• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỘNG CŨ 1913 - ĐỢI ANH NĂM 1913 (3 Viewers)

  • Chương 41

Lan Quân:



Đêm đã khuya, em chắc cũng đã ngủ, chỉ có mình anh ngồi trong thư phòng đặt bút viết trang nhật ký này.



Sáng Tiêu Giảo đến tạm biệt với chúng ta, nói muốn vào kinh giải oan cho anh Vân Sơn, cô ấy trách anh vô tình vô nghĩa, anh cũng chẳng biết nên phản bác thế nào. Sao anh có thể phản bác lại được đây, Tiêu Giảo lưu luyến si mê anh Vân Sơn đến mức nguyện vì anh ấy mà nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng, dù chưa một lần nào tình yêu của cô ấy được đáp lại. Mà anh, anh Vân Sơn với anh như cha như anh, đồng hành cùng anh vượt qua những năm tháng tăm tối cô đơn nhất. Khi anh ấy rơi vào cảnh nguy, anh không thể đưa tay cứu giúp, đây không gọi là vô tình thì gọi là gì?



Chuyện báo thù, trước khi đi anh Vân Sơn đã nói với anh, anh từng xin anh ấy hãy quên đi hận cũ, nhưng chung quy không thể. Em nói không sai, anh ấy trước tiên là Tề Vân Sơn, sau mới là anh Vân Sơn của anh, anh không thể để cái gọi là hoàn hảo của bản thân mình mà buộc anh ấy ôm nỗi hận cả đời. Để anh ấy đi báo thù, vô luận thành hay bại, cuối cùng cũng đã giải quyết xong tâm nguyện luôn canh cánh trong lòng. Anh Vân Sơn, anh ấy thà chết đứng còn hơn sống quỳ.



Trước khi đi, anh ấy nói với anh: “A Tú, anh biết trong lòng cậu có đại đạo, hôm nay anh bước ra khỏi đạo này, nghĩa chủ tớ đã hết, tình huynh đệ đã đoạn, nếu anh gặp chuyện không may, cậu cứ mặc kệ anh, phải bảo vệ lấy mình.”



Anh đồng ý với anh ấy, và còn thực hiện ước định giữa hai người.



Nhưng Lan Quân ơi, từ tận sâu trong đáy lòng anh thấy chán ghét ghê tởm chính mình kinh khủng, mấy ngày nay anh không cách nào ngủ được, vừa nhắm mắt là cảnh tượng anh Vân Sơn dạy võ cho anh ở trên núi lại hiện ra rõ mồn một.



Anh vì đại đạo của mình mà vứt bỏ anh em, nhưng, nếu đại đạo này ngay cả người thân thiết nhất cũng không cứu được, thì nó còn cứu được ai nữa đây? Nó thực sự cứu đời giúp thế nhân ư? Ai có thể nói cho anh biết không?



Cố Linh Dục, viết ngày hai mươi chín tháng Giêng âm lịch năm Mậu Thân.



- -----



Lan Quân:



Anh vừa về, ban nãy có tới nhà lao thăm Gia Mộc, anh trộm nhìn sang em, phòng em còn sáng đèn, chắc hẳn em cũng đang thao thức nhỉ.



Sáng em lấy cái chết ra để uy hiếp ép anh phải đến gặp em, chỉ để cầu xin anh cứu mạng Nam Gia Mộc.



Câu “Anh Vân Sơn đã không cứu được, chẳng lẽ anh còn muốn trơ mắt nhìn Nam Gia Mộc đi vào chỗ chết ư” của em ấy, có khác nào lưỡi dao sắc lẹm đâm vào ruột gan anh, tới tận bây giờ nó vẫn còn văng vẳng mãi bên tai anh. Suy cho cùng, em cho rằng chuyện của anh Vân Sơn là lỗi của anh, bất luận trước kia em có ân cần thế nào, thể hiện rằng mình thông cảm với anh ra sao, thì đó cũng chỉ là vở kịch của em. Thực tế, em và Tiêu Giảo y như nhau vậy, cho rằng anh vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn máu lạnh.



Cây trâm đính hoa hồng vàng em dùng để cắt cổ tay đang nằm ở chỗ anh, máu trên trâm đã rửa sạch sẽ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy ghê người. Nếu anh nhớ không lầm, đây là món quà năm ấy Gia Mộc đã tặng em trong hôn lễ của chúng ta.



Điều này khiến anh không khỏi miên man suy nghĩ, dạo này đâu đâu cũng nghe người ta xì xào đồn đại. Bọn họ nói, Cố Linh Dục đi bắt loạn đảng, kết quả vừa khéo bắt gian vợ mình dan díu với đàn ông; bọn họ nói, đầu Cố Linh Dục đội cái mũ xanh ngắt, vợ hắn chưa bao giờ yêu hắn; bọn họ nói, Nam Gia Mộc kỳ thực không phải loạn đảng, đều là do Cố Linh Dục ghen ghét anh ta và vợ mình thanh mai trúc mã tình nồng đậm sâu.



