-
Chương 197
Tổng cộng có tất cả sáu vị thái phi ở lại trong cung, nghe Tuyền Cơ muốn đến ra mắt, đều sớm lục lọi hoa phục châu báu đã nhét dưới đáy rương từ lâu, một phen ăn mặc cẩn thận, cố gắng tạo vẻ thanh lịch đoan trang, long trọng mà không phô trương, tác phong cao quý mà không diêm dúa.
Vì tránh để Hoàng hậu tự mình đến từng cửa bái kiến, chạy khắp nơi, sáu người bàn bạc chọn Minh Hòa cung của Lữ thái phi có vị trí cao nhất gặp nhau, để Hoàng hậu chỉ đến một nơi liền gặp được toàn bộ các nàng.
Tuy rằng cung nữ hầu hạ các nàng đã nhiều lần nói Hoàng hậu là người rất hiền hòa, chung sống rất tốt, nhưng những nữ nhân này đã ở Hậu cung sợ hãi tranh đấu nhiều năm nên rất khó tiếp tục tin tưởng người khác.
Vị Hoàng hậu này lúc Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, đã giải tán toàn bộ thê thiếp ở hậu viện phủ Thái tử, sau khi Hoàng thượng đăng cơ và trước khi chính thức sắc phong Hoàng hậu, đã bắt đầu không kiêng dè mà dọn dẹp Hậu cung.
Mặc dù Hoàng hậu đối với “trưởng bối” các nàng vẫn rất khách sáo, nhưng mà một Hoàng hậu đang nắm giữ sức mạnh độc chiếm Hậu cung như thế còn có thể là thiện nam tín nữ hay sao?
“Những nữ nhân già” các nàng và Hoàng hậu đương nhiên không có xung đột lợi ích gì, nhưng nếu khiến Hoàng hậu nhìn không thuận mắt, cuộc sống nhất định không dễ chịu. Nhưng muốn các nàng không để ý mặt mũi mà đi lấy lòng nịnh hót vị “hậu bối” này, thì có chút lo lắng nếu để lại vết tích gì, trái lại sẽ khiến người khinh thường, mai sau e là ngay cả địa vị trong cung này cũng không có.
Trong lúc các nữ nhân lo lắng bất an, Hoàng hậu đã nhanh nhẹn đi đến, thanh âm của lão thái giám Liễu công công ở ngoài Minh Hòa cung lớn tiếng nghênh đón truyền vào: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Một nữ tử xinh đẹp mặc y phục xanh nhạt, không trang điểm cười cười rảo bước đến cửa cung, tiểu mỹ nhân vừa ngẩng đầu liền thấy sáu phu nhân mặc trang phục lộng lẫy trước mặt, nhất thời đứng ngây tại chỗ.
Tuyền Cơ quay đầu trừng mắt nhìn Khả Nhi bên cạnh: Ta không phải đã dặn ngươi truyền lời nói chỉ là cuộc gặp mặt bình thường, không cần quá long trọng sao?
Khả Nhi rất uất ức lườm lại một cái, thầm nghĩ: Ta rõ ràng nói theo cách nói của ngài rồi, ai biết các nàng không phô trương long trọng lắm cũng đã long trọng như vậy a!
Tuyền Cơ hắc hắc cười gượng hai tiếng quay đầu lại hơi khom người thực hiện lễ nghi ra mắt thông thường, ngẩng đầu lên cười nói: “Ninh Nguyệt ra mắt các vị thái phi.”
Nàng dùng thân phận Quận chúa Ninh quốc gả sang đây. Ở trước mặt thái phi vẫn tự xưng là “Ninh Nguyệt”.
Sáu vị thái phi cũng rất xấu hổ. Cung nữ đến truyền lời Hoàng hậu hôm nay sẽ đến thăm viếng, chỉ là chuyện gia đình, không cần long trọng. Các nàng đều tưởng là nói khách sáo. Ai ngờ đâu không long trọng của Hoàng hậu thật sự đúng là không long trọng như thế. Con dâu mới ở gia đình thường dân ra ngoài gặp người ta cũng không tùy ý như nàng.
“Sáu vị thái phi đều ở đây thì tốt rồi. Ta vừa lúc có một trò chơi nho nhỏ muốn tặng các vị dùng để giết thời gian thường ngày. Trước đây ở phủ Thái tử cũng có rất nhiều người mê.” Đã thế này, cũng không thể quay về thay đổi trang phục rồi lại đến. Tuyền Cơ dứt bỏ xấu hổ, triển khai đề tài. Bắt đầu chào hàng “Quốc túy” (tinh hoa văn hoá của đất nước).
Sáu vị thái phi hai mặt nhìn nhau. Nhưng cũng không tiện nghịch lại ý tốt của Hoàng hậu. Vì thế đành phải để mặc cho thái giám dọn ra một bàn mạt chược. Giả vờ rất có hứng thú ngồi xung quanh chơi mạt chược.
Tuyền Cơ đặc biệt dẫn theo mấy người “quen tay”. Một kèm một, tiến hành chỉ bảo. Sáu vị thái phi đều là người thông minh. Chỉ qua một canh giờ liền tìm ra cách thức. Càng đánh càng thuận tay. Vốn chỉ muốn giả vờ giả vịt làm cho Hoàng hậu vui vẻ. Về sau đã biến thành thật tình say mê. Chơi đến quên mình.
Tuyền Cơ ở lại Minh Hòa cung cho đến giờ ăn bữa tối mới rời đi. Sáu vị thái phi vốn đang rất hăng hái vẫn còn chưa muốn thả người đi. Kết quả là Kỉ Kiến Thận phái người đến mời Hoàng hậu, lúc này mới không thể không để cho nàng rời đi.
Tuyền Cơ để lại hai cung nữ quen thuộc mạt chược để cùng chơi, tự mình dẫn vài người còn lại đi đến ngự thư phòng.
Tiểu thái giám Hồng Vượng phái tới nói hôm nay Hoàng thượng dùng bữa ở ngự thư phòng, có thể là nhiều công việc lắm.
Tâm tình phấn khởi chơi đùa cả ngày lại đặt một dấu chấm hết ngay khoảnh khắc bước vào ngự thư phòng.
Kỉ Kiến Thận, Kỉ Tư Viễn, Trương Kiều Dư cùng Triệu Chính đều ở đây, vẻ mặt bốn người nghiêm trọng, có thể làm cho diện mạo bốn người này biến thành như vậy chắc là chuyện rất quan trọng.
Kỉ Kiến Thận ngẩng đầu nhìn thấy Tuyền Cơ đến, ngoắc nàng lại gần.
Tuyền Cơ đi đến bên cạnh hắn, mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Kỉ Kiến Thận cười nói: “Có tin tức xấu, nhưng mà muội ăn cơm với ta trước rồi nói sau.” Trên mặt đang cười nhưng ánh mắt lại không có nửa ý cười. Nếu không phải chuyện này thật sự quá lớn, không thể giấu được Tuyền Cơ, hắn căn bản không muốn cho nàng biết.
Tuyền Cơ chớp mắt nói: “Bây giờ các ngươi nói đi, gác lại việc ăn uống của ta, lòng ta càng lo lắng càng ăn không vô.”
Trương Kiều Dư yên lặng đưa một phần cấp báo đến trước mặt Tuyền Cơ, mấy trăm chữ trên bề mặt là viết về thảm án tàn sát thôn làng xảy ra ở biên giới. Tuyền Cơ cắn đôi môi cánh hoa xem xong văn tự, ngẩng đầu nói: “Dân cư ở thôn trại nơi khác tiếp giáp với Nhạc quốc bây giờ có được bố trí gì không?”
