sao bọn cường đạo cả đám đều ngã xuống đất không dậy nổi———Này đâu phải là người đâu, có người lớn lên đẹp như vậy sao? Căn bản là không thể dùng bút mực để hình dung. Nếu không phải hai người đang yêu nhau, đều cho rằng đối phương là người quan trọng nhất trong lòng mình, chỉ sợ đều đã bị hạ gục.
Cứ như vậy sững sờ nhìn, cổ họng khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Không phải cứu nhầm hai kẻ ngu si chứ?"
Mạc Cơ có chút không vui tiến lên, bàn tay ngọc ngà liên tục ở trước mắt hai người khua khua, mất nửa ngày mới đem lực chú ý của bọn họ kéo trở về.
"Có——có cái gì phân phó———"
Nói đều nói lắp, Tiểu Ngải không biết nên nói như thế nào, cơ mà còn đỡ hơn Lam Thần, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ há hốc miệng nhìn.
"Bởi vì ta cứu các ngươi, cho nên các ngươi phải báo đáp ta! Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí cả, tuy rằng ta chỉ tùy tiện nhấc tay nhưng đối với các ngươi lại là thiên đại ban ân. Ta cũng không phải là người không biết lí lẽ cho nên cũng sẽ không đưa ra điều kiện gì hà khắc, chỉ cần các ngươi thu lưu ta là được, ta đây cam nguyện tự hạ thấp giá trị con người mình, làm tiểu tư cho các ngươi!"
Nói tràng giang đại hải một trận, Mạc Cơ ngay cả khí cũng không suyễn một cái, nói đến mức làm cho hai người đại não như bị co thắt, ngây ngốc không hiểu gì.
"Lam Thần, vừa rồi y nói cái gì?"
"Ách, hình như là muốn làm tiểu tư cho chúng ta!"
"Tiểu tư, y——" Ngón tay vô cùng kinh ngạc chỉ vào Mạc Cơ, miệng Tiểu Ngải há to đến mức nhét một quả trứng gà vào cũng dư dả, "Mỹ nhân này muốn làm tiểu tư cho chúng ta, ta không phải đang nằm mơ đi!"
"Ba" một tiếng vang dội, trên mặt Tiểu Ngải rõ ràng hiện ra một dấu tay đỏ tươi.
"Ngươi có đau không?"
"Đau———" Tiểu Ngải bị đánh đến hoa mắt, còn chưa rõ ràng lắm chuyện gì vừa xảy ra.
"Nếu đau thì ngươi không phải là đang nằm mơ!"
Mạc Cơ lành lạnh nói xong, không để ý thổi thổi lòng bàn tay, không chút nào vì bản thân vừa đánh người vô tội một cái bạt tai mà áy náy.
"Lam Thần, y đánh ta!"
Khóc lóc kể lể chạy ào vào trong lòng Lam Thần, Tiểu Ngải cảm thấy thật ủy khuất, khổ sở, chỗ bị đánh trên mặt nóng rực lên, ngay cả hít khí cũng đau dữ dội.
Cứ như vậy, ác bá Mạc Cơ cũng không quan tâm hai người họ có đồng ý hay không, đi làm tiểu tư cho người ta mà không khác gì làm đại gia.
...
"Ai, Tiểu Mạc, ngươi thật sự có lòng tin chữa khỏi được cho tướng quân gì đó kia sao? Nếu như để xảy ra vấn đề, chúng ta chết cũng không biết chết như thế nào!"
Cẩn thận lôi kéo góc áo Mạc Cơ, Tiểu Ngải nhìn một chút cung nữ đứng nghiêm chỉnh bốn phía, nhỏ giọng nói thầm. Điều này làm cho Lam Thần đứng một bên thấy thế nào cũng chướng mắt, trong lòng bỗng chốc chua chua.
"Bản lãnh của ta các ngươi còn phải lo lắng sao?"
Vỗ vỗ ngực, Mạc Cơ làm một tư thế cứ tin ở ta, đi theo cung nữ dẫn đường, không chút do dự bước vào sau cửa gỗ đen kịt.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng lại, lúc này có muốn chạy cũng không còn kịp rồi. Quên đi, hai người cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời cầu xin kỳ tích sẽ xuất hiện!
Nữ tử một thân cung trang xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc đưa ba người vào một căn phòng bí ẩn trong cung, ba người này không phải ai khác, chính là bọn Mạc Cơ.
Với bệnh trạng không thể tưởng tượng của Hách Liên Khởi Tô cùng Khương Quân, Bích Anh bó tay, chỉ có thể dán hoàng bảng mời chào danh y cùng kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ:
"Đương triều đại tướng quân Khương Quân bỗng nhiên bộc phát kì bệnh hôn mê bất tỉnh, quân y cứu trị, thúc thủ vô sách, nay viết chiếu kêu gọi kỳ nhân trong thiên hạ, nếu có thể trị khỏi bệnh cho tướng quân, trẫm sẽ trọng thưởng!"
Lấy danh nghĩa Hách Liên Khởi Tô viết ngự cáo mà không nói gì đến chuyện thánh thượng cũng hôn mê bất tỉnh là suy tính riêng của Bích Anh, hơn nữa cũng là nàng thương nghị với Hách Liên Khởi Nhiên mà quyết định.
Bảng cáo thị vừa dán lên thì trùng hợp vừa lúc Mạc Cơ không có việc gì làm đi dạo loanh quanh, dạo tới kinh thành Trục Nguyệt quốc thấy được.
Đẩy ra đoàn người chen chúc, Mạc Cơ bình tĩnh đứng trước hoàng bảng như có điều suy nghĩ, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch, đuôi lông mày nhướn lên, một chủ ý thú vị nảy ra, sau đó không chút cố kị tiến lên bóc hoàng bảng.
Tiểu Ngải cùng Lam Thần đứng một bên đột nhiên có loại cảm giác không ổn, sống lưng ớn lạnh, da gà da vịt rụng đầy đất.
Từ lúc gặp mỹ nhân rắn rết trước mặt, Tiểu Ngải cùng Lam Thần chưa từng có một ngày yên ổn. Hai người họ vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng bởi đều là độc đinh của dòng tộc, cha mẹ trong nhà vì muốn kéo dài hương hỏa, ý đồ bắt hai người lấy vợ. Vốn theo đuổi ý tưởng cùng ái nhân ngao du thiên hạ, hai người liền hẹn nhau trốn nhà bỏ đi.
Vốn nghĩ thiên hạ to lớn, khắp nơi đều có chỗ dung thân, với lại đi cùng người yêu thì đi đâu cũng ngọt như mật, hai người vừa khéo liền đụng ngay cường đạo. Tình tiết có chút cũ nhưng siêu kinh điển đó cứ thế ụp lên đầu hai người.
Trong nhà làm công tử gia được yêu chiều như trân bảo, tay trói gà không chặt, làm sao là đối thủ của bọn cường đạo hung ác độc địa, đã định ôm quyết tâm thấy chết không sờn liều mạng với bọn cướp, ai ngờ bọn cường đạo ghê tởm kia muốn cướp của giết người thì thôi đi, cùng lắm thì hai người xuống địa phủ làm đôi uyên ương số khổ, đằng này lại còn hạ đao muốn cướp sắc.
Hai người đều có ba phần nóng nảy, chó cùng rứt giậu, con thỏ điên lên còn cắn người, vừa lúc cả hai chuẩn bị bộc phát thì đụng phải một Trình Giảo Kim.
"Ban ngày ban mặt mà muốn cường ép dân nam, còn có vương pháp hay không!"
Thanh âm tà mị nói lời kịch khiến kẻ khác không biết nên khóc hay cười, lớn tiếng hướng về phía bọn cường đạo cao lớn thô kệch kêu gào. Mạc Cơ thân hình tuy nhỏ nhưng trong mắt Tiểu Ngải cùng Lam Thần lúc này lại cao lớn không gì sánh được, nhất là dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, thật giống như thần vậy.
(Người ta là thần thật hai bố ạ =)))))
Cũng không thấy Mạc Cơ có động tác gì, bọn cường đạo nguyên bản cao lớn thô kệch, hung thần ác sát nhất tề ngã trên mặt đất, càng quỷ dị chính là tất cả đều chảy máu mũi, vẻ mặt ngu đần cười khúc khích
=)))))))
"Thực vô dụng, ta còn chưa có xuất thủ đã gục hết rồi!" Xem thường vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn hai người đối diện đang ngốc lăng tại chỗ, "Uy, hai người các ngươi không có việc gì đi! Nếu như không có việc gì, ta đây cần hảo hảo tính sổ sách với các ngươi!"
