Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
Chương 150 Toàn là vô căn cứ (3)
Khói nhẹ lượn lờ thành hình.
Một cô gái nhìn còn nhỏ hơn tôi hiện ra.
Hồn phách cô bé nhìn có vẻ mỏng manh, gương mặt lạnh lùng cảnh giác.
"Cô là ai?" Nó hỏi tôi.
Tôi không thể nói được, chỉ có thể chớp mắt lắc đầu ý nói tôi không cố ý xông vào.
Giọng của Thẩm Thanh Nhụy vang lên sau lưng tôi: “Cô ta là... mắt trận mới."
Hồn phách kia hơi ngẩn ra, hỏi: "Cô là ai?"
Thẩm Thanh Nhụy khoanh hai tay, thản nhiên nói sau lưng tôi: “Ta là ai? Thanh Loan, cô ở trong này lâu quá rồi nên đầu óc cũng không còn lanh lợi nữa hả, ta là Thanh Nhụy, sau khi cô vào đây thì đế quân đại nhân sợ không ai khống chế Thẩm gia nên cho ta sinh ra ở Thẩm gia, tiếp quản công việc của cô."
Thanh Loan? Cô bé này tên Thanh Loan? Cô ấy cũng là thị nữ của Phong Ly Ngân sao?
Cô ta đỡ trán lắc đầu, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, trút bỏ cảnh giác, cười nhìn Thẩm Thanh Nhụy: "Thì ra là Thanh Nhụy tỷ tỷ.. A, ta ở đây bao lâu rồi? Nơi này không có mặt trời, sau khi thân thể ta bị phá hủy thì đã quên mất ngày tháng rồi, vừa nãy ta đã tưởng mình không chống đỡ nổi nữa rồi, may mà đế quân đại nhân phái mắt trận mới đến, thật là đúng lúc." Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Thẩm Thanh Nhụy nở một nụ cười trào phúng nhìn tôi, nói với cô bé Thanh Loan kia: "Đế quân đại nhân nói sẽ để cô quay lại âm phủ, ngài coi trọng cô như thế, sao có thể quên lời hẹn với cô được? Không phả.. đã cho người mới tới thay cô đây sao?"
Tôi nhìn Thẩm Thanh Nhụy, cô ta nói gì tôi cũng sẽ không tin.
Dựa vào thái độ của cô ta với tôi, cô ta hận không thể đả kích tôi đến thương tích đầy mình.
Cho nên những gì cô ta nói tôi chỉ nghe một nửa.
Phong Ly Ngân rất giận chuyện tôi nhắc đến những người thị nữ trước kia của hắn, cho dù vị Thanh Loan này từng hầu hạ hắn, nhưng cũng không có quan hệ gì với tôi, không hỏi, không nghĩ tới nữa là được.
Thanh Loan nghe thấy lời Thẩm Thanh Nhụy nói, nhịn không được cười: “Đế quân đại nhân thật là tốt, vừa nãy lúc chấn vị bị phá ta còn nghĩ nếu đêm nay không khống chế nổi nữa thì ta sẽ hủy đi thần hồn khống chế thêm một lần là được..."
Cô ấy nhìn chỉ như một cô bé, Thẩm Thanh Nhụy nói mười sáu tuổi cô ấy đã phải vào đây, như vậy... có khác gì tôi hai năm trước đâu? Cho dù cô ấy là người của âm phủ, chẳng lẽ lấy thân chịu chết như thế mà cô ấy không sợ chút nào sao?
Hơn nữa nghe giọng điệu của cô ấy, dường như còn định vì cái pháp trận này, vì mệnh lệnh của Phong Ly Ngân mà không tiếc hy sinh thần hồn.
So với tôi, một đứa con cũng không muốn mất đi, giác ngộ của tôi đúng là thấp thật.
Phong Ly Ngân có thấy tôi rất phiền phức không? Trước đây tôi không nghe lời làm hắn giận, chắc là chưa từng có ai làm cho hắn phiền lòng như vậy đúng không? Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện Vietwriter.
Tôi nhịn không được tự cười nhạo mình.
