Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59 Sao nỡ nhẫn tâm như vậy
Ngày trùng dương mùng chín tháng chín, cây hoàng lê lá đỏ trên núi mọc tươi tốt, Thẩm Thanh Nhụy cười lạnh nhạt đứng ở dưới gốc cây đợi tôi.
“Cô tưởng rằng mình có đứa con trong bụng nên đắc ý lắm phải không?" Cô ta vừa mở miệng đã nói ra những lời cay độc: “Cô tứ trụ thuần âm, lại là quan tài tử, quả thực là người thích hợp trời sinh để kết hợp với người cõi âm."
“Nhìn bộ dạng bây giờ của cô xem, yếu đuối ẻo lả, nước mắt cá sấu, hừ, đã lừa bao nhiêu đàn ông rồi? Phụ nữ tứ trụ thuần âm mặc dù cô độc mềm yếu, đa sầu đa cảm, nhưng lại rất xinh đẹp, nhìn bộ dạng này của cô... ở Âm phủ cũng không tìm được người nào biết dụ dỗ đàn ông hơn cô.”
“Cô tưởng rằng Đế Quân đại nhân đưa chiếc nhẫn này cho cô là có ý nghĩa gì? Ngài ấy sợ cô đoản mệnh, không chịu đựng được đến ngày đứa bé sinh ra! Huyết ngọc màu đỏ là để che chắn tai họa cho cô, may mà, bây giờ cô đã an toàn mang thai... Hừ, cô cũng đã sắp hoàn thành xong sứ mệnh rồi."
Cơ thể tôi khẽ run lên, mặc dù tôi biết mình chỉ là một tế phẩm, nhưng không nghĩ rằng còn có nhiều giá trị lợi dụng" như vậy. Tôi cố gắng ép nước mắt lại, Thẩm Thanh Nhụy chế nhạo tôi hay khóc, tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt cô ta.
"Thực ra cô đúng là quá ngu ngốc... lẽ nào cô không nghĩ thông suốt được mọi liên hệ trong đó sao?” Thẩm Thanh Nhụy lại gần tôi, lạnh nhạt cười nói: “Linh thai âm dương một khi được tạo thành, pháp lực cực kỳ lớn mạnh, chỉ sau Đế Quân đại nhân, khi nó chưa thành hình chỉ có thể tránh mọi tà khí xâm nhập, một khi thành hình, đánh bại tà khí hủy hoại thôn Hoàng Đạo dễ như trở bàn tay, khi đó có thể phong ấn chỗ hở không gian của thôn Hoàng đạo, đóng lại Quỷ Môn âm dương!”
Tôi có chút khó hiểu, nếu như tôi có tác dụng như vậy, tại sao anh tôi và Phong Ly Ngân không nói với tôi chứ?
"Nếu như tôi có vai trò như vậy, tại sao còn giấu tôi chứ?"
Thẩm Thanh Nhụy khinh thường cười: “Quan Thanh Tiêu, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không phải cô có giá trị, mà là linh thai trong bụng cô có giá trị, bọn họ đương nhiên không muốn nói với cô! Nếu như bọn họ nói với cô, khi linh thai này thành hình, lấy nó ra từ trong bụng cô để làm trấn nhãn cho pháp trận phong tà này! Cô có còn ngoan ngoãn bảo vệ tốt cho linh thai không?"
Tôi sững sờ, cả người như bị ném xuống nước.
Thẩm Thanh Nhụy đang nói gì vậy chứ? Biểu cảm của cô ta tại sao lại vặn vẹo như vậy? Tại sao cô ta vẫn có thể cười được chứ?
Cái gì mà “lấy từ trong bụng ra”?
Lẽ nào linh thai này không phải nên bình an sinh ra sao?
Cảnh tượng trước mặt tôi có chút mơ hồ, tôi day mạnh huyệt thái dương để mình có thể giữ được tỉnh táo: “Thẩm Thanh Nhuy, đây là con của anh ấy, sao các người dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy được chứ?”
