-
Chương 2: Hàng xóm bên cạnh
Lê Tốc ở bên ngoài bận rộn cả ngày, buổi chiều Triệu Hưng Vượng đi chơi bóng rổ với người khác, chỉ còn lại Sở Nhất Hàm với cô, hai cô gái ngồi xổm trên mặt đất, cất tấm băng rôn, run cầm cập trong gió lạnh.
Sau đó Lê Tốc nói, bỏ đi, dù sao thì anh cũng sẽ sống ở bên cạnh, nếu anh trở về thật, cô sẽ đến nhà chào đón anh.
Bây giờ là cuối tháng Chín, trời nhanh tối.
Khi cô trở về nhà, mặt trời đã lặn sau khu nhà dành cho người thân của nhà máy sản xuất cơ khí, ánh chiều tà rực rỡ phản chiếu tòa nhà cũ thành một phần của thành phố. Vài con chó đang sủa và đuổi nhau ở dưới tầng, có thể nghe thấy tiếng rửa rau và chuẩn bị bữa tối phát ra từ trong tòa nhà.
Lê Tốc chạy một mạch lên tầng 6. Lúc thở hổn hển mở cửa ra, ông ngoại Lê Kiến Quốc đang đứng trước TV, xoay eo cùng nhịp với người dẫn chương trình trên TV, tập luyện “các bài tập thể dục dành cho người trung niên và cao tuổi.”
Lê Tốc sống với ông ngoại.
Cô không có bố, khi còn học tiểu học thì mẹ cô đã lên thủ đô làm việc, trong nhà chỉ còn lại ông cháu hai người họ.
Nhiều năm như vậy, Lê Tốc và mẹ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần mẹ cô quay về đều chỉ gặp mặt qua qua loa rồi vội vội vàng vàng đi tiếp.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Ông ngoại nói rằng cuộc sống ở thành phố lớn rất áp lực, mẹ lại chỉ có một mình nên lúc nào cũng phải bận rộn, vì vậy Lê Tốc cũng không làm phiền, mỗi tuần chỉ đợi mẹ gọi nói chuyện một lần.
“Về rồi đó à?” Ông ngoại đang khua tay, hỏi.
Căn phòng trong nhà rất ấm áp, Lê Tốc bước vào cửa liền tháo bỏ giày, không mang dép, chạy ra phía sau Lê Kiến Quốc, nằm vật vờ trên ghế sofa than thở: “Ông ơi, ngoài trời lạnh lắm, cháu sắp chết cóng vì lạnh rồi.”
“Đã đón được thằng nhóc nhà họ Cận chưa?”
“Ông đừng nhắc đến cậu ta nữa, bọn cháu đứng ở cổng nhỏ của quảng trường cả một ngày trời, đến cái bóng của Cận Duệ cũng không thấy đâu. Thậm chí đến bữa trưa còn không ăn, đành uống tạm cốc trà sữa nóng để ứng phó.”
Lê Tốc nhăn mũi lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Ông ngoại, ông nói xem, liệu có phải Cận Duệ đã hối hận rồi nên không quay về nữa không?”
“Có thể do thời gian không đúng đấy. Cái điều hòa và internet tốc độ cao được cài đặt trong nhà hàng xóm bên cạnh tốn không ít tiền. Hẳn là thằng nhóc đó sẽ trở lại thôi. “
Lê Kiến Quốc đang nói thì quay đầu lại nhìn Lê Tốc, trong lòng chợt có chút bất đắc dĩ.
Lê Tốc giống mẹ, nước da trắng mịn, mỗi nét trên khuôn mặt đều thanh tú tinh xảo.
Vì phải hứng gió lạnh thổi ở bên ngoài một lúc lâu, gò má và chóp mũi cô đỏ ửng, trông giống như một chú thỏ con, dễ thương và ngoan ngoãn …
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn tính cách thì lại khác hoàn toàn.
Cái đức hạnh của cô hiện tại giống hệt như một lão già bị đánh tàn phế, không hề giữ hình tượng mà nằm ườn trên ghế sofa.
Túi ni lông đen mà cô mang về bị cô ném xuống bên cạnh, cái túi không được buộc chặt, vải đỏ từ bên trong bung ra gần như muốn rơi ra ngoài.
Ông Triệu nằm liệt 5 năm ở tầng dưới trông cũng không tệ bằng cô.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Cô gái nhỏ không nhận ra vẻ chê bai của ông mình, đung đưa chân, đôi tất là kiểu xỏ năm ngón cùng giống như của Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.
Trên năm ngón chân, mỗi ngón chân đều được in nhân vật hoạt hình với một nụ cười toe toét.
Lê Kiến Quốc: “… Mau đi dép vào đi. Cháu nhìn cháu xem thành ra cái dạng gì rồi! Cái thằng nhóc Cận Duệ trở về mà nhìn thấy cháu thế này, nó không muốn chơi với cháu nữa đâu.”
“Cậu ấy dám! Cậu ấy đã quên tình bạn thuở nhỏ rồi sao? Cháu còn cho cậu ấy mượn …”
Nửa cái giường để ngủ mà.
Ở độ tuổi mẫn cảm với người khác giới, nói đến chuyện này Lê Tốc có chút ngượng ngùng, vừa thốt ra khỏi miệng lại vòng sang chuyện khác: “Là cháu mượn, không đúng, là cháu đưa cho cậu ấy, cho cậu ấy nửa miếng đất sét nặn! “
Dáng vẻ của Lê Kiến Quốc giống hệt như ông lão trên tàu điện ngầm đang xem điện thoại di động, vuốt cằm tỏ vẻ ghét bỏ: “Cháu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, rõ ràng là không nỡ đưa cả miếng cho người khác, vậy nên mới keo kiệt cho nửa miếng, nhớ lại cũng được mười năm rồi nhỉ?”
Tình yêu và sự nuông chiều của ông cụ dành cho Lê Tốc là từ tận tâm can, miệng thì nói ghét bỏ nhưng vì sợ cô đói bụng, cho nên ném điều khiển TV về phía Lê Tốc rồi tự mình vào bếp nấu mì cho cô ăn.
Lê Tốc tắt TV, đi tắm nước nóng.
Hơi nước bốc lên làm mờ gương, cô gái nhỏ đứng trước gương lau đi làn hơi, trong lòng có chút buồn phiền.
Thợ lắp điều hòa rõ ràng nói hôm nay Cận Duệ nhất định sẽ trở lại, tại sao một chút động tĩnh cũng không có?
Sau khi tắm xong, mì của ông ngoại nấu xong cũng ra khỏi nồi.
Tóc của Lê Tốc đã khô một nửa, ngồi ở bàn trà nhỏ bưng một tô mì lớn lên, bắt đầu ăn.
Sau khi miệng xì xụp vài miếng, cô gái nhỏ giơ ngón tay cái lên với đôi mắt híp lại, ngọt ngào nói: “Tay nghề của ông ngoại là đỉnh nhất. Không đi làm đầu bếp ở Tụ Bảo Cư thực sự là một tổn thất lớn cho Tụ Bảo Cư!”
Tụ Bảo Cư là nhà hàng lớn nhất ở giữa lòng thành phố Linh Thành, là một nhà hàng lâu đời và rất nổi tiếng.
Rất ít người sống ở phía Đông thành phố từng ăn ở đó. Nhưng những người phụ nữ đánh bài ở tầng dưới và những ông già đánh cờ ở quảng trường cứ luôn miệng nói rằng: “Hôm nay tôi thắng thì về Tụ Bảo Cư ăn đi”.
Ngay cả khi nói lời xin lỗi, người ta cũng nói: “Hay là chúng ta đến dùng bữa ở Tụ Bảo Cư được không?”
Nhà hàng đắt chết đi được, chỉ là dùng để nói suông thôi.
Có thể vì nghe nhiều nên Lê Tốc cũng học được cách chém gió.
Nhưng Lê Kiến Quốc đang thực sự nghĩ về việc nấu mì.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Các học sinh ở Linh Thành bị nghiện món lẩu cay đường phố, bún và bánh cá hầm.* Lê Kiến Quốc làm theo, cho một số các loại thịt viên khác nhau và rau vào trong nồi nước dùng. Sau đó cho hai giọt dầu mè sau khi nấu chín, như vậy sẽ rất thơm ngon.
*麻辣烫: Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.米线: Bún Vân Nam là một loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó được làm từ gạo tẻ thông thường, và thường được bán ở dạng tươi.关东煮: Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.
Lê Tốc đang ăn rất ngon miệng, Lê Kiến Quốc lại bật TV lên, theo dõi tiếp chương trình dưỡng sinh rồi khởi động “các bài tập thể dục dành cho người trung niên và cao tuổi.”
Ông xoay hông qua lại rồi nói với Lê Tốc: “Nếu thằng nhóc nhà họ Cận trở về, ông cũng sẽ nấu cho thằng nhóc đó ăn. Khi còn nhỏ, thằng nhóc đó thích ăn đồ ăn ông nấu nhất. Đến lúc đó, ông ngoại sẽ nấu cho các cháu món thịt rang thì là.”
Hơi nước từ tô mì bốc lên, Lê Tốc vén gọn mái tóc đang xõa rồi tiếp tục ăn mì, môi đỏ răng trắng thở dài nói: “Không biết khi nào cậu ấy mới quay lại nữa đấy!”
“Trong túi của cháu có gì vậy?”
“Cháu mua kẹo mút cho Cận Duệ, ông đừng ăn đấy, đây là kẹo mút để chào đón cậu ấy. “
Lê Kiến Quốc cầm lấy chiếc túi nhỏ màu hồng của cô, thích thú hỏi: “Cận Duệ là con trai, thằng nhóc đó có chịu ăn thứ này không? “
“Ông không hiểu đâu, đây là mật mã của hai đứa bọn cháu khi còn nhỏ. Lúc đó, cậu ấy luôn …”
Cô chưa nói xong, đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên từ cửa nhà bên cạnh.
Giống như có ai vừa đá tung cánh cửa, sau đó cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra tiếng động lớn.
Tòa nhà nhỏ này cách âm không tốt. Âm thanh nghe thấy rõ ràng, phản ứng đầu tiên của Lê Tốc là sửng sốt, không tới một giây liền ném chiếc đũa trên tay rồi nhảy dựng lên.
Cô còn chưa nuốt hết mì vào miệng, ấm ớ vội hỏi: “Nhà hàng xóm bên cạnh có người! Có phải Cận Duệ đã về rồi không?”
Lê Kiến Quốc chưa đưa ra bất kỳ ý kiến gì về việc Cận Duệ trở lại.
Lê Tốc không biết, nhưng ông biết rất rõ. Khi gia đình Cận Duệ chuyển ra ngoài, vụ tai tiếng đã trở nên khá nghiêm trọng, bây giờ chịu quay lại đây chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không cũng không chọn quay lại Linh Thành.
Ông cụ muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự, định mở miệng nhắc nhở thì Lê Tốc đã chạy ra ngoài mất rồi.
Kết cấu của tòa nhà đã cũ, không có ban công, mỗi tầng có 8 căn hộ, hành lang đều thông nhau, nhiều chậu hoa, bàn ghế không sử dụng, cải thảo ngâm, tất cả được chất đống trên hành lang.
Chỉ có nhà của Cận Duệ bởi vì quanh năm không có người ở nên cửa trước nhà vẫn trống không.
Cánh cửa nhà Cận Duệ vẫn chưa được thay đổi, câu đối viết tay của mẹ Cận Duệ vẫn còn dán trên cánh cửa này.
Giờ đây, cánh cửa cũ với vết sơn loang lổ đang hở ra một kẽ hở, không đóng lại được nữa.
Đã quá nhiều năm không gặp, ngoài sự hưng phấn, Lê Tốc còn có chút xấu hổ.
Tấm băng rôn chào mừng cô đang cầm trên tay nhưng không giăng ra, tạm thời giấu ra sau lưng, định bụng xem tình hình trước.
Lê Tốc đi đến bên cửa sổ, hai tay úp lại trên xương chân mày rồi nhìn vào trong.
Những năm gần đây, nhiều ngôi nhà trong tòa nhà đã thay thế cửa sổ lắp kính hai lớp để cách âm và giữ ấm, nhà Cận Duệ vẫn là kính thủy tinh mỏng một lớp như trước, tấm màn che quanh năm không biết đã bị ai mở ra, có thể nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Cũng bao gồm cả Cận Duệ, người đang đứng giữa phòng khách đang lấy tay che miệng và ho nhẹ.
Căn nhà cũ trần thấp, bố cục trong nhà vốn dĩ đã nhỏ, Cận Duệ với đôi chân dài miên nam đứng bên trong khiến phòng khách càng thêm chật chội.
Đèn phòng vệ sinh phía sau anh bật sáng, hơi nước tỏa ra mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Lê Tốc tạm thời không thể tiến lên chào hỏi được.
Bởi vì đứng trước mặt cô là Cận Duệ vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, ăn mặc không được chỉnh tề cho lắm.
Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác bomber satin màu đỏ ở phần trên cơ thể, để lộ ngực trần, quần áo chất đống trên khuỷu tay, dáng vẻ nửa kín nửa hở.
Chất vải màu đỏ đặc biệt bắt mắt giữa đống đồ nội thất tối màu, nó cũng giúp làn da của anh trông trắng hơn.
Lê Tốc cảm thấy nhìn vào ngực anh như vậy không hay lắm, vậy nên ánh mắt đành dời xuống—
Nhưng quần jean của Cận Duệ cũng chỉ mới kéo khóa sơ sơ.
Những chiếc cúc kim loại vuông vức lủng lẳng trên chất liệu denim, để lộ một phần thân hình gầy gò với vòng eo hẹp và cơ bắp săn chắc.
