Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: " Giang hồ " tìm đến nhà
Ai đến vậy?
- Ờ thì...
Tiếng nói của Bạch Âm phát ra từ đằng sau lưng Niên Ngọc Linh, cô không biết phải trả lời câu hỏi sao. Trần Nhật Minh né người sang bên phải thì thấy cô đang lau tóc. Anh đẩy Niên Ngọc Linh, tự ý bước chân vào cửa nhưng chưa kịp tiến sâu hơn thì bị Bạch Âm dơ tay chặn lại. Trần Nhật Minh khoanh tay trước ngực, quả nhiên là có bản lĩnh. Cô nhíu mày nhìn anh, đến đây còn kéo theo một đám vệ sĩ. Cậu ta muốn đánh lộn hay gì hả. Niên Ngọc Linh suy nghĩ có nên gọi điện cho cảnh sát không. Mấy người kia trông đáng sợ quá.
- Cậu là ai? Cậu muốn gì?
- Cô giả vờ không quen biết tôi?
Bạch Âm nghiêng đầu.
" Có từng gặp người này sao? "
- Để tôi nhớ xem.
- Không cần, tôi nhắc cho cô nhớ. Tôi chính là người đã bị cô đá lệch hàm vào cái đêm đó tại một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Đá lệch hàm?
Đêm đó?
Biệt thự?
Phải chăng là nhà của Trần Bách Ngôn.
" Tên trộm kia. "
" Hả, trộm nào? "
" Nói, cô đã ăn trộm được tài sản quý báu gì rồi. "
- A! thì ra là thế. Vậy, cậu mò đến tận nhà tôi muốn đòi tiện thẩm mỹ phải không. Haha, chuyện nhỏ chuyện nhỏ. Tôi chuyển khoản lẹ cho cậu là được chứ gì.
Bạch Âm quơ quơ tay cười nói.
- Mới đây mà cô quên nhanh thật đấy.
Trần Nhật Minh hừ lạnh một tiếng.
Điều kiện nhà anh thiếu tiền à, làm từ thiện mấy đời chắc gì đã cạn ngân sách. Đi mua biệt thự hay chung cư anh đây chưa bao giờ hỏi giá cả. Nhìn trúng thứ gì thì vung tiền thoải mái để có cho bằng được thứ đó mới chịu đi ngủ. Ngồi đó mà chờ người khác đưa tiền xài.
Nực cười, Trần Nhật Minh vẫy tay ra hiệu. Mấy tên vệ sĩ gật đầu tuân lệnh xách mỗi người hai cái vali đựng tiền được sản xuất bằng vàng sang trọng tiến thẳng vào bên trong chung cư. Bạch Âm và Niên Ngọc Linh đưa mắt nhìn nhau. Trần Nhật Minh tỏ vẻ ngầu lòi vuốt tóc.
- Thấy gì chưa kìa, mắt sáng còn hơn nụ cười của crush luôn.
Anh trêu chọc.
- Hihihi, mời mời cậu vào uống sữa bò nói chuyện nhen.
Niên Ngọc Linh ngượng cười.
Bạch Âm:...
Phòng khách,
- Cô cầm lấy số tiền này, tránh xa con trai tôi ra.
- What?
Hai người con gái đồng thanh.
- Khụ, tôi nói lộn.
- Thiếu nha, cậu phải nói là tránh xa chủ tịch mới đúng.
Một vệ sĩ đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
- Tôi biết rồi. Làm gì căng, nói sai có tí.
" Tôi căng hồi nào hả nhị thiếu. " - Anh vệ sĩ vẻ mặt đáng thương.
Trần Nhật Minh để hai chân lên bàn.
- Cô nhìn cũng đã hiểu rồi đó, tình cảnh này giống y chang trong phim truyền hình đấy. Ôm money rồi cao chạy xa bay đi. Đừng làm phiền đến cuộc sống của anh Hai tôi nữa.
Anh Hai?
Không ngờ tới đây là em trai của tên Trần Bách Ngôn đáng ghét kia. Bạch Âm đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra cậu ta tưởng cô là tình nhân bao nuôi của hắn nên mới tìm đến tận nơi này. Rõ ràng chỉ muốn đột nhập biệt thự Gia Khánh để lấy lại điện thoại nhưng còn khiến đứa em trai hắn hiểu lầm. Cô nhớ lúc đầu cậu ta gọi cô là trộm cơ mà. Bây giờ không biết nguyên nhân vì sao nghĩ cô là nhân tình nhỉ. Trần Nhật Minh thấy Bạch Âm không phản ứng, anh lớn giọng quát.
