Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Đồng Miểu thật cẩn thận đẩy cửa văn phòng của Quý Nhược Thừa, trong lòng hơi thấp thỏm.
Do Trần Đông cũng quá thật thà, không biết sửa đáp án đi một chút.
Lần này đề vật lý quá khó, hầu hết mọi người đều làm không tốt, Trần Đông không biết làm cách nào mà lại lọt vào top 10.
Thầy Quý không phát hiện ra là không thể.
“Đến rồi.” không ngờ thái độ của Quý Nhược Thừa rất hòa ái, thầy thậm chí còn chuẩn bị cho Miểu một cái ghế dựa.
Đồng Miểu ngồi xuống ghế, căn bản là không dám tin.
“Thầy, em xin lỗi, em sẽ không cho người khác chép bài nữa.”
Đồng Miểu dịu dàng nói, thành tâm mà sám hối.
Quý Nhược Thừa gật đầu, quay màn hình máy tính cho Đồng Miểu xem.
“Đây là thuật toán dùng để thiết kế người máy của Tư Trạm, em xem qua một chút, có ý tưởng gì không?” Quý Nhược Thừa không hề truy vấn việc chép bài.
Đồng Miểu mê mang nhìn trình tự dài ngoằng đến hoa cả mắt.
Cô căn bản không hiểu cái này, thậm chí còn không hiểu làm sao để người máy thực hiện được các thao tác, cho nên chỉ có thể lắc đầu.
“Em nhìn không hiểu, còn chưa học qua ngôn ngữ máy tính.”
Cô thành thật trả lời.
Cô không biết Quý Nhược Thừa cho cô xem cái này là có ý gì.
Quý Nhược Thừa chậm rãi gật đầu, lại bấm chọn một giao diện khác, đó là một sơ đồ mạch điện phức tạp, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng của người máy.
“Cái này?”
Đồng Miểu đi tiến lên, cẩn thận nhìn.
Cái này cô có thể hiểu, mạch điện cùng chốt mở khống chế được động tác của người máy, hoàn thành được cái đấy cũng là một quá trình.
Cô gật đầu: “Cái này em hiểu.”
Quý Nhược Thừa mang mô hình người máy ra: “Cho nên tính lực, khoảng cách, thời gian hẳn là cũng không có vấn đề gì nhỉ.”
Người máy của Tư Trạm đẹp thì đẹp nhưng còn chưa đủ chuẩn xác.
Đối với các cuộc thi thông thường, chỉ cần máy móc có thể nghe theo lời của chỉ huy là có thể lấy giải nhưng VEX thì không thể được.
Người máy còn phải linh hoạt và chuẩn xác mới có thể thực hiện các thao tác thật nhanh, mà yêu cầu này rất khó đối với người thiết kế.
Đồng Miểu trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu ý của Quý Nhược Thừa.
Đội của Tư Trạm còn thiếu người, muốn đi thật xa thật dài thì phải cần có đồng đội giỏi giúp đỡ.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Thầy, đây là ý muốn của Tư Trạm sao?”
Quý Nhược Thừa lắc đầu: “Không biết vì sao mà em ấy nhất quyết không cho em tham gia, nhưng nếu muốn lấy được giải thưởng thì một đồng đội có năng lực như em.”
Đồng Miểu yên lặng rũ mắt xuống, trong đầu không ngừng suy tư.
Nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải bệnh của chính mình, mà là có chút vui vẻ và may mắn, sở trường của cô có thể giúp được Tư Trạm.
Điều vừa nhận ra này làm cô có chút sợ hãi.
Cô không dám nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng nhận ra được Tư Trạm ở trong lòng cô có chút khác biệt.
Nhưng để giải quyết được điều này thì cô không biết.
Có lẽ theo thời gian tất cả mọi thứ đều có thể trở về quỹ đạo.
“Thầy em đã hiểu.” Cô liếm khóe môi, lẩm bẩm.
Quý Nhược Thừa đóng màn hình lại, có chút lời muốn nói: “Tuy rằng thầy không hiểu vì sao em ấy kiên quyết như vậy nhưng thầy cũng muốn tôn trọng quyết định của em, không cần ép dạ cầu toàn mà giúp em ấy.”
Đâu chỉ là ép dạ cầu toàn, mà phải vắt hết óc mới có thể giúp được Tư Trạm.
Đồng Miểu đứng dậy, đưa ghế dựa về tại chỗ, lễ phép rời khỏi văn phòng Quý Nhược Thừa.
Hành lang tối đèn, gió thu theo khe hở cửa sổ thổi vào, phảng phất như dã thú, lá cây cọ vào nhau, phát ra tiếng "xào xạc" giòn vang.
Nhìn mây đen dày đặc trên không trung, chắc là trời sắp mưa, trên sân thể dục nhìn không ra người nào, có mấy học sinh từ cửa hàng nhỏ chạy lại, rất nhanh đã chui vào khu dạy học.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, đậm mùi của trời mưa.
Khi còn nhỏ cô rất thích ngửi mùi này, những lúc nhàn rỗi, nhẹ nhàng, cô có thể mê luyến ngửi thật lâu.
Hiện tại cũng như vậy.
Một chút khẩn trương hay lo lắng cô cũng không có.
Ngày đó ở quảng trường mua sắm, những gì Tư Trạm nói với cô, cô đều nhớ rõ.
—— cậu không cần lần nào cũng thắng, tớ sẽ vì cậu mà chuẩn bị tốt Plan B.
Tuy rằng cô bây giờ còn không khắc chế được cảm xúc của chính mình, nhưng lại tin tưởng vào Plan B của anh.
Anh luôn có biện pháp để nhanh chóng đánh mất lo âu của cô, sau đó lại xuất hiện vẻ mặt bất cần đời.
Đồng Miểu hướng mưa phùn, lẩm bẩm: “Đánh cược một phen đi, Tư Trạm.”
Đánh cược cậu có thể chuẩn bị tốt Plan B, đánh cược tớ có thể giúp cậu thuận lợi hoàn thành cuộc thi.
Cô quay người, rời khỏi cánh cửa sổ, rời khỏi mùi của mua, lại mang theo vẻ mặt nhẹ nhàng.
Thầy Quý tôn trọng ý muốn của cô, ý muốn của cô chính là giúp Tư Trạm có thể lấy giải nhất, sau đó thuận lợi đậu Thanh Hoa.
Mới vừa đến cửa phòng học, cô cảm thấy tóc của mình bị người khác nhẹ nhàng kéo.
Vừa quay đầu lại thấy Tư Trạm mang theo hơi thở lành lạnh từ bên ngoài đang đánh giá cô.
“Làm gì đấy?” Anh lười biếng hỏi.
Đồng Miểu xoa xoa tóc, đứng cách xa anh một chút: “Cậu làm gì vậy?”
Chậc.
Tư Trạm đem thạch trái cây xách đến trước mặt Đồng Miểu: “Mua đồ cho cậu mà cậu dám nói chuyện như thế với tớ.”
Một túi rất lớn, đủ cho Đồng Miểu ăn một ngày.
Cô cố mà làm cầm trong tay.
Thạch trái cây rất mềm, cắn nhẹ đã tan ra.
“Cậu nói cậu không uống nước lạnh thế mà lại ăn thạch trái cây lạnh.” Tư Trạm tiếp tục nhắc mãi.
Chính anh còn chưa nhận ra nhưng Đồng Miểu lại nhạy cảm nhận thấy được, Tư Trạm đã nhớ luôn thói quen hằng ngày của cô.
Cô có chút xấu hổ mà lùi lại, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì thì tớ đi về trước.”
Tư Trạm một tay chống tường, ngăn trước mặ côt: “Có việc, ai nói không có việc gì.”
Đồng Miểu chỉ có thể quay trở về.
“Chuyện gì thế?”
“Cậu có xem thành tích của tớ không?” Tư Trạm hỏi.
“Ừ?”
Không thấy, cô thật đúng là không thấy, bị Chu Nhã Như gián đoạn, cô thiếu chút nữa đã quên Tư Trạm cũng có trên bảng xếp hạng.
Không đúng, cô tại sao phải xem thành tích của Tư Trạm chứ.
“Mẹ, không ngờ cậu không quan tâm luôn.” Sắc mặt Tư Trạm nháy mắt đã tối đi, rõ ràng có hơi mất mát.
Đồng Miểu nhéo nhéo lòng bàn tay, móng tay đâm nhẹ vào hoa tay.
Hỏi cái này làm gì.
Cô vì sao phải quan tâm chứ.
“Tớ lần này tăng 300 hạng!” Tư Trạm cuối cùng cũng không nhịn được, hơi có chút đắc ý khoe ra.
Đôi mắt anh hẹp dài, mắt hai mí hơi hơi nheo, đáy mắt tràn đầy ý muốn được khen ngợi và được chú ý.
Đồng Miểu nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy à, hiện tại là hạng bao nhiêu?”
Xem ra việc cô đánh vào trọng điểm có hiệu quả.
“Hạng 300.”
“......” Đồng Miểu nhấp môi, mắt chớp chớp.
Tư Trạm nhướng mày, bất mãn nói: “Ánh mắt của cậu là gì hả?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không có gì, giờ mới biết hóa ra Thịnh Hoa có 600 học sinh*.”
*Editor: Cà khịa đỉnh cao =)))
Mặt Tư Trạm âm trầm: “Có 1800 học sinh.”
“Ồ......”
Nhìn nhau không nói gì.
Tư Trạm “Mẹ kiếp” một tiếng, thành tích này của anh đủ để Tư Khải Sơn đãi một bàn tiệc rượu lớn, nhưng Đồng Miểu chỉ vô cùng đơn giản "ồ" một tiếng.
“Chờ tới cuối kỳ tớ lại tăng 300 hạng.” Anh buông tay đang ngăn Đồng Miểu ra, dõng dạc nói.
Đồng Miểu hơi suy tư một chút, dịu dàng hỏi: “Cậu lần sau muốn vượt qua tớ sao?”
Tư Trạm: “......”
Cô nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn mắt Tư Trạm nghiêm trang nói: “Khả năng xảy ra tương đối thấp.”
Nước mưa lách tách đập vào cửa kính, giống như nhịp trống nhẹ nhàng, những bọt nước nhỏ ngưng kết lại theo mặt kính bóng loáng trượt xuống.
Gió nhẹ nhàng thổi, mưa nhẹ nhàng rơi, vô cùng nhẹ nhàng.
Tư Trạm híp mắt lại, nhẹ nhàng cong môi: “Kết quả xử lí Dương Tinh Chi có rồi.”
Đồng Miểu sửng sốt, suýt nữa đã quên chuyện này.
“Vì sợ khi tốt nghiệp sẽ ồn ào nên không có tuyên bố ra bên ngoài, thân thích của Dương Tinh Chi xong cả rồi, Dương Tinh Chi phỏng chừng ở Lan thị cũng không ngóc đầu được, thành tích của Lục Minh bị hủy bỏ.”
Tư Trạm bình tĩnh nói xong tất cả, phảng phất không liên quan tới bọn họ.
Đồng Miểu lại cảm thấy sự việc khẳng định không đơn giản như lời Tư Trạm nói.
Một lần làm sai, nếu bị bắt có thể sẽ mất hết tất cả, bọn họ sẽ chậm rãi biến mất khỏi nền giáo dục, không biết tung tích.
Cho nên lúc trước vì sao một hai phải làm như vậy chứ?
Dạy học và giáo dục vốn là điều cao quý, vì sao phải làm như vậy để chức nghiệp cao quý ấy lại vướng bụi bẩn?
Dương Tinh Chi là một giáo viên tốt dạy, ở phương diện giáo dục môn hóa kinh nghiệm của bà đứng đầu Lan thị hay thậm chí là cả nước, bà thật sự đã đào tạo cho Thịnh Hoa nhiều thế hệ giỏi, giành được nhiều huy chương.
Trong trường Thịnh Hoa bà luôn nằm trong top đầu.
Nhưng hiện tại thất cả thành tựu như chưa hề có.
Cô có chút hối tiếc cho Dương Tinh Chi, cũng cảm thấy có chút áy náy.
Mặc kệ Dương Tinh Chi rốt cuộc sai hay không sai, bà rời khỏi giảng đường là một ảnh hưởng lớn.
Nhưng hậu quả này, không phải Đồng Miểu có thể đền bù.
- -------------------
*Editor: Không liên quan nhưng MV "On" của BTS đỉnh thiệt đấy ㅠㅠ Đẹp trai muốn xỉu~~
Do Trần Đông cũng quá thật thà, không biết sửa đáp án đi một chút.
Lần này đề vật lý quá khó, hầu hết mọi người đều làm không tốt, Trần Đông không biết làm cách nào mà lại lọt vào top 10.
Thầy Quý không phát hiện ra là không thể.
“Đến rồi.” không ngờ thái độ của Quý Nhược Thừa rất hòa ái, thầy thậm chí còn chuẩn bị cho Miểu một cái ghế dựa.
Đồng Miểu ngồi xuống ghế, căn bản là không dám tin.
“Thầy, em xin lỗi, em sẽ không cho người khác chép bài nữa.”
Đồng Miểu dịu dàng nói, thành tâm mà sám hối.
Quý Nhược Thừa gật đầu, quay màn hình máy tính cho Đồng Miểu xem.
“Đây là thuật toán dùng để thiết kế người máy của Tư Trạm, em xem qua một chút, có ý tưởng gì không?” Quý Nhược Thừa không hề truy vấn việc chép bài.
Đồng Miểu mê mang nhìn trình tự dài ngoằng đến hoa cả mắt.
Cô căn bản không hiểu cái này, thậm chí còn không hiểu làm sao để người máy thực hiện được các thao tác, cho nên chỉ có thể lắc đầu.
“Em nhìn không hiểu, còn chưa học qua ngôn ngữ máy tính.”
Cô thành thật trả lời.
Cô không biết Quý Nhược Thừa cho cô xem cái này là có ý gì.
Quý Nhược Thừa chậm rãi gật đầu, lại bấm chọn một giao diện khác, đó là một sơ đồ mạch điện phức tạp, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng của người máy.
“Cái này?”
Đồng Miểu đi tiến lên, cẩn thận nhìn.
Cái này cô có thể hiểu, mạch điện cùng chốt mở khống chế được động tác của người máy, hoàn thành được cái đấy cũng là một quá trình.
Cô gật đầu: “Cái này em hiểu.”
Quý Nhược Thừa mang mô hình người máy ra: “Cho nên tính lực, khoảng cách, thời gian hẳn là cũng không có vấn đề gì nhỉ.”
Người máy của Tư Trạm đẹp thì đẹp nhưng còn chưa đủ chuẩn xác.
Đối với các cuộc thi thông thường, chỉ cần máy móc có thể nghe theo lời của chỉ huy là có thể lấy giải nhưng VEX thì không thể được.
Người máy còn phải linh hoạt và chuẩn xác mới có thể thực hiện các thao tác thật nhanh, mà yêu cầu này rất khó đối với người thiết kế.
Đồng Miểu trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu ý của Quý Nhược Thừa.
Đội của Tư Trạm còn thiếu người, muốn đi thật xa thật dài thì phải cần có đồng đội giỏi giúp đỡ.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Thầy, đây là ý muốn của Tư Trạm sao?”
Quý Nhược Thừa lắc đầu: “Không biết vì sao mà em ấy nhất quyết không cho em tham gia, nhưng nếu muốn lấy được giải thưởng thì một đồng đội có năng lực như em.”
Đồng Miểu yên lặng rũ mắt xuống, trong đầu không ngừng suy tư.
Nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải bệnh của chính mình, mà là có chút vui vẻ và may mắn, sở trường của cô có thể giúp được Tư Trạm.
Điều vừa nhận ra này làm cô có chút sợ hãi.
Cô không dám nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng nhận ra được Tư Trạm ở trong lòng cô có chút khác biệt.
Nhưng để giải quyết được điều này thì cô không biết.
Có lẽ theo thời gian tất cả mọi thứ đều có thể trở về quỹ đạo.
“Thầy em đã hiểu.” Cô liếm khóe môi, lẩm bẩm.
Quý Nhược Thừa đóng màn hình lại, có chút lời muốn nói: “Tuy rằng thầy không hiểu vì sao em ấy kiên quyết như vậy nhưng thầy cũng muốn tôn trọng quyết định của em, không cần ép dạ cầu toàn mà giúp em ấy.”
Đâu chỉ là ép dạ cầu toàn, mà phải vắt hết óc mới có thể giúp được Tư Trạm.
Đồng Miểu đứng dậy, đưa ghế dựa về tại chỗ, lễ phép rời khỏi văn phòng Quý Nhược Thừa.
Hành lang tối đèn, gió thu theo khe hở cửa sổ thổi vào, phảng phất như dã thú, lá cây cọ vào nhau, phát ra tiếng "xào xạc" giòn vang.
Nhìn mây đen dày đặc trên không trung, chắc là trời sắp mưa, trên sân thể dục nhìn không ra người nào, có mấy học sinh từ cửa hàng nhỏ chạy lại, rất nhanh đã chui vào khu dạy học.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, đậm mùi của trời mưa.
Khi còn nhỏ cô rất thích ngửi mùi này, những lúc nhàn rỗi, nhẹ nhàng, cô có thể mê luyến ngửi thật lâu.
Hiện tại cũng như vậy.
Một chút khẩn trương hay lo lắng cô cũng không có.
Ngày đó ở quảng trường mua sắm, những gì Tư Trạm nói với cô, cô đều nhớ rõ.
—— cậu không cần lần nào cũng thắng, tớ sẽ vì cậu mà chuẩn bị tốt Plan B.
Tuy rằng cô bây giờ còn không khắc chế được cảm xúc của chính mình, nhưng lại tin tưởng vào Plan B của anh.
Anh luôn có biện pháp để nhanh chóng đánh mất lo âu của cô, sau đó lại xuất hiện vẻ mặt bất cần đời.
Đồng Miểu hướng mưa phùn, lẩm bẩm: “Đánh cược một phen đi, Tư Trạm.”
Đánh cược cậu có thể chuẩn bị tốt Plan B, đánh cược tớ có thể giúp cậu thuận lợi hoàn thành cuộc thi.
Cô quay người, rời khỏi cánh cửa sổ, rời khỏi mùi của mua, lại mang theo vẻ mặt nhẹ nhàng.
Thầy Quý tôn trọng ý muốn của cô, ý muốn của cô chính là giúp Tư Trạm có thể lấy giải nhất, sau đó thuận lợi đậu Thanh Hoa.
Mới vừa đến cửa phòng học, cô cảm thấy tóc của mình bị người khác nhẹ nhàng kéo.
Vừa quay đầu lại thấy Tư Trạm mang theo hơi thở lành lạnh từ bên ngoài đang đánh giá cô.
“Làm gì đấy?” Anh lười biếng hỏi.
Đồng Miểu xoa xoa tóc, đứng cách xa anh một chút: “Cậu làm gì vậy?”
Chậc.
Tư Trạm đem thạch trái cây xách đến trước mặt Đồng Miểu: “Mua đồ cho cậu mà cậu dám nói chuyện như thế với tớ.”
Một túi rất lớn, đủ cho Đồng Miểu ăn một ngày.
Cô cố mà làm cầm trong tay.
Thạch trái cây rất mềm, cắn nhẹ đã tan ra.
“Cậu nói cậu không uống nước lạnh thế mà lại ăn thạch trái cây lạnh.” Tư Trạm tiếp tục nhắc mãi.
Chính anh còn chưa nhận ra nhưng Đồng Miểu lại nhạy cảm nhận thấy được, Tư Trạm đã nhớ luôn thói quen hằng ngày của cô.
Cô có chút xấu hổ mà lùi lại, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì thì tớ đi về trước.”
Tư Trạm một tay chống tường, ngăn trước mặ côt: “Có việc, ai nói không có việc gì.”
Đồng Miểu chỉ có thể quay trở về.
“Chuyện gì thế?”
“Cậu có xem thành tích của tớ không?” Tư Trạm hỏi.
“Ừ?”
Không thấy, cô thật đúng là không thấy, bị Chu Nhã Như gián đoạn, cô thiếu chút nữa đã quên Tư Trạm cũng có trên bảng xếp hạng.
Không đúng, cô tại sao phải xem thành tích của Tư Trạm chứ.
“Mẹ, không ngờ cậu không quan tâm luôn.” Sắc mặt Tư Trạm nháy mắt đã tối đi, rõ ràng có hơi mất mát.
Đồng Miểu nhéo nhéo lòng bàn tay, móng tay đâm nhẹ vào hoa tay.
Hỏi cái này làm gì.
Cô vì sao phải quan tâm chứ.
“Tớ lần này tăng 300 hạng!” Tư Trạm cuối cùng cũng không nhịn được, hơi có chút đắc ý khoe ra.
Đôi mắt anh hẹp dài, mắt hai mí hơi hơi nheo, đáy mắt tràn đầy ý muốn được khen ngợi và được chú ý.
Đồng Miểu nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy à, hiện tại là hạng bao nhiêu?”
Xem ra việc cô đánh vào trọng điểm có hiệu quả.
“Hạng 300.”
“......” Đồng Miểu nhấp môi, mắt chớp chớp.
Tư Trạm nhướng mày, bất mãn nói: “Ánh mắt của cậu là gì hả?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không có gì, giờ mới biết hóa ra Thịnh Hoa có 600 học sinh*.”
*Editor: Cà khịa đỉnh cao =)))
Mặt Tư Trạm âm trầm: “Có 1800 học sinh.”
“Ồ......”
Nhìn nhau không nói gì.
Tư Trạm “Mẹ kiếp” một tiếng, thành tích này của anh đủ để Tư Khải Sơn đãi một bàn tiệc rượu lớn, nhưng Đồng Miểu chỉ vô cùng đơn giản "ồ" một tiếng.
“Chờ tới cuối kỳ tớ lại tăng 300 hạng.” Anh buông tay đang ngăn Đồng Miểu ra, dõng dạc nói.
Đồng Miểu hơi suy tư một chút, dịu dàng hỏi: “Cậu lần sau muốn vượt qua tớ sao?”
Tư Trạm: “......”
Cô nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn mắt Tư Trạm nghiêm trang nói: “Khả năng xảy ra tương đối thấp.”
Nước mưa lách tách đập vào cửa kính, giống như nhịp trống nhẹ nhàng, những bọt nước nhỏ ngưng kết lại theo mặt kính bóng loáng trượt xuống.
Gió nhẹ nhàng thổi, mưa nhẹ nhàng rơi, vô cùng nhẹ nhàng.
Tư Trạm híp mắt lại, nhẹ nhàng cong môi: “Kết quả xử lí Dương Tinh Chi có rồi.”
Đồng Miểu sửng sốt, suýt nữa đã quên chuyện này.
“Vì sợ khi tốt nghiệp sẽ ồn ào nên không có tuyên bố ra bên ngoài, thân thích của Dương Tinh Chi xong cả rồi, Dương Tinh Chi phỏng chừng ở Lan thị cũng không ngóc đầu được, thành tích của Lục Minh bị hủy bỏ.”
Tư Trạm bình tĩnh nói xong tất cả, phảng phất không liên quan tới bọn họ.
Đồng Miểu lại cảm thấy sự việc khẳng định không đơn giản như lời Tư Trạm nói.
Một lần làm sai, nếu bị bắt có thể sẽ mất hết tất cả, bọn họ sẽ chậm rãi biến mất khỏi nền giáo dục, không biết tung tích.
Cho nên lúc trước vì sao một hai phải làm như vậy chứ?
Dạy học và giáo dục vốn là điều cao quý, vì sao phải làm như vậy để chức nghiệp cao quý ấy lại vướng bụi bẩn?
Dương Tinh Chi là một giáo viên tốt dạy, ở phương diện giáo dục môn hóa kinh nghiệm của bà đứng đầu Lan thị hay thậm chí là cả nước, bà thật sự đã đào tạo cho Thịnh Hoa nhiều thế hệ giỏi, giành được nhiều huy chương.
Trong trường Thịnh Hoa bà luôn nằm trong top đầu.
Nhưng hiện tại thất cả thành tựu như chưa hề có.
Cô có chút hối tiếc cho Dương Tinh Chi, cũng cảm thấy có chút áy náy.
Mặc kệ Dương Tinh Chi rốt cuộc sai hay không sai, bà rời khỏi giảng đường là một ảnh hưởng lớn.
Nhưng hậu quả này, không phải Đồng Miểu có thể đền bù.
- -------------------
*Editor: Không liên quan nhưng MV "On" của BTS đỉnh thiệt đấy ㅠㅠ Đẹp trai muốn xỉu~~
Bình luận facebook