Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-140
Chương 140 Nhà Thượng Quan (2)
Sống với hình thức khác?
Tôi đột nhiên nghĩ đến cụ bà, bà ấy cũng đã chết được năm mươi năm rồi, nhưng lại được cụ cố dùng hồn tháp để hút sinh khí của phụ nữ rồi nuôi bà ở dưới động đưới đáy mộ, ngày đêm gặp gỡ bà, không sợ âm luật, gây họa cho con cháu.
Lẽ nào đạo sĩ đó cũng giống như cụ bà dựa vào loại pháp khí nào đó để âm hồn bất tán sao?
Phong Ly Ngân quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có chút ý cười: “Em tưởng rằng chuyện mà cụ cố em làm âm phủ không biết sao? Khi ông ấy còn trẻ đã đi đào mộ, gắng gượng mở Quỷ Môn, làm ra nhiều chuyện kinh động, người ghê gớm như vậy... cái hồn tháp đó, là do một tiểu quan dưới âm luật ty trộm đưa cho ông ấy, em nói xem, bản lĩnh của ông ấy ghê gớm đến chừng nào?"
"Vốn dĩ thời khắc đã đến, nhà họ Quan đáng nhẽ sẽ bị diệt môn tuyệt hậu để chịu sự trừng phạt của âm luật, đáng tiếc...”
Anh ấy nhấc tay xoa nhẹ lên cắm tôi, xoay qua bên này rồi bên kia.
“Nhưng mà em lại được sinh ra, là một người tứ trụ thuần âm nhiều năm khó lắm mới có được, may mà mẹ em cố gắng giữ lấy em, còn có sự cố chấp mà bố em dành cho mẹ em nữa..."
Những lời nói này của anh ấy khiến tôi và anh tôi sững sờ. Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Trước giờ chúng tôi không hề biết những chuyện của người lớn trong nhà, nhà họ Quan là một gia tộc không rõ ràng, sau khi con cái lớn đa phần đều tự lập ra môn phái, mặc dù đều làm những việc trong ngành nghề này, nhưng không hề có quan hệ tình cảm thân thiết gì với nhau.
Nghĩ thôi cũng biết, trong lòng cụ cố chỉ có vợ của mình, không sợ gây họa cho con cháu, thì làm gì còn tâm tư để ý đến con cháu sau này được phúc hay gặp họa chứ?
"Tôi muốn để em mang thai linh thai có pháp lực trời sinh để phá hủy âm tà khí ở thôn Hoàng Đạo, vậy nên... nghiệp chướng trước đây của gia đình em, vào đêm ngày hôm đó đã được xóa bỏ."
Thì ra như vậy... chẳng trách Phong Ly Ngân nói tôi vì trả nợ mà trở thành tế phẩm.
Cụ cố còn tưởng rằng người trong nhà chết nhiều như vậy là bởi vì Ma Vương đến báo thù, Vì vậy những lời cầu khấn khi đem tôi đi cúng tế đều đọc cho Ma Vương!
Suýt chút nữa thì hại chết tôi rồi! Ông già xấu xa đó!
Ma Vương đó biến thái điên cuồng như vậy, sao có thể để lại cho tôi một chiếc nhẫn Li Long huyết ngọc chứ.
"Người con gái tứ trụ thuần âm, cần những vật màu đỏ có linh khí để bảo vệ tính mạng, ngăn chặn tai họa, vậy nên tôi đưa cho em chiếc nhẫn này, để cho em được bình yên lớn lên.." Anh ấy giơ tay cầm lấy tay phải của tôi, ngón tay lạnh giá lướt qua chiếc nhẫn Li Long.
May mắn, tốt đẹp, tình cảm nam nữ, sính lễ như vậy, sao có thể muốn để tôi chết chứ?
Mắt tôi hơi cay cay.
Chẳng trách trước đây tôi nói anh ấy giày vò tôi, cưỡng bức tôi, anh ấy đều tức giận như vậy.
Thực ra cũng không trách tôi được, ai bảo khi ấy hắn thô bạo như vậy chứ...
Anh tôi nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lúc này cũng đã không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Em rể, cậu thích búp bê mới lớn hay búp bê PLAY?"
Phụt...
"Quan Ngạn Hạo! Anh còn xem mấy bộ phim vớ vẩn đó nữa, em sẽ vứt máy tính của anh đi đấy!” Phong Ly Ngân không biết mấy thứ đó là gì, đầu óc anh tôi rốt cuộc là có những gì vậy chứ!
Một tay Phong Ly Ngân để lên trên cửa xe, anh ấy hờ hững cười, móc tay lên lướt qua mép tai tôi, mang theo cảm giác tê liệt khó nói thành lời, khi nãy bên tai bị anh ấy cắn cho đỏ lên, cảm giác ái muội lạnh lẽo đó đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.
Anh ấy nói chậm rãi: "...Đợi một người trưởng thành, quả thực là cách để rèn luyện sự kiên nhẫn." Cập nhật nhanh nhất trên truyenVietwriter.net
Anh tôi tỏ ý khinh miệt phì cười: "Nếu tôi là cậu, tôi đã ra tay từ lâu rồi, cậu cũng không phải là người, sợ cái gì mà 'ba năm cất bước, cao nhất tử hình chứ? Búp bê cũng như vậy... Ui da! Thanh Tiêu, đừng dùng la bàn đập, cái này nguy hiểm lắm!"
Đây là anh ruột tôi sao?
Anh tôi cười ha ha nói: “...Biết Phong Ly Ngân sẽ không giết chết em, anh đã yên tâm rồi, duyên phận của gia đình chúng ta vẫn chưa hết, tốt quá rồi."
Anh ấy mặc dù cười nói ra câu này, nhưng tôi lại nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói đó.
Anh ấy trước giờ chưa từng để tôi thấy anh ấy lo lắng, hay là đau buồn, cũng chưa từng nói những lời đau buồn, tâm lý của anh ấy vững vàng hơn tôi rất nhiều.
“Được rồi! Biết được Thanh Tiêu không phải nô lệ tình dục của cậu là được rồi, là lá la... Em rể, nuôi vợ không dễ dàng gì, đừng bắt nạt Thanh Tiêu nhà tôi nhé! Úa, khi nãy có phải chúng ta đang nói đến tên đạo sĩ đó không? Sao lại trở thành tỏ tình rồi... em rể cũng học được cách bày trò rồi đấy nhỉ."
Tư duy của anh ấy thật quái gở!
Khi Phong Ly Ngân nghe anh ấy nói nô lệ tình dục thì sầm mặt lại.
Tôi không thể cười.
Để Quân đại nhân không chỉ đi xem nhà giúp bạn tôi, còn bị anh tôi nói là biến thái, tôi không thể phì cười được.
Người nhà Thượng Quan là một thế gia hiển hách bám rễ ở Đế Đô, gia tộc hành sự kín đáo, bởi vì đối tượng phục vụ đều là những người giàu có quan chức nhà nước, vậy nên rất khó để gặp được bọn họ.
"Âm phủ đưa ra một giả thiết, nếu như tên đạo sĩ đó biết một chút tà pháp, sau khi bị giết đã ám lên người nào đó, dụ dỗ người trong thôn tiếp tục giết người ăn thịt, sau đó lại làm ra chú thuật, để người trong thôn đều có tà niệm là chỉ có ăn thịt người chết, cơ thể mới được thoải mái, sau khi trong thôn biến thành một nơi khác lạ với nhân gian, đầy âm khí, rồi lại đi báo cho nhà nước, để nhà nước dùng cách thức cách ly để làm cho oán niệm của người trong thôn bị kích động, cuối cùng hình thành bệnh quái lạ, người trong thôn tự giết lẫn nhau, người may mắn thì được thoát ra ngoài, hắn ta đã hành pháp để mở ra giới hạn âm dương ở nơi này."
"Tại sao lại làm như vậy chứ? Cho dù bởi vì báo thù, đã hại chết nhiều người như vậy rồi, lẽ nào còn chưa đủ sao?" Tôi khó hiểu hỏi.
Phong Ly Ngân lắc đầu: "...Biết cái gì gọi là thi sơn huyết hải không? Âm hồn tội ác vô tận, là cách nhanh nhất để tu thành thi tiên đạo, người chết càng nhiều càng tốt.”
"...Vậy thì tên đạo sĩ đó vẫn còn sống?" Tôi rụt vai lại.
“Năm mươi nghìn quan sử âm sứ của âm phủ đã tìm khắp hai tư tầng địa ngục của lục cung và mỗi nơi tống giam, điều tra đến bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy hồn của hắn ta, vậy thì chỉ có thể ám lên cơ thể người sống, hơn nữa còn che giấu rất giỏi, mới không bị ai phát hiện ra." Phong Ly Ngân khẽ nhíu mày lại.