- Cô có hiểu ông đang nói gì không hả?
Niên Ngọc Linh lắc đầu dơ tay thành dấu nhân.
" Nè nè, cậu ta muốn chết hay gì mà dám to tiếng với Bạch Âm. "
- Cậu trai trẻ, MỜI cậu đi theo tôi.
Bạch Âm đập bàn đứng dậy.
Ánh mắt cô sắc bén, lời nói như thể là câu đề nghị nhưng cũng không phải. Đó là mệnh lệnh, Trần Nhật Minh không thể không nghe theo. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy bất an, mồ hôi lấm tấm vài giọt trên trán. Niên Ngọc Linh nuốt nước bọt, tiêu đời cậu ta rồi. Nhìn thái độ không vui của Bạch Âm, cô không dám đoán trước kết quả. Trần Nhật Minh ưỡn ngực theo bước đi Bạch Âm. Sợ cái gì mà sợ, phụ nữ yếu đuối không thể làm được gì anh.
- Nhị thiếu gia còn chúng tôi thì sao.
- Các người ở đây uống sữa bò coi hoạt hình, ai dám trái lệnh tôi thẳng tay đánh gãy chân.
Bạch Âm quay người chỉ tay hung dữ cảnh cáo.
Đám vệ sĩ áo đen:...
- Haha, mấy chú cứ bình tĩnh ngồi ghế đợi chủ nha. Tôi đi alo một chiếc xe cứu thương, không có chuyện gì lo lắng đâu haha.
Niên Ngọc Linh gãi đầu.
- Đúng vậy đúng vậy, cô mau gọi đi. Nhị thiếu chúng tôi là một chàng trai văn võ song toàn đấy nhá.
" Ờ ờ ờ tôi hóng. "
Sân thượng,
- Trời tạnh mưa rồi, còn cậu thì cạn đời với tôi.
Không để tốn thời gian Bạch Âm vào tư thế như cũ xông lên đá mạnh Trần Nhật Minh một phát. Anh trượt chân ngã nhào xuống đất rất đau, Bạch Âm vứt cái khăn lau tóc, vận động khớp tay khớp chân. Trần Nhật Minh hồn xiêu phách lạc, đầu óc giật giật. Chuyện gì vậy, cái quái gì đang diễn ra với anh thế này. Bạch Âm không đợi anh định thần, cô tiếp tục dơ chân đá vào anh. Trần Nhật Minh lăn qua lăn lại trên thềm, tay ôm chặt lấy đầu. Anh rơi vào tình thế thụ động, không có cách nào phản công cô được.
" Anh thành thật khuyên em, đừng nên động vào cô ấy. Đáng sợ lắm! "
" Anh nói không nghe, đến lúc bị người ta phế thì đừng than thở. "
" Sát thủ, cô ấy là sát thủ cấp S. Nhắm chơi lại không em trai? "
Trần Nhật Minh nhớ lại những câu khuyên bảo của Trần Bách Ngôn.
- Tôi đánh phế cậu.
- Này thì dám giỡn mặt với tôi. Cậu bao nhiêu tuổi mà xưng hô thiếu lễ phép với tôi như vậy hả.
Bạch Âm kéo Trần Nhật Minh ngồi thẳng lưng đối diện với cô.
- Trả lời.
- Tôi tôi năm nay gần 23...Á đau mẹ con...
Cô gõ lên trán anh.
- Mới có chừng tuổi đó, cậu học theo ai bày đặt dẫn đàn em đến nhà tôi ra vẻ giang hồ. Chưa thấy Bao Chửng là chưa biết sợ chứ gì.
Bạch Âm nghiến răng nhéo lỗ tai Trần Nhật Minh.
- Mô Phật, đau đau đau.
- Cậu là em trai của Trần Bách Ngôn?
Cô muốn xác thực.
- Đúng đúng thế đó, cô dám làm gì tổn thương thể xác lẫn tinh thần của ông đây xem coi. Anh ấy sẽ không tha cho cô đâu, có gõ google tra thông tin anh tôi chưa. Là một người không hề tầm thường đó nha.
Trần Nhật Minh ngẩng cao mặt nói.
- Cậu giỏi, có chí khí anh hùng.
Bạch Âm vỗ tay khen gợi.
Quay lại phòng khách,
Lúc này Vũ Hàn đưa dì An và Tiểu Quân đi siêu thị mua một ít đồ ăn về thì thấy cảnh tượng mấy tên vệ sĩ đang tự do ăn uống xem phim trên ghế sofa. Từ trong bếp, Niên Ngọc Linh biết mọi người đã về liền vội chạy ra giải thích. Nghe xong, Dì An dẫn Tiểu Quân đi tắm nước ấm, còn Vũ Hàn không nhanh không chậm dùng vũ lực đuổi hết được mấy tên vệ sĩ ra bên ngoài chờ. Niên Ngọc Linh cảm thấy nhẹ nhõm, may quá Vũ Hàn trở về kịp thời để giúp cô thanh toán mớ lộn xộn này.
- Đúng rồi ha, cậu mau lên sân thượng xem thử người kia thiệt mạng chưa Vũ Hàn.
Niên Ngọc Linh lo lắng.
- Không phải chuyện của tôi.
Anh lạnh nhạt.
- Cậu...
" Ting "
" Ting "
" Ting "
- Lại có người đến nữa sao, hay là xe cứu thương.
Niên Ngọc Linh đẩy Vũ Hàn một cái, bĩu môi ra mở cửa.
- Làm phiền mọi người r
Đập vào mắt cô là một người đàn ông thân hình cao gần 1m9, hắn ta lịch lãm trong bộ vest đen cao cấp. Gương mặt không chút sắc thái, vô cùng âm khí. Niên Ngọc Linh bàn tay bất chợt run rẩy, sao hắn lại đến đây. Vũ Hàn đi đến kéo cô ra phía sau, Niên Ngọc Linh nắm chặt tay áo anh. Trần Bách Ngôn nhận được thông báo từ quản gia Vương là Trần Nhật Minh cho người điều tra chỗ ở của Acacia. Hắn dư sức đoán được hành động tiếp theo của em trai. Khi đến nơi, trước cửa chung cư hắn thấy một đám vệ sĩ áo đen đang tụ tập.
- Nhật Minh, thằng bé vẫn ổn chứ?
- Ờ thì...
Tiếng nói của Bạch Âm phát ra từ đằng sau lưng Niên Ngọc Linh, cô không biết phải trả lời câu hỏi sao. Trần Nhật Minh né người sang bên phải thì thấy cô đang lau tóc. Anh đẩy Niên Ngọc Linh, tự ý bước chân vào cửa nhưng chưa kịp tiến sâu hơn thì bị Bạch Âm dơ tay chặn lại. Trần Nhật Minh khoanh tay trước ngực, quả nhiên là có bản lĩnh. Cô nhíu mày nhìn anh, đến đây còn kéo theo một đám vệ sĩ. Cậu ta muốn đánh lộn hay gì hả. Niên Ngọc Linh suy nghĩ có nên gọi điện cho cảnh sát không. Mấy người kia trông đáng sợ quá.
- Cậu là ai? Cậu muốn gì?
- Cô giả vờ không quen biết tôi?
Bạch Âm nghiêng đầu.
" Có từng gặp người này sao? "
- Để tôi nhớ xem.
- Không cần, tôi nhắc cho cô nhớ. Tôi chính là người đã bị cô đá lệch hàm vào cái đêm đó tại một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Đá lệch hàm?
Đêm đó?
Biệt thự?
Phải chăng là nhà của Trần Bách Ngôn.
" Tên trộm kia. "
" Hả, trộm nào? "
" Nói, cô đã ăn trộm được tài sản quý báu gì rồi. "
- A! thì ra là thế. Vậy, cậu mò đến tận nhà tôi muốn đòi tiện thẩm mỹ phải không. Haha, chuyện nhỏ chuyện nhỏ. Tôi chuyển khoản lẹ cho cậu là được chứ gì.
Bạch Âm quơ quơ tay cười nói.
- Mới đây mà cô quên nhanh thật đấy.
Trần Nhật Minh hừ lạnh một tiếng.
Điều kiện nhà anh thiếu tiền à, làm từ thiện mấy đời chắc gì đã cạn ngân sách. Đi mua biệt thự hay chung cư anh đây chưa bao giờ hỏi giá cả. Nhìn trúng thứ gì thì vung tiền thoải mái để có cho bằng được thứ đó mới chịu đi ngủ. Ngồi đó mà chờ người khác đưa tiền xài.
Nực cười, Trần Nhật Minh vẫy tay ra hiệu. Mấy tên vệ sĩ gật đầu tuân lệnh xách mỗi người hai cái vali đựng tiền được sản xuất bằng vàng sang trọng tiến thẳng vào bên trong chung cư. Bạch Âm và Niên Ngọc Linh đưa mắt nhìn nhau. Trần Nhật Minh tỏ vẻ ngầu lòi vuốt tóc.
- Thấy gì chưa kìa, mắt sáng còn hơn nụ cười của crush luôn.
Anh trêu chọc.
- Hihihi, mời mời cậu vào uống sữa bò nói chuyện nhen.
Niên Ngọc Linh ngượng cười.
Bạch Âm:...
Phòng khách,
- Cô cầm lấy số tiền này, tránh xa con trai tôi ra.
- What?
Hai người con gái đồng thanh.
- Khụ, tôi nói lộn.
- Thiếu nha, cậu phải nói là tránh xa chủ tịch mới đúng.
Một vệ sĩ đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
- Tôi biết rồi. Làm gì căng, nói sai có tí.
" Tôi căng hồi nào hả nhị thiếu. " - Anh vệ sĩ vẻ mặt đáng thương.
Trần Nhật Minh để hai chân lên bàn.
- Cô nhìn cũng đã hiểu rồi đó, tình cảnh này giống y chang trong phim truyền hình đấy. Ôm money rồi cao chạy xa bay đi. Đừng làm phiền đến cuộc sống của anh Hai tôi nữa.
Anh Hai?
Không ngờ tới đây là em trai của tên Trần Bách Ngôn đáng ghét kia. Bạch Âm đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra cậu ta tưởng cô là tình nhân bao nuôi của hắn nên mới tìm đến tận nơi này. Rõ ràng chỉ muốn đột nhập biệt thự Gia Khánh để lấy lại điện thoại nhưng còn khiến đứa em trai hắn hiểu lầm. Cô nhớ lúc đầu cậu ta gọi cô là trộm cơ mà. Bây giờ không biết nguyên nhân vì sao nghĩ cô là nhân tình nhỉ. Trần Nhật Minh thấy Bạch Âm không phản ứng, anh lớn giọng quát.
- Cô có hiểu ông đang nói gì không hả?
Niên Ngọc Linh lắc đầu dơ tay thành dấu nhân.
" Nè nè, cậu ta muốn chết hay gì mà dám to tiếng với Bạch Âm. "
- Cậu trai trẻ, MỜI cậu đi theo tôi.
Bạch Âm đập bàn đứng dậy.
Ánh mắt cô sắc bén, lời nói như thể là câu đề nghị nhưng cũng không phải. Đó là mệnh lệnh, Trần Nhật Minh không thể không nghe theo. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy bất an, mồ hôi lấm tấm vài giọt trên trán. Niên Ngọc Linh nuốt nước bọt, tiêu đời cậu ta rồi. Nhìn thái độ không vui của Bạch Âm, cô không dám đoán trước kết quả. Trần Nhật Minh ưỡn ngực theo bước đi Bạch Âm. Sợ cái gì mà sợ, phụ nữ yếu đuối không thể làm được gì anh.
- Nhị thiếu gia còn chúng tôi thì sao.
- Các người ở đây uống sữa bò coi hoạt hình, ai dám trái lệnh tôi thẳng tay đánh gãy chân.
Bạch Âm quay người chỉ tay hung dữ cảnh cáo.
Đám vệ sĩ áo đen:...
- Haha, mấy chú cứ bình tĩnh ngồi ghế đợi chủ nha. Tôi đi alo một chiếc xe cứu thương, không có chuyện gì lo lắng đâu haha.
Niên Ngọc Linh gãi đầu.
- Đúng vậy đúng vậy, cô mau gọi đi. Nhị thiếu chúng tôi là một chàng trai văn võ song toàn đấy nhá.
" Ờ ờ ờ tôi hóng. "
Sân thượng,
- Trời tạnh mưa rồi, còn cậu thì cạn đời với tôi.
Không để tốn thời gian Bạch Âm vào tư thế như cũ xông lên đá mạnh Trần Nhật Minh một phát. Anh trượt chân ngã nhào xuống đất rất đau, Bạch Âm vứt cái khăn lau tóc, vận động khớp tay khớp chân. Trần Nhật Minh hồn xiêu phách lạc, đầu óc giật giật. Chuyện gì vậy, cái quái gì đang diễn ra với anh thế này. Bạch Âm không đợi anh định thần, cô tiếp tục dơ chân đá vào anh. Trần Nhật Minh lăn qua lăn lại trên thềm, tay ôm chặt lấy đầu. Anh rơi vào tình thế thụ động, không có cách nào phản công cô được.
" Anh thành thật khuyên em, đừng nên động vào cô ấy. Đáng sợ lắm! "
" Anh nói không nghe, đến lúc bị người ta phế thì đừng than thở. "
" Sát thủ, cô ấy là sát thủ cấp S. Nhắm chơi lại không em trai? "
Trần Nhật Minh nhớ lại những câu khuyên bảo của Trần Bách Ngôn.
- Tôi đánh phế cậu.
- Này thì dám giỡn mặt với tôi. Cậu bao nhiêu tuổi mà xưng hô thiếu lễ phép với tôi như vậy hả.
Bạch Âm kéo Trần Nhật Minh ngồi thẳng lưng đối diện với cô.
- Trả lời.
- Tôi tôi năm nay gần 23...Á đau mẹ con...
Cô gõ lên trán anh.
- Mới có chừng tuổi đó, cậu học theo ai bày đặt dẫn đàn em đến nhà tôi ra vẻ giang hồ. Chưa thấy Bao Chửng là chưa biết sợ chứ gì.
Bạch Âm nghiến răng nhéo lỗ tai Trần Nhật Minh.
- Mô Phật, đau đau đau.
- Cậu là em trai của Trần Bách Ngôn?
Cô muốn xác thực.
- Đúng đúng thế đó, cô dám làm gì tổn thương thể xác lẫn tinh thần của ông đây xem coi. Anh ấy sẽ không tha cho cô đâu, có gõ google tra thông tin anh tôi chưa. Là một người không hề tầm thường đó nha.
Trần Nhật Minh ngẩng cao mặt nói.
- Cậu giỏi, có chí khí anh hùng.
Bạch Âm vỗ tay khen gợi.
Quay lại phòng khách,
Lúc này Vũ Hàn đưa dì An và Tiểu Quân đi siêu thị mua một ít đồ ăn về thì thấy cảnh tượng mấy tên vệ sĩ đang tự do ăn uống xem phim trên ghế sofa. Từ trong bếp, Niên Ngọc Linh biết mọi người đã về liền vội chạy ra giải thích. Nghe xong, Dì An dẫn Tiểu Quân đi tắm nước ấm, còn Vũ Hàn không nhanh không chậm dùng vũ lực đuổi hết được mấy tên vệ sĩ ra bên ngoài chờ. Niên Ngọc Linh cảm thấy nhẹ nhõm, may quá Vũ Hàn trở về kịp thời để giúp cô thanh toán mớ lộn xộn này.
- Đúng rồi ha, cậu mau lên sân thượng xem thử người kia thiệt mạng chưa Vũ Hàn.
Niên Ngọc Linh lo lắng.
- Không phải chuyện của tôi.
Anh lạnh nhạt.
- Cậu...
" Ting "
" Ting "
" Ting "
- Lại có người đến nữa sao, hay là xe cứu thương.
Niên Ngọc Linh đẩy Vũ Hàn một cái, bĩu môi ra mở cửa.
- Làm phiền mọi người r
Đập vào mắt cô là một người đàn ông thân hình cao gần 1m9, hắn ta lịch lãm trong bộ vest đen cao cấp. Gương mặt không chút sắc thái, vô cùng âm khí. Niên Ngọc Linh bàn tay bất chợt run rẩy, sao hắn lại đến đây. Vũ Hàn đi đến kéo cô ra phía sau, Niên Ngọc Linh nắm chặt tay áo anh. Trần Bách Ngôn nhận được thông báo từ quản gia Vương là Trần Nhật Minh cho người điều tra chỗ ở của Acacia. Hắn dư sức đoán được hành động tiếp theo của em trai. Khi đến nơi, trước cửa chung cư hắn thấy một đám vệ sĩ áo đen đang tụ tập.
- Nhật Minh, thằng bé vẫn ổn chứ?
Bình luận facebook