Thẩm Thanh Nhụy không muốn thấy Phong Ly Ngân tốt với tôi, cũng không muốn Phong Ly Ngân hao tổn tu vi làm hoa sen hóa cốt ở nhân gian, vì đế quân đại nhân, cô ta cũng thật là tận tâm.
Vị Thanh Loan này cũng thế, phụng mệnh mà đến, thân thể tiêu tan, hồn phách cô độc, còn muốn hủy đi thần hồn để giữ pháp trận dù chỉ một chút.
So với các cô ấy, tôi có trả giá gì đâu?
"Mắt trận mới, cô sợ sao?” Thanh Loan lặng lẽ bay tới trước mặt tôi, quay đầu chỉ vào hài cốt nhỏ bé trên bồ đoàn: “Cái bồ đoàn đó là mắt trận, ta sẽ dời hài cốt đi, cô ngồi xếp bằng lên đó là được... Thật ra cũng không có gì đáng sợ cả, bồ đoàn sẽ hấp thu pháp lực của cô để trấn áp tà khí bên dưới, chỉ hơi đau chút thôi, cô chịu đựng một chút là ổn...”
Cô ấy dừng một chút, nói nhỏ: “Thật ra là đau lắm... Đúng rồi, chắc cô không có ác niệm gì đúng không?"
Ác niệm?
Tôi không muốn nhìn người khác chết, cũng không bao giờ nguyền rủa người khác, cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý gì, chắc là không có ác niệm gì đúng không?
“Đôi mắt cô đẹp quá, cũng rất sáng, chắc là không có nhiều ác niệm, vậy thì không cần sợ!” Thanh Loan nhìn chằm chằm tôi: “Ác niệm trong lòng tụ tập lại sẽ biến thành một bản thân đáng sợ khác, ác niệm của cô không nhiều, có thể duy trì tỉnh táo sẽ không bị tà khí tha xuống.."
Tha xuống?
Bị tha xuống cái sào huyệt vạn quỷ đầy rắn độc dòi bọ bên dưới?
Tôi sợ hãi mở to hai mắt, lắc đầu theo phản xạ. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyenVietwriter.net
Thanh Loan nhìn tôi, không hiểu hỏi: “Cô không tự nguyện làm mắt trận sao? Người làm mắt trận có thể chuyển thế làm người ở kiếp sau, còn tăng thêm phúc báo nữa, không cần sợ hãi.”
Thẩm Thanh Nhụy rống lên một tiếng: “Thanh Loan cô nói với cô ta nhiều như vậy làm gì? Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian! Vừa nãy chấn vị hỏng rồi, pháp trận có thể bị phá hủy trong nháy máy, đế quân đại nhân còn muốn chờ đến trưa mai... Hừ, lại còn muốn bao nhiêu mạng người hy sinh nữa đây?”
Thẩm Thanh Nhụy tiến đến bên tai tôi, cắn răng nói: “Vì nước mắt của cô, đế quân đại nhân đã nghĩ rất nhiều cách để bảo vệ cô và con cô, kéo dài thời gian chính là hy sinh tính mạng của người khác đến để giữ, nghiệp chướng này tính lên đầu ai, tính vào ai?"
".Vị anh trai yêu quý của cô cũng đang ở chỗ chấn vị, không biết có còn sống không, hừ!”
Tôi biết ngay cô ta sẽ nói câu này.
Lúc Thẩm Thanh Nhụy triệu tập các thế gia đến nghĩ cách, có phải đã nghĩ ra cách uy hiếp này với tôi rồi không? Bố tôi anh tôi đều là trưởng tử trưởng tôn, không cần biết ai trong hai người xảy ra chuyện, tôi đều không chịu đựng nổi.
Tôi cụp mắt, Phong Ly Ngân chưa bao giờ nói với tôi chuyện này, tôi ngốc nghếch cho rằng hắn đang tra tấn tôi, lúc trước nói đùa rằng để mình đến canh chừng pháp trận còn bị hắn mắng cho...
Hài cốt trong phòng lung lay, Thanh Loan hoảng sợ nói: “Tốn vị cũng bị phá rồi! Tốn vị có người canh chừng không?"
