-
Chương 118
Trong lòng Lạc Dương phong quang nguyệt tễ[1], không nghĩ nhiều đến sự đời, nhưng dù sao Tuyền Cơ cũng là nữ tử có chồng, bản thân là một đại nam tử tất nhiên không ngại, còn với nàng lại là chuyện hệ trọng liên quan đến danh tiết.
[1] Phong quang nguyệt tễ: gió lặng trăng sáng, ý chỉ lòng dạ thẳng thắn.
Tuyền Cơ vừa nhớ đến Lạc Dương và Dịch Thanh Vân cùng học một thầy, không lý nào Dịch Thanh Vân võ công tốt như vậy, hắn lại tay trói gà không chặt, lập tức yên lòng, nàng chỉ lo liên lụy Lạc Dương, danh tiết gì đó trong mắt nàng chỉ là mây cuối chân trời, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, nhớ đến xuống núi không cần đi bộ, vui mừng đến mi cong mắt cười.
“Được rồi, vậy huynh cõng muội xuống núi đi, nhớ là đừng có bất thình lình dùng sức, đi chậm thôi, thấy hít thở khó khăn thì thả muội xuống mà nghỉ ngơi.” Tuyền Cơ còn có chút không yên tâm.
Lạc Dương gật đầu đồng ý, khom người để Tuyền Cơ bám trên lưng mình, hai tay đỡ lấy đầu gối Tuyền Cơ, Tuyền Cơ một tay vịn vào vai hắn, một tay cầm giỏ trúc trên đất, xác định vững chắc, Lạc Dương liền cất bước xuống núi.
Đi được một đoạn, Tuyền Cơ nghe Lạc Dương luôn hít thở ổn định, quả thật không giống dáng vẻ mang vác nặng nề, lúc này mới yên lòng.
Mặc dù thân hình Lạc Dương cách cường tráng một đoạn rất lớn, nhưng luyện võ từ nhỏ, cũng quen làm việc, vai lưng cơ bắp cân xứng, Tuyền Cơ nằm trên lưng hắn, cùng với từng bước chân lắc lắc của hắn mà thoải mái vô cùng, cơn buồn ngủ từ từ dâng lên, đầu tựa vào trên vai hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi…
Lúc mặt trời gần xuống núi, Lạc Dương về đến Phồn Tinh cốc, nghênh đón hắn không phải là lời lải nhải của Dịch Thanh Vân, mà là bốn ánh mắt giết người!
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Người nói là chủ nhân của hai ánh mắt trong số đó, tiếng nói trầm thấp tràn ngập uy nghiêm, vừa nghe đã biết là nhân vật quen lãnh đạo ra lệnh. Nhìn tuổi hắn lớn hơn Dịch Thanh Vân một chút. Dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là lúc này rõ ràng đang trong cơn giận, mắt hổ híp lại, mười phần giống hổ chúa bị xâm phạm lãnh địa, chỉ cần đối thủ cư xử có chút khiến hắn bất mãn, hắn sẽ không do dự nhào vào cấu xé!
“Ta cũng rất muốn biết…” Tiếng nói này như là ôn hòa lắm, dường như còn mang theo ý cười, lại làm người ta nghe xong thấy sởn tóc gáy. Người lên tiếng là chủ nhân của hai ánh mắt còn lại. Một thân áo tím, trên khuôn mặt cũng rất tuấn mỹ như cười như không, hơi lạnh trong ánh mắt đủ làm cho người ta đông cứng, chính là Triệu Kiến Thận vừa từ kinh thành Ninh quốc đến!
Tuyền Cơ đang ngủ say phát hiện Lạc Dương hình như ngừng lại, bên tai còn có tiếng nói ong ong vang lên, cố gắng mở mắt hỏi: “Đến rồi sao?”
Lạc Dương nói nhỏ: “Đến rồi!” Giọng nói lộ ra vẻ kỳ quái.
Tuyền Cơ ngáp một cái, duỗi thẳng người muốn nhảy xuống đất, bỗng phát hiện bầu không khí hiện trường không thích hợp lắm…
Ba soái ca vẻ mặt quái dị đứng ở trước mặt, người đứng giữa vừa lo lắng vừa muốn cười chính là đại ca nhà mình. Thần giữ cửa một trái một phải đứng cùng nhau, một người là Triệu Kiến Thận, một người không biết. Nhưng mà cũng rất anh tuấn, khuôn mặt có vài phần giống với Triệu Kiến Thận, khí chất lại hoàn toàn không giống, lúc này hai người đều mang một vẻ mặt nổi giận bắt kẻ thông dâm là để làm gì chứ?
