Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 64: Đánh sập cửa
Linh Vân giới hiện tại...
- ĐÙNG!
Cửa đông, cửa tây và cửa chính đồng loạt bị tiếng nổ lớn làm cho rung động.
- Người của ma cung đánh tới rồi!
- Chuẩn bị chiến đấu!
- Khẩn trương lên!
Cửa đông bị đánh sập bởi một trưởng đầy hỏa lực của Phượng Hoàng. Người của ma cung kéo vào bên trong, Cẩm Hồng ra hiệu lệnh.
- Giết!
Phía đối diện chính là Tư Đằng dẫn quân kéo ra. Hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt. Cẩm Hồng nhìn thấy hắn ta, đã nhanh chân bay đến khiêu chiến. Chính là kẻ này mấy năm trước hạ sát tộc nhân của cô.
Cung thủ hai bên trái phải tiến lên bày trận, nhắm vào quân lính của ma cung mà bắn. Mũi tên lao như mưa, Phượng Hoàng xòe tay, lông vũ đỏ rực lửa hiện ra trăm ngàn cái, ai đứng gần đầu sẽ cảm nhận được nóng bức.
- Hoả vũ.
Đi theo tiếng nói của Phượng Hoàng, lông chim vi vút bay ra cản lại mũi tên của đội cung thủ. Không ngừng lại ở đó, lông vũ còn dư sức đánh ập vào trận hình của bọn họ, chẳng bao lâu đội hình đã bị tan rã.
Tư Đằng đẩy Cẩm Hồng ra, nheo mắt nhìn Phượng Hoàng đứng ở đằng kia, trên người cô gái đó cuộn trào linh khí nồng đậm. Ma cung này lại có thể mời tới một cường giả ngang sức với ma chủ sao?
Tư Đằng bay tới trước mặt Phượng Hoàng, xếp quạt lại, khom người cung kính nói.
- Không biết đại nhân đến từ thế gia nào? Huyết đế cung ta đồng ý trả giá gấp đôi để mời đại nhân về làm khách khanh.
Cẩm Hồng tức giận ra mặt, đây là muốn mua chuộc Phượng Hoàng tỷ về phe của bọn họ? Cô quát hắn.
- Tư Đằng! Ngươi thật vô liêm sỉ, cảm thấy đánh không lại, muốn dùng tài vật đổi người?
Ngược lại Phượng Hoàng rất bình tĩnh, khoát tay ra hiệu cho Cẩm Hồng dừng lại, bản thân cô cười nhạt, tỏ vẻ hứng thú nói rằng.
- Ngươi thử ra cái giá xem nào, biết đâu ta lại vừa ý?
Tư Đằng lập tức vui mừng, ngước lên nhìn Phượng Hoàng, bắt đầu tính toán, đáp.
- Ta sẽ nói với Huyết đế cho ngài nắm giữ chức vụ phó cung chủ. Là người đứng trên vạn người, chỉ dưới Huyết đế một bậc, tài nguyên châu báu không thiếu thứ gì.
Cẩm Hồng đứng một bên lo lắng, sợ Phượng Hoàng sẽ nhẹ dạ, bị hắn mê hoặc mất.
Phượng Hoàng làm một dạng phân vân, hỏi.
- Vậy, chức phó cung chủ này có cao cấp hơn ngươi?
Tư Đằng phấn khích, nghĩ rằng cô ta sẽ nghe theo lời mình.
- Tất nhiên là cao hơn tại hạ gấp nhiều lần.
Phượng Hoàng nghe như vậy, liền chắc chắn gật đầu.
- Được! Ngươi lập tức hạ lệnh cho binh lính bỏ vũ khí xuống, nghe theo chỉ thị của ta.
Cẩm Hồng liền chạy tới, muốn ngăn cản.
- Không được! Phượng Hoàng tỷ!
Phượng Hoàng lại nhìn Tư Đằng, ánh mắt rít lạnh, nụ cười cũng biến mất, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.
- Còn ngươi, mau tự sát đi, đừng khiến ta bẩn tay.
Tư Đằng lập tức châu mày tức giận. Cẩm Hồng thấy vậy liền thở ra nhẹ nhõm, thì ra Phượng Hoàng tỷ đang trêu đùa hắn.
Vẻ mặt tỷ ấy đắc ý cùng với nụ cười thống khoái, không hiểu sao Cẩm Hồng lại có cảm giác tán thưởng, cô ta vừa xinh đẹp, lại có khí chất cao cao tại thượng giống như nam nhân.
Tư Đằng đen mặt, phất quạt ra hiệu cho binh lính tiếp tục tấn công. Cẩm Hồng lại cùng hắn ta đối đầu, Phượng Hoàng đứng ở đằng sau hỗ trợ cho binh lính, lâu lâu lại giúp cô tránh khỏi sát chiêu.
Nhờ có Phượng Hoàng mà sĩ khí của binh lính ma cung tăng lên.
Cửa tây...
Móng vuốt của Tiểu Hồ bay ra đánh sập một tòa phủ, người bên dưới không chạy kịp bị đè trúng.
Đại tướng lão Dần cầm thương chỉa lên trời, tích năng lượng quất xuống ầm ầm, những người trong phạm vi trực tiếp bị quất bay.
Trấn giữ cửa tây là một phu nhân hơn 40 tuổi. Bà ta nhìn người của ma cũng đánh vào trong cửa cũng không có sợ hãi, bà tính toán một chút rồi đi ra giải quyết.
- Mau bày chu ma trận!
Theo hiệu lệnh của bà, một tốp mười người tu sĩ đi lên, phóng ra bùa chú, kết ấn. Bà dùng một giọt mắu đỏ, búng vào trong trận pháp. Huyết sắc hiện lên, trận pháp đỏ rực lan rộng dưới chân binh sĩ. Đại tướng lão Dần lập tức hô lên.
- Mọi người cẩn thận.
Bị bao vây ở trong trận pháp, sức lực của mọi người dường như bị áp chế.
Thêm mười tu sĩ vây ở vòng ngoài, phóng vào ám khí, người ở bên trong phải chật vật đối phó, một vài kẻ không đủ sức, trực tiếp bị đánh té xuống.
Dưới chân bọn họ, trận pháp đỏ rực mọc lên xiềng xích, kéo chân tay của binh lính ma cung xuống. Lão Dần nhíu mày, luồn lách qua đám người giúp bọn họ chặt đứt dây xích, người không may bị kéo xuống dưới đất sẽ chết.
Tiểu Hồ nhìn vào đám tu sĩ đang kết ấn giữ trận. Thiết nghĩ phá được bọn họ thì trận pháp cũng sẽ biến mất. Cậu dùng đuôi của mình liên tục đánh vào bọn họ, nhưng giống như có một màn chắn, khiến đuôi của cậu bật ngược trở lại.
- Thi hình trảo!
Móng vuốt của cậu sắc bén cào ra chiêu thức, đánh xuyên qua màn chắn cào lên người đám tu sĩ. Mấy người liền té văng, quả nhiên trận pháp cũng được hóa giải.
Vị phu nhân kia hai mắt trừng lớn, khóa chặt trên người Tiểu Hồ.
- Tiểu hồ ly từ đâu tới? Muốn đối nghịch với ta?
Lão Dần liền quay lại, hung hăng nói với bà.
- Huỳnh Hương! Không được vô lễ, đây là nhị thiếu gia nhà ta.
Bà ta kinh ngạc, hết nhìn lão Dần lại nhìn Tiểu Hồ.
- Nhị thiếu gia? Là con trai ma chủ? Cái tên lạnh như băng đó không gần nữ sắc lại có con?
Bà ta khoái chí, che miệng hô hô cười.
- Lý nào một con rồng lại đẻ ra hồ ly? Là con hoang sao? Chuyện gì đây? Làm ta cười chết mất thôi!
Tiểu Hồ nghiến răng nghiến lợi gầm gừ. Thoắt cái đã xuất hiện trước mặt của Huỳnh Hương.
- Bà nói ai là con hoang?
Móng vuốt sắt bén ngắm vào mặt bà ta cào. Huỳnh Hương nhanh tay chụp lại được.
- Ngươi tự tới nạp mạng!
Bà vung tay còn lại muốn đánh một trưởng lên đầu Tiểu Hồ.
- Thiếu gia! Cẩn thận!
- ĐÙNG!
Cửa đông, cửa tây và cửa chính đồng loạt bị tiếng nổ lớn làm cho rung động.
- Người của ma cung đánh tới rồi!
- Chuẩn bị chiến đấu!
- Khẩn trương lên!
Cửa đông bị đánh sập bởi một trưởng đầy hỏa lực của Phượng Hoàng. Người của ma cung kéo vào bên trong, Cẩm Hồng ra hiệu lệnh.
- Giết!
Phía đối diện chính là Tư Đằng dẫn quân kéo ra. Hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt. Cẩm Hồng nhìn thấy hắn ta, đã nhanh chân bay đến khiêu chiến. Chính là kẻ này mấy năm trước hạ sát tộc nhân của cô.
Cung thủ hai bên trái phải tiến lên bày trận, nhắm vào quân lính của ma cung mà bắn. Mũi tên lao như mưa, Phượng Hoàng xòe tay, lông vũ đỏ rực lửa hiện ra trăm ngàn cái, ai đứng gần đầu sẽ cảm nhận được nóng bức.
- Hoả vũ.
Đi theo tiếng nói của Phượng Hoàng, lông chim vi vút bay ra cản lại mũi tên của đội cung thủ. Không ngừng lại ở đó, lông vũ còn dư sức đánh ập vào trận hình của bọn họ, chẳng bao lâu đội hình đã bị tan rã.
Tư Đằng đẩy Cẩm Hồng ra, nheo mắt nhìn Phượng Hoàng đứng ở đằng kia, trên người cô gái đó cuộn trào linh khí nồng đậm. Ma cung này lại có thể mời tới một cường giả ngang sức với ma chủ sao?
Tư Đằng bay tới trước mặt Phượng Hoàng, xếp quạt lại, khom người cung kính nói.
- Không biết đại nhân đến từ thế gia nào? Huyết đế cung ta đồng ý trả giá gấp đôi để mời đại nhân về làm khách khanh.
Cẩm Hồng tức giận ra mặt, đây là muốn mua chuộc Phượng Hoàng tỷ về phe của bọn họ? Cô quát hắn.
- Tư Đằng! Ngươi thật vô liêm sỉ, cảm thấy đánh không lại, muốn dùng tài vật đổi người?
Ngược lại Phượng Hoàng rất bình tĩnh, khoát tay ra hiệu cho Cẩm Hồng dừng lại, bản thân cô cười nhạt, tỏ vẻ hứng thú nói rằng.
- Ngươi thử ra cái giá xem nào, biết đâu ta lại vừa ý?
Tư Đằng lập tức vui mừng, ngước lên nhìn Phượng Hoàng, bắt đầu tính toán, đáp.
- Ta sẽ nói với Huyết đế cho ngài nắm giữ chức vụ phó cung chủ. Là người đứng trên vạn người, chỉ dưới Huyết đế một bậc, tài nguyên châu báu không thiếu thứ gì.
Cẩm Hồng đứng một bên lo lắng, sợ Phượng Hoàng sẽ nhẹ dạ, bị hắn mê hoặc mất.
Phượng Hoàng làm một dạng phân vân, hỏi.
- Vậy, chức phó cung chủ này có cao cấp hơn ngươi?
Tư Đằng phấn khích, nghĩ rằng cô ta sẽ nghe theo lời mình.
- Tất nhiên là cao hơn tại hạ gấp nhiều lần.
Phượng Hoàng nghe như vậy, liền chắc chắn gật đầu.
- Được! Ngươi lập tức hạ lệnh cho binh lính bỏ vũ khí xuống, nghe theo chỉ thị của ta.
Cẩm Hồng liền chạy tới, muốn ngăn cản.
- Không được! Phượng Hoàng tỷ!
Phượng Hoàng lại nhìn Tư Đằng, ánh mắt rít lạnh, nụ cười cũng biến mất, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.
- Còn ngươi, mau tự sát đi, đừng khiến ta bẩn tay.
Tư Đằng lập tức châu mày tức giận. Cẩm Hồng thấy vậy liền thở ra nhẹ nhõm, thì ra Phượng Hoàng tỷ đang trêu đùa hắn.
Vẻ mặt tỷ ấy đắc ý cùng với nụ cười thống khoái, không hiểu sao Cẩm Hồng lại có cảm giác tán thưởng, cô ta vừa xinh đẹp, lại có khí chất cao cao tại thượng giống như nam nhân.
Tư Đằng đen mặt, phất quạt ra hiệu cho binh lính tiếp tục tấn công. Cẩm Hồng lại cùng hắn ta đối đầu, Phượng Hoàng đứng ở đằng sau hỗ trợ cho binh lính, lâu lâu lại giúp cô tránh khỏi sát chiêu.
Nhờ có Phượng Hoàng mà sĩ khí của binh lính ma cung tăng lên.
Cửa tây...
Móng vuốt của Tiểu Hồ bay ra đánh sập một tòa phủ, người bên dưới không chạy kịp bị đè trúng.
Đại tướng lão Dần cầm thương chỉa lên trời, tích năng lượng quất xuống ầm ầm, những người trong phạm vi trực tiếp bị quất bay.
Trấn giữ cửa tây là một phu nhân hơn 40 tuổi. Bà ta nhìn người của ma cũng đánh vào trong cửa cũng không có sợ hãi, bà tính toán một chút rồi đi ra giải quyết.
- Mau bày chu ma trận!
Theo hiệu lệnh của bà, một tốp mười người tu sĩ đi lên, phóng ra bùa chú, kết ấn. Bà dùng một giọt mắu đỏ, búng vào trong trận pháp. Huyết sắc hiện lên, trận pháp đỏ rực lan rộng dưới chân binh sĩ. Đại tướng lão Dần lập tức hô lên.
- Mọi người cẩn thận.
Bị bao vây ở trong trận pháp, sức lực của mọi người dường như bị áp chế.
Thêm mười tu sĩ vây ở vòng ngoài, phóng vào ám khí, người ở bên trong phải chật vật đối phó, một vài kẻ không đủ sức, trực tiếp bị đánh té xuống.
Dưới chân bọn họ, trận pháp đỏ rực mọc lên xiềng xích, kéo chân tay của binh lính ma cung xuống. Lão Dần nhíu mày, luồn lách qua đám người giúp bọn họ chặt đứt dây xích, người không may bị kéo xuống dưới đất sẽ chết.
Tiểu Hồ nhìn vào đám tu sĩ đang kết ấn giữ trận. Thiết nghĩ phá được bọn họ thì trận pháp cũng sẽ biến mất. Cậu dùng đuôi của mình liên tục đánh vào bọn họ, nhưng giống như có một màn chắn, khiến đuôi của cậu bật ngược trở lại.
- Thi hình trảo!
Móng vuốt của cậu sắc bén cào ra chiêu thức, đánh xuyên qua màn chắn cào lên người đám tu sĩ. Mấy người liền té văng, quả nhiên trận pháp cũng được hóa giải.
Vị phu nhân kia hai mắt trừng lớn, khóa chặt trên người Tiểu Hồ.
- Tiểu hồ ly từ đâu tới? Muốn đối nghịch với ta?
Lão Dần liền quay lại, hung hăng nói với bà.
- Huỳnh Hương! Không được vô lễ, đây là nhị thiếu gia nhà ta.
Bà ta kinh ngạc, hết nhìn lão Dần lại nhìn Tiểu Hồ.
- Nhị thiếu gia? Là con trai ma chủ? Cái tên lạnh như băng đó không gần nữ sắc lại có con?
Bà ta khoái chí, che miệng hô hô cười.
- Lý nào một con rồng lại đẻ ra hồ ly? Là con hoang sao? Chuyện gì đây? Làm ta cười chết mất thôi!
Tiểu Hồ nghiến răng nghiến lợi gầm gừ. Thoắt cái đã xuất hiện trước mặt của Huỳnh Hương.
- Bà nói ai là con hoang?
Móng vuốt sắt bén ngắm vào mặt bà ta cào. Huỳnh Hương nhanh tay chụp lại được.
- Ngươi tự tới nạp mạng!
Bà vung tay còn lại muốn đánh một trưởng lên đầu Tiểu Hồ.
- Thiếu gia! Cẩn thận!
Bình luận facebook