Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Muốn nhìn dáng vẻ run bần bật của nàng
Điện này đốt địa long, một lò than bằng đồng đỏ lửa nhả khói lượn lờ nằm bên trường kỷ. Hoàng Phủ Nhuận đột nhiên cảm thấy hơi nóng, chàng kéo kéo vị trí cổ áo, ngón tay lượn từ vành tai đến đuôi tai Nhụy Bạch Y.
Chàng cào cào tóc Nhụy Bạch Y, cào rối cả tóc nàng.
Nhụy Bạch Y nghiêng nghiêng đầu, né tránh móng vuốt không an phận của Hoàng Phủ Nhuận, giọng điệu ra chiều cạn lời: “Chàng nghĩ sao thì cứ coi là vậy đi.”
“Thừa nhận à?” Hoàng Phủ Nhuận ôm lấy Nhụy Bạch Y từ đằng sau, bao trọn thân hình bé nhỏ của nàng lại, chóp mũi khẽ nhúc nhích, hít mùi hương của nàng vào.
“Thừa nhận cái gì?” Nhụy Bạch Y nghe anh chàng này diễn kịch xong thì hơi mệt mỏi. Nàng lười nói lại Hoàng Phủ Nhuận, đẩy chàng ra đứng dậy, muốn lên giường nằm một lát.
Hoàng Phủ Nhuận lại nhấc nàng lên, khiêng lên vai mình, cong môi đầy xấu xa, “Trẫm ghét nhất là người khác nói dối trẫm. Cô gái, xem trẫm trừng phạt nàng thế nào đi.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Sao Ngụy Nhuận chuyển thế lại có tính tình kì cục thế này.
Nàng đột nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn.
“Chàng thả thiếp xuống trước đã.” Nhụy Bạch Y đấm một cú lên lưng Hoàng Phủ Nhuận.
“Sao, sợ à?” Hoàng Phủ Nhuận cười xấu xa.
“Vâng, thiếp sợ.” Nhụy Bạch Y phối hợp với cái tính hay diễn trò của chàng. Nàng nỗ lực nói với bản thân, bây giờ cái tên này đang lịch kiếp, không hoàn toàn là chính chàng, nàng không so đo với chàng, chờ chàng lịch kiếp xong, nàng lại tìm chàng tính sổ.
Hoàng Phủ Nhuận nhếch mày, đắc ý trong lòng, nhẹ nhàng ném tiểu mỹ nhân lên chiếc giường mềm mại. Chàng ngồi xổm xuống cởi chiếc giày thêu trên bàn chân nhỏ của nàng ra, nhéo một cái. Chàng trèo lên giường kéo tiểu mỹ nhân vào lòng, lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Làm sao vậy?”
Hai người dán sát gần nhau quá, Nhụy Bạch Y cứ cảm thấy tiếp theo Hoàng Phủ Nhuận sẽ làm gì đấy, nàng chống bả vai chàng lại theo bản năng.
Hoàng Phủ Nhuận lại thuận thế cầm tay nàng sang, nắm tay nàng đặt lên ngực mình. Hoàng Phủ Nhuận nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, như thể đang nín nhịn điều gì, giọng chàng khàn đi, “Cô gái, trẫm hận không thể đào tim ra cho nàng.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng cảm thấy nàng đừng nói nữa vẫn hơn.
“Cho dù nàng được nước Ô Tang phái tới quyến rũ trẫm, trẫm cũng chịu. Chỉ cần về sau nàng thật lòng thật tâm làm người của trẫm, không còn liên hệ gì với nước Ô Tang kia nữa, thì trẫm có thể bảo đảm nàng được vinh hoa chiều chuộng cả đời. Nàng muốn trăng muốn sao, trẫm đều có thể hái cho nàng.” Hoàng Phủ Nhuận nhéo phần giữa môi mềm mại của Nhụy Bạch Y, hôn lên đầy tình cảm.
Bạo quân bóp mặt nàng, ép về giữa, lại nói: “Nếu như nàng không nghe lời, còn dây dưa không rõ với nước Ô Tang, trẫm sẽ chém tay nàng, khoét mắt nàng, ném da thịt nàng cho hai thằng con trai béo của trẫm ăn!”
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của người đàn ông biến đổi từ thâm tình thành độc ác, phát ra ánh sáng nguy hiểm.
Nhụy Bạch Y lẳng lặng nhìn chàng, không hề phản ứng.
