-
Chương 143
Khoảng thời gian bận rộn nhanh chóng trôi qua, hai mươi bảy tháng bảy, Thái tử dọn vào trong cung, mùng một tháng tám, Thái tử đăng cơ, hiệu Khải Thánh đế, đồng thời sắc phong con trai trưởng Kỉ Tư Viễn làm Thái tử, ban thưởng phủ Thái tử.
Tuyền Cơ mặc dù không được chứng kiến đại điển đăng cơ, nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí sôi nổi vui mừng xung quanh mình, trong kinh thành nhà nào cũng treo một cái đèn lồng màu đỏ trước cửa, dây pháo như không mất tiền mà bắn ngày ngày đêm đêm.
Trong phủ Thái tử, đến cả Kỉ Tư Viễn nhiều ngày nay cũng ở trong cung, nhân vật lớn hết thảy vắng mặt, ngược lại có chút im lặng.
Bởi vì Tân đế đăng cơ, để đảm bảo mấy ngày này không xảy ra sự cố, kinh thành luôn bị vây ở trạng thái nửa giới nghiêm, đa số các thương gia đều tạm thời dừng mua bán, phủ Thái tử và Trầm thị cũng dứt khoát nghỉ ngơi vài ngày.
Tuyền Cơ ở lại trong Thính Tùng cư ngủ đến thiên hôn địa ám, lúc thỉnh thoảng tỉnh táo mới nhớ tới cái vị đang ngồi trên chỗ cao nhất trong Hoàng cung của mình, đường thì quả thật không xa, nhưng cảm giác cứ như là người của hai thế giới khác nhau, không khỏi cảm thấy hiu quạnh sâu sắc.
Không muốn để mặc mình chìm sâu vào trong cảm xúc thương xuân buồn thu, dứt khoát đi tìm Trương mẫu cùng với Lam Tinh Lam Tích phát huy quốc túy, đánh mạt chược giết thời gian.
Đánh mạt chược suốt một đêm, buổi chiều ngày hôm sau lúc Tuyền Cơ đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy trong viện truyền tới âm thanh ồn ào, đang định kêu người ra bảo mấy tên đang nhao nhao ồn ào bên ngoài câm miệng lại hết, bỗng thấy Lam Tích đẩy cửa đi vào nói: “Hoàng thượng muốn triệu ngươi vào cung kiến giá.”
Tuyền Cơ dụi dụi mắt hàm hồ nói: “Có thể bảo bọn họ tối nay hãy đến được không, ta buồn ngủ…”
“Không thể!” Lam Tích trả lời rất dứt khoát, đi tới đỡ Tuyền Cơ bước xuống giường rửa mặt chải đầu.
Khả Nhi cũng chạy vào, vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa khẩn trương, phụ Lam Tích giúp Tuyền Cơ rửa mặt thay quần áo chải tóc, trang điểm xong xuôi hết mới trực tiếp đưa Tuyền Cơ ra chiếc xe ngựa xa hoa đang chờ ngoài cửa.
“Tiểu thư có muốn chuẩn bị chút gì mang theo vào cung không?” Khả Nhi hỏi cẩn thận, tiểu thư cũng đừng để quên nàng lại ở ngoài cung.
“Chuẩn bị làm gì, chỉ đi có một lát thôi mà.” Tuyền Cơ thuận miệng nói. Vừa phân phó đã có thể xuất phát.
Người tới đón đúng là Hồng Vượng. Nhìn sắc mặt tiểu thư có vẻ không tốt, không khỏi trở nên buồn bực, Hoàng thượng vừa mới đăng cơ xong đã nhớ đến việc đón tiểu thư vào cung gặp, đây là vinh sủng cỡ nào, sao tiểu thư lại còn có vẻ không vui? Chẳng lẽ trách Hoàng thượng không chính thức sắc phong à?
Xe ngựa lần này là do từ trong cung phái ra, được thủ dụ của tân hoàng, thị vệ canh giữ ở cửa cung cũng không truy hỏi gì nhiều lắm để cho xe ngựa chạy thẳng vào cung, Tuyền Cơ ngồi trên xe còn hơi buồn ngủ mông lung. Xe dừng, Hồng Vượng ở bên ngoài cao giọng mời nàng xuống xe, mới miễn cưỡng tỉnh táo tinh thần trở lại.
