Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 36: Càn Khôn
"Nhưng mà vì sao lại chân thực như vậy? Ha ha ha, thật buồn cười, quả thực là thật buồn cười!"
Ngón tay không tự chủ được luồn vào giữa quan tài, nơi đó là một nam tử đang nằm, một thân hồng y chói mắt vẫn mĩ lệ như vậy, khuôn mặt kia quen thuộc đến mức khiến Mạc Cơ phát cuồng.
"Tịch Viễn, ngươi cư nhiên ở chỗ này! Ta nhất định là đang nằm mơ, đúng, nằm mơ!"
Người nằm trong quan tài đá chính là mộ tị vũ, hoặc phải nói là Tịch Viễn. Mất đi tươi cười ấm áp ngày xưa, nam tử trước mắt quen thuộc như vậy, rồi lại cảm thấy đặc biệt xa lạ.
Tịch Viễn sẽ không toàn thân tản ra hàn khí, y luôn nhiệt tình như lửa. Tịch Viễn cũng sẽ không có biểu tình như vậy, cho dù đóng chặt hai mắt cũng nhìn ra dữ tợn trên mặt, đó là hận ý ngập trời. Đây không phải là Tịch Viễn, Tịch Viễn sẽ không biết căm hận, cho dù người kia tổn thương y sâu vô cùng, y cũng sẽ thiện lương không để trong lòng.
"Ngươi là giả, ngươi không phải Tịch Viễn. Hơn nữa Tịch Viễn sao có thể ở chỗ này, y hiện tại đang ở cùng Vô Hoa. Như vậy ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống y hệt Tịch Viễn?"
Mạc Cơ hiển nhiên có chút muốn điên, tâm chưa bao giờ kinh hoảng đến thế. Y không nghĩ ra vì sao lại có người giống Tịch Viễn như vậy, cho dù thế gian to lớn không chuyện lạ gì không có nhưng cũng không có khả năng có hai người lớn lên giống nhau như đúc, hơn nữa một người còn bị giấu ở loại địa phương này.
"Ngươi hỏi ta là ai? Không phải trong lòng ngươi biết rõ đáp án sao?"
Người lặng im nằm giữa quan tài đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng rọi cứ như vậy không hề báo trước chiếu vào đáy mắt Mạc Cơ, "Tịch Viễn—" thì thào kêu lên cái tên làm lòng mình đau đớn, Mạc Cơ bắt đầu hoảng hốt đứng lên, toàn bộ ý thức không còn tỉnh táo.
"Cảm tạ ngươi giải phóng cho ta, ta sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ! Ha hả!" Chậm rãi ngồi dậy, Tịch Viễn có chút chán ghét nhìn bốn phía xung quanh, "Nhân loại đáng chết, dám đem ta phong ấn ở loại địa phương này! Một khi đã như vậy, các ngươi phải thừa nhận lửa giận của ta! Hừ!"
Mềm mại nhảy ra khỏi quan tài, Tịch Viễn liếc nhìn Mạc Cơ đơ ra như khúc gỗ, trên mặt hiện lên tươi cười tà mị quái dị chưa từng có. Ống tay áo đỏ tươi vung lên, ngón tay trắng nõn khẽ vẩy, quan tài đá y từng nằm triệt để biến mất, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại.
"Nằm lâu như vậy, thân thể đều muốn rỉ sét!"
Không được tự nhiên giật giật thân thể đau nhức, Tịch Viễn chưa quen hẳn với cảm giác tự do đột nhiên tới này. Ngủ say lâu như vậy, không hề đoán trước tỉnh lại, trong lòng cũng không biết là loại tư vị gì.
"Ta hiện tại nên làm gì?"
Hận ý ngập trời vốn có cứ như vậy chậm rãi tiêu tán. Vẫn nghĩ muốn báo thù nhưng thật sự tới tình trạng này rồi lại không biết nên đi tới nơi nào.
Hai ngón tay khẽ động, đánh một chưởng trước mắt Mạc Cơ, biểu tình vốn dại ra lập tức sinh động trở lại.
Mạc Cơ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tịch Viễn, trong miệng thì thào nói không ra lời. Toàn bộ thân thể không nhịn được run rẩy, trong mắt là kinh hoảng, khí thế kia thật đáng sợ, tay chân cũng không biết để ở đâu.
"Thế nào, ngươi sợ ta?" Nghiền ngẫm đem toàn bộ biểu tình của Mạc Cơ thu vào đáy mắt, Tịch Viễn khó có khi nổi tâm tư muốn đùa giỡn, "Chúng ta không phải là bằng hữu tốt nhất sao? Ngươi cư nhiên sợ ta?"
"Không———không———"
Lắp bắp, Mạc Cơ thề thốt muốn phủ nhận nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Dè dặt nuốt một ngụm nước bọt, tâm lý càng bất ổn run lẩy bẩy.
"Được rồi, cái gì cũng không cần nói. Đây là chỗ nào?"
"Trong hoàng cung Trục Nguyệt quốc!"
"Hoàng cung Trục Nguyệt? Không nghĩ tới ta còn ở nơi này! Không biết nguyền rủa ngàn năm trước của ta có còn tiếp tục hay không?"
"Nguyền rủa?"
Nhìn Tịch Viễn đột nhiên tâm tình chuyển biến, Mạc Cơ vô ý thức hỏi, trong lòng hiếu kỳ, rốt cuộc là loại nguyền rủa gì?
"Không nên hỏi chuyện ngươi không nên biết, biết ít một chút tốt hơn!"
Lạnh lùng trừng Mạc Cơ, Tịch Viễn lại chìm vào trong tâm tư của bản thân, như đang hồi ức lại cái gì.
"Cái kia, ta——ta muốn hỏi ngươi———"
Bị hung hăng trừng, Mạc Cơ có chút không dám mở miệng nhưng tâm hiếu kỳ thực giống như con mèo nhỏ không ngừng cào gãi ngứa ngáy đến khó chịu, nếu như y không làm cho rõ ràng, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt.
"Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng cái gì!"
"Ngươi là Tịch Viễn sao?"
"Thế nào? Ta nhìn không giống?"
Có chút ngoài ý muốn khi Mạc Cơ lại hỏi vấn đề như vậy, Tịch Viễn thuận miệng đáp.
"Vậy ngươi bên cạnh Vô Hoa là ai? Thế nào lại có hai Tịch Viễn?"
Không chút bất ngờ với đáp án bản thân đạt được nhưng nghi hoặc vì thế mà càng sâu. Mạc Cơ nhỏ giọng lầm bầm lại không dám mở miệng hỏi tiếp. Hiện tại Tịch Viễn thoạt nhìn thật đáng sợ, cảm giác tàn bạo, bản thân mình không cẩn thận liệu có khi nào sẽ bị bẻ răng rắc không?
"Tịch Viễn bên người Vô Hoa? Chẳng lẽ còn có một "Ta" nữa sao?"
Tịch Viễn cũng không hiểu, tại sao có thể như vậy? Bản thân không phải là chỉ có một thôi sao? Chiếu theo Mạc Cơ nói, cư nhiên còn có một "Mình" nữa, hơn nữa hiện giờ còn đang ở bên người Vô Hoa.
Rõ ràng y hẳn là nên tức giận, vị trí vốn thuộc về mình lại bị người không có lai lịch rõ ràng chiếm mất, chiếu theo tính tình của y hẳn phải lập tức lao tới, đem tên giả mạo kia đánh không còn một mang giáp nhưng sâu trong lòng lại mơ hồ cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, cư nhiên không có một chút phẫn nộ.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhìn vẻ mặt Tịch Viễn thay đổi, Mạc Cơ dè dặt hỏi, không dám có chút động tác dư thừa.
"Không có việc gì! Được rồi, ta mang ngươi đi ra ngoài, có chuyện gì ra ngoài rồi tính sau!"
Nghi hoặc nối tiếp nghi hoặc, Tịch Viễn cũng không phải loại người thích để tâm mấy chuyện vụn vặt. Nếu có vấn đề thì đi làm cho rõ ràng là được rồi. Bất quá việc cấp bách bây giờ là phải tính sổ với Trục Nguyệt quốc này, bằng không cục tức trong họng thế nào cũng nuốt không trôi.
"A? Được!"
Ý thức còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị một cánh tay túm lấy, chỉ một thoáng hoảng hốt, bọn họ đã quay trở lại mặt đất. Mạc Cơ hô hấp không khí mới mẻ, đại loại có cảm giác như vừa tái sinh.