Em có từng yêu anh không, Lan Quân?



Em còn yêu Nam Gia Mộc ư?



Tại sao cậu ấy vừa xảy ra chuyện, em đã lo sốt vó thế này rồi?



Hai năm bên nhau, đánh cược rót trà, họa mi trâm hoa, chẳng lẽ chỉ là em đang đầu hàng với số phận thôi sao?



Cố Linh Dục, viết ngày mười sáu tháng tư năm Mậu Thân.



- ---



Lan Quân:



Vết thương trên vai hình như lại toác ra rồi, cây bút trong tay như nặng ngàn cân vậy, khiến anh nhấc không nổi nữa.



Đứa nhỏ của chúng ta đã mất rồi, mà anh, mười ngày sau khi thằng bé mất anh mới hay tin.



Đã từng, ở trong nhà lao Gia Mộc từng an ủi anh: “Hiện tại cậu và cô ấy đã có máu mủ của mình, còn gì có thể quan trọng hơn điều này cơ chứ? Dù bây giờ cô ấy có oán hận cậu ra sao, đợi sau khi đứa nhỏ chào đời, mọi việc đều sẽ tốt đẹp lên thôi.”



Lúc đó anh thực sự ngây thơ khi tin rằng sau khi đứa nhỏ chào đời, hiềm khích giữa em và anh đều sẽ được xóa bỏ.



Vậy mà quay đi quay lại đứa nhỏ đã không còn, vào ngày Nam Gia Mộc bị hành quyết, con của anh nối gót đi theo.



Hôm xử tử Nam Gia Mộc, anh từ pháp trường trở về quân doanh và bị cách mạng đảng phục kích, người hứng trọn mấy phát súng, có viên đạn suýt nữa găm thẳng vào tim, khoảnh khắc ngã xuống đất, anh nghĩ đến em và đứa nhỏ. Anh nghĩ, nếu anh chết thì hai người làm sao bây giờ? Anh túm chặt lấy tay áo anh chàng đồng đội, dốc hết sức lực toàn thân nói với anh ta: Vợ tôi, đứa con chưa lọt lòng của tôi…



Anh nằm trong bệnh viện mười ngày, mười ngày sốt cao như muốn thiêu đốt cả người, nửa mê nửa tỉnh, nhắm mắt là lại thấy đám đầu trâu mặt ngựa vác xiềng xích đến tìm anh, anh đánh nhau với bọn chúng, anh cắm cổ chạy về, khao khát sống sót mãnh liệt hơn bao giờ hết, vì em, vì con.



Cuối cùng anh được sống, chạy bạt mạng từ bệnh viện về nhà để gặp em và con, vậy mà lại chỉ nhận được tin từ mẹ: Con của anh đã mất rồi, năm Đoan Ngọ ngày ấy, nó đi cùng Nam Gia Mộc, mãi mãi chẳng quay lại nữa.



Em lại nói với anh, em muốn thay anh trả hết nợ nần nghiệt trái, em muốn ly hôn.



Bất chấp mọi thứ chỉ để em và đứa nhỏ được sống sót, đến cùng kết cục nhận được lại thế này.



Em dựa vào đâu mà lợi dụng con của anh để giúp anh trả cái gọi là món nợ nghiệt ngã? Phó Lan Quân, hôm nay, anh rất hận em.



Cố Linh Dục, viết ngày mười sáu tháng năm năm Mậu Thân.



- -----



Lan Quân:



Hôm nay anh đã sắp xếp lại danh thiếp của những người trong giới văn hóa và truyền thông mà anh biết rồi giao cho Dương sĩ quan, để ông ấy lấy danh nghĩa của anh đưa cho A Bội, dùng thế của dư luận để cứu Phồn Tình.



Hy vọng có thể cứu Phồn Tinh ra khỏi tai ương ngục tù.



Dường như chuyện của anh Vân Sơn đang tái diễn, trong lúc bất lực, anh càng thấy sợ hãi nhiều hơn, từ anh Vân Sơn đến Gia Mộc, rồi đến Phồn Tinh, anh sợ một ngày nào đó, người tiếp theo sẽ là em.



Đúng là phải gió mà, sao anh cứ ngạo mạn như thế, khi rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, anh vẫn kiêu căng nghĩ rằng có thể mang tới hạnh phúc cho em, kéo em vào vũng bùn nhầy nhụa của Cố gia và của chính bản thân mình.



Cố Linh Dục, viết ngày hai mươi tư tháng tám năm Nhâm Tý.



- -----



Lan Quân:



Hẳn em không biết, hôm nay lúc em đi thắp nhang cho Gia Mộc, anh đã trốn ở một bên.



Hai năm nay, mỗi người chúng ta thực sự chịu quá nhiều áp lực, lòng anh có quá nhiều chuyện khó mà nói với người còn sống, bèn ra mộ phần của mấy đứa bạn cũ lải nhải.



Em đến rồi, anh đành tránh sang bên cạnh, thứ lỗi cho anh đã nghe lén những lời em nói với Gia Mộc.



Những lời ấy như nhát dao cứa từng chút vào tim anh, em kể với cậu ấy nỗi lòng của mình, kể chuyện thanh mai trúc mã trước đây của hai người, em thực sự yêu cậu ấy, cho tới bây giờ em chưa từng yêu anh, em khuất phục dưới anh vì không có cậu ấy, nhưng lòng em mãi mãi chỉ có Nam Gia Mộc.



Không thể nghe em tỉ tê tấm chân tình được nữa, anh buộc mình phải đi, chẳng nói cũng biết dáng vẻ của mình bấy giờ thảm hại đến nhường nào.



Phải chăng anh đã bị thời gian đánh bại, nếu anh gặp em trước cậu ấy, liệu em có ưu ái anh hơn không?



Nếu có kiếp sau, những mong ông trời để chúng ta sớm ngày gặp được nhau.



Còn nữa, hóa ra em luôn nghĩ, hoa hồng ở Jaipur là cậu ấy tặng. Nực cười biết bao, anh buồn cười lắm đấy.



Cố Linh Dục, viết ngày mười sáu tháng năm năm Mậu Thân.



- -----



Lan Quân:



Anh không tin em lại muốn giết anh.



Nhưng chung quy em không hề giết anh.



Cảm ơn đã ban ân huệ này cho anh, cảm ơn đã ban chút tình cảm này cho anh.



Tình cảm tuy bé nhỏ tựa giọt nước, anh cũng nguyện dùng cả con suối để báo đáp.



Cố Linh Dục, viết ngày bốn tháng năm năm Kỷ Dậu.



- -----



Lan Quân:



Hôm nay anh lên núi, vì Tuyết Nhi bị bệnh.



Thằng bé đã bệnh mấy ngày rồi, sốt rất cao, làm đủ mọi cách mà vẫn không hạ sốt được, cứ khóc suốt thôi. Anh ôm nó đi đi lại lại trong phòng, muốn dỗ nó ngủ, nhìn thằng bé sốt đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, lòng anh đau quặn thắt, thậm chí anh bắt đầu có ý nghĩ, nếu thằng bé không còn thì phải làm sao bây giờ?



Nếu nó chết, một chút ít ràng buộc giữa anh và em sẽ hoàn toàn mất sạch.



Anh yêu nó lắm, nó là máu mủ ruột thịt của anh, là nhân chứng duy nhất em để lại cho anh, chứng minh rằng giữa hai ta cũng từng quấn quýt thân mật, cho dù đêm đó, cho dù trong bụng em đang ấp ủ sinh linh của hai chúng ta, cho dù bên tai anh không ngừng nghe tiếng em gọi tên một người khác.



Thằng bé là của anh, cũng là của em, vậy là đủ rồi.



Anh lên núi bái Phật, cầu nguyện cho nó, tiêu trừ nghiệp chướng cho mình, mọi người cứ đồn thổi, rằng anh nghiệt sát quá nặng nên ứng lên người đứa nhỏ. Anh quỳ gối trước Phật Tổ, thẳng thắn bộc bạch với Phật, mong mỏi Phật Tổ đại từ đại bi tha thứ cho anh, cho dù gặp quả báo thì cứ giáng xuống người anh này, đừng hại đến đứa nhỏ của anh và em.



Nửa đêm, anh đi một chuyến đến biệt viện, nhìn em qua khung cửa sổ.



Em không biết đâu, thực ra anh hay đến thăm em, trong những đêm dài tĩnh lặng, khi em đã đi vào giấc ngủ, mặc kệ hoa hồng khắp sân liên tục giày xéo đôi mắt và trái tim, anh chỉ muốn được nhìn em thôi.



Nói em bị điên, nhốt em trên núi, nói muốn trả thù em, chẳng qua là sợ em nổi điên chạy đến nha môn tuần phủ tự nhận mình là cách mạng đảng, rồi nghĩ quẩn đi theo Nam Gia Mộc.



Anh vẫn luôn yêu em, dù em muốn giết anh, suýt nữa thì giết chết anh, anh vẫn một lòng yêu em, yêu một cách tầm thường, yêu đến hèn mọn.



Cố Linh Dục, viết ngày ba tháng tám năm Tân Hợi.



(còn tiếp)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom