• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỖI LẦN THỊ TẨM, TA ĐỀU ĐẾN THÁNG (6 Viewers)

  • Chương 7

Ngày hôm sau, khi ta cả người
[email protected] trụi lăn xuống giường, phiền toái tìm tới.



Tiêu Thời Vân bởi vì muốn sắc phong ta làm quý phi mà tranh cãi với triều thần, bọn họ đều nhất trí cho rằng xuất thân của ta bần hàn, tài đức không xứng với chức vị.



Lúc hắn trở về, tức giận chửi ầm lên, "Mẹ kiếp tài đức với chả chức vị, nhân phẩm của một người cùng với xuất thân của người đó liên quan khỉ khô gì đến nhau, ta sống chó như vậy, không phải vẫn làm hoàng đế sao!"



Ta vội vàng vuốt lưng cho hắn, "Không đáng tự mắng chính mình, việc này phải từ từ mưu tính."



Bởi vì ta và Tiêu Thời Vân có mục tiêu giống nhau, ta làm Thái Hậu, hắn phải làm Thái Thượng Hoàng.



Ta cùng hắn cần một hài tử.



Nhưng nửa đời trước Tiêu Thời Vân không thèm cố gắng, cũng không khiến bất cứ ai si cuồng vì hắn, hiện giờ dưới gối không có hài tử, hai người chúng ta chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày.



Tiêu Thời Vân bắt đầu bận đến mức chân không chạm đất, vừa phải xử lý triều chính, vừa vội vàng tìm kiếm một người để nhận làm hài tử.



Đôi khi ta chờ hắn đến sau nửa đêm, buồn ngủ đến mức đầu cắm xuống đất, hắn mới mang theo một thân sương sớm từ bên ngoài trở về.



"Nếu không tự mình sinh một đứa đi?” Ta đề nghị, "Tự minh sinh hẳn là đơn giản hơn nhận nuôi một chút, dù sao cũng không có nhà ai bằng lòng đưa hài tử của mình vào trong cung, lại còn để một nhân vật nhỏ bé như ta nuôi dưỡng."



Tiêu Thời Vân ôm lấy ta nói: "Nếu vậy sẽ phải đợi 10 tháng nữa, phút cuối cùng nàng còn phải đi qua quỷ môn quan một chuyến, Xuân Anh à, đời này trẫm chỉ hứng thú với mỗi mình nàng, nàng khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì."



Ta nói giỡn, "Nếu có một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần nhìn trúng chàng, chàng còn có thể nói với ta những lời này, ta nhất định sẽ tin."



Vừa nói xong, ngày hôm sau, cung nữ nói cho ta, Tiêu Thời Vân đi tìm Hoàng quý phi, đêm nay không đến.



Ta không có phản ứng gì, lại vẫn có người truyền tin tức đến lỗ tai ta: Nhà ngoại của Hoàng quý phi ở tiền triều lập công lớn, đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, Tiêu Thời Vân không thể không đi.



Vì thế đêm nay ta nghỉ ngơi sớm.



Hôm sau, ta tỉnh dậy rất sớm, rõ ràng là trời nóng nực, bên cạnh thiếu một người, lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.



Sắc trời còn sớm, một mảnh tối om. Trong viện không có một bóng người, ta mặc quần áo, kẽo kẹt, mở cánh cửa Tiểu Tước Cung ra.



Vốn định ngồi trên thềm đá một lát cho tỉnh ngủ, vừa quay đầu, đột nhiên phát hiện một bóng đen ngồi thù lù ở bậc thang, hai tròng mắt đen thui nhìn chằm chằm vào ta.



Ta cứng đờ cả người, cơ thể vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi xổm, sau đó lập tức há miệng hét ầm lên: "Aaaaa... Quỷ aaaaa..."



Người kia vội vàng vọt tới bịt miệng ta lại, "Suỵt! Nàng muốn hét cho cả làng cả xóm biết trẫm chạy đến chỗ này sao?"



Ta ngừng thở, thấy rõ người đến là Tiêu Thời Vân.



Tay áo hắn ướt nhẹp, có thể thấy đã đợi ở bên ngoài khá lâu.



Ta tránh khỏi bàn tay to của hắn, hỏi: "Chàng không ngủ được ra ngoài này trợn mắt ngắm đại bàng à?"



Tiêu Thời Vân ngáp một cái, không giấu được sự mệt mỏi, "Trẫm đi đâu cũng có người nhìn chằm chằm, chỉ có nơi này của nàng là thanh tịnh. Nhưng mà thấy nàng ngủ, không nhẫn tâm gọi nàng."



Ta chua xót hỏi: "Hoàng quý phi đâu? Người ta có thể thả chàng đi sao?"



Tiêu Thời Vân xoay cổ tay đau nhức, kéo ta vào Tiểu Tước Cung, "Sáng mai Hoàng quý phi phải đi gặp Hoàng hậu, cả đêm chuẩn bị bản thảo."



Hẳn là bản thảo mắng chửi người...



Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, đông đảo đại thần không đấu lại được Tiêu Thời Vân, tất cả đều ngậm miệng.



Lúc này, ta đã có thai ba tháng.



Ngày ta được phong làm Quý phi, Tiêu Thời Vân thưởng cho không ít đồ vật, trong đó có một cái khóa trường mệnh, chữ phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò.



Dáng vẻ Vương công công vui mừng tự hào nói: "Đây là Hoàng thượng tự mình khắc."



Ta lầm bầm: "Biết ngay là hắn mà, cũng chỉ có hắn mới làm ra loại chuyện nhảm nhí này, đồ vật mang trên người cả đời, không thể làm cẩn thận một chút sao..."



Vương công công mỉm cười, rất nhanh cáo lui.



Ngày đó khi Tiêu Thời Vân đến, uống đến say khướt, đầu đập vào cửa lớn của Tiểu Tước Cung, đập ra cục u to bằng cái chén.



Ta bảo hắn đi vào, hắn đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích mà lải nhải: "Xuân Anh à, trẫm cho dù phải bò cũng muốn bò đến gặp nàng. Nàng xem, trẫm bò đến rồi... Ai cũng không cản được, không cản được..."



Nói một hồi, hắn mang theo giọng mũi, che mặt thở ra một hơi, "Nàng đừng chê cười trẫm..."



Ta nhịn cười, muốn đi qua đỡ hắn.



Tiêu Thời Vân giống như bị phỏng, vội vàng kéo dãn khoảng cách, "Xuân Anh à, đừng chạm vào trẫm, chân của trẫm như đang đi trên mây, đừng để mình bị thương..."



Ta nhìn hắn thất tha thất thểu mà vịn cửa đi vào, bước một bước lắc lư ba cái, cuối cùng ngã xuống trên đệm giường.



Dưới ánh đèn mới nhìn thấy trên quần áo hắn dính đầy bùn nước, có lẽ ngã không hề ít.



Ta thò lại gần, nói: "Tiêu Thời Vân, sao chàng toàn làm mấy chuyện hoang đường thế?"



Tiêu Thời Vân híp mắt, hai con ngươi tràn đầy men say, "Không hoang đường, các nàng sẽ nuốt chửng trẫm mất."



Hắn mở bàn tay ra, thở dài, "Trẫm phải lấy về mới được, tất cả những thứ thuộc về Tiêu thị, đều phải lấy về không sót một thứ gì. Những người bọn họ đưa vào cung, trẫm không muốn chạm vào... Nhưng nàng không giống như vậy, nàng là người của trẫm..."



Đúng vậy, năm đó ta một thân một mình chạy vào kinh thành, trong lúc vô tình cứu hắn một mạng, nhưng Tiêu Thời Vân lại ghi tạc trong lòng.



Ta ngồi cách hắn không xa, nghiêng đầu nhìn hắn: "Hóa ra là chàng lợi dụng ta..."



Tiêu Thời Vân lắc đầu nguầy nguậy, bộ dáng vội vã như thể chậm một giây thôi là không thể nói được nữa, "Xuân Anh, nàng đừng hiểu lầm... Ta muốn cùng nàng chung sống hạnh phúc... Nàng đừng dọa ta sợ, ta tỉnh rượu mất."



"Còn uống nữa không?"



Tiêu Thời Vân lắc đầu, "Không dám..."



Ngày tốt như vậy, Tiêu Thời Vân lại ôm ta kể chuyện trên trời dưới biển cả một đêm, hắn nói sẽ có thêm mấy nữ nhân tiến cung, bảo ta cách xa các nàng một chút, hắn rất nhanh sẽ giải quyết chuyện này.



Tiêu Thời Vân chỉ là thoạt nhìn thì vô tâm không phổi, nhưng trên thực tế, ai mà biết được?



Lúc hai mắt sắp ríu lại, ta mơ mơ màng màng hỏi hắn, mười năm sau hắn sẽ có bộ dáng như nào.



Tiêu Thời Vân nghiêm túc nói: "Không có đám u ác tính kia, chính trị trong sạch, trời yên biển lặng, trẫm sẽ có một thê một tử, một vài hiền thần, hạ triều ôm hài tử xem hí kịch, đi thả diều, lại bốc trong đám đại thần một người làm phu tử dạy cho hài tử của chúng ta, thời gian rảnh rồi trẫm đều sẽ ở bên cạnh nàng."



Sau đó, Tiểu Tước Cung bị rào thành tường đồng vách sắt, ta không có việc gì làm chỉ có thể đi dạo trong sân, nghe nói có mấy tú nữ mới vào cung, người sau đẹp hơn người trước, bệnh cũ của ta lại tái phát, cầm tranh chân dung của các nàng đánh giá từng bức một.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom