Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
Chương 152 Väng sinh bất diệt (2)
Tôi sắp khóc đến nơi rồi, tôi đâu có quay đầu lại đầu... Chỉ là nghiêng một chút theo phản xạ cũng không được hả?
Tôi nghe nói khi gặp phải sói, nếu có sói từ sau lưng đặt chân lên vai thì tuyệt đối không được quay đầu lại vì nếu nghiêng đầu thì phần cổ yếu ớt nhất sẽ lộ ra dưới hàm răng sắc nhọn của chúng.
Cái mồm ghê tởm lạnh băng này chắc đang chờ cắn đứt cổ tôi đúng không?
Ngực tôi lại đau rồi, máu chảy ra ngoài từng chút.
Quái vật phía sau đột nhiên buông ra, thì thào nói: “Thứ tội... thứ tội..." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyenVietwriter.net
Nó buông tôi ra hån, tôi lập tức run rẩy chạy về phía trước, phía sau có mấy con quỷ chân tay không đủ cười khà khà khà một cách quái dị, thật đáng sợ..
Tại sao tôi lại rơi vào đây cơ chứ?
Tôi đâu có làm chuyện xấu gì đâu!
Chỗ này tối muốn chết! Xung quanh đều là quỷ khí lạnh băng! Còn có quái vật và ác quỷ bay tới bay lui, một quỷ sai cũng không có! Thậm chí có mấy con quỷ đang ăn thịt nhau cũng không ai để ý!
Tại sao tôi phải đi con đường đáng sợ như thế này?
Chẳng lẽ vì tôi không chết vào hai năm trước, làm hại nhiều người phải hy sinh để giữ trận pháp kia? Cho nên cái nghiệp chướng đó đều do tôi lãnh sao!
Nhưng tôi đâu có biết chuyện đó... Phong Ly Ngân chẳng nói gì với tôi cả!
Tôi lau nước mắt chạy về phía trước, xung quanh như một đường hầm sâu thẩm, phía trước xuất hiện một tia sáng, là lối ra!
Ngay lúc tôi đang muốn lao ra thì lối ra nổi lên một cơn gió, tôi lập tức đứng lại, nhưng những bóng quỷ phía sau như bị cuốn hút, một đám không thèm bao vây tôi nữa mà lao ra hướng lối ra.
"Phập!!" Một cây búa lớn ngay cửa ra bổ xuống, những hồn phách kia lập tức chia năm xẻ bảy, khí lạnh xẹt qua chóp mũi và ngực tôi, xé rách quần áo trước ngực.
Tôi sợ tới mức xụi lơ, ngơ ngác nhìn một vị thần nhỏ của âm phủ xuất hiện trước mặt tôi.
"Không ngờ ngươi lại tránh được hình phạt thứ nhất... Xem ra ngươi không phải người xấu..” Đầu trâu kia nói với tôi bằng giọng ồm ồm.
Tôi lại sắp khóc đến nơi rồi: "... Tôi chưa làm gì xấu cả."
“Vậy sao ngươi lại từ đường ác quỷ vào minh giới?" Đầu trâu không hiểu nói: “Chỗ này chỉ có những kẻ tà khí đầy người mới rơi vào, ở bên trong sẽ bị thực tà Thước Quách gặm cắn, tại sao ngươi lại không bị gì?"
*: Quái vật ăn quỷ dưới địa ngục.
Thực tà Thước Quách?
Vậy cái tên mặt sưng lúc nãy là Thước Quách hả, quái vật ăn thịt quỷ trong truyền thuyết.
Tôi cẩn thận trả lời: “Tôi lọt vào sào huyệt vạn quỷ nên mới dính phải tà khí.”
Dường như đầu trâu nghe hiểu, để tôi đi ra đường ác quỷ một cách an toàn.
Tôi thở ra nhẹ nhàng, vừa định hỏi đường thì thấy hắn lại giơ búa lên chém xuống! Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Gió phật vào mặt tôi đau rát, nước mắt lại tràn ra.
“Hửm? Sao còn chưa đi?" Đầu trâu quay đầu liếc mắt nhìn tôi: "Người đầy đủ hồn phách giống người rất hiếm thấy, ngươi đi nhanh đi, nếu bị tà khí ảnh hưởng thì cho dù đầu thai cũng sẽ là kẻ bệnh hoạn đấy."
"Tôi định hỏi thăm đường đi... Hoàng Tuyền..."
Đầu trâu lắc lắc thịt vụn trên búa, đống thịt làm tôi che miệng buồn nôn.
"Ngươi đi theo con đường đá phía trước sẽ đến đài Âu Vong! Đi vào trong đó rồi biết!"
Tôi không dám hỏi lại, liều mạng chạy theo con đường đá.
Nơi này thật đáng sợ, đây là nơi Phong Ly Ngân ở sao?
Tôi nhìn sương mù vô tận dưới vực sâu, còn có núi non triền miên phía trước mà ngơ ngác, rốt cuộc minh giới rộng bao nhiêu?
Chắc là giống như Cửu Trọng Thiên, là một khái niệm vô biên vô tận đúng không?
Đài Âu Vong nằm ở phía trên một mảnh bình nguyên rộng lớn, tôi lờ mờ thấy ở phía xa có ánh sáng mờ nhạt, là Hoàng Tuyền sao?
“Nè nè, sao người không xếp hàng!" Một cô gái nổi giận đùng đùng với tôi: “Xếp hàng uống canh!"
Cô gái này mặc đồ cổ trang, cổ tay áo săn lên lộ ra cánh tay, bên cạnh có hai quỷ sai đang giúp cô nấu canh, cô ta chỉ đứng ra lệnh.
“Không uống được không?" Tôi dò hỏi.
"Không uống?" Gương mặt xinh đẹp nhăn lại, chỉ chỉ phía sau: "Quỷ không uống thì sẽ bị như thế kia, nhất là những ác quỷ từ đường ác quỷ ra như ngươi."
Phía sau cô ta là một hàng ác quỷ không chịu uống canh, một đám đều mang thân thể tàn tạ, chắc là bị Thước Quách gặm, đầu trâu băm.
Hồn quỷ bị móc sắt ghim vào hai chân, quỷ sai dùng dây đồng xuyên qua họng chúng, thô bạo đổ canh vào.
.Mỗi ngày bận bịu quá nhiều nên mấy quỷ sai này nóng tính vậy sao...
“Nhìn thấy chưa, ngoan ngoãn uống đi.” Cô ấy đưa cho tôi một chén.
Chén canh này có mùi rượu nồng nặc, tôi nhíu mày hỏi: “Có thể không uống không? Phong Ly Ngân bảo tôi đến bờ Hoàng Tuyền chờ hắn, không có bảo tôi uống cái này.."
"Phong Ly Ngân là ai?"
“Để quân đại nhân của các người."
Cô nàng sửng sốt một chút, mắng: "Ngươi điên sao? Sao đế quân đại nhân có thể phá vỡ quy tắc minh giới? Hơn nữa sao có thể quan tâm đến một phàm nhân uống canh hay không!"
“Là thật mà, tôi còn có con dấu..." Tôi đưa tay lên ngực sờ sờ, con dấu đã mất rồi, chỉ là một vũng máu trên tay.
Cô ta hậm hực nói: “Nói lung tung, những người từ đường ác quỷ đi ra như ngươi đều là bại hoại! Người đầu, đổ thuốc cho cô ta!”
Tôi sợ hãi lùi về sau, uống canh là sẽ quên hết chuyện kiếp trước, tôi quên lời hắn, hắn có đánh tôi không nhỉ?
Quỷ sai vuốt cằm nói: "Mạnh Xu, ta thấy con quỷ này hơi kì lạ nha... Từ đường ác quỷ ra sao có thể toàn vẹn thế này? Nhìn thần trí và thân thể cô ta đi, còn nguyên vẹn kìa, hơn nữa trước ngực còn có máu, có linh hồn nào mà chảy máu chứ? Sao nhìn cô ta như người sống vậy..." Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Mạnh Xu nhíu mày nhìn tôi, hỏi: “Ngươi tên gì?"
"Quan Thanh Tiêu."
Mạnh Xu nghiêng đầu: "... Tại sao trước ngực lại chảy máu?"
Tôi cũng đâu biết tại sao? Dù sao máu cũng chảy không ngừng!
Cô ấy săn tay áo đi tới, kéo bộ đồ rách rưới của tôi ra nói: “Để ta nhìn xem có chuyện gì..."
Quần áo bị xé ra, cô ta khó tin nhìn tôi: “Ngươi có huyết chú vãng sinh bất diệt! Rốt cuộc ngươi là ai!"
"Tôi là Phong... Là thế tử đã làm đám cưới ma với đế quân..." Tôi nhìn vào ngực mình, có thấy bùa chú gì đâu? Chỉ thấy quá trời máu!
Mạnh Xu hoảng sợ: “Chả trách tên nghe quen quen... Lúc bọn ta tán chuyện có nghe qua tên ngươi, sao bộ dạng lại thành thế này?"
"Có thể cho tôi đi trước không? Tôi sợ đi chậm, Phong... À, đế quân đại nhân sẽ tức giận."
Không chừng hắn sẽ đánh tôi thật.
Mạnh Xu gật đầu nói: “Có thể, nhưng mà cô mặc cái áo tơi* này vào rồi ngồi lên cái bè trúc này đi qua đó, bởi vì cô không uống canh nên không thể đi qua cầu Nại Hà."
*: Áo làm bằng rơm, thường dùng làm áo mưa thời xưa.
Tôi nhìn bè trúc dưới sông, một đám âm hồn ở dưới đó nhìn lên.
Tôi không nhịn được hỏi: “Vì sao bọn họ lại ở đáy sông?"
Quỷ sai bĩu môi: "Những kẻ si tình không chịu uống canh phải chờ đợi nghìn năm ở đây, nhìn người mình si mê đi qua cầu Nại Hà trên ba lần mới được mang theo kí ức vào kiếp sau, tiểu nương nương mặc cho kín áo tơi đi, đừng để cho lũ ngốc đó thấy người, nếu chúng phát hiện có người đi cửa sau qua sẽ lật thuyền kéo người xuống đó.”
Trời ạ, tôi co ro lại ngồi trên bè trúc, dùng áo tơi che kín cả đầu tóc.
Chỗ này đáng sợ quá... Người ở nhân gian yêu đương hết mình, truy đuổi dục vọng, đầu có ai ngờ tới luật pháp nghiêm khắc với việc thưởng thiện phạt ác tới vậy?
Bè trúc dần cập bờ, quỷ sai bên cạnh tôi đột nhiên quỳ gập người trên bè trúc, trong lúc tôi đang buồn bực, áo tơi trên người đột nhiên bị kéo lên ném vào trong sông.
"A...!" Tôi hoảng sợ co rúm lại.
Trước mắt tôi là một màu đỏ của vạt áo rồng, một bàn tay to lạnh lẽo chạm vào gáy tôi kéo tôi lên.
"...Quan, Thanh, Tiêu!”
Tôi sắp khóc đến nơi rồi, tôi đâu có quay đầu lại đầu... Chỉ là nghiêng một chút theo phản xạ cũng không được hả?
Tôi nghe nói khi gặp phải sói, nếu có sói từ sau lưng đặt chân lên vai thì tuyệt đối không được quay đầu lại vì nếu nghiêng đầu thì phần cổ yếu ớt nhất sẽ lộ ra dưới hàm răng sắc nhọn của chúng.
Cái mồm ghê tởm lạnh băng này chắc đang chờ cắn đứt cổ tôi đúng không?
Ngực tôi lại đau rồi, máu chảy ra ngoài từng chút.
Quái vật phía sau đột nhiên buông ra, thì thào nói: “Thứ tội... thứ tội..." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyenVietwriter.net
Nó buông tôi ra hån, tôi lập tức run rẩy chạy về phía trước, phía sau có mấy con quỷ chân tay không đủ cười khà khà khà một cách quái dị, thật đáng sợ..
Tại sao tôi lại rơi vào đây cơ chứ?
Tôi đâu có làm chuyện xấu gì đâu!
Chỗ này tối muốn chết! Xung quanh đều là quỷ khí lạnh băng! Còn có quái vật và ác quỷ bay tới bay lui, một quỷ sai cũng không có! Thậm chí có mấy con quỷ đang ăn thịt nhau cũng không ai để ý!
Tại sao tôi phải đi con đường đáng sợ như thế này?
Chẳng lẽ vì tôi không chết vào hai năm trước, làm hại nhiều người phải hy sinh để giữ trận pháp kia? Cho nên cái nghiệp chướng đó đều do tôi lãnh sao!
Nhưng tôi đâu có biết chuyện đó... Phong Ly Ngân chẳng nói gì với tôi cả!
Tôi lau nước mắt chạy về phía trước, xung quanh như một đường hầm sâu thẩm, phía trước xuất hiện một tia sáng, là lối ra!
Ngay lúc tôi đang muốn lao ra thì lối ra nổi lên một cơn gió, tôi lập tức đứng lại, nhưng những bóng quỷ phía sau như bị cuốn hút, một đám không thèm bao vây tôi nữa mà lao ra hướng lối ra.
"Phập!!" Một cây búa lớn ngay cửa ra bổ xuống, những hồn phách kia lập tức chia năm xẻ bảy, khí lạnh xẹt qua chóp mũi và ngực tôi, xé rách quần áo trước ngực.
Tôi sợ tới mức xụi lơ, ngơ ngác nhìn một vị thần nhỏ của âm phủ xuất hiện trước mặt tôi.
"Không ngờ ngươi lại tránh được hình phạt thứ nhất... Xem ra ngươi không phải người xấu..” Đầu trâu kia nói với tôi bằng giọng ồm ồm.
Tôi lại sắp khóc đến nơi rồi: "... Tôi chưa làm gì xấu cả."
“Vậy sao ngươi lại từ đường ác quỷ vào minh giới?" Đầu trâu không hiểu nói: “Chỗ này chỉ có những kẻ tà khí đầy người mới rơi vào, ở bên trong sẽ bị thực tà Thước Quách gặm cắn, tại sao ngươi lại không bị gì?"
*: Quái vật ăn quỷ dưới địa ngục.
Thực tà Thước Quách?
Vậy cái tên mặt sưng lúc nãy là Thước Quách hả, quái vật ăn thịt quỷ trong truyền thuyết.
Tôi cẩn thận trả lời: “Tôi lọt vào sào huyệt vạn quỷ nên mới dính phải tà khí.”
Dường như đầu trâu nghe hiểu, để tôi đi ra đường ác quỷ một cách an toàn.
Tôi thở ra nhẹ nhàng, vừa định hỏi đường thì thấy hắn lại giơ búa lên chém xuống! Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Gió phật vào mặt tôi đau rát, nước mắt lại tràn ra.
“Hửm? Sao còn chưa đi?" Đầu trâu quay đầu liếc mắt nhìn tôi: "Người đầy đủ hồn phách giống người rất hiếm thấy, ngươi đi nhanh đi, nếu bị tà khí ảnh hưởng thì cho dù đầu thai cũng sẽ là kẻ bệnh hoạn đấy."
"Tôi định hỏi thăm đường đi... Hoàng Tuyền..."
Đầu trâu lắc lắc thịt vụn trên búa, đống thịt làm tôi che miệng buồn nôn.
"Ngươi đi theo con đường đá phía trước sẽ đến đài Âu Vong! Đi vào trong đó rồi biết!"
Tôi không dám hỏi lại, liều mạng chạy theo con đường đá.
Nơi này thật đáng sợ, đây là nơi Phong Ly Ngân ở sao?
Tôi nhìn sương mù vô tận dưới vực sâu, còn có núi non triền miên phía trước mà ngơ ngác, rốt cuộc minh giới rộng bao nhiêu?
Chắc là giống như Cửu Trọng Thiên, là một khái niệm vô biên vô tận đúng không?
Đài Âu Vong nằm ở phía trên một mảnh bình nguyên rộng lớn, tôi lờ mờ thấy ở phía xa có ánh sáng mờ nhạt, là Hoàng Tuyền sao?
“Nè nè, sao người không xếp hàng!" Một cô gái nổi giận đùng đùng với tôi: “Xếp hàng uống canh!"
Cô gái này mặc đồ cổ trang, cổ tay áo săn lên lộ ra cánh tay, bên cạnh có hai quỷ sai đang giúp cô nấu canh, cô ta chỉ đứng ra lệnh.
“Không uống được không?" Tôi dò hỏi.
"Không uống?" Gương mặt xinh đẹp nhăn lại, chỉ chỉ phía sau: "Quỷ không uống thì sẽ bị như thế kia, nhất là những ác quỷ từ đường ác quỷ ra như ngươi."
Phía sau cô ta là một hàng ác quỷ không chịu uống canh, một đám đều mang thân thể tàn tạ, chắc là bị Thước Quách gặm, đầu trâu băm.
Hồn quỷ bị móc sắt ghim vào hai chân, quỷ sai dùng dây đồng xuyên qua họng chúng, thô bạo đổ canh vào.
.Mỗi ngày bận bịu quá nhiều nên mấy quỷ sai này nóng tính vậy sao...
“Nhìn thấy chưa, ngoan ngoãn uống đi.” Cô ấy đưa cho tôi một chén.
Chén canh này có mùi rượu nồng nặc, tôi nhíu mày hỏi: “Có thể không uống không? Phong Ly Ngân bảo tôi đến bờ Hoàng Tuyền chờ hắn, không có bảo tôi uống cái này.."