Trong mắt Hoàng Phủ Nhuận, chàng lại tưởng nàng bị lời chàng nói dọa sợ, ngươi xem khuôn mặt nhỏ kia tái trắng đi vì sợ kìa. Nàng ngước đôi mắt trông mong nhìn chàng, vừa nhỏ yếu lại vừa bất lực. Trái tim Hoàng Phủ Nhuận siết lại, chàng hơi hối hận vì đã để lộ bộ mặt tàn bạo máu tanh của mình với nàng.
Chàng bưng khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẹ nhàng dán lên. Chàng vén tóc mai nàng qua sau tai, dịu giọng nói: “Bé con, nãy ta đã làm nàng sợ rồi nhỉ, sao trẫm nỡ đối xử với nàng như vậy. Nhưng nếu nàng mà không nghe lời, một ngày kia phản bội trẫm, trẫm sẽ không nhẹ tay với nàng đâu.”
Con rồng nhỏ màu lam bò ra từ trong góc tường, che đầu trừng mắt nhìn họ, sắp tê rần hết xương vì anh Thái Tử gia đang bị xương cốt bạo quân bám vào người kia.
Nó xoa xoa chỗ da gà đang nổi lên, chui vào cái ổ nhỏ được Cao Thường Hỉ trải bông mềm cho nó, cuộn tròn lại, lăn ra ngủ khò khò.
Cổ áo bằng lông tơ của Nhụy Bạch Y bị Hoàng Phủ Nhuận cởi ra, cổ áo bằng vải bông bên trong cũng bị chàng kéo rộng. Hoàng Phủ Nhuận cuốn một lọn tóc tơ của nàng quanh ngón tay khớp xương rõ ràng, thưởng thức nó, nói: “Nàng phải mau khỏi đi.”
Người đàn ông lướt qua rồi ngừng, buộc lại quần áo cho nàng, buông nàng ra rồi đứng dậy, chuẩn bị gọi người dâng cơm cho nàng.
Chàng ghi nhớ mục tiêu nuôi tiểu mỹ nhân mập mạp trắng trẻo trong lòng từng giờ từng khắc, nhưng khi đuôi long bào to rộng kia trượt xuống khỏi giường, chàng nghe thấy tiếng một vật nhỏ rơi xuống mặt đất.
Hoàng Phủ Nhuận xoay người, cúi đầu nhìn lại. Đó là một thứ đồ…… được bọc trong giấy gai.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng chống tay lên giường ngồi dậy, gọi một tiếng “Bệ hạ”.
Hoàng Phủ Nhuận nhìn nàng một cái, cong người nhặt gói đồ kia lên.
Vừa mới nhặt lên, Nhụy Bạch Y lại gọi chàng một tiếng “Bệ hạ” nữa.
Hoàng Phủ Nhuận nhướng mày, ấn bao giấy gai trong tay bằng ngón cái, cứ nhìn nàng đăm đăm, “Hửm?” một tiếng đầy sâu xa.
Tiếng hửm này hơi kéo dài âm cuối, mang theo ý thẩm vấn.
Nhụy Bạch Y thấy đau đầu thêm, nàng không biết nên nói thế nào, bèn dứt khoát im lặng luôn.
“Không phải nàng gọi trẫm sao, sao gọi xong lại không nói gì?” Hoàng Phủ Nhuận nhấc áo choàng lên ngồi xuống mép giường. Chàng nhếch mí mắt, đặt bàn tay trên đầu gối, tay bên kia thì siết bao giấy gai.
Một chiếc đèn đồng thắp trên cái bàn cao cạnh chàng. Ánh nến đèn lồng lập loè, tỏa ánh sáng sang phía này, chiếu lên nửa bên mặt đẹp như dao khắc của bạo quân, mày mắt chàng dần lạnh đi.
Thấy tiểu mỹ nhân còn không thành thật giải thích, bàn tay to của Hoàng Phủ Nhuận nâng lên, đặt xuống phần gáy non mịn của nàng, nhẹ nhàng cầm chỗ đó, kéo kéo.
Khóe môi bên trái của chàng nhếch lên, nhưng lại không hề có chút ý cười nào, thần sắc lạnh lẽo tàn nhẫn giống như rắn độc, “Gói đồ này là gì?”
Người đàn ông đưa thứ thuốc trong tay tới trước mắt nàng.
