Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Đêm khuya mùa đông, không có gì ngoài những cơn gió lạnh buốt giá cứa vào da thịt, tê tái đến nỗi làn da trên khuôn mặt không còn cảm giác được nữa. Mùa đông, luôn khiến cho con người ta có cảm giác lắng buồn, u uất, không có lời nào diễn tả nổi. Tôi cố rúc mặt thật sâu vào chiếc khăn quàng cổ để cảm nhận hơi ấm của mình, đôi bàn chân bước chậm rãi, rất chậm, không biết mình định đi đâu, và cũng chẳng biết phải làm gì, tôi cứ bước, như muốn cảm nhận cái mùa đông buốt giá này.
Nhưng, ngoài việc đi từng bước chậm chạp ra, tôi chẳng thể làm được cái gì hơn, vì duy nhất chỉ co cái cảm giác lạnh buốt này, mới làm cho cơn đau rát trong tim này dịu bớt đi được.
Phải, trái tim tôi đang rất đau, đau lắm. Vì tôi đã không thực hiện nổi mong ước duy nhất suốt hơn 9 năm của mình, gặp lại Minh và chúng tôi sẽ là bạn. Nhưng Minh thì lại coi tôi giống người dưng không hơn không kém, anh không phải giống tôi, thế nên anh không thể nào dành cho tôi những gì tôi dành cho anh được.
Cuộc đời này thật ngang ngược, đã khiến một đứa như tôi yêu rồi và sau đó chẳng làm trọn vẹn được tình yêu của tôi. Vì lí do gì tôi gặp Minh, rồi sao trong hàng nghìn hàng vạn con người tôi lại yêu anh, là vì thảm họa đúng hơn là định mệnh. Buồn thật.
...Tách...tách....
Nhưng nỗi buồn chưa dừng lại ở đó khi những giọt mưa vô duyên lại từ đâu rơi xuống, hắt vào người tôi khiến tôi lạnh buốt. Tôi ghét mưa, giống như ông trời đang thương hại cho cái tâm trạng buồn này của tôi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không đáng thương quá đáng để được thương hại, tôi không cầm.
Nhanh chân bước vào trạm chờ xe buýt gần đó để không có thêm giọt mưa nào hắt vào người nữa, tôi thở hắt một cái đầy chán nản, con người ta tại sao lại có lúc đen đủi tới mức này.
Gỡ mái tóc buộc đuôi ngựa xuống, tôi cào cào những lọn tóc bết dính vì nước nưa, chợt giật mình.
Cũng đứng dưới mai che của chạm xe buýt, Minh dựa người vào tâm poster quảng cáo mặc kệ những vết bẩn trên mặt tấm quảng cáo dính vào bộ vest đen lịch lãm, hai tay đút túi quần, hai chân bắt chéo nhau giơ ra phía ngoài để những giọt mưa tí tách rơi xuống đôi giày da cao cấp, dáng vẻ vẫn luôn thế, không bao giờ mất đi sự cao ngạo vốn hình thành, trong đêm tối, chỉ vài ánh đèn le lói, và tôi, không biết anh đang nghĩ gì.
Mà cần gì phải biết chứ, tôi với anh còn gì ngoài hai chữ Người Dưng mà phải quan tâm đến nhau chứ, tôi đâu có tư cách, thật đáng buồn.
Tôi ghét thế này, rất ghét, tại sao khoảng cách của chúng tôi luôn xa xôi thế này, sao luôn chỉ là sự im lặng, buồn và căng thẳng, tôi ghét.
- Chào, chúng ta xui xẻo thật.
Tôi gần như chết đứng vì câu nói của Minh. Anh bắt chuyện với tôi sao? Chủ động, điều này có phải là mơ không đây? Tôi thật muốn véo má của mình một cái.
- À, chào. Chúng ta cùng cảnh ngộ rồi.- Tôi ấp úng đáp lại, run run.
Chúng ta ư? Tôi đang đứng cùng hành với anh, nói chuyện với anh, cùng gặp cảnh ngộ với anh, điều này có thật không đây?
- Lâu không gặp, cô...vẫn tốt chứ.
Mặc dù đó chỉ là một câu hỏi cũ rích muôn thủa, nhưng nó là một cái gì đó lớn tác động đến tâm trạng đang buồn của tôi, ít nhất là lúc này.
- Cảm...ơn, tôi sống vẫn tốt.- Tôi sống rất tốt, chỉ là có chút nhớ anh, ngoài ra đều rất tốt.
