Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 117 Động quỷ (1)
Trình Bán Tiên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, không còn chút sức lực nào, nhờ anh tôi dọn dẹp đồ đạc giúp ông ta.
Tôi lấy nước nóng lau người cho bố tôi, ông ta làm mọi chuyện cũng rất tốt, không hề có hoại tử hay gì cả, chi phí chữa trị mấy triệu đó cũng coi như không uổng phí.
Phong Ly Ngân hóa giải kết giới, một y tá xông vào nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi: “Mấy người làm gì vậy?"
“Thăm bệnh nhân, có đăng ký rồi mà, đây là bố tôi." Anh tôi lập tức trả lời.
Biểu cảm của y tá trở nên dịu dàng hơn, đang định nói chuyện, thì nghe thấy giọng nói ồm ồm của bố tôi đột nhiên vang lên.
Cô ta sợ hãi, vội vàng kêu lên rồi nhấn chuông kêu bác sĩ, bệnh nhân hôn mê suốt mấy tháng đột nhiên tỉnh lại, đây là tin có thể đăng lên báo luôn rồi.
“Bố, bố!” Tôi lại gần, hận không thể vỗ vào mặt ông ấy kêu ông ấy tỉnh lại.
“Ấy... Thanh Tiêu... khụ... con, ngực của con... đè lên làm bố không thở được nữa...”
Cái ông già này!
Tôi thật sự muốn đánh ông ấy mấy đấm! Chúng tôi tốn bao nhiêu là công sức! Ông ấy vừa khôi phục thần thức lại bắt đầu nói đùa!
Nhìn bộ dạng tiều tụy của Trình Bán Tiên, tôi có chút không nhẫn tâm, nói anh tôi chở ông ấy về nghỉ ngơi, tôi ở bệnh viện cùng với bố.
Phong Ly Ngân vẫn cứ không nói gì mà đứng sau người tôi, tôi sợ anh ấy thấy buồn chán, nói anh ấy cứ đi làm việc của mình đi, buổi tối nhớ đến... Ừm, nhớ về nghỉ ngơi là được rồi, ánh mắt nghiền ngẫm của anh ấy làm tôi đỏ cả mặt.
Bố tôi có lẽ không nhìn thấy anh ấy, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy, ông ấy cứ nháy mắt với tôi mãi.
"..Vậy buổi tối gặp." Anh ấy cúi người nói bên tai tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy đang cố ý, bố tôi nhìn thấy tôi đỏ bừng mặt thì cười xấu xa hỏi: “Thanh Tiêu, con sao mà mặt đỏ vậy?"
Ông ấy nằm suốt ba tháng, cả người không chút sức lực, còn cần phải xoa bóp để khỏe lại, tôi ở với ông ấy đến buổi tối, ông ấy đuổi chúng tôi về nhà, nói sắp thi rồi đừng để lở dở chuyện học hành. Cập nhật nhanh nhất trên truyenVietwriter.net
Tôi và anh tôi nhìn nhau, không dám nói chúng tôi nghỉ học nhiều đến mức sắp bị đuổi học luôn rồi.
Trên đường trở về, anh tôi thở dài nói cũng cần phải đi thực tập xem thế nào, yên tâm lấy được bằng tốt nghiệp về để an ủi bố.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, khi chúng tôi cảm thấy như trút được gánh nặng chưa được bao lâu thì chú Du Phó gọi điện tới tìm chúng tôi.
Phong Ly Ngân thường giày vò tôi đến tận tờ mờ sáng, vậy nên khi tôi đang ngủ, điện thoại vừa rung thì anh ấy đã lập tức nhấn tắt máy, chú ấy chỉ có thể gọi cho anh tôi.
Tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng của anh tôi vang lên ngoài cửa: “Thanh Tiêu, em dậy chưa? Anh vào được không... chú ấy đúng thực là, hai người đang ngủ vậy mà còn bắt anh lên gõ cửa.”
Tôi gắng gượng mở mắt ra trả lời, anh tôi mở cửa ra bước vào trong nhìn, thấy Phong Ly Ngân không có ở đây, thở phào nói: “Chú tìm em đấy."
Tôi co người trong chăn nghe máy, giọng nói của chú ấy có chút gấp gáp: “Thanh Tiêu, chồng của cháu có ở đó không?"
"..Không ạ, thường thì đến tối anh ấy mới đến." Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
“Vậy cháu và anh cháu qua đây một chuyến đi, có một số chuyện chú muốn nhờ các cháu giúp đỡ” Chú ấy nói địa chỉ cho tôi.
Khi anh tôi ngồi trên xe tra địa chỉ thì rất bực bối: “Thôn Hồi Long gì chứ... cái nơi quái quỷ gì mà chưa từng nghe tới vậy, hình như là chỗ khu vực mới thì phải..."
Khu vực mới đã phá bỏ rất nhiều căn nhà lụp xụp, bây giờ giống như một công trường giống lớn, một bên đang xây nhà cao tầng, một bên thì chất đầy những căn nhà cũ nát, giống như khu tệ nạn.
Những người vốn sống ở đây đã chuyển đến những căn nhà sang trọng được đền bù, những căn nhà cũ đó đều cho những công nhân từ nơi khác đến thuê, tiền thuê rất rẻ nên thu hút rất nhiều công nhân.
Thôn Hồi Long là chỉ những căn nhà nhỏ cũ cong queo uốn lượn đó, tiền thuê rẻ nên người đông, phù với cho những người công nhân sống và làm ăn, cũng bởi vì như vậy, vệ sinh môi trường và trị an ở đây rất kém.
Tôi nhìn những căn nhà cũ nối tiếp nhau đó, bên trên hình như có một lớp sương mù đang bao phủ chỗ này, tôi thấy không nên gọi là thôn Hồi Long, gọi là thôn Giun Đũa mới đúng, tường nhà dính sát lấy nhau, căn nhà nào có một cái sân nhỏ cũng đã trở thành căn nhà sang trọng chỗ này rồi, đường thì chật hẹp, hai người sánh vai đi cũng thấy chật nữa.
"Trị an ở chỗ này kém là chắc rồi, những người sống ở đây cũng là những người gì đâu..." Anh tôi than thở: “Anh có nghèo thì cũng thà ngủ ở dưới cầu chứ không sống ở nơi này.”
Có một đội cảnh sát đang đứng ở ngõ để ngăn cách mọi người, tôi quan sát những người vây quanh, bây giờ đã vào mùa đông, mà ai ai cũng mặc đồ mỏng, có mấy quần bông thì cũng đã cũ rồi, vô cùng tồi tàng, còn có mấy người phụ nữ mặc những chiếc váy ngắn, đứng từ xa nhìn về bên đó, trên mặt lộ ra sự lo sợ.
Chú nhìn thấy chúng tôi, gật đầu ra hiệu với những cảnh sát đứng cạnh chúng tôi, kéo dây ngăn cách ra để chúng tôi đi vào.
"Thanh Tiêu, cháu thấy chỗ này thế nào?"
"...Gì mà thế nào ạ?"
“Phong thủy đó, cháu thấy phong thủy chỗ này thế nào?"
Tôi bĩu môi, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Người có chút kiến thức cũng có thể thấy được phong thủy chỗ này rất xấu.
Xung quanh đều là công trường, mọi thứ hỗn loạn, hơn nữa đều là nhà cao tầng, đều sẽ có những khí âm u tập trung tại vùng đất này.
Hơn nữa những căn nhà ở đây đều muốn kiếm được tiền thuê phòng, nên căn nào cũng sát lấy nhau, điều kiện thông gió và để ánh nắng chiếu vào đều rất kém, khí bẩn ô nhiễm bao trùm, sống ở những nơi này lâu sẽ dễ bị ảnh hưởng.
Những căn phòng ở đây đều chỉ có một gian, cửa thì ở ngay đường, bên trong chỉ có một phòng, sinh hoạt ăn uống làm ngủ nghỉ chỉ có một phòng đó, giường thì đối diện với cửa.
Về mặt phong thủy, thông thắng” và “không di chuyển” đều phải kiêng, nơi này đều phạm phải những việc cấm kỵ đó.
"Chú, xảy ra chuyện gì ở đây vậy, chú gọi bọn cháu đến là có chuyện gì cần giúp sao?" Tôi hỏi. Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Chú ấy dẫn chúng tôi đến một góc tường, khẽ nói: "Gần đây bọn chú đang điều tra, chú phát hiện trị an ở nơi này vô cùng đáng sợ! Xảy ra án mạng giết người rất nhiều, hơn nữa đều rất quỷ dị, nhưng mà cục cảnh sát ở địa phương không báo lên cấp trên! Các chú đi hỏi sở trưởng, thì sở trưởng lại chết ở ngay trong nhà... Nghe nói là tự sát, nhưng mà theo chú thấy có chút kỳ lạ... Hôm nay ở đây lại xảy ra một vụ việc, căn nhà có hai người cãi nhau, rồi lấy dao chém nhau, một cô gái trẻ mới tới đây đã báo cảnh sát, vậy nên đại diện sở trưởng không dám giấu giếm nữa, nên đã báo với các chú."
"Chuyện như thế này chú tìm bọn cháu thì làm được gì chứ?” Anh tôi mù mờ, tranh chấp trong nhà thì nhà ai cũng có mà, chúng tôi cũng không phải người đến hòa giải.
"Hai cháu đến xem là biết thôi.” Chú Du Phó đưa trang bị cho chúng tôi.
Những cảnh sát mà chú dẫn theo đa phần đều là những người giải quyết những vụ án quỷ dị, ai ai cũng đeo khẩu trang và găng tay, còn mặc cả bộ đồ bảo hộ.
Trong sân nhà có một chú chó, nhìn thấy chúng tôi nhưng nó không chút phản ứng, mùi máu tanh ghê rợn bao trùm bên trong, còn có cả mùi hôi.
Tôi phản ứng dữ dội, vừa đứng ở cửa đã bịt miệng lại muốn nôn, bên cửa có một cánh tay, tôi vừa nhìn là biết có vấn đề...
Trình Bán Tiên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, không còn chút sức lực nào, nhờ anh tôi dọn dẹp đồ đạc giúp ông ta.
Tôi lấy nước nóng lau người cho bố tôi, ông ta làm mọi chuyện cũng rất tốt, không hề có hoại tử hay gì cả, chi phí chữa trị mấy triệu đó cũng coi như không uổng phí.
Phong Ly Ngân hóa giải kết giới, một y tá xông vào nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi: “Mấy người làm gì vậy?"
“Thăm bệnh nhân, có đăng ký rồi mà, đây là bố tôi." Anh tôi lập tức trả lời.
Biểu cảm của y tá trở nên dịu dàng hơn, đang định nói chuyện, thì nghe thấy giọng nói ồm ồm của bố tôi đột nhiên vang lên.
Cô ta sợ hãi, vội vàng kêu lên rồi nhấn chuông kêu bác sĩ, bệnh nhân hôn mê suốt mấy tháng đột nhiên tỉnh lại, đây là tin có thể đăng lên báo luôn rồi.
“Bố, bố!” Tôi lại gần, hận không thể vỗ vào mặt ông ấy kêu ông ấy tỉnh lại.
“Ấy... Thanh Tiêu... khụ... con, ngực của con... đè lên làm bố không thở được nữa...”
Cái ông già này!
Tôi thật sự muốn đánh ông ấy mấy đấm! Chúng tôi tốn bao nhiêu là công sức! Ông ấy vừa khôi phục thần thức lại bắt đầu nói đùa!
Nhìn bộ dạng tiều tụy của Trình Bán Tiên, tôi có chút không nhẫn tâm, nói anh tôi chở ông ấy về nghỉ ngơi, tôi ở bệnh viện cùng với bố.
Phong Ly Ngân vẫn cứ không nói gì mà đứng sau người tôi, tôi sợ anh ấy thấy buồn chán, nói anh ấy cứ đi làm việc của mình đi, buổi tối nhớ đến... Ừm, nhớ về nghỉ ngơi là được rồi, ánh mắt nghiền ngẫm của anh ấy làm tôi đỏ cả mặt.