Ánh nắng giữa trưa từ cửa sổ rải rác trên sàn gỗ cũ kỹ, anh dừng bước ở trước ánh mặt trời, cả người như chìm trong bóng tối của căn phòng.
Có lẽ đã quá lâu không trở lại nên anh không thích ứng được với nhiệt độ thấp ở Linh Thành, Cận Duệ nắm tay che miệng, ho khan vài tiếng, yết hầu của anh khẽ chuyển động.
Khi còn là một đứa trẻ, Cận Duệ có một nốt ruồi màu nâu trên cổ, bây giờ nó nằm ở bên trái yết hầu của anh.
Cận Duệ cau mày, ngẩng đầu lên nắm lấy da cổ họng giật mạnh hai lần, nốt ruồi ẩn hiện trong một mảng da đỏ hồng.
Trên khuôn mặt của anh không còn sót lại chút ngoan ngoãn quen thuộc nào như hồi còn bé, thoạt nhìn chỉ thấy anh lầm lì và mất kiên nhẫn.
Nhưng động tác vừa nãy của anh lại quen thuộc với Lê Tốc.
Khi còn nhỏ, cô bị ho, ông ngoại cũng đã dạy cô kéo da cổ, nói rằng chỉ cần cô kéo đỏ là được.
Có lẽ vì đã quá quen với hành động này, Lê Tốc cuối cùng cũng giơ tay định gõ cửa sổ để chào Cận Duệ.
Trong khi cô di chuyển, cùng lúc đó Cận Duệ cũng di chuyển.
Anh cụp mi xuống và kéo mép quần jean xuống.
Lê Tốc chỉ thấy trên eo có dán một miếng băng gạc y tế, miếng gạc có hiện mờ một chút màu đỏ sẫm. Cô không biết đó là vết máu hay màu của lọ thuốc rỉ ra.
Bàn tay đang định gõ cửa sổ của Lê Tốc đột nhiên dừng lại, treo lơ lửng trên không trung.
Cái bóng của cô đổ xuống mặt sàn phòng khách nhà Cận Duệ khẽ lay động, Cận Duệ chậm rãi ngước mắt nhìn sang, qua ô cửa sổ thủy tinh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phải miêu tả ánh mắt của anh lúc đó như thế nào nhỉ?
Không có niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, cũng không có sự tò mò về danh tính của cô, không có bất cứ cảm xúc nào.
Lê Tốc hơi lúng túng, đi tới cửa, thò đầu vào, khẽ vẫy tay với Cận Duệ.
Cô đặt tấm băng rôn chào mừng sau lưng, nhạt nhẽo mở miệng: “À thì… Hi, Cận Duệ?”
Cận Duệ vẫn không có cảm xúc gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, kéo dây tai nghe rồi lại kéo tai nghe bên trái xuống.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Anh không nói, Lê Tốc cũng không biết phải nói gì, vì vậy cô miễn cưỡng nói: “Tôi sống bên cạnh cậu, chúng ta là hàng xóm khi còn nhỏ. Cậu còn nhớ tôi không? Lúc nhỏ chúng ta hay đi chơi với nhau ấy, cậu còn tặng tôi một cây kẹo mút hình công chúa rất đẹp, cậu … nhớ không? “
Cận Duệ lại ho hai tiếng, hơi ngớ người ra khi nghe cô nói: “Tôi không nhớ.”
Bình thường Lê Tốc là một người miệng mồm liến thoắng, thuộc kiểu người hướng ngoại. Cô vốn có rất nhiều lời trong lòng muốn nói ra –
Rằng cậu về đây có cảm thấy thoải mái không, sao cứ thấy cậu ho mãi thế?
Cậu quay lại sẽ học ở trường nào? Tôi đang học ở trường cấp Ba Linh Thành, cậu có đến đó không?
Bọn tôi đã đợi cậu cả một buổi sáng, cứ tưởng rằng cậu sẽ không trở về nữa.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
…
Rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả lại biến mất sau câu “không nhớ” của Cận Duệ.
Lê Tốc không nói nữa, Cận Duệ cũng vậy.
Anh vẫn đứng trong bóng tối, viền ánh nắng chiếu xuống sàn nhà như ranh giới ngăn cách giữa hai người họ.
Thái độ không mặn không nhạt của anh khiến Lê Tốc rất khó chịu.
Cô muốn quay người rời đi ngay lập tức, nhưng vì tình bạn thuở nhỏ, cô cảm thấy trước khi rời đi, cô muốn nói lời chào mừng trở lại với anh.
Sau một lúc im lặng, Cận Duệ chủ động mở lời.
Nhưng vẫn kiểu nói chuyện không mấy thiện cảm như cũ, thái độ cũng không mặn mà.
