Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-483
Chương 483
Chap 483
Đại bảo nói, trước đây hắn đã từng học ở đế đô, làm anh tôi ngượng mộ nói :” ngươi là một học sinh đứng đầu sao?”
“Không ! Ta là sinh viên đạt thành tích cao của đại học gà rừng, hahaha, học ở đế đô suốt hai năm, đường cũng còn nhớ rõ đâu, ta đi bái kiến các đại lão một lát rồi sẽ trở về!”
Hắn chuẩn bị đồ rồi cùng lão tác ra ngoài.
Nãi nãi cùng hai tiểu bảo bảo đến ở sương phòng phía đông, một đống lớn đồ dùng của hai bảo bảo được chuyển qua đây, hai tiểu gia hoả Vu Quy và U Nam này, mới có mấy ngày không thấy mà thấy nhớ chúng nó quá, tôi ôm hôn hai đứa nhỏ thật chặt.
Nãi nãi bĩu môi nói :” hai đứa nhỏ này quá dễ trông, ba ngươi nói thuê bảo mẫu, bảo mẫu làm sao yêu thương hai đứa nhỏ này bằng người trong nhà được? Để cho người khác trông, ta không chịu được”
” ….. Ba con sợ bà mệt!” Tôi cười nói.
” Mệt cái gì mà mệt! Khi ba ngươi còn nhỏ mới làm ta mệt thảm, so sánh với Vu Quy và U Nam, chúng nó còn ngoan hơn nhiều”. Nãi nãi ôm vu quy vỗ vỗ, lại đến chỗ U Nam sờ sờ.
Nãi nãi thật sự đã giúp đỡ rất nhiều cho tôi, bà chăm hai đứa nhỏ thật quen tay, hơn nữa còn rất yêu thương hai đứa nhỏ này, quả thật là tình yêu không biên giới.
” Đây cũng là một lão nhân gia yêu thích trẻ con, nếu đổi là những người khác, không có người giúp đỡ, hẳn là đã náo loạn ly hôn rồi .” Anh tôi bước vào cười hì hì nói, rồi ôm Vu Quy.
” này, sao anh lại bất công như vậy, vì sao chỉ có ôm Vu Quy, mà không ôm U Nam?” Tôi giả bộ bất mãn, oán trách nói.
Anh Tôi cười nói :” ai kêu em một lần sinh hai, mà anh lại chỉ ôm được một đứa, chi bằng mang cái móc treo đến đây, anh Treo hai đứa lên rồi đưa chúng đi phơi nắng?”
Anh tôi là nói đùa, nhưng nãi nãi tôi lại không biết, lập tức nói:” được rồi, đúng lúc lắm, xe đẩy đôi không thể mang lên trực thăng được, ta cũng đang lo đây, cửa cũng hẹp không thể đẩy xe vào, chi bằng ngươi cõng chúng đi phơi nắng đi!”
Anh tôi sững sờ ngay tại chỗ, nãi nãi nhà tôi là Trọng nữ khinh Nam đây —- ai kêu trong nhà tôi con gái ít đâu.
Bà thật sự cầm hai cái móc treo đến đây, đem vu quy và u nam buộc lại trêи người anh tôi.
” Đi đi Phàm Nhi, nhớ là phải đung đưa trái phải nhé, cho đi phơi một lát thôi!” Nãi nãi vỗ cánh tay anh tôi.
Tôi buồn cười đến ngã ngụy trêи mặt đất, anh tôi cúi đầu nhìn Vu Quy trong lồng ngực, cầm cái tay nhỏ bé của nó nói :” tiểu tổ tông, lớn lên ngươi phải nhớ đến cữu cữu thân thiết này nha, ngươi xem, cữu cữu rất quý ngươi, bất kỳ lúc nào cũng đem ngươi ôm ở lồng ngực”
Nãi nãi nhà tôi, nghiêm mặt nói :” U Nam cũng phải cho đi phơi nắng”
“Vâng, vâng!” Anh tôi căng da đầu bước ra ngoài.
Anh tôi vốn dĩ cho rằng trong nhà không có người khác, dáng vẻ này cũng không có gì ghê gớm cả, nhưng không ngờ ,chẳng bao lâu lại xuất hiện ra một tai nạn ngoài ý muốn.
Tôi đang giúp nãi não thu dọn đống quần áo của bảo bảo, thì nghe thấy tiếng cười vang bên ngoài.