Lúc này hai người mới biết vì sao bọn cường đạo cả đám đều ngã xuống đất không dậy nổi———Này đâu phải là người đâu, có người lớn lên đẹp như vậy sao? Căn bản là không thể dùng bút mực để hình dung. Nếu không phải hai người đang yêu nhau, đều cho rằng đối phương là người quan trọng nhất trong lòng mình, chỉ sợ đều đã bị hạ gục.
Cứ như vậy sững sờ nhìn, cổ họng khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Không phải cứu nhầm hai kẻ ngu si chứ?"
Mạc Cơ có chút không vui tiến lên, bàn tay ngọc ngà liên tục ở trước mắt hai người khua khua, mất nửa ngày mới đem lực chú ý của bọn họ kéo trở về.
"Có——có cái gì phân phó———"
Nói đều nói lắp, Tiểu Ngải không biết nên nói như thế nào, cơ mà còn đỡ hơn Lam Thần, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ há hốc miệng nhìn.
"Bởi vì ta cứu các ngươi, cho nên các ngươi phải báo đáp ta! Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí cả, tuy rằng ta chỉ tùy tiện nhấc tay nhưng đối với các ngươi lại là thiên đại ban ân. Ta cũng không phải là người không biết lí lẽ cho nên cũng sẽ không đưa ra điều kiện gì hà khắc, chỉ cần các ngươi thu lưu ta là được, ta đây cam nguyện tự hạ thấp giá trị con người mình, làm tiểu tư cho các ngươi!"
Nói tràng giang đại hải một trận, Mạc Cơ ngay cả khí cũng không suyễn một cái, nói đến mức làm cho hai người đại não như bị co thắt, ngây ngốc không hiểu gì.
"Lam Thần, vừa rồi y nói cái gì?"
"Ách, hình như là muốn làm tiểu tư cho chúng ta!"
"Tiểu tư, y——" Ngón tay vô cùng kinh ngạc chỉ vào Mạc Cơ, miệng Tiểu Ngải há to đến mức nhét một quả trứng gà vào cũng dư dả, "Mỹ nhân này muốn làm tiểu tư cho chúng ta, ta không phải đang nằm mơ đi!"
"Ba" một tiếng vang dội, trên mặt Tiểu Ngải rõ ràng hiện ra một dấu tay đỏ tươi.
"Ngươi có đau không?"
"Đau———" Tiểu Ngải bị đánh đến hoa mắt, còn chưa rõ ràng lắm chuyện gì vừa xảy ra.
"Nếu đau thì ngươi không phải là đang nằm mơ!"
Mạc Cơ lành lạnh nói xong, không để ý thổi thổi lòng bàn tay, không chút nào vì bản thân vừa đánh người vô tội một cái bạt tai mà áy náy.
"Lam Thần, y đánh ta!"
Khóc lóc kể lể chạy ào vào trong lòng Lam Thần, Tiểu Ngải cảm thấy thật ủy khuất, khổ sở, chỗ bị đánh trên mặt nóng rực lên, ngay cả hít khí cũng đau dữ dội.
Cứ như vậy, ác bá Mạc Cơ cũng không quan tâm hai người họ có đồng ý hay không, đi làm tiểu tư cho người ta mà không khác gì làm đại gia.
...
"Ai, Tiểu Mạc, ngươi thật sự có lòng tin chữa khỏi được cho tướng quân gì đó kia sao? Nếu như để xảy ra vấn đề, chúng ta chết cũng không biết chết như thế nào!"
Cẩn thận lôi kéo góc áo Mạc Cơ, Tiểu Ngải nhìn một chút cung nữ đứng nghiêm chỉnh bốn phía, nhỏ giọng nói thầm. Điều này làm cho Lam Thần đứng một bên thấy thế nào cũng chướng mắt, trong lòng bỗng chốc chua chua.
"Bản lãnh của ta các ngươi còn phải lo lắng sao?"
Vỗ vỗ ngực, Mạc Cơ làm một tư thế cứ tin ở ta, đi theo cung nữ dẫn đường, không chút do dự bước vào sau cửa gỗ đen kịt.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng lại, lúc này có muốn chạy cũng không còn kịp rồi. Quên đi, hai người cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời cầu xin kỳ tích sẽ xuất hiện!
Bình luận facebook