Tốn là gió, hướng đông nam, ngũ hành là mộc, số là năm, người là... trưởng nữ, quả phụ, tăng nhân.
Thẩm Thanh Nhụy thở dài nói: “Nữ tu đã hiếm, làm gì tìm được nhiều người phù hợp với tốn vị tới thủ trận? Đây là nơi khó thủ nhất.”
Cô ta đưa tay, cởi trói tay và miệng cho tôi: "Quan Thanh Tiêu, tự cô quyết định đi, theo tốc độ này chỉ cần một vị nữa bị phá thì người ở đây cũng không thể sống nữa, bọn ta thì không sao dù sao cũng về âm phủ, nhưng những người khác thì... Hừ.”
Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện được, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Thẩm Thanh Nhụy, có một chuyện cô sai rồi, chính là... tôi tiếc cho con của hắn.”
Tôi cười khổ, thì ra Phong Ly Ngân cũng sẽ loạn tâm, nếu hai năm trước hắn nhẫn tâm không quan tâm đến sự sống chết của tôi, vậy thì mọi chuyện đã có thể chấm dứt ngay lúc đó rồi.
Pháp trận lại lay động, hài cốt của Thanh Loan bị chấn động đến ngã xuống, bên dưới bồ đoàn tràn ra một chất lỏng màu đen như mực.
Sự hoảng sợ trong mắt Thanh Loan và sự ác độc trên mặt Thẩm Thanh Nhụy làm đầu óc tôi trống rỗng, trước khi tôi kịp phản ứng, tôi đã nhào qua theo Thanh Loan.
Người ta thường nói trước khi chết trong đầu sẽ xuất hiện đèn kéo quân, sẽ nhớ lại hình dung và khoảnh khắc sâu sắc nhất trong lòng.
Còn tôi chỉ nhớ đến giọng nói lạnh lẽo kia nói nhỏ bên tai tôi: “Thanh Tiêu, vợ của ta..."
Phong Ly Ngân... Ly Ngân.
Nếu anh thật sự thương hại tôi thì không nên để tôi yêu anh đến vậy, tăng thêm nghiệp chướng của cả hai.
Khói nhẹ lượn lờ thành hình.
Một cô gái nhìn còn nhỏ hơn tôi hiện ra.
Hồn phách cô bé nhìn có vẻ mỏng manh, gương mặt lạnh lùng cảnh giác.
"Cô là ai?" Nó hỏi tôi.
Tôi không thể nói được, chỉ có thể chớp mắt lắc đầu ý nói tôi không cố ý xông vào.
Giọng của Thẩm Thanh Nhụy vang lên sau lưng tôi: “Cô ta là... mắt trận mới."
Hồn phách kia hơi ngẩn ra, hỏi: "Cô là ai?"
Thẩm Thanh Nhụy khoanh hai tay, thản nhiên nói sau lưng tôi: “Ta là ai? Thanh Loan, cô ở trong này lâu quá rồi nên đầu óc cũng không còn lanh lợi nữa hả, ta là Thanh Nhụy, sau khi cô vào đây thì đế quân đại nhân sợ không ai khống chế Thẩm gia nên cho ta sinh ra ở Thẩm gia, tiếp quản công việc của cô."
Thanh Loan? Cô bé này tên Thanh Loan? Cô ấy cũng là thị nữ của Phong Ly Ngân sao?
Cô ta đỡ trán lắc đầu, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, trút bỏ cảnh giác, cười nhìn Thẩm Thanh Nhụy: "Thì ra là Thanh Nhụy tỷ tỷ.. A, ta ở đây bao lâu rồi? Nơi này không có mặt trời, sau khi thân thể ta bị phá hủy thì đã quên mất ngày tháng rồi, vừa nãy ta đã tưởng mình không chống đỡ nổi nữa rồi, may mà đế quân đại nhân phái mắt trận mới đến, thật là đúng lúc." Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Thẩm Thanh Nhụy nở một nụ cười trào phúng nhìn tôi, nói với cô bé Thanh Loan kia: "Đế quân đại nhân nói sẽ để cô quay lại âm phủ, ngài coi trọng cô như thế, sao có thể quên lời hẹn với cô được? Không phả.. đã cho người mới tới thay cô đây sao?"