Tôi rất muốn giơ tay lên vuốt nhẹ vào chân mày của anh ấy, để xoa dịu sự lo lắng của anh ấy.
Nhưng ngón tay khẽ cử động, cuối cùng cũng không nhấc lên.
Tôi chỉ là một người phàm. Cập nhật nhanh nhất trên truyệnVietwriter.
Anh tôi tò mò hỏi: “Tại sao ám lên người như vậy lại có thể giấu kín mọi chuyện được vậy? Ngay cả âm phủ cũng không phát hiện được?”
Ánh mắt Phong Ly Ngân nhìn vào gương mặt tôi, giống như đang khích lệ tôi trả lời.
Tôi trả lời nhưng không dám chắc lắm: “Lẽ nào là tiến hành sinh hồn phân ly với thai nhi trong bụng, sau đó sau khi luyện hồn dung nhập vào, lại cướp lấy luôn cơ thể người đó? Con quái vật đội lốt da Quan Ngạn Thần cũng rất giỏi về mấy chuyện này."
Môi anh ấy hơi nhếch lên: “Có chút tiến bộ.”
Những đứa trẻ bình thường được ba tháng đã thành hình người, còn linh thai thì khá đặc biệt, thời gian sẽ muộn hơn hai tháng rồi mới thành hình, Quan Ngạn Thần trước đây bắt cóc tôi nói gì mà giúp tôi, rồi sinh hồn phân ly, chính là đề...
“Chính là để rút ra nửa linh hồn của linh thai, sau khi luyện hóa với hắn ta rồi trở lại lên người thai nhi, như vậy hắn ta có thể có được sức khỏe của con người, pháp lực trời sinh và ý niệm của hắn.”
Đạo gia xem hình thể con người là cái vỏ bảo vệ con người, là vật bảo vệ linh hồn. Nếu làm như vậy, chính là nói trong cơ thể đó đã thay đổi một linh hồn khác.
Linh hồn tàn ác đó nếu như biển thành con của tôi... nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm.
Nói đến đây, chúng tôi đại khái đã đoán được lai lịch của nhà Thượng Quan...
Sống với hình thức khác?
Tôi đột nhiên nghĩ đến cụ bà, bà ấy cũng đã chết được năm mươi năm rồi, nhưng lại được cụ cố dùng hồn tháp để hút sinh khí của phụ nữ rồi nuôi bà ở dưới động đưới đáy mộ, ngày đêm gặp gỡ bà, không sợ âm luật, gây họa cho con cháu.
Lẽ nào đạo sĩ đó cũng giống như cụ bà dựa vào loại pháp khí nào đó để âm hồn bất tán sao?
Phong Ly Ngân quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có chút ý cười: “Em tưởng rằng chuyện mà cụ cố em làm âm phủ không biết sao? Khi ông ấy còn trẻ đã đi đào mộ, gắng gượng mở Quỷ Môn, làm ra nhiều chuyện kinh động, người ghê gớm như vậy... cái hồn tháp đó, là do một tiểu quan dưới âm luật ty trộm đưa cho ông ấy, em nói xem, bản lĩnh của ông ấy ghê gớm đến chừng nào?"
"Vốn dĩ thời khắc đã đến, nhà họ Quan đáng nhẽ sẽ bị diệt môn tuyệt hậu để chịu sự trừng phạt của âm luật, đáng tiếc...”
Anh ấy nhấc tay xoa nhẹ lên cắm tôi, xoay qua bên này rồi bên kia.
“Nhưng mà em lại được sinh ra, là một người tứ trụ thuần âm nhiều năm khó lắm mới có được, may mà mẹ em cố gắng giữ lấy em, còn có sự cố chấp mà bố em dành cho mẹ em nữa..."
Những lời nói này của anh ấy khiến tôi và anh tôi sững sờ. Mời đọc truyện trên truyện Vietwriter.
Trước giờ chúng tôi không hề biết những chuyện của người lớn trong nhà, nhà họ Quan là một gia tộc không rõ ràng, sau khi con cái lớn đa phần đều tự lập ra môn phái, mặc dù đều làm những việc trong ngành nghề này, nhưng không hề có quan hệ tình cảm thân thiết gì với nhau.
Nghĩ thôi cũng biết, trong lòng cụ cố chỉ có vợ của mình, không sợ gây họa cho con cháu, thì làm gì còn tâm tư để ý đến con cháu sau này được phúc hay gặp họa chứ?
"Tôi muốn để em mang thai linh thai có pháp lực trời sinh để phá hủy âm tà khí ở thôn Hoàng Đạo, vậy nên... nghiệp chướng trước đây của gia đình em, vào đêm ngày hôm đó đã được xóa bỏ."
Thì ra như vậy... chẳng trách Phong Ly Ngân nói tôi vì trả nợ mà trở thành tế phẩm.
Cụ cố còn tưởng rằng người trong nhà chết nhiều như vậy là bởi vì Ma Vương đến báo thù, Vì vậy những lời cầu khấn khi đem tôi đi cúng tế đều đọc cho Ma Vương!
Suýt chút nữa thì hại chết tôi rồi! Ông già xấu xa đó!
Ma Vương đó biến thái điên cuồng như vậy, sao có thể để lại cho tôi một chiếc nhẫn Li Long huyết ngọc chứ.
"Người con gái tứ trụ thuần âm, cần những vật màu đỏ có linh khí để bảo vệ tính mạng, ngăn chặn tai họa, vậy nên tôi đưa cho em chiếc nhẫn này, để cho em được bình yên lớn lên.." Anh ấy giơ tay cầm lấy tay phải của tôi, ngón tay lạnh giá lướt qua chiếc nhẫn Li Long.
May mắn, tốt đẹp, tình cảm nam nữ, sính lễ như vậy, sao có thể muốn để tôi chết chứ?
Mắt tôi hơi cay cay.
Chẳng trách trước đây tôi nói anh ấy giày vò tôi, cưỡng bức tôi, anh ấy đều tức giận như vậy.
Thực ra cũng không trách tôi được, ai bảo khi ấy hắn thô bạo như vậy chứ...
Anh tôi nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lúc này cũng đã không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Em rể, cậu thích búp bê mới lớn hay búp bê PLAY?"
Phụt...
"Quan Ngạn Hạo! Anh còn xem mấy bộ phim vớ vẩn đó nữa, em sẽ vứt máy tính của anh đi đấy!” Phong Ly Ngân không biết mấy thứ đó là gì, đầu óc anh tôi rốt cuộc là có những gì vậy chứ!
Một tay Phong Ly Ngân để lên trên cửa xe, anh ấy hờ hững cười, móc tay lên lướt qua mép tai tôi, mang theo cảm giác tê liệt khó nói thành lời, khi nãy bên tai bị anh ấy cắn cho đỏ lên, cảm giác ái muội lạnh lẽo đó đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.
Anh ấy nói chậm rãi: "...Đợi một người trưởng thành, quả thực là cách để rèn luyện sự kiên nhẫn." Cập nhật nhanh nhất trên truyenVietwriter.net
Anh tôi tỏ ý khinh miệt phì cười: "Nếu tôi là cậu, tôi đã ra tay từ lâu rồi, cậu cũng không phải là người, sợ cái gì mà 'ba năm cất bước, cao nhất tử hình chứ? Búp bê cũng như vậy... Ui da! Thanh Tiêu, đừng dùng la bàn đập, cái này nguy hiểm lắm!"
Đây là anh ruột tôi sao?
Anh tôi cười ha ha nói: “...Biết Phong Ly Ngân sẽ không giết chết em, anh đã yên tâm rồi, duyên phận của gia đình chúng ta vẫn chưa hết, tốt quá rồi."
Anh ấy mặc dù cười nói ra câu này, nhưng tôi lại nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói đó.
Anh ấy trước giờ chưa từng để tôi thấy anh ấy lo lắng, hay là đau buồn, cũng chưa từng nói những lời đau buồn, tâm lý của anh ấy vững vàng hơn tôi rất nhiều.
“Được rồi! Biết được Thanh Tiêu không phải nô lệ tình dục của cậu là được rồi, là lá la... Em rể, nuôi vợ không dễ dàng gì, đừng bắt nạt Thanh Tiêu nhà tôi nhé! Úa, khi nãy có phải chúng ta đang nói đến tên đạo sĩ đó không? Sao lại trở thành tỏ tình rồi... em rể cũng học được cách bày trò rồi đấy nhỉ."
Tư duy của anh ấy thật quái gở!
Khi Phong Ly Ngân nghe anh ấy nói nô lệ tình dục thì sầm mặt lại.
Tôi không thể cười.
Để Quân đại nhân không chỉ đi xem nhà giúp bạn tôi, còn bị anh tôi nói là biến thái, tôi không thể phì cười được.
Người nhà Thượng Quan là một thế gia hiển hách bám rễ ở Đế Đô, gia tộc hành sự kín đáo, bởi vì đối tượng phục vụ đều là những người giàu có quan chức nhà nước, vậy nên rất khó để gặp được bọn họ.
"Âm phủ đưa ra một giả thiết, nếu như tên đạo sĩ đó biết một chút tà pháp, sau khi bị giết đã ám lên người nào đó, dụ dỗ người trong thôn tiếp tục giết người ăn thịt, sau đó lại làm ra chú thuật, để người trong thôn đều có tà niệm là chỉ có ăn thịt người chết, cơ thể mới được thoải mái, sau khi trong thôn biến thành một nơi khác lạ với nhân gian, đầy âm khí, rồi lại đi báo cho nhà nước, để nhà nước dùng cách thức cách ly để làm cho oán niệm của người trong thôn bị kích động, cuối cùng hình thành bệnh quái lạ, người trong thôn tự giết lẫn nhau, người may mắn thì được thoát ra ngoài, hắn ta đã hành pháp để mở ra giới hạn âm dương ở nơi này."
"Tại sao lại làm như vậy chứ? Cho dù bởi vì báo thù, đã hại chết nhiều người như vậy rồi, lẽ nào còn chưa đủ sao?" Tôi khó hiểu hỏi.
Phong Ly Ngân lắc đầu: "...Biết cái gì gọi là thi sơn huyết hải không? Âm hồn tội ác vô tận, là cách nhanh nhất để tu thành thi tiên đạo, người chết càng nhiều càng tốt.”
"...Vậy thì tên đạo sĩ đó vẫn còn sống?" Tôi rụt vai lại.
“Năm mươi nghìn quan sử âm sứ của âm phủ đã tìm khắp hai tư tầng địa ngục của lục cung và mỗi nơi tống giam, điều tra đến bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy hồn của hắn ta, vậy thì chỉ có thể ám lên cơ thể người sống, hơn nữa còn che giấu rất giỏi, mới không bị ai phát hiện ra." Phong Ly Ngân khẽ nhíu mày lại.
Tôi rất muốn giơ tay lên vuốt nhẹ vào chân mày của anh ấy, để xoa dịu sự lo lắng của anh ấy.
Nhưng ngón tay khẽ cử động, cuối cùng cũng không nhấc lên.
Tôi chỉ là một người phàm. Cập nhật nhanh nhất trên truyệnVietwriter.
Anh tôi tò mò hỏi: “Tại sao ám lên người như vậy lại có thể giấu kín mọi chuyện được vậy? Ngay cả âm phủ cũng không phát hiện được?”
Ánh mắt Phong Ly Ngân nhìn vào gương mặt tôi, giống như đang khích lệ tôi trả lời.
Tôi trả lời nhưng không dám chắc lắm: “Lẽ nào là tiến hành sinh hồn phân ly với thai nhi trong bụng, sau đó sau khi luyện hồn dung nhập vào, lại cướp lấy luôn cơ thể người đó? Con quái vật đội lốt da Quan Ngạn Thần cũng rất giỏi về mấy chuyện này."
Môi anh ấy hơi nhếch lên: “Có chút tiến bộ.”
Những đứa trẻ bình thường được ba tháng đã thành hình người, còn linh thai thì khá đặc biệt, thời gian sẽ muộn hơn hai tháng rồi mới thành hình, Quan Ngạn Thần trước đây bắt cóc tôi nói gì mà giúp tôi, rồi sinh hồn phân ly, chính là đề...
“Chính là để rút ra nửa linh hồn của linh thai, sau khi luyện hóa với hắn ta rồi trở lại lên người thai nhi, như vậy hắn ta có thể có được sức khỏe của con người, pháp lực trời sinh và ý niệm của hắn.”
Đạo gia xem hình thể con người là cái vỏ bảo vệ con người, là vật bảo vệ linh hồn. Nếu làm như vậy, chính là nói trong cơ thể đó đã thay đổi một linh hồn khác.
Linh hồn tàn ác đó nếu như biển thành con của tôi... nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm.
Nói đến đây, chúng tôi đại khái đã đoán được lai lịch của nhà Thượng Quan...