Tuyền Cơ sau đó mới phát hiện mình đang nằm trên lưng Lạc Dương, hai người gần như đang ôm nhau, tình trạng muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật, phải bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám…
“Ơ, chân ta chuột rút. Lạc Dương đại ca cõng ta xuống núi…” Tuyền Cơ vô thức giải thích, vừa nói vừa luống cuống tay chân nhảy xuống đất, hoàn toàn quên mất chân mình không khoẻ, đứng thẳng một cái không xong thiếu chút nữa ngửa mặt ngã nhào.
Tay vừa duỗi ra muốn kéo cánh tay Lạc Dương để đứng vững, còn chưa chạm đến quần áo của Lạc Dương, nửa đường đã bị một bàn tay to lớn nắm lại, tiếp theo thân người bị ôm ngang lên. Tuyền Cơ hoảng sợ. Giỏ trúc trên tay kia thì không bắt được, xoạt một cái rơi xuống đất.
Ngẩng đầu lên là quai hàm cứng nhắc và ánh mắt âm giận của Triệu Đại ma vương. Tuyền Cơ vốn muốn lên tiếng kháng nghị, vừa nhìn thấy dáng vẻ hung hăng hiếm khi lộ ra của nam nhân này, lập tức quyết định làm tuấn kiệt thức thời, im lặng là vàng.
Ánh mắt lén nhìn một vòng, phát hiện đại ca mở to mắt dáng vẻ xem kịch, Lạc Dương bị tuấn nam xa lạ không quen biết kia nắm một tay kéo vào trong viện, nghe thấy Lạc Dương kêu nhỏ một tiếng: “Từ từ, Di mộc!”
Nam nhân xa lạ hừ lạnh một tiếng, nói với Dịch Thanh Vân: “Sư đệ, phiền toái ngươi thu dọn một chút!” Nói xong đầu cũng không quay lại, bước chân càng không ngừng kéo Lạc Dương đi.
Nam nhân xa lạ này chính là Đại sư huynh thiên tài thần bí kia? Không phải hắn ở Khiết quốc sao? Sao bỗng nhiên chạy đến Phồn Tinh cốc? Còn có làm sao hắn đối tiểu sư đệ mình hung hăng thô lỗ như vậy a!
Chỉ có điều Tuyền Cơ không có nhiều cơ hội quan tâm người khác, Đại ma vương rõ ràng tâm tình tồi tệ vô cùng, sợ là hiểu lầm mình với Lạc Dương, hắn phát hỏa cũng không phải là chuyện đùa!
Tuyền Cơ bị Triệu Kiến Thận ôm thẳng đi về phía Thiên Hương viên, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại.
“Phòng của nàng?” Tuyền Cơ nhẹ run lên một chút, rất không khí phách chìa tay chỉ hướng phòng mình.
Cứ như vậy, Đại ma vương lại một lần đường hoàng xâm lấn địa bàn của Tuyền Cơ, đi thẳng đến bên giường, dùng động tác dịu dàng trái ngược hoàn toàn với cảm xúc giận dữ nhẹ nhàng đặt Tuyền Cơ xuống giường.
Tuyền Cơ thấp thỏm không yên đánh giá hắn, mới vừa nãy không phải rất tức giận sao? Thế nào mà bây giờ lại giống như không có việc gì?
“Chân nào bị chuột rút?” Dùng giọng điệu như nói chuyện công việc, đôi tay ấn vào đầu gối Tuyền Cơ lại thập phần cẩn thận.
“Chân phải.” Tuyền Cơ thành thật trả lời, không nói nhiều một chữ, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, trong lòng tự mình phỉ nhổ, làm gì sợ Đại ma vương như vậy a, thật sự là!
Đôi tay ấm áp nắm lấy bắp chân phải, Tuyền Cơ cả người chấn động, khuôn mặt từ từ hồng lên. Trước đó Lạc Dương cũng đã mát xa giúp nàng, chỉ có điều nàng một chút cảm giác cũng không có, giống như kiếp trước đi khám ở bệnh viện, bác sĩ thôi, không có phân biệt nam nữ. Nhưng mà hai tay Đại ma vương sờ đến, lại khiến cả người nàng không thoải mái, nơi bị nắm lấy giống bị điện giật nhẹ một chút, vừa tê vừa nóng, nhiệt lực nhanh chóng thổi bay toàn thân… Đây không phải là tình trạng bệnh mê trai động dục sao?