Lâm ngôn thấm tình cờ đến đây, cô ấy nhìn thấy anh tôi đang cõng hai tiểu bảo bảo đi dạo trong sân, buồn cười đến nỗi đứng không vững mà ngã ngồi xuống bàn đá
Anh tôi chống nạnh nói :” cười cái gì mà cười, hừ, ta sẽ làm em sang năm đương chức mẫu thân, em có tin không”?
phun! ! !
“Được rồi, được rồi! Em ủng hộ!” Tôi ló đầu ra khỏi phòng, giơ hai tay lên tỏ vẻ ủng hộ.
Anh tôi có bản lĩnh khuất phục lâm tiểu thư bằng một lời nói.
Lâm ngôn thấm ngồi xổm ở đó đỏ mặt, nhưng nụ cười trêи khóe miệng lại không kìm được, vẻ mặt thẹn thùng của tình yêu
Trong cuộc đời của cô ấy, có lẽ cô ấy chưa từng gặp một nam nhân dám nói với cô ấy như vậy.
Huống chi, nam nhân này còn có bản lĩnh, đem tất cả lời nói đều biến thành lời âu yếm
” Đừng lắm lời “. Anh tôi trừng mắt nhìn tôi một cái :” ngày xưa là anh trai vội vã gả em gái ra ngoài, hiện giờ em gái liều mạng đem anh trai đẩy ra ngoài, có ý gì hả? Chả nhẽ không muốn nấu cơm cho anh ăn nữa sao?”
Tôi cười nói :” ngôn thấm học được rất nhiều món ăn, để cô ấy nấu cho anh ăn.”
” …. Thôi bỏ đi, đại tiểu thư vẫn là lên Cung phụng cho tốt……. Mau giúp tôi đỡ một đứa xuống, Tôi nóng quá!” Anh tôi nhìn lâm ngôn thấm nói.
Lâm ngôn thấm cẩn thận cởi u nam xuống, hai người ôm hai đứa nhỏ, ngồi ở ghế đá phơi nắng.
Cô ấy cầm chân U Nam nói :” tiểu bảo bảo này giống ba quá, trời ạ, đôi mắt này giống như đúc …”
” vô nghĩa, không giống cha thì giống ai? Đây là nguyên bản “. Anh tôi phun trào .
Tôi ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc cho hai đứa nhỏ, thì nãi nãi nhỏ giọng hỏi :” Phàm Nhi và Lâm tiểu thư này có làm nên chuyện không? Nhà ta có cần phải chuẩn bị lễ hỏi không?”
” Ách…. Nhà gái không thiếu tiền!” Tôi đáp
” Dù sao vẫn phải chuẩn vị, vấn đề là thái độ của chúng ta, đã hiểu chưa”. Nãi nãi nghiêm túc nói.
Tôi không nói với nãi nãi, thực ra, chúng tôi đang nỗ lực chuẩn bị cho “lễ hỏi”, nhưng ” lễ hỏi” này chỉ là không giống như bình thường mà thôi.
Thật nhanh đã đến giờ nấu cơm, lâm ngôn hoan gọi điện cho Lâm ngôn thấm, nhưng Lâm ngôn thấm lại không nghe, nắm chặt điện thoại nhìn tôi trợ giúp, tôi lại trở thành cái nồi của cô ấy.
Tôi xấu hổ, ” alo” một tiếng, đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt, ngay sau đó truyền đến một tràng tiếng cười.
” Tiểu Kiều, cô lại cầu xin thay cho ngôn thấm sao ?” Lâm ngôn Hoan cười hỏi
” …. Cầu xin có tác dụng gì sao?” Tôi nhỏ giọng nói :” chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, vừa rồi cô ấy học được món ăn mới ……”
” Cô mà cầu xin sẽ có tác dụng, ai bảo tôi nợ cô ân tình chứ!” Hắn khẽ cười nói.
Tôi có chút băn khoăn, tôi cứu Lâm ngôn hoan không phải vì muốn hắn cảm ơn, mà ngay dưới tình huống đó, dù đó có là ai thì tôi vẫn sẽ cứu.
Cũng vì vậy mà Lâm ngôn hoan tin tưởng tôi, vẫn luôn giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn nhất , lại còn có tình cảm đặc biệt không giống với người thường, Tôi chỉ có thể trốn tránh mà không dám đáp lại, cho nên trong lòng cảm thấy có chút áy náy
Tôi buột miệng hỏi :” Anh có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? Nhà tôi làm rất nhiều đồ ăn…..”
Tôi nghĩ hắn sẽ không đến, Nhưng ai ngờ, hắn dừng lại một chút rồi trả lời :” được rồi, phần cho tôi một bộ chén đũa ….. 40 phút nữa tôi sẽ có mặt “
“….. Được”.
Tôi dở khóc dở cười, nói với anh tôi lát nữa Lâm ngôn ngoan sẽ đến ăn cơm, anh tôi nhai một miếng dưa chuột giòn tan nói :” thật tốt, hậu duệ quý tộc cũng cùng ngồi ăn cơm với Tiểu dân”
Trước khi lâm ngôn hoan đến, thì đại bảo đã về đến nhà, Hán kéo tôi đến hành lang nói nhỏ :” Tôi vừa đi ra ngoài đốt không ít tiền giấy, Thổ Địa Công Công, và Thành Hoàng Lão Gia ở nơi này thật lợi hại, có rất nhiều quỷ Hồn bị hắn nghiêm trị, nhưng là ….. Đều làm những việc riêng tư không rõ ràng, tôi cảm thấy, chúng ta bay giờ đừng gây xung đột với hắn….”
Không gây xung đột không được, vì hắn đang che chở cho chu hơi thị.
” Tiểu nương nương, có một bạn đồng hành nói với tôi : trừ phi đế quân đại nhân đến, nếu không thành hoàng lão gia này, có là ai thì hắn cũng sẽ không để vào mắt …… Người ở đây, làm cái gì cũng phải cẩn thận”. Đại bảo lo lắng nói.
Tôi gật đầu, âm dương hai giới đều giống nhau, quyền lực thiên tài đều có quyền được lên tiếng.
Chúng tôi đợi một lát, lâm ngôn hoan cũng đến, nhưng sắc mặt của hắn không tốt lắm, bởi vì có một nữ nhân đang gắt gao ôm chặt cánh tay của hắn .
Kỳ Khả Hân
Cô ấy nhìn về phía tôi, ánh mắt bùng lửa mãnh liệt, cắn răng nói :” xin chào, lâu, không, thấy ….. Mộ, tiểu, thư….”
Dịch : Vi Vu
——————————
Chap 483
Đại bảo nói, trước đây hắn đã từng học ở đế đô, làm anh tôi ngượng mộ nói :” ngươi là một học sinh đứng đầu sao?”
“Không ! Ta là sinh viên đạt thành tích cao của đại học gà rừng, hahaha, học ở đế đô suốt hai năm, đường cũng còn nhớ rõ đâu, ta đi bái kiến các đại lão một lát rồi sẽ trở về!”
Hắn chuẩn bị đồ rồi cùng lão tác ra ngoài.
Nãi nãi cùng hai tiểu bảo bảo đến ở sương phòng phía đông, một đống lớn đồ dùng của hai bảo bảo được chuyển qua đây, hai tiểu gia hoả Vu Quy và U Nam này, mới có mấy ngày không thấy mà thấy nhớ chúng nó quá, tôi ôm hôn hai đứa nhỏ thật chặt.
Nãi nãi bĩu môi nói :” hai đứa nhỏ này quá dễ trông, ba ngươi nói thuê bảo mẫu, bảo mẫu làm sao yêu thương hai đứa nhỏ này bằng người trong nhà được? Để cho người khác trông, ta không chịu được”
” ….. Ba con sợ bà mệt!” Tôi cười nói.
” Mệt cái gì mà mệt! Khi ba ngươi còn nhỏ mới làm ta mệt thảm, so sánh với Vu Quy và U Nam, chúng nó còn ngoan hơn nhiều”. Nãi nãi ôm vu quy vỗ vỗ, lại đến chỗ U Nam sờ sờ.
Nãi nãi thật sự đã giúp đỡ rất nhiều cho tôi, bà chăm hai đứa nhỏ thật quen tay, hơn nữa còn rất yêu thương hai đứa nhỏ này, quả thật là tình yêu không biên giới.
” Đây cũng là một lão nhân gia yêu thích trẻ con, nếu đổi là những người khác, không có người giúp đỡ, hẳn là đã náo loạn ly hôn rồi .” Anh tôi bước vào cười hì hì nói, rồi ôm Vu Quy.
” này, sao anh lại bất công như vậy, vì sao chỉ có ôm Vu Quy, mà không ôm U Nam?” Tôi giả bộ bất mãn, oán trách nói.
Anh Tôi cười nói :” ai kêu em một lần sinh hai, mà anh lại chỉ ôm được một đứa, chi bằng mang cái móc treo đến đây, anh Treo hai đứa lên rồi đưa chúng đi phơi nắng?”
Anh tôi là nói đùa, nhưng nãi nãi tôi lại không biết, lập tức nói:” được rồi, đúng lúc lắm, xe đẩy đôi không thể mang lên trực thăng được, ta cũng đang lo đây, cửa cũng hẹp không thể đẩy xe vào, chi bằng ngươi cõng chúng đi phơi nắng đi!”
Anh tôi sững sờ ngay tại chỗ, nãi nãi nhà tôi là Trọng nữ khinh Nam đây —- ai kêu trong nhà tôi con gái ít đâu.
Bà thật sự cầm hai cái móc treo đến đây, đem vu quy và u nam buộc lại trêи người anh tôi.
” Đi đi Phàm Nhi, nhớ là phải đung đưa trái phải nhé, cho đi phơi một lát thôi!” Nãi nãi vỗ cánh tay anh tôi.
Tôi buồn cười đến ngã ngụy trêи mặt đất, anh tôi cúi đầu nhìn Vu Quy trong lồng ngực, cầm cái tay nhỏ bé của nó nói :” tiểu tổ tông, lớn lên ngươi phải nhớ đến cữu cữu thân thiết này nha, ngươi xem, cữu cữu rất quý ngươi, bất kỳ lúc nào cũng đem ngươi ôm ở lồng ngực”
Nãi nãi nhà tôi, nghiêm mặt nói :” U Nam cũng phải cho đi phơi nắng”
“Vâng, vâng!” Anh tôi căng da đầu bước ra ngoài.
Anh tôi vốn dĩ cho rằng trong nhà không có người khác, dáng vẻ này cũng không có gì ghê gớm cả, nhưng không ngờ ,chẳng bao lâu lại xuất hiện ra một tai nạn ngoài ý muốn.
Tôi đang giúp nãi não thu dọn đống quần áo của bảo bảo, thì nghe thấy tiếng cười vang bên ngoài.
Lâm ngôn thấm tình cờ đến đây, cô ấy nhìn thấy anh tôi đang cõng hai tiểu bảo bảo đi dạo trong sân, buồn cười đến nỗi đứng không vững mà ngã ngồi xuống bàn đá
Anh tôi chống nạnh nói :” cười cái gì mà cười, hừ, ta sẽ làm em sang năm đương chức mẫu thân, em có tin không”?
phun! ! !
“Được rồi, được rồi! Em ủng hộ!” Tôi ló đầu ra khỏi phòng, giơ hai tay lên tỏ vẻ ủng hộ.
Anh tôi có bản lĩnh khuất phục lâm tiểu thư bằng một lời nói.
Lâm ngôn thấm ngồi xổm ở đó đỏ mặt, nhưng nụ cười trêи khóe miệng lại không kìm được, vẻ mặt thẹn thùng của tình yêu
Trong cuộc đời của cô ấy, có lẽ cô ấy chưa từng gặp một nam nhân dám nói với cô ấy như vậy.
Huống chi, nam nhân này còn có bản lĩnh, đem tất cả lời nói đều biến thành lời âu yếm
” Đừng lắm lời “. Anh tôi trừng mắt nhìn tôi một cái :” ngày xưa là anh trai vội vã gả em gái ra ngoài, hiện giờ em gái liều mạng đem anh trai đẩy ra ngoài, có ý gì hả? Chả nhẽ không muốn nấu cơm cho anh ăn nữa sao?”
Tôi cười nói :” ngôn thấm học được rất nhiều món ăn, để cô ấy nấu cho anh ăn.”
” …. Thôi bỏ đi, đại tiểu thư vẫn là lên Cung phụng cho tốt……. Mau giúp tôi đỡ một đứa xuống, Tôi nóng quá!” Anh tôi nhìn lâm ngôn thấm nói.
Lâm ngôn thấm cẩn thận cởi u nam xuống, hai người ôm hai đứa nhỏ, ngồi ở ghế đá phơi nắng.
Cô ấy cầm chân U Nam nói :” tiểu bảo bảo này giống ba quá, trời ạ, đôi mắt này giống như đúc …”
” vô nghĩa, không giống cha thì giống ai? Đây là nguyên bản “. Anh tôi phun trào .
