• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỖI LẦN SỐNG LẠI ĐỀU YÊU NÀNG TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN (3 Viewers)

  • Chương 12: Nàng thích lắm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản ngồi xổm trên mặt đất chơi cuội, chơi một lát, chúng thấy anh Ba nhà chúng nắm tay chị dâu Ba tương lai về.



“Sao môi chị Tiểu Nhụy lại hơi sưng nhỉ?” Mã Thúy Hoa nhìn Nhụy Bạch Y, bày tỏ nghi ngờ.



Mã Cẩu Đản ngẩng đầu lên nhìn, “Chắc là ngã.”



“Có thể ngã tới mức đấy ạ?” Mã Thúy Hoa kinh ngạc.



“Chứ còn sao nữa!” Mã Cẩu Đản ném hết mấy hòn cuội trong tay lên trời, sau đó đón chúng bằng mu bàn tay.



Đằng sau căn nhà đắp đất là hai mảnh đất trồng rau, rau dưa củ quả đủ loại, còn trồng cả ba cây xoài to. Đương là cuối Hạ, những quả xoài chắc nịch lúc lỉu, béo múp nhìn chỉ muốn ngắt xuống cắn một miếng.



Mã Đại Nhuận nắm tay dắt Nhụy Bạch Y tới vườn rau hái rau ăn, Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản nhìn nhau, cùng ăn ý đứng lên vỗ vỗ tay chân, tung ta tung tăng theo sau.



“Tối nay nàng muốn ăn gì, tôi nấu cho nàng.” Mã Đại Nhuận lấy cuốc ra khỏi chân tường, nhướng mày cười với Nhụy Bạch Y.



Nhụy Bạch Y còn chưa trả lời, Mã Thúy Hoa đã phồng mồm, kích động nói ngay: “Anh Ba, em muốn ăn dưa chuột xào giá!”



“Được, nấu cho em.” Mã Đại Nhuận đi qua ngắt hai quả dưa chuột, ngẫm nghĩ một lúc, chàng lại ngắt thêm một quả nữa. Chàng muốn nấu món dưa chuột ướp đường phèn thơm ngọt ngon miệng cho Ngưu Tiểu Nhụy.



Chợt nghe thấy cách đó không xa có động tĩnh, chàng còn chưa kịp phản ứng, Mã Cẩu Đản đã vọt lên trước: “Đứng lại!”



Tiếng động phía trước lập tức lớn hơn, hai cái đầu vụt ra. Chúng nhảy ra từ đằng sau cây xoài, chạy trối chết về phía trước.



Thằng nhóc Mã Cẩu Đản y như con khỉ, vừa chạy vừa bấu móng vào cây lấy đà, chỉ chốc lát sau nó đã bắt được một trong hai kẻ kia, túm chặt lấy ống quần người đó.



Người nọ giãy giụa một lúc mà giãy không ra, bèn tuột phăng cả quần, bờ mông trắng nõn lộ ra ngoài.



“Úi chà!” Mã Thúy Hoa lập tức kêu một tiếng, dùng tay che mắt lại.



Mặt Mã Đại Nhuận tối sầm, chàng ôm Nhụy Bạch Y vào lòng mình bằng một tay, dùng bàn tay to che đôi mắt nàng lại.



Nhụy Bạch Y: “……”



Một kẻ khác đã chạy ra ngoài, nhưng hình như kẻ này cũng là một ngường trượng nghĩa, thấy đồng bọn của mình bị tóm được, cậu ta lộn trở lại ngay không chút do dự, ngồi xổm xuống nhặt đá ném về phía Mã Cẩu Đản: “Mày mau thả nó ra!”



Theo động tác của cậu ta, hai quả xoài bự lăn ra khỏi cái bụng đùm một đống của nó.



Kẻ bị Mã Cẩu Đản túm chặt quần luống cuống đến độ đỏ lựng mặt lên, tựa như cực kỳ sợ hãi điều gì. Nó dứt khoát tuột luôn cả quần, bỏ quần chạy trốn, cánh mông trắng tròn trông đầy biến thái giữa không khí.



Mã Cẩu Đản lăn ra đất tránh cục đá đáp tới. Tính nó chơi là chơi tới cùng, quyết lăn lông lốc hai vòng tóm chặt lấy cặp chân dài trắng bóng kia, nhất quyết không cho người nọ chạy trốn.



Mã Đại Nhuận đỡ đỡ trán, rốt cuộc nhìn không nổi nữa. Chàng bẻ gãy một nhánh cây đánh “Rắc”, tay còn lại vẫn giữ rịt trên mắt cô gái.



Chàng cũng chẳng làm gì cả, chỉ thản nhiên mở miệng: “Dừng hết lại cho ông nội bây coi, đứa nào dám chạy nữa hử?”



Thằng nhóc chuẩn bị ném thêm một cục đá nữa run lên, không dám động cựa. Cậu ta nhìn thằng đồng bọn của mình, lại ngó Mã Đại Nhuận, chạy cũng không phải, không chạy cũng không xong.



Thằng nhóc bị Mã Cẩu Đản ôm chân cũng không dám cử động.



Hai thằng dại ra một lát, thằng cu đã chạy ra khỏi vườn rau lại thành thật ngoan ngoãn nhảy vào từ bên ngoài, não nề đổ hết xoài trong túi mình ra: “Anh Đại Nhuận, em trả, trả hết lại cho anh đấy!”



Thằng nhóc bị Mã Cẩu Đản giữ chặt cũng vội xốc quần áo mình lên.



Lúc này Mã Thúy Hoa mới ngộ ra được mọi chuyện, “Chúng mày còn dám trộm xoài nhà tao!!”



Hét xong câu này, con bé lại vội vàng che mắt mình, còn kêu rên một tiếng, “Toi rồi toi rồi, lẹo mắt mất thôi!”



Khoé miệng Mã Đại Nhuận giật giật, chàng lười biếng nói, “Mặc quần vào trước đã.”



Chàng không thèm liếc mắt nhìn Mã Cẩu Đản, “Cẩu Đản, buông nó ra đã.”



Mã Cẩu Đản “Hừ!” một tiếng, lúc này mới buông chân người ta ra. Thằng nhóc kia mặt đỏ như đít khỉ, vội kéo quần lên ngay, không dám ngẩng đầu.



Bấy giờ Mã Đại Nhuận mới buông bàn tay to đang che mắt Nhụy Bạch Y ra.



Chàng ôm ôm bả vai Nhụy Bạch Y, “Không sao, chỉ là hai thằng nhãi trộm xoài thôi, vừa nãy không làm nàng sợ chứ?”



Nhụy Bạch Y: “……”



Lúc này ở trong mắt Mã Đại Nhuận, Nhụy Bạch Y chính là một cô gái nhỏ mềm như bông, là cái kiểu gió thổi có khi còn sợ ngã, không thể chịu nổi chút dọa dẫm nào, phải ôm vào lòng mà bảo vệ.



Mã Đại Nhuận lại ôm nàng một lúc, rồi mới buông nàng ra, chậm chạm nhấc chân bỏ đi.



Hai thằng nhóc kia vội ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu, giống như hai chú gà con run bần bật chờ đợi ác ma trừng phạt.



Mã Cẩu Đản đứng ở trước mặt chúng, hùng hổ nhìn chúng, nhận ra hai đứa: “Mã Tiểu Cường, Mã Tam Thuận, chúng mày ngứa da à? Còn dám trộm xoài nhà tao!”



“Bọn, bọn tao không có, bọn tao không phải!” Mã Tiểu Cường hơi ngước đầu lên.



Mã Tam Thuận chua thêm: “Thật ra bọn tao…… Thật ra bọn tao tới đây nhìn tiên trên trời!”



Mã Cẩu Đản: “Hả?”



Mã Tam Thuận: “Thì…… Cả làng đang đồn anh Đại Nhuận sang làng họ Ngưu lừa…… Không phải, không phải! Đưa một cô vợ như tiên trên trời về, nên là bọn tao rất tò mò, mới…… mới nghĩ chuyện tới nhìn một cái. Sau đó…… Sau đó thấy xoài nhà mày vừa to vừa béo thế này, nên tiện tay trộm mấy quả.”



Mã Cẩu Đản: “……”



Mã Đại Nhuận tức khắc nhướng mày, “Cũng thành thật quá nhỉ.”



Trong lòng chàng thoáng đắc ý, cả làng đều đồn rồi, ừ, không tồi không tồi.



Đúng là chàng muốn cho tất cả mọi người biết về sau, chàng, là người đàn ông của Ngưu Tiểu Nhụy!…… Không phải, về sau Ngưu Tiểu Nhụy là người con gái của chàng! Ui chà, dù sao đều giống nhau cả.



Mã Đại Nhuận cong môi ôm chầm lấy Nhụy Bạch Y, cũng mặc kệ mấy thằng oắt con đang cần xử lý bên cạnh. Chàng chỉ chỉ hai đứa con nít kia cho Nhụy Bạch Y, “Nàng nói xem tôi nên xử phạt chúng thế nào? Trộm đồ cũng không phải là việc nhỏ đâu, chuyện rình coi này, thì càng không phải việc nhỏ.”



Giọng điệu giả bộ nghiêm túc.



“……” Mã Tiểu Cường và Mã Tam Thuận trăm miệng một lời: “Anh Đại Nhuận, tha mạng đi ạ, chúng, chúng em biết sai rồi!”



Đám con nít hư đốn làm người ta chỉ muốn đánh cho một trận, nhưng chúng vừa ăn vạ, người lớn nhìn cũng không đành lòng phạt tàn nhẫn quá. Nhưng lén lút chung quy cũng không phải thói quen hay hớm gì, nên dạy cho một bài, tụi nó mới nhớ lâu được. Mã Đại Nhuận vứt chuyện này cho Nhụy Bạch Y, chính là để xem thử nàng sẽ xử lý thế nào. Bất kể nàng phản ứng ra sao chàng đều thấy hứng thú.



Nhưng chàng cũng dự đoán hòm hòm được phản ứng của cô gái nhỏ rồi. Con gái ấy mà, còn là một cô gái bé nhỏ dịu dàng thế này, nhất định sẽ không đành lòng xử phạt. Nàng nhất định sẽ nói “bọn chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện, hay thôi bỏ đi, chàng xem chàng dọa chúng thế nào rồi nè”.



Hết cách, phụ nữ chính là sinh vật mềm lòng lương thiện trời sinh, huống chi là cô gái nhỏ nhà chàng.



Ai ngờ nàng cất chất giọng dịu dàng thanh thoát kia, giọng điệu lạnh nhạt như nước, “Trói lên cây.”



“……” Mã Đại Nhuận sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, “Cái gì?”



Nhụy Bạch Y nói: “Trói đến khi trời tối, về sau chúng sẽ không dám nữa.”



Mã Tiểu Cường: “……”



Mã Tam Thuận: “……”



“Đừng mà anh Đại Nhuận, em tình nguyện để anh đánh bọn em một trận ạ!” Mã Tiểu Cường gào khóc.



Bị trói lên cây để cho người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm.



“……” Mã Đại Nhuận nhìn Nhụy Bạch Y một lát, thấy hơi đau đầu.



Thật ra đây là lần đầu tiên chàng gặp phải chuyện có kẻ lẩn vào vườn rau nhà chàng thó đồ. Bình thường kị tánh chàng, bọn nhãi ranh đi trộm nhà ai chứ quyết tránh nhà chàng ra. Lần này đụng chuyện, ban đầu chàng chỉ định hù dọa chúng chút đỉnh, hoặc là dùng cành cây đánh tay chúng nó tượng trưng mấy cái rồi thả. Ai hồi bé mà chả quậy, ngày xưa chàng đi quậy phá cũng bị đám người lớn quây lại mắng cho một trận, cùng lắm thì bị véo miệng là xong.



Bạn nhỏ Mã Cẩu Đản lại rất vừa lòng với cách làm của Nhụy Bạch Y, mắt thằng bé sáng ngời: “Cách xử phạt này hay! Anh Ba, chúng ta trói bọn nó lên cây đi! Xem về sau chúng nó còn dám trộm xoài nhà mình nữa không!”



Nhụy Bạch Y: “Ừ.”



Mã Đại Nhuận: “……”



“Ơ ừm……” Mã Đại Nhuận ho khan một tiếng, “Được.”



Nàng dâu nói, chàng cũng không thể không nghe.



Nhưng mà……



“Tiểu Nhuỵ, trói đến tối thì có lẽ, hơi lâu, cha mẹ chúng tới tìm lại phiền ra, thôi thì trói…… nửa canh giờ đi.” Mã Đại Nhuận nói.



Nhụy Bạch Y: “Tùy chàng.”



Mã Đại Nhuận không nhịn được, lại liếc nàng thêm một cái.



Vì thế hai đứa Mã Tiểu Cường và Mã Tam Thuận bị lôi tới sát cây, bị trói gô lại, tiếp xúc thân mật nửa canh giờ với đống xoài.



Trong quá trình ấy, Mã Cẩu Đản còn ngồi canh trước mặt chúng gặm xoài, chờ chúng thòm thèm đến độ nuốt nước bọt bao lần, nó mới ra vẻ mở lòng từ bi, kê quả xoài sát miệng chúng để chúng cắn một miếng.



Nửa canh giờ nói dài cũng không dài, chẳng mấy chốc đã trôi qua. Dây thừng vừa buông, Mã Tiểu Cường và Mã Tam Thuận nhanh chân chạy biến, y như bị chó dữ đuổi theo, chỉ sợ Mã Đại Nhuận hối hận lại bắt trói bọn nó lại.



Buổi tối Mã Đại Nhuận làm tám món ăn cho cả nhà, dưa chuột trộn đường phèn, dưa chuột xào giá, cà tím nướng hành, đậu phụ xoài, rau hẹ om giấm, tỏi nấu rau hẹ, rau hẹ xào giá, còn có một món…… Rau hẹ xào trứng gà.








Lúc món rau hẹ xào trứng gà cuối cùng này được bưng lên bàn, Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản đều trợn tròn đôi mắt.



Bởi vì chỉ lúc tết nhất lễ lạc hoặc dịp kỉ niệm họ mới được ăn mấy thứ như trứng gà, bình thường họ đều tích cóp trứng mang ra chợ bán. Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản không ngờ hôm nay anh Ba chúng lại hào phóng như vậy.



Mã Thiết Trụ và Mã Phú Quý cũng hơi thèm, món rau hẹ xào trứng gà mà cả gia đình nhìn chằm chằm được đặt ở vị trí chính giữa. Chẳng ai có mặt mũi gắp cả, bởi vì họ biết đây nhất định là món Mã Đại Nhuận nấu riêng cho Ngưu Tiểu Nhụy.



Lòng Nhụy Bạch Y khẽ run.



Ở chỗ này mấy ngày, nàng phát hiện nơi này thật sự rất chất phác, một đĩa rau hẹ xào trứng gà đã có thể khiến mọi người vui vẻ thế này, cuộc sống mộc mạc và bình dân như vậy, nàng thích lắm.



Ít nhất, có đơn giản bần cùng hơn nữa, vẫn khá khẩm hơn thời nàng ở Hàn giới ngày xưa.



Mã Đại Nhuận thấy mắt mọi người đều nhìn thẳng, chàng nhịn câu, “Ngày mai tôi còn muốn giết con gà mái già để hầm canh gà cho Ngưu Tiểu Nhụy ăn.” mà chàng định nói ra.



Suy tính một lát, chàng cảm thấy ý tưởng này của chàng quá mức ích kỷ, đám gia súc gia cầm nhà nuôi đều là tài sản chung của mấy anh em họ. Con gà mái già kia lãnh trách nhiệm đẻ trứng và ấp gà con, chàng muốn nuông chiều nàng, cũng không thể hi sinh lợi ích gia đình được.



Vì thế hôm sau, trời còn chưa sáng, Mã Đại Nhuận đã dậy sớm, gánh hai bao rau hẹ lên chợ trên. Chàng tính dùng tiền bán rau mua chút quà bánh cho Nhụy Bạch Y, tiện thể mua hai xiên kẹo hồ lô cho Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản.



Trước kia chàng không hào phóng như vậy, bao nhiêu tiền đều đổ cả vào mua sách bút học thi. Vả lại ngày trước chàng chỉ phụ trách trồng rau với chăn trâu, còn việc bán rau hẹ bán trứng gà này đều là do Mã Thiết Trụ và Mã Phú Quý gánh vác.



Nhụy Bạch Y ngủ rất say giấc trên chiếc giường gỗ nhỏ, lúc nàng thức dậy, Mã Thúy Hoa trèo lên chiếc thang kẽo cà kẽo kẹt, đưa cho nàng hai cái bánh bao.



Nàng thấy sắc trời đã rạng thì vội vàng đứng lên, mặc đủ áo quần, cầm hai cái bánh bao kia, chuẩn bị đi làm việc cùng Mã Đại Nhuận.



Ra khỏi cửa nhà, nàng lại thấy Mã Đại Nhuận xách bao lớn bao nhỏ bước tới, như là vừa đi đâu xa về.



Nàng không biết rằng, Mã Đại Nhuận đã bán hết rau hẹ trước khi trời sáng mất rồi.



[HẾT CHƯƠNG 12]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom