Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14: Đôi tay như vậy, cũng đã từng xâm chiếm toàn bộ của cô
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Rõ ràng đang là giờ tan tầm, nhưng thang máy lại không có một ai, trong không gian nhỏ bé khép kín chỉ có cô và Lâm Yến, không khí lập tức có chút kì quái.
Trình Thư Nặc nhớ tới mấy giây trước Lâm Yến như thật như giả nói vài câu, cô ngờ vực mà nhìn về phía người đàn ông ở đối diện.
Lâm Yến ngược lại không tránh tầm mắt của cô, vô tư nói: "Lỡ hẹn không phải là một thói quen tốt, tôi thay Lâm Hủ xin lỗi, đây cũng là ý của Lâm Hủ."
Trình Thư Nặc: "Lâm Hủ bảo anh thay cậu ta mời tôi ăn cơm à?"
Lâm Yến im lặng hai giây, sau đó gật đầu với cô.
Lâm Yến nghiêm trang, Trình Thư Nặc cũng không nghi ngờ anh, trong lòng cô cảm khái chú cháu hai người tình cảm sâu đậm đồng thời vẫn uyển chuyển từ chối, "Không cần phiền phức như vậy, cũng cảm ơn ý tốt của luật sư Lâm."
Trình Thư Nặc từ chối khiến Lâm Yến không bất ngờ chút nào, cảm xúc trên mặt anh rất nhạt, vẫn là thái độ việc công xử lí theo phép công như cũ, "Tôi đã đồng ý với Lâm Hủ rồi."
Trình Thư Nặc phản ứng cũng nhanh, "Nếu vậy thì nếu Lâm Hủ có hỏi tới thì tôi sẽ nói luật sư Lâm đã mời rồi."
Lâm Yến: "Xin lỗi, tôi không nói dối."
Trình Thư Nặc: "..."
...
Cho đến khi hai người ngồi xuống trong nhà hàng, Trình Thư Nặc vẫn có chút hoài nghi động cơ của Lâm Yến.
Anh rõ ràng không thích cô như thế mà lại lần lượt làm những chuyện rất kì lạ, nhưng nghĩ lại thì nếu là vì Lâm Hủ, quả thật Lâm Yến không có gì để nói.
Chỉ đơn giản là một bữa cơm, từ lúc ngồi xuống, đến khi gọi đồ, rồi lại chờ đồ ăn lên, hai người ngoại trừ nói mấy câu cần thiết, thì không nói lời dư thừa nào nữa.
Im lặng lan tràn, có lẽ Lâm Yến đã tập mãi thành quen, nhưng Trình Thư Nặc lại không có thói quen này, cô không ăn được bao nhiêu liền hết muốn ăn nữa, do dự mấy giây rồi vẫn buông đũa trước.
Lâm Yến không để ý, vẫn tiếp tục ăn phần của mình, xuất phát từ lễ phép nên Trình Thư Nặc không dùng di động, rồi lại lỡ đãng quét mắt nhìn đồng hồ.
Đại khái chừng ba đến năm phút sau, Lâm Yến cũng dừng đũa, anh lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng, ngước mắt hỏi: "Quản lí Trình ăn xong rồi à?" Anh dừng một giây, không đợi Trình Thư Nặc trả lời, bản thân cũng đã có đáp án, "Tôi đưa cô về."
Vừa nói, anh vừa đẩy ghế dựa ra đứng dậy, Trình Thư Nặc từ chối, "Tôi gọi xe là được rồi."
Cô cầm túi, cũng theo sát đứng lên.
Lâm Yến lấy áo khoác trên lưng ghế vắt ở khuỷu tay, không nhanh không chậm nói: "Đây là ý của Lâm Hủ, nếu quản lí Trình từ chối thì tôi trở về không biết phải nói sao cho tốt."
Anh nghiêm chỉnh nói, Trình Thư Nặc suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, chẳng lẽ Lâm Yến còn sợ Lâm Hủ sao?
Trong khi cô đang tự hỏi, Lâm Yến đã gọi phục vụ thanh toán, Trình Thư Nặc không làm ra vẻ nữa, Lâm Yến thanh toán xong thì trực tiếp đi ra ngoài, Trình Thư Nặc đi theo phía sau anh.
Vóc dáng người đàn ông rất cao, chân dài bước ra, bước đi vội vàng, vết thương trên chân Trình Thư Nặc còn chưa lành hoàn toàn, lại đi giày cao gót, không tới một lúc thì khoảng cách giữa hai người đã bị kéo ra.
Đi đến đường cái, gió đêm thổi từng đợt, Trình Thư Nặc khép vạt áo lại, lúc ngước mắt lần nữa thì đã nhìn thấy Lâm Yến không biết đã dừng lại từ lúc nào, anh thẳng lưng đứng bên cạnh xe, đưa lưng về phía ánh sáng đèn đường, cánh môi hơi nhấp, lẳng lặng nhìn cô.