Xe đậu trước một tòa ngự hoa viên, trên cái cổng tròn cao lớn đề “Nghênh Nguyệt cung”, Tuyền Cơ cười cười, mình với ánh trăng đúng thật là có duyên đấy.
Hồng Vượng dẫn nàng vào nội uyển, xuyên qua hoa viên đến trước một tòa lâu cao ba tầng, khom người nói: “Hoàng thượng đang ở trong lâu nghỉ ngơi. Tiểu thư mời vào!”
Tuyền Cơ ừ một tiếng đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Kỉ Kiến Thận đang ngồi trên một cái giường nhỏ dựa vào cửa sổ đọc sách, lúc này hắn không mặc long bào, người chỉ mặc một cái cẩm bào màu lam nhạt. Nhưng vẫn cảm thấy được hắn không giống như bình thường, có lẽ là người làm Hoàng đế rồi sẽ tự nhiên mà lộ ra khí thế uy nghiêm.
“Tuyền Cơ, mau tới đây.” Kỉ Kiến Thận ngẩng đầu nhìn Tuyền Cơ. Trong ánh mắt mang theo vài phần mị hoặc, vứt quyển sách vươn tay về phía nàng.
Tuyền Cơ không tự chủ mà bước tới, mới đến trước mặt đã bị hắn kéo ôm vào ngực, những nụ hôn ấm nóng cũng ùn ùn mà kéo tới, trong lúc kích tình, Tuyền Cơ bỗng nghĩ, cũng may là nàng không có thói quen trang điểm, nếu không tên sắc lang này đã phải ăn cả một miệng son bột rồi!
Trên môi bỗng nhiên đau đau. Tuyền Cơ mở to mắt trừng cái tên thô lỗ trước mặt. Ánh mắt Kỉ Kiến Thận trở nên sâu thẳm nói: “Không được phân tâm!”
Tuyền Cơ nhịn không được thè lưỡi nhăn mặt với hắn, đồ Đại ma vương bá đạo. Hừ!
Kỉ Kiến Thận làm bộ giơ tay bắt lấy đầu lưỡi của nàng, Tuyền Cơ sợ tới mức vội vàng rụt lại.
“Mấy ngày nay có nhớ ta không?” Giọng nói dịu dàng tràn đầy hấp dẫn.
“Có.” Tuyền Cơ thành thật trả lời, tay ôm lấy cổ hắn, nhịn không được ngáp một cái.
“Chưa tỉnh ngủ à?”
“Ừ…” Tuyền Cơ hoàn toàn không chú ý tới ngọn lửa sâu thẳm trong ánh mắt đối phương.
“Vậy ngủ thêm lát nữa đi.”
Cảm giác cả người bị ôm đi vào sâu bên trong phòng, Tuyền Cơ không biết nguy hiểm đang đến gần, gật đầu ngoan ngoãn, an tâm dựa vào lồng ngực Đại ma vương ngủ tiếp.
Qua một lúc… Trong màn mơ hồ truyền tới đoạn đối thoại mang theo tiếng thở dốc.
“Này này này, huynh làm cái gì vậy? Không phải nói cho ta ngủ thêm một một lát sao!”
“Bây giờ không phải nàng đang nằm trên giường sao, ngoan ngoãn ngủ đi, không cần để ý ta.”
“Huynh… huynh như vậy làm sao ta ngủ được hả?”
“Vậy thì đừng ngủ, thức cùng ta…”
“Không muốn không muốn, huynh cái đồ bại hoại, ta rất buồn ngủ thật mà! Ưm…”
Đoạn đối thoại biến mất, chỉ còn lại từng đợt khẽ ngâm nga của người trong màn.
Đèn hoa mới lên, Tuyền Cơ cuối cùng mới tỉnh lại, Kỉ Kiến Thận đã không còn ở bên cạnh, trong phòng không có đèn, ánh sáng của đèn lồng ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa dịu dàng chiếu xuống mặt đất, trong không khí tựa hồ còn có thể ngửi thấy hương vị kiều diễm của buổi chiều.
Tuyền Cơ quấn chăn giống như con giun nhúc nhích đến bên cạnh giường, lấy quần áo để trên đầu giường mặc vào, đến trước bàn trang điểm chải lại đầu tóc bị rối tung, vấn một búi tóc đơn giản nhất xong, liền muốn ra ngoài tìm người, Đại ma vương chết tiệt ăn no rồi bỏ chạy, tên hỗn đản!
Đi đến ngoài lâu, Hồng Vượng đang canh trước cửa, thấy Tuyền Cơ vội vàng hành lễ.
Tuyền Cơ bước qua đưa tay đỡ hắn đứng lên hỏi: “À, này, Hoàng thượng đang ở đâu?”
Hồng Vượng ngoan ngoãn đứng thẳng nói: “Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng, bảo khi nào tiểu thư tỉnh xin chờ một chút, Hoàng thượng sẽ sang đây dùng bữa với tiểu thư.”
“Ừ!” Tuyền Cơ lên tiếng, cái tên xui xẻo kia hóa ra là đi làm việc, làm Hoàng đế có gì mà vui chứ, suốt ngày cứ như con quay.
“Hồng Vượng, hay là đưa ta xuất cung đi, khỏi cần quấy rầy Hoàng thượng.”
Hồng Vượng chấn động, hắn cũng không có gan cãi lời hoàng mệnh, vội vàng lắc đầu, đang lúc khó xử, bỗng nghe thấy ngoài vườn hoa tiếng kêu bén nhọn “Hoàng thượng giá lâm!” của một gã thái giám vang lên.
Hồng Vượng thở phào vội vàng quỳ xuống nghênh đón.
Dưới ánh đèn, Kỉ Kiến Thận dẫn theo một chuỗi dài thái giám cung nữ đi vào trong uyển, vài bước đã đến trước mặt Tuyền Cơ, ôm nàng vào lòng, cười mắng: “Mới dậy đã không yên phận rồi! Vội vàng đi như thế làm gì chứ?” Lấy công lực của hắn, lúc ở ngoài uyển đã nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện rồi.
Tuyền Cơ tránh không được cái ôm của hắn, thấy sau lưng hắn người nào cũng cúi đầu dáng vẻ như cái gì cũng không thấy, giấu đầu hở đuôi thực khiến cho nàng dở khóc dở cười. Trừng mắt liếc nhìn cái tên nam nhân ác bá kia một cái, thấp giọng mắng: “Không đi thì ở lại đây để huynh khi dễ sao?”
Kỉ Kiến Thận cười ha ha. Nhớ tới buổi chiều triền miên, cố ý đến bên tai Tuyền Cơ cả giận: “Yêu nàng còn không kịp, làm sao nỡ khi dễ nàng?!”
Tuyền Cơ lườm hắn một cái, biết mình không đấu lại cái tên nam nhân cường thế da mặt lại dày này, chỉ đành nói sang chuyện khác, nói: “Không phải nói ăn cơm sao?”
Kỉ Kiến Thận cười, rốt cuộc cũng buông tha nàng, đổi thành nắm tay nàng đi vào trong lâu.
Không giống như Tuyền Cơ tưởng tượng, Hoàng đế dùng cơm cũng không khoa trương lãng phí như trong phim truyền hình. Tổng cộng có tám món một canh, hơn nữa có lẽ là biết nàng không thích bị một đám người vây xem dùng cơm, cho nên Kỉ Kiến Thận còn bảo cung nữ thái giám lui hết ra ngoài, hai người cứ vậy ngồi đối mặt nhau dùng cơm, cảm giác không khác gì trước đây lắm.
“Lại ngốc cái gì thế? Không phải bảo ăn cơm sao?” Kỉ Kiến Thận cười gắp mấy đũa đồ ăn vào trong chén Tuyền Cơ.
“Sao ta cảm thấy huynh có chút kỳ quái!” Tuyền Cơ nói.
Kỉ Kiến Thận tỉnh bơ, trong lòng thầm kinh ngạc sự mẫn cảm của nàng, nhưng trên mặt vẫn cười hỏi: “Kỳ quái thế nào?”
“Dám chắc là huynh định làm chuyện gì đó khiến ta không vui!”
“Làm sao thấy được?”
“Trực giác.” Tuyền Cơ cũng không thể nói rõ nguyên nhân được. Kỳ thật từ lúc nàng mới tiến cung, nàng đã cảm thấy tên Đại ma vương này đang cố ý để cho nàng thấy cuộc sống ở đây so với phủ Thái tử lúc trước không có gì khác. Cố ý đuổi đi một đống thái giám cung nữ ở trong cung, cố ý mặc thường phục tiếp cận nàng, khiến nàng ngửi thấy có chút mùi vị âm mưu.
Kỉ Kiến Thận đưa ngón tay điểm lên trán của nàng: “Có nên khen nàng thông minh không đây?”
“Huynh định làm gì?” Tuyền Cơ bắt đầu cảnh giác.
“Nhạc quốc định kết thông gia, đưa công chúa sang đây làm phi tử của ta.” Vừa nói vừa quan sát phản ứng của Tuyền Cơ.
“Ừ. Tiểu Viễn có nói rồi.” Tuyền Cơ gật đầu.
Kỉ Kiến Thận không nói lời nào, cứ vậy nhìn nàng, nhìn đến mức nàng cảm thấy sởn tóc gáy. Nhịn không được mở miệng nói: “Này… đừng có nói với ta là huynh đồng ý cưới nàng ta đấy.”
“Nếu ta nói phải thì sao?” Kỉ Kiến Thận vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói.
Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng nói: “Đừng làm vậy, hôn nhân đối với nữ tử mà nói là đại sự, lợi dụng con gái người ta như vậy không tốt lắm, đối phó với Nhạc quốc vẫn còn nhiều biện pháp khác mà.”
Kỉ Kiến Thận nghe xong cười ha ha, ôm lấy Tuyền Cơ vào ngực: “Nàng thật sự rất có lòng tin với ta, nàng không sợ ta cưới cô công chúa đó thật sao?”
Tuyền Cơ cười nói: “Ta đấy là tin tưởng vào chính mình. Hừ hừ! Nếu huynh dám xằng bậy! Ta liền ăn hết gia sản của huynh, chạy đi sống những ngày thật vui vẻ!”
Kỉ Kiến Thận ôm chặt Tuyền Cơ, thoải mái mà ăn đậu hũ non của nàng. Hàm hồ nói: “Ta càng ngày càng thích nàng, làm sao bây giờ?”
Tuyền Cơ vừa giãy giụa cản lại thế tiến công của đại sắc lang, vừa nói: “Huynh đừng có xằng bậy, buông ra! Ta muốn ăn cơm, sắp đói chết rồi!”
“Nha đầu hư sát phong cảnh!” Kỉ Kiến Thận nhớ tới đống tấu chương công văn chất như núi trong ngự thư phòng, thở dài buông con rùa nhỏ mê người trong ngực ra.
“Ngày mai sứ thần Nhạc quốc sẽ ở trên triều cầu thân, ta sẽ đáp ứng, nàng cứ ngoan ngoãn không được nghĩ ngợi nhiều, vị công chúa này không có cơ hội được gả vào đâu, biết không?”
“Ừ, thật sự không còn cách nào khác sao?” Tuyền Cơ rất không muốn thấy chuyện thế này phát sinh, đoán cũng biết Đại ma vương định đáp ứng cầu thân sau đó thừa dịp đối phương lơi lỏng rồi tấn công bất ngờ.
“Việc này nàng không cần phải lo nghĩ nhiều.” Kỉ Kiến Thận cười chuyển chủ đề.
Tuyền Cơ biết mình không nên can thiệp sâu vào chuyện này, thở dài không nói nữa.
Trải qua một hồi giằng co gian khổ, Đại ma vương cuối cùng cũng đáp ứng để cho nàng quay về phủ Thái tử, điều kiện là sau này cứ cách hai ngày phải vào cung báo danh một hồi.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cung hướng về phủ Thái tử, Tuyền Cơ vén rèm lên nhìn lại cửa cung đang dần mông lung ở phía xa, bỗng dưng cảm thấy có chút may mắn vì mình đã đồng ý tiếp quản công việc của Trầm thị và phủ Thái tử, nếu không chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ trải qua bên trong bức tường cung kia, trực giác cho thấy nàng không thích nơi đó.
Tuyền Cơ mặc dù không được chứng kiến đại điển đăng cơ, nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí sôi nổi vui mừng xung quanh mình, trong kinh thành nhà nào cũng treo một cái đèn lồng màu đỏ trước cửa, dây pháo như không mất tiền mà bắn ngày ngày đêm đêm.
Trong phủ Thái tử, đến cả Kỉ Tư Viễn nhiều ngày nay cũng ở trong cung, nhân vật lớn hết thảy vắng mặt, ngược lại có chút im lặng.
Bởi vì Tân đế đăng cơ, để đảm bảo mấy ngày này không xảy ra sự cố, kinh thành luôn bị vây ở trạng thái nửa giới nghiêm, đa số các thương gia đều tạm thời dừng mua bán, phủ Thái tử và Trầm thị cũng dứt khoát nghỉ ngơi vài ngày.
Tuyền Cơ ở lại trong Thính Tùng cư ngủ đến thiên hôn địa ám, lúc thỉnh thoảng tỉnh táo mới nhớ tới cái vị đang ngồi trên chỗ cao nhất trong Hoàng cung của mình, đường thì quả thật không xa, nhưng cảm giác cứ như là người của hai thế giới khác nhau, không khỏi cảm thấy hiu quạnh sâu sắc.
Không muốn để mặc mình chìm sâu vào trong cảm xúc thương xuân buồn thu, dứt khoát đi tìm Trương mẫu cùng với Lam Tinh Lam Tích phát huy quốc túy, đánh mạt chược giết thời gian.
Đánh mạt chược suốt một đêm, buổi chiều ngày hôm sau lúc Tuyền Cơ đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy trong viện truyền tới âm thanh ồn ào, đang định kêu người ra bảo mấy tên đang nhao nhao ồn ào bên ngoài câm miệng lại hết, bỗng thấy Lam Tích đẩy cửa đi vào nói: “Hoàng thượng muốn triệu ngươi vào cung kiến giá.”
Tuyền Cơ dụi dụi mắt hàm hồ nói: “Có thể bảo bọn họ tối nay hãy đến được không, ta buồn ngủ…”
“Không thể!” Lam Tích trả lời rất dứt khoát, đi tới đỡ Tuyền Cơ bước xuống giường rửa mặt chải đầu.
Khả Nhi cũng chạy vào, vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa khẩn trương, phụ Lam Tích giúp Tuyền Cơ rửa mặt thay quần áo chải tóc, trang điểm xong xuôi hết mới trực tiếp đưa Tuyền Cơ ra chiếc xe ngựa xa hoa đang chờ ngoài cửa.
“Tiểu thư có muốn chuẩn bị chút gì mang theo vào cung không?” Khả Nhi hỏi cẩn thận, tiểu thư cũng đừng để quên nàng lại ở ngoài cung.
“Chuẩn bị làm gì, chỉ đi có một lát thôi mà.” Tuyền Cơ thuận miệng nói. Vừa phân phó đã có thể xuất phát.
Người tới đón đúng là Hồng Vượng. Nhìn sắc mặt tiểu thư có vẻ không tốt, không khỏi trở nên buồn bực, Hoàng thượng vừa mới đăng cơ xong đã nhớ đến việc đón tiểu thư vào cung gặp, đây là vinh sủng cỡ nào, sao tiểu thư lại còn có vẻ không vui? Chẳng lẽ trách Hoàng thượng không chính thức sắc phong à?
Xe ngựa lần này là do từ trong cung phái ra, được thủ dụ của tân hoàng, thị vệ canh giữ ở cửa cung cũng không truy hỏi gì nhiều lắm để cho xe ngựa chạy thẳng vào cung, Tuyền Cơ ngồi trên xe còn hơi buồn ngủ mông lung. Xe dừng, Hồng Vượng ở bên ngoài cao giọng mời nàng xuống xe, mới miễn cưỡng tỉnh táo tinh thần trở lại.