Anh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cái! Tên! Cẩu! Tử! Nhà! Ngươi! Làm sao! Xứng! Có! Bạn! Gái!
Sau đó Lê Tốc nói, bỏ đi, dù sao thì anh cũng sẽ sống ở bên cạnh, nếu anh trở về thật, cô sẽ đến nhà chào đón anh.
Bây giờ là cuối tháng Chín, trời nhanh tối.
Khi cô trở về nhà, mặt trời đã lặn sau khu nhà dành cho người thân của nhà máy sản xuất cơ khí, ánh chiều tà rực rỡ phản chiếu tòa nhà cũ thành một phần của thành phố. Vài con chó đang sủa và đuổi nhau ở dưới tầng, có thể nghe thấy tiếng rửa rau và chuẩn bị bữa tối phát ra từ trong tòa nhà.
Lê Tốc chạy một mạch lên tầng 6. Lúc thở hổn hển mở cửa ra, ông ngoại Lê Kiến Quốc đang đứng trước TV, xoay eo cùng nhịp với người dẫn chương trình trên TV, tập luyện “các bài tập thể dục dành cho người trung niên và cao tuổi.”
Lê Tốc sống với ông ngoại.
Cô không có bố, khi còn học tiểu học thì mẹ cô đã lên thủ đô làm việc, trong nhà chỉ còn lại ông cháu hai người họ.
Nhiều năm như vậy, Lê Tốc và mẹ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần mẹ cô quay về đều chỉ gặp mặt qua qua loa rồi vội vội vàng vàng đi tiếp.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Ông ngoại nói rằng cuộc sống ở thành phố lớn rất áp lực, mẹ lại chỉ có một mình nên lúc nào cũng phải bận rộn, vì vậy Lê Tốc cũng không làm phiền, mỗi tuần chỉ đợi mẹ gọi nói chuyện một lần.
“Về rồi đó à?” Ông ngoại đang khua tay, hỏi.
Căn phòng trong nhà rất ấm áp, Lê Tốc bước vào cửa liền tháo bỏ giày, không mang dép, chạy ra phía sau Lê Kiến Quốc, nằm vật vờ trên ghế sofa than thở: “Ông ơi, ngoài trời lạnh lắm, cháu sắp chết cóng vì lạnh rồi.”
“Đã đón được thằng nhóc nhà họ Cận chưa?”
“Ông đừng nhắc đến cậu ta nữa, bọn cháu đứng ở cổng nhỏ của quảng trường cả một ngày trời, đến cái bóng của Cận Duệ cũng không thấy đâu. Thậm chí đến bữa trưa còn không ăn, đành uống tạm cốc trà sữa nóng để ứng phó.”
Lê Tốc nhăn mũi lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Ông ngoại, ông nói xem, liệu có phải Cận Duệ đã hối hận rồi nên không quay về nữa không?”
“Có thể do thời gian không đúng đấy. Cái điều hòa và internet tốc độ cao được cài đặt trong nhà hàng xóm bên cạnh tốn không ít tiền. Hẳn là thằng nhóc đó sẽ trở lại thôi. “
Lê Kiến Quốc đang nói thì quay đầu lại nhìn Lê Tốc, trong lòng chợt có chút bất đắc dĩ.
Lê Tốc giống mẹ, nước da trắng mịn, mỗi nét trên khuôn mặt đều thanh tú tinh xảo.
Vì phải hứng gió lạnh thổi ở bên ngoài một lúc lâu, gò má và chóp mũi cô đỏ ửng, trông giống như một chú thỏ con, dễ thương và ngoan ngoãn …
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn tính cách thì lại khác hoàn toàn.
Cái đức hạnh của cô hiện tại giống hệt như một lão già bị đánh tàn phế, không hề giữ hình tượng mà nằm ườn trên ghế sofa.
Túi ni lông đen mà cô mang về bị cô ném xuống bên cạnh, cái túi không được buộc chặt, vải đỏ từ bên trong bung ra gần như muốn rơi ra ngoài.
Ông Triệu nằm liệt 5 năm ở tầng dưới trông cũng không tệ bằng cô.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Cô gái nhỏ không nhận ra vẻ chê bai của ông mình, đung đưa chân, đôi tất là kiểu xỏ năm ngón cùng giống như của Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.
Trên năm ngón chân, mỗi ngón chân đều được in nhân vật hoạt hình với một nụ cười toe toét.
Lê Kiến Quốc: “… Mau đi dép vào đi. Cháu nhìn cháu xem thành ra cái dạng gì rồi! Cái thằng nhóc Cận Duệ trở về mà nhìn thấy cháu thế này, nó không muốn chơi với cháu nữa đâu.”
