Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Chương 153
Chương 153:
Ở bên trong khói mù mịt, mùi rượu nồng nặc.
Du Ánh Tuyết liếc mắt đánh giá sự việc, thấy bên cạnh là một bàn trà, trên đó đặt năm cái ly rượu đã được sử dụng. Ngoài ra Trên ghế sofa có túi xách của phụ nữ cùng với… áo khoác của Kiều Phong Khang.
Mọi thứ đều hiển hiện trước mắt không chút giả dối.
Trái tim của Du Ánh Tuyết chùng xuống, nhịp đập chậm lại.
Ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cô thấy trái tim đập loạn nhịp.
“Cô muốn uống gì, hay uống trà nhé?” Hồ Minh Tuấn hỏi Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cánh cửa đang đóng kia.
Lê Tiến Minh đứng dậy, từ phía sau đỡ lấy hai vai cô, xoay người cô sang hướng khác. Anh ta đỡ cô đến ngồi cùng chỗ với bọn họ: “Cô đừng nhìn vào trong đó, chú ba của cô đang nói chuyện yêu đương, không có gì hay ho cả”
“Đang nói chuyện yêu đương?” Ngón tay Du Ánh Tuyết dường như đã bấm vào da thịt cô.
Dùng ánh mắt lạnh lùng, cô hỏi: “Bọn họ định nói chuyện yêu đương bao lâu?”
“Vừa mới vào không lâu. Thật khó thấy hai người hòa hợp với nhau như vậy, có thể cần một chút thời gian” Trần Thanh Tùng nói tiếp.
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn cô gái nhỏ dò xét thái độ.
Hừ, anh ta không thể tin nổi trên đời này lại có người phụ nữ muốn từ bỏ Phong Khang. Có lẽ không gì là không thể, phải trải nghiệm một lần mới biết?
“Nhưng… tôi có chuyện muốn nói với chú ba”
“Cô chờ đi, đợi đến lúc bọn họ ra ngoài”
Thật sự lúc này cô không thể chờ đợi thêm được nữa. Mặc kệ bên trong kia bọn họ đang bộ dạng gì, ít nhất cô muốn tận mắt nhìn thấy.
Du Ánh Tuyết đứng dậy, cất bước nhẹ nhàng đi đến căn phòng kia. Ba người còn lại không ai cản cô lại, họ chỉ nhìn nhau cười trừ. Xem ra cô gái nhỏ đã để ý đến chú ba rồi.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, nước mắt bắt đầu rơi, trông thật đáng thương.
Du Ánh Tuyết đưa tay ra định mở cửa.
Cô nghĩ mình phải lấy hết can đảm mở cửa ra, nhưng khi cầm lấy tay nắm cửa, cô lại thấy trong lòng trống rỗng. Sau khi hít sâu vài hơi, cô từ từ mở cánh cửa ra.
Đẩy cửa vào, hình ảnh bên trong làm cho đầu óc cô vang lên tiếng “ong ong”, ngay lập tức mặt cô xám như tro bếp.
Cô muốn thu lại tầm mắt của mình, không muốn xem, nhưng dù có làm thế nào thì cảnh tượng đó vẫn đập vào mắt.
Thứ hình ảnh kia giống như một nhát dao sắc bén, từng chút từng chút đâm vào trái tim cô, đâm vào da thịt, máu huyết của cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp và trưởng thành đang đứng bên cạnh thân xác một người đàn ông. Cô ta đặt tay lên ngực người đàn ông, đang cài từng chiếc cúc áo.
Trên cổ áo sơ mi của người đàn ông, thậm chí ở cổ, vành tại của người này đều có dấu son môi đầy mê hoặc của phụ nữ.
Tất cả mọi thứ… đều đã nói rõ chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng nhỏ này.
Những người đang ở bên trong hoảng sợ trước tiếng mở cửa của cô. Người phụ nữ nhìn cô đầy khó hiểu, Kiều Phong Khang càng kinh ngạc hơn, vì sao cô lại ở đây?
Hiển nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn, ba người kia đều quăng lá bài xuống, đứng dậy đi tới. Cảnh tượng bên trong cũng khiến bọn họ phải há hốc mồm.
Đây… đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Không phải anh nói là ký hợp đồng sao? Nhưng tại sao lại còn có “trò chơi cởi đồ”?
“Tôi tới thật không đúng lúc, các người cứ tiếp tục, tôi đi trước đây”
Du Ánh Tuyết mở miệng phá vỡ khung cảnh yên lặng. Mỗi từ nói ra đều nhanh đáng kinh ngạc, cô sợ chỉ cần nói chậm, cô sẽ không thể nói hết câu. Cô xoay người cùng với những giọt nước mắt đã sắp tràn bờ mi.
Sao anh lại có thể quá đáng như vậy?
Ngay cả khi nóng giận, bị nói là xấu xa và ích kỷ, nhưng chỉ vì tức giận mà anh đã làm tổn thương đến mẹ của mình, thật không nói nên lời. Tuy vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu với một người khác.
Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu thương ai khác ngoài Kiều Phong Khang.
Cô biết… Bất luận là ai cũng không thể tiến vào trái tim của cô.
Chỉ là, tại sao anh lại như thế? Tình cảm khi đã bắt đầu, sao anh có thể thu hồi lại được nhanh như vậy chứ? Mới chỉ một đêm mà anh đã đi tìm tình yêu mới rồi sao?
Ở bên trong khói mù mịt, mùi rượu nồng nặc.
Du Ánh Tuyết liếc mắt đánh giá sự việc, thấy bên cạnh là một bàn trà, trên đó đặt năm cái ly rượu đã được sử dụng. Ngoài ra Trên ghế sofa có túi xách của phụ nữ cùng với… áo khoác của Kiều Phong Khang.
Mọi thứ đều hiển hiện trước mắt không chút giả dối.
Trái tim của Du Ánh Tuyết chùng xuống, nhịp đập chậm lại.
Ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cô thấy trái tim đập loạn nhịp.
“Cô muốn uống gì, hay uống trà nhé?” Hồ Minh Tuấn hỏi Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cánh cửa đang đóng kia.
Lê Tiến Minh đứng dậy, từ phía sau đỡ lấy hai vai cô, xoay người cô sang hướng khác. Anh ta đỡ cô đến ngồi cùng chỗ với bọn họ: “Cô đừng nhìn vào trong đó, chú ba của cô đang nói chuyện yêu đương, không có gì hay ho cả”
“Đang nói chuyện yêu đương?” Ngón tay Du Ánh Tuyết dường như đã bấm vào da thịt cô.
Dùng ánh mắt lạnh lùng, cô hỏi: “Bọn họ định nói chuyện yêu đương bao lâu?”
“Vừa mới vào không lâu. Thật khó thấy hai người hòa hợp với nhau như vậy, có thể cần một chút thời gian” Trần Thanh Tùng nói tiếp.
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn cô gái nhỏ dò xét thái độ.
Hừ, anh ta không thể tin nổi trên đời này lại có người phụ nữ muốn từ bỏ Phong Khang. Có lẽ không gì là không thể, phải trải nghiệm một lần mới biết?
“Nhưng… tôi có chuyện muốn nói với chú ba”
“Cô chờ đi, đợi đến lúc bọn họ ra ngoài”
Thật sự lúc này cô không thể chờ đợi thêm được nữa. Mặc kệ bên trong kia bọn họ đang bộ dạng gì, ít nhất cô muốn tận mắt nhìn thấy.
Du Ánh Tuyết đứng dậy, cất bước nhẹ nhàng đi đến căn phòng kia. Ba người còn lại không ai cản cô lại, họ chỉ nhìn nhau cười trừ. Xem ra cô gái nhỏ đã để ý đến chú ba rồi.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, nước mắt bắt đầu rơi, trông thật đáng thương.
Du Ánh Tuyết đưa tay ra định mở cửa.
Cô nghĩ mình phải lấy hết can đảm mở cửa ra, nhưng khi cầm lấy tay nắm cửa, cô lại thấy trong lòng trống rỗng. Sau khi hít sâu vài hơi, cô từ từ mở cánh cửa ra.
Đẩy cửa vào, hình ảnh bên trong làm cho đầu óc cô vang lên tiếng “ong ong”, ngay lập tức mặt cô xám như tro bếp.
Cô muốn thu lại tầm mắt của mình, không muốn xem, nhưng dù có làm thế nào thì cảnh tượng đó vẫn đập vào mắt.
Thứ hình ảnh kia giống như một nhát dao sắc bén, từng chút từng chút đâm vào trái tim cô, đâm vào da thịt, máu huyết của cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp và trưởng thành đang đứng bên cạnh thân xác một người đàn ông. Cô ta đặt tay lên ngực người đàn ông, đang cài từng chiếc cúc áo.
Trên cổ áo sơ mi của người đàn ông, thậm chí ở cổ, vành tại của người này đều có dấu son môi đầy mê hoặc của phụ nữ.
Tất cả mọi thứ… đều đã nói rõ chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng nhỏ này.
Những người đang ở bên trong hoảng sợ trước tiếng mở cửa của cô. Người phụ nữ nhìn cô đầy khó hiểu, Kiều Phong Khang càng kinh ngạc hơn, vì sao cô lại ở đây?
Hiển nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn, ba người kia đều quăng lá bài xuống, đứng dậy đi tới. Cảnh tượng bên trong cũng khiến bọn họ phải há hốc mồm.
Đây… đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Không phải anh nói là ký hợp đồng sao? Nhưng tại sao lại còn có “trò chơi cởi đồ”?
“Tôi tới thật không đúng lúc, các người cứ tiếp tục, tôi đi trước đây”
Du Ánh Tuyết mở miệng phá vỡ khung cảnh yên lặng. Mỗi từ nói ra đều nhanh đáng kinh ngạc, cô sợ chỉ cần nói chậm, cô sẽ không thể nói hết câu. Cô xoay người cùng với những giọt nước mắt đã sắp tràn bờ mi.
Sao anh lại có thể quá đáng như vậy?
Ngay cả khi nóng giận, bị nói là xấu xa và ích kỷ, nhưng chỉ vì tức giận mà anh đã làm tổn thương đến mẹ của mình, thật không nói nên lời. Tuy vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu với một người khác.
Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu thương ai khác ngoài Kiều Phong Khang.
Cô biết… Bất luận là ai cũng không thể tiến vào trái tim của cô.
Chỉ là, tại sao anh lại như thế? Tình cảm khi đã bắt đầu, sao anh có thể thu hồi lại được nhanh như vậy chứ? Mới chỉ một đêm mà anh đã đi tìm tình yêu mới rồi sao?
Bình luận facebook