Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-126
Chương 126 Mạch
Tôi tỉnh cả người ngay lập tức.
Phong Ly Ngân nằm sau lưng tôi cũng chống người ngồi dậy, lúc nãy tay hắn đặt trên bụng tôi nên có thể cảm nhận được rõ ràng.
Giống như sóng biển đánh vào bờ, một chút rồi lại trở nên yên bình, tôi sợ hết hồn, suy nghĩ miên man rằng có phải có vấn đề gì hay không.
"Em. em nên về nhà một chuyến tìm Ô lão bà khám mới được, hơn nữa em còn mấy bài thi chưa xong, còn phải thăm bố em." Tôi nói hết tất cả những lý do có thể nghĩ đến ra.
Giọng nói lạnh lùng của Phong Ly Ngân vang lên phía sau tai tôi: “Em đang sợ sao?"
Vậy cũng hỏi, sợ chứ sao không? Vừa nghĩ tới cái khoảnh khắc khủng bố sắp đến đó, tôi thấy mình cần phải cùng gia đình đoàn tụ sum họp, viết di chúc gì gì đó.
..Trong lòng em lúc nào cũng hận ta, cho nên lúc nào cũng chịu đựng rồi cố chấp chôn giấu những cảm xúc tiêu cực.” Phong Ly Ngân cười khẽ.
Tôi không nhịn được nhíu mày, xoay người nhìn hắn, đôi mắt của hắn rất dễ tìm được trong đêm.
"Phong Ly Ngân, anh còn cười được sao?"
“Tại sao không được cười, nhìn em lo sợ như một con thỏ thế này... Em muốn sinh con cho ta đến vậy sao?" Khóe môi hắn gợi lên nụ cười gian tà.
Tôi liếc mắt xem thường: “Em không muốn, nhưng mà trong lòng áy náy, có cảm giác tội lỗi, đạo hạnh của em không cao thâm như anh mà không có chút cảm tình nào với đứa nhỏ này, phụ tinh mẫu huyết, dù sao nó cũng mang nửa dòng máu của em, em không nỡ..”
Còn chưa nói xong, Phong Ly Ngân đã cuốn lấy tôi, ôm chặt lấy tôi làm tôi đau cả xương sườn.
"Em nói thật, anh đừng lộn xộn..." Tôi kéo tóc hắn, bây giờ dù có làm vậy hắn cũng không giận.
Hắn ngẩng đầu lên từ trong ngực tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Quan Thanh Tiêu, ta cũng nói thật với em... Ta chưa bao giờ lừa em, em không cần phải lo lắng sợ hãi như thế.”
"Nhưng mà..."
"Suyt. Thiên cơ bất khả lộ... Có sức nói mấy thứ này, vậy không bằng tiếp tục?"
“Ưm... đừng... đừng đâm nữa, mới nãy nó nhúc nhích đó." Tôi sợ muốn chết, lúc hắn hưng phấn thì cực kỳ hung hăng.
Ta sẽ nhẹ nhàng."
Có gì có thể ngăn hắn lại không?
Ngày nào anh tôi cũng trêu chọc tôi: “Thanh Tiêu, em không cần tu hành nữa đâu, anh thấy em mỗi ngày đi bộ mà như bay vậy, chẳng mấy chốc có thể cưỡi gió đạp mây, lột xác thành tiên rồi." Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Ngay cả những đệ tử xem thường tôi trong những ngày đầu, lâu lâu cũng sẽ trêu chọc tôi mấy câu: “Tu hành không dễ chút nào, chúng tôi chỉ tu ban ngày, cô Quan đây còn phải tu ban đêm nữa."
Tôi có thể nói gì được nữa? Đạo cô quét dọn phải đến đổi tấm trải giường hoặc cả cái nệm mỗi ngày, sau khi quen rồi các cô ấy còn sẽ cười trộm, lúc ôm xuống lầu còn sẽ nói thầm: Woa, lần này ướt quá trời, còn dữ dội hơn so với hôm qua.. vẫn vẫn.
Thể diện của tôi, tự tôn của tôi, sự rụt rè của tôi, đã hết.
