Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 33: Tình thế
"Ra thì ra, ta chẳng lẽ còn phải sợ tên bạch diện thư sinh nhà ngươi?"
Oán hận cắn răng một cái, Hàn Nguyệt đi tới trước cửa, sửa sang lại y phục có chút nếp gấp, vuốt vuốt mái tóc hơi mất trật tự, cho đến khi hài lòng mới không nhanh không chậm đẩy cửa phòng ra. Kỳ thực đây là hắn cố ý kéo dài thời gian để ổn định tâm tư bản thân.
Thấy người đẩy cửa vào, trước mắt là mái tóc dài màu lam phiêu động, Vân vương nhãn thần sáng lên, tươi cười trên môi càng thêm sáng lạn.
"Nguyệt nhi, ta rất nhớ ngươi!"
Từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhanh chóng lao về phía Hàn Nguyệt đứng ngoài cửa, động tác hoa lệ lại ưu nhã. Sau một khắc, Hàn Nguyệt phát hiện mình bị kéo vào một cái ôm, hơi thở ấm áp quen thuộc, rất thoải mái.
Vân vương tốc độ rất nhanh, chỉ thấy một đạo bóng trắng hiện lên trước mắt, Hàn Nguyệt của mình đã bị một xú nam nhân khác ôm vào trong lòng, Đào Vũ Hi hoàn toàn bị chọc tức. Nỗ lực khống chế lửa giận đang tăng vọt, khớp ngón tay bị nắm đến kêu lên "khanh khách", nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt, làm lại vài lần, cuối cùng y nhịn không được, "vụt" một cái từ trên ghế nhảy dựng lên, mục tiêu tiến thẳng tới một đôi còn đang ôm đến chết đi sống lại ở cạnh cửa, hiện tại nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Ta nói, hai người các ngươi ôm đủ chưa, có muốn ta mời thêm một đám người đến tham quan chiêm ngưỡng không?"
Lời nói bất âm bất dương làm Hàn Nguyệt nghe phi thường khó chịu, biểu tình vốn có chút xấu hổ triệt để bị phẫn nộ thay thế.
"Bọn ta thích ôm thì ôm, ngươi quản được sao?"
Vừa nghe lời này, phổi Đào Vũ Hi như muốn nổ tung,
"Không thể phát hỏa, hiện tại không thể phát hỏa, bằng không Nguyệt nhi sẽ càng chán ghét ta!"Dưới đáy lòng yên lặng nhắc nhở bản thân, ánh mắt vẫn như con dao nhỏ, từng đạo bắn về phía Vân vương vẫn đang ôm đến vui vẻ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng bây giờ Vân vương đã đầu thai đến vài kiếp rồi.
"Nguyệt nhi vẫn giống hệt như khi còn bé, ôm vào thật thoải mái!"
Say sưa ngửi ngửi mùi hương trên người Hàn Nguyệt, Vân vương thậm chí còn áp mặt vào mái tóc màu lam cọ cọ, một bộ dáng điệu hưởng thụ, đem Đào Vũ Hi triệt để bỏ qua, nếu không phải bên cạnh còn có khí tràng cường liệt không thể coi như không thấy, chỉ sợ hắn đã cho rằng ở đây chỉ có hai người hắn cùng Hàn Nguyệt.
Đại khái là bị ôm đủ rồi, Hàn Nguyệt bắt đầu khó chịu giãy dụa, Vân vương mới lưu luyến không rời buông tay ra, chỉ là cánh tay vừa mới buông lỏng, bàn tay ngay lập tức đã nắm lấy bàn tay Hàn Nguyệt.
"Nguyệt nhi, ngươi không biết ta nhớ ngươi nhiều như thế nào đâu!"
Kéo Hàn Nguyệt đến ngồi xuống bên cạnh bàn, bàn tay không ngừng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Hàn Nguyệt, cảm thụ xúc cảm trơn mềm, quang minh chính đại ăn đậu hũ.
"Ngươi là———"
Tuy rằng tâm trạng cả kinh đã xác nhận nhưng Hàn Nguyệt vẫn còn dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi ra miệng. Đây là Vân vương sao? Thế nào lại không giống như trong ấn tượng của mình vậy?
"Ta, ta là Vân ca ca của ngươi a! Nguyệt nhi, ngươi sao lại có thể quên ta?"
"Cái gì mà Vân ca ca, ngươi không sợ bị sét đánh à?"
Ôn hòa châm chọc, Đào Vũ Hi thầm nghĩ đem hết thảy bất mãn trong lòng phát tiết ra. Hai bàn tay đang nắm lấy nhau ở dưới mặt bàn kia nhìn thế nào cũng thấy thật chói mắt, thậm chí còn làm cho hai mắt y phát đau. Cuối cùng kiềm chế không được vung mạnh tay lên, đoạt lại bàn tay của Hàn Nguyệt, chăm chú nắm chặt lấy trong tay mình.
Vừa bị đả kích, bây giờ đậu hũ cũng không ăn được, Vân vương lập tức bày ra vẻ mặt ủy khuất vạn phần, bất mãn nhìn chằm chằm Đào Vũ Hi nhưng chỉ vừa tiếp xúc với nhãn thần băng lãnh kia, thân thể không khỏi co rúm lại một chút, xí ~
Hàn Nguyệt giãy dụa vài cái rồi ngồi yên, đơn giản để mặc cho Đào Vũ Hi nắm tay của mình.
Trong phòng trầm mặc xuống, ba người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
"À, Vân vương trở về từ khi nào?"
Xấu hổ cười cười, tựa hồ cảm thấy không khí này làm cho người rất khó chịu, Hàn Nguyệt tự động khới chuyện.
"Nguyệt nhi, thật là, Vân vương cái gì, gọi Vân ca ca thân thiết hơn nhiều nha!"
Có chút bất mãn với xưng hô của Hàn Nguyệt, Vân vương thậm chí còn nổi tính trẻ con bĩu môi, điều này làm cho Hàn Nguyệt lẫn Đào Vũ Hi thật không biết nói gì, ngươi nói, một đại nam nhân, còn là một nam tử lớn lên vân đạm phong khinh, lại đi làm ra động tác làm nũng giống như nữ nhân, nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn, thậm chí còn nổi da gà toàn thân.
"Vân, đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, Nguyệt nhi chỉ có một ca ca, hắn cũng sẽ chỉ gọi một người là ca ca, người đó là ta!"
Oán hận tuyên thệ quyền sở hữu của bản thân, Đào Vũ Hi còn sử lực đem Hàn Nguyệt ôm vào trong ngực.
Nhìn động tác của Đào Vũ Hi, nhãn thần Vân vương tối sầm lại, ngoài ý muốn không có tiếp tục phản bác.
...
"Kia, không biết tiên sinh có thể mời Mộ gia chủ tới chữa bệnh cho chủ nhân của ta hay không?"
Cung kính hỏi Mạc Cơ đang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, trong lòng Bích Anh lại đang tỉ mỉ tính toán. Lúc này cũng chỉ có thể đem mọi biện pháp đều thử qua một lần.
Bất quá lúc trước, bọn họ bắt cóc Mộ Ti Vũ xem như là đã kết thù với Mộ gia, lúc này lại tìm Mộ Tịch Thịnh tới cứu trị cho Hách Liên Khởi Tô chỉ sợ là người si nói mộng. Nhưng mà, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải thử, không phải sao?
"Ân, tìm sư huynh của ta, cũng không phải là không thể được! Kỳ thực sư huynh của ta hiện nay đang ở ngay Trục Nguyệt quốc, tại một trấn nhỏ cách đô thành không xa!" Dừng một chút, Mạc Cơ nói tiếp, "Chỉ là, ta cùng sư huynh của ta xưa nay có oán, cho nên——"
Ngụ ý chính là ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể trông mong vào thủ đoạn của Trục Nguyệt quốc thôi.
"Xem ra ta cũng chỉ có thể tận lực thử một lần, hy vọng Mộ gia chủ đồng ý ban một ơn huệ này thôi!"
Có chút thất vọng liếc mắt nhìn Hách Liên Khởi Tô nằm trên giường, đáy lòng Bích Anh không biết là tư vị gì, cả người khó chịu cực kì.
"Người đâu, đưa tiên sinh đi nghỉ ngơi!"
Cái gì có thể làm đều phải làm, Bích Anh phân phó người đưa Mạc Cơ tới Thiên điện, mỹ danh là nghỉ ngơi, thực chất là giam lỏng. Mạc Cơ há có thể không nhìn ra điểm tâm tư này của nàng nhưng cũng không nói toạc ra, theo ý của nàng cùng cung nữ đi ra ngoài.
Đợi cho Mạc Cơ rời đi, Bích Anh lập tức gọi tâm phúc tới, lệnh cho các nàng đi trước tới các thôn trấn xung quanh hoàng thành, bất luận trả giá gì cũng phải đem Mộ Tịch Thịnh mời trở về.