Tôi ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc cho hai đứa nhỏ, thì nãi nãi nhỏ giọng hỏi :” Phàm Nhi và Lâm tiểu thư này có làm nên chuyện không? Nhà ta có cần phải chuẩn bị lễ hỏi không?”
” Ách…. Nhà gái không thiếu tiền!” Tôi đáp
” Dù sao vẫn phải chuẩn vị, vấn đề là thái độ của chúng ta, đã hiểu chưa”. Nãi nãi nghiêm túc nói.
Tôi không nói với nãi nãi, thực ra, chúng tôi đang nỗ lực chuẩn bị cho “lễ hỏi”, nhưng ” lễ hỏi” này chỉ là không giống như bình thường mà thôi.
Thật nhanh đã đến giờ nấu cơm, lâm ngôn hoan gọi điện cho Lâm ngôn thấm, nhưng Lâm ngôn thấm lại không nghe, nắm chặt điện thoại nhìn tôi trợ giúp, tôi lại trở thành cái nồi của cô ấy.
Tôi xấu hổ, ” alo” một tiếng, đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt, ngay sau đó truyền đến một tràng tiếng cười.
” Tiểu Kiều, cô lại cầu xin thay cho ngôn thấm sao ?” Lâm ngôn Hoan cười hỏi
” …. Cầu xin có tác dụng gì sao?” Tôi nhỏ giọng nói :” chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, vừa rồi cô ấy học được món ăn mới ……”
” Cô mà cầu xin sẽ có tác dụng, ai bảo tôi nợ cô ân tình chứ!” Hắn khẽ cười nói.
Tôi có chút băn khoăn, tôi cứu Lâm ngôn hoan không phải vì muốn hắn cảm ơn, mà ngay dưới tình huống đó, dù đó có là ai thì tôi vẫn sẽ cứu.
Cũng vì vậy mà Lâm ngôn hoan tin tưởng tôi, vẫn luôn giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn nhất , lại còn có tình cảm đặc biệt không giống với người thường, Tôi chỉ có thể trốn tránh mà không dám đáp lại, cho nên trong lòng cảm thấy có chút áy náy
Tôi buột miệng hỏi :” Anh có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? Nhà tôi làm rất nhiều đồ ăn…..”
Tôi nghĩ hắn sẽ không đến, Nhưng ai ngờ, hắn dừng lại một chút rồi trả lời :” được rồi, phần cho tôi một bộ chén đũa ….. 40 phút nữa tôi sẽ có mặt “
“….. Được”.
Tôi dở khóc dở cười, nói với anh tôi lát nữa Lâm ngôn ngoan sẽ đến ăn cơm, anh tôi nhai một miếng dưa chuột giòn tan nói :” thật tốt, hậu duệ quý tộc cũng cùng ngồi ăn cơm với Tiểu dân”
Trước khi lâm ngôn hoan đến, thì đại bảo đã về đến nhà, Hán kéo tôi đến hành lang nói nhỏ :” Tôi vừa đi ra ngoài đốt không ít tiền giấy, Thổ Địa Công Công, và Thành Hoàng Lão Gia ở nơi này thật lợi hại, có rất nhiều quỷ Hồn bị hắn nghiêm trị, nhưng là ….. Đều làm những việc riêng tư không rõ ràng, tôi cảm thấy, chúng ta bay giờ đừng gây xung đột với hắn….”
Không gây xung đột không được, vì hắn đang che chở cho chu hơi thị.
” Tiểu nương nương, có một bạn đồng hành nói với tôi : trừ phi đế quân đại nhân đến, nếu không thành hoàng lão gia này, có là ai thì hắn cũng sẽ không để vào mắt …… Người ở đây, làm cái gì cũng phải cẩn thận”. Đại bảo lo lắng nói.
Tôi gật đầu, âm dương hai giới đều giống nhau, quyền lực thiên tài đều có quyền được lên tiếng.
Chúng tôi đợi một lát, lâm ngôn hoan cũng đến, nhưng sắc mặt của hắn không tốt lắm, bởi vì có một nữ nhân đang gắt gao ôm chặt cánh tay của hắn .
Kỳ Khả Hân
Cô ấy nhìn về phía tôi, ánh mắt bùng lửa mãnh liệt, cắn răng nói :” xin chào, lâu, không, thấy ….. Mộ, tiểu, thư….”
Dịch : Vi Vu
——————————