“Cậu ấy dám! Cậu ấy đã quên tình bạn thuở nhỏ rồi sao? Cháu còn cho cậu ấy mượn …”
Nửa cái giường để ngủ mà.
Ở độ tuổi mẫn cảm với người khác giới, nói đến chuyện này Lê Tốc có chút ngượng ngùng, vừa thốt ra khỏi miệng lại vòng sang chuyện khác: “Là cháu mượn, không đúng, là cháu đưa cho cậu ấy, cho cậu ấy nửa miếng đất sét nặn! “
Dáng vẻ của Lê Kiến Quốc giống hệt như ông lão trên tàu điện ngầm đang xem điện thoại di động, vuốt cằm tỏ vẻ ghét bỏ: “Cháu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, rõ ràng là không nỡ đưa cả miếng cho người khác, vậy nên mới keo kiệt cho nửa miếng, nhớ lại cũng được mười năm rồi nhỉ?”
Tình yêu và sự nuông chiều của ông cụ dành cho Lê Tốc là từ tận tâm can, miệng thì nói ghét bỏ nhưng vì sợ cô đói bụng, cho nên ném điều khiển TV về phía Lê Tốc rồi tự mình vào bếp nấu mì cho cô ăn.
Lê Tốc tắt TV, đi tắm nước nóng.
Hơi nước bốc lên làm mờ gương, cô gái nhỏ đứng trước gương lau đi làn hơi, trong lòng có chút buồn phiền.
Thợ lắp điều hòa rõ ràng nói hôm nay Cận Duệ nhất định sẽ trở lại, tại sao một chút động tĩnh cũng không có?
Sau khi tắm xong, mì của ông ngoại nấu xong cũng ra khỏi nồi.
Tóc của Lê Tốc đã khô một nửa, ngồi ở bàn trà nhỏ bưng một tô mì lớn lên, bắt đầu ăn.
Sau khi miệng xì xụp vài miếng, cô gái nhỏ giơ ngón tay cái lên với đôi mắt híp lại, ngọt ngào nói: “Tay nghề của ông ngoại là đỉnh nhất. Không đi làm đầu bếp ở Tụ Bảo Cư thực sự là một tổn thất lớn cho Tụ Bảo Cư!”
Tụ Bảo Cư là nhà hàng lớn nhất ở giữa lòng thành phố Linh Thành, là một nhà hàng lâu đời và rất nổi tiếng.
Rất ít người sống ở phía Đông thành phố từng ăn ở đó. Nhưng những người phụ nữ đánh bài ở tầng dưới và những ông già đánh cờ ở quảng trường cứ luôn miệng nói rằng: “Hôm nay tôi thắng thì về Tụ Bảo Cư ăn đi”.
Ngay cả khi nói lời xin lỗi, người ta cũng nói: “Hay là chúng ta đến dùng bữa ở Tụ Bảo Cư được không?”
Nhà hàng đắt chết đi được, chỉ là dùng để nói suông thôi.
Có thể vì nghe nhiều nên Lê Tốc cũng học được cách chém gió.
Nhưng Lê Kiến Quốc đang thực sự nghĩ về việc nấu mì.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Các học sinh ở Linh Thành bị nghiện món lẩu cay đường phố, bún và bánh cá hầm.* Lê Kiến Quốc làm theo, cho một số các loại thịt viên khác nhau và rau vào trong nồi nước dùng. Sau đó cho hai giọt dầu mè sau khi nấu chín, như vậy sẽ rất thơm ngon.
*麻辣烫: Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.米线: Bún Vân Nam là một loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó được làm từ gạo tẻ thông thường, và thường được bán ở dạng tươi.关东煮: Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.
Lê Tốc đang ăn rất ngon miệng, Lê Kiến Quốc lại bật TV lên, theo dõi tiếp chương trình dưỡng sinh rồi khởi động “các bài tập thể dục dành cho người trung niên và cao tuổi.”
Ông xoay hông qua lại rồi nói với Lê Tốc: “Nếu thằng nhóc nhà họ Cận trở về, ông cũng sẽ nấu cho thằng nhóc đó ăn. Khi còn nhỏ, thằng nhóc đó thích ăn đồ ăn ông nấu nhất. Đến lúc đó, ông ngoại sẽ nấu cho các cháu món thịt rang thì là.”
Hơi nước từ tô mì bốc lên, Lê Tốc vén gọn mái tóc đang xõa rồi tiếp tục ăn mì, môi đỏ răng trắng thở dài nói: “Không biết khi nào cậu ấy mới quay lại nữa đấy!”
“Trong túi của cháu có gì vậy?”