Vài người ở đây nghe vậy liền nhìn nhau, bọn họ vốn rất lo lắng cho phản ứng của Tuyền Cơ sau khi biết chuyện này, không ngờ nàng biết trước tiên không phải là đau lòng mà là hỏi vấn đề này.
Kỉ Tư Viễn chần chừ nói: “Người… Người không buồn sao?”
Tuyền Cơ nhíu mày nói: “Sao lại có thể không buồn? Hơn bốn nghìn mạng người a! Nhưng bây giờ quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là tránh cho chuyện như thế lại xảy ra sao?”
Trương Kiều Dư gật đầu nói: “Đúng. Hoàng thượng đã truyền lệnh quân lính biên giới từng nhóm thông báo cho dân chúng Kỉ quốc khắp nơi ngoài biên ải thu thập tài sản rút lui vào trong thành.”
“Ừ. Thu xếp những người này xong rồi, lực lượng thanh niên trai tráng trong đó có thể thay thế quân lính biên quan sắp xếp việc hậu cần lặt vặt. Có công việc để làm cũng có thể an tâm định cư ở nơi dừng chân mới.” Tuyền Cơ tiếp tục tính toán vấn đề ổn định “dân di cư mới”.
Ngẩng đầu liền thấy bốn nam nhân già trẻ đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm nàng, kỳ quái nói: “Tại sao các ngươi nhìn ta như thế!”
Cuối cùng thì Kỉ Tư Viễn không nhịn được nên nói: “Nhạc Nghịch chọn ngày đại hôn của người và phụ hoàng mà tàn sát thôn, rõ ràng là muốn ra oai với người, chúng ta sợ người áy náy khó chịu a!”
“Ta vì sao phải áy náy? Giết người phóng hỏa chính là Nhạc Nghịch, hắn muốn biến thái ta có cách gì? Tại sao hắn phạm sai lầm ta phải áy náy?” Vẻ mặt Tuyền Cơ chẳng hiểu tại sao. Bốn người không nói gì, bọn họ quá xem nhẹ năng lực chấp nhận của Tuyền Cơ, cũng đánh giá quá cao tấm lòng thiện lương từ bi của nàng.
Tận mắt thấy một người vì cứu mình mà bị giết ngay tại chỗ, và xem báo cáo viết có rất nhiều người bị giết hại, cảm giác hoàn toàn khác nhau, hơn nữa đối với Tuyền Cơ người đến từ xã hội hiện đại, tin tức người chết do tòa nhà sụp đổ giống vậy mỗi ngày đều có thể thấy, nếu muốn đau lòng, vậy đã sớm buồn bã mà chết rồi.
Điều quan trọng là, tuy rằng lương tâm Tuyền Cơ không tệ, nhưng mà không có thánh mẫu đến mức ôm đồm sai lầm của người khác về trên người mình, cách để Nhạc Nghịch trả thù nàng có rất nhiều, như phái sát thủ đến giết nàng, lạm sát người vô tội là lựa chọn của hắn, một người muốn biến thái, thì ngăn cũng không ngăn được!
Thay vì đau lòng vì sai lầm của người khác, chi bằng phấn chấn lại tâm tình, suy nghĩ làm thế nào ngăn chặn thương tổn xảy ra và, làm tối thiểu các thiệt hại do lỗi lầm này gây ra.
“Ta chỉ hy vọng Thánh quân và phụ thân của Thánh quân mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết kẻ điên biến thái này đi, đừng cho hắn có cơ hội tiếp tục giết hại người vô tội!” Tuyền Cơ nhìn cha con Kỉ Kiến Thận nói, công việc chém chém giết giết dơ bẩn, mệt nhọc này vẫn là giao cho những nam nhân hiếu chiến này đi.
Kỉ Tư Viễn bị một câu nói “Thánh quân” của nàng làm cho hơi ngượng ngùng, Kỉ Kiến Thận lại thở dài một hơi nói: “Phải để mẫu hậu của Thánh quân thất vọng rồi, muốn tiêu diệt Nhạc Nghịch, ít nhất phải thời gian vài năm.”