"Phong Ly Ngân là ai?"
“Để quân đại nhân của các người."
Cô nàng sửng sốt một chút, mắng: "Ngươi điên sao? Sao đế quân đại nhân có thể phá vỡ quy tắc minh giới? Hơn nữa sao có thể quan tâm đến một phàm nhân uống canh hay không!"
“Là thật mà, tôi còn có con dấu..." Tôi đưa tay lên ngực sờ sờ, con dấu đã mất rồi, chỉ là một vũng máu trên tay.
Cô ta hậm hực nói: “Nói lung tung, những người từ đường ác quỷ đi ra như ngươi đều là bại hoại! Người đầu, đổ thuốc cho cô ta!”
Tôi sợ hãi lùi về sau, uống canh là sẽ quên hết chuyện kiếp trước, tôi quên lời hắn, hắn có đánh tôi không nhỉ?
Quỷ sai vuốt cằm nói: "Mạnh Xu, ta thấy con quỷ này hơi kì lạ nha... Từ đường ác quỷ ra sao có thể toàn vẹn thế này? Nhìn thần trí và thân thể cô ta đi, còn nguyên vẹn kìa, hơn nữa trước ngực còn có máu, có linh hồn nào mà chảy máu chứ? Sao nhìn cô ta như người sống vậy..." Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Mạnh Xu nhíu mày nhìn tôi, hỏi: “Ngươi tên gì?"
"Quan Thanh Tiêu."
Mạnh Xu nghiêng đầu: "... Tại sao trước ngực lại chảy máu?"
Tôi cũng đâu biết tại sao? Dù sao máu cũng chảy không ngừng!
Cô ấy săn tay áo đi tới, kéo bộ đồ rách rưới của tôi ra nói: “Để ta nhìn xem có chuyện gì..."
Quần áo bị xé ra, cô ta khó tin nhìn tôi: “Ngươi có huyết chú vãng sinh bất diệt! Rốt cuộc ngươi là ai!"
"Tôi là Phong... Là thế tử đã làm đám cưới ma với đế quân..." Tôi nhìn vào ngực mình, có thấy bùa chú gì đâu? Chỉ thấy quá trời máu!
Mạnh Xu hoảng sợ: “Chả trách tên nghe quen quen... Lúc bọn ta tán chuyện có nghe qua tên ngươi, sao bộ dạng lại thành thế này?"
"Có thể cho tôi đi trước không? Tôi sợ đi chậm, Phong... À, đế quân đại nhân sẽ tức giận."
Không chừng hắn sẽ đánh tôi thật.
Mạnh Xu gật đầu nói: “Có thể, nhưng mà cô mặc cái áo tơi* này vào rồi ngồi lên cái bè trúc này đi qua đó, bởi vì cô không uống canh nên không thể đi qua cầu Nại Hà."
*: Áo làm bằng rơm, thường dùng làm áo mưa thời xưa.
Tôi nhìn bè trúc dưới sông, một đám âm hồn ở dưới đó nhìn lên.
Tôi không nhịn được hỏi: “Vì sao bọn họ lại ở đáy sông?"
Quỷ sai bĩu môi: "Những kẻ si tình không chịu uống canh phải chờ đợi nghìn năm ở đây, nhìn người mình si mê đi qua cầu Nại Hà trên ba lần mới được mang theo kí ức vào kiếp sau, tiểu nương nương mặc cho kín áo tơi đi, đừng để cho lũ ngốc đó thấy người, nếu chúng phát hiện có người đi cửa sau qua sẽ lật thuyền kéo người xuống đó.”
Trời ạ, tôi co ro lại ngồi trên bè trúc, dùng áo tơi che kín cả đầu tóc.
Chỗ này đáng sợ quá... Người ở nhân gian yêu đương hết mình, truy đuổi dục vọng, đầu có ai ngờ tới luật pháp nghiêm khắc với việc thưởng thiện phạt ác tới vậy?
Bè trúc dần cập bờ, quỷ sai bên cạnh tôi đột nhiên quỳ gập người trên bè trúc, trong lúc tôi đang buồn bực, áo tơi trên người đột nhiên bị kéo lên ném vào trong sông.
"A...!" Tôi hoảng sợ co rúm lại.
Trước mắt tôi là một màu đỏ của vạt áo rồng, một bàn tay to lạnh lẽo chạm vào gáy tôi kéo tôi lên.
"...Quan, Thanh, Tiêu!”