Thẩm Thanh Nhụy thường xuyên xuất hiện nhìn tôi chằm chằm, nhìn xem tôi có ngoan ngoãn hay không, nhưng cũng không mấy khi trào phúng nói móc tôi nữa, dù sao thì anh tôi cũng đây, muốn đấu miệng mồm thì anh tôi không phải là kẻ yếu.
Tôi nói với Phong Ly Ngân cuối tháng muốn về nhà, hắn nhíu mày, cuối cùng đồng ý... Đây là lần đầu tôi cảm nhận được sức mạnh của việc thổi gió bên tai*.
*: Chỉ việc xúi giục người khác
Thẩm gia cho xe tới đưa chúng tôi về cửa hàng, cửa hàng nhà chúng tôi đóng cửa đã lâu, hàng xóm cho rằng nhà chúng tôi phá sản rồi, anh tôi gọi ông Trần và Đại Bảo tới phụ giúp quét dọn căn nhà rồi đưa tôi đến chỗ Ô lão bà khám bệnh.
Phong Ly Ngân cũng đi theo tôi, tôi đang chuẩn bị lấy một đồng tiền Ngũ Đế ra gõ cửa thì hắn đã kéo cánh cửa thủy tinh ra rồi.
Con mèo đen sau cửa ré lên một tiếng rồi nhào qua, bị hắn dùng hai ngón tay búng một cái, mèo đen bay vào phòng ngã trên mặt đất, trán bốc khói.
Tôi hoảng hốt la lên, vội vàng chạy vào ôm lấy con mèo đen, đây là người bạn quan trọng của Ô lão bà, nếu như bị Phong Ly Ngân đánh hồn bay phách tán thì tôi biết giải thích thế nào chứ!
Trước kia con mèo này vừa hung dữ vừa chảnh với tôi, nhưng lúc này nó lại ngoan ngoãn nằm trong long tôi, cái trán của nó vẫn còn bốc khói, sợ hãi nhìn Phong Ly Ngân chằm chằm.
“Nhóc con tới rồi à.” ô lão bà run rẩy bước ra từ trong bếp, bà ấy đi rót nước.
Tôi không đành lòng nói: “Hay là bà theo ở với bọn cháu đi, ít ra thì cũng có người giúp đỡ trong sinh hoạt hằng ngày, bà xem ngay cả việc rót nước cũng phải tự làm, mệt lắm ạ.”
Ô lão bà sửng sốt rồi lập tức cười xấu xa: “Nhóc con tình cảm quá nha, quả nhiên làm mẹ rồi thì dễ mềm lòng."
Mắt tôi nhìn ra hướng cửa, Phong Ly Ngân đứng đó, căn phòng này vừa nhỏ vừa thấp lại chật chội, hắn không muốn bước vào.
Dường như Ô lão bà cảm giác được gì đó, cười bảo tôi ngồi xuống: “Đến đây, bà khám cho... Gần đây có khó chịu gì không?"
"Không, chỉ là hai đêm trước... cảm thấy nó động một cái.” Tôi cắn răng giải thích.
Bà gật đầu rồi nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng... Hử?"
Ánh mắt bà lộ vẻ nghi ngờ, gương mặt nhăn nheo lại càng nhăn hơn.
Tim tôi đập bình bịch, trừng mắt nhìn Phong Ly Ngân đang đứng ở cửa nhà, rất sợ nghe thấy bà nói cái gì mà: Đã nói cháu không được làm chuyện vợ chồng rồi mà không nghe, giờ thì có chuyện rồi đó.
Lão bà thì thào nói: "Mạch tượng mượt mà, đập không hạn chế, mạnh mẽ không đồng nhất.. chẳng lẽ là.."
"Là gì ạ?" Tôi thận trọng hỏi.
Bà cười nói: “Người khác và sẽ không nói, nhưng là cháu thì không sao, căn cứ theo mạch này thì có lẽ là con gái."
"O." Tôi không nhịn được cười.
Tôi cũng không biết sao mình lại cười, có thể là do thiên tính, nghe được chuyện về cốt nhục của mình sẽ không nhịn được mà cười.
“Nhóc con, đưa tay trái đây.." Ô lão bà lại bắt mạch bên tay trái tôi.
Trên gương mặt già nua của bà hiện lên sự nghiêm trọng.
“Bà đừng dọa cháu, cháu bị sao vậy ạ?" Tôi căng thẳng, cảm giác sắp xỉu mất rồi.
Bà nhìn tôi thật lâu, nói rằng: “Phụ nữ mang thai bốn tháng, có mạch bên trái là con trai, bên phải là con gái, cả hai thì là..."
Tôi ngơ ngác nhìn bà.
"Hay còn nói: mạch trái chìm là nam, mạch phải nổi là nữ... Vừa nãy bà xem tay phải, mạch nổi... Bây giờ xem tay trái, cũng là mạch chìm... Chẳng lẽ là thai đôi?"
Tôi nhìn Phong Ly Ngân đang đứng ở cửa, hắn cũng nhíu mày bước tới.
Nếu như là người thường, nghe được lời chẩn đoán này có lẽ sẽ vui vẻ cực kỳ, hoặc sẽ kích động mà rơi lệ?
Nhưng đối với chúng tôi, đây không phải là tin tốt. Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Bởi vì số mệnh của đứa nhỏ này chỉ tồn tại cho đến một tháng nữa, bây giờ lại thêm một đứa thì làm sao? Chẳng lẽ phải hy sinh cả hai?
Phong Ly Ngân lập tức bấm tay niệm chú, một cơn gió lạnh thổi lên làm Ô lão bà ngất đi, tôi vội đỡ bà nằm lên xích đu.
Đang định nói chuyện với Phong Ly Ngân thì một quỷ sứ xuất hiện, quỷ sứ mặc đồ quan, còn đội mũ sa màu đen, địa vị trông khá cao... Đây cũng là nhân viên công vụ cao cấp ở âm phủ sao?
Quỷ sứ nói, bộ sinh tử chỉ quản sinh linh ở dương gian, bây giờ tiểu nương nương đã không thuộc sự quản lý của bộ nữa nên không thể tra xét cuộc đời được.
Có ý gì? Âm phủ cũng không biết trong bụng tôi có một hay hai đứa sao?
Tôi tỉnh cả người ngay lập tức.
Phong Ly Ngân nằm sau lưng tôi cũng chống người ngồi dậy, lúc nãy tay hắn đặt trên bụng tôi nên có thể cảm nhận được rõ ràng.
Giống như sóng biển đánh vào bờ, một chút rồi lại trở nên yên bình, tôi sợ hết hồn, suy nghĩ miên man rằng có phải có vấn đề gì hay không.
"Em. em nên về nhà một chuyến tìm Ô lão bà khám mới được, hơn nữa em còn mấy bài thi chưa xong, còn phải thăm bố em." Tôi nói hết tất cả những lý do có thể nghĩ đến ra.
Giọng nói lạnh lùng của Phong Ly Ngân vang lên phía sau tai tôi: “Em đang sợ sao?"
Vậy cũng hỏi, sợ chứ sao không? Vừa nghĩ tới cái khoảnh khắc khủng bố sắp đến đó, tôi thấy mình cần phải cùng gia đình đoàn tụ sum họp, viết di chúc gì gì đó.
..Trong lòng em lúc nào cũng hận ta, cho nên lúc nào cũng chịu đựng rồi cố chấp chôn giấu những cảm xúc tiêu cực.” Phong Ly Ngân cười khẽ.
Tôi không nhịn được nhíu mày, xoay người nhìn hắn, đôi mắt của hắn rất dễ tìm được trong đêm.
"Phong Ly Ngân, anh còn cười được sao?"
“Tại sao không được cười, nhìn em lo sợ như một con thỏ thế này... Em muốn sinh con cho ta đến vậy sao?" Khóe môi hắn gợi lên nụ cười gian tà.
Tôi liếc mắt xem thường: “Em không muốn, nhưng mà trong lòng áy náy, có cảm giác tội lỗi, đạo hạnh của em không cao thâm như anh mà không có chút cảm tình nào với đứa nhỏ này, phụ tinh mẫu huyết, dù sao nó cũng mang nửa dòng máu của em, em không nỡ..”
Còn chưa nói xong, Phong Ly Ngân đã cuốn lấy tôi, ôm chặt lấy tôi làm tôi đau cả xương sườn.
"Em nói thật, anh đừng lộn xộn..." Tôi kéo tóc hắn, bây giờ dù có làm vậy hắn cũng không giận.
Hắn ngẩng đầu lên từ trong ngực tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Quan Thanh Tiêu, ta cũng nói thật với em... Ta chưa bao giờ lừa em, em không cần phải lo lắng sợ hãi như thế.”
"Nhưng mà..."
"Suyt. Thiên cơ bất khả lộ... Có sức nói mấy thứ này, vậy không bằng tiếp tục?"
“Ưm... đừng... đừng đâm nữa, mới nãy nó nhúc nhích đó." Tôi sợ muốn chết, lúc hắn hưng phấn thì cực kỳ hung hăng.
Ta sẽ nhẹ nhàng."
Có gì có thể ngăn hắn lại không?
Ngày nào anh tôi cũng trêu chọc tôi: “Thanh Tiêu, em không cần tu hành nữa đâu, anh thấy em mỗi ngày đi bộ mà như bay vậy, chẳng mấy chốc có thể cưỡi gió đạp mây, lột xác thành tiên rồi." Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Ngay cả những đệ tử xem thường tôi trong những ngày đầu, lâu lâu cũng sẽ trêu chọc tôi mấy câu: “Tu hành không dễ chút nào, chúng tôi chỉ tu ban ngày, cô Quan đây còn phải tu ban đêm nữa."
Tôi có thể nói gì được nữa? Đạo cô quét dọn phải đến đổi tấm trải giường hoặc cả cái nệm mỗi ngày, sau khi quen rồi các cô ấy còn sẽ cười trộm, lúc ôm xuống lầu còn sẽ nói thầm: Woa, lần này ướt quá trời, còn dữ dội hơn so với hôm qua.. vẫn vẫn.
Thể diện của tôi, tự tôn của tôi, sự rụt rè của tôi, đã hết.
Thẩm Thanh Nhụy thường xuyên xuất hiện nhìn tôi chằm chằm, nhìn xem tôi có ngoan ngoãn hay không, nhưng cũng không mấy khi trào phúng nói móc tôi nữa, dù sao thì anh tôi cũng đây, muốn đấu miệng mồm thì anh tôi không phải là kẻ yếu.
Tôi nói với Phong Ly Ngân cuối tháng muốn về nhà, hắn nhíu mày, cuối cùng đồng ý... Đây là lần đầu tôi cảm nhận được sức mạnh của việc thổi gió bên tai*.
*: Chỉ việc xúi giục người khác
Thẩm gia cho xe tới đưa chúng tôi về cửa hàng, cửa hàng nhà chúng tôi đóng cửa đã lâu, hàng xóm cho rằng nhà chúng tôi phá sản rồi, anh tôi gọi ông Trần và Đại Bảo tới phụ giúp quét dọn căn nhà rồi đưa tôi đến chỗ Ô lão bà khám bệnh.
Phong Ly Ngân cũng đi theo tôi, tôi đang chuẩn bị lấy một đồng tiền Ngũ Đế ra gõ cửa thì hắn đã kéo cánh cửa thủy tinh ra rồi.
Con mèo đen sau cửa ré lên một tiếng rồi nhào qua, bị hắn dùng hai ngón tay búng một cái, mèo đen bay vào phòng ngã trên mặt đất, trán bốc khói.
Tôi hoảng hốt la lên, vội vàng chạy vào ôm lấy con mèo đen, đây là người bạn quan trọng của Ô lão bà, nếu như bị Phong Ly Ngân đánh hồn bay phách tán thì tôi biết giải thích thế nào chứ!
Trước kia con mèo này vừa hung dữ vừa chảnh với tôi, nhưng lúc này nó lại ngoan ngoãn nằm trong long tôi, cái trán của nó vẫn còn bốc khói, sợ hãi nhìn Phong Ly Ngân chằm chằm.
“Nhóc con tới rồi à.” ô lão bà run rẩy bước ra từ trong bếp, bà ấy đi rót nước.
Tôi không đành lòng nói: “Hay là bà theo ở với bọn cháu đi, ít ra thì cũng có người giúp đỡ trong sinh hoạt hằng ngày, bà xem ngay cả việc rót nước cũng phải tự làm, mệt lắm ạ.”
Ô lão bà sửng sốt rồi lập tức cười xấu xa: “Nhóc con tình cảm quá nha, quả nhiên làm mẹ rồi thì dễ mềm lòng."
Mắt tôi nhìn ra hướng cửa, Phong Ly Ngân đứng đó, căn phòng này vừa nhỏ vừa thấp lại chật chội, hắn không muốn bước vào.
Dường như Ô lão bà cảm giác được gì đó, cười bảo tôi ngồi xuống: “Đến đây, bà khám cho... Gần đây có khó chịu gì không?"
"Không, chỉ là hai đêm trước... cảm thấy nó động một cái.” Tôi cắn răng giải thích.
Bà gật đầu rồi nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng... Hử?"
Ánh mắt bà lộ vẻ nghi ngờ, gương mặt nhăn nheo lại càng nhăn hơn.
Tim tôi đập bình bịch, trừng mắt nhìn Phong Ly Ngân đang đứng ở cửa nhà, rất sợ nghe thấy bà nói cái gì mà: Đã nói cháu không được làm chuyện vợ chồng rồi mà không nghe, giờ thì có chuyện rồi đó.
Lão bà thì thào nói: "Mạch tượng mượt mà, đập không hạn chế, mạnh mẽ không đồng nhất.. chẳng lẽ là.."
"Là gì ạ?" Tôi thận trọng hỏi.
Bà cười nói: “Người khác và sẽ không nói, nhưng là cháu thì không sao, căn cứ theo mạch này thì có lẽ là con gái."
"O." Tôi không nhịn được cười.
Tôi cũng không biết sao mình lại cười, có thể là do thiên tính, nghe được chuyện về cốt nhục của mình sẽ không nhịn được mà cười.
“Nhóc con, đưa tay trái đây.." Ô lão bà lại bắt mạch bên tay trái tôi.
Trên gương mặt già nua của bà hiện lên sự nghiêm trọng.
“Bà đừng dọa cháu, cháu bị sao vậy ạ?" Tôi căng thẳng, cảm giác sắp xỉu mất rồi.
Bà nhìn tôi thật lâu, nói rằng: “Phụ nữ mang thai bốn tháng, có mạch bên trái là con trai, bên phải là con gái, cả hai thì là..."
Tôi ngơ ngác nhìn bà.
"Hay còn nói: mạch trái chìm là nam, mạch phải nổi là nữ... Vừa nãy bà xem tay phải, mạch nổi... Bây giờ xem tay trái, cũng là mạch chìm... Chẳng lẽ là thai đôi?"
Tôi nhìn Phong Ly Ngân đang đứng ở cửa, hắn cũng nhíu mày bước tới.
Nếu như là người thường, nghe được lời chẩn đoán này có lẽ sẽ vui vẻ cực kỳ, hoặc sẽ kích động mà rơi lệ?
Nhưng đối với chúng tôi, đây không phải là tin tốt. Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Bởi vì số mệnh của đứa nhỏ này chỉ tồn tại cho đến một tháng nữa, bây giờ lại thêm một đứa thì làm sao? Chẳng lẽ phải hy sinh cả hai?
Phong Ly Ngân lập tức bấm tay niệm chú, một cơn gió lạnh thổi lên làm Ô lão bà ngất đi, tôi vội đỡ bà nằm lên xích đu.
Đang định nói chuyện với Phong Ly Ngân thì một quỷ sứ xuất hiện, quỷ sứ mặc đồ quan, còn đội mũ sa màu đen, địa vị trông khá cao... Đây cũng là nhân viên công vụ cao cấp ở âm phủ sao?
Quỷ sứ nói, bộ sinh tử chỉ quản sinh linh ở dương gian, bây giờ tiểu nương nương đã không thuộc sự quản lý của bộ nữa nên không thể tra xét cuộc đời được.
Có ý gì? Âm phủ cũng không biết trong bụng tôi có một hay hai đứa sao?