Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23: Từ Châu Phàm
《Hai tuần của thần tượng》là chương trình được thực hiện bởi một đài truyền hình cực kỳ có tiếng trong nước, tổng cộng có bốn vị khách mời. Thông qua các góc nhìn khác nhau của ống kính có thể thấy được cuộc sống hàng ngày của một ngôi sao, mùa một của chương trình này cực kỳ hot, còn thành công nâng đỡ tất cả các khách mời.
Mùa thứ hai vốn đã sớm chốt danh sách mời bao gồm: diễn viên trẻ Tôn Á với danh tiếng và thành tích phòng vé đều không tồi, còn có nam chính của bộ IP lớn năm ngoái 《Đom đóm rừng rậm》Phỉ Minh nữa. Phỉ Minh là một rapper, các bài hát của người này quanh năm liên tục dẫn dầu các bàng xếp hạng Âm nhạc, độ nổi tiếng luôn luôn cao ngất. Còn có một vị khách khác là ngôi sao Hàn Quốc Phác Tố Mẫn vẫn luôn hoạt động trong giới giải trí Trung Quốc, đồng thời cũng là vị thần tượng duy nhất đã kết hôn trong chương trình.
Nhưng mãi đến tận lúc chuẩn bị khởi quay, vị trí của Tôn Á lại đột xuất bị đổi thành một nghệ sĩ vừa mới ra mắt có tên là Từ Châu Phàm. Bởi vì mức độ quan tâm cũng như phủ sóng của chương trình này luôn rất cao, thế nên người kia dù chưa quay chính thức đã trở nên nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều người hỏi không biết cái cậu này là ai, nhưng đến lúc đi tìm thông tin thì cũng chỉ có một cái tên như vậy mà thôi, đến cả một tấm hình cũng không có. Trong lúc nhất thời những lời đồn đại và suy đoán của cư dân mạng đều đang dần dần ủ men.
Coi như là người trong giới, cũng đã bắt đầu đồ đoán rằng một tên nhãi ranh vắt mũi còn chưa sạch lại có thể đoạt được đi miếng ăn trong miệng Tôn Á, vậy thì chắc hẳn phía sau còn ẩn giấu người nào đó, cái giới này xưa này chính là như vậy từ chuyện của Trần Vận lần trước đã không còn gì phải bàn cãi nữa.
Lục Ninh lại đối với chuyện của người khác không cảm thấy hứng thú lắm, mãi đến tận khi nhận được thông báo của tổ chương trình, cậu mới có chút không kịp chuẩn bị.
Bởi vì Từ Châu Phàm và Lục Ninh cùng ở Bắc Kinh, cho nên tổ chương tình mới sắp xếp cho bọn họ quay cùng nhau. Những người khác như Phác Tố Mẫn vẫn quay ở Seoul và Phỉ Minh sẽ quay ở Thượng Hải, tổ chương trình sắp xếp cuộc sống khác nhau của các ngôi sao dựa theo trình tự cắt nối rồi biên tập, mỗi một người đều được bố trí đạo diễn và nhân viên công tác riêng, đây cũng là hình thức phát sóng quen thuộc của loại chương trình giải trí như thế này.
Bởi vì Lục Ninh là tiền bối, cho nên Từ Châu Phàm sẽ lại nhà ở cậu ở.
Nhân viên thậm chí còn đã thuê phòng ở tầng trên nhà cậu cho cậu ta dùng.
Lục Ninh lúc vừa bắt đầu có hơi căng thẳng, mãi cho đến khi đạo diễn được phân đến phụ trách, cố gắng hỏi cậu một cách uyển chuyển rằng, “Cậu không còn căn nhà nào nữa sao?”
Vị đạo diễn được phân đến này tên là Chương Giai Văn năm nay chừng ba mươi tuổi, nghe nói là người nhà của một vị lãnh đạo nào đó, có điều chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến tài hoa của người này, bằng không cũng sẽ không trở nên nổi tiếng trong một chương trình đang hot như vậy. Anh ta có hàng ria mép kiểu văn nghệ, khi cười rộ lên rất có cảm giác thân thiện.
Chương Giai Văn hoàn toàn không ngờ được là một vị lưu lượng tiểu sinh lại có thể ở trong một căn nhà nhỏ như vậy. Anh ta đã từng quay không ít các show giải trí, ngôi sao nhà người ta ai mà chẳng có biệt thự lớn, người nào người nấy mà không phải kiểu biệt thự được thiết kế nọ kia, Lục Ninh ở một nơi như thế này lại càng tạo nên sự khác biệt.
Sau đó chính anh ta cũng cảm thấy đây coi như là một điểm thu hút, cho nên cũng không kiên trì nhiều nữa, thế nhưng có không ít nhân viên trong lòng lại thầm mắng Lục Ninh đang giả nghèo.
Đây đúng là tâm lý hận thù đối với những người giàu có điển hình rồi.
Lục Ninh từ nhỏ cũng không phải là đứa trẻ hay tiêu tiền lung tung, cho dù sau này có tiền rồi cậu vẫn giữ thói quen tích góp. Giống như những dãy số không trên thẻ ngân hàng càng ngày càng nhiều thì càng có thêm cảm giác an toàn vậy.
Có lẽ nếu đến một ngày cái giới này không còn đất dung thân cho cậu nữa, Lục Ninh cũng sẽ không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh không xu dính túi.
Căn chung cư này cậu đã mua khi vừa mới thành danh, dù sao rồi cũng phải đến bước này nên cứ mua thôi.
Tiền của cậu tích góp mỗi tháng đều sẽ gửi một ít cho mẹ và cha dượng, cũng có lúc sẽ gửi cho cậu em trai Lý Đường kia một ít có điều đứa nhỏ kia xưa nay đều không chịu nhận.
Thực ra Lục Ninh cảm thấy cuộc sống riêng của cậu không có gì đáng xem, cậu chính là kiểu người cả ngày chỉ ăn và ngủ ngay cả cửa cũng không muốn bước ra, cả năm cả tháng cứ nằm ì một chỗ lướt weibo cũng được nữa là. Chắc không chỉ quay mỗi cảnh cậu đang lướt weibo cho tất cả mọi người xem đâu nhỉ.
Mãi đến tận khi Từ Châu Phàm đến.
Đó là lần đầu tiên Lục Ninh nhìn thấy người này.
Bên ngoài trời mưa rả rích, bầu không khí thực sự ẩm ướt.
Đó là một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, cao hơn cả Lục Ninh, ngũ quan anh tuấn đẹp trai ngời ngời, góc cạnh sắc nét, trên tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai màu xanh lam sáng lấp lánh, lúc nhìn người khác lại toát lên vẻ kiêu căng khó thuần.
Khi cậu ta đến nơi còn bị dầm mưa một chút, thành ra tóc tai ướt nhẹp, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dáng vẻ có hơi nhếch nhác nhưng lại không làm tổn hại đến sự đẹp trai của người này một chút nào. Lục Ninh dẫn người vào nhà, còn đưa khăn mặt cho cậu ta rồi nhỏ giọng nói, bây giờ đang quay rồi đấy.
Từ Châu Phàm thoáng liếc nhìn về phía mấy người nhân viên cùng quay phim phía sau Lục Ninh ở cách đó không xa, nhẹ giọng cười rồi lại ghé vào bên tai cậu, nói: “Không sao đâu.”
Sau đó, Lục Ninh lại nghe thấy cậu ta hỏi rằng, “Đàn anh quên mất em rồi sao?”
“Cậu là?”
Lục Ninh thật sự không nhớ ra được chuyện mình có quen biết với cậu trai này, nếu như quen biết thì sao lại không có chút ấn tượng nào như thế này.
Từ Châu Phàm cười đấy, nhưng ánh mắt lại toát lên sự u ám, chiếc khuyên tai màu xanh lam sáng lấp lánh có phần chói mắt.
“Không sao đâu, đàn anh lúc đó có rất nhiều người yêu thích, sao có thể nhớ ra em được.”
Lục Ninh nở nụ cười lúng túng, không biết nên nói cái gì.
Từ Châu Phàm hỏi một câu tùy ý, “Khi đến đây em lại không mang theo quần áo, bên ngoài trời đổ mưa nên giờ bị ướt hết cả. Ở đây có quần áo nào để thay không anh?” Người này bẩm sinh tay dài chân dài tỉ lệ cơ thể cũng chuẩn, dáng Lục Ninh thấp hơn cậu ta một chút, quần áo thì không hẳn là mặc vừa được nhưng cậu vẫn đi đến tước tủ quần áo rồi mở ra, kết quả là quần áo bên trong tủ lại đổ xuống thành một đống.
Lục Ninh chỉnh lại tóc tai, những sợi tóc đen vểnh lên giữa những kẻ ngón tay của cậu, trên khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên lại ửng đỏ.
“Mấy cái này… thật ra tôi cũng chưa từng mặc đâu…”
Khóe miệng của Từ Châu Phàm giật giật, tạm tin vào câu chuyện hoang đường của Lục Ninh.
