Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
Chương 128 Tiểu nhân dòm ngó (1)
Tin hay không? Tin hay không cũng đâu có gì khác nhau? Kết quả đều như nhau mà phải không?
Phong Ly Ngân nắm lấy vai tôi, trầm giọng nói: "Nếu em tin ta thì đừng khóc vì chuyện này nữa, yên tâm chờ đến ngày đó, ta sẽ cho em đáp án.”
“Đáp án gì, tốt hay xấu?"
Ta không thể nói nhiều." Hắn lắc đầu, đưa tay chỉ vào trái tim của tôi: “Đừng quên, ta đã để lại một cái huyết chú ở nơi này, sau này... em sẽ biết."
“Được.” Tôi gật đầu, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Tôi đến công ty của Hứa Mặc Hàn lần nữa, lần trước bị mấy người áo đen đưa lên từ thang máy chuyên dùng, lần này tự đến nên chỉ có thể đến quầy tiếp tân.
Hai tiếp tân xinh đẹp cười hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô đến tìm ai? Có hẹn trước không?"
“Tôi tìm Hứa Mặc Hàn, không có hẹn."
"Chủ... chủ tịch Hứa?” Nụ cười của hai cô gái gượng gạo: “Ngại quá, không có hẹn trước thì không gặp chủ tịch Hứa được, tôi có thể giúp cô chuyển lời tới phòng thư ký hỏi một chút xem sao?"
Phiền phức vậy. Quả nhiên tùy tiện đến thì không thể gặp.
Không cần, có thể cho tôi mược sạc điện thoại chút không?" Tôi lấy cái điện thoại đặc biệt Hứa Mặc Hàn đưa cho, lâu rồi không mở máy, vừa rồi mới mở hơn mười giây thì tự động tắt máy rồi.
Cô tiếp tân hơi khó xử, cho rằng tôi tới xài chùa wifi và điện.
"Điện thoại tôi hết pin, cho tôi mượn sạc một chút, tôi tự gọi cho Hứa Mặc Hàn." Tôi giải thích.
Một cô tiếp tân khác nói nhỏ: “Cho cô ta mượn đi, điện thoại của chủ tịch Hứa cũng không thể tùy tiện gọi đâu, gọi không được thì kệ cô ta."
Tôi bĩu môi, bấm gọi Hứa Mặc Hàn.
“Alo?”
"Là tôi..."
"A, chào Quan tiểu thư." Cách nói chuyện của anh ta vẫn nề nếp và nghiêm túc như vậy.
"...Xin lỗi đã quấy rầy, anh có rảnh không? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”
Hứa Mặc Hàn trầm mặc một chút: “Có thể, lúc nào cũng rảnh, cô ở đâu?"
"..ở quầy tiếp tân công ty anh."
Anh ta cười khẽ, nói rằng: “Trùng hợp vậy... Cô chờ chút."
Hửm, trùng hợp gì?
Tôi vừa nghĩ tới việc phải giải thích mọi chuyện với anh ta thì da đầu tê rần, nhưng nếu không nói rõ ràng tôi lại cứ canh cánh... Vì giúp tôi sắp xếp khám bệnh mà anh ta phải chịu “lời đồn" kia.
Thang máy chuyên dùng “tinh" một tiếng, mắt hai cô tiếp tân sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cửa thang máy, Hứa Mặc Hàn đi ra, các cô cất giọng ngọt xớt: "Chủ tịch Hứa, chào buổi sáng.” Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Hứa Mặc Hàn nghiêm mặt gật đầu, tôi đang cầm di động nói chuyện với anh tôi, ngơ ngác nhìn anh ta đi tới.
“Ngẩn người làm gì?” Anh ta nhăn mày hỏi: “Đi, lên kia nói chuyện."
"Hả? À..." Tôi không ngờ anh ta tự mình xuống đón tôi, vội vàng rút dây điện ra, nói cám ơn với hai cô tiếp tân.
Vừa mới đi theo anh ta hai bước thì nghe được tiếng nói nhỏ phía sau.
“Woa! Chủ tịch Hứa đích thân xuống đón cô ta! Chẳng lẽ lời đồn là thật! Cô ta là.."
"Suyt!"
Tôi hơi bực, lời đồn gì?
Đi ngang qua thang máy công cộng, vừa lúc cửa mở ra, Hứa Mặc Hàn đột nhiên giữ chặt tay tôi, tôi phản xạ có điều kiện muốn bỏ ra, anh ta nhỏ giọng nói: “Phối hợp chút nhé."
Phối hợp gì? Chẳng lẽ vị thiên kim tiểu thư kia đang ở gần đây? Tôi nhìn thoáng qua xung quanh, hấu như người trong thang máy đi ra đều nhìn tôi, trong đó có một người phụ nữ với vẻ mặt sắc bén vô cùng.
Hứa Mặc Hàn cũng không quay đầu lại, kéo tôi vào thang máy chuyên dùng, còn ga lăng mà đỡ lưng tôi để tôi vào thang máy trước.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh ta mới giải thích: “Nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy không, mới từ Đế Đô bay đến đã chạy thẳng đến chỗ tôi bức hôn."
Phì...
“Vậy... Hứa Mặc Hàn, tôi diễn không được đâu, nếu muốn tìm lá chắn tôi đề nghị anh tìm một người có kinh nghiệm phong phú hơn, ví dụ như Tô Mộng bạn thân tôi ấy, muốn diễn cỡ nào cũng được, tuyệt đối không lộ ra." Mời đọc truyện trên truyen Vietwriter.net
Hứa Mặc Hàn cười nhạt, cái mặt đơ của anh ta lần đầu lộ ra nụ cười, cho người ta cảm giác tuyết chảy băng tan, xuân về hoa nở.
Tóm lại là, một tên mặt than, lâu lâu cười một cái thì rất lóa mắt.
"Có lẽ cô diễn không tốt nhưng mà đúng dịp..."
"Là sao?”
"Chuyện bác sĩ tư nhân của tôi kiểm tra cho cô đã bị người trong nhà ép hỏi ra rồi, bọn họ đều hiểu lầm, đồn đãi khắp nơi, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này từ chối cô gái kia thôi."
Trời a... Tôi nhịn không được xoa xoa thái dương.
"Hứa Mặc Hàn, chuyện của tôi anh biết được những gì rồi? Tôi không muốn đắc tội với mấy cô nàng tiểu thư bên cạnh anh nữa, tôi chỉ là một người bình thường! Không thể trêu chọc mấy người quyền quý các anh đâu.”
"Dân thường? Dân thường nào mà có được sự yêu mến của thần linh chứ?" Anh ta mở cửa văn phòng, mời tôi vào ngồi.
Tôi đâu có tâm trạng để ngồi uống trà trò chuyện đâu, tôi theo anh ta đến bàn làm việc: "Tôi nói thật, lần này tôi đến là để giải thích chuyện này, còn muốn anh giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn bị xem như người không bình thường, dù sao thì người bình thường sẽ không ai hiểu cho tôi."
Anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng muốn giúp cô giữ bí mật nên mới không đứng ra giải thích chuyện này."
Cái này... Hình như cũng đúng.
"Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý với người trong nhà, sẽ không có ai đến quấy rầy cô... Tôi cũng đã biết không ít chuyện từ chỗ anh cô, chuyện này không công bằng với cô chút nào, nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể cố gắng hết sức hỗ trợ cô thôi." Vẻ mặt anh ta nặng nề, ngữ điệu bình tĩnh và nghiêm túc.
Tôi nghe được chữ lực bất tòng tâm thì hơi ngại, nhưng vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, làm tôi không thể nói gì thêm.
Trong lúc xấu hổ tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên cạnh anh ta là một cửa sổ sát đất lớn có thể quan sát được khắp đô thị phồn hoa, nhưng tôi lại thấy được mấy thứ không hài hòa cho lắm.
Bên cạnh có một tòa nhà cao tầng hơi thấp hơn bên này một chút, trên nóc nó có hai khối kiến trúc hình vuông, đoán rằng đó là cửa thông lên sân thượng.
"Tiểu nhân dòm ngó.”
“Cái gì?” Hứa Mặc Hàn ngẩng đầu nói.
"Văn phòng này anh không mời đại sư tới xem sao?" Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ. Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Hắn cười khẽ một tiếng, đứng dậy đến cạnh tôi: "Cô chính là đại sư mà tôi tin tưởng... Xin chỉ giáo, Quan đại sư."
Tôi chỉ sang tòa nhà đối diện: “Chỗ đó gọi là tiểu nhân dòm ngó sát, đây là một loại sát trong phong thủy, nhà cao tầng rất dễ mắc phải loại sát này, bao gồm cả chung cư, rất nhiều người thích mua tầng cao mà không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, thường bị loại sát khí này ảnh hưởng."
"Tiểu nhân dòm ngó? Cái tên này làm tôi không thoải mái lắm." Anh ta nhíu mày.
“Đương nhiên rồi, anh có thấy mái nhà bên kia có một khối vuông không, có cửa sổ và cửa đối diện với anh, có giống như một người lộ ra ánh mắt trộm nhìn anh không?"
Tin hay không? Tin hay không cũng đâu có gì khác nhau? Kết quả đều như nhau mà phải không?
Phong Ly Ngân nắm lấy vai tôi, trầm giọng nói: "Nếu em tin ta thì đừng khóc vì chuyện này nữa, yên tâm chờ đến ngày đó, ta sẽ cho em đáp án.”
“Đáp án gì, tốt hay xấu?"
Ta không thể nói nhiều." Hắn lắc đầu, đưa tay chỉ vào trái tim của tôi: “Đừng quên, ta đã để lại một cái huyết chú ở nơi này, sau này... em sẽ biết."
“Được.” Tôi gật đầu, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Tôi đến công ty của Hứa Mặc Hàn lần nữa, lần trước bị mấy người áo đen đưa lên từ thang máy chuyên dùng, lần này tự đến nên chỉ có thể đến quầy tiếp tân.
Hai tiếp tân xinh đẹp cười hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô đến tìm ai? Có hẹn trước không?"
“Tôi tìm Hứa Mặc Hàn, không có hẹn."
"Chủ... chủ tịch Hứa?” Nụ cười của hai cô gái gượng gạo: “Ngại quá, không có hẹn trước thì không gặp chủ tịch Hứa được, tôi có thể giúp cô chuyển lời tới phòng thư ký hỏi một chút xem sao?"
Phiền phức vậy. Quả nhiên tùy tiện đến thì không thể gặp.
Không cần, có thể cho tôi mược sạc điện thoại chút không?" Tôi lấy cái điện thoại đặc biệt Hứa Mặc Hàn đưa cho, lâu rồi không mở máy, vừa rồi mới mở hơn mười giây thì tự động tắt máy rồi.
Cô tiếp tân hơi khó xử, cho rằng tôi tới xài chùa wifi và điện.
"Điện thoại tôi hết pin, cho tôi mượn sạc một chút, tôi tự gọi cho Hứa Mặc Hàn." Tôi giải thích.
Một cô tiếp tân khác nói nhỏ: “Cho cô ta mượn đi, điện thoại của chủ tịch Hứa cũng không thể tùy tiện gọi đâu, gọi không được thì kệ cô ta."
Tôi bĩu môi, bấm gọi Hứa Mặc Hàn.
“Alo?”
"Là tôi..."
"A, chào Quan tiểu thư." Cách nói chuyện của anh ta vẫn nề nếp và nghiêm túc như vậy.
"...Xin lỗi đã quấy rầy, anh có rảnh không? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”
Hứa Mặc Hàn trầm mặc một chút: “Có thể, lúc nào cũng rảnh, cô ở đâu?"
"..ở quầy tiếp tân công ty anh."
Anh ta cười khẽ, nói rằng: “Trùng hợp vậy... Cô chờ chút."
Hửm, trùng hợp gì?
Tôi vừa nghĩ tới việc phải giải thích mọi chuyện với anh ta thì da đầu tê rần, nhưng nếu không nói rõ ràng tôi lại cứ canh cánh... Vì giúp tôi sắp xếp khám bệnh mà anh ta phải chịu “lời đồn" kia.
Thang máy chuyên dùng “tinh" một tiếng, mắt hai cô tiếp tân sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cửa thang máy, Hứa Mặc Hàn đi ra, các cô cất giọng ngọt xớt: "Chủ tịch Hứa, chào buổi sáng.” Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Hứa Mặc Hàn nghiêm mặt gật đầu, tôi đang cầm di động nói chuyện với anh tôi, ngơ ngác nhìn anh ta đi tới.
“Ngẩn người làm gì?” Anh ta nhăn mày hỏi: “Đi, lên kia nói chuyện."
"Hả? À..." Tôi không ngờ anh ta tự mình xuống đón tôi, vội vàng rút dây điện ra, nói cám ơn với hai cô tiếp tân.
Vừa mới đi theo anh ta hai bước thì nghe được tiếng nói nhỏ phía sau.
“Woa! Chủ tịch Hứa đích thân xuống đón cô ta! Chẳng lẽ lời đồn là thật! Cô ta là.."
"Suyt!"
Tôi hơi bực, lời đồn gì?
Đi ngang qua thang máy công cộng, vừa lúc cửa mở ra, Hứa Mặc Hàn đột nhiên giữ chặt tay tôi, tôi phản xạ có điều kiện muốn bỏ ra, anh ta nhỏ giọng nói: “Phối hợp chút nhé."
Phối hợp gì? Chẳng lẽ vị thiên kim tiểu thư kia đang ở gần đây? Tôi nhìn thoáng qua xung quanh, hấu như người trong thang máy đi ra đều nhìn tôi, trong đó có một người phụ nữ với vẻ mặt sắc bén vô cùng.
Hứa Mặc Hàn cũng không quay đầu lại, kéo tôi vào thang máy chuyên dùng, còn ga lăng mà đỡ lưng tôi để tôi vào thang máy trước.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh ta mới giải thích: “Nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy không, mới từ Đế Đô bay đến đã chạy thẳng đến chỗ tôi bức hôn."
Phì...
“Vậy... Hứa Mặc Hàn, tôi diễn không được đâu, nếu muốn tìm lá chắn tôi đề nghị anh tìm một người có kinh nghiệm phong phú hơn, ví dụ như Tô Mộng bạn thân tôi ấy, muốn diễn cỡ nào cũng được, tuyệt đối không lộ ra." Mời đọc truyện trên truyen Vietwriter.net
Hứa Mặc Hàn cười nhạt, cái mặt đơ của anh ta lần đầu lộ ra nụ cười, cho người ta cảm giác tuyết chảy băng tan, xuân về hoa nở.
Tóm lại là, một tên mặt than, lâu lâu cười một cái thì rất lóa mắt.
"Có lẽ cô diễn không tốt nhưng mà đúng dịp..."
"Là sao?”
"Chuyện bác sĩ tư nhân của tôi kiểm tra cho cô đã bị người trong nhà ép hỏi ra rồi, bọn họ đều hiểu lầm, đồn đãi khắp nơi, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này từ chối cô gái kia thôi."
Trời a... Tôi nhịn không được xoa xoa thái dương.
"Hứa Mặc Hàn, chuyện của tôi anh biết được những gì rồi? Tôi không muốn đắc tội với mấy cô nàng tiểu thư bên cạnh anh nữa, tôi chỉ là một người bình thường! Không thể trêu chọc mấy người quyền quý các anh đâu.”
"Dân thường? Dân thường nào mà có được sự yêu mến của thần linh chứ?" Anh ta mở cửa văn phòng, mời tôi vào ngồi.
Tôi đâu có tâm trạng để ngồi uống trà trò chuyện đâu, tôi theo anh ta đến bàn làm việc: "Tôi nói thật, lần này tôi đến là để giải thích chuyện này, còn muốn anh giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn bị xem như người không bình thường, dù sao thì người bình thường sẽ không ai hiểu cho tôi."
Anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng muốn giúp cô giữ bí mật nên mới không đứng ra giải thích chuyện này."
Cái này... Hình như cũng đúng.
"Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý với người trong nhà, sẽ không có ai đến quấy rầy cô... Tôi cũng đã biết không ít chuyện từ chỗ anh cô, chuyện này không công bằng với cô chút nào, nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể cố gắng hết sức hỗ trợ cô thôi." Vẻ mặt anh ta nặng nề, ngữ điệu bình tĩnh và nghiêm túc.
Tôi nghe được chữ lực bất tòng tâm thì hơi ngại, nhưng vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, làm tôi không thể nói gì thêm.
Trong lúc xấu hổ tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên cạnh anh ta là một cửa sổ sát đất lớn có thể quan sát được khắp đô thị phồn hoa, nhưng tôi lại thấy được mấy thứ không hài hòa cho lắm.
Bên cạnh có một tòa nhà cao tầng hơi thấp hơn bên này một chút, trên nóc nó có hai khối kiến trúc hình vuông, đoán rằng đó là cửa thông lên sân thượng.
"Tiểu nhân dòm ngó.”
“Cái gì?” Hứa Mặc Hàn ngẩng đầu nói.
"Văn phòng này anh không mời đại sư tới xem sao?" Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ. Mời đọc truyện trên truyenVietwriter.net
Hắn cười khẽ một tiếng, đứng dậy đến cạnh tôi: "Cô chính là đại sư mà tôi tin tưởng... Xin chỉ giáo, Quan đại sư."
Tôi chỉ sang tòa nhà đối diện: “Chỗ đó gọi là tiểu nhân dòm ngó sát, đây là một loại sát trong phong thủy, nhà cao tầng rất dễ mắc phải loại sát này, bao gồm cả chung cư, rất nhiều người thích mua tầng cao mà không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, thường bị loại sát khí này ảnh hưởng."
"Tiểu nhân dòm ngó? Cái tên này làm tôi không thoải mái lắm." Anh ta nhíu mày.
“Đương nhiên rồi, anh có thấy mái nhà bên kia có một khối vuông không, có cửa sổ và cửa đối diện với anh, có giống như một người lộ ra ánh mắt trộm nhìn anh không?"