Oán hận cắn răng một cái, Hàn Nguyệt đi tới trước cửa, sửa sang lại y phục có chút nếp gấp, vuốt vuốt mái tóc hơi mất trật tự, cho đến khi hài lòng mới không nhanh không chậm đẩy cửa phòng ra. Kỳ thực đây là hắn cố ý kéo dài thời gian để ổn định tâm tư bản thân.
Thấy người đẩy cửa vào, trước mắt là mái tóc dài màu lam phiêu động, Vân vương nhãn thần sáng lên, tươi cười trên môi càng thêm sáng lạn.
"Nguyệt nhi, ta rất nhớ ngươi!"
Từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhanh chóng lao về phía Hàn Nguyệt đứng ngoài cửa, động tác hoa lệ lại ưu nhã. Sau một khắc, Hàn Nguyệt phát hiện mình bị kéo vào một cái ôm, hơi thở ấm áp quen thuộc, rất thoải mái.
Vân vương tốc độ rất nhanh, chỉ thấy một đạo bóng trắng hiện lên trước mắt, Hàn Nguyệt của mình đã bị một xú nam nhân khác ôm vào trong lòng, Đào Vũ Hi hoàn toàn bị chọc tức. Nỗ lực khống chế lửa giận đang tăng vọt, khớp ngón tay bị nắm đến kêu lên "khanh khách", nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt, làm lại vài lần, cuối cùng y nhịn không được, "vụt" một cái từ trên ghế nhảy dựng lên, mục tiêu tiến thẳng tới một đôi còn đang ôm đến chết đi sống lại ở cạnh cửa, hiện tại nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Ta nói, hai người các ngươi ôm đủ chưa, có muốn ta mời thêm một đám người đến tham quan chiêm ngưỡng không?"
Lời nói bất âm bất dương làm Hàn Nguyệt nghe phi thường khó chịu, biểu tình vốn có chút xấu hổ triệt để bị phẫn nộ thay thế.
"Bọn ta thích ôm thì ôm, ngươi quản được sao?"
Vừa nghe lời này, phổi Đào Vũ Hi như muốn nổ tung,
"Không thể phát hỏa, hiện tại không thể phát hỏa, bằng không Nguyệt nhi sẽ càng chán ghét ta!"Dưới đáy lòng yên lặng nhắc nhở bản thân, ánh mắt vẫn như con dao nhỏ, từng đạo bắn về phía Vân vương vẫn đang ôm đến vui vẻ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng bây giờ Vân vương đã đầu thai đến vài kiếp rồi.
"Nguyệt nhi vẫn giống hệt như khi còn bé, ôm vào thật thoải mái!"
Say sưa ngửi ngửi mùi hương trên người Hàn Nguyệt, Vân vương thậm chí còn áp mặt vào mái tóc màu lam cọ cọ, một bộ dáng điệu hưởng thụ, đem Đào Vũ Hi triệt để bỏ qua, nếu không phải bên cạnh còn có khí tràng cường liệt không thể coi như không thấy, chỉ sợ hắn đã cho rằng ở đây chỉ có hai người hắn cùng Hàn Nguyệt.
Đại khái là bị ôm đủ rồi, Hàn Nguyệt bắt đầu khó chịu giãy dụa, Vân vương mới lưu luyến không rời buông tay ra, chỉ là cánh tay vừa mới buông lỏng, bàn tay ngay lập tức đã nắm lấy bàn tay Hàn Nguyệt.
"Nguyệt nhi, ngươi không biết ta nhớ ngươi nhiều như thế nào đâu!"
Kéo Hàn Nguyệt đến ngồi xuống bên cạnh bàn, bàn tay không ngừng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Hàn Nguyệt, cảm thụ xúc cảm trơn mềm, quang minh chính đại ăn đậu hũ.
"Ngươi là———"
Tuy rằng tâm trạng cả kinh đã xác nhận nhưng Hàn Nguyệt vẫn còn dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi ra miệng. Đây là Vân vương sao? Thế nào lại không giống như trong ấn tượng của mình vậy?
"Ta, ta là Vân ca ca của ngươi a! Nguyệt nhi, ngươi sao lại có thể quên ta?"
"Cái gì mà Vân ca ca, ngươi không sợ bị sét đánh à?"