Cậu bới ra từ trong đồng quần áo một bộ đồ nhàu nhĩ, nhìn qua như hàng bán ngoài vỉa hè.
Kết quả lại nghe thấy một tiếng nói nho nhỏ đầy kiêu ngạo vang lên: “Là nhãn hiệu đáng giá mấy trăm triệu, người khác tôi cũng không cho mượn đâu!”
Từ Châu Phàm: …
Anh quay phim: …
Lục Ninh: Mặt nghi hoặc. jpg
Khóe miệng Từ Châu Phàm lại giật một cái, hỏi, “Có bàn là không?”
Sau đó là tự mình ra tay.
Cậu ta đi vào phòng thay đồ là quần áo, bộ đồ này là kiểu thể thao mặc vào cũng không ảnh hưởng gì, nhìn qua còn đẹp trai rạng ngời.
“Buổi tối em ngủ ở đâu? Từ Châu Phàm hỏi.
Lục Ninh chỉ chỉ vào ghế sopha一一”Nhà tôi chỉ có mỗi một phòng ngủ thôi, còn một căn phòng khác tôi đã cải tạo thành phòng đọc sách rồi…”
Cho nên Lâm Tuyết Như mới thường châm chọc Lục Ninh là EQ thấp, những lúc thế này không phải nên nói mình ngủ ghế sopha còn nhường giường cho khách hay sao?
Từ Châu Phàm chỉ vào phòng ngủ, đôi mắt nhìn Lục Ninh đầy u tối, lông mày của cậu ta hơi khẽ nhướn lên, cười như không cười.
Nếu như có một cô gái, hẳn là mặt sẽ đỏ cả lên tim cũng đập loạn lên rồi.
“Chúng ta cùng ngủ chung nhé, em chưa ngủ ở sopha bao giờ.”
Cuối cùng Lục Ninh cũng đành phải thỏa hiệp.
Cậu cảm thấy Hạ tiên sinh từ sáng đến tối chắc là bận lắm, mà cho dù không bận cũng sẽ theo dõi các bản tin về thời sự hoặc tài chính kinh tế, làm sao có thể xem loại chương trình giải trí như thế này được, thế nên cho dù có phát sóng chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Cho nên đợi đến khi chương trình lên sóng kim chủ nhìn thấy rồi, đã là câu chuyện tiếp theo sau đó.
《Hai tuần của thần tượng》là chương trình được thực hiện bởi một đài truyền hình cực kỳ có tiếng trong nước, tổng cộng có bốn vị khách mời. Thông qua các góc nhìn khác nhau của ống kính có thể thấy được cuộc sống hàng ngày của một ngôi sao, mùa một của chương trình này cực kỳ hot, còn thành công nâng đỡ tất cả các khách mời.
Mùa thứ hai vốn đã sớm chốt danh sách mời bao gồm: diễn viên trẻ Tôn Á với danh tiếng và thành tích phòng vé đều không tồi, còn có nam chính của bộ IP lớn năm ngoái 《Đom đóm rừng rậm》Phỉ Minh nữa. Phỉ Minh là một rapper, các bài hát của người này quanh năm liên tục dẫn dầu các bàng xếp hạng Âm nhạc, độ nổi tiếng luôn luôn cao ngất. Còn có một vị khách khác là ngôi sao Hàn Quốc Phác Tố Mẫn vẫn luôn hoạt động trong giới giải trí Trung Quốc, đồng thời cũng là vị thần tượng duy nhất đã kết hôn trong chương trình.
Nhưng mãi đến tận lúc chuẩn bị khởi quay, vị trí của Tôn Á lại đột xuất bị đổi thành một nghệ sĩ vừa mới ra mắt có tên là Từ Châu Phàm. Bởi vì mức độ quan tâm cũng như phủ sóng của chương trình này luôn rất cao, thế nên người kia dù chưa quay chính thức đã trở nên nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều người hỏi không biết cái cậu này là ai, nhưng đến lúc đi tìm thông tin thì cũng chỉ có một cái tên như vậy mà thôi, đến cả một tấm hình cũng không có. Trong lúc nhất thời những lời đồn đại và suy đoán của cư dân mạng đều đang dần dần ủ men.
Coi như là người trong giới, cũng đã bắt đầu đồ đoán rằng một tên nhãi ranh vắt mũi còn chưa sạch lại có thể đoạt được đi miếng ăn trong miệng Tôn Á, vậy thì chắc hẳn phía sau còn ẩn giấu người nào đó, cái giới này xưa này chính là như vậy từ chuyện của Trần Vận lần trước đã không còn gì phải bàn cãi nữa.
Lục Ninh lại đối với chuyện của người khác không cảm thấy hứng thú lắm, mãi đến tận khi nhận được thông báo của tổ chương trình, cậu mới có chút không kịp chuẩn bị.
Bởi vì Từ Châu Phàm và Lục Ninh cùng ở Bắc Kinh, cho nên tổ chương tình mới sắp xếp cho bọn họ quay cùng nhau. Những người khác như Phác Tố Mẫn vẫn quay ở Seoul và Phỉ Minh sẽ quay ở Thượng Hải, tổ chương trình sắp xếp cuộc sống khác nhau của các ngôi sao dựa theo trình tự cắt nối rồi biên tập, mỗi một người đều được bố trí đạo diễn và nhân viên công tác riêng, đây cũng là hình thức phát sóng quen thuộc của loại chương trình giải trí như thế này.
Bởi vì Lục Ninh là tiền bối, cho nên Từ Châu Phàm sẽ lại nhà ở cậu ở.
Nhân viên thậm chí còn đã thuê phòng ở tầng trên nhà cậu cho cậu ta dùng.
Lục Ninh lúc vừa bắt đầu có hơi căng thẳng, mãi cho đến khi đạo diễn được phân đến phụ trách, cố gắng hỏi cậu một cách uyển chuyển rằng, “Cậu không còn căn nhà nào nữa sao?”
Vị đạo diễn được phân đến này tên là Chương Giai Văn năm nay chừng ba mươi tuổi, nghe nói là người nhà của một vị lãnh đạo nào đó, có điều chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến tài hoa của người này, bằng không cũng sẽ không trở nên nổi tiếng trong một chương trình đang hot như vậy. Anh ta có hàng ria mép kiểu văn nghệ, khi cười rộ lên rất có cảm giác thân thiện.
Chương Giai Văn hoàn toàn không ngờ được là một vị lưu lượng tiểu sinh lại có thể ở trong một căn nhà nhỏ như vậy. Anh ta đã từng quay không ít các show giải trí, ngôi sao nhà người ta ai mà chẳng có biệt thự lớn, người nào người nấy mà không phải kiểu biệt thự được thiết kế nọ kia, Lục Ninh ở một nơi như thế này lại càng tạo nên sự khác biệt.
Sau đó chính anh ta cũng cảm thấy đây coi như là một điểm thu hút, cho nên cũng không kiên trì nhiều nữa, thế nhưng có không ít nhân viên trong lòng lại thầm mắng Lục Ninh đang giả nghèo.
Đây đúng là tâm lý hận thù đối với những người giàu có điển hình rồi.
Lục Ninh từ nhỏ cũng không phải là đứa trẻ hay tiêu tiền lung tung, cho dù sau này có tiền rồi cậu vẫn giữ thói quen tích góp. Giống như những dãy số không trên thẻ ngân hàng càng ngày càng nhiều thì càng có thêm cảm giác an toàn vậy.
Có lẽ nếu đến một ngày cái giới này không còn đất dung thân cho cậu nữa, Lục Ninh cũng sẽ không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh không xu dính túi.
Căn chung cư này cậu đã mua khi vừa mới thành danh, dù sao rồi cũng phải đến bước này nên cứ mua thôi.
Tiền của cậu tích góp mỗi tháng đều sẽ gửi một ít cho mẹ và cha dượng, cũng có lúc sẽ gửi cho cậu em trai Lý Đường kia một ít có điều đứa nhỏ kia xưa nay đều không chịu nhận.
Thực ra Lục Ninh cảm thấy cuộc sống riêng của cậu không có gì đáng xem, cậu chính là kiểu người cả ngày chỉ ăn và ngủ ngay cả cửa cũng không muốn bước ra, cả năm cả tháng cứ nằm ì một chỗ lướt weibo cũng được nữa là. Chắc không chỉ quay mỗi cảnh cậu đang lướt weibo cho tất cả mọi người xem đâu nhỉ.
Mãi đến tận khi Từ Châu Phàm đến.
Đó là lần đầu tiên Lục Ninh nhìn thấy người này.
Bên ngoài trời mưa rả rích, bầu không khí thực sự ẩm ướt.
Đó là một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, cao hơn cả Lục Ninh, ngũ quan anh tuấn đẹp trai ngời ngời, góc cạnh sắc nét, trên tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai màu xanh lam sáng lấp lánh, lúc nhìn người khác lại toát lên vẻ kiêu căng khó thuần.
Khi cậu ta đến nơi còn bị dầm mưa một chút, thành ra tóc tai ướt nhẹp, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dáng vẻ có hơi nhếch nhác nhưng lại không làm tổn hại đến sự đẹp trai của người này một chút nào. Lục Ninh dẫn người vào nhà, còn đưa khăn mặt cho cậu ta rồi nhỏ giọng nói, bây giờ đang quay rồi đấy.
Từ Châu Phàm thoáng liếc nhìn về phía mấy người nhân viên cùng quay phim phía sau Lục Ninh ở cách đó không xa, nhẹ giọng cười rồi lại ghé vào bên tai cậu, nói: “Không sao đâu.”
Sau đó, Lục Ninh lại nghe thấy cậu ta hỏi rằng, “Đàn anh quên mất em rồi sao?”
“Cậu là?”
Lục Ninh thật sự không nhớ ra được chuyện mình có quen biết với cậu trai này, nếu như quen biết thì sao lại không có chút ấn tượng nào như thế này.
Từ Châu Phàm cười đấy, nhưng ánh mắt lại toát lên sự u ám, chiếc khuyên tai màu xanh lam sáng lấp lánh có phần chói mắt.
“Không sao đâu, đàn anh lúc đó có rất nhiều người yêu thích, sao có thể nhớ ra em được.”
Lục Ninh nở nụ cười lúng túng, không biết nên nói cái gì.
Từ Châu Phàm hỏi một câu tùy ý, “Khi đến đây em lại không mang theo quần áo, bên ngoài trời đổ mưa nên giờ bị ướt hết cả. Ở đây có quần áo nào để thay không anh?” Người này bẩm sinh tay dài chân dài tỉ lệ cơ thể cũng chuẩn, dáng Lục Ninh thấp hơn cậu ta một chút, quần áo thì không hẳn là mặc vừa được nhưng cậu vẫn đi đến tước tủ quần áo rồi mở ra, kết quả là quần áo bên trong tủ lại đổ xuống thành một đống.
Lục Ninh chỉnh lại tóc tai, những sợi tóc đen vểnh lên giữa những kẻ ngón tay của cậu, trên khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên lại ửng đỏ.
“Mấy cái này… thật ra tôi cũng chưa từng mặc đâu…”
Khóe miệng của Từ Châu Phàm giật giật, tạm tin vào câu chuyện hoang đường của Lục Ninh.
Cậu bới ra từ trong đồng quần áo một bộ đồ nhàu nhĩ, nhìn qua như hàng bán ngoài vỉa hè.
Kết quả lại nghe thấy một tiếng nói nho nhỏ đầy kiêu ngạo vang lên: “Là nhãn hiệu đáng giá mấy trăm triệu, người khác tôi cũng không cho mượn đâu!”
Từ Châu Phàm: …
Anh quay phim: …
Lục Ninh: Mặt nghi hoặc. jpg
Khóe miệng Từ Châu Phàm lại giật một cái, hỏi, “Có bàn là không?”
Sau đó là tự mình ra tay.
Cậu ta đi vào phòng thay đồ là quần áo, bộ đồ này là kiểu thể thao mặc vào cũng không ảnh hưởng gì, nhìn qua còn đẹp trai rạng ngời.
“Buổi tối em ngủ ở đâu? Từ Châu Phàm hỏi.
Lục Ninh chỉ chỉ vào ghế sopha一一”Nhà tôi chỉ có mỗi một phòng ngủ thôi, còn một căn phòng khác tôi đã cải tạo thành phòng đọc sách rồi…”
Cho nên Lâm Tuyết Như mới thường châm chọc Lục Ninh là EQ thấp, những lúc thế này không phải nên nói mình ngủ ghế sopha còn nhường giường cho khách hay sao?
Từ Châu Phàm chỉ vào phòng ngủ, đôi mắt nhìn Lục Ninh đầy u tối, lông mày của cậu ta hơi khẽ nhướn lên, cười như không cười.
Nếu như có một cô gái, hẳn là mặt sẽ đỏ cả lên tim cũng đập loạn lên rồi.
“Chúng ta cùng ngủ chung nhé, em chưa ngủ ở sopha bao giờ.”
Cuối cùng Lục Ninh cũng đành phải thỏa hiệp.
Cậu cảm thấy Hạ tiên sinh từ sáng đến tối chắc là bận lắm, mà cho dù không bận cũng sẽ theo dõi các bản tin về thời sự hoặc tài chính kinh tế, làm sao có thể xem loại chương trình giải trí như thế này được, thế nên cho dù có phát sóng chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Cho nên đợi đến khi chương trình lên sóng kim chủ nhìn thấy rồi, đã là câu chuyện tiếp theo sau đó.
Bình luận facebook