Trình Thư Nặc vội vàng bước qua thì nghe thấy Lâm Yến thanh thanh đạm đạm mở miệng: "Tôi không gấp."
Trình Thư Nặc nghe hiểu ý ở ngoài lời của anh, đang muốn mở miệng cảm ơn, Lâm Yến đã kéo cửa ra rồi khom lưng lên xe. Ngẩn người, Trình Thư Nặc nuốt xuống lời đã tới bên miệng, cũng không chậm trễ nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Lâm Yến nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí áp lực như cũ.
Trình Thư Nặc vừa lên xe đã không nhịn được kéo cửa sổ xe xuống.
Lâm Yến đã thắt kĩ dây an toàn, chuẩn bị mở động cơ, qua khoé mắt thấy ánh mắt Trình Thư Nặc đang hướng ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, anh nhắc nhở: "Dây an toàn."
Trình Thư Nặc đang thất thần nên không nghe rõ, cô nghiêng đầu nhìn anh, "Cái gì cơ?"
Tầm mắt Lâm Yến dừng trên người Trình Thư Nặc, ánh mắt trầm xuống, một giây rồi lại một giây, Trình Thư Nặc không hiểu mà sờ lên mặt, "Trên mặt tôi có dính gì à?"
Cô vừa dứt lời, lập tức Lâm Yến bỗng cúi người qua, tay phải chống lên lưng ghế của cô, cả thân hình bao phủ xuống, sau lưng Trình Thư Nặc cứng đờ, cô theo bản năng lùi ra sau, lại phát hiện không lùi được, cô bỗng nhiên có chút rối loạn.
Trong lúc hoảng loạn, chỉ thấy người đàn ông ở trên cô kéo dây an toàn phía bên phải, từ trước ngực cô nghiêng qua, khoảng cách hai người áp sát, cô thấy được bờ mi dài của Lâm Yến, cũng ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên áo khoác của anh.
Trong không gian chật chội bỗng dưng nhiều thêm mấy phần mập mờ.
Trình Thư Nặc nhìn khớp xương rõ ràng của người đàn ông, ngón tay trắng nõn thon dài, không nhanh không chậm kéo dây an toàn của cô, Trình Thư Nặc lại không bình thường mà nhớ đến vài hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, đôi tay như vậy, cũng từng ở trên người cô, từ trong ra ngoài, lặp đi lặp lại, di chuyển từng tấc một, xâm chiếm toàn bộ của cô.
Cô vô lực, trầm luân, và cũng lạc lối.
Trình Thư Nặc lập tức có chút không bình thường, cô nhanh chóng dời mắt, muốn vứt những hình ảnh lung tung rối loạn trong đầu đi, Lâm Yến lại không hiểu tại sao, lúc lên tiếng lần nữa thì giọng nói thế mà lại mang chút ý cười, "Cô đỏ mặt cái gì vậy?"
Trình Thư Nặc thề thốt phủ nhận, "Ai đỏ mặt cơ?"
Lâm Yến khó có khi nhướng mày, tiếng nói trầm thấp mà trong trẻo, "Cô nói xem?"
Anh hỏi rất tuỳ ý, nhưng Trình Thư Nặc nghe xong tim lại đập lỡ một nhịp, năng lực ứng biến mà cô luôn tự hào, trong một khắc này, lại giơ tay đầu hàng với Lâm Yến.
Từ khi gặp lại tới nay, Lâm Yến đã thấy qua mọi dáng vẻ của Trình Thư Nặc, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy cô xấu hổ, đáy mắt anh khẽ biến, giây tiếp theo lập tức nghiêm chỉnh mà trở lại vị trí của mình, giẫm lên chân côn, đẩy cần số, ô tô chậm rãi khởi động.
...
Hai mươi phút sau, ô tô dừng dưới lầu tiểu khu, Trình Thư Nặc gần như là lập tức tháo dây an toàn, "Cảm ơn luật sư Lâm." Cô nói xong, tay chân có chút luống cuống mà đẩy cửa xuống xe.
"Rầm" một tiếng, cửa xe bị đóng sầm lại.
Trong xe u tối, đôi tay Lâm Yến vẫn đặt trên vô lăng như cũ, đôi mắt lại bao phủ chút sắc thái rực rỡ không giống bình thường.
Giống như Trình Thư Nặc, Lâm Yến cũng nhớ lại một vài hình ảnh.
Khi hai người còn bên nhau, công việc của anh rất vội, ngày đêm thường xuyên đảo lộn, luôn luôn là khuya mới trở về, Trình Thư Nặc sẽ đợi ở phòng khách, chờ anh về. Có đôi khi rất muộn, cô mơ mơ màng màng mà ngủ mất, co lại thành một đống trên sô pha. Hầu hết là khi anh mở cửa, Trình Thư Nặc sẽ gấp không chờ nổi mà chạy về phía anh, cô sẽ làm nũng muốn anh hôn, sau đó lại quan tâm hỏi một đống chuyện.
Hoặc là một lần nọ sau khi thân mật, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hỏi rất khẽ: Lâm Yến, anh sẽ cưới em phải không?
Lâm Yến không muốn nói dối, ở cái tuổi đó, anh hoàn toàn không có ý định kết hôn, vì thế anh im lặng mà lắc đầu, Trình Thư Nặc cũng sẽ không nói gì nữa, ngược lại lại cười đến mi mắt cong cong với anh, chỉ là sau đó, Trình Thư Nặc rốt cuộc cũng không hỏi lại vấn đề đó nữa.
Anh đã quen với sự dịu dàng của cô, sự quan tâm của cô, sự hiểu chuyện của cô, nhưng chưa từng nghĩ tới, Trình Thư Nặc sẽ đề nghị chia tay với anh, rời đi không chút dây dưa.
(Mẫn: Chỉ có thể nói đúng là đàn ông. =)))
Suy nghĩ của Lâm Yến có chút bay xa, anh thu những suy nghĩ sâu xa ấy về, chuẩn bị rời đi, khoé mắt lại liếc đến ngăn đựng đồ để chiếc bông tai cũ kia, anh như nghĩ đến cái gì đó, thân mình từ cái ghế dựa ở giữa nghiêng người, lấy mấy cái túi mua sắm bị ném ở phía sau.
Lâm Yến nhìn túi mua sắm rồi lại một lần nữa yên lặng, thật lâu sau, năm ngón tay nắm chặt của anh buông ra, đẩy cửa xuống xe, mắt anh nửa nhìn lên lầu, ánh đèn vừa lúc sáng lên, tấm rèm bị kéo sang hai bên.
Lâm Yến thu ánh mắt về, bước chân không khỏi nhanh hơn, đúng lúc rẽ ngoặt lại nhìn thấy mấy đứa nhóc trẻ tuổi đứng ở giao lộ, mùa đông lại còn ăn mặc áo khoác da với quần jeans rách, vài người ghé vào hút thuốc với nhau, lấy người nhuộm tóc vàng làm cầm đầu.
Trong đó có một người cao gầy hướng mắt nhìn hàng hiên: "Anh à, ở đây chờ tới héo rũ cũng không phải là cách."
Một tên béo khác phụ hoạ: "Đúng vậy, mấy người chúng ta trực tiếp đi lên, còn sợ chị ấy không cho sao?"
Tên cao gầy nói tiếp, "Chúng ta trực tiếp tìm đến đi, nếu Trình Thư Nặc không cho, mấy người chúng ta còn không trị được một cô gái hay sao?"
Bước chân Lâm Yến dừng lại, ánh mắt nâng lên, nhẹ nhàng đánh giá mấy người ở cách đó không xa.
Tên tóc vàng cuối cùng cũng lên tiếng, cậu ta hung hăng đạp tên cao gầy một cước, "Trị cái gì mà trị, người ta là chị của tao, mày mẹ nó nói chuyện sạch sẽ chút."
Tên cao gầy nhe răng trợn mắt, vội vàng nhận lỗi, "Còn không phải là em sốt ruột sao!"
Cậu ta nói xong, như cầu cứu mà nhìn về phía tên béo ở đối diện, tên béo vừa định nói chuyện, tóc vàng đã ném thuốc, chạy về phía trước, "Anh rể! Cuối cùng anh cũng trở lại rồi!"
Bước chân Lâm Yến dừng lại, nhìn tới phương hướng "tóc vàng" chạy thì thấy được Hàn Thần Ngộ ở cách đó không xa.
Hàn Thần Ngộ dường như là từ đâu đó vội vàng đi tới, đang là mùa đông nhưng trên trán lại đầy mồ hôi, hắn dừng lại cách mấy bước, nôn nóng mà nói: "Không phải anh đã nói là đừng tới đây sao? Dư Tề, cậu muốn làm gì vậy?"
Bị gọi thì Dư Tề tóc vàng nhanh chóng giải thích, "Anh rể à, anh đừng hiểu lầm, do gọi cho anh không được, mấy anh em quá sốt ruột nên trực tiếp qua đây, anh yên tâm, chị em không nhìn thấy em, chúng em cũng không đi lên."
Nghe vậy, cuối cùng Hàn Thần Ngộ cũng nhẹ nhàng thở ra, tối nay hắn có một cuộc phẫu thuật, không nhận được điện thoại, chờ đến khi phẫu thuật xong, nhìn thấy cuộc gọi hiển thị mới vội vàng tới đây.
Tầm mắt Hàn Thần Ngộ dừng trên người Dư Tề khoảng một hồi lâu, thật sự không có cách nào, hắn nhét cái phong bì vào tay Dư Tề, dường như là lạnh như băng mà nói: "Sau này nếu có thiếu tiền thì anh sẽ trực tiếp gửi vào thẻ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, đừng có cả ngày lắc lư trước mặt chị cậu."
Dư Tề cầm tấm thẻ trong tay, đặc biệt hưng phấn mà gật đầu thật mạnh, "Anh rể yên tâm, em đảm bảo sẽ không làm phiền chị em nữa." Tay phải cậu ta đút vào túi, "Bọn em về giờ đây, cũng không làm phiền anh rể nữa."
Hàn Thần Ngộ liếc mắt nhìn hai tên côn đồ bên người cậu ta, muốn nói gì đó, lại cảm thấy có nói cũng vô dụng, đau đầu nói: "Dư Tề, đừng có mãi hồ đồ bên ngoài nữa, cùng đừng để bố mẹ cậu phải lo lắng, học hành cho tốt."
Dư Tề vui tươi hớn hở mà nhận lời, "Từ hôm nay trở đi em sẽ cố gắng học tập."
Cậu ta nói xong thì hưng phấn mà xoay người rời đi, tên cao gầy và tên béo lập tức đi theo, cũng hưng phấn mà nói: "Anh, học tập là làm gì, cho em theo với."
Dư Tề ghê tởm nói: "Cho mày theo? Tao điên sao?"
Tên béo cười hì hì, "Trong này có bao nhiêu tiền vậy ạ? Mời các anh em ăn một bữa! Cũng gọi mấy em gái đi cùng luôn!"
Mấy người hứng thú tăng vọt, kề vai sát cánh mà đi xa.
Hàn Thần Ngộ nhìn theo mấy người rời đi, lúc xoay người đi tới hàng hiên thì nhìn thấy Lâm Yến đứng cách đó không xa, hắn kinh ngạc, "Đàn anh Lâm, anh tới tìm Thư Nặc à?"
Hàn Thần Ngộ và Lâm Yến cũng không tính là thân quen, bởi vì liên quan đến Trình Thư Nặc nên hai người có gặp qua vài lần, Hàn Thần Ngộ và Trình Thư Nặc học cùng khoá, Lâm Yến cũng lớn hơn hắn.
Lâm Yến nhìn hắn, đi đến rồi dừng lại cách hai bước, mấy người Dư Tề đã biến mất không thấy bóng dáng, anh nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Hàn Thần Ngộ như nhớ tới gì đó, nhịn không được lắm miệng: "Chuyện vừa rồi, đừng để Thư Nặc biết." Hắn không xác định được Lâm Yến đã thấy được bao nhiêu, "Thằng bé đó quá không nghe lời, cha mẹ cũng không quản được, cô ấy có biết cũng không có cách nào."
Lâm Yến biết bố mẹ Trình Thư Nặc ly hôn khi cô còn rất nhỏ, sau đó từng người lại có gia đình riêng, cô theo bà ngoại mà lớn lên, còn sâu hơn một chút thì Trình Thư Nặc không nói, anh cũng không chủ động hỏi đến, nếu không có gì bất ngờ thì Dư Tề hẳn là đứa trẻ sinh ra sau khi bố mẹ Trình Thư Nặc tái hôn.
Em trai của Trình Thư Nặc, lại gọi Hàn Thần Ngộ là anh rể.
Lâm Yến nắm chặt túi mua sắm trong tay, anh không tiếp tục do dự nữa, đang định ném vào thùng rác, Trình Thư Nặc đã liều lĩnh hấp tấp chạy ra từ hàng hiên, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ, đi chân trần, tóc ướt sũng, rủ xuống hai bên vai.
Cả người Lâm Yến lập tức ngây ngẩn, Hàn Thần Ngộ cũng đã cởi áo khoác nhanh chóng đi về phía Trình Thư Nặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Tôi..."
Mỗ Lục: "Cậu câm miệng."
Lâm Yến: "Vợ à..."
Trình Thư Nặc: "Anh câm miệng."
Lâm Yến: "???"
Mỗ Lục: "Mọi người cảm thấy cậu rất cợt nhả, làm đoạn kịch nhỏ này bị đánh hoàng quét phi.*"
Lâm Yến: "..."
(*) Đánh hoàng tảo phi: Cụm này mình để nguyên gốc, theo mình biết thì từ "hoàng" ý chỉ mấy chuyện 18+, như "xem tiểu hoàng" gì đó đại khái như là xem AV, "phi" là mấy chuyện sai trái, tóm lại cả cụm này ý chỉ quét sạch sẽ mấy thứ đồi truỵ, sai trái =)))
Hết chương 14.
Chương 15 sẽ được post vào ngày 10/10/2019.
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Rõ ràng đang là giờ tan tầm, nhưng thang máy lại không có một ai, trong không gian nhỏ bé khép kín chỉ có cô và Lâm Yến, không khí lập tức có chút kì quái.
Trình Thư Nặc nhớ tới mấy giây trước Lâm Yến như thật như giả nói vài câu, cô ngờ vực mà nhìn về phía người đàn ông ở đối diện.
Lâm Yến ngược lại không tránh tầm mắt của cô, vô tư nói: "Lỡ hẹn không phải là một thói quen tốt, tôi thay Lâm Hủ xin lỗi, đây cũng là ý của Lâm Hủ."
Trình Thư Nặc: "Lâm Hủ bảo anh thay cậu ta mời tôi ăn cơm à?"
Lâm Yến im lặng hai giây, sau đó gật đầu với cô.
Lâm Yến nghiêm trang, Trình Thư Nặc cũng không nghi ngờ anh, trong lòng cô cảm khái chú cháu hai người tình cảm sâu đậm đồng thời vẫn uyển chuyển từ chối, "Không cần phiền phức như vậy, cũng cảm ơn ý tốt của luật sư Lâm."
Trình Thư Nặc từ chối khiến Lâm Yến không bất ngờ chút nào, cảm xúc trên mặt anh rất nhạt, vẫn là thái độ việc công xử lí theo phép công như cũ, "Tôi đã đồng ý với Lâm Hủ rồi."
Trình Thư Nặc phản ứng cũng nhanh, "Nếu vậy thì nếu Lâm Hủ có hỏi tới thì tôi sẽ nói luật sư Lâm đã mời rồi."
Lâm Yến: "Xin lỗi, tôi không nói dối."
Trình Thư Nặc: "..."
...
Cho đến khi hai người ngồi xuống trong nhà hàng, Trình Thư Nặc vẫn có chút hoài nghi động cơ của Lâm Yến.
Anh rõ ràng không thích cô như thế mà lại lần lượt làm những chuyện rất kì lạ, nhưng nghĩ lại thì nếu là vì Lâm Hủ, quả thật Lâm Yến không có gì để nói.
Chỉ đơn giản là một bữa cơm, từ lúc ngồi xuống, đến khi gọi đồ, rồi lại chờ đồ ăn lên, hai người ngoại trừ nói mấy câu cần thiết, thì không nói lời dư thừa nào nữa.
Im lặng lan tràn, có lẽ Lâm Yến đã tập mãi thành quen, nhưng Trình Thư Nặc lại không có thói quen này, cô không ăn được bao nhiêu liền hết muốn ăn nữa, do dự mấy giây rồi vẫn buông đũa trước.
Lâm Yến không để ý, vẫn tiếp tục ăn phần của mình, xuất phát từ lễ phép nên Trình Thư Nặc không dùng di động, rồi lại lỡ đãng quét mắt nhìn đồng hồ.
Đại khái chừng ba đến năm phút sau, Lâm Yến cũng dừng đũa, anh lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng, ngước mắt hỏi: "Quản lí Trình ăn xong rồi à?" Anh dừng một giây, không đợi Trình Thư Nặc trả lời, bản thân cũng đã có đáp án, "Tôi đưa cô về."
Vừa nói, anh vừa đẩy ghế dựa ra đứng dậy, Trình Thư Nặc từ chối, "Tôi gọi xe là được rồi."
Cô cầm túi, cũng theo sát đứng lên.
Lâm Yến lấy áo khoác trên lưng ghế vắt ở khuỷu tay, không nhanh không chậm nói: "Đây là ý của Lâm Hủ, nếu quản lí Trình từ chối thì tôi trở về không biết phải nói sao cho tốt."
Anh nghiêm chỉnh nói, Trình Thư Nặc suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, chẳng lẽ Lâm Yến còn sợ Lâm Hủ sao?
Trong khi cô đang tự hỏi, Lâm Yến đã gọi phục vụ thanh toán, Trình Thư Nặc không làm ra vẻ nữa, Lâm Yến thanh toán xong thì trực tiếp đi ra ngoài, Trình Thư Nặc đi theo phía sau anh.
Vóc dáng người đàn ông rất cao, chân dài bước ra, bước đi vội vàng, vết thương trên chân Trình Thư Nặc còn chưa lành hoàn toàn, lại đi giày cao gót, không tới một lúc thì khoảng cách giữa hai người đã bị kéo ra.
Đi đến đường cái, gió đêm thổi từng đợt, Trình Thư Nặc khép vạt áo lại, lúc ngước mắt lần nữa thì đã nhìn thấy Lâm Yến không biết đã dừng lại từ lúc nào, anh thẳng lưng đứng bên cạnh xe, đưa lưng về phía ánh sáng đèn đường, cánh môi hơi nhấp, lẳng lặng nhìn cô.
Trình Thư Nặc vội vàng bước qua thì nghe thấy Lâm Yến thanh thanh đạm đạm mở miệng: "Tôi không gấp."
Trình Thư Nặc nghe hiểu ý ở ngoài lời của anh, đang muốn mở miệng cảm ơn, Lâm Yến đã kéo cửa ra rồi khom lưng lên xe. Ngẩn người, Trình Thư Nặc nuốt xuống lời đã tới bên miệng, cũng không chậm trễ nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Lâm Yến nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí áp lực như cũ.
Trình Thư Nặc vừa lên xe đã không nhịn được kéo cửa sổ xe xuống.
Lâm Yến đã thắt kĩ dây an toàn, chuẩn bị mở động cơ, qua khoé mắt thấy ánh mắt Trình Thư Nặc đang hướng ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, anh nhắc nhở: "Dây an toàn."
Trình Thư Nặc đang thất thần nên không nghe rõ, cô nghiêng đầu nhìn anh, "Cái gì cơ?"
Tầm mắt Lâm Yến dừng trên người Trình Thư Nặc, ánh mắt trầm xuống, một giây rồi lại một giây, Trình Thư Nặc không hiểu mà sờ lên mặt, "Trên mặt tôi có dính gì à?"
Cô vừa dứt lời, lập tức Lâm Yến bỗng cúi người qua, tay phải chống lên lưng ghế của cô, cả thân hình bao phủ xuống, sau lưng Trình Thư Nặc cứng đờ, cô theo bản năng lùi ra sau, lại phát hiện không lùi được, cô bỗng nhiên có chút rối loạn.
Trong lúc hoảng loạn, chỉ thấy người đàn ông ở trên cô kéo dây an toàn phía bên phải, từ trước ngực cô nghiêng qua, khoảng cách hai người áp sát, cô thấy được bờ mi dài của Lâm Yến, cũng ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên áo khoác của anh.
Trong không gian chật chội bỗng dưng nhiều thêm mấy phần mập mờ.
Trình Thư Nặc nhìn khớp xương rõ ràng của người đàn ông, ngón tay trắng nõn thon dài, không nhanh không chậm kéo dây an toàn của cô, Trình Thư Nặc lại không bình thường mà nhớ đến vài hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, đôi tay như vậy, cũng từng ở trên người cô, từ trong ra ngoài, lặp đi lặp lại, di chuyển từng tấc một, xâm chiếm toàn bộ của cô.
Cô vô lực, trầm luân, và cũng lạc lối.
Trình Thư Nặc lập tức có chút không bình thường, cô nhanh chóng dời mắt, muốn vứt những hình ảnh lung tung rối loạn trong đầu đi, Lâm Yến lại không hiểu tại sao, lúc lên tiếng lần nữa thì giọng nói thế mà lại mang chút ý cười, "Cô đỏ mặt cái gì vậy?"
Trình Thư Nặc thề thốt phủ nhận, "Ai đỏ mặt cơ?"
Lâm Yến khó có khi nhướng mày, tiếng nói trầm thấp mà trong trẻo, "Cô nói xem?"
Anh hỏi rất tuỳ ý, nhưng Trình Thư Nặc nghe xong tim lại đập lỡ một nhịp, năng lực ứng biến mà cô luôn tự hào, trong một khắc này, lại giơ tay đầu hàng với Lâm Yến.
Từ khi gặp lại tới nay, Lâm Yến đã thấy qua mọi dáng vẻ của Trình Thư Nặc, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy cô xấu hổ, đáy mắt anh khẽ biến, giây tiếp theo lập tức nghiêm chỉnh mà trở lại vị trí của mình, giẫm lên chân côn, đẩy cần số, ô tô chậm rãi khởi động.
...
Hai mươi phút sau, ô tô dừng dưới lầu tiểu khu, Trình Thư Nặc gần như là lập tức tháo dây an toàn, "Cảm ơn luật sư Lâm." Cô nói xong, tay chân có chút luống cuống mà đẩy cửa xuống xe.
"Rầm" một tiếng, cửa xe bị đóng sầm lại.
Trong xe u tối, đôi tay Lâm Yến vẫn đặt trên vô lăng như cũ, đôi mắt lại bao phủ chút sắc thái rực rỡ không giống bình thường.
Giống như Trình Thư Nặc, Lâm Yến cũng nhớ lại một vài hình ảnh.
Khi hai người còn bên nhau, công việc của anh rất vội, ngày đêm thường xuyên đảo lộn, luôn luôn là khuya mới trở về, Trình Thư Nặc sẽ đợi ở phòng khách, chờ anh về. Có đôi khi rất muộn, cô mơ mơ màng màng mà ngủ mất, co lại thành một đống trên sô pha. Hầu hết là khi anh mở cửa, Trình Thư Nặc sẽ gấp không chờ nổi mà chạy về phía anh, cô sẽ làm nũng muốn anh hôn, sau đó lại quan tâm hỏi một đống chuyện.
Hoặc là một lần nọ sau khi thân mật, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hỏi rất khẽ: Lâm Yến, anh sẽ cưới em phải không?
Lâm Yến không muốn nói dối, ở cái tuổi đó, anh hoàn toàn không có ý định kết hôn, vì thế anh im lặng mà lắc đầu, Trình Thư Nặc cũng sẽ không nói gì nữa, ngược lại lại cười đến mi mắt cong cong với anh, chỉ là sau đó, Trình Thư Nặc rốt cuộc cũng không hỏi lại vấn đề đó nữa.
Anh đã quen với sự dịu dàng của cô, sự quan tâm của cô, sự hiểu chuyện của cô, nhưng chưa từng nghĩ tới, Trình Thư Nặc sẽ đề nghị chia tay với anh, rời đi không chút dây dưa.
(Mẫn: Chỉ có thể nói đúng là đàn ông. =)))
Suy nghĩ của Lâm Yến có chút bay xa, anh thu những suy nghĩ sâu xa ấy về, chuẩn bị rời đi, khoé mắt lại liếc đến ngăn đựng đồ để chiếc bông tai cũ kia, anh như nghĩ đến cái gì đó, thân mình từ cái ghế dựa ở giữa nghiêng người, lấy mấy cái túi mua sắm bị ném ở phía sau.
Lâm Yến nhìn túi mua sắm rồi lại một lần nữa yên lặng, thật lâu sau, năm ngón tay nắm chặt của anh buông ra, đẩy cửa xuống xe, mắt anh nửa nhìn lên lầu, ánh đèn vừa lúc sáng lên, tấm rèm bị kéo sang hai bên.
Lâm Yến thu ánh mắt về, bước chân không khỏi nhanh hơn, đúng lúc rẽ ngoặt lại nhìn thấy mấy đứa nhóc trẻ tuổi đứng ở giao lộ, mùa đông lại còn ăn mặc áo khoác da với quần jeans rách, vài người ghé vào hút thuốc với nhau, lấy người nhuộm tóc vàng làm cầm đầu.
Trong đó có một người cao gầy hướng mắt nhìn hàng hiên: "Anh à, ở đây chờ tới héo rũ cũng không phải là cách."
Một tên béo khác phụ hoạ: "Đúng vậy, mấy người chúng ta trực tiếp đi lên, còn sợ chị ấy không cho sao?"
Tên cao gầy nói tiếp, "Chúng ta trực tiếp tìm đến đi, nếu Trình Thư Nặc không cho, mấy người chúng ta còn không trị được một cô gái hay sao?"
Bước chân Lâm Yến dừng lại, ánh mắt nâng lên, nhẹ nhàng đánh giá mấy người ở cách đó không xa.
Tên tóc vàng cuối cùng cũng lên tiếng, cậu ta hung hăng đạp tên cao gầy một cước, "Trị cái gì mà trị, người ta là chị của tao, mày mẹ nó nói chuyện sạch sẽ chút."
Tên cao gầy nhe răng trợn mắt, vội vàng nhận lỗi, "Còn không phải là em sốt ruột sao!"
Cậu ta nói xong, như cầu cứu mà nhìn về phía tên béo ở đối diện, tên béo vừa định nói chuyện, tóc vàng đã ném thuốc, chạy về phía trước, "Anh rể! Cuối cùng anh cũng trở lại rồi!"
Bước chân Lâm Yến dừng lại, nhìn tới phương hướng "tóc vàng" chạy thì thấy được Hàn Thần Ngộ ở cách đó không xa.
Hàn Thần Ngộ dường như là từ đâu đó vội vàng đi tới, đang là mùa đông nhưng trên trán lại đầy mồ hôi, hắn dừng lại cách mấy bước, nôn nóng mà nói: "Không phải anh đã nói là đừng tới đây sao? Dư Tề, cậu muốn làm gì vậy?"
Bị gọi thì Dư Tề tóc vàng nhanh chóng giải thích, "Anh rể à, anh đừng hiểu lầm, do gọi cho anh không được, mấy anh em quá sốt ruột nên trực tiếp qua đây, anh yên tâm, chị em không nhìn thấy em, chúng em cũng không đi lên."
Nghe vậy, cuối cùng Hàn Thần Ngộ cũng nhẹ nhàng thở ra, tối nay hắn có một cuộc phẫu thuật, không nhận được điện thoại, chờ đến khi phẫu thuật xong, nhìn thấy cuộc gọi hiển thị mới vội vàng tới đây.
Tầm mắt Hàn Thần Ngộ dừng trên người Dư Tề khoảng một hồi lâu, thật sự không có cách nào, hắn nhét cái phong bì vào tay Dư Tề, dường như là lạnh như băng mà nói: "Sau này nếu có thiếu tiền thì anh sẽ trực tiếp gửi vào thẻ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, đừng có cả ngày lắc lư trước mặt chị cậu."
Dư Tề cầm tấm thẻ trong tay, đặc biệt hưng phấn mà gật đầu thật mạnh, "Anh rể yên tâm, em đảm bảo sẽ không làm phiền chị em nữa." Tay phải cậu ta đút vào túi, "Bọn em về giờ đây, cũng không làm phiền anh rể nữa."
Hàn Thần Ngộ liếc mắt nhìn hai tên côn đồ bên người cậu ta, muốn nói gì đó, lại cảm thấy có nói cũng vô dụng, đau đầu nói: "Dư Tề, đừng có mãi hồ đồ bên ngoài nữa, cùng đừng để bố mẹ cậu phải lo lắng, học hành cho tốt."
Dư Tề vui tươi hớn hở mà nhận lời, "Từ hôm nay trở đi em sẽ cố gắng học tập."
Cậu ta nói xong thì hưng phấn mà xoay người rời đi, tên cao gầy và tên béo lập tức đi theo, cũng hưng phấn mà nói: "Anh, học tập là làm gì, cho em theo với."
Dư Tề ghê tởm nói: "Cho mày theo? Tao điên sao?"
Tên béo cười hì hì, "Trong này có bao nhiêu tiền vậy ạ? Mời các anh em ăn một bữa! Cũng gọi mấy em gái đi cùng luôn!"
Mấy người hứng thú tăng vọt, kề vai sát cánh mà đi xa.
Hàn Thần Ngộ nhìn theo mấy người rời đi, lúc xoay người đi tới hàng hiên thì nhìn thấy Lâm Yến đứng cách đó không xa, hắn kinh ngạc, "Đàn anh Lâm, anh tới tìm Thư Nặc à?"
Hàn Thần Ngộ và Lâm Yến cũng không tính là thân quen, bởi vì liên quan đến Trình Thư Nặc nên hai người có gặp qua vài lần, Hàn Thần Ngộ và Trình Thư Nặc học cùng khoá, Lâm Yến cũng lớn hơn hắn.
Lâm Yến nhìn hắn, đi đến rồi dừng lại cách hai bước, mấy người Dư Tề đã biến mất không thấy bóng dáng, anh nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Hàn Thần Ngộ như nhớ tới gì đó, nhịn không được lắm miệng: "Chuyện vừa rồi, đừng để Thư Nặc biết." Hắn không xác định được Lâm Yến đã thấy được bao nhiêu, "Thằng bé đó quá không nghe lời, cha mẹ cũng không quản được, cô ấy có biết cũng không có cách nào."
Lâm Yến biết bố mẹ Trình Thư Nặc ly hôn khi cô còn rất nhỏ, sau đó từng người lại có gia đình riêng, cô theo bà ngoại mà lớn lên, còn sâu hơn một chút thì Trình Thư Nặc không nói, anh cũng không chủ động hỏi đến, nếu không có gì bất ngờ thì Dư Tề hẳn là đứa trẻ sinh ra sau khi bố mẹ Trình Thư Nặc tái hôn.
Em trai của Trình Thư Nặc, lại gọi Hàn Thần Ngộ là anh rể.
Lâm Yến nắm chặt túi mua sắm trong tay, anh không tiếp tục do dự nữa, đang định ném vào thùng rác, Trình Thư Nặc đã liều lĩnh hấp tấp chạy ra từ hàng hiên, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ, đi chân trần, tóc ướt sũng, rủ xuống hai bên vai.
Cả người Lâm Yến lập tức ngây ngẩn, Hàn Thần Ngộ cũng đã cởi áo khoác nhanh chóng đi về phía Trình Thư Nặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Tôi..."
Mỗ Lục: "Cậu câm miệng."
Lâm Yến: "Vợ à..."
Trình Thư Nặc: "Anh câm miệng."
Lâm Yến: "???"
Mỗ Lục: "Mọi người cảm thấy cậu rất cợt nhả, làm đoạn kịch nhỏ này bị đánh hoàng quét phi.*"
Lâm Yến: "..."
(*) Đánh hoàng tảo phi: Cụm này mình để nguyên gốc, theo mình biết thì từ "hoàng" ý chỉ mấy chuyện 18+, như "xem tiểu hoàng" gì đó đại khái như là xem AV, "phi" là mấy chuyện sai trái, tóm lại cả cụm này ý chỉ quét sạch sẽ mấy thứ đồi truỵ, sai trái =)))
Hết chương 14.
Chương 15 sẽ được post vào ngày 10/10/2019.
Bình luận facebook