Ôn hòa châm chọc, Đào Vũ Hi thầm nghĩ đem hết thảy bất mãn trong lòng phát tiết ra. Hai bàn tay đang nắm lấy nhau ở dưới mặt bàn kia nhìn thế nào cũng thấy thật chói mắt, thậm chí còn làm cho hai mắt y phát đau. Cuối cùng kiềm chế không được vung mạnh tay lên, đoạt lại bàn tay của Hàn Nguyệt, chăm chú nắm chặt lấy trong tay mình.
Vừa bị đả kích, bây giờ đậu hũ cũng không ăn được, Vân vương lập tức bày ra vẻ mặt ủy khuất vạn phần, bất mãn nhìn chằm chằm Đào Vũ Hi nhưng chỉ vừa tiếp xúc với nhãn thần băng lãnh kia, thân thể không khỏi co rúm lại một chút, xí ~
Hàn Nguyệt giãy dụa vài cái rồi ngồi yên, đơn giản để mặc cho Đào Vũ Hi nắm tay của mình.
Trong phòng trầm mặc xuống, ba người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
"À, Vân vương trở về từ khi nào?"
Xấu hổ cười cười, tựa hồ cảm thấy không khí này làm cho người rất khó chịu, Hàn Nguyệt tự động khới chuyện.
"Nguyệt nhi, thật là, Vân vương cái gì, gọi Vân ca ca thân thiết hơn nhiều nha!"
Có chút bất mãn với xưng hô của Hàn Nguyệt, Vân vương thậm chí còn nổi tính trẻ con bĩu môi, điều này làm cho Hàn Nguyệt lẫn Đào Vũ Hi thật không biết nói gì, ngươi nói, một đại nam nhân, còn là một nam tử lớn lên vân đạm phong khinh, lại đi làm ra động tác làm nũng giống như nữ nhân, nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn, thậm chí còn nổi da gà toàn thân.
"Vân, đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, Nguyệt nhi chỉ có một ca ca, hắn cũng sẽ chỉ gọi một người là ca ca, người đó là ta!"
Oán hận tuyên thệ quyền sở hữu của bản thân, Đào Vũ Hi còn sử lực đem Hàn Nguyệt ôm vào trong ngực.
Nhìn động tác của Đào Vũ Hi, nhãn thần Vân vương tối sầm lại, ngoài ý muốn không có tiếp tục phản bác.
...
"Kia, không biết tiên sinh có thể mời Mộ gia chủ tới chữa bệnh cho chủ nhân của ta hay không?"
Cung kính hỏi Mạc Cơ đang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, trong lòng Bích Anh lại đang tỉ mỉ tính toán. Lúc này cũng chỉ có thể đem mọi biện pháp đều thử qua một lần.
Bất quá lúc trước, bọn họ bắt cóc Mộ Ti Vũ xem như là đã kết thù với Mộ gia, lúc này lại tìm Mộ Tịch Thịnh tới cứu trị cho Hách Liên Khởi Tô chỉ sợ là người si nói mộng. Nhưng mà, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải thử, không phải sao?
"Ân, tìm sư huynh của ta, cũng không phải là không thể được! Kỳ thực sư huynh của ta hiện nay đang ở ngay Trục Nguyệt quốc, tại một trấn nhỏ cách đô thành không xa!" Dừng một chút, Mạc Cơ nói tiếp, "Chỉ là, ta cùng sư huynh của ta xưa nay có oán, cho nên——"
Ngụ ý chính là ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể trông mong vào thủ đoạn của Trục Nguyệt quốc thôi.
"Xem ra ta cũng chỉ có thể tận lực thử một lần, hy vọng Mộ gia chủ đồng ý ban một ơn huệ này thôi!"
Có chút thất vọng liếc mắt nhìn Hách Liên Khởi Tô nằm trên giường, đáy lòng Bích Anh không biết là tư vị gì, cả người khó chịu cực kì.
"Người đâu, đưa tiên sinh đi nghỉ ngơi!"
Cái gì có thể làm đều phải làm, Bích Anh phân phó người đưa Mạc Cơ tới Thiên điện, mỹ danh là nghỉ ngơi, thực chất là giam lỏng. Mạc Cơ há có thể không nhìn ra điểm tâm tư này của nàng nhưng cũng không nói toạc ra, theo ý của nàng cùng cung nữ đi ra ngoài.
Đợi cho Mạc Cơ rời đi, Bích Anh lập tức gọi tâm phúc tới, lệnh cho các nàng đi trước tới các thôn trấn xung quanh hoàng thành, bất luận trả giá gì cũng phải đem Mộ Tịch Thịnh mời trở về.
Bình luận facebook