Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Trở về
Uống thuốc tránh thai rồi cầm tiền cút đi.
- Sao anh nói đêm qua anh đã mang bao.
Trần Bách Ngôn ném điếu thuốc xuống sàn nhà. Cặp mắt đầy sát khí nhìn thẳng trực tiếp vào Bạch Âm. Cái nhìn của hắn khiến cô nhất thời phát sợ mà ngượng cười. Chuyện đêm qua coi như giải quyết như thế này là ổn rồi nhỉ. Hiện tại cô đang rất cần tiền, chịu thiệt thòi một chút cũng chả sao.
Bạch Âm mặc nhanh quần áo vào, không còn nhiều thời gian nữa cô phải tạm thời rời khỏi nơi này. Cái bọn Bạch gia kia chắc chắn là đang cho người truy sát cô. Hừ, cứ đợi một ngày nào đó cô đã nắm được quyền lực trong tay rồi sẽ trở về tìm các người tính sổ và tra ra chân tướng về cái chết của mẹ và em gái mình. Nhất định Bạch Âm cô phải bắt bọn họ trả giá một cách tàn nhẫn nhất.
- Cô liều mình bỏ thuốc tôi vì mục đích gì?
Trần Bách Ngôn đột nhiên hỏi.
- Vì tiền.
Bạch Âm thành thật trả lời rồi nhanh chân bỏ chạy.
Hắn ta cười lạnh.
Hy vọng chúng ta không gặp lại nhau. Bạch Âm hy sinh trinh tiết của mình để đổi lấy tiền. Trước khi hắn tỉnh lại, cô đã một tay thay ga giường mới để hắn không thể phát hiện ra bản thân cô đây là lần đầu tiên. Thuốc tránh thai, phải uống chứ. Cuộc đời của cô vốn đã không được bình yên hạnh phúc như bao người khác. Nhưng như vậy cũng không bao giờ bỏ cuộc, đầu hàng dễ dàng.
Bạch Âm, mày phải mạnh mẽ vì mẹ và em gái.
5 năm sau,
- Bạch Âm, cậu về nước rồi.
- Suỵt, không được gọi thẳng tên mình ra. Nguy hiểm lắm đấy nhá.
Niên Ngọc Linh đưa tay che miệng.
Phải rồi, không thể xưng hô với cậu ấy bằng tên được. Bạch Âm tháo kính râm xuống ôm lấy cô bạn thân nhất của mình. Niên Ngọc Linh nhất thời xúc động mà mắt hơi đỏ ửng. Lần này trở về nước, cô không dám chắc cuộc sống của Bạch Âm có thể trôi qua nhẹ nhàng được.
- Mami con cũng muốn ôm.
- A, đây là con của cậu sao hả? Thằng bé sao đáng yêu thế này cơ chứ.
Bạch Dương Quân tỏ vẻ đáng thương nhìn Bạch Âm. Cô thở dài bế thằng bé lên. Về đây rất nguy hiểm, cô không thể đem con trai mình theo cùng. Nhưng vì thằng bé cứ cứng đầu đòi đi theo lại còn doạ cô nhảy lầu nên cô đành đồng ý.
Niên Ngọc Linh thì thầm vào tai cô.
- Mình nhớ không lầm cậu đã uống thuốc tránh thai rồi mà.
- Thiệt tình, lúc đó mình đã mua thuốc tránh thai.
Năm đó cô vì vội vàng quá nên đã cầm nhầm thuốc cảm của người khác thay vì thuốc tránh thai của mình. Bạch Âm cũng không quá quan tâm, cứ biết mua được thuốc là uống thôi. Ai đâu mà ngờ,...vài tháng tiếp theo cô bắt đầu có triệu chứng nôn ói. Cứ tưởng là bệnh bình thường nên Bạch Âm không để ý đến nhiều.
Và rồi sau đó,...
- Mami, chú kia đẹp trai quá.
- Ai con?
Trần Bách Ngôn.
Bạch Âm trợn to mắt giật mình.
Sao sao hắn ta lại ở sân bay, chết tiệt đã cầu nguyện mỗi đêm là sẽ không bao giờ gặp hắn. Ông trời muốn chơi chết cô rồi, Bạch Âm bối rối đeo kính giả vờ bình tĩnh. Bạch Dương Quân phấn khích chạy đến gần Trần Bách Ngôn.
- Không được Tiểu Quân.
Bạch Âm hoảng hốt ngăn cản nhưng đã muộn.
Thôi xong, hắn chắc không nhận ra cô đâu. Năm năm cũng là một khoảng thời gian dài đủ để quên đi chuyện đêm đó. Cô thì nhớ rất kỹ khuôn mặt người đàn ông này. Làm sao mà Bạch Âm có thể quên đi được người đầu tiên ngủ cùng mình đây chứ. Đã vậy, lần đó là chính cô chủ động mời hắn.
- Chú đẹp trai, cho con số điện thoại.
- Sao anh nói đêm qua anh đã mang bao.
Trần Bách Ngôn ném điếu thuốc xuống sàn nhà. Cặp mắt đầy sát khí nhìn thẳng trực tiếp vào Bạch Âm. Cái nhìn của hắn khiến cô nhất thời phát sợ mà ngượng cười. Chuyện đêm qua coi như giải quyết như thế này là ổn rồi nhỉ. Hiện tại cô đang rất cần tiền, chịu thiệt thòi một chút cũng chả sao.
Bạch Âm mặc nhanh quần áo vào, không còn nhiều thời gian nữa cô phải tạm thời rời khỏi nơi này. Cái bọn Bạch gia kia chắc chắn là đang cho người truy sát cô. Hừ, cứ đợi một ngày nào đó cô đã nắm được quyền lực trong tay rồi sẽ trở về tìm các người tính sổ và tra ra chân tướng về cái chết của mẹ và em gái mình. Nhất định Bạch Âm cô phải bắt bọn họ trả giá một cách tàn nhẫn nhất.
- Cô liều mình bỏ thuốc tôi vì mục đích gì?
Trần Bách Ngôn đột nhiên hỏi.
- Vì tiền.
Bạch Âm thành thật trả lời rồi nhanh chân bỏ chạy.
Hắn ta cười lạnh.
Hy vọng chúng ta không gặp lại nhau. Bạch Âm hy sinh trinh tiết của mình để đổi lấy tiền. Trước khi hắn tỉnh lại, cô đã một tay thay ga giường mới để hắn không thể phát hiện ra bản thân cô đây là lần đầu tiên. Thuốc tránh thai, phải uống chứ. Cuộc đời của cô vốn đã không được bình yên hạnh phúc như bao người khác. Nhưng như vậy cũng không bao giờ bỏ cuộc, đầu hàng dễ dàng.
Bạch Âm, mày phải mạnh mẽ vì mẹ và em gái.
5 năm sau,
- Bạch Âm, cậu về nước rồi.
- Suỵt, không được gọi thẳng tên mình ra. Nguy hiểm lắm đấy nhá.
Niên Ngọc Linh đưa tay che miệng.
Phải rồi, không thể xưng hô với cậu ấy bằng tên được. Bạch Âm tháo kính râm xuống ôm lấy cô bạn thân nhất của mình. Niên Ngọc Linh nhất thời xúc động mà mắt hơi đỏ ửng. Lần này trở về nước, cô không dám chắc cuộc sống của Bạch Âm có thể trôi qua nhẹ nhàng được.
- Mami con cũng muốn ôm.
- A, đây là con của cậu sao hả? Thằng bé sao đáng yêu thế này cơ chứ.
Bạch Dương Quân tỏ vẻ đáng thương nhìn Bạch Âm. Cô thở dài bế thằng bé lên. Về đây rất nguy hiểm, cô không thể đem con trai mình theo cùng. Nhưng vì thằng bé cứ cứng đầu đòi đi theo lại còn doạ cô nhảy lầu nên cô đành đồng ý.
Niên Ngọc Linh thì thầm vào tai cô.
- Mình nhớ không lầm cậu đã uống thuốc tránh thai rồi mà.
- Thiệt tình, lúc đó mình đã mua thuốc tránh thai.
Năm đó cô vì vội vàng quá nên đã cầm nhầm thuốc cảm của người khác thay vì thuốc tránh thai của mình. Bạch Âm cũng không quá quan tâm, cứ biết mua được thuốc là uống thôi. Ai đâu mà ngờ,...vài tháng tiếp theo cô bắt đầu có triệu chứng nôn ói. Cứ tưởng là bệnh bình thường nên Bạch Âm không để ý đến nhiều.
Và rồi sau đó,...
- Mami, chú kia đẹp trai quá.
- Ai con?
Trần Bách Ngôn.
Bạch Âm trợn to mắt giật mình.
Sao sao hắn ta lại ở sân bay, chết tiệt đã cầu nguyện mỗi đêm là sẽ không bao giờ gặp hắn. Ông trời muốn chơi chết cô rồi, Bạch Âm bối rối đeo kính giả vờ bình tĩnh. Bạch Dương Quân phấn khích chạy đến gần Trần Bách Ngôn.
- Không được Tiểu Quân.
Bạch Âm hoảng hốt ngăn cản nhưng đã muộn.
Thôi xong, hắn chắc không nhận ra cô đâu. Năm năm cũng là một khoảng thời gian dài đủ để quên đi chuyện đêm đó. Cô thì nhớ rất kỹ khuôn mặt người đàn ông này. Làm sao mà Bạch Âm có thể quên đi được người đầu tiên ngủ cùng mình đây chứ. Đã vậy, lần đó là chính cô chủ động mời hắn.
- Chú đẹp trai, cho con số điện thoại.
Bình luận facebook