Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-578
Chương 577:
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tại sao chỉ có tiếng của thái nãi nãi? Tôi có chút lo lắng nhảy xuống bên dưới, mọi thứ trong ngôi mộ bên dưới vẫn vậy, thái gia gia nhiều năm trước đã bố trí tốt huyệt mộ của ông và Thái nãi nãi. Thải nãi nãi một mình ngồi trong quan tài, CÓ chút rầu rĩ không vui, hai má hơi phồng lên, vẻ hờn dỗi. Tôi thực sự bội phục thái gia gia, ông có thể nuôi dưỡng một quỷ hồn đến tươi sống linh động, như vậy. Vì để cho Thái nãi nãi tiếp tục tồn tại bên cạnh mình, không ngại làm trái âm dương, hoa duyên Con cháu. Bất kỳ kẻ nào, bất luận cái gì cũng không quan trọng bằng thải nãi nãi. “Thái gia gia đâu?" Tôi cẩn thận hỏi Thải nãi nãi tức giận nói: "Hắn bỏ ta đi, tự mình đi vào mật thất ... Ta không biết hắn xảy ra, chuyện gì. Mấy ngày nay thường xuyên bỏ mặc ta, một mình đi vào mật thất, có khi ở đến rạng sảng " " 0... phu thê nhiều năm như vậy, thái nãi nãi Còn oán giận mình cô đơn sao? " Tiểu Kiều, người về một mình sao? Còn tên tiểu tử Vân Phàm đâu?" Thái nãi nãi ngước nhìn tôi. Xem ra anh tôi được yêu quý hơn, cứ nghĩ đến cảnh anh tôi đến quý thị mua đồ dùng phu thê, tôi lại buồn cười "Anh ta... vẫn còn có việc, hiện đang ở nơi khác, theo ta trở về ... Còn Có hai đứa trẻI" Tôi vội vàng đáp. Thải nãi nãi tròn mắt, vẻ mặt không tin hỏi: " ngươi, ngươi mang hai đứa nhỏ về?", Tôi gật đầu. Bà sững sờ nói: " thật tốt ... Thật tốt ... Hu hu... nhà chúng ta lại có bảo bối mới ra đời ... " Bà bắt đầu khóc, tôi có chút không biết làm, vội vàng an ủi: " thải nãi nãi, đừng khóc." "Ta nghe thái gia gia người nói đứa nhỏ đã sinh ra, nhưng là ta chưa từng thấy ... Ta rất muốn gặp, nhưng lại sợ trường khí của bọn trẻ, ta không thể đến gần ... !" Bà buồn bã khóc.
"Tiểu Kiều, ta trước sau gì vẫn là âm nhân, đứa nhỏ là con của thần chỉ, bẩm sinh dương khí đã sung túc, ta chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra bộ dáng của hai đứa mà thôi!" Bà khóc thút thít, oán trách nói :" vì sao ta lại không biết cố gắng, vì sao ta lại không thể sống lâu hơn một chút ...." Điều này... Sinh tử Có lẽ là thứ bất lực nhất trên đời. Có một số người hấp tấp tử tự phê hoài bản thân mình, có một số người lại hối hận mình không thể sống lâu thêm một thời gian nữa. Hãy trân trọng, mỗi ngày được sống, nên trân trọng và yêu thương, Hầu như quỷ hồn nào cũng quyến luyến với cuộc đời của mình vô cùng, cái chết cũng chẳng đẹp đẽ chút nào, thế nhân cực đoan tự đa tình lại có tình đem cái chết nói trên miệng. Thải nãi nãi hít mũi, nín khóc, thấp giọng nói: "Tiểu Kiều, ta cảm thấy ... Thải gia gia gần đây CÓ chuyện gì đó ... Hắn thường xuyên im lặng, còn thường xuyên xuống tầng hầm ở đó một mình ... Ta hoài nghi, Có phải hắn cảm thấy bản thân..." Thái nãi nãi không nói nữa. Tôi lại nghe ra ý tử trong câu nói của bà ấy Đại nạn đã đến gần. Nửa đời trước thái gia gia sống tùy tiện bừa bãi, kiến thức sâu rộng, có lẽ là cảm thấy đại nạn của mình đang đến gân? Trái tim tôi đập thình thịch. Ở một khía cạnh nào đó, thải gia gia chính là Mộ Gia, Mộ Gia chính là thái gia gia, nếu ông không còn nữa, thì cảm giác Mộ Gia cũng sẽ không còn nữa Vietwriter net website cập nhật truyện nhanh nhất
Một ngôi làng, hầu hết đều là người của Mộ Gia, đều xoay xung quanh ông sinh sôi nảy nở làm ăn phát đạt, nếu ông không còn nữa ... “Thái nãi nãi, đừng lo lắng, vừa lúc ta có việc tìm thái gia gia, hiện giờ ta sẽ xuống tầng hầm nhìn xem!" Tôi vừa nói, vừa bước đến cánh cửa bí mật Thải nãi nãi muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Tiểu Kiều, người ... Ngươi ... cẩn thận một chút". Cẩn thận? Ỷ bà là gì? Tuy rằng nơi này là một thế giới ngầm dưới lòng đất u ám và chật chội, nhưng tôi đã từng đến rồi, cho nên trong lòng không có nhiều sợ hãi. - Nghe nói những người mắc chứng sợ hãi bịt kín, ở trong hoàn cảnh như vậy sẽ đổ mồ hôi, hoảng loạn, thậm chí run rẩy hôn mê, tôi hoài nghị liệu mình có mắc hội chứng sợ hãi bịt kín này không. Bởi vì khi nhìn vào cánh cửa tủ quần áo tối sẽ cảm thấy hoảng hốt, Nhưng lúc này, tôi đi một mình trong lối đi ngầm đầy bùn đất và mục nát mà không hề sợ hãi, xem ra cũng không quá nghiêm trọng. Trong cái hồ lớn ngoài tầng hầm, những mảnh xương đó đang âm thầm nói về những chiến bình, những quan chức, những tên trộm, những tên cướp trong lúc hoạn nạn. Tôi đi đến gần mép hố, hét lên: " Thái gia gia, ta là Tiêu Kiều, ta đến đó nha ?" Thải gia gia đang ngồi ở dưới tầng hầm, xung quanh có rất nhiều đồ dùng Cổ, từ cửa tầng hầm Có thể nhìn thấy ông ấy. Ông nghe được thanh âm, động tác hơi ngừng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi, khàn giọng, nói: " nha đầu... Ngươi tới làm gì... Ông nghiêng đầu nhìn tôi, tôi ngây ngốc đứng ở đó, Ông, ông ....... Đôi mắt của ông Thái gia gia tuôi càng lớn, hai má hôm lại có chút đáng sợ, đặc biệt là lúc này, trong mắt hiện lên một tia sáng xanh đậm! Đây là ..... chuyện gì vậy? Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Tôi biết thái gia gia không giống người thương, ông tàn nhẫn độc ác, người mang theo dị thuật, tâm tư kín đáo. Nếu không, ở trong thời loạn thế ông cũng sẽ không giết người quật mộ, mà sẽ sống cuộc sống tiêu dao tự tại, cũng không phải sống ẩn dật trong núi sâu, an phận ở một góc, cất giấu Mộ Gia, cái gia tộc cự phú mà khép kín này. Cự phủ (Của cải khổng lồ) Tôi không thể tìm thấy những từ ngữ khác để mô tả cái tầng hầm này, Lần trước anh tôi nhận chức vụ gia chủ, thái gia gia đưa chúng tôi đến tầng hầm này, khi đó, chúng tôi đã trợn mắt há mồm. Nơi này có quá nhiều thứ không thể gọi tên! Thậm chí một số đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Và "chủ nhân" của tất cả những đồ vật này đều là một ông già khô quắt già nua, đôi mắt lim dim đang ở trước mặt tôi. Tôi kìm nén nhịp tim, thận trọng nói: " Thái gia gia, đã quấy rầy ngài rồi ... bởi vì ta nhờ vị Tông Thần kia mang ta đến, nên không kịp thông báo trước cho ngài ..... “Ưm... không sao... vào đi, có một số việc cần phải giữ kín với tên tiểu tử Vân Phàm đó, nhưng sẽ không giữ kín với người, bởi vì, cuối cùng ngươi cũng không phải là người bình thường!" Ông chậm rãi quay đầu đi Tôi đi sau ông, phát hiện đồ vật ở trong cái tầng hầm này đang được ông phân loại và sắp đặt, Thái gia gia gượng cười nói :" phàm nhân luôn có tầm nhìn hạn chế, ta có thể nhìn ba năm. năm năm, nhưng lại không thể nhìn đến 30 năm, 50 năm ... Máy thứ này trong thời loạn thế. đều là thủ đáng giá, hiện giờ lại thành khoai lang bỏng tay, haha ..... " Những ngón tay khô khốc của ông chỉ vào một thứ đen nhánh ở giữa, "Tiêu Kiêu, thứ này nếu xuất hiện, nhất định sẽ gây ra chấn động, hơn nữa những nhân vật chính của nhà chúng ta sẽ bị giam giữ bí mật và thẩm vấn ... Ta già rồi, đương kim thế đạo cũng khác rồi, người nhìn xem, cái này nên làm thế nào?" Thải gia gia bất lực nói. Theo tay ông, tôi nhìn vào thủ mang theo lịch sử dày dặn đỏ ....