Thẩm Thanh Nhụy sững sờ, đột nhiên phá lên cười: “Quan Thanh Tiêu, cô ngốc sao! Đây đương nhiên là quyết định của Đế Quân đại nhân! Đế Quân đại nhân vì bảo vệ sinh linh trần gian mà đã nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng anh ấy chỉ có thể dùng linh khí của mình làm ngòi nổ, để cô mang thai, dựa vào pháp lực âm dương của linh thai để bảo vệ pháp trận!"
"Chúng tôi đã cố gắng chống cự nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, chính là để đợi cô sinh đứa trẻ ra!"
“Vốn dĩ hai năm trước đã để cô sinh đứa trẻ ra rồi! Nhưng mà Đế Quân đại nhân từ bi, thương xót cô yếu đuối, sợ cô không thể cầm cự được bảy ngày! Vậy nên mới kéo dài hai năm! Hai năm này đã là cực hạn rồi, cô thấy đó, bố cô đến pháp trận phong ấn một chuyến mà đã suýt chút nữa mất mạng, cô phải biết mỗi ngày chúng tôi duy trì pháp trận này là phải trải qua cuộc sống như thế nào!"
Đầu tôi đau muốn nổ tung, nước mắt nặng như nghìn cân, rơi xuống đập vào ngực, làm tôi đau đớn đến mức cả người run lên.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Đúng vậy, tại sao Phong Ly Ngân nhìn thấy tôi mưu toan làm hại chính mình, mưu toan uống thuốc lại tức giận như vậy, linh thai này rất quan trọng, rất quan trọng...
Linh thai này không phải sinh ra từ tình cảm, cũng không phải vì huyết mạch Tôn Thần của hắn, một người thọ ngang trời đất, nhìn thấu mọi sinh tử của con người, thì cần huyết mạch gì chứ?
Tại sao ánh mắt hắn nhìn tôi lại phức tạp như vậy.
Tại sao khi tôi sờ vào bụng, cảm nhận hơi ấm của sinh mệnh đó, hắn lại dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi!
Đại từ đại bi? Thật nực cười.
"Quan Thanh Tiêu, cô cũng đừng cảm thấy bị lợi dụng, không cam tâm, có biết bao nhiêu người muốn có được ân sủng của Đế Quân đại nhân không? Cô nên cảm ơn đứa con trong bụng cô, nếu không, cô làm sao có thể lọt vào mắt của Đế Quân đại nhân chứ, làm sao có thể trèo lên giường của Đế Quân đại nhân!” Thẩm Thanh Nhụy vô cùng ghen ghét nói bên tai tôi: "Cho dù tôi phụng mệnh chuyển thế, Đế Quân đại nhân cũng chưa từng xuất hiện trước mặt tôi! Nhưng ngài ấy ngày nào cũng ở bên cạnh cô, hừ hừ..."
"Nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của cô kìa... nhìn cơ thể diêm dúa lòe loẹt và phóng đãng này của cô... Đế Quân đại nhân rất yêu thương cô nhỉ? Theo tôi biết, trước giờ chưa có ai có thể ở trên giường anh ấy quá một canh giờ, cô ngày ngày đêm đêm đều có thể có được ân sủng của anh ấy, cô đắc ý chứ? Có điều... đợi đến sau khi cô hết tác dụng, thì chỉ có thể giống như một tấm vải rách, bị vứt vào một xó tự mình đau thương, ha ha ha..."
Lời nói của cô ta như từng con dao cứa vào thịt.
Tôi chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn.
Không phải tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân phải biết rõ thân phận của mình sao?
Sao lại bị mấy câu nói đơn giản của Phong Ly Ngân mà như uống phải canh mê hồn, tưởng rằng bản thân mình khác biệt chứ?
Một trận gió thổi qua, tiếng lá cây xào xạc kêu lên, mang theo gió lạnh thấu xương.
Tôi không nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên tai, không nhìn rõ được người phụ nữ với nụ cười hung ác này, cho dù cố gắng mở mắt ra, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh u tối.
Khi tôi khôi phục lại ý thức, âm thanh nghe thấy đầu tiên vẫn là giọng nói của Thẩm Thanh Nhụy, có điều lúc này cô ta không còn có giọng nói kiêu ngạo hung hăng nữa, mà là tiếng khóc lóc.
...Tôi chỉ nói sự thật thôi mà... ưm!"
Tôi nghe thấy tiếng bạt tai vang lên, mở mắt ra nhìn, Phong Ly Ngân đứng ở ban công quay lưng với chúng tôi, nghiêm nghị đứng đó.
Anh tôi cũng im lặng ngồi trên đầu giường, nhìn về phía góc trong phòng. Thẩm Thanh Nhụy quỳ ở đó, có hai quỷ sai mặt đen trước mặt cô ta.
Cô ta ngập ngừng nói lại: “Tôi cũng không biết cô ta lại yếu đuối như vậy, chỉ nghe sự thật thôi mà cũng ngất luôn, tôi..."
"Phập." Trong tay quỷ sai cầm theo lệnh bài dài, lại đánh vào miệng cô ta.
Anh tôi không nhìn thấy quỷ sai, anh ấy chỉ nhìn thấy miệng cô ta chảy máu, có chút căm ghét nhíu mày.
Thẩm Thanh Ngụy run lẩy bẩy, cô ta khóc nằm rạp xuống đất: “Đế Quân đại nhân tha mạng..."
Giọng nói của Phong Ly Ngân vang lên: “Không cần cầu xin, cô bây giờ là người sống, tôi cũng không thể tùy ý hủy đi tuổi thọ của cô... có phải cô đến trần gian quá lâu nên đã quên giới luật rồi không?"
"Tính toán tam bảo, ngăn cách lục thân. Không nghĩ đến bố thí, chỉ
"Vậy mà cô còn tiếp tục nói dối?”
"Không có, tôi chỉ đố kỵ khi cô ta có được ân sủng của Đế Quân đại nhân, mới nói những lời ghen tuông như vậy...”
Giọng nói của Phong Ly Ngân lại vang lên: “Ghen tuông? Quan Thanh Tiêu bây giờ là vợ của tôi, chính là chủ mẫu của cô, cô dám ghen tuông với cô ấy sao?"
Quỷ sai mặt đen lại đánh cô ta, máu văng tung tóe.
Anh tôi nhìn miệng Thẩm Thanh Nhụy đã sưng lên như miệng heo rồi, máu chảy xuống đến cổ, vỗ tay đứng lên nói: “Đủ rồi.."
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ngày trùng dương mùng chín tháng chín, cây hoàng lê lá đỏ trên núi mọc tươi tốt, Thẩm Thanh Nhụy cười lạnh nhạt đứng ở dưới gốc cây đợi tôi.
“Cô tưởng rằng mình có đứa con trong bụng nên đắc ý lắm phải không?" Cô ta vừa mở miệng đã nói ra những lời cay độc: “Cô tứ trụ thuần âm, lại là quan tài tử, quả thực là người thích hợp trời sinh để kết hợp với người cõi âm."
“Nhìn bộ dạng bây giờ của cô xem, yếu đuối ẻo lả, nước mắt cá sấu, hừ, đã lừa bao nhiêu đàn ông rồi? Phụ nữ tứ trụ thuần âm mặc dù cô độc mềm yếu, đa sầu đa cảm, nhưng lại rất xinh đẹp, nhìn bộ dạng này của cô... ở Âm phủ cũng không tìm được người nào biết dụ dỗ đàn ông hơn cô.”
“Cô tưởng rằng Đế Quân đại nhân đưa chiếc nhẫn này cho cô là có ý nghĩa gì? Ngài ấy sợ cô đoản mệnh, không chịu đựng được đến ngày đứa bé sinh ra! Huyết ngọc màu đỏ là để che chắn tai họa cho cô, may mà, bây giờ cô đã an toàn mang thai... Hừ, cô cũng đã sắp hoàn thành xong sứ mệnh rồi."
Cơ thể tôi khẽ run lên, mặc dù tôi biết mình chỉ là một tế phẩm, nhưng không nghĩ rằng còn có nhiều giá trị lợi dụng" như vậy. Tôi cố gắng ép nước mắt lại, Thẩm Thanh Nhụy chế nhạo tôi hay khóc, tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt cô ta.