Nhưng có cho tiền, tôi cũng không có can đảm để nói ra thứ vớ vẩn đó. Không gian lại trở nên im ắng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào xuống mái tôn che, và tâm trạng của tôi cũng không còn cảm giác nặng trịch nữa. Minh còn nhớ tôi, và đặc biệt anh còn quan tâm đến tôi, chỉ là một câu hỏi ngẳn ngủn rất đỗi tầm thường, nhưng nó giống như một chiêc khăn choàng ấm áp trong mùa đông buốt giá vậy.
....
Khoảng mấy phút sau, một chiếc Zeppelin màu đen sang trọng đi tới phá vỡ không gian im ắng nơi này, trong xe, một người đàn ông trung niên cầm chiếc ô đen bước ra, tiến về phía Minh. Phải rồi, tôi chưa bao giờ quyên thân thế cũng như địa vị của Minh, cuộc sống giàu sang không thiếu thứ gì. Đương nhiên, đi đâu cũng phải co kẻ đưa người đón.
- Cậu chủ đây rồi, cậu lên xe, tôi đưa cậu về.- Người đàn ông trung niên nói. Mắt bác liếc sang tôi, nhưng không nói gì.
Minh đứng thẳng người, hai tay vẫn xỏ túi quần, cái hoàn cảnh này, tốt nhất là tôi nên cúi đầu không nói gì, và đợi xe lao đi, tôi đứng một mình chờ mưa tạnh. Thật là, lúc nào cũng chỉ có một mình.
Minh cúi đầu xuống chiếc ô được bác tài xế giơ sẵn ra, đôi chân bước đi, nhưng sau hai bước, chợt anh dừng lại, cầm lấy chiếc trong tay bác tài xế, và chìa về phia tôi:
- Này, cầm lấy đi.- Minh nói, giọng rất bình thản, nhưng đối với tôi, nó không bình thản như thế.
- Tôi...
- Coi như là lời xin lỗi vì đã bơ cô mấy ngày trước, vì lúc đó tôi đang rất bận.- Minh dúi chiếc ô vào tay tôi, nói.
Sau đó anh bước đến, mở cửa xe...
- Tôi...tôi rất vui được gặp lại anh, tôi chỉ muốn nói thế thôi. Cảm ơn anh về chiếc ô nhé.- Tôi dùng hết can đảm, nở nụ cười tươi.
Tôi chỉ muốn nói tôi rất vui vì đã gặp được anh thôi, và đến bây giờ tôi mới có cơ hội nói.
Và đáp lại tôi, chính là....một nụ cười....
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nhưng, ngoài việc đi từng bước chậm chạp ra, tôi chẳng thể làm được cái gì hơn, vì duy nhất chỉ co cái cảm giác lạnh buốt này, mới làm cho cơn đau rát trong tim này dịu bớt đi được.
Phải, trái tim tôi đang rất đau, đau lắm. Vì tôi đã không thực hiện nổi mong ước duy nhất suốt hơn 9 năm của mình, gặp lại Minh và chúng tôi sẽ là bạn. Nhưng Minh thì lại coi tôi giống người dưng không hơn không kém, anh không phải giống tôi, thế nên anh không thể nào dành cho tôi những gì tôi dành cho anh được.
Cuộc đời này thật ngang ngược, đã khiến một đứa như tôi yêu rồi và sau đó chẳng làm trọn vẹn được tình yêu của tôi. Vì lí do gì tôi gặp Minh, rồi sao trong hàng nghìn hàng vạn con người tôi lại yêu anh, là vì thảm họa đúng hơn là định mệnh. Buồn thật.
...Tách...tách....
Nhưng nỗi buồn chưa dừng lại ở đó khi những giọt mưa vô duyên lại từ đâu rơi xuống, hắt vào người tôi khiến tôi lạnh buốt. Tôi ghét mưa, giống như ông trời đang thương hại cho cái tâm trạng buồn này của tôi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không đáng thương quá đáng để được thương hại, tôi không cầm.
Nhanh chân bước vào trạm chờ xe buýt gần đó để không có thêm giọt mưa nào hắt vào người nữa, tôi thở hắt một cái đầy chán nản, con người ta tại sao lại có lúc đen đủi tới mức này.
Gỡ mái tóc buộc đuôi ngựa xuống, tôi cào cào những lọn tóc bết dính vì nước nưa, chợt giật mình.
Cũng đứng dưới mai che của chạm xe buýt, Minh dựa người vào tâm poster quảng cáo mặc kệ những vết bẩn trên mặt tấm quảng cáo dính vào bộ vest đen lịch lãm, hai tay đút túi quần, hai chân bắt chéo nhau giơ ra phía ngoài để những giọt mưa tí tách rơi xuống đôi giày da cao cấp, dáng vẻ vẫn luôn thế, không bao giờ mất đi sự cao ngạo vốn hình thành, trong đêm tối, chỉ vài ánh đèn le lói, và tôi, không biết anh đang nghĩ gì.
Mà cần gì phải biết chứ, tôi với anh còn gì ngoài hai chữ Người Dưng mà phải quan tâm đến nhau chứ, tôi đâu có tư cách, thật đáng buồn.
Tôi ghét thế này, rất ghét, tại sao khoảng cách của chúng tôi luôn xa xôi thế này, sao luôn chỉ là sự im lặng, buồn và căng thẳng, tôi ghét.
- Chào, chúng ta xui xẻo thật.
Tôi gần như chết đứng vì câu nói của Minh. Anh bắt chuyện với tôi sao? Chủ động, điều này có phải là mơ không đây? Tôi thật muốn véo má của mình một cái.
- À, chào. Chúng ta cùng cảnh ngộ rồi.- Tôi ấp úng đáp lại, run run.
Chúng ta ư? Tôi đang đứng cùng hành với anh, nói chuyện với anh, cùng gặp cảnh ngộ với anh, điều này có thật không đây?
- Lâu không gặp, cô...vẫn tốt chứ.
Mặc dù đó chỉ là một câu hỏi cũ rích muôn thủa, nhưng nó là một cái gì đó lớn tác động đến tâm trạng đang buồn của tôi, ít nhất là lúc này.
- Cảm...ơn, tôi sống vẫn tốt.- Tôi sống rất tốt, chỉ là có chút nhớ anh, ngoài ra đều rất tốt.
Nhưng có cho tiền, tôi cũng không có can đảm để nói ra thứ vớ vẩn đó. Không gian lại trở nên im ắng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào xuống mái tôn che, và tâm trạng của tôi cũng không còn cảm giác nặng trịch nữa. Minh còn nhớ tôi, và đặc biệt anh còn quan tâm đến tôi, chỉ là một câu hỏi ngẳn ngủn rất đỗi tầm thường, nhưng nó giống như một chiêc khăn choàng ấm áp trong mùa đông buốt giá vậy.
....
Khoảng mấy phút sau, một chiếc Zeppelin màu đen sang trọng đi tới phá vỡ không gian im ắng nơi này, trong xe, một người đàn ông trung niên cầm chiếc ô đen bước ra, tiến về phía Minh. Phải rồi, tôi chưa bao giờ quyên thân thế cũng như địa vị của Minh, cuộc sống giàu sang không thiếu thứ gì. Đương nhiên, đi đâu cũng phải co kẻ đưa người đón.
- Cậu chủ đây rồi, cậu lên xe, tôi đưa cậu về.- Người đàn ông trung niên nói. Mắt bác liếc sang tôi, nhưng không nói gì.
Minh đứng thẳng người, hai tay vẫn xỏ túi quần, cái hoàn cảnh này, tốt nhất là tôi nên cúi đầu không nói gì, và đợi xe lao đi, tôi đứng một mình chờ mưa tạnh. Thật là, lúc nào cũng chỉ có một mình.
Minh cúi đầu xuống chiếc ô được bác tài xế giơ sẵn ra, đôi chân bước đi, nhưng sau hai bước, chợt anh dừng lại, cầm lấy chiếc trong tay bác tài xế, và chìa về phia tôi:
- Này, cầm lấy đi.- Minh nói, giọng rất bình thản, nhưng đối với tôi, nó không bình thản như thế.
- Tôi...
- Coi như là lời xin lỗi vì đã bơ cô mấy ngày trước, vì lúc đó tôi đang rất bận.- Minh dúi chiếc ô vào tay tôi, nói.
Sau đó anh bước đến, mở cửa xe...
- Tôi...tôi rất vui được gặp lại anh, tôi chỉ muốn nói thế thôi. Cảm ơn anh về chiếc ô nhé.- Tôi dùng hết can đảm, nở nụ cười tươi.
Tôi chỉ muốn nói tôi rất vui vì đã gặp được anh thôi, và đến bây giờ tôi mới có cơ hội nói.
Và đáp lại tôi, chính là....một nụ cười....
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook