Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
Chương 146 Ngôi đình ở lưng chừng núi
Ngôi đình, dừng lại.
Sau khi đi vào mới biết được ngôi đình này dùng để làm gì.
Một cái đình bằng cỏ tranh bình thường, tách rời hai thế giới.
Phía sau tôi là vùng đất khỉ ho cò gáy thông thường, mà trước mặt tôi là núi thấy biển máu.
Bên dưới triền núi vây quanh một dãi đất trống, có rất nhiều ngôi nhà tồi tàn giống như mô hình, xa xa có thể nhìn thấy xương trắng rải rác khắp nơi, bóng quỷ lắc lư trên đường, những con quỷ này không thể siêu sinh, không thể luân hồi, cũng không có quỷ sai nào dám đến bắt bọn chúng đi.
Đó vẫn chưa là gì, thứ làm cho tôi cảm thấy không thể tin nổi là cái thôn bên dưới này.
Tôi tưởng rằng nơi tà khí ngút trời đại khái cũng chỉ là một cụm khói đen, một mặt đất nứt nẻ, khắp nơi đều là xương trắng, không có cỏ cây.
Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy rồi mới thấy trên đời này cũng có thứ không thể tưởng tượng được. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyenVietwriter.net
Cả mặt đất như một tầng băng mỏng, trên đó là mây đen ngập trời, rải rác khắp nơi là xương khô và quỷ, phía dưới là hố đen nhìn không thấy đáy.
Nhìn kỹ lại còn có thể thấy được động vật khiếm khuyết tứ chi, thấy khô và quỷ hồn dày đặc giống như một cái bồn lớn thả đầy rắn độc, họ ở bên trong đó gào thét, giống như lũ dòi bọ lúc nhúc.
Ánh mắt chúng nó trống rỗng, hung bạo bất chấp mọi thứ vươn ra hai tay, liều mạng muốn xé rách sự trói buộc của pháp trận.
Mỗi lần chạm đến pháp trận, mắt trận ở trung ương sẽ phát ra ánh sáng màu vàng mỏng manh, vòng bát quái trên mặt đất cũng sẽ ánh lên ánh huỳnh quang hưởng ứng lại.
Nhưng ánh sáng đó rất mỏng manh, mỏng manh như đom đóm trong đêm, chỉ có thể soi sáng được một bàn tay.
Anh tôi nhíu mày: “Lần trước bọn anh tới thì chỉ to bằng một nửa cái này, bây giờ nó mở rộng như vậy rồi... Pháp trận phong tà đã kéo dài đến ngọn núi đối diện... Ít nhất lớn bằng bốn năm cái sân vận động rồi."
Tôi luống cuống nhìn cái hố đen giống như sào huyệt của vạn quỷ, chỉ một cái động quỷ ở thôn Hồi Long thôi là đã có không ít con rồi, nếu nơi này bị phá sẽ có bao nhiêu quỷ hồn hung bạo tuôn ra đây?
Pháp lực trời sinh của linh thai có thể hủy diệt cái động khổng lồ này sao?
Phía sau có người đến gần tôi, tôi đang muốn quay đầu lại thì một bàn tay to vỗ lên vai tôi, làm tôi sợ hãi la lên.
“Đệch! Làm gì đó?" Anh tôi kéo tôi ra sau, trừng mắt với người trước mặt. Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Đây là, là một hòa thượng hả?
Đầu người này bóng lưỡng, chắc là hòa thượng đúng không?
Nhưng mà, cổ của hắn có một cái tai nghe lớn, mặc áo phao màu vàng sáng, mặc quần jean mang giày thể thao, giống như mấy người đi nhảy street dance.
"Ai da, hai vị thí chủ phản ứng dữ vậy... Pháp danh của tiểu tăng là Hối Thanh..." Hắn vừa mở miệng là gọi thí chủ.
“Ông nội cậu ấy, ai thèm để ý đến cậu hả tên hòa thượng dâm đãng, ai cho cậu động vào Thanh Tiêu của tôi!" Anh tôi vươn tay nắm cổ áo hắn.