Xe đậu trước một tòa ngự hoa viên, trên cái cổng tròn cao lớn đề “Nghênh Nguyệt cung”, Tuyền Cơ cười cười, mình với ánh trăng đúng thật là có duyên đấy.
Hồng Vượng dẫn nàng vào nội uyển, xuyên qua hoa viên đến trước một tòa lâu cao ba tầng, khom người nói: “Hoàng thượng đang ở trong lâu nghỉ ngơi. Tiểu thư mời vào!”
Tuyền Cơ ừ một tiếng đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Kỉ Kiến Thận đang ngồi trên một cái giường nhỏ dựa vào cửa sổ đọc sách, lúc này hắn không mặc long bào, người chỉ mặc một cái cẩm bào màu lam nhạt. Nhưng vẫn cảm thấy được hắn không giống như bình thường, có lẽ là người làm Hoàng đế rồi sẽ tự nhiên mà lộ ra khí thế uy nghiêm.
“Tuyền Cơ, mau tới đây.” Kỉ Kiến Thận ngẩng đầu nhìn Tuyền Cơ. Trong ánh mắt mang theo vài phần mị hoặc, vứt quyển sách vươn tay về phía nàng.
Tuyền Cơ không tự chủ mà bước tới, mới đến trước mặt đã bị hắn kéo ôm vào ngực, những nụ hôn ấm nóng cũng ùn ùn mà kéo tới, trong lúc kích tình, Tuyền Cơ bỗng nghĩ, cũng may là nàng không có thói quen trang điểm, nếu không tên sắc lang này đã phải ăn cả một miệng son bột rồi!
Trên môi bỗng nhiên đau đau. Tuyền Cơ mở to mắt trừng cái tên thô lỗ trước mặt. Ánh mắt Kỉ Kiến Thận trở nên sâu thẳm nói: “Không được phân tâm!”
Tuyền Cơ nhịn không được thè lưỡi nhăn mặt với hắn, đồ Đại ma vương bá đạo. Hừ!
Kỉ Kiến Thận làm bộ giơ tay bắt lấy đầu lưỡi của nàng, Tuyền Cơ sợ tới mức vội vàng rụt lại.
“Mấy ngày nay có nhớ ta không?” Giọng nói dịu dàng tràn đầy hấp dẫn.
“Có.” Tuyền Cơ thành thật trả lời, tay ôm lấy cổ hắn, nhịn không được ngáp một cái.
“Chưa tỉnh ngủ à?”
“Ừ…” Tuyền Cơ hoàn toàn không chú ý tới ngọn lửa sâu thẳm trong ánh mắt đối phương.
“Vậy ngủ thêm lát nữa đi.”
Cảm giác cả người bị ôm đi vào sâu bên trong phòng, Tuyền Cơ không biết nguy hiểm đang đến gần, gật đầu ngoan ngoãn, an tâm dựa vào lồng ngực Đại ma vương ngủ tiếp.
Qua một lúc… Trong màn mơ hồ truyền tới đoạn đối thoại mang theo tiếng thở dốc.
“Này này này, huynh làm cái gì vậy? Không phải nói cho ta ngủ thêm một một lát sao!”
“Bây giờ không phải nàng đang nằm trên giường sao, ngoan ngoãn ngủ đi, không cần để ý ta.”
“Huynh… huynh như vậy làm sao ta ngủ được hả?”
“Vậy thì đừng ngủ, thức cùng ta…”
“Không muốn không muốn, huynh cái đồ bại hoại, ta rất buồn ngủ thật mà! Ưm…”
Đoạn đối thoại biến mất, chỉ còn lại từng đợt khẽ ngâm nga của người trong màn.
Đèn hoa mới lên, Tuyền Cơ cuối cùng mới tỉnh lại, Kỉ Kiến Thận đã không còn ở bên cạnh, trong phòng không có đèn, ánh sáng của đèn lồng ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa dịu dàng chiếu xuống mặt đất, trong không khí tựa hồ còn có thể ngửi thấy hương vị kiều diễm của buổi chiều.
Tuyền Cơ quấn chăn giống như con giun nhúc nhích đến bên cạnh giường, lấy quần áo để trên đầu giường mặc vào, đến trước bàn trang điểm chải lại đầu tóc bị rối tung, vấn một búi tóc đơn giản nhất xong, liền muốn ra ngoài tìm người, Đại ma vương chết tiệt ăn no rồi bỏ chạy, tên hỗn đản!
Đi đến ngoài lâu, Hồng Vượng đang canh trước cửa, thấy Tuyền Cơ vội vàng hành lễ.
Tuyền Cơ bước qua đưa tay đỡ hắn đứng lên hỏi: “À, này, Hoàng thượng đang ở đâu?”
Hồng Vượng ngoan ngoãn đứng thẳng nói: “Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng, bảo khi nào tiểu thư tỉnh xin chờ một chút, Hoàng thượng sẽ sang đây dùng bữa với tiểu thư.”
“Ừ!” Tuyền Cơ lên tiếng, cái tên xui xẻo kia hóa ra là đi làm việc, làm Hoàng đế có gì mà vui chứ, suốt ngày cứ như con quay.
“Hồng Vượng, hay là đưa ta xuất cung đi, khỏi cần quấy rầy Hoàng thượng.”
Hồng Vượng chấn động, hắn cũng không có gan cãi lời hoàng mệnh, vội vàng lắc đầu, đang lúc khó xử, bỗng nghe thấy ngoài vườn hoa tiếng kêu bén nhọn “Hoàng thượng giá lâm!” của một gã thái giám vang lên.
Hồng Vượng thở phào vội vàng quỳ xuống nghênh đón.
Dưới ánh đèn, Kỉ Kiến Thận dẫn theo một chuỗi dài thái giám cung nữ đi vào trong uyển, vài bước đã đến trước mặt Tuyền Cơ, ôm nàng vào lòng, cười mắng: “Mới dậy đã không yên phận rồi! Vội vàng đi như thế làm gì chứ?” Lấy công lực của hắn, lúc ở ngoài uyển đã nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện rồi.
Tuyền Cơ tránh không được cái ôm của hắn, thấy sau lưng hắn người nào cũng cúi đầu dáng vẻ như cái gì cũng không thấy, giấu đầu hở đuôi thực khiến cho nàng dở khóc dở cười. Trừng mắt liếc nhìn cái tên nam nhân ác bá kia một cái, thấp giọng mắng: “Không đi thì ở lại đây để huynh khi dễ sao?”
Kỉ Kiến Thận cười ha ha. Nhớ tới buổi chiều triền miên, cố ý đến bên tai Tuyền Cơ cả giận: “Yêu nàng còn không kịp, làm sao nỡ khi dễ nàng?!”
Tuyền Cơ lườm hắn một cái, biết mình không đấu lại cái tên nam nhân cường thế da mặt lại dày này, chỉ đành nói sang chuyện khác, nói: “Không phải nói ăn cơm sao?”
Kỉ Kiến Thận cười, rốt cuộc cũng buông tha nàng, đổi thành nắm tay nàng đi vào trong lâu.
Không giống như Tuyền Cơ tưởng tượng, Hoàng đế dùng cơm cũng không khoa trương lãng phí như trong phim truyền hình. Tổng cộng có tám món một canh, hơn nữa có lẽ là biết nàng không thích bị một đám người vây xem dùng cơm, cho nên Kỉ Kiến Thận còn bảo cung nữ thái giám lui hết ra ngoài, hai người cứ vậy ngồi đối mặt nhau dùng cơm, cảm giác không khác gì trước đây lắm.
“Lại ngốc cái gì thế? Không phải bảo ăn cơm sao?” Kỉ Kiến Thận cười gắp mấy đũa đồ ăn vào trong chén Tuyền Cơ.
“Sao ta cảm thấy huynh có chút kỳ quái!” Tuyền Cơ nói.
Kỉ Kiến Thận tỉnh bơ, trong lòng thầm kinh ngạc sự mẫn cảm của nàng, nhưng trên mặt vẫn cười hỏi: “Kỳ quái thế nào?”
“Dám chắc là huynh định làm chuyện gì đó khiến ta không vui!”
“Làm sao thấy được?”
“Trực giác.” Tuyền Cơ cũng không thể nói rõ nguyên nhân được. Kỳ thật từ lúc nàng mới tiến cung, nàng đã cảm thấy tên Đại ma vương này đang cố ý để cho nàng thấy cuộc sống ở đây so với phủ Thái tử lúc trước không có gì khác. Cố ý đuổi đi một đống thái giám cung nữ ở trong cung, cố ý mặc thường phục tiếp cận nàng, khiến nàng ngửi thấy có chút mùi vị âm mưu.
Kỉ Kiến Thận đưa ngón tay điểm lên trán của nàng: “Có nên khen nàng thông minh không đây?”
“Huynh định làm gì?” Tuyền Cơ bắt đầu cảnh giác.
“Nhạc quốc định kết thông gia, đưa công chúa sang đây làm phi tử của ta.” Vừa nói vừa quan sát phản ứng của Tuyền Cơ.
“Ừ. Tiểu Viễn có nói rồi.” Tuyền Cơ gật đầu.
Kỉ Kiến Thận không nói lời nào, cứ vậy nhìn nàng, nhìn đến mức nàng cảm thấy sởn tóc gáy. Nhịn không được mở miệng nói: “Này… đừng có nói với ta là huynh đồng ý cưới nàng ta đấy.”
“Nếu ta nói phải thì sao?” Kỉ Kiến Thận vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói.
Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng nói: “Đừng làm vậy, hôn nhân đối với nữ tử mà nói là đại sự, lợi dụng con gái người ta như vậy không tốt lắm, đối phó với Nhạc quốc vẫn còn nhiều biện pháp khác mà.”
Kỉ Kiến Thận nghe xong cười ha ha, ôm lấy Tuyền Cơ vào ngực: “Nàng thật sự rất có lòng tin với ta, nàng không sợ ta cưới cô công chúa đó thật sao?”
Tuyền Cơ cười nói: “Ta đấy là tin tưởng vào chính mình. Hừ hừ! Nếu huynh dám xằng bậy! Ta liền ăn hết gia sản của huynh, chạy đi sống những ngày thật vui vẻ!”
Kỉ Kiến Thận ôm chặt Tuyền Cơ, thoải mái mà ăn đậu hũ non của nàng. Hàm hồ nói: “Ta càng ngày càng thích nàng, làm sao bây giờ?”
Tuyền Cơ vừa giãy giụa cản lại thế tiến công của đại sắc lang, vừa nói: “Huynh đừng có xằng bậy, buông ra! Ta muốn ăn cơm, sắp đói chết rồi!”
“Nha đầu hư sát phong cảnh!” Kỉ Kiến Thận nhớ tới đống tấu chương công văn chất như núi trong ngự thư phòng, thở dài buông con rùa nhỏ mê người trong ngực ra.
“Ngày mai sứ thần Nhạc quốc sẽ ở trên triều cầu thân, ta sẽ đáp ứng, nàng cứ ngoan ngoãn không được nghĩ ngợi nhiều, vị công chúa này không có cơ hội được gả vào đâu, biết không?”
“Ừ, thật sự không còn cách nào khác sao?” Tuyền Cơ rất không muốn thấy chuyện thế này phát sinh, đoán cũng biết Đại ma vương định đáp ứng cầu thân sau đó thừa dịp đối phương lơi lỏng rồi tấn công bất ngờ.
“Việc này nàng không cần phải lo nghĩ nhiều.” Kỉ Kiến Thận cười chuyển chủ đề.
Tuyền Cơ biết mình không nên can thiệp sâu vào chuyện này, thở dài không nói nữa.
Trải qua một hồi giằng co gian khổ, Đại ma vương cuối cùng cũng đáp ứng để cho nàng quay về phủ Thái tử, điều kiện là sau này cứ cách hai ngày phải vào cung báo danh một hồi.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cung hướng về phủ Thái tử, Tuyền Cơ vén rèm lên nhìn lại cửa cung đang dần mông lung ở phía xa, bỗng dưng cảm thấy có chút may mắn vì mình đã đồng ý tiếp quản công việc của Trầm thị và phủ Thái tử, nếu không chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ trải qua bên trong bức tường cung kia, trực giác cho thấy nàng không thích nơi đó.
Bình luận facebook