Tuyền Cơ xấu hổ lại ngượng ngùng muốn tránh xa.
“Đừng nhúc nhích! Qua một lát là được rồi!” Triệu Kiến Thận dường như không chú ý tới Tuyền Cơ quẫn bách, từ từ cử động bàn tay mát xa giúp nàng, vừa vận chân khí khơi thông huyết mạch.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy các cơ trên đùi vốn rất căng cứng còn có chút đau nhức đều thả lỏng, nhìn nam nhân trước mặt ngồi bên giường cẩn thận mát xa giúp mình, bỗng trong lòng như nhũn ra, giống như có cái gì đó cứng rắn trong nháy mắt vỡ vụn từng mảnh.
“Đỡ hơn chưa?” Đại ma vương dịu dàng ngẩng đầu hỏi, sự yêu chiều thương tiếc trong mắt có thể dễ dàng nhấn chìm Tuyền Cơ.
“Ưm, tốt hơn nhiều rồi…” Đầu óc Tuyền Cơ mơ hồ, tùy ý Đại ma vương kéo cả người nàng vào trong lòng… Ngay tại lúc Đại ma vương muốn hành động vượt cấp, bỗng nhiên bị đẩy ra!
Chuyện tốt bị quấy rầy, tâm tình Đại ma vương cực kỳ xấu, trừng mắt nhìn tiểu mỹ nhân cười nịnh nọt vẻ mặt lấy lòng, ánh mắt biểu đạt rõ ràng: Tốt nhất nàng nên có lời giải thích hợp lý, nếu không thì xử nàng đẹp mặt luôn.
Tuyền Cơ cố lấy dũng khí nói: “Ta leo núi cả ngày, vừa bẩn vừa đói vừa mệt, ta phải tắm rửa ăn cơm nghỉ ngơi, ngươi… Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Triệu Kiến Thận có chút bất đắc dĩ nhìn Tuyền Cơ, nữ nhân này trong phương diện sát phong cảnh không thể nghi ngờ là một cao thủ!
[1] Phong quang nguyệt tễ: gió lặng trăng sáng, ý chỉ lòng dạ thẳng thắn.
Tuyền Cơ vừa nhớ đến Lạc Dương và Dịch Thanh Vân cùng học một thầy, không lý nào Dịch Thanh Vân võ công tốt như vậy, hắn lại tay trói gà không chặt, lập tức yên lòng, nàng chỉ lo liên lụy Lạc Dương, danh tiết gì đó trong mắt nàng chỉ là mây cuối chân trời, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, nhớ đến xuống núi không cần đi bộ, vui mừng đến mi cong mắt cười.
“Được rồi, vậy huynh cõng muội xuống núi đi, nhớ là đừng có bất thình lình dùng sức, đi chậm thôi, thấy hít thở khó khăn thì thả muội xuống mà nghỉ ngơi.” Tuyền Cơ còn có chút không yên tâm.
Lạc Dương gật đầu đồng ý, khom người để Tuyền Cơ bám trên lưng mình, hai tay đỡ lấy đầu gối Tuyền Cơ, Tuyền Cơ một tay vịn vào vai hắn, một tay cầm giỏ trúc trên đất, xác định vững chắc, Lạc Dương liền cất bước xuống núi.
Đi được một đoạn, Tuyền Cơ nghe Lạc Dương luôn hít thở ổn định, quả thật không giống dáng vẻ mang vác nặng nề, lúc này mới yên lòng.
Mặc dù thân hình Lạc Dương cách cường tráng một đoạn rất lớn, nhưng luyện võ từ nhỏ, cũng quen làm việc, vai lưng cơ bắp cân xứng, Tuyền Cơ nằm trên lưng hắn, cùng với từng bước chân lắc lắc của hắn mà thoải mái vô cùng, cơn buồn ngủ từ từ dâng lên, đầu tựa vào trên vai hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi…
Lúc mặt trời gần xuống núi, Lạc Dương về đến Phồn Tinh cốc, nghênh đón hắn không phải là lời lải nhải của Dịch Thanh Vân, mà là bốn ánh mắt giết người!
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Người nói là chủ nhân của hai ánh mắt trong số đó, tiếng nói trầm thấp tràn ngập uy nghiêm, vừa nghe đã biết là nhân vật quen lãnh đạo ra lệnh. Nhìn tuổi hắn lớn hơn Dịch Thanh Vân một chút. Dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là lúc này rõ ràng đang trong cơn giận, mắt hổ híp lại, mười phần giống hổ chúa bị xâm phạm lãnh địa, chỉ cần đối thủ cư xử có chút khiến hắn bất mãn, hắn sẽ không do dự nhào vào cấu xé!
“Ta cũng rất muốn biết…” Tiếng nói này như là ôn hòa lắm, dường như còn mang theo ý cười, lại làm người ta nghe xong thấy sởn tóc gáy. Người lên tiếng là chủ nhân của hai ánh mắt còn lại. Một thân áo tím, trên khuôn mặt cũng rất tuấn mỹ như cười như không, hơi lạnh trong ánh mắt đủ làm cho người ta đông cứng, chính là Triệu Kiến Thận vừa từ kinh thành Ninh quốc đến!
Tuyền Cơ đang ngủ say phát hiện Lạc Dương hình như ngừng lại, bên tai còn có tiếng nói ong ong vang lên, cố gắng mở mắt hỏi: “Đến rồi sao?”
Lạc Dương nói nhỏ: “Đến rồi!” Giọng nói lộ ra vẻ kỳ quái.
Tuyền Cơ ngáp một cái, duỗi thẳng người muốn nhảy xuống đất, bỗng phát hiện bầu không khí hiện trường không thích hợp lắm…
Ba soái ca vẻ mặt quái dị đứng ở trước mặt, người đứng giữa vừa lo lắng vừa muốn cười chính là đại ca nhà mình. Thần giữ cửa một trái một phải đứng cùng nhau, một người là Triệu Kiến Thận, một người không biết. Nhưng mà cũng rất anh tuấn, khuôn mặt có vài phần giống với Triệu Kiến Thận, khí chất lại hoàn toàn không giống, lúc này hai người đều mang một vẻ mặt nổi giận bắt kẻ thông dâm là để làm gì chứ?
Tuyền Cơ sau đó mới phát hiện mình đang nằm trên lưng Lạc Dương, hai người gần như đang ôm nhau, tình trạng muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật, phải bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám…
“Ơ, chân ta chuột rút. Lạc Dương đại ca cõng ta xuống núi…” Tuyền Cơ vô thức giải thích, vừa nói vừa luống cuống tay chân nhảy xuống đất, hoàn toàn quên mất chân mình không khoẻ, đứng thẳng một cái không xong thiếu chút nữa ngửa mặt ngã nhào.
Tay vừa duỗi ra muốn kéo cánh tay Lạc Dương để đứng vững, còn chưa chạm đến quần áo của Lạc Dương, nửa đường đã bị một bàn tay to lớn nắm lại, tiếp theo thân người bị ôm ngang lên. Tuyền Cơ hoảng sợ. Giỏ trúc trên tay kia thì không bắt được, xoạt một cái rơi xuống đất.
Ngẩng đầu lên là quai hàm cứng nhắc và ánh mắt âm giận của Triệu Đại ma vương. Tuyền Cơ vốn muốn lên tiếng kháng nghị, vừa nhìn thấy dáng vẻ hung hăng hiếm khi lộ ra của nam nhân này, lập tức quyết định làm tuấn kiệt thức thời, im lặng là vàng.
Ánh mắt lén nhìn một vòng, phát hiện đại ca mở to mắt dáng vẻ xem kịch, Lạc Dương bị tuấn nam xa lạ không quen biết kia nắm một tay kéo vào trong viện, nghe thấy Lạc Dương kêu nhỏ một tiếng: “Từ từ, Di mộc!”
Nam nhân xa lạ hừ lạnh một tiếng, nói với Dịch Thanh Vân: “Sư đệ, phiền toái ngươi thu dọn một chút!” Nói xong đầu cũng không quay lại, bước chân càng không ngừng kéo Lạc Dương đi.
Nam nhân xa lạ này chính là Đại sư huynh thiên tài thần bí kia? Không phải hắn ở Khiết quốc sao? Sao bỗng nhiên chạy đến Phồn Tinh cốc? Còn có làm sao hắn đối tiểu sư đệ mình hung hăng thô lỗ như vậy a!
Chỉ có điều Tuyền Cơ không có nhiều cơ hội quan tâm người khác, Đại ma vương rõ ràng tâm tình tồi tệ vô cùng, sợ là hiểu lầm mình với Lạc Dương, hắn phát hỏa cũng không phải là chuyện đùa!
Tuyền Cơ bị Triệu Kiến Thận ôm thẳng đi về phía Thiên Hương viên, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại.
“Phòng của nàng?” Tuyền Cơ nhẹ run lên một chút, rất không khí phách chìa tay chỉ hướng phòng mình.
Cứ như vậy, Đại ma vương lại một lần đường hoàng xâm lấn địa bàn của Tuyền Cơ, đi thẳng đến bên giường, dùng động tác dịu dàng trái ngược hoàn toàn với cảm xúc giận dữ nhẹ nhàng đặt Tuyền Cơ xuống giường.
Tuyền Cơ thấp thỏm không yên đánh giá hắn, mới vừa nãy không phải rất tức giận sao? Thế nào mà bây giờ lại giống như không có việc gì?
“Chân nào bị chuột rút?” Dùng giọng điệu như nói chuyện công việc, đôi tay ấn vào đầu gối Tuyền Cơ lại thập phần cẩn thận.
“Chân phải.” Tuyền Cơ thành thật trả lời, không nói nhiều một chữ, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, trong lòng tự mình phỉ nhổ, làm gì sợ Đại ma vương như vậy a, thật sự là!
Đôi tay ấm áp nắm lấy bắp chân phải, Tuyền Cơ cả người chấn động, khuôn mặt từ từ hồng lên. Trước đó Lạc Dương cũng đã mát xa giúp nàng, chỉ có điều nàng một chút cảm giác cũng không có, giống như kiếp trước đi khám ở bệnh viện, bác sĩ thôi, không có phân biệt nam nữ. Nhưng mà hai tay Đại ma vương sờ đến, lại khiến cả người nàng không thoải mái, nơi bị nắm lấy giống bị điện giật nhẹ một chút, vừa tê vừa nóng, nhiệt lực nhanh chóng thổi bay toàn thân… Đây không phải là tình trạng bệnh mê trai động dục sao?
Tuyền Cơ xấu hổ lại ngượng ngùng muốn tránh xa.
“Đừng nhúc nhích! Qua một lát là được rồi!” Triệu Kiến Thận dường như không chú ý tới Tuyền Cơ quẫn bách, từ từ cử động bàn tay mát xa giúp nàng, vừa vận chân khí khơi thông huyết mạch.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy các cơ trên đùi vốn rất căng cứng còn có chút đau nhức đều thả lỏng, nhìn nam nhân trước mặt ngồi bên giường cẩn thận mát xa giúp mình, bỗng trong lòng như nhũn ra, giống như có cái gì đó cứng rắn trong nháy mắt vỡ vụn từng mảnh.
“Đỡ hơn chưa?” Đại ma vương dịu dàng ngẩng đầu hỏi, sự yêu chiều thương tiếc trong mắt có thể dễ dàng nhấn chìm Tuyền Cơ.
“Ưm, tốt hơn nhiều rồi…” Đầu óc Tuyền Cơ mơ hồ, tùy ý Đại ma vương kéo cả người nàng vào trong lòng… Ngay tại lúc Đại ma vương muốn hành động vượt cấp, bỗng nhiên bị đẩy ra!
Chuyện tốt bị quấy rầy, tâm tình Đại ma vương cực kỳ xấu, trừng mắt nhìn tiểu mỹ nhân cười nịnh nọt vẻ mặt lấy lòng, ánh mắt biểu đạt rõ ràng: Tốt nhất nàng nên có lời giải thích hợp lý, nếu không thì xử nàng đẹp mặt luôn.
Tuyền Cơ cố lấy dũng khí nói: “Ta leo núi cả ngày, vừa bẩn vừa đói vừa mệt, ta phải tắm rửa ăn cơm nghỉ ngơi, ngươi… Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Triệu Kiến Thận có chút bất đắc dĩ nhìn Tuyền Cơ, nữ nhân này trong phương diện sát phong cảnh không thể nghi ngờ là một cao thủ!
Bình luận facebook