Trường kỳ kháng chiến, phải nhờ vào Tuyền Cơ ổn định hậu phương rồi.
Vì tránh để Hoàng hậu tự mình đến từng cửa bái kiến, chạy khắp nơi, sáu người bàn bạc chọn Minh Hòa cung của Lữ thái phi có vị trí cao nhất gặp nhau, để Hoàng hậu chỉ đến một nơi liền gặp được toàn bộ các nàng.
Tuy rằng cung nữ hầu hạ các nàng đã nhiều lần nói Hoàng hậu là người rất hiền hòa, chung sống rất tốt, nhưng những nữ nhân này đã ở Hậu cung sợ hãi tranh đấu nhiều năm nên rất khó tiếp tục tin tưởng người khác.
Vị Hoàng hậu này lúc Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, đã giải tán toàn bộ thê thiếp ở hậu viện phủ Thái tử, sau khi Hoàng thượng đăng cơ và trước khi chính thức sắc phong Hoàng hậu, đã bắt đầu không kiêng dè mà dọn dẹp Hậu cung.
Mặc dù Hoàng hậu đối với “trưởng bối” các nàng vẫn rất khách sáo, nhưng mà một Hoàng hậu đang nắm giữ sức mạnh độc chiếm Hậu cung như thế còn có thể là thiện nam tín nữ hay sao?
“Những nữ nhân già” các nàng và Hoàng hậu đương nhiên không có xung đột lợi ích gì, nhưng nếu khiến Hoàng hậu nhìn không thuận mắt, cuộc sống nhất định không dễ chịu. Nhưng muốn các nàng không để ý mặt mũi mà đi lấy lòng nịnh hót vị “hậu bối” này, thì có chút lo lắng nếu để lại vết tích gì, trái lại sẽ khiến người khinh thường, mai sau e là ngay cả địa vị trong cung này cũng không có.
Trong lúc các nữ nhân lo lắng bất an, Hoàng hậu đã nhanh nhẹn đi đến, thanh âm của lão thái giám Liễu công công ở ngoài Minh Hòa cung lớn tiếng nghênh đón truyền vào: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Một nữ tử xinh đẹp mặc y phục xanh nhạt, không trang điểm cười cười rảo bước đến cửa cung, tiểu mỹ nhân vừa ngẩng đầu liền thấy sáu phu nhân mặc trang phục lộng lẫy trước mặt, nhất thời đứng ngây tại chỗ.
Tuyền Cơ quay đầu trừng mắt nhìn Khả Nhi bên cạnh: Ta không phải đã dặn ngươi truyền lời nói chỉ là cuộc gặp mặt bình thường, không cần quá long trọng sao?
Khả Nhi rất uất ức lườm lại một cái, thầm nghĩ: Ta rõ ràng nói theo cách nói của ngài rồi, ai biết các nàng không phô trương long trọng lắm cũng đã long trọng như vậy a!
Tuyền Cơ hắc hắc cười gượng hai tiếng quay đầu lại hơi khom người thực hiện lễ nghi ra mắt thông thường, ngẩng đầu lên cười nói: “Ninh Nguyệt ra mắt các vị thái phi.”
Nàng dùng thân phận Quận chúa Ninh quốc gả sang đây. Ở trước mặt thái phi vẫn tự xưng là “Ninh Nguyệt”.
Sáu vị thái phi cũng rất xấu hổ. Cung nữ đến truyền lời Hoàng hậu hôm nay sẽ đến thăm viếng, chỉ là chuyện gia đình, không cần long trọng. Các nàng đều tưởng là nói khách sáo. Ai ngờ đâu không long trọng của Hoàng hậu thật sự đúng là không long trọng như thế. Con dâu mới ở gia đình thường dân ra ngoài gặp người ta cũng không tùy ý như nàng.