Nhụy Bạch Y cảm thấy chỗ bị bàn tay thô ráp của Hoàng Phủ Nhuận nắm lấy hơi khó chịu, nàng run rẩy, đẩy tay chàng ra.
Hoàng Phủ Nhuận cau mày.
Nhụy Bạch Y tự biết công phu nói phét của nàng chẳng ra gì, cũng lười nói dối, bèn nói thẳng, “Bên trong là thuốc độc.”
Lông mi Hoàng Phủ Nhuận khẽ run.
Thử nghĩ mà xem, tiểu mỹ nhân mà chàng đã ôm hôn mấy hôm rày, hóa ra ngày nào cũng cầm theo một gói thuốc độc, lúc nào cũng chuẩn bị hạ độc giết chàng. Phản ứng đầu tiên của Hoàng Phủ Nhuận hẳn phải là nổi giận hoặc khát máu.
Nếu phải kẻ khác, chàng sẽ lập tức vặn gãy cổ nàng, lột từng miếng da của nàng xuống, thản nhiên nhàn nhã ngồi một bên, nghe nàng kêu thê lương thảm thiết như thể đương hưởng thụ.
Nhưng vào giờ phút này, trước sự cả gan làm loạn, chẳng hề sợ hãi và khuôn mặt thờ ơ thản nhiên của tiểu mỹ nhân, chàng lại chẳng nỡ động vào nàng dẫu chỉ một phân một tấc, dù nàng đã nảy sinh ý định độc ác với chàng.
“Nàng muốn giết trẫm ư?” Bầu không khí trầm lại một lúc lâu, Hoàng Phủ Nhuận mở miệng.
Nhụy Bạch Y: “Không muốn.”
“Vậy tại sao nàng lại mang bao thuốc độc này trên người?” Hoàng Phủ Nhuận bóp chặt bao giấy gai trong tay, bàn tay đang bóp gáy Nhụy Bạch Y thì lại không nỡ tăng thêm lực.
Chàng sợ nhỡ chàng không khống chế được thì sẽ bẻ gãy đóa hoa xinh đẹp yêu kiều trước mặt làm hai nửa, nên chàng còn thả lỏng cổ Nhụy Bạch Y ra.
“Người khác cho thiếp.” Nhụy Bạch Y nói.
“Ai?” Giọng bạo quân lạnh như băng.
“Không nhớ nữa.”
Bên kia trời giá rét, mưa gió sắp đến, bên này lại là gió phẩy hây hây, Nhụy Bạch Y và Hoàng Phủ Nhuận hoàn toàn không cùng một kênh cảm xúc.
Nàng ngồi đó, như thể chỉ phụ trách đẹp là được, mái tóc đen nhánh của nàng đơm một búi tóc tròn phù hợp với thân phận “Kiều phi” tôn quý của nàng, một lọn nhỏ tự nhiên thả trên vai, bám theo đường cong căng phồng nơi ngực nàng rồi uốn lượn tới phần eo mảnh khảnh.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành và dáng người thướt tha ấy làm Hoàng Phủ Nhuận ngắm đến độ ngứa ngáy khó chịu. Chàng muốn nổi sùng nhưng lại không nỡ.
Nhưng gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt như nước, đôi khi còn giống tảng băng của Nhụy Bạch Y cũng khiến Hoàng Phủ Nhuận nổi lên ý nghĩ xấu xa, chàng đột nhiên muốn nhìn thấy những cảm xúc khác trên mặt nàng.
Một số phản ứng như hoảng sợ, run bần bật, khóc rưng rức.
Đến lúc đó chàng lại ôm nàng vào lòng dỗ dành là được.
Tiểu mỹ nhân run như cầy sấy? A, nghĩ đã thấy thú vị.
Khóe môi của bạo quân điện hạ cong lên đầy xấu xa.
“Không nhớ thật ư?” Hoàng Phủ Nhuận hỏi vậy, cúi người xuống nhặt giày thêu của Nhụy Bạch Y lên, tóm bàn chân nhỏ của nàng tròng nó vào.
Lúc đeo giày, tay của Hoàng Phủ Nhuận táy ma táy máy, nhẹ nhàng túm lấy ngón chân Nhụy Bạch Y như thể trừng phạt.
Nhụy Bạch Y nhíu mày, đá văng tay chàng ra.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Lúc này chàng càng muốn nhìn thấy dáng vẻ run bần bật của nàng!
Hoàng Phủ Nhuận dùng phương thức “khiêng” ngang ngược của chàng, đưa tiểu mỹ nhân của chàng tới một chỗ đen thùi lùi, mùi máu tươi ngập tràn khoang mũi.
Con “rắn” cưng của Nhụy Bạch Y cũng bị Cao Tường Hỉ nhét vào trong chén trà, đậy nắp trà ngăn lại theo lệnh của Hoàng Phủ Nhuận.
Hai tiếng sư tử gầm vừa trầm thấp vừa gây chú ý chợt vang lên, đệm cùng tiếng cắn xương răng rắc, và cả một tiếng kêu thảm thiết khiến da đầu người ta tê dại.
Phía cuối bóng tối là hai cái lồng sắt lớn, lồng sắt nhốt hai con sư tử lông đen to lớn dữ tợn, miệng máu răng nanh. Thân hình chúng mập mạp, chúng vẫy vẫy bờm tùy ý, mỡ sệ xuống mấy thước, vừa nhìn đã biết là phường được ăn sung mặc sướng từ nhỏ.
Lúc này hai mắt chúng đỏ sậm, như thể vừa uống máu người, vừa liếm láp thịt người.
Cạnh lồng sắt, xương trắng chất chồng không ít.
Cao Thường Hỉ bưng chén trà trong tay, mỗi bước tiến lên đều phải tranh đấu với nỗi sợ sâu thẳm trong tâm hồn.
Giữa tiến và lùi, cái mạng nhỏ của lão đều lung lay sắp đứt, lão chỉ có thể căng da đầu bước nhanh về phía trước, thầm cầu nguyện hai con sư tử dữ tợn kia nhẵn mặt lão rồi, sẽ không ngộ thương lão khi tẹo nữa được xơi thịt người.
Con rồng nhỏ màu lam trong chén trà trề cái miệng nhỏ.
Trước khi đi vào lồng sắt, Hoàng Phủ Nhuận thả tiểu mỹ nhân gầy đến mức chẳng có bao nhiêu thịt trên vai chàng xuống, nắm khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẫn tâm đẩy mặt nàng sang đối điện với hai con sư tử to dữ tợn.
“Cô gái, nhìn chúng kỹ vào trong khoảng một chén trà đi, nghĩ lại thật cẩn thận xem rốt cuộc nàng có nhớ được kẻ đã đưa bao thuốc cho nàng là ai không.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Thiểu năng trí tuệ à?
—
[HẾT CHƯƠNG 6]
Chàng cào cào tóc Nhụy Bạch Y, cào rối cả tóc nàng.
Nhụy Bạch Y nghiêng nghiêng đầu, né tránh móng vuốt không an phận của Hoàng Phủ Nhuận, giọng điệu ra chiều cạn lời: “Chàng nghĩ sao thì cứ coi là vậy đi.”
“Thừa nhận à?” Hoàng Phủ Nhuận ôm lấy Nhụy Bạch Y từ đằng sau, bao trọn thân hình bé nhỏ của nàng lại, chóp mũi khẽ nhúc nhích, hít mùi hương của nàng vào.
“Thừa nhận cái gì?” Nhụy Bạch Y nghe anh chàng này diễn kịch xong thì hơi mệt mỏi. Nàng lười nói lại Hoàng Phủ Nhuận, đẩy chàng ra đứng dậy, muốn lên giường nằm một lát.
Hoàng Phủ Nhuận lại nhấc nàng lên, khiêng lên vai mình, cong môi đầy xấu xa, “Trẫm ghét nhất là người khác nói dối trẫm. Cô gái, xem trẫm trừng phạt nàng thế nào đi.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Sao Ngụy Nhuận chuyển thế lại có tính tình kì cục thế này.
Nàng đột nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn.
“Chàng thả thiếp xuống trước đã.” Nhụy Bạch Y đấm một cú lên lưng Hoàng Phủ Nhuận.
“Sao, sợ à?” Hoàng Phủ Nhuận cười xấu xa.
“Vâng, thiếp sợ.” Nhụy Bạch Y phối hợp với cái tính hay diễn trò của chàng. Nàng nỗ lực nói với bản thân, bây giờ cái tên này đang lịch kiếp, không hoàn toàn là chính chàng, nàng không so đo với chàng, chờ chàng lịch kiếp xong, nàng lại tìm chàng tính sổ.
Hoàng Phủ Nhuận nhếch mày, đắc ý trong lòng, nhẹ nhàng ném tiểu mỹ nhân lên chiếc giường mềm mại. Chàng ngồi xổm xuống cởi chiếc giày thêu trên bàn chân nhỏ của nàng ra, nhéo một cái. Chàng trèo lên giường kéo tiểu mỹ nhân vào lòng, lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Làm sao vậy?”
Hai người dán sát gần nhau quá, Nhụy Bạch Y cứ cảm thấy tiếp theo Hoàng Phủ Nhuận sẽ làm gì đấy, nàng chống bả vai chàng lại theo bản năng.
Hoàng Phủ Nhuận lại thuận thế cầm tay nàng sang, nắm tay nàng đặt lên ngực mình. Hoàng Phủ Nhuận nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, như thể đang nín nhịn điều gì, giọng chàng khàn đi, “Cô gái, trẫm hận không thể đào tim ra cho nàng.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng cảm thấy nàng đừng nói nữa vẫn hơn.
“Cho dù nàng được nước Ô Tang phái tới quyến rũ trẫm, trẫm cũng chịu. Chỉ cần về sau nàng thật lòng thật tâm làm người của trẫm, không còn liên hệ gì với nước Ô Tang kia nữa, thì trẫm có thể bảo đảm nàng được vinh hoa chiều chuộng cả đời. Nàng muốn trăng muốn sao, trẫm đều có thể hái cho nàng.” Hoàng Phủ Nhuận nhéo phần giữa môi mềm mại của Nhụy Bạch Y, hôn lên đầy tình cảm.
Bạo quân bóp mặt nàng, ép về giữa, lại nói: “Nếu như nàng không nghe lời, còn dây dưa không rõ với nước Ô Tang, trẫm sẽ chém tay nàng, khoét mắt nàng, ném da thịt nàng cho hai thằng con trai béo của trẫm ăn!”
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của người đàn ông biến đổi từ thâm tình thành độc ác, phát ra ánh sáng nguy hiểm.
Nhụy Bạch Y lẳng lặng nhìn chàng, không hề phản ứng.
Trong mắt Hoàng Phủ Nhuận, chàng lại tưởng nàng bị lời chàng nói dọa sợ, ngươi xem khuôn mặt nhỏ kia tái trắng đi vì sợ kìa. Nàng ngước đôi mắt trông mong nhìn chàng, vừa nhỏ yếu lại vừa bất lực. Trái tim Hoàng Phủ Nhuận siết lại, chàng hơi hối hận vì đã để lộ bộ mặt tàn bạo máu tanh của mình với nàng.
Chàng bưng khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẹ nhàng dán lên. Chàng vén tóc mai nàng qua sau tai, dịu giọng nói: “Bé con, nãy ta đã làm nàng sợ rồi nhỉ, sao trẫm nỡ đối xử với nàng như vậy. Nhưng nếu nàng mà không nghe lời, một ngày kia phản bội trẫm, trẫm sẽ không nhẹ tay với nàng đâu.”
Con rồng nhỏ màu lam bò ra từ trong góc tường, che đầu trừng mắt nhìn họ, sắp tê rần hết xương vì anh Thái Tử gia đang bị xương cốt bạo quân bám vào người kia.
Nó xoa xoa chỗ da gà đang nổi lên, chui vào cái ổ nhỏ được Cao Thường Hỉ trải bông mềm cho nó, cuộn tròn lại, lăn ra ngủ khò khò.
Cổ áo bằng lông tơ của Nhụy Bạch Y bị Hoàng Phủ Nhuận cởi ra, cổ áo bằng vải bông bên trong cũng bị chàng kéo rộng. Hoàng Phủ Nhuận cuốn một lọn tóc tơ của nàng quanh ngón tay khớp xương rõ ràng, thưởng thức nó, nói: “Nàng phải mau khỏi đi.”
Người đàn ông lướt qua rồi ngừng, buộc lại quần áo cho nàng, buông nàng ra rồi đứng dậy, chuẩn bị gọi người dâng cơm cho nàng.
Chàng ghi nhớ mục tiêu nuôi tiểu mỹ nhân mập mạp trắng trẻo trong lòng từng giờ từng khắc, nhưng khi đuôi long bào to rộng kia trượt xuống khỏi giường, chàng nghe thấy tiếng một vật nhỏ rơi xuống mặt đất.
Hoàng Phủ Nhuận xoay người, cúi đầu nhìn lại. Đó là một thứ đồ…… được bọc trong giấy gai.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng chống tay lên giường ngồi dậy, gọi một tiếng “Bệ hạ”.
Hoàng Phủ Nhuận nhìn nàng một cái, cong người nhặt gói đồ kia lên.
Vừa mới nhặt lên, Nhụy Bạch Y lại gọi chàng một tiếng “Bệ hạ” nữa.
Hoàng Phủ Nhuận nhướng mày, ấn bao giấy gai trong tay bằng ngón cái, cứ nhìn nàng đăm đăm, “Hửm?” một tiếng đầy sâu xa.
Tiếng hửm này hơi kéo dài âm cuối, mang theo ý thẩm vấn.
Nhụy Bạch Y thấy đau đầu thêm, nàng không biết nên nói thế nào, bèn dứt khoát im lặng luôn.
“Không phải nàng gọi trẫm sao, sao gọi xong lại không nói gì?” Hoàng Phủ Nhuận nhấc áo choàng lên ngồi xuống mép giường. Chàng nhếch mí mắt, đặt bàn tay trên đầu gối, tay bên kia thì siết bao giấy gai.
Một chiếc đèn đồng thắp trên cái bàn cao cạnh chàng. Ánh nến đèn lồng lập loè, tỏa ánh sáng sang phía này, chiếu lên nửa bên mặt đẹp như dao khắc của bạo quân, mày mắt chàng dần lạnh đi.
Thấy tiểu mỹ nhân còn không thành thật giải thích, bàn tay to của Hoàng Phủ Nhuận nâng lên, đặt xuống phần gáy non mịn của nàng, nhẹ nhàng cầm chỗ đó, kéo kéo.
Khóe môi bên trái của chàng nhếch lên, nhưng lại không hề có chút ý cười nào, thần sắc lạnh lẽo tàn nhẫn giống như rắn độc, “Gói đồ này là gì?”
Người đàn ông đưa thứ thuốc trong tay tới trước mắt nàng.
Nhụy Bạch Y cảm thấy chỗ bị bàn tay thô ráp của Hoàng Phủ Nhuận nắm lấy hơi khó chịu, nàng run rẩy, đẩy tay chàng ra.
Hoàng Phủ Nhuận cau mày.
Nhụy Bạch Y tự biết công phu nói phét của nàng chẳng ra gì, cũng lười nói dối, bèn nói thẳng, “Bên trong là thuốc độc.”
Lông mi Hoàng Phủ Nhuận khẽ run.
Thử nghĩ mà xem, tiểu mỹ nhân mà chàng đã ôm hôn mấy hôm rày, hóa ra ngày nào cũng cầm theo một gói thuốc độc, lúc nào cũng chuẩn bị hạ độc giết chàng. Phản ứng đầu tiên của Hoàng Phủ Nhuận hẳn phải là nổi giận hoặc khát máu.
Nếu phải kẻ khác, chàng sẽ lập tức vặn gãy cổ nàng, lột từng miếng da của nàng xuống, thản nhiên nhàn nhã ngồi một bên, nghe nàng kêu thê lương thảm thiết như thể đương hưởng thụ.
Nhưng vào giờ phút này, trước sự cả gan làm loạn, chẳng hề sợ hãi và khuôn mặt thờ ơ thản nhiên của tiểu mỹ nhân, chàng lại chẳng nỡ động vào nàng dẫu chỉ một phân một tấc, dù nàng đã nảy sinh ý định độc ác với chàng.
“Nàng muốn giết trẫm ư?” Bầu không khí trầm lại một lúc lâu, Hoàng Phủ Nhuận mở miệng.
Nhụy Bạch Y: “Không muốn.”
“Vậy tại sao nàng lại mang bao thuốc độc này trên người?” Hoàng Phủ Nhuận bóp chặt bao giấy gai trong tay, bàn tay đang bóp gáy Nhụy Bạch Y thì lại không nỡ tăng thêm lực.
Chàng sợ nhỡ chàng không khống chế được thì sẽ bẻ gãy đóa hoa xinh đẹp yêu kiều trước mặt làm hai nửa, nên chàng còn thả lỏng cổ Nhụy Bạch Y ra.
“Người khác cho thiếp.” Nhụy Bạch Y nói.
“Ai?” Giọng bạo quân lạnh như băng.
“Không nhớ nữa.”
Bên kia trời giá rét, mưa gió sắp đến, bên này lại là gió phẩy hây hây, Nhụy Bạch Y và Hoàng Phủ Nhuận hoàn toàn không cùng một kênh cảm xúc.
Nàng ngồi đó, như thể chỉ phụ trách đẹp là được, mái tóc đen nhánh của nàng đơm một búi tóc tròn phù hợp với thân phận “Kiều phi” tôn quý của nàng, một lọn nhỏ tự nhiên thả trên vai, bám theo đường cong căng phồng nơi ngực nàng rồi uốn lượn tới phần eo mảnh khảnh.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành và dáng người thướt tha ấy làm Hoàng Phủ Nhuận ngắm đến độ ngứa ngáy khó chịu. Chàng muốn nổi sùng nhưng lại không nỡ.
Nhưng gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt như nước, đôi khi còn giống tảng băng của Nhụy Bạch Y cũng khiến Hoàng Phủ Nhuận nổi lên ý nghĩ xấu xa, chàng đột nhiên muốn nhìn thấy những cảm xúc khác trên mặt nàng.
Một số phản ứng như hoảng sợ, run bần bật, khóc rưng rức.
Đến lúc đó chàng lại ôm nàng vào lòng dỗ dành là được.
Tiểu mỹ nhân run như cầy sấy? A, nghĩ đã thấy thú vị.
Khóe môi của bạo quân điện hạ cong lên đầy xấu xa.
“Không nhớ thật ư?” Hoàng Phủ Nhuận hỏi vậy, cúi người xuống nhặt giày thêu của Nhụy Bạch Y lên, tóm bàn chân nhỏ của nàng tròng nó vào.
Lúc đeo giày, tay của Hoàng Phủ Nhuận táy ma táy máy, nhẹ nhàng túm lấy ngón chân Nhụy Bạch Y như thể trừng phạt.
Nhụy Bạch Y nhíu mày, đá văng tay chàng ra.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Lúc này chàng càng muốn nhìn thấy dáng vẻ run bần bật của nàng!
Hoàng Phủ Nhuận dùng phương thức “khiêng” ngang ngược của chàng, đưa tiểu mỹ nhân của chàng tới một chỗ đen thùi lùi, mùi máu tươi ngập tràn khoang mũi.
Con “rắn” cưng của Nhụy Bạch Y cũng bị Cao Tường Hỉ nhét vào trong chén trà, đậy nắp trà ngăn lại theo lệnh của Hoàng Phủ Nhuận.
Hai tiếng sư tử gầm vừa trầm thấp vừa gây chú ý chợt vang lên, đệm cùng tiếng cắn xương răng rắc, và cả một tiếng kêu thảm thiết khiến da đầu người ta tê dại.
Phía cuối bóng tối là hai cái lồng sắt lớn, lồng sắt nhốt hai con sư tử lông đen to lớn dữ tợn, miệng máu răng nanh. Thân hình chúng mập mạp, chúng vẫy vẫy bờm tùy ý, mỡ sệ xuống mấy thước, vừa nhìn đã biết là phường được ăn sung mặc sướng từ nhỏ.
Lúc này hai mắt chúng đỏ sậm, như thể vừa uống máu người, vừa liếm láp thịt người.
Cạnh lồng sắt, xương trắng chất chồng không ít.
Cao Thường Hỉ bưng chén trà trong tay, mỗi bước tiến lên đều phải tranh đấu với nỗi sợ sâu thẳm trong tâm hồn.
Giữa tiến và lùi, cái mạng nhỏ của lão đều lung lay sắp đứt, lão chỉ có thể căng da đầu bước nhanh về phía trước, thầm cầu nguyện hai con sư tử dữ tợn kia nhẵn mặt lão rồi, sẽ không ngộ thương lão khi tẹo nữa được xơi thịt người.
Con rồng nhỏ màu lam trong chén trà trề cái miệng nhỏ.
Trước khi đi vào lồng sắt, Hoàng Phủ Nhuận thả tiểu mỹ nhân gầy đến mức chẳng có bao nhiêu thịt trên vai chàng xuống, nắm khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẫn tâm đẩy mặt nàng sang đối điện với hai con sư tử to dữ tợn.
“Cô gái, nhìn chúng kỹ vào trong khoảng một chén trà đi, nghĩ lại thật cẩn thận xem rốt cuộc nàng có nhớ được kẻ đã đưa bao thuốc cho nàng là ai không.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Thiểu năng trí tuệ à?
—
[HẾT CHƯƠNG 6]
Bình luận facebook