"Thực ra cô đúng là quá ngu ngốc... lẽ nào cô không nghĩ thông suốt được mọi liên hệ trong đó sao?” Thẩm Thanh Nhụy lại gần tôi, lạnh nhạt cười nói: “Linh thai âm dương một khi được tạo thành, pháp lực cực kỳ lớn mạnh, chỉ sau Đế Quân đại nhân, khi nó chưa thành hình chỉ có thể tránh mọi tà khí xâm nhập, một khi thành hình, đánh bại tà khí hủy hoại thôn Hoàng Đạo dễ như trở bàn tay, khi đó có thể phong ấn chỗ hở không gian của thôn Hoàng đạo, đóng lại Quỷ Môn âm dương!”
Tôi có chút khó hiểu, nếu như tôi có tác dụng như vậy, tại sao anh tôi và Phong Ly Ngân không nói với tôi chứ?
"Nếu như tôi có vai trò như vậy, tại sao còn giấu tôi chứ?"
Thẩm Thanh Nhụy khinh thường cười: “Quan Thanh Tiêu, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không phải cô có giá trị, mà là linh thai trong bụng cô có giá trị, bọn họ đương nhiên không muốn nói với cô! Nếu như bọn họ nói với cô, khi linh thai này thành hình, lấy nó ra từ trong bụng cô để làm trấn nhãn cho pháp trận phong tà này! Cô có còn ngoan ngoãn bảo vệ tốt cho linh thai không?"
Tôi sững sờ, cả người như bị ném xuống nước.
Thẩm Thanh Nhụy đang nói gì vậy chứ? Biểu cảm của cô ta tại sao lại vặn vẹo như vậy? Tại sao cô ta vẫn có thể cười được chứ?
Cái gì mà “lấy từ trong bụng ra”?
Lẽ nào linh thai này không phải nên bình an sinh ra sao?
Cảnh tượng trước mặt tôi có chút mơ hồ, tôi day mạnh huyệt thái dương để mình có thể giữ được tỉnh táo: “Thẩm Thanh Nhuy, đây là con của anh ấy, sao các người dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy được chứ?”
Thẩm Thanh Nhụy sững sờ, đột nhiên phá lên cười: “Quan Thanh Tiêu, cô ngốc sao! Đây đương nhiên là quyết định của Đế Quân đại nhân! Đế Quân đại nhân vì bảo vệ sinh linh trần gian mà đã nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng anh ấy chỉ có thể dùng linh khí của mình làm ngòi nổ, để cô mang thai, dựa vào pháp lực âm dương của linh thai để bảo vệ pháp trận!"
"Chúng tôi đã cố gắng chống cự nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, chính là để đợi cô sinh đứa trẻ ra!"
“Vốn dĩ hai năm trước đã để cô sinh đứa trẻ ra rồi! Nhưng mà Đế Quân đại nhân từ bi, thương xót cô yếu đuối, sợ cô không thể cầm cự được bảy ngày! Vậy nên mới kéo dài hai năm! Hai năm này đã là cực hạn rồi, cô thấy đó, bố cô đến pháp trận phong ấn một chuyến mà đã suýt chút nữa mất mạng, cô phải biết mỗi ngày chúng tôi duy trì pháp trận này là phải trải qua cuộc sống như thế nào!"
Đầu tôi đau muốn nổ tung, nước mắt nặng như nghìn cân, rơi xuống đập vào ngực, làm tôi đau đớn đến mức cả người run lên.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Đúng vậy, tại sao Phong Ly Ngân nhìn thấy tôi mưu toan làm hại chính mình, mưu toan uống thuốc lại tức giận như vậy, linh thai này rất quan trọng, rất quan trọng...
Linh thai này không phải sinh ra từ tình cảm, cũng không phải vì huyết mạch Tôn Thần của hắn, một người thọ ngang trời đất, nhìn thấu mọi sinh tử của con người, thì cần huyết mạch gì chứ?
Tại sao ánh mắt hắn nhìn tôi lại phức tạp như vậy.
Tại sao khi tôi sờ vào bụng, cảm nhận hơi ấm của sinh mệnh đó, hắn lại dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi!
Đại từ đại bi? Thật nực cười.
"Quan Thanh Tiêu, cô cũng đừng cảm thấy bị lợi dụng, không cam tâm, có biết bao nhiêu người muốn có được ân sủng của Đế Quân đại nhân không? Cô nên cảm ơn đứa con trong bụng cô, nếu không, cô làm sao có thể lọt vào mắt của Đế Quân đại nhân chứ, làm sao có thể trèo lên giường của Đế Quân đại nhân!” Thẩm Thanh Nhụy vô cùng ghen ghét nói bên tai tôi: "Cho dù tôi phụng mệnh chuyển thế, Đế Quân đại nhân cũng chưa từng xuất hiện trước mặt tôi! Nhưng ngài ấy ngày nào cũng ở bên cạnh cô, hừ hừ..."
"Nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của cô kìa... nhìn cơ thể diêm dúa lòe loẹt và phóng đãng này của cô... Đế Quân đại nhân rất yêu thương cô nhỉ? Theo tôi biết, trước giờ chưa có ai có thể ở trên giường anh ấy quá một canh giờ, cô ngày ngày đêm đêm đều có thể có được ân sủng của anh ấy, cô đắc ý chứ? Có điều... đợi đến sau khi cô hết tác dụng, thì chỉ có thể giống như một tấm vải rách, bị vứt vào một xó tự mình đau thương, ha ha ha..."
Lời nói của cô ta như từng con dao cứa vào thịt.
Tôi chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn.
Không phải tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân phải biết rõ thân phận của mình sao?
Sao lại bị mấy câu nói đơn giản của Phong Ly Ngân mà như uống phải canh mê hồn, tưởng rằng bản thân mình khác biệt chứ?
Một trận gió thổi qua, tiếng lá cây xào xạc kêu lên, mang theo gió lạnh thấu xương.
Tôi không nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên tai, không nhìn rõ được người phụ nữ với nụ cười hung ác này, cho dù cố gắng mở mắt ra, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh u tối.
Khi tôi khôi phục lại ý thức, âm thanh nghe thấy đầu tiên vẫn là giọng nói của Thẩm Thanh Nhụy, có điều lúc này cô ta không còn có giọng nói kiêu ngạo hung hăng nữa, mà là tiếng khóc lóc.
...Tôi chỉ nói sự thật thôi mà... ưm!"
Tôi nghe thấy tiếng bạt tai vang lên, mở mắt ra nhìn, Phong Ly Ngân đứng ở ban công quay lưng với chúng tôi, nghiêm nghị đứng đó.
Anh tôi cũng im lặng ngồi trên đầu giường, nhìn về phía góc trong phòng. Thẩm Thanh Nhụy quỳ ở đó, có hai quỷ sai mặt đen trước mặt cô ta.
Cô ta ngập ngừng nói lại: “Tôi cũng không biết cô ta lại yếu đuối như vậy, chỉ nghe sự thật thôi mà cũng ngất luôn, tôi..."
"Phập." Trong tay quỷ sai cầm theo lệnh bài dài, lại đánh vào miệng cô ta.
Anh tôi không nhìn thấy quỷ sai, anh ấy chỉ nhìn thấy miệng cô ta chảy máu, có chút căm ghét nhíu mày.
Thẩm Thanh Ngụy run lẩy bẩy, cô ta khóc nằm rạp xuống đất: “Đế Quân đại nhân tha mạng..."
Giọng nói của Phong Ly Ngân vang lên: “Không cần cầu xin, cô bây giờ là người sống, tôi cũng không thể tùy ý hủy đi tuổi thọ của cô... có phải cô đến trần gian quá lâu nên đã quên giới luật rồi không?"
"Tính toán tam bảo, ngăn cách lục thân. Không nghĩ đến bố thí, chỉ
"Vậy mà cô còn tiếp tục nói dối?”
"Không có, tôi chỉ đố kỵ khi cô ta có được ân sủng của Đế Quân đại nhân, mới nói những lời ghen tuông như vậy...”
Giọng nói của Phong Ly Ngân lại vang lên: “Ghen tuông? Quan Thanh Tiêu bây giờ là vợ của tôi, chính là chủ mẫu của cô, cô dám ghen tuông với cô ấy sao?"
Quỷ sai mặt đen lại đánh cô ta, máu văng tung tóe.
Anh tôi nhìn miệng Thẩm Thanh Nhụy đã sưng lên như miệng heo rồi, máu chảy xuống đến cổ, vỗ tay đứng lên nói: “Đủ rồi.."
Mời đọc truyện trên Vietwriter