“Sáu vị thái phi đều ở đây thì tốt rồi. Ta vừa lúc có một trò chơi nho nhỏ muốn tặng các vị dùng để giết thời gian thường ngày. Trước đây ở phủ Thái tử cũng có rất nhiều người mê.” Đã thế này, cũng không thể quay về thay đổi trang phục rồi lại đến. Tuyền Cơ dứt bỏ xấu hổ, triển khai đề tài. Bắt đầu chào hàng “Quốc túy” (tinh hoa văn hoá của đất nước).
Sáu vị thái phi hai mặt nhìn nhau. Nhưng cũng không tiện nghịch lại ý tốt của Hoàng hậu. Vì thế đành phải để mặc cho thái giám dọn ra một bàn mạt chược. Giả vờ rất có hứng thú ngồi xung quanh chơi mạt chược.
Tuyền Cơ đặc biệt dẫn theo mấy người “quen tay”. Một kèm một, tiến hành chỉ bảo. Sáu vị thái phi đều là người thông minh. Chỉ qua một canh giờ liền tìm ra cách thức. Càng đánh càng thuận tay. Vốn chỉ muốn giả vờ giả vịt làm cho Hoàng hậu vui vẻ. Về sau đã biến thành thật tình say mê. Chơi đến quên mình.
Tuyền Cơ ở lại Minh Hòa cung cho đến giờ ăn bữa tối mới rời đi. Sáu vị thái phi vốn đang rất hăng hái vẫn còn chưa muốn thả người đi. Kết quả là Kỉ Kiến Thận phái người đến mời Hoàng hậu, lúc này mới không thể không để cho nàng rời đi.
Tuyền Cơ để lại hai cung nữ quen thuộc mạt chược để cùng chơi, tự mình dẫn vài người còn lại đi đến ngự thư phòng.
Tiểu thái giám Hồng Vượng phái tới nói hôm nay Hoàng thượng dùng bữa ở ngự thư phòng, có thể là nhiều công việc lắm.
Tâm tình phấn khởi chơi đùa cả ngày lại đặt một dấu chấm hết ngay khoảnh khắc bước vào ngự thư phòng.
Kỉ Kiến Thận, Kỉ Tư Viễn, Trương Kiều Dư cùng Triệu Chính đều ở đây, vẻ mặt bốn người nghiêm trọng, có thể làm cho diện mạo bốn người này biến thành như vậy chắc là chuyện rất quan trọng.
Kỉ Kiến Thận ngẩng đầu nhìn thấy Tuyền Cơ đến, ngoắc nàng lại gần.
Tuyền Cơ đi đến bên cạnh hắn, mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Kỉ Kiến Thận cười nói: “Có tin tức xấu, nhưng mà muội ăn cơm với ta trước rồi nói sau.” Trên mặt đang cười nhưng ánh mắt lại không có nửa ý cười. Nếu không phải chuyện này thật sự quá lớn, không thể giấu được Tuyền Cơ, hắn căn bản không muốn cho nàng biết.
Tuyền Cơ chớp mắt nói: “Bây giờ các ngươi nói đi, gác lại việc ăn uống của ta, lòng ta càng lo lắng càng ăn không vô.”
Trương Kiều Dư yên lặng đưa một phần cấp báo đến trước mặt Tuyền Cơ, mấy trăm chữ trên bề mặt là viết về thảm án tàn sát thôn làng xảy ra ở biên giới. Tuyền Cơ cắn đôi môi cánh hoa xem xong văn tự, ngẩng đầu nói: “Dân cư ở thôn trại nơi khác tiếp giáp với Nhạc quốc bây giờ có được bố trí gì không?”
Vài người ở đây nghe vậy liền nhìn nhau, bọn họ vốn rất lo lắng cho phản ứng của Tuyền Cơ sau khi biết chuyện này, không ngờ nàng biết trước tiên không phải là đau lòng mà là hỏi vấn đề này.