Bố tôi có lẽ không nhìn thấy anh ấy, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy, ông ấy cứ nháy mắt với tôi mãi.
"..Vậy buổi tối gặp." Anh ấy cúi người nói bên tai tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy đang cố ý, bố tôi nhìn thấy tôi đỏ bừng mặt thì cười xấu xa hỏi: “Thanh Tiêu, con sao mà mặt đỏ vậy?"
Ông ấy nằm suốt ba tháng, cả người không chút sức lực, còn cần phải xoa bóp để khỏe lại, tôi ở với ông ấy đến buổi tối, ông ấy đuổi chúng tôi về nhà, nói sắp thi rồi đừng để lở dở chuyện học hành. Cập nhật nhanh nhất trên truyenVietwriter.net
Tôi và anh tôi nhìn nhau, không dám nói chúng tôi nghỉ học nhiều đến mức sắp bị đuổi học luôn rồi.
Trên đường trở về, anh tôi thở dài nói cũng cần phải đi thực tập xem thế nào, yên tâm lấy được bằng tốt nghiệp về để an ủi bố.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, khi chúng tôi cảm thấy như trút được gánh nặng chưa được bao lâu thì chú Du Phó gọi điện tới tìm chúng tôi.
Phong Ly Ngân thường giày vò tôi đến tận tờ mờ sáng, vậy nên khi tôi đang ngủ, điện thoại vừa rung thì anh ấy đã lập tức nhấn tắt máy, chú ấy chỉ có thể gọi cho anh tôi.
Tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng của anh tôi vang lên ngoài cửa: “Thanh Tiêu, em dậy chưa? Anh vào được không... chú ấy đúng thực là, hai người đang ngủ vậy mà còn bắt anh lên gõ cửa.”
Tôi gắng gượng mở mắt ra trả lời, anh tôi mở cửa ra bước vào trong nhìn, thấy Phong Ly Ngân không có ở đây, thở phào nói: “Chú tìm em đấy."
Tôi co người trong chăn nghe máy, giọng nói của chú ấy có chút gấp gáp: “Thanh Tiêu, chồng của cháu có ở đó không?"
"..Không ạ, thường thì đến tối anh ấy mới đến." Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
“Vậy cháu và anh cháu qua đây một chuyến đi, có một số chuyện chú muốn nhờ các cháu giúp đỡ” Chú ấy nói địa chỉ cho tôi.
Khi anh tôi ngồi trên xe tra địa chỉ thì rất bực bối: “Thôn Hồi Long gì chứ... cái nơi quái quỷ gì mà chưa từng nghe tới vậy, hình như là chỗ khu vực mới thì phải..."
Khu vực mới đã phá bỏ rất nhiều căn nhà lụp xụp, bây giờ giống như một công trường giống lớn, một bên đang xây nhà cao tầng, một bên thì chất đầy những căn nhà cũ nát, giống như khu tệ nạn.
Những người vốn sống ở đây đã chuyển đến những căn nhà sang trọng được đền bù, những căn nhà cũ đó đều cho những công nhân từ nơi khác đến thuê, tiền thuê rất rẻ nên thu hút rất nhiều công nhân.
Thôn Hồi Long là chỉ những căn nhà nhỏ cũ cong queo uốn lượn đó, tiền thuê rẻ nên người đông, phù với cho những người công nhân sống và làm ăn, cũng bởi vì như vậy, vệ sinh môi trường và trị an ở đây rất kém.
Tôi nhìn những căn nhà cũ nối tiếp nhau đó, bên trên hình như có một lớp sương mù đang bao phủ chỗ này, tôi thấy không nên gọi là thôn Hồi Long, gọi là thôn Giun Đũa mới đúng, tường nhà dính sát lấy nhau, căn nhà nào có một cái sân nhỏ cũng đã trở thành căn nhà sang trọng chỗ này rồi, đường thì chật hẹp, hai người sánh vai đi cũng thấy chật nữa.
"Trị an ở chỗ này kém là chắc rồi, những người sống ở đây cũng là những người gì đâu..." Anh tôi than thở: “Anh có nghèo thì cũng thà ngủ ở dưới cầu chứ không sống ở nơi này.”
Có một đội cảnh sát đang đứng ở ngõ để ngăn cách mọi người, tôi quan sát những người vây quanh, bây giờ đã vào mùa đông, mà ai ai cũng mặc đồ mỏng, có mấy quần bông thì cũng đã cũ rồi, vô cùng tồi tàng, còn có mấy người phụ nữ mặc những chiếc váy ngắn, đứng từ xa nhìn về bên đó, trên mặt lộ ra sự lo sợ.
Chú nhìn thấy chúng tôi, gật đầu ra hiệu với những cảnh sát đứng cạnh chúng tôi, kéo dây ngăn cách ra để chúng tôi đi vào.
"Thanh Tiêu, cháu thấy chỗ này thế nào?"
"...Gì mà thế nào ạ?"
“Phong thủy đó, cháu thấy phong thủy chỗ này thế nào?"
Tôi bĩu môi, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Người có chút kiến thức cũng có thể thấy được phong thủy chỗ này rất xấu.
Xung quanh đều là công trường, mọi thứ hỗn loạn, hơn nữa đều là nhà cao tầng, đều sẽ có những khí âm u tập trung tại vùng đất này.
Hơn nữa những căn nhà ở đây đều muốn kiếm được tiền thuê phòng, nên căn nào cũng sát lấy nhau, điều kiện thông gió và để ánh nắng chiếu vào đều rất kém, khí bẩn ô nhiễm bao trùm, sống ở những nơi này lâu sẽ dễ bị ảnh hưởng.
Những căn phòng ở đây đều chỉ có một gian, cửa thì ở ngay đường, bên trong chỉ có một phòng, sinh hoạt ăn uống làm ngủ nghỉ chỉ có một phòng đó, giường thì đối diện với cửa.
Về mặt phong thủy, thông thắng” và “không di chuyển” đều phải kiêng, nơi này đều phạm phải những việc cấm kỵ đó.
"Chú, xảy ra chuyện gì ở đây vậy, chú gọi bọn cháu đến là có chuyện gì cần giúp sao?" Tôi hỏi. Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Chú ấy dẫn chúng tôi đến một góc tường, khẽ nói: "Gần đây bọn chú đang điều tra, chú phát hiện trị an ở nơi này vô cùng đáng sợ! Xảy ra án mạng giết người rất nhiều, hơn nữa đều rất quỷ dị, nhưng mà cục cảnh sát ở địa phương không báo lên cấp trên! Các chú đi hỏi sở trưởng, thì sở trưởng lại chết ở ngay trong nhà... Nghe nói là tự sát, nhưng mà theo chú thấy có chút kỳ lạ... Hôm nay ở đây lại xảy ra một vụ việc, căn nhà có hai người cãi nhau, rồi lấy dao chém nhau, một cô gái trẻ mới tới đây đã báo cảnh sát, vậy nên đại diện sở trưởng không dám giấu giếm nữa, nên đã báo với các chú."
"Chuyện như thế này chú tìm bọn cháu thì làm được gì chứ?” Anh tôi mù mờ, tranh chấp trong nhà thì nhà ai cũng có mà, chúng tôi cũng không phải người đến hòa giải.
"Hai cháu đến xem là biết thôi.” Chú Du Phó đưa trang bị cho chúng tôi.
Những cảnh sát mà chú dẫn theo đa phần đều là những người giải quyết những vụ án quỷ dị, ai ai cũng đeo khẩu trang và găng tay, còn mặc cả bộ đồ bảo hộ.
Trong sân nhà có một chú chó, nhìn thấy chúng tôi nhưng nó không chút phản ứng, mùi máu tanh ghê rợn bao trùm bên trong, còn có cả mùi hôi.
Tôi phản ứng dữ dội, vừa đứng ở cửa đã bịt miệng lại muốn nôn, bên cửa có một cánh tay, tôi vừa nhìn là biết có vấn đề...