Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Ngày kế tiếp.
Một chiếc siêu xe màu đỏ lóa mắt chạy ngừng ở dưới lầu tập đoàn Thịnh Kinh, dáng người phụ nữ cao gầy lại phập phồng quyến rũ từ trong xe mại ra tới, cô một bộ phục cổ màu đỏ váy dài, Audrey Hepburn chữ xăm trên vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng ưu nhã đường cong, thu eo phác họa ra dáng người mê người, một đầu tóc dài màu cà phê phiêu dật mỹ lệ.
Cô gương mặt là thành thục mà trí thức, một đôi con ngươi màu nâu giống như nguy hiểm nhân ngư, ngũ quan tinh xảo đến hoảng thần, đặc biệt là trang dung, cũng càng thêm phụ trợ ra cô là người mẫu khí chất cao quý.
Nhân viên bên trong sảnh lớn tập đoàn Thịnh Kinh sôi nổi hướng bên ngoài xem: "Oa, đó là ai?"
"Rất quen thuộc nha! Hình như là nữ người mẫu trứ danh Lục Lam?"
"A a a Lục Lam! Tôi là siêu cấp fans của cô ấy! Cô ấy quả thực chính là nữ thần hoàn mỹ!"
"Cái bìa tạp chí này chính là Lục Lam! Trời ạ, cô ấy ngoài đời quả thực so ảnh chụp đẹp hơn một vạn lần!"
Vô số nhân viên sôi nổi kinh thanh thét chói tai, còn có hai cô gái cầm tạp chí trên tay..
Thấy Lục Lam nâng chân tiến vào, các cô gái quả thực muốn kích động quá khứ tìm Lục Lam muốn ký tên!
Mà Lục Lam trên mặt mang theo vẻ đạm mạc, hơi hơi cong môi, tiêu chuẩn khách khí xa cách mỉm cười, cự tuyệt người thường tới gần.
"Lục Lam đi thang máy bên kia a! Cô ấy là tới tìm ai?"
"Tìm tổng tài sao? Giống như chỉ có cái khả năng này a!"
"Chẳng lẽ là Thịnh Kinh muốn ký hợp đồng với cô ấy sao?"
Mọi người ríu rít bàn luận.
Lục Lam trực tiếp đi thang máy đến tầng cao nhất, Tô Thanh cầm văn kiện chuẩn bị đưa vào văn phòng của Lệ Mạc Sâm, gặp được người trong thang máy tới, cô do dự, đây hình như là người mẫu Lục Lam nổi tiếng nhất?
Tập đoàn Thịnh Kinh nghệ sĩ rất nhiều, đại khái nhiều đếm không xuể, cho nên, Tô Thanh nhìn thấy nam minh tinh sẽ không thực hoa si, nhìn thấy nữ minh tinh cũng sẽ không cảm thấy nhiều kinh diễm.
Vì thế, Tô Thanh đi qua, khách khí nói: "Tiểu thư, xin hỏi ngài là tìm tổng tài chúng tôi sao? Có hẹn trước không?"
"Tôi là tới tìm Lệ Mạc Sâm, xin cô tránh ra!" Lục Lam hơi hơi nhíu mày, nhan sắc xinh đẹp tinh xảo mang theo vài phần ghét bỏ.
Tô Thanh là thư ký tận chức tận trách, cô ngăn ở trước mặt Lục Lam, công thức hóa nói: "Lục tiểu thư, mặc dù là ngài, cũng phải có hẹn trước."
"Tôi muốn gặp Lệ Mạc Sâm, còn muốn trước phải được cô đồng ý?" Đôi mắt xinh đẹp của Lục Lam xẹt qua một tia không dám tin, cô ta dẫm lên đế giày cao gót tám centimet, trực tiếp từ bên cạnh Tô Thanh vòng đi, còn thật mạnh đụng phải bả vai Tô Thanh!
Tô Thanh bị cô gái này cố ý va chạm, suýt nữa té ngã, cô nhìn bóng dáng Lục Lam kiêu ngạo, xoa xoa lên bả vai, vội vàng gọi điện thoại cho ông chủ.
* * *
Mà bên kia.
Giang Vãn sớm rời giường, làm bữa sáng cho Tây Bảo, hai người ăn ngấu nghiến xong, cô xách theo cặp sách chuẩn bị đưa con trai tới trường học.
Nào ngờ đi xuống lầu, cô liền thấy được Lệ Mạc Sâm tây trang phẳng phiu đang đứng ở dưới lầu bên cạnh siêu xe.
Giang Vãn nắm tay Tây Bảo, vốn là tính đi trạm xe buýt bên cạnh.
"Lên xe." Lệ Mạc Sâm kéo cửa xe ra, khuôn mặt anh tuấn ở dưới nắng sớm như chuyện xưa mà đẹp.
Giang Vãn mặt hơi nóng lên, lôi kéo tay Tây Bảo đều có chút thấm ướt: "Không cần, tôi còn là đưa Tây Bảo đi.."
"Đi xe buýt?" Lệ Mạc Sâm tuấn lãng giữa mày hơi hơi nhướng lên: "Cô cảm thấy thích hợp sao?"
Chính xác.. Thân phận Tây Bảo là con trai Lệ Mạc Sâm, con nhà hào môn thế gia như vậy, không có khả năng bị cho đi xe buýt..
Giang Vãn chùn sống lưng: "Tôi cũng có thể đưa con trai đi đón xe, không phiền đến ngài."
"Tây Bảo còn có 30 phút là vào lớp, cô chuẩn bị làm nó đến trễ? Tình trang giao thông của Thành phố Kinh Hải, đừng nói với tôi là cô không biết."
Lệ Mạc Sâm giọng nói trầm ổn, ẩn ẩn mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Giang Vãn thấy thế, đành phải mang theo Tây Bảo lên xe.
Trên xe, hai người lớn một đường không nói gì, Lệ Mạc Sâm cúi đầu xem tin tức, Tây Bảo dị thường dính lấy Giang Vãn, tay nhỏ vẫn luôn ôm lấy cánh tay Giang Vãn.
Rất nhanh liền tới trường học của Tây Bảo, cậu bé đeo cặp sách nhảy xuống xe, sau đó trước khi đi, còn mở ra tay nhỏ: "Mommy tạm biệt, Tây Bảo sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ tới đón con tan học nha!"
"Được!" Giang Vãn cũng đối với Tây Bảo làm cái động tác hôn gió, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào Tây Bảo rời đi.
Sau khi Tây Bảo vào cổng trường, Giang Vãn vốn định mở cửa xuống xe, nào ngờ cửa xe lại tại một giây bị khóa.
Giang Vãn quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nào đó, cảnh giác lên.
"Đưa cô tới phim trường." Lệ Mạc Sâm tiếp tục nhìn văn kiện: "Tôi buổi sáng không bận."
Hứa Đông ở phía trước nhìn thoáng qua, nhịn xuống muốn cười xúc động, tổng tài buổi sáng nếu là không bận.. Vậy mặt trời mọc từ hướng tây.
Giang Vãn không ra tiếng cự tuyệt, cô nghiêng đầu dựa cửa sổ xe, trên sổ xe ảnh ngược ra khuôn mặt Lệ Mạc Sâm chuyên chú làm việc, ngón tay anh thon dài nắm cứng nhắc, khuôn mặt trầm tĩnh mà thành thục.
Hôm nay buổi sáng bọn họ cùng đi đưa Tây Bảo đi học, thế nhưng cho cô một loại ảo giác một nhà ba người.
Giang Vãn lắc lắc đầu, nhíu mày, ảo giác lung tung rối loạn chó má.
Chờ sau khi đưa Giang Vãn đi phim trường, Lệ Mạc Sâm mới phân phó Hứa Đông về tập đoàn Thịnh Kinh, trên đường đi, liền nhận được điện thoại của Tô Thanh.
Lệ Mạc Sâm trở về Thịnh Kinh, Tô Thanh sớm đã chờ ở bên thang máy, nhìn thấy Lệ Mạc Sâm, Tô Thanh có chút tự trách: "Lệ tổng, là tôi không đúng, tôi không có ngăn lại Lục tiểu thư.."
"Không có việc gì, cô ở bên ngoài chờ một chút." Lệ Mạc Sâm vẫy vẫy tay, về tính nết Lục Lam, anh trong lúc vô ý xem tin tức nhìn đến người ta đưa tin.
Lệ Lục hai nhà là thế giao, nhưng anh không hiểu biết các nhà thế giao các cô gái đều là cái tính nết gì, cũng chưa bao giờ sẽ chú ý.
Người đưa tin nói, Lục Lam từng ở đi diễn trước đối với trang phục bất mãn, động thủ đánh nhà thiết kế ngay lúc đó, ngại với cô ta là áp trục người mẫu, ngay lúc đó công ty đành phải lâm thời cho cô ta đổi mới trang phục, chọc đến mặt khác đi diễn người mẫu nhất trí bất mãn.
Lệ Mạc Sâm đi tới cửa văn phòng, một mùi nước hoa nồng đậm liền truyền tới, Lệ Mạc Sâm nhíu mày đi vào, liền thấy được một cái bóng người quần áo xinh đẹp ngồi ở trên sô pha của anh, như đang ở chờ anh.
"Mạc Sâm.." Người trên sô pha thấy cửa bị đẩy ra, lập tức đứng lên, giọng đều ngọt lên.
"Có việc gì?"
Lệ Mạc Sâm bất động thanh sắc tránh cô ta đi tới gần, lập tức nhấc chân đi hướng bàn làm việc của mình.
"Mạc Sâm, chúng ta mấy năm chưa gặp, anh chưa quên em chứ! Dì Chu đã từng chính là nói qua, chờ em trưởng thành, có một chút thành tựu, để em làm con dâu dì! Hôm nay có thời gian cùng nhau ăn cơm không? Em đêm qua mới xuống máy bay, sáng sớm hôm nay liền tới văn phòng của anh, thư kí của anh cũng dám ngăn em, cô ta có phải không biết hai nhà chúng ta có giao tình hay không?" Lục Lam thuận thế ngồi ở bên cạnh bàn Lệ Mạc Sâm, váy cao xoa cơ như lộ ra đùi trắng nõn thon dài, cô ta sơn móng tay màu đỏ tươi đẹp tay chống ở trên bàn, một cái tay khác, thế nhưng lớn mật vuốt ve trên cà vạt Lệ Mạc Sâm, còn tán tỉnh vẽ lên vòng tròn..
Lệ Mạc Sâm trong đầu mặt đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ thuần tịnh của Giang Vãn, cô giống như không có lúc nào trang điểm, nhưng cô so với Lục Lam này muốn dễ coi nhiều.
Ít nhất, Giang Vãn, anh nhìn không chán ghét.
Lệ Mạc Sâm nhăn mày đầu, một phen kéo tay Lục Lam xuống!
"Lục tiểu thư, xin tự trọng." Lệ Mạc Sâm trầm giọng cảnh cáo: "Nếu không có chính sự muốn nói, xin cô đi ra ngoài."
"Mạc Sâm.." Lục Lam cắn môi, giọng nói nũng nịu, có lẽ kiều đà càng nhiều một ít, cô ta cố ý tránh thoát một chút, một chữ vai đai an toàn đi xuống một tấc.. Lệ Mạc Sâm tròng mắt tối sầm lại, trực tiếp không lưu tình chút nào ấn nội tuyến, để Hứa Đông tiến vào đuổi người!
Một chiếc siêu xe màu đỏ lóa mắt chạy ngừng ở dưới lầu tập đoàn Thịnh Kinh, dáng người phụ nữ cao gầy lại phập phồng quyến rũ từ trong xe mại ra tới, cô một bộ phục cổ màu đỏ váy dài, Audrey Hepburn chữ xăm trên vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng ưu nhã đường cong, thu eo phác họa ra dáng người mê người, một đầu tóc dài màu cà phê phiêu dật mỹ lệ.
Cô gương mặt là thành thục mà trí thức, một đôi con ngươi màu nâu giống như nguy hiểm nhân ngư, ngũ quan tinh xảo đến hoảng thần, đặc biệt là trang dung, cũng càng thêm phụ trợ ra cô là người mẫu khí chất cao quý.
Nhân viên bên trong sảnh lớn tập đoàn Thịnh Kinh sôi nổi hướng bên ngoài xem: "Oa, đó là ai?"
"Rất quen thuộc nha! Hình như là nữ người mẫu trứ danh Lục Lam?"
"A a a Lục Lam! Tôi là siêu cấp fans của cô ấy! Cô ấy quả thực chính là nữ thần hoàn mỹ!"
"Cái bìa tạp chí này chính là Lục Lam! Trời ạ, cô ấy ngoài đời quả thực so ảnh chụp đẹp hơn một vạn lần!"
Vô số nhân viên sôi nổi kinh thanh thét chói tai, còn có hai cô gái cầm tạp chí trên tay..
Thấy Lục Lam nâng chân tiến vào, các cô gái quả thực muốn kích động quá khứ tìm Lục Lam muốn ký tên!
Mà Lục Lam trên mặt mang theo vẻ đạm mạc, hơi hơi cong môi, tiêu chuẩn khách khí xa cách mỉm cười, cự tuyệt người thường tới gần.
"Lục Lam đi thang máy bên kia a! Cô ấy là tới tìm ai?"
"Tìm tổng tài sao? Giống như chỉ có cái khả năng này a!"
"Chẳng lẽ là Thịnh Kinh muốn ký hợp đồng với cô ấy sao?"
Mọi người ríu rít bàn luận.
Lục Lam trực tiếp đi thang máy đến tầng cao nhất, Tô Thanh cầm văn kiện chuẩn bị đưa vào văn phòng của Lệ Mạc Sâm, gặp được người trong thang máy tới, cô do dự, đây hình như là người mẫu Lục Lam nổi tiếng nhất?
Tập đoàn Thịnh Kinh nghệ sĩ rất nhiều, đại khái nhiều đếm không xuể, cho nên, Tô Thanh nhìn thấy nam minh tinh sẽ không thực hoa si, nhìn thấy nữ minh tinh cũng sẽ không cảm thấy nhiều kinh diễm.
Vì thế, Tô Thanh đi qua, khách khí nói: "Tiểu thư, xin hỏi ngài là tìm tổng tài chúng tôi sao? Có hẹn trước không?"
"Tôi là tới tìm Lệ Mạc Sâm, xin cô tránh ra!" Lục Lam hơi hơi nhíu mày, nhan sắc xinh đẹp tinh xảo mang theo vài phần ghét bỏ.
Tô Thanh là thư ký tận chức tận trách, cô ngăn ở trước mặt Lục Lam, công thức hóa nói: "Lục tiểu thư, mặc dù là ngài, cũng phải có hẹn trước."
"Tôi muốn gặp Lệ Mạc Sâm, còn muốn trước phải được cô đồng ý?" Đôi mắt xinh đẹp của Lục Lam xẹt qua một tia không dám tin, cô ta dẫm lên đế giày cao gót tám centimet, trực tiếp từ bên cạnh Tô Thanh vòng đi, còn thật mạnh đụng phải bả vai Tô Thanh!
Tô Thanh bị cô gái này cố ý va chạm, suýt nữa té ngã, cô nhìn bóng dáng Lục Lam kiêu ngạo, xoa xoa lên bả vai, vội vàng gọi điện thoại cho ông chủ.
* * *
Mà bên kia.
Giang Vãn sớm rời giường, làm bữa sáng cho Tây Bảo, hai người ăn ngấu nghiến xong, cô xách theo cặp sách chuẩn bị đưa con trai tới trường học.
Nào ngờ đi xuống lầu, cô liền thấy được Lệ Mạc Sâm tây trang phẳng phiu đang đứng ở dưới lầu bên cạnh siêu xe.
Giang Vãn nắm tay Tây Bảo, vốn là tính đi trạm xe buýt bên cạnh.
"Lên xe." Lệ Mạc Sâm kéo cửa xe ra, khuôn mặt anh tuấn ở dưới nắng sớm như chuyện xưa mà đẹp.
Giang Vãn mặt hơi nóng lên, lôi kéo tay Tây Bảo đều có chút thấm ướt: "Không cần, tôi còn là đưa Tây Bảo đi.."
"Đi xe buýt?" Lệ Mạc Sâm tuấn lãng giữa mày hơi hơi nhướng lên: "Cô cảm thấy thích hợp sao?"
Chính xác.. Thân phận Tây Bảo là con trai Lệ Mạc Sâm, con nhà hào môn thế gia như vậy, không có khả năng bị cho đi xe buýt..
Giang Vãn chùn sống lưng: "Tôi cũng có thể đưa con trai đi đón xe, không phiền đến ngài."
"Tây Bảo còn có 30 phút là vào lớp, cô chuẩn bị làm nó đến trễ? Tình trang giao thông của Thành phố Kinh Hải, đừng nói với tôi là cô không biết."
Lệ Mạc Sâm giọng nói trầm ổn, ẩn ẩn mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Giang Vãn thấy thế, đành phải mang theo Tây Bảo lên xe.
Trên xe, hai người lớn một đường không nói gì, Lệ Mạc Sâm cúi đầu xem tin tức, Tây Bảo dị thường dính lấy Giang Vãn, tay nhỏ vẫn luôn ôm lấy cánh tay Giang Vãn.
Rất nhanh liền tới trường học của Tây Bảo, cậu bé đeo cặp sách nhảy xuống xe, sau đó trước khi đi, còn mở ra tay nhỏ: "Mommy tạm biệt, Tây Bảo sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ tới đón con tan học nha!"
"Được!" Giang Vãn cũng đối với Tây Bảo làm cái động tác hôn gió, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào Tây Bảo rời đi.
Sau khi Tây Bảo vào cổng trường, Giang Vãn vốn định mở cửa xuống xe, nào ngờ cửa xe lại tại một giây bị khóa.
Giang Vãn quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nào đó, cảnh giác lên.
"Đưa cô tới phim trường." Lệ Mạc Sâm tiếp tục nhìn văn kiện: "Tôi buổi sáng không bận."
Hứa Đông ở phía trước nhìn thoáng qua, nhịn xuống muốn cười xúc động, tổng tài buổi sáng nếu là không bận.. Vậy mặt trời mọc từ hướng tây.
Giang Vãn không ra tiếng cự tuyệt, cô nghiêng đầu dựa cửa sổ xe, trên sổ xe ảnh ngược ra khuôn mặt Lệ Mạc Sâm chuyên chú làm việc, ngón tay anh thon dài nắm cứng nhắc, khuôn mặt trầm tĩnh mà thành thục.
Hôm nay buổi sáng bọn họ cùng đi đưa Tây Bảo đi học, thế nhưng cho cô một loại ảo giác một nhà ba người.
Giang Vãn lắc lắc đầu, nhíu mày, ảo giác lung tung rối loạn chó má.
Chờ sau khi đưa Giang Vãn đi phim trường, Lệ Mạc Sâm mới phân phó Hứa Đông về tập đoàn Thịnh Kinh, trên đường đi, liền nhận được điện thoại của Tô Thanh.
Lệ Mạc Sâm trở về Thịnh Kinh, Tô Thanh sớm đã chờ ở bên thang máy, nhìn thấy Lệ Mạc Sâm, Tô Thanh có chút tự trách: "Lệ tổng, là tôi không đúng, tôi không có ngăn lại Lục tiểu thư.."
"Không có việc gì, cô ở bên ngoài chờ một chút." Lệ Mạc Sâm vẫy vẫy tay, về tính nết Lục Lam, anh trong lúc vô ý xem tin tức nhìn đến người ta đưa tin.
Lệ Lục hai nhà là thế giao, nhưng anh không hiểu biết các nhà thế giao các cô gái đều là cái tính nết gì, cũng chưa bao giờ sẽ chú ý.
Người đưa tin nói, Lục Lam từng ở đi diễn trước đối với trang phục bất mãn, động thủ đánh nhà thiết kế ngay lúc đó, ngại với cô ta là áp trục người mẫu, ngay lúc đó công ty đành phải lâm thời cho cô ta đổi mới trang phục, chọc đến mặt khác đi diễn người mẫu nhất trí bất mãn.
Lệ Mạc Sâm đi tới cửa văn phòng, một mùi nước hoa nồng đậm liền truyền tới, Lệ Mạc Sâm nhíu mày đi vào, liền thấy được một cái bóng người quần áo xinh đẹp ngồi ở trên sô pha của anh, như đang ở chờ anh.
"Mạc Sâm.." Người trên sô pha thấy cửa bị đẩy ra, lập tức đứng lên, giọng đều ngọt lên.
"Có việc gì?"
Lệ Mạc Sâm bất động thanh sắc tránh cô ta đi tới gần, lập tức nhấc chân đi hướng bàn làm việc của mình.
"Mạc Sâm, chúng ta mấy năm chưa gặp, anh chưa quên em chứ! Dì Chu đã từng chính là nói qua, chờ em trưởng thành, có một chút thành tựu, để em làm con dâu dì! Hôm nay có thời gian cùng nhau ăn cơm không? Em đêm qua mới xuống máy bay, sáng sớm hôm nay liền tới văn phòng của anh, thư kí của anh cũng dám ngăn em, cô ta có phải không biết hai nhà chúng ta có giao tình hay không?" Lục Lam thuận thế ngồi ở bên cạnh bàn Lệ Mạc Sâm, váy cao xoa cơ như lộ ra đùi trắng nõn thon dài, cô ta sơn móng tay màu đỏ tươi đẹp tay chống ở trên bàn, một cái tay khác, thế nhưng lớn mật vuốt ve trên cà vạt Lệ Mạc Sâm, còn tán tỉnh vẽ lên vòng tròn..
Lệ Mạc Sâm trong đầu mặt đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ thuần tịnh của Giang Vãn, cô giống như không có lúc nào trang điểm, nhưng cô so với Lục Lam này muốn dễ coi nhiều.
Ít nhất, Giang Vãn, anh nhìn không chán ghét.
Lệ Mạc Sâm nhăn mày đầu, một phen kéo tay Lục Lam xuống!
"Lục tiểu thư, xin tự trọng." Lệ Mạc Sâm trầm giọng cảnh cáo: "Nếu không có chính sự muốn nói, xin cô đi ra ngoài."
"Mạc Sâm.." Lục Lam cắn môi, giọng nói nũng nịu, có lẽ kiều đà càng nhiều một ít, cô ta cố ý tránh thoát một chút, một chữ vai đai an toàn đi xuống một tấc.. Lệ Mạc Sâm tròng mắt tối sầm lại, trực tiếp không lưu tình chút nào ấn nội tuyến, để Hứa Đông tiến vào đuổi người!
Bình luận facebook