---
“Tiểu thư, tiểu thư, lò sưởi cầm tay rơi rồi. Chúng ta trở về thôi.”
Sau khi sửng sốt, ta nói: “Được… Được… Trở về thôi.”
Đột nhiên một cơn đau dữ dội quét qua trán ta, ta ngã xuống, ngồi trên tuyết.
Một tiếng ù chói tai vang lên.
Những hình ảnh trong tâm trí hỗn loạn phức tạp.
Khi thì ta đang quỳ gối trước người nào đó, sau lưng là núi thây biển máu, cũng có người đang hấp hối.
“Nguyên Hương, ta có thể cho nàng cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, nhưng lúc đó, nàng phải chọn ta.”
“Được, người để cho bọn họ sống, ta thế nào cũng được.”
Khi thì ta đang nằm trên tuyết, nhìn lông ngỗng bay tán loạn trên trời.
“Thê tử của ta.”
“Thê tử của ta… Nguyên Hương.”
“Hóa ra chàng nhận ra ta…”
“Thẩm tướng quân, nhanh lên đi. Gọi ngươi đến đây không phải để ôn lại chuyện cũ với nàng, khóa hỏng rồi, phải đổi cái mới, khóa chặt hơn một chút.”
“Nguyên Hương, ngủ một giấc đi. Nhắm mắt lại, đợt một lát sẽ không khó chịu nữa.”
“Chàng đừng đi.”
“Được, ta không đi.”
Một lát sau, ta đá văng cửa chuồng ngựa.
Tỳ nữ lảo đảo chạy theo phía sau ta, vội vàng gọi: “Tổ tông, ngài muốn đi đâu!”
Phu xe hoảng sợ, thấy rõ người đến là ta, mặc quần áo từ trong nhà đi ra, “Tiểu thư… Sao ngài lại đến những chỗ như này.”
Ta nắm chặt lấy dây cương, kéo một con ngựa cao lớn ra, “Mở cửa sau.”
“Tiểu thư!”
Ta quát lên: “Mở cửa sau!”
Vừa chạm vào dây cương ta liền hiểu rõ tất cả.
Bạch Nguyên Hương chưa bao giờ học cưỡi ngựa, lại bị cảm xúc thô ráp này đánh thức linh hồn.
Phần linh hồn này không thuộc về quê hương dịu dàng của kinh đô, mà chỉ sinh trưởng trong sương gió buốt giá của đất phương Bắc.
Ta thuộc về nơi đó, cho dù có bắt đầu lại một lần nữa, cũng sẽ không thay đổi.
Ta xoay người bước lên ngựa, con ngựa hí lên, sốt ruột đào bới tuyết bùn.
“Người trên đời, không thể mơ màng hồ đồ mà sống qua ngày được, chân tướng như nào, dù sao ta cũng phải làm rõ, như vậy sẽ tốt cho cả ta và Lộ Trạch Khiêm.”
“Kinh thành tuyết ít, chúng ta đi về phương Bắc.” Ta thì thầm vào tai ngựa.
Nó giống như nghe hiểu, cất vó hí vang, mang theo ta xông vào màn đêm.
Trên đường chính rộng rãi của kinh thành, lưu lại một hàng dấu chân ngựa rõ ràng.
Con ngựa hăng hái chạy theo gió, làm tóc ta rối bời.
“Nhanh lên chút nữa.”
Trước khi cổng thành đóng lại, ta nhìn thấy một đội ngũ đông nghịt.
“Người nào ra khỏi thành?” Có người từ xa hỏi ta.
Ta ghìm dây cương, “Bạch phủ Bạch Nguyên Hương, đến tiễn Thẩm tướng quân.”
Vào khoảnh khắc bình minh lên, bầu trời và mặt đất nhuộm trong ánh sáng vàng.
Có người cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.
Sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn, ẩn giấu tức giận, ánh mặt trời dừng ở sườn mặt hắn tạo thành những khoảng sáng tối rõ ràng.
Hơi thở ta gấp gáp, hỏi: “Trong kinh có người nhớ mong, là ai?”
Giờ khắc này, đến cả gió tuyết cũng im lặng, hắn không trả lời.
Ta lại tiến thêm một bước.
“Mùa xuân năm sau, chàng khải hoàn vì ai?”
Hắn vẫn không nói lời nào.
Dưới sự chú ý của mọi người, ta xuống ngựa, nắm dây cương, ngửa đầu nhìn hắn, “Người dạy ta cưỡi ngựa kia, là người phương nào?”
Cổ tay bị siết chặt, ta như một chiếc lá mùa thu, nhẹ nhàng rơi xuống trên lưng ngựa của hắn, bị Thẩm Kinh Mặc mặt đối mặt vòng vào trong ngực.
Khí sương rét buốt bao phủ lấy ta, áo giáp sắt lạnh lẽo cứng rắn cũng không ngăn được ngọn lửa hừng hực trong lòng ta.
Thẩm Kinh Mặc nhìn ta chăm chú, sự im lặng trong đáy mắt dần dần nứt ra, bóp eo ta như trút giận, “Ai cho phép nàng tới?”
“Bản thân ta.”
Hắn đang cực lực kìm nén sự tức giận của mình, trên trán nổi lên những đường gân xanh.
“Bạch Nguyên Hương, nàng thật là đáng giận!”
“Nếu như đáng giận, Thẩm tướng quân dùng một roi đánh ch.ết ta là xong chuyện rồi.”
Thẩm Kinh Mặc đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ. Ta cảm giác, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn chắc chắn sẽ trói ta lại, tàn nhẫn đánh một trận.
“Thẩm tướng quân dùng cổ với ta sao?
Hắn lạnh mặt, “Không.”
“Vậy chuyện trước đây ta đuổi theo chàng không chịu buông, hiện tại lại ngay cả bộ dạng của chàng như thế nào cũng không nhớ phải giải thích như thế nào?”
“Không cần phải nhớ! Nàng trở về thành thân, ta đóng giữ đất Bắc, trong vòng trăm năm, có ta ở, kinh đô sẽ an ổn!”
Vẻ mặt tươi cười của ta rốt cuộc biến mất.
“Ta chỉ hỏi chàng một lần cuối cùng: Chàng và ta, có quan hệ như thế nào? Thẩm tướng quân nghĩ kỹ rồi trả lời, lời ra khỏi miệng, không được đổi ý. Nếu không có quan hệ gì, ta sẽ không dây dưa nữa.”
Mắt Thẩm Kinh Mặc dần biến thành màu đen, là bản tính chó sói của hắn đang cố gắng trỗi dậy thoát khỏi xiềng xích.
“Có người đang ép buộc chàng, phải không?” Ta nhẹ nhàng hỏi.
Tay ta đặt lên ngực trái của hắn, nơi trái tim đang đập dồn dập, cảm nhận sức sống mãnh liệt trong lòng bàn tay, “Điểm yếu của chàng là gì?”
Hắn đột nhiên cúi đầu hung hăng cắn môi ta, thô lỗ dã man mà để lại dấu vết.
Chó sói vốn là động vật có thói quen đánh dấu lãnh thổ.
Một khi đã thoát khỏi xiềng xích, sẽ không ai có thể tranh giành.
Rất đau, cũng rất sung sướng.
Ta run rẩy, cảm nhận dòng máu chảy trong người, tim đập bên tai cùng với tình cảm lan tràn giữa răng và môi.
Giống như đã từng làm vô số lần.
Bàn tay Thẩm Kinh Mặc giữ lấy cổ ta, gằn từng chữ: “Bạch Nguyên Hương, nàng có sợ ch.ết không?”
Trong mắt hắn là sự điên cuồng đến tuyệt vọng, cùng với sự nóng bỏng gần như thiêu cháy ta.
Đây mới là hắn.
“Không sợ.”
“Dù cho con đường phía trước đã định sẵn?”
“Dù cho con đường phía trước đã định sẵn, ta cũng không sợ.”
Thẩm Kinh Mặc đột nhiên cười lớn, vào lúc đó, ánh bình minh rực rỡ phản chiếu trong mắt hắn, xua tan không gian u tối xám xịt.
Hắn quay đầu ngựa, cất giọng nói: “Nguyên Hương, biên giới hoa mai nở, ta dẫn nàng đi xem.”
Khi ngựa đang hướng ra khỏi cửa thành, có người đứng trên tường thành, vội vàng gọi ta.
Theo tiếng gọi nhìn lên, là Lộ Trạch Khiêm, hắn mặc một thân trang phục màu đỏ, tóc cũng chưa buộc, không thấy rõ biểu cảm.
“Nguyên Hương, hôm nay là đại hôn của chúng ta, nàng còn nhớ không?”
“Lộ công tử, thứ đoạt được, suy cho cùng vẫn không phải của mình.”
“Bạch Nguyên Hương! Đừng tiếp tục mù quáng không tỉnh táo.” Giọng nói của Lộ Trạch Khiêm lạnh như băng tan, “Nàng trở về, ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ.”
“Phụ mẫu còn ở đây, nàng muốn chạy đi đâu?”
Ta nắm chặt lấy tay của Thẩm Kinh Mặc, nhìn hắn thật sâu.
“Lộ công tử, năm đó ba lần cản trước ngựa của ngươi, người đẩy ta chính là phụ mẫu của ta. Công ơn sinh dưỡng, đã sớm bị cái đẩy đó làm cho tan thành mây khói, hôm nay, không ai có thể ngăn cản ta.”
Bóng người dần dần thu nhỏ trên tường thành là ấn tượng cuối cùng của ta về Lộ Trạch Khiêm.
Thẩm Kinh Mặc ôm ta vào trong ngực, giơ tay chặn lại cơn gió lạnh dữ dội, tiếng vó ngựa xanh rì vang vọng khắp nơi.
“Nguyên Hương, nhìn về phía trước.”
Bình luận facebook