“Cháu mua kẹo mút cho Cận Duệ, ông đừng ăn đấy, đây là kẹo mút để chào đón cậu ấy. “
Lê Kiến Quốc cầm lấy chiếc túi nhỏ màu hồng của cô, thích thú hỏi: “Cận Duệ là con trai, thằng nhóc đó có chịu ăn thứ này không? “
“Ông không hiểu đâu, đây là mật mã của hai đứa bọn cháu khi còn nhỏ. Lúc đó, cậu ấy luôn …”
Cô chưa nói xong, đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên từ cửa nhà bên cạnh.
Giống như có ai vừa đá tung cánh cửa, sau đó cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra tiếng động lớn.
Tòa nhà nhỏ này cách âm không tốt. Âm thanh nghe thấy rõ ràng, phản ứng đầu tiên của Lê Tốc là sửng sốt, không tới một giây liền ném chiếc đũa trên tay rồi nhảy dựng lên.
Cô còn chưa nuốt hết mì vào miệng, ấm ớ vội hỏi: “Nhà hàng xóm bên cạnh có người! Có phải Cận Duệ đã về rồi không?”
Lê Kiến Quốc chưa đưa ra bất kỳ ý kiến gì về việc Cận Duệ trở lại.
Lê Tốc không biết, nhưng ông biết rất rõ. Khi gia đình Cận Duệ chuyển ra ngoài, vụ tai tiếng đã trở nên khá nghiêm trọng, bây giờ chịu quay lại đây chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không cũng không chọn quay lại Linh Thành.
Ông cụ muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự, định mở miệng nhắc nhở thì Lê Tốc đã chạy ra ngoài mất rồi.
Kết cấu của tòa nhà đã cũ, không có ban công, mỗi tầng có 8 căn hộ, hành lang đều thông nhau, nhiều chậu hoa, bàn ghế không sử dụng, cải thảo ngâm, tất cả được chất đống trên hành lang.
Chỉ có nhà của Cận Duệ bởi vì quanh năm không có người ở nên cửa trước nhà vẫn trống không.
Cánh cửa nhà Cận Duệ vẫn chưa được thay đổi, câu đối viết tay của mẹ Cận Duệ vẫn còn dán trên cánh cửa này.
Giờ đây, cánh cửa cũ với vết sơn loang lổ đang hở ra một kẽ hở, không đóng lại được nữa.
Đã quá nhiều năm không gặp, ngoài sự hưng phấn, Lê Tốc còn có chút xấu hổ.
Tấm băng rôn chào mừng cô đang cầm trên tay nhưng không giăng ra, tạm thời giấu ra sau lưng, định bụng xem tình hình trước.
Lê Tốc đi đến bên cửa sổ, hai tay úp lại trên xương chân mày rồi nhìn vào trong.
Những năm gần đây, nhiều ngôi nhà trong tòa nhà đã thay thế cửa sổ lắp kính hai lớp để cách âm và giữ ấm, nhà Cận Duệ vẫn là kính thủy tinh mỏng một lớp như trước, tấm màn che quanh năm không biết đã bị ai mở ra, có thể nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Cũng bao gồm cả Cận Duệ, người đang đứng giữa phòng khách đang lấy tay che miệng và ho nhẹ.
Căn nhà cũ trần thấp, bố cục trong nhà vốn dĩ đã nhỏ, Cận Duệ với đôi chân dài miên nam đứng bên trong khiến phòng khách càng thêm chật chội.
Đèn phòng vệ sinh phía sau anh bật sáng, hơi nước tỏa ra mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Lê Tốc tạm thời không thể tiến lên chào hỏi được.
Bởi vì đứng trước mặt cô là Cận Duệ vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, ăn mặc không được chỉnh tề cho lắm.
Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác bomber satin màu đỏ ở phần trên cơ thể, để lộ ngực trần, quần áo chất đống trên khuỷu tay, dáng vẻ nửa kín nửa hở.
Chất vải màu đỏ đặc biệt bắt mắt giữa đống đồ nội thất tối màu, nó cũng giúp làn da của anh trông trắng hơn.
Lê Tốc cảm thấy nhìn vào ngực anh như vậy không hay lắm, vậy nên ánh mắt đành dời xuống—
Nhưng quần jean của Cận Duệ cũng chỉ mới kéo khóa sơ sơ.
Những chiếc cúc kim loại vuông vức lủng lẳng trên chất liệu denim, để lộ một phần thân hình gầy gò với vòng eo hẹp và cơ bắp săn chắc.
Ánh nắng giữa trưa từ cửa sổ rải rác trên sàn gỗ cũ kỹ, anh dừng bước ở trước ánh mặt trời, cả người như chìm trong bóng tối của căn phòng.
Có lẽ đã quá lâu không trở lại nên anh không thích ứng được với nhiệt độ thấp ở Linh Thành, Cận Duệ nắm tay che miệng, ho khan vài tiếng, yết hầu của anh khẽ chuyển động.
Khi còn là một đứa trẻ, Cận Duệ có một nốt ruồi màu nâu trên cổ, bây giờ nó nằm ở bên trái yết hầu của anh.
Cận Duệ cau mày, ngẩng đầu lên nắm lấy da cổ họng giật mạnh hai lần, nốt ruồi ẩn hiện trong một mảng da đỏ hồng.
Trên khuôn mặt của anh không còn sót lại chút ngoan ngoãn quen thuộc nào như hồi còn bé, thoạt nhìn chỉ thấy anh lầm lì và mất kiên nhẫn.
Nhưng động tác vừa nãy của anh lại quen thuộc với Lê Tốc.
Khi còn nhỏ, cô bị ho, ông ngoại cũng đã dạy cô kéo da cổ, nói rằng chỉ cần cô kéo đỏ là được.
Có lẽ vì đã quá quen với hành động này, Lê Tốc cuối cùng cũng giơ tay định gõ cửa sổ để chào Cận Duệ.
Trong khi cô di chuyển, cùng lúc đó Cận Duệ cũng di chuyển.
Anh cụp mi xuống và kéo mép quần jean xuống.
Lê Tốc chỉ thấy trên eo có dán một miếng băng gạc y tế, miếng gạc có hiện mờ một chút màu đỏ sẫm. Cô không biết đó là vết máu hay màu của lọ thuốc rỉ ra.
Bàn tay đang định gõ cửa sổ của Lê Tốc đột nhiên dừng lại, treo lơ lửng trên không trung.
Cái bóng của cô đổ xuống mặt sàn phòng khách nhà Cận Duệ khẽ lay động, Cận Duệ chậm rãi ngước mắt nhìn sang, qua ô cửa sổ thủy tinh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phải miêu tả ánh mắt của anh lúc đó như thế nào nhỉ?
Không có niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, cũng không có sự tò mò về danh tính của cô, không có bất cứ cảm xúc nào.
Lê Tốc hơi lúng túng, đi tới cửa, thò đầu vào, khẽ vẫy tay với Cận Duệ.
Cô đặt tấm băng rôn chào mừng sau lưng, nhạt nhẽo mở miệng: “À thì… Hi, Cận Duệ?”
Cận Duệ vẫn không có cảm xúc gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, kéo dây tai nghe rồi lại kéo tai nghe bên trái xuống.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Anh không nói, Lê Tốc cũng không biết phải nói gì, vì vậy cô miễn cưỡng nói: “Tôi sống bên cạnh cậu, chúng ta là hàng xóm khi còn nhỏ. Cậu còn nhớ tôi không? Lúc nhỏ chúng ta hay đi chơi với nhau ấy, cậu còn tặng tôi một cây kẹo mút hình công chúa rất đẹp, cậu … nhớ không? “
Cận Duệ lại ho hai tiếng, hơi ngớ người ra khi nghe cô nói: “Tôi không nhớ.”
Bình thường Lê Tốc là một người miệng mồm liến thoắng, thuộc kiểu người hướng ngoại. Cô vốn có rất nhiều lời trong lòng muốn nói ra –
Rằng cậu về đây có cảm thấy thoải mái không, sao cứ thấy cậu ho mãi thế?
Cậu quay lại sẽ học ở trường nào? Tôi đang học ở trường cấp Ba Linh Thành, cậu có đến đó không?
Bọn tôi đã đợi cậu cả một buổi sáng, cứ tưởng rằng cậu sẽ không trở về nữa.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
…
Rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả lại biến mất sau câu “không nhớ” của Cận Duệ.
Lê Tốc không nói nữa, Cận Duệ cũng vậy.
Anh vẫn đứng trong bóng tối, viền ánh nắng chiếu xuống sàn nhà như ranh giới ngăn cách giữa hai người họ.
Thái độ không mặn không nhạt của anh khiến Lê Tốc rất khó chịu.
Cô muốn quay người rời đi ngay lập tức, nhưng vì tình bạn thuở nhỏ, cô cảm thấy trước khi rời đi, cô muốn nói lời chào mừng trở lại với anh.
Sau một lúc im lặng, Cận Duệ chủ động mở lời.
Nhưng vẫn kiểu nói chuyện không mấy thiện cảm như cũ, thái độ cũng không mặn mà.
Anh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cái! Tên! Cẩu! Tử! Nhà! Ngươi! Làm sao! Xứng! Có! Bạn! Gái!
Bình luận facebook