Kỉ Tư Viễn chần chừ nói: “Người… Người không buồn sao?”
Tuyền Cơ nhíu mày nói: “Sao lại có thể không buồn? Hơn bốn nghìn mạng người a! Nhưng bây giờ quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là tránh cho chuyện như thế lại xảy ra sao?”
Trương Kiều Dư gật đầu nói: “Đúng. Hoàng thượng đã truyền lệnh quân lính biên giới từng nhóm thông báo cho dân chúng Kỉ quốc khắp nơi ngoài biên ải thu thập tài sản rút lui vào trong thành.”
“Ừ. Thu xếp những người này xong rồi, lực lượng thanh niên trai tráng trong đó có thể thay thế quân lính biên quan sắp xếp việc hậu cần lặt vặt. Có công việc để làm cũng có thể an tâm định cư ở nơi dừng chân mới.” Tuyền Cơ tiếp tục tính toán vấn đề ổn định “dân di cư mới”.
Ngẩng đầu liền thấy bốn nam nhân già trẻ đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm nàng, kỳ quái nói: “Tại sao các ngươi nhìn ta như thế!”
Cuối cùng thì Kỉ Tư Viễn không nhịn được nên nói: “Nhạc Nghịch chọn ngày đại hôn của người và phụ hoàng mà tàn sát thôn, rõ ràng là muốn ra oai với người, chúng ta sợ người áy náy khó chịu a!”
“Ta vì sao phải áy náy? Giết người phóng hỏa chính là Nhạc Nghịch, hắn muốn biến thái ta có cách gì? Tại sao hắn phạm sai lầm ta phải áy náy?” Vẻ mặt Tuyền Cơ chẳng hiểu tại sao. Bốn người không nói gì, bọn họ quá xem nhẹ năng lực chấp nhận của Tuyền Cơ, cũng đánh giá quá cao tấm lòng thiện lương từ bi của nàng.
Tận mắt thấy một người vì cứu mình mà bị giết ngay tại chỗ, và xem báo cáo viết có rất nhiều người bị giết hại, cảm giác hoàn toàn khác nhau, hơn nữa đối với Tuyền Cơ người đến từ xã hội hiện đại, tin tức người chết do tòa nhà sụp đổ giống vậy mỗi ngày đều có thể thấy, nếu muốn đau lòng, vậy đã sớm buồn bã mà chết rồi.
Điều quan trọng là, tuy rằng lương tâm Tuyền Cơ không tệ, nhưng mà không có thánh mẫu đến mức ôm đồm sai lầm của người khác về trên người mình, cách để Nhạc Nghịch trả thù nàng có rất nhiều, như phái sát thủ đến giết nàng, lạm sát người vô tội là lựa chọn của hắn, một người muốn biến thái, thì ngăn cũng không ngăn được!
Thay vì đau lòng vì sai lầm của người khác, chi bằng phấn chấn lại tâm tình, suy nghĩ làm thế nào ngăn chặn thương tổn xảy ra và, làm tối thiểu các thiệt hại do lỗi lầm này gây ra.
“Ta chỉ hy vọng Thánh quân và phụ thân của Thánh quân mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết kẻ điên biến thái này đi, đừng cho hắn có cơ hội tiếp tục giết hại người vô tội!” Tuyền Cơ nhìn cha con Kỉ Kiến Thận nói, công việc chém chém giết giết dơ bẩn, mệt nhọc này vẫn là giao cho những nam nhân hiếu chiến này đi.
Kỉ Tư Viễn bị một câu nói “Thánh quân” của nàng làm cho hơi ngượng ngùng, Kỉ Kiến Thận lại thở dài một hơi nói: “Phải để mẫu hậu của Thánh quân thất vọng rồi, muốn tiêu diệt Nhạc Nghịch, ít nhất phải thời gian vài năm.”
Trường kỳ kháng chiến, phải nhờ vào Tuyền Cơ ổn định hậu phương rồi.
Bình luận facebook