Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110 "Lúc trước cô sống ở đâu?"
Thanh Bách ngược lại không vui chút nào, Mỹ An nhanh miệng như vậy bảo anh là ông chủ của cô, khác nào muốn vạch ra quan hệ. Đến lúc nồi lẩu được mang ra, mặt Thanh Bách càng
đen hơn. Mùi của nó thật sự rất thách thức khả năng chịu đựng của con người.
"Đừng ăn." - Thanh Bách ngăn lại khi nhìn Mỹ An hào hứng gẳp bún.
"Lần đầu ăn ai cũng thấy khó chịu như anh vậy nhưng ăn thêm vài lần là nghiện đó." - Mỹ An chậm rãi giải thích.
Đọc nhanh ở VietWriter
Thanh Bách cuối cùng cũng mặc kệ, ngồi nhìn cô ăn uống ngon lành:
"Lúc trước cô đều ăn như này sao?"
"Cái gì đều ăn như này, ăn được nồi lấu thế này là sang lắm rồi." - Mỹ An mím môi nhớ lại - "Bình thường mấy tuần mới ăn một lần, sau này khá giả
hơn một chút thì mỗi cuối tuần đều đến."
Thanh Bách không tưởng tượng nổi một món ăn trông bình dân thế này mà lại từng là món đắt đỏ với cuộc sống của Mỹ An.
"Lúc trước cô sống ở đâu?" -Thanh Bách đột nhiên rất muốn biết cuộc sống trong mấy năm lưu lạc đó của cô.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Anh muốn đi xem thật hả? Thôi đi, không có gì hay ho đâu." - Mỹ An cười trừ lẳc đầu.
"Tôi muốn đi xem." - Thanh Bách trầm giọng.
Mỹ An không biết sao anh lại đột nhiên có hứng thù này, cô nghĩ ngợi muốn trêu anh một chút:
"Anh ăn hết một bát bún với nước lẩu, tôi sẽ đưa anh đi xem."
Thanh Bách không nói hai lời trực tiếp cúi xuống cầm đũa lên bẳt đầu ăn. Mỹ An lúc này mới biết anh đang nghiêm túc, vội nắm lấy cánh tay anh nói:
"Không ăn cũng được, anh ăn không quen sẽ đau bụng đó."
Thanh Bách ngược lại cảm thấy mùi vị này ăn vào cũng không tệ, không đến mức kinh khủng như anh tưởng
tượng:
"Bây giờ cô có thế đưa tôi đi xem được chưa?"
Mỹ An giơ hai tay đầu hàng với anh luôn, đành gật đầu đồng ý. Trước khi hai người định rời đi, chú Năm còn gọi Mỹ An lại dặn dò mấy câu gì đó mà Thanh Bách không nghe được.
"Xem ra cô đi đến đâu cũng được yêu quý."
"Ông trời công bằng, bao nhiêu người ghen ghét hãm hại tôi thì cũng sẽ có bấy nhiêu người yêu mến giúp đỡ tôi." - Mỹ An thản nhiên nói.
Thanh Bách cảm giác câu này của
cô như đang châm chọc anh vậy. Hai người đi tới một con hẻm nhỏ, xe hơi không thể vào được nữa. Mỹ An bảo anh xuống xe đi bộ, Thanh Bách nhìn con hẻm âm u phía trước mà chua xót.
"Cô thật sự từng sống ở đây sao?"
"Có gì mà anh ngạc nhiên dữ vậy, bên trong không tệ lắm đâu, có nhiều người sống lắm." - Mỹ An tỏ ra vô cùng thân thuộc nẳm lấy tay anh dẫn đi.
Hiện ra trước mắt anh là những dãy phòng nằm san sát nhau, quả thật có rất nhiều người sinh sống. Bọn họ đều nhìn hai người bước vào với ánh mắt không được thiện cảm, đặc biệt là khi bọn họ đang mang những món đồ
hiệu xa xỉ trên người.
Thanh Bách vươn tay ôm lấy vai cô làm ra động tác bảo vệ với những người trước mặt, đột nhiên một bác gái bước tới nheo mẳt nhìn cô gọi:
"Mỹ An? Là con phải không Mỹ An?"
"Bác Vân, là con đây." - Mỹ An cười nhẹ nhõm bước tới ôm lấy bác gái -"Con có món đồ cần tìm đang trong thành phố này, muốn mua chút tin tức."
"Người một nhà nói mua cái gì chứ, còn cậu đây là..." - Bác Vân tay bắt mặt mừng với Mỹ An nhưng ánh mẳt nhìn Thanh Bách đều là đề phòng.
"Đây là ông chủ hiện tại của con,có thế tin tưởng được."
Lại là ông chủ, hôm nay Thanh Bách cảm giác bị Mỹ An ghim hai dao vào lòng rồi.
Mỹ An cùng bác Vân đi ra một góc trao đổi gì đó, một lát sau lại xuất hiện thêm mấy người đàn ông trông không được đàng hoàng lắm đến bàn chuyện. Thanh Bách muốn bước qua lại bị Mỹ An ra hiệu ngăn lại. Cuối cùng Mỹ An cũng đã nói chuyện xong, còn vui vẻ chào tạm biệt từng người, thân thiết đến mức Thanh Bách khó chịu.
Thanh Bách nghe Mỹ An kểmấy lần về chuyện bốn năm qua của cô, anh từng thấy xót xa nhưng không thể nào bằng lúc này được. Anh tận mắt chứng kiến nơi cô ở, chứng kiến những công việc cô phải làm, dường như chính anh cũng cảm nhận được cuộc sống trôi dạt bấp bênh đó.
Mỹ An lâu rồi mới quay lại đây trong lòng cũng ngập tràn những cảm xúc khó nói thành lời, đứng trước ấm áp của Thanh Bách cô cũng không muốn trốn tránh. Mỹ An vùi mặt vào lòng ngực anh khẽ cười:
"Tôi có quen Lão Kiều, chắc chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút."
Đêm đó hai người trở về khách
sạn, vốn là mướn hai phòng nhưng Thanh Bách vẫn nằng nặc tìm đến giường cô mà ngủ. Mệt mỏi cả ngày, chẳng ai buồn tranh cãi thêm nữa, cứ thế mà ôm nhau ngủ.
“Tôi sẽ không đế cô phải sống như thế một lần nào nữa." - Anh nhìn người đang say ngủ trong lòng khẽ nói.
đen hơn. Mùi của nó thật sự rất thách thức khả năng chịu đựng của con người.
"Đừng ăn." - Thanh Bách ngăn lại khi nhìn Mỹ An hào hứng gẳp bún.
"Lần đầu ăn ai cũng thấy khó chịu như anh vậy nhưng ăn thêm vài lần là nghiện đó." - Mỹ An chậm rãi giải thích.
Đọc nhanh ở VietWriter
Thanh Bách cuối cùng cũng mặc kệ, ngồi nhìn cô ăn uống ngon lành:
"Lúc trước cô đều ăn như này sao?"
"Cái gì đều ăn như này, ăn được nồi lấu thế này là sang lắm rồi." - Mỹ An mím môi nhớ lại - "Bình thường mấy tuần mới ăn một lần, sau này khá giả
hơn một chút thì mỗi cuối tuần đều đến."
Thanh Bách không tưởng tượng nổi một món ăn trông bình dân thế này mà lại từng là món đắt đỏ với cuộc sống của Mỹ An.
"Lúc trước cô sống ở đâu?" -Thanh Bách đột nhiên rất muốn biết cuộc sống trong mấy năm lưu lạc đó của cô.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Anh muốn đi xem thật hả? Thôi đi, không có gì hay ho đâu." - Mỹ An cười trừ lẳc đầu.
"Tôi muốn đi xem." - Thanh Bách trầm giọng.
Mỹ An không biết sao anh lại đột nhiên có hứng thù này, cô nghĩ ngợi muốn trêu anh một chút:
"Anh ăn hết một bát bún với nước lẩu, tôi sẽ đưa anh đi xem."
Thanh Bách không nói hai lời trực tiếp cúi xuống cầm đũa lên bẳt đầu ăn. Mỹ An lúc này mới biết anh đang nghiêm túc, vội nắm lấy cánh tay anh nói:
"Không ăn cũng được, anh ăn không quen sẽ đau bụng đó."
Thanh Bách ngược lại cảm thấy mùi vị này ăn vào cũng không tệ, không đến mức kinh khủng như anh tưởng
tượng:
"Bây giờ cô có thế đưa tôi đi xem được chưa?"
Mỹ An giơ hai tay đầu hàng với anh luôn, đành gật đầu đồng ý. Trước khi hai người định rời đi, chú Năm còn gọi Mỹ An lại dặn dò mấy câu gì đó mà Thanh Bách không nghe được.
"Xem ra cô đi đến đâu cũng được yêu quý."
"Ông trời công bằng, bao nhiêu người ghen ghét hãm hại tôi thì cũng sẽ có bấy nhiêu người yêu mến giúp đỡ tôi." - Mỹ An thản nhiên nói.
Thanh Bách cảm giác câu này của
cô như đang châm chọc anh vậy. Hai người đi tới một con hẻm nhỏ, xe hơi không thể vào được nữa. Mỹ An bảo anh xuống xe đi bộ, Thanh Bách nhìn con hẻm âm u phía trước mà chua xót.
"Cô thật sự từng sống ở đây sao?"
"Có gì mà anh ngạc nhiên dữ vậy, bên trong không tệ lắm đâu, có nhiều người sống lắm." - Mỹ An tỏ ra vô cùng thân thuộc nẳm lấy tay anh dẫn đi.
Hiện ra trước mắt anh là những dãy phòng nằm san sát nhau, quả thật có rất nhiều người sinh sống. Bọn họ đều nhìn hai người bước vào với ánh mắt không được thiện cảm, đặc biệt là khi bọn họ đang mang những món đồ
hiệu xa xỉ trên người.
Thanh Bách vươn tay ôm lấy vai cô làm ra động tác bảo vệ với những người trước mặt, đột nhiên một bác gái bước tới nheo mẳt nhìn cô gọi:
"Mỹ An? Là con phải không Mỹ An?"
"Bác Vân, là con đây." - Mỹ An cười nhẹ nhõm bước tới ôm lấy bác gái -"Con có món đồ cần tìm đang trong thành phố này, muốn mua chút tin tức."
"Người một nhà nói mua cái gì chứ, còn cậu đây là..." - Bác Vân tay bắt mặt mừng với Mỹ An nhưng ánh mẳt nhìn Thanh Bách đều là đề phòng.
"Đây là ông chủ hiện tại của con,có thế tin tưởng được."
Lại là ông chủ, hôm nay Thanh Bách cảm giác bị Mỹ An ghim hai dao vào lòng rồi.
Mỹ An cùng bác Vân đi ra một góc trao đổi gì đó, một lát sau lại xuất hiện thêm mấy người đàn ông trông không được đàng hoàng lắm đến bàn chuyện. Thanh Bách muốn bước qua lại bị Mỹ An ra hiệu ngăn lại. Cuối cùng Mỹ An cũng đã nói chuyện xong, còn vui vẻ chào tạm biệt từng người, thân thiết đến mức Thanh Bách khó chịu.
Thanh Bách nghe Mỹ An kểmấy lần về chuyện bốn năm qua của cô, anh từng thấy xót xa nhưng không thể nào bằng lúc này được. Anh tận mắt chứng kiến nơi cô ở, chứng kiến những công việc cô phải làm, dường như chính anh cũng cảm nhận được cuộc sống trôi dạt bấp bênh đó.
Mỹ An lâu rồi mới quay lại đây trong lòng cũng ngập tràn những cảm xúc khó nói thành lời, đứng trước ấm áp của Thanh Bách cô cũng không muốn trốn tránh. Mỹ An vùi mặt vào lòng ngực anh khẽ cười:
"Tôi có quen Lão Kiều, chắc chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút."
Đêm đó hai người trở về khách
sạn, vốn là mướn hai phòng nhưng Thanh Bách vẫn nằng nặc tìm đến giường cô mà ngủ. Mệt mỏi cả ngày, chẳng ai buồn tranh cãi thêm nữa, cứ thế mà ôm nhau ngủ.
“Tôi sẽ không đế cô phải sống như thế một lần nào nữa." - Anh nhìn người đang say ngủ trong lòng khẽ nói.
Bình luận facebook