“Tôi chỉ là kẻ làm công, cạo trọc là do yêu cầu công việc, sao có thể gọi tôi là hòa thượng dâm đãng được?" Hắn ta giận dữ: “Tôi chỉ đến chào hỏi, anh gọi tôi là lưu manh còn được, gọi hòa thượng dâm đãng khó nghe muốn chết."
.Chuyện quái gở gì thế này?
Anh tôi đấm một đấm, hẳn bị trúng một chút, cười hì hì nói: “Được rồi, thí chủ nguôi giận đi, tiểu tăng chỉ muốn chào hỏi, không có ác ý gì đâu."
Đây là... Anh tôi hết cách với loại da mặt dày này, đành phải buông hắn ra.
"Giới thiệu một lần nữa, tiểu tăng là Hối Thanh.”
“Biết rồi! Tên hòa thượng không biết xấu hổ.” Anh tôi bĩu môi, dẫn tôi ra khỏi đình cỏ.
Hòa thượng đuổi theo, hỏi: “Các cậu còn chưa giới thiệu mà, có phải là hai vị thí chủ nhà họ Quan không? Nếu đúng thì cho xin chữ ký đi."
Hả? Chữ ký? Tôi nhìn tên hòa thượng kỳ lạ, cảm thấy não hắn và tôi không cùng một đường thẳng.
“Tôi muốn làm một quyển sách về danh nhân, năm trăm người! Không phân biệt thứ tự trước sau! Cuốn này sẽ bán rất chạy cho coi, đủ để tôi ăn sung mặc sướng cả đời, cũng không cần đi làm công trong miếu nữa." Hẳn cố gắng đuổi theo chúng tôi.
Tôi đen mặt: “Cậu thật sự là hòa thượng hả? Lục căn không tịnh* thì đi tu làm gì?"
*: Chỉ suy nghĩ không yên, hay lo hay nghĩ. Mời đọc truyện trên truyệnVietwriter.
Hắn sửng sốt, cười nói: "Quan thí chủ có tuệ căn thật, tôi chỉ là đệ tử tục gia* thôi, sư phụ bắt tôi phải đi tu làm thầy chùa, tôi còn chưa cưới vợ nữa mà tu cái gì, ông ấy sống chết đòi nhận tôi làm đồ đệ, nên tôi chỉ làm đệ tử tục gia, lần này ông ấy phái tôi đến đây giúp."
*: Người tu hành không chính thức
"Cậu là truyền nhân của vị đại hòa thượng năm đó sao?" Tôi hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không tôi đến cái nơi quý quái này làm gì? Tôi còn mang cả pháp khí của sư tổ theo này!” Như để chứng minh thân phận, hắn lấy một gói to từ trong ba lô ra, lột mấy chục lớp vải rồi lấy ra một cái bát.
Cái bát, chính là đồ vật mà hòa thượng dùng để hóa duyên, tên gọi tắt, bát xin cơm.
Tôi và anh tôi liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên phật môn suy thoái rồi.
"Ê, ánh mắt của hai người là có ý gì? Tôi là đệ tử chân truyền đó!"
Hắn bám lấy chúng tôi, vừa đi vừa nói, rất nhanh tôi đã thấy đoàn người của Thẩm Thanh Nhụy, cô ta đi trước, đằng sau dẫn theo bé trai, đệ tử nhà họ Thẩm, còn có một người cõi âm Quyền Hoành đeo kiếm mặc đồ đen.
Trời ạ, ở chỗ như thế này mà Thẩm Thanh Nhụy còn mang giày cao gót.
Nhìn thấy cô ta bước thấp bước cao đi trên đường núi, anh tôi bĩu môi mắng: "Xấu mà còn ngựa!”
Thẩm Thanh Nhụy nghe rõ mồn một, quay đầu trừng mắt nhìn anh tôi, cười lạnh nói: “Tiểu tử thối nhà họ Quan, phải biết cám ơn chứ, nhà họ Thẩm bọn tôi không quan tâm thù hận lúc trước dạy dỗ đạo pháp cho các cậu, còn giúp mang bộ da người của tên tiểu tử kia về, cậu còn dám mạo phạm tôi? Thật là phường đạo phỉ không hiểu phép tắc."
Da người?
Chúng tôi nhìn về cuối hàng, hai người đệ tử khiêng một túi bọc xác đến.
Thẩm Thanh Nhụy ra hiệu bằng mắt, hai người kia mang túi đến trước mặt chúng tôi, Thẩm Thanh Nhụy hừ nhẹ một tiếng, bước thấp bước cao bỏ đi.
Anh tôi thấy trên túi có dán bùa, cau mày nói: "Bộ da này bị tà đạo dùng để luyện hồn lâu rồi, toàn mùi tà khí”
Quyền Hoành mặc đồ đen không rời đi, lạnh lùng hỏi chúng tôi: “Các người muốn làm gì với tấm da này?”
“Để xác nhận lại rồi nói sau.” Anh tôi cẩn thận mang bao tay vào kéo dây kéo ra, bên trong đúng là tấm da người của Quan Ngạn Thần.
"Xin hỏi... bên trong tấm da này là cái gì vậy?" Tôi cẩn thận hỏi.
Quyền Hoành xoay người hành lễ với tôi, đáp: “Bên trong là nội tạng của những thi thể khác được làm thuật thế thân bỏ vào."
Nội tạng của thi thể khác... thật gớm, tôi không biết rốt cuộc Lệ Lệ trúng bùa mê thuốc lú gì mà lại cùng con quái vật đó làm tình, giống như trúng tà vậy.
Tôi thở dài: “Có cách nào tách da và nội tạng ra không? Dẫu sao cũng là thân thích, đem da của anh ta đi hỏa thiêu cũng được."
"Kết hợp lâu rồi nên không thể tách ra nữa, không thì phải lại lột da luyện hồn lại lần nữa,
Ngôi đình, dừng lại.
Sau khi đi vào mới biết được ngôi đình này dùng để làm gì.
Một cái đình bằng cỏ tranh bình thường, tách rời hai thế giới.
Phía sau tôi là vùng đất khỉ ho cò gáy thông thường, mà trước mặt tôi là núi thấy biển máu.
Bên dưới triền núi vây quanh một dãi đất trống, có rất nhiều ngôi nhà tồi tàn giống như mô hình, xa xa có thể nhìn thấy xương trắng rải rác khắp nơi, bóng quỷ lắc lư trên đường, những con quỷ này không thể siêu sinh, không thể luân hồi, cũng không có quỷ sai nào dám đến bắt bọn chúng đi.
Đó vẫn chưa là gì, thứ làm cho tôi cảm thấy không thể tin nổi là cái thôn bên dưới này.
Tôi tưởng rằng nơi tà khí ngút trời đại khái cũng chỉ là một cụm khói đen, một mặt đất nứt nẻ, khắp nơi đều là xương trắng, không có cỏ cây.
Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy rồi mới thấy trên đời này cũng có thứ không thể tưởng tượng được. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyenVietwriter.net
Cả mặt đất như một tầng băng mỏng, trên đó là mây đen ngập trời, rải rác khắp nơi là xương khô và quỷ, phía dưới là hố đen nhìn không thấy đáy.
Nhìn kỹ lại còn có thể thấy được động vật khiếm khuyết tứ chi, thấy khô và quỷ hồn dày đặc giống như một cái bồn lớn thả đầy rắn độc, họ ở bên trong đó gào thét, giống như lũ dòi bọ lúc nhúc.
Ánh mắt chúng nó trống rỗng, hung bạo bất chấp mọi thứ vươn ra hai tay, liều mạng muốn xé rách sự trói buộc của pháp trận.
Mỗi lần chạm đến pháp trận, mắt trận ở trung ương sẽ phát ra ánh sáng màu vàng mỏng manh, vòng bát quái trên mặt đất cũng sẽ ánh lên ánh huỳnh quang hưởng ứng lại.
Nhưng ánh sáng đó rất mỏng manh, mỏng manh như đom đóm trong đêm, chỉ có thể soi sáng được một bàn tay.
Anh tôi nhíu mày: “Lần trước bọn anh tới thì chỉ to bằng một nửa cái này, bây giờ nó mở rộng như vậy rồi... Pháp trận phong tà đã kéo dài đến ngọn núi đối diện... Ít nhất lớn bằng bốn năm cái sân vận động rồi."
Tôi luống cuống nhìn cái hố đen giống như sào huyệt của vạn quỷ, chỉ một cái động quỷ ở thôn Hồi Long thôi là đã có không ít con rồi, nếu nơi này bị phá sẽ có bao nhiêu quỷ hồn hung bạo tuôn ra đây?
Pháp lực trời sinh của linh thai có thể hủy diệt cái động khổng lồ này sao?
Phía sau có người đến gần tôi, tôi đang muốn quay đầu lại thì một bàn tay to vỗ lên vai tôi, làm tôi sợ hãi la lên.
“Đệch! Làm gì đó?" Anh tôi kéo tôi ra sau, trừng mắt với người trước mặt. Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Đây là, là một hòa thượng hả?
Đầu người này bóng lưỡng, chắc là hòa thượng đúng không?
Nhưng mà, cổ của hắn có một cái tai nghe lớn, mặc áo phao màu vàng sáng, mặc quần jean mang giày thể thao, giống như mấy người đi nhảy street dance.
"Ai da, hai vị thí chủ phản ứng dữ vậy... Pháp danh của tiểu tăng là Hối Thanh..." Hắn vừa mở miệng là gọi thí chủ.
“Ông nội cậu ấy, ai thèm để ý đến cậu hả tên hòa thượng dâm đãng, ai cho cậu động vào Thanh Tiêu của tôi!" Anh tôi vươn tay nắm cổ áo hắn.
“Tôi chỉ là kẻ làm công, cạo trọc là do yêu cầu công việc, sao có thể gọi tôi là hòa thượng dâm đãng được?" Hắn ta giận dữ: “Tôi chỉ đến chào hỏi, anh gọi tôi là lưu manh còn được, gọi hòa thượng dâm đãng khó nghe muốn chết."
.Chuyện quái gở gì thế này?
Anh tôi đấm một đấm, hẳn bị trúng một chút, cười hì hì nói: “Được rồi, thí chủ nguôi giận đi, tiểu tăng chỉ muốn chào hỏi, không có ác ý gì đâu."
Đây là... Anh tôi hết cách với loại da mặt dày này, đành phải buông hắn ra.
"Giới thiệu một lần nữa, tiểu tăng là Hối Thanh.”
“Biết rồi! Tên hòa thượng không biết xấu hổ.” Anh tôi bĩu môi, dẫn tôi ra khỏi đình cỏ.
Hòa thượng đuổi theo, hỏi: “Các cậu còn chưa giới thiệu mà, có phải là hai vị thí chủ nhà họ Quan không? Nếu đúng thì cho xin chữ ký đi."
Hả? Chữ ký? Tôi nhìn tên hòa thượng kỳ lạ, cảm thấy não hắn và tôi không cùng một đường thẳng.
“Tôi muốn làm một quyển sách về danh nhân, năm trăm người! Không phân biệt thứ tự trước sau! Cuốn này sẽ bán rất chạy cho coi, đủ để tôi ăn sung mặc sướng cả đời, cũng không cần đi làm công trong miếu nữa." Hẳn cố gắng đuổi theo chúng tôi.
Tôi đen mặt: “Cậu thật sự là hòa thượng hả? Lục căn không tịnh* thì đi tu làm gì?"
*: Chỉ suy nghĩ không yên, hay lo hay nghĩ. Mời đọc truyện trên truyệnVietwriter.
Hắn sửng sốt, cười nói: "Quan thí chủ có tuệ căn thật, tôi chỉ là đệ tử tục gia* thôi, sư phụ bắt tôi phải đi tu làm thầy chùa, tôi còn chưa cưới vợ nữa mà tu cái gì, ông ấy sống chết đòi nhận tôi làm đồ đệ, nên tôi chỉ làm đệ tử tục gia, lần này ông ấy phái tôi đến đây giúp."
*: Người tu hành không chính thức
"Cậu là truyền nhân của vị đại hòa thượng năm đó sao?" Tôi hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không tôi đến cái nơi quý quái này làm gì? Tôi còn mang cả pháp khí của sư tổ theo này!” Như để chứng minh thân phận, hắn lấy một gói to từ trong ba lô ra, lột mấy chục lớp vải rồi lấy ra một cái bát.
Cái bát, chính là đồ vật mà hòa thượng dùng để hóa duyên, tên gọi tắt, bát xin cơm.
Tôi và anh tôi liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên phật môn suy thoái rồi.
"Ê, ánh mắt của hai người là có ý gì? Tôi là đệ tử chân truyền đó!"
Hắn bám lấy chúng tôi, vừa đi vừa nói, rất nhanh tôi đã thấy đoàn người của Thẩm Thanh Nhụy, cô ta đi trước, đằng sau dẫn theo bé trai, đệ tử nhà họ Thẩm, còn có một người cõi âm Quyền Hoành đeo kiếm mặc đồ đen.
Trời ạ, ở chỗ như thế này mà Thẩm Thanh Nhụy còn mang giày cao gót.
Nhìn thấy cô ta bước thấp bước cao đi trên đường núi, anh tôi bĩu môi mắng: "Xấu mà còn ngựa!”
Thẩm Thanh Nhụy nghe rõ mồn một, quay đầu trừng mắt nhìn anh tôi, cười lạnh nói: “Tiểu tử thối nhà họ Quan, phải biết cám ơn chứ, nhà họ Thẩm bọn tôi không quan tâm thù hận lúc trước dạy dỗ đạo pháp cho các cậu, còn giúp mang bộ da người của tên tiểu tử kia về, cậu còn dám mạo phạm tôi? Thật là phường đạo phỉ không hiểu phép tắc."
Da người?
Chúng tôi nhìn về cuối hàng, hai người đệ tử khiêng một túi bọc xác đến.
Thẩm Thanh Nhụy ra hiệu bằng mắt, hai người kia mang túi đến trước mặt chúng tôi, Thẩm Thanh Nhụy hừ nhẹ một tiếng, bước thấp bước cao bỏ đi.
Anh tôi thấy trên túi có dán bùa, cau mày nói: "Bộ da này bị tà đạo dùng để luyện hồn lâu rồi, toàn mùi tà khí”
Quyền Hoành mặc đồ đen không rời đi, lạnh lùng hỏi chúng tôi: “Các người muốn làm gì với tấm da này?”
“Để xác nhận lại rồi nói sau.” Anh tôi cẩn thận mang bao tay vào kéo dây kéo ra, bên trong đúng là tấm da người của Quan Ngạn Thần.
"Xin hỏi... bên trong tấm da này là cái gì vậy?" Tôi cẩn thận hỏi.
Quyền Hoành xoay người hành lễ với tôi, đáp: “Bên trong là nội tạng của những thi thể khác được làm thuật thế thân bỏ vào."
Nội tạng của thi thể khác... thật gớm, tôi không biết rốt cuộc Lệ Lệ trúng bùa mê thuốc lú gì mà lại cùng con quái vật đó làm tình, giống như trúng tà vậy.
Tôi thở dài: “Có cách nào tách da và nội tạng ra không? Dẫu sao cũng là thân thích, đem da của anh ta đi hỏa thiêu cũng được."
"Kết hợp lâu rồi nên không thể tách ra nữa, không thì phải lại lột da luyện hồn lại lần nữa,