Tôi nhìn Thẩm Thanh Nhụy, cô ta nói gì tôi cũng sẽ không tin.
Dựa vào thái độ của cô ta với tôi, cô ta hận không thể đả kích tôi đến thương tích đầy mình.
Cho nên những gì cô ta nói tôi chỉ nghe một nửa.
Phong Ly Ngân rất giận chuyện tôi nhắc đến những người thị nữ trước kia của hắn, cho dù vị Thanh Loan này từng hầu hạ hắn, nhưng cũng không có quan hệ gì với tôi, không hỏi, không nghĩ tới nữa là được.
Thanh Loan nghe thấy lời Thẩm Thanh Nhụy nói, nhịn không được cười: “Đế quân đại nhân thật là tốt, vừa nãy lúc chấn vị bị phá ta còn nghĩ nếu đêm nay không khống chế nổi nữa thì ta sẽ hủy đi thần hồn khống chế thêm một lần là được..."
Cô ấy nhìn chỉ như một cô bé, Thẩm Thanh Nhụy nói mười sáu tuổi cô ấy đã phải vào đây, như vậy... có khác gì tôi hai năm trước đâu? Cho dù cô ấy là người của âm phủ, chẳng lẽ lấy thân chịu chết như thế mà cô ấy không sợ chút nào sao?
Hơn nữa nghe giọng điệu của cô ấy, dường như còn định vì cái pháp trận này, vì mệnh lệnh của Phong Ly Ngân mà không tiếc hy sinh thần hồn.
So với tôi, một đứa con cũng không muốn mất đi, giác ngộ của tôi đúng là thấp thật.
Phong Ly Ngân có thấy tôi rất phiền phức không? Trước đây tôi không nghe lời làm hắn giận, chắc là chưa từng có ai làm cho hắn phiền lòng như vậy đúng không? Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện Vietwriter.
Tôi nhịn không được tự cười nhạo mình.
Thẩm Thanh Nhụy không muốn thấy Phong Ly Ngân tốt với tôi, cũng không muốn Phong Ly Ngân hao tổn tu vi làm hoa sen hóa cốt ở nhân gian, vì đế quân đại nhân, cô ta cũng thật là tận tâm.
Vị Thanh Loan này cũng thế, phụng mệnh mà đến, thân thể tiêu tan, hồn phách cô độc, còn muốn hủy đi thần hồn để giữ pháp trận dù chỉ một chút.
So với các cô ấy, tôi có trả giá gì đâu?
"Mắt trận mới, cô sợ sao?” Thanh Loan lặng lẽ bay tới trước mặt tôi, quay đầu chỉ vào hài cốt nhỏ bé trên bồ đoàn: “Cái bồ đoàn đó là mắt trận, ta sẽ dời hài cốt đi, cô ngồi xếp bằng lên đó là được... Thật ra cũng không có gì đáng sợ cả, bồ đoàn sẽ hấp thu pháp lực của cô để trấn áp tà khí bên dưới, chỉ hơi đau chút thôi, cô chịu đựng một chút là ổn...”
Cô ấy dừng một chút, nói nhỏ: “Thật ra là đau lắm... Đúng rồi, chắc cô không có ác niệm gì đúng không?"
Ác niệm?
Tôi không muốn nhìn người khác chết, cũng không bao giờ nguyền rủa người khác, cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý gì, chắc là không có ác niệm gì đúng không?
“Đôi mắt cô đẹp quá, cũng rất sáng, chắc là không có nhiều ác niệm, vậy thì không cần sợ!” Thanh Loan nhìn chằm chằm tôi: “Ác niệm trong lòng tụ tập lại sẽ biến thành một bản thân đáng sợ khác, ác niệm của cô không nhiều, có thể duy trì tỉnh táo sẽ không bị tà khí tha xuống.."
Tha xuống?
Bị tha xuống cái sào huyệt vạn quỷ đầy rắn độc dòi bọ bên dưới?
Tôi sợ hãi mở to hai mắt, lắc đầu theo phản xạ. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyenVietwriter.net
Thanh Loan nhìn tôi, không hiểu hỏi: “Cô không tự nguyện làm mắt trận sao? Người làm mắt trận có thể chuyển thế làm người ở kiếp sau, còn tăng thêm phúc báo nữa, không cần sợ hãi.”
Thẩm Thanh Nhụy rống lên một tiếng: “Thanh Loan cô nói với cô ta nhiều như vậy làm gì? Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian! Vừa nãy chấn vị hỏng rồi, pháp trận có thể bị phá hủy trong nháy máy, đế quân đại nhân còn muốn chờ đến trưa mai... Hừ, lại còn muốn bao nhiêu mạng người hy sinh nữa đây?”
Thẩm Thanh Nhụy tiến đến bên tai tôi, cắn răng nói: “Vì nước mắt của cô, đế quân đại nhân đã nghĩ rất nhiều cách để bảo vệ cô và con cô, kéo dài thời gian chính là hy sinh tính mạng của người khác đến để giữ, nghiệp chướng này tính lên đầu ai, tính vào ai?"
".Vị anh trai yêu quý của cô cũng đang ở chỗ chấn vị, không biết có còn sống không, hừ!”
Tôi biết ngay cô ta sẽ nói câu này.
Lúc Thẩm Thanh Nhụy triệu tập các thế gia đến nghĩ cách, có phải đã nghĩ ra cách uy hiếp này với tôi rồi không? Bố tôi anh tôi đều là trưởng tử trưởng tôn, không cần biết ai trong hai người xảy ra chuyện, tôi đều không chịu đựng nổi.
Tôi cụp mắt, Phong Ly Ngân chưa bao giờ nói với tôi chuyện này, tôi ngốc nghếch cho rằng hắn đang tra tấn tôi, lúc trước nói đùa rằng để mình đến canh chừng pháp trận còn bị hắn mắng cho...
Hài cốt trong phòng lung lay, Thanh Loan hoảng sợ nói: “Tốn vị cũng bị phá rồi! Tốn vị có người canh chừng không?"
Tốn là gió, hướng đông nam, ngũ hành là mộc, số là năm, người là... trưởng nữ, quả phụ, tăng nhân.
Thẩm Thanh Nhụy thở dài nói: “Nữ tu đã hiếm, làm gì tìm được nhiều người phù hợp với tốn vị tới thủ trận? Đây là nơi khó thủ nhất.”
Cô ta đưa tay, cởi trói tay và miệng cho tôi: "Quan Thanh Tiêu, tự cô quyết định đi, theo tốc độ này chỉ cần một vị nữa bị phá thì người ở đây cũng không thể sống nữa, bọn ta thì không sao dù sao cũng về âm phủ, nhưng những người khác thì... Hừ.”
Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện được, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Thẩm Thanh Nhụy, có một chuyện cô sai rồi, chính là... tôi tiếc cho con của hắn.”
Tôi cười khổ, thì ra Phong Ly Ngân cũng sẽ loạn tâm, nếu hai năm trước hắn nhẫn tâm không quan tâm đến sự sống chết của tôi, vậy thì mọi chuyện đã có thể chấm dứt ngay lúc đó rồi.
Pháp trận lại lay động, hài cốt của Thanh Loan bị chấn động đến ngã xuống, bên dưới bồ đoàn tràn ra một chất lỏng màu đen như mực.
Sự hoảng sợ trong mắt Thanh Loan và sự ác độc trên mặt Thẩm Thanh Nhụy làm đầu óc tôi trống rỗng, trước khi tôi kịp phản ứng, tôi đã nhào qua theo Thanh Loan.
Người ta thường nói trước khi chết trong đầu sẽ xuất hiện đèn kéo quân, sẽ nhớ lại hình dung và khoảnh khắc sâu sắc nhất trong lòng.
Còn tôi chỉ nhớ đến giọng nói lạnh lẽo kia nói nhỏ bên tai tôi: “Thanh Tiêu, vợ của ta..."
Phong Ly Ngân... Ly Ngân.
Nếu anh thật sự thương hại tôi thì không nên để tôi yêu anh đến vậy, tăng thêm nghiệp chướng của cả hai.