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tại sao chỉ có tiếng của thái nãi nãi? Tôi có chút lo lắng nhảy xuống bên dưới, mọi thứ trong ngôi mộ bên dưới vẫn vậy, thái gia gia nhiều năm trước đã bố trí tốt huyệt mộ của ông và Thái nãi nãi. Thải nãi nãi một mình ngồi trong quan tài, CÓ chút rầu rĩ không vui, hai má hơi phồng lên, vẻ hờn dỗi. Tôi thực sự bội phục thái gia gia, ông có thể nuôi dưỡng một quỷ hồn đến tươi sống linh động, như vậy. Vì để cho Thái nãi nãi tiếp tục tồn tại bên cạnh mình, không ngại làm trái âm dương, hoa duyên Con cháu. Bất kỳ kẻ nào, bất luận cái gì cũng không quan trọng bằng thải nãi nãi. “Thái gia gia đâu?" Tôi cẩn thận hỏi Thải nãi nãi tức giận nói: "Hắn bỏ ta đi, tự mình đi vào mật thất ... Ta không biết hắn xảy ra, chuyện gì. Mấy ngày nay thường xuyên bỏ mặc ta, một mình đi vào mật thất, có khi ở đến rạng sảng " " 0... phu thê nhiều năm như vậy, thái nãi nãi Còn oán giận mình cô đơn sao? " Tiểu Kiều, người về một mình sao? Còn tên tiểu tử Vân Phàm đâu?" Thái nãi nãi ngước nhìn tôi. Xem ra anh tôi được yêu quý hơn, cứ nghĩ đến cảnh anh tôi đến quý thị mua đồ dùng phu thê, tôi lại buồn cười "Anh ta... vẫn còn có việc, hiện đang ở nơi khác, theo ta trở về ... Còn Có hai đứa trẻI" Tôi vội vàng đáp. Thải nãi nãi tròn mắt, vẻ mặt không tin hỏi: " ngươi, ngươi mang hai đứa nhỏ về?", Tôi gật đầu. Bà sững sờ nói: " thật tốt ... Thật tốt ... Hu hu... nhà chúng ta lại có bảo bối mới ra đời ... " Bà bắt đầu khóc, tôi có chút không biết làm, vội vàng an ủi: " thải nãi nãi, đừng khóc." "Ta nghe thái gia gia người nói đứa nhỏ đã sinh ra, nhưng là ta chưa từng thấy ... Ta rất muốn gặp, nhưng lại sợ trường khí của bọn trẻ, ta không thể đến gần ... !" Bà buồn bã khóc.
"Tiểu Kiều, ta trước sau gì vẫn là âm nhân, đứa nhỏ là con của thần chỉ, bẩm sinh dương khí đã sung túc, ta chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra bộ dáng của hai đứa mà thôi!" Bà khóc thút thít, oán trách nói :" vì sao ta lại không biết cố gắng, vì sao ta lại không thể sống lâu hơn một chút ...." Điều này... Sinh tử Có lẽ là thứ bất lực nhất trên đời. Có một số người hấp tấp tử tự phê hoài bản thân mình, có một số người lại hối hận mình không thể sống lâu thêm một thời gian nữa. Hãy trân trọng, mỗi ngày được sống, nên trân trọng và yêu thương, Hầu như quỷ hồn nào cũng quyến luyến với cuộc đời của mình vô cùng, cái chết cũng chẳng đẹp đẽ chút nào, thế nhân cực đoan tự đa tình lại có tình đem cái chết nói trên miệng. Thải nãi nãi hít mũi, nín khóc, thấp giọng nói: "Tiểu Kiều, ta cảm thấy ... Thải gia gia gần đây CÓ chuyện gì đó ... Hắn thường xuyên im lặng, còn thường xuyên xuống tầng hầm ở đó một mình ... Ta hoài nghi, Có phải hắn cảm thấy bản thân..." Thái nãi nãi không nói nữa. Tôi lại nghe ra ý tử trong câu nói của bà ấy Đại nạn đã đến gần. Nửa đời trước thái gia gia sống tùy tiện bừa bãi, kiến thức sâu rộng, có lẽ là cảm thấy đại nạn của mình đang đến gân? Trái tim tôi đập thình thịch. Ở một khía cạnh nào đó, thải gia gia chính là Mộ Gia, Mộ Gia chính là thái gia gia, nếu ông không còn nữa, thì cảm giác Mộ Gia cũng sẽ không còn nữa Vietwriter net website cập nhật truyện nhanh nhất
Một ngôi làng, hầu hết đều là người của Mộ Gia, đều xoay xung quanh ông sinh sôi nảy nở làm ăn phát đạt, nếu ông không còn nữa ... “Thái nãi nãi, đừng lo lắng, vừa lúc ta có việc tìm thái gia gia, hiện giờ ta sẽ xuống tầng hầm nhìn xem!" Tôi vừa nói, vừa bước đến cánh cửa bí mật Thải nãi nãi muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Tiểu Kiều, người ... Ngươi ... cẩn thận một chút". Cẩn thận? Ỷ bà là gì? Tuy rằng nơi này là một thế giới ngầm dưới lòng đất u ám và chật chội, nhưng tôi đã từng đến rồi, cho nên trong lòng không có nhiều sợ hãi. - Nghe nói những người mắc chứng sợ hãi bịt kín, ở trong hoàn cảnh như vậy sẽ đổ mồ hôi, hoảng loạn, thậm chí run rẩy hôn mê, tôi hoài nghị liệu mình có mắc hội chứng sợ hãi bịt kín này không. Bởi vì khi nhìn vào cánh cửa tủ quần áo tối sẽ cảm thấy hoảng hốt, Nhưng lúc này, tôi đi một mình trong lối đi ngầm đầy bùn đất và mục nát mà không hề sợ hãi, xem ra cũng không quá nghiêm trọng. Trong cái hồ lớn ngoài tầng hầm, những mảnh xương đó đang âm thầm nói về những chiến bình, những quan chức, những tên trộm, những tên cướp trong lúc hoạn nạn. Tôi đi đến gần mép hố, hét lên: " Thái gia gia, ta là Tiêu Kiều, ta đến đó nha ?" Thải gia gia đang ngồi ở dưới tầng hầm, xung quanh có rất nhiều đồ dùng Cổ, từ cửa tầng hầm Có thể nhìn thấy ông ấy. Ông nghe được thanh âm, động tác hơi ngừng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi, khàn giọng, nói: " nha đầu... Ngươi tới làm gì... Ông nghiêng đầu nhìn tôi, tôi ngây ngốc đứng ở đó, Ông, ông ....... Đôi mắt của ông Thái gia gia tuôi càng lớn, hai má hôm lại có chút đáng sợ, đặc biệt là lúc này, trong mắt hiện lên một tia sáng xanh đậm! Đây là ..... chuyện gì vậy? Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Tôi biết thái gia gia không giống người thương, ông tàn nhẫn độc ác, người mang theo dị thuật, tâm tư kín đáo. Nếu không, ở trong thời loạn thế ông cũng sẽ không giết người quật mộ, mà sẽ sống cuộc sống tiêu dao tự tại, cũng không phải sống ẩn dật trong núi sâu, an phận ở một góc, cất giấu Mộ Gia, cái gia tộc cự phú mà khép kín này. Cự phủ (Của cải khổng lồ) Tôi không thể tìm thấy những từ ngữ khác để mô tả cái tầng hầm này, Lần trước anh tôi nhận chức vụ gia chủ, thái gia gia đưa chúng tôi đến tầng hầm này, khi đó, chúng tôi đã trợn mắt há mồm. Nơi này có quá nhiều thứ không thể gọi tên! Thậm chí một số đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Và "chủ nhân" của tất cả những đồ vật này đều là một ông già khô quắt già nua, đôi mắt lim dim đang ở trước mặt tôi. Tôi kìm nén nhịp tim, thận trọng nói: " Thái gia gia, đã quấy rầy ngài rồi ... bởi vì ta nhờ vị Tông Thần kia mang ta đến, nên không kịp thông báo trước cho ngài ..... “Ưm... không sao... vào đi, có một số việc cần phải giữ kín với tên tiểu tử Vân Phàm đó, nhưng sẽ không giữ kín với người, bởi vì, cuối cùng ngươi cũng không phải là người bình thường!" Ông chậm rãi quay đầu đi Tôi đi sau ông, phát hiện đồ vật ở trong cái tầng hầm này đang được ông phân loại và sắp đặt, Thái gia gia gượng cười nói :" phàm nhân luôn có tầm nhìn hạn chế, ta có thể nhìn ba năm. năm năm, nhưng lại không thể nhìn đến 30 năm, 50 năm ... Máy thứ này trong thời loạn thế. đều là thủ đáng giá, hiện giờ lại thành khoai lang bỏng tay, haha ..... " Những ngón tay khô khốc của ông chỉ vào một thứ đen nhánh ở giữa, "Tiêu Kiêu, thứ này nếu xuất hiện, nhất định sẽ gây ra chấn động, hơn nữa những nhân vật chính của nhà chúng ta sẽ bị giam giữ bí mật và thẩm vấn ... Ta già rồi, đương kim thế đạo cũng khác rồi, người nhìn xem, cái này nên làm thế nào?" Thải gia gia bất lực nói. Theo tay ông, tôi nhìn vào thủ mang theo lịch sử dày dặn đỏ ....
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bình luận facebook