Ngón tay không tự chủ được luồn vào giữa quan tài, nơi đó là một nam tử đang nằm, một thân hồng y chói mắt vẫn mĩ lệ như vậy, khuôn mặt kia quen thuộc đến mức khiến Mạc Cơ phát cuồng.
"Tịch Viễn, ngươi cư nhiên ở chỗ này! Ta nhất định là đang nằm mơ, đúng, nằm mơ!"
Người nằm trong quan tài đá chính là mộ tị vũ, hoặc phải nói là Tịch Viễn. Mất đi tươi cười ấm áp ngày xưa, nam tử trước mắt quen thuộc như vậy, rồi lại cảm thấy đặc biệt xa lạ.
Tịch Viễn sẽ không toàn thân tản ra hàn khí, y luôn nhiệt tình như lửa. Tịch Viễn cũng sẽ không có biểu tình như vậy, cho dù đóng chặt hai mắt cũng nhìn ra dữ tợn trên mặt, đó là hận ý ngập trời. Đây không phải là Tịch Viễn, Tịch Viễn sẽ không biết căm hận, cho dù người kia tổn thương y sâu vô cùng, y cũng sẽ thiện lương không để trong lòng.
"Ngươi là giả, ngươi không phải Tịch Viễn. Hơn nữa Tịch Viễn sao có thể ở chỗ này, y hiện tại đang ở cùng Vô Hoa. Như vậy ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống y hệt Tịch Viễn?"
Mạc Cơ hiển nhiên có chút muốn điên, tâm chưa bao giờ kinh hoảng đến thế. Y không nghĩ ra vì sao lại có người giống Tịch Viễn như vậy, cho dù thế gian to lớn không chuyện lạ gì không có nhưng cũng không có khả năng có hai người lớn lên giống nhau như đúc, hơn nữa một người còn bị giấu ở loại địa phương này.
"Ngươi hỏi ta là ai? Không phải trong lòng ngươi biết rõ đáp án sao?"
Người lặng im nằm giữa quan tài đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng rọi cứ như vậy không hề báo trước chiếu vào đáy mắt Mạc Cơ, "Tịch Viễn—" thì thào kêu lên cái tên làm lòng mình đau đớn, Mạc Cơ bắt đầu hoảng hốt đứng lên, toàn bộ ý thức không còn tỉnh táo.
"Cảm tạ ngươi giải phóng cho ta, ta sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ! Ha hả!" Chậm rãi ngồi dậy, Tịch Viễn có chút chán ghét nhìn bốn phía xung quanh, "Nhân loại đáng chết, dám đem ta phong ấn ở loại địa phương này! Một khi đã như vậy, các ngươi phải thừa nhận lửa giận của ta! Hừ!"
Mềm mại nhảy ra khỏi quan tài, Tịch Viễn liếc nhìn Mạc Cơ đơ ra như khúc gỗ, trên mặt hiện lên tươi cười tà mị quái dị chưa từng có. Ống tay áo đỏ tươi vung lên, ngón tay trắng nõn khẽ vẩy, quan tài đá y từng nằm triệt để biến mất, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại.
"Nằm lâu như vậy, thân thể đều muốn rỉ sét!"
Không được tự nhiên giật giật thân thể đau nhức, Tịch Viễn chưa quen hẳn với cảm giác tự do đột nhiên tới này. Ngủ say lâu như vậy, không hề đoán trước tỉnh lại, trong lòng cũng không biết là loại tư vị gì.
"Ta hiện tại nên làm gì?"
Hận ý ngập trời vốn có cứ như vậy chậm rãi tiêu tán. Vẫn nghĩ muốn báo thù nhưng thật sự tới tình trạng này rồi lại không biết nên đi tới nơi nào.
Hai ngón tay khẽ động, đánh một chưởng trước mắt Mạc Cơ, biểu tình vốn dại ra lập tức sinh động trở lại.
Mạc Cơ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tịch Viễn, trong miệng thì thào nói không ra lời. Toàn bộ thân thể không nhịn được run rẩy, trong mắt là kinh hoảng, khí thế kia thật đáng sợ, tay chân cũng không biết để ở đâu.
"Thế nào, ngươi sợ ta?" Nghiền ngẫm đem toàn bộ biểu tình của Mạc Cơ thu vào đáy mắt, Tịch Viễn khó có khi nổi tâm tư muốn đùa giỡn, "Chúng ta không phải là bằng hữu tốt nhất sao? Ngươi cư nhiên sợ ta?"
"Không———không———"
Lắp bắp, Mạc Cơ thề thốt muốn phủ nhận nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Dè dặt nuốt một ngụm nước bọt, tâm lý càng bất ổn run lẩy bẩy.
"Được rồi, cái gì cũng không cần nói. Đây là chỗ nào?"
"Trong hoàng cung Trục Nguyệt quốc!"
"Hoàng cung Trục Nguyệt? Không nghĩ tới ta còn ở nơi này! Không biết nguyền rủa ngàn năm trước của ta có còn tiếp tục hay không?"
"Nguyền rủa?"
Nhìn Tịch Viễn đột nhiên tâm tình chuyển biến, Mạc Cơ vô ý thức hỏi, trong lòng hiếu kỳ, rốt cuộc là loại nguyền rủa gì?
"Không nên hỏi chuyện ngươi không nên biết, biết ít một chút tốt hơn!"
Lạnh lùng trừng Mạc Cơ, Tịch Viễn lại chìm vào trong tâm tư của bản thân, như đang hồi ức lại cái gì.
"Cái kia, ta——ta muốn hỏi ngươi———"
Bị hung hăng trừng, Mạc Cơ có chút không dám mở miệng nhưng tâm hiếu kỳ thực giống như con mèo nhỏ không ngừng cào gãi ngứa ngáy đến khó chịu, nếu như y không làm cho rõ ràng, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt.
"Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng cái gì!"
"Ngươi là Tịch Viễn sao?"
"Thế nào? Ta nhìn không giống?"
Có chút ngoài ý muốn khi Mạc Cơ lại hỏi vấn đề như vậy, Tịch Viễn thuận miệng đáp.
"Vậy ngươi bên cạnh Vô Hoa là ai? Thế nào lại có hai Tịch Viễn?"
Không chút bất ngờ với đáp án bản thân đạt được nhưng nghi hoặc vì thế mà càng sâu. Mạc Cơ nhỏ giọng lầm bầm lại không dám mở miệng hỏi tiếp. Hiện tại Tịch Viễn thoạt nhìn thật đáng sợ, cảm giác tàn bạo, bản thân mình không cẩn thận liệu có khi nào sẽ bị bẻ răng rắc không?
"Tịch Viễn bên người Vô Hoa? Chẳng lẽ còn có một "Ta" nữa sao?"
Tịch Viễn cũng không hiểu, tại sao có thể như vậy? Bản thân không phải là chỉ có một thôi sao? Chiếu theo Mạc Cơ nói, cư nhiên còn có một "Mình" nữa, hơn nữa hiện giờ còn đang ở bên người Vô Hoa.
Rõ ràng y hẳn là nên tức giận, vị trí vốn thuộc về mình lại bị người không có lai lịch rõ ràng chiếm mất, chiếu theo tính tình của y hẳn phải lập tức lao tới, đem tên giả mạo kia đánh không còn một mang giáp nhưng sâu trong lòng lại mơ hồ cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, cư nhiên không có một chút phẫn nộ.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhìn vẻ mặt Tịch Viễn thay đổi, Mạc Cơ dè dặt hỏi, không dám có chút động tác dư thừa.
"Không có việc gì! Được rồi, ta mang ngươi đi ra ngoài, có chuyện gì ra ngoài rồi tính sau!"
Nghi hoặc nối tiếp nghi hoặc, Tịch Viễn cũng không phải loại người thích để tâm mấy chuyện vụn vặt. Nếu có vấn đề thì đi làm cho rõ ràng là được rồi. Bất quá việc cấp bách bây giờ là phải tính sổ với Trục Nguyệt quốc này, bằng không cục tức trong họng thế nào cũng nuốt không trôi.
"A? Được!"
Ý thức còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị một cánh tay túm lấy, chỉ một thoáng hoảng hốt, bọn họ đã quay trở lại mặt đất. Mạc Cơ hô hấp không khí mới mẻ, đại loại có cảm giác như vừa tái sinh.
Bình luận facebook