-
Chương 201
Thì ra là Đại ma vương nổi máu ghen, cũng như đấng trượng phu ở hiện đại phát hiện thê tử ra khỏi nhà mà không đeo nhẫn cưới đi.
Tuyền Cơ chớp chớp mắt, nói một cách rất vô tội: “Ta từ trong hoàng cung đi ra, không minh không bạch, một người phụ nữ đã kết hôn che mặt từ trong hoàng cung đi ra ngoài, nếu bị người ta phát hiện, thanh danh của ngươi làm sao mà còn chứ!”
Kỉ Kiến Thận đối với loại vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy đâu dễ bị lừa gạt, nghe Tuyền Cơ giải thích xong thì chỉ cười nhạt, cười đến mức khiến nàng dựng đứng hết cả lông tóc lên.
“Được rồi được rồi, ta sai rồi, ta thừa nhận ta ham thuận tiện, với lại những kiểu búi tóc này bới lên trông rất già a!” Tuyền Cơ vừa nói vừa tiến vào trong lòng Đại ma vương cọ cọ, hy vọng cái bình dấm chua lớn có thể tiêu bớt lửa ghen.
Nhưng thật ra lời này của Tuyền Cơ không phải giả, phụ nhân Kỉ quốc đã kết hôn có cách búi tóc và vật trang sức đặc thù, hơn mười kiểu búi tóc thì cách búi của kiểu nào kiểu nấy đều phức tạp ghê gớm.
Đương nhiên đấy là phu nhân quý tộc nhà giàu người ta mới có khả năng để làm như thế, nếu là vợ những người bình dân thì sẽ tùy tiện bới tóc lên rồi cài thêm một cây trâm biểu thị thân phận của người phụ nữ có chồng thôi.
Tuyền Cơ hầu như ngày nào cũng gội đầu, lại không muốn bôi thứ dầu mỡ bôi tóc linh tinh gì đó, bới tóc thì càng khó khăn hơn.
Đối với một con heo có thói quen ngủ muộn mà nói, muốn nàng sáng sớm đã thức dậy đùa nghịch hơn nửa canh giờ chỉ để bới cái kiểu tóc chính thức của một phu nhân, khẳng định không cam lòng, cho nên Tuyền Cơ trước khi xuất môn tiện tay túm tóc buộc lại một cách đơn giản là xong chuyện.
“Đừng nóng giận được không, huynh biết rõ ta chỉ thích huynh thôi mà!” Xem bộ dạng Đại ma vương vẫn rất không cao hứng, Tuyền Cơ ôm cổ hắn, tiếp tục chuốc thuốc mê trăm lần thử vạn lần linh của mình.
“Được, biểu hiện cho ta xem, nàng thích ta nhiều như thế nào!” Dứt lời, người đã ôm lấy Tuyền Cơ đi đến cạnh giường lớn trong tẩm điện.
Kế tiếp, chính là thời gian đóng cửa lớn cài cửa sổ, ăn rùa đại bổ thang…
Bởi vì buổi tối quá mệt mỏi, cho nên ngày hôm sau Tuyền Cơ dậy muộn. Ngáp dài đi tới tổng bộ Trầm thị, không ngờ Văn Quân Thông vẫn chưa đến, Tuyền Cơ dứt khoát không thèm khách khí đi tìm một phòng gian để ngủ thêm, để Lam Tinh, Lam Tích thấy có người đến thì gọi nàng.
Giấc ngủ này ngủ thẳng đến tận giờ cơm trưa. Tuyền Cơ thức dậy ăn xong bữa cơm mới thấy Văn Quân Thông vội vàng đi tới.
“Thật có lỗi, thật có lỗi. Khiến Tạ quản sự phải đợi lâu!” Văn Quân Thông ngẩng đầu liếc một cái, nhìn thấy kiểu tóc của Tuyền Cơ thì không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Hôm nay Tuyền Cơ chải đầu thành một búi tóc đơn giản. Trên búi tóc cắm một cây trâm bạch ngọc. Rõ ràng là cách trang điểm của một phụ nhân đã kết hôn!
Tuyền Cơ không được tự nhiên cười gượng hai tiếng. Coi như không phát hiện ra sự dị thường của Văn Quân Thông, thuận theo nói: “Bên phía ngươi có chuyện gì sao? Sao lại tới muộn như vậy?”
Nàng xem như lại mở mang kiến thức về sự ngoan cố của Đại ma vương. Bình thường rất nhiều chuyện nhường nhịn nàng dỗ dành nàng, thế nhưng hễ liên quan đến “vấn đề chủ quyền” thì hoàn toàn không cho phép thương lượng.
Vốn tưởng rằng đêm hôm qua bị hắn ức hiếp hung ác như vậy, hẳn sẽ giơ cao đánh khẽ đối với kiểu tóc và cách phục sức của nàng, kết quả là sáng hôm nay thức dậy lúc trang điểm, bất ngờ nhìn thấy trên bàn trang điểm đặt một cây trâm bạch ngọc dùng cho phụ nhân.
Tiếp đó Lam Tích tiến vào hoàn toàn không thèm nhìn đến gương mặt khổ qua của nàng, không nói hai lời liền đè nàng xuống búi một búi tóc đơn giản, cài cây trâm lên, ngay cả lúc nàng ở Trầm thị tỉnh dậy cũng kiên trì muốn búi lại tóc một lần nữa.
Một phòng đều là ác bá! Thấy nàng dễ bắt nạt nên cứ lấn tới!
Văn Quân Thông bình tĩnh tinh thần, nói: “Thủy sư Tổng đốc Lương đại nhân xin xuất một khoản tiền lớn. Nói là thuyền của Thủy sư đã hư hỏng nghiêm trọng, vì đề phòng ngộ nhỡ nên muốn đóng thêm để dự phòng. Bởi là khẩn cấp đặc biệt phê chuẩn, cho nên Tài ti bên kia cần nhiều thời gian để xử lý.”
Cách trang điểm của Tuyền Cơ ngày hôm qua vẫn là của một thiếu nữ chưa kết hôn, hôm nay đã thành của một phụ nhân, nguyên nhân bên trong Văn Quân Thông rất để ý nhưng lại không tài nào mở miệng hỏi, tâm tình càng sa sút vài phần.
“Hơ, Thủy sư chế tạo thuyền để chơi trò đụng thuyền à? Ta nhớ rõ hình như lần trước Thủy sư mới đóng xong một đống chiến thuyền lớn mới mà. Không phải có thuyền nhỏ chuyên dùng để đụng sao?” Tuyền Cơ rõ ràng nhớ trước đây từng thấy qua tấu chương của Lương Vĩnh Thâm xin xuất tiền để đóng thuyền trong ngự thư phòng.
Văn Quân Thông dưới tâm tình hoảng hốt cũng không chú ý tới Tuyền Cơ làm sao mà biết Thủy sư cách đây không lâu từng cho đóng thuyền mới cùng với có điều động thuyền đụng nhỏ trong bố trí quân sự, thuận miệng trả lời: “Cụ thể thế nào bản quan cũng không nắm rõ lắm, nghe nói là Lung Giang có vài thủy vực có rất nhiều đá ngầm. Thêm vào đó cũng muốn đề phòng đối phương sử dụng thủ đoạn tương tự sử dụng thuyền đụng đục thuyền để công kích, cho nên phải chuẩn bị thêm thuyền.”
Tuyền Cơ nghe xong có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Đại ma vương chuẩn bị đập tiền để trên Lung Giang chơi trò thuyền lớn đâm thuyền lớn sao? Có tiền cũng không nên tiêu như thế a.
Đúng lúc này, Lam Tích bưng một cái khay đựng trái cây tiến vào, khay đựng trái cây chia làm chín ngăn đựng các loại điểm tâm Tuyền Cơ bình thường thích ăn, Tuyền Cơ vừa thấy bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
Lam Tích thấy Tuyền Cơ đối với khay đựng trái cây hai mắt tỏa ánh sáng, đảo mắt nhìn Văn Quân Thông cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, không khỏi nhẹ nhõm thở phào: May là bộ dạng vừa ngốc vừa tham ăn của vị Hoàng hậu này không bị người ngoài nhìn thấy!
Vội vàng thừa lúc trước khi Văn Quân Thông thoát khỏi trầm tư liền đưa tay vỗ vỗ Tuyền Cơ, nhắc nhở nàng đừng để mất mặt như vậy nữa.
Tuyền Cơ bị vỗ khiến cả người chấn động. Ngẩng đầu nói: “Mọt… ách, Văn đại nhân, ta nhớ ra một chuyện rất quan trọng, phải về trước, về nhà một chuyến, có thể phiền ngươi ngày mai lại đến không?” Thiếu chút là lỡ mồm kêu hai tiếng “mọt sách” ra rồi.
Văn Quân Thông tốt tính gật đầu đáp ứng, đứng dậy cáo từ rời đi, Tuyền Cơ một tay tóm chặt Lam Tích nói: “Nhanh lên nhanh lên, Lam Tinh, chúng ta trở về! A! Mang cả khay đựng hoa quả nữa!”
Tuyền Cơ ôm khay đựng trái cây hấp tấp rời khỏi cửa nhảy lên xe ngựa. Lam Tích, Lam Tinh cùng đi lên xe, nhìn nàng bưng khay đựng trái cây ngắm nghía trái phải, yêu thích không buông tay, không nhịn được hỏi: “Khay đựng hoa quả này có cái gì đặc biệt sao?”
“Đặc biệt đặc biệt. Tương đối đặc biệt, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền nha! Há há!” Tuyền Cơ nghĩ đến có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn, vui vẻ cười toe toét.
“Uhm, Lam Tinh, ngươi tìm cái đĩa gắp điểm tâm bên trong ra đi.”
Lam Tinh đáp dạ một tiếng, kéo ra một chiếc ngăn kéo nhỏ ở bên thân xe lấy ra một chiếc đĩa sạch sẽ, cùng một đôi đũa bạc, tiếp nhận khay đựng trái cây, gắp từng khối điểm tâm ở bên trong ra.
Đổi lại nếu là người nhà phú quý bình thường, khay điểm tâm này trực tiếp đổ đi là được, nhưng vị Hoàng hậu nương nương này không thích lãng phí lương thực, nên nói là nàng kỳ thật chỉ cần đổi được ra tiền, có thể sử dụng, có thể ăn, đều không muốn lãng phí, ngược lại khá là hiếm thấy.
Theo lý thân phận nàng cũng là Quận chúa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, thật không hiểu làm thế nào dưỡng thành thói quen tiết kiệm, lại còn là người thích tính toán sổ sách như thế này nữa?
Tuyền Cơ trở lại trong cung liền đến ngự thư phòng tìm Kỉ Kiến Thận, ai ngờ lại gặp phải cái phòng trống, càng ly kỳ chính là, hỏi tiểu thái giám về hành tung của hắn, tên tiểu thái giám kia thế nhưng muốn nói lại thôi, vẻ mặt thập phần cổ quái.
Lẽ nào Đại ma vương lại thừa dịp nàng không ở nhà mà vượt tường? Sẽ không cẩu huyết như vậy đi! Tối hôm qua mới “tiêu hao” nhiều thế, cho dù hắn là sắc ma cũng không đói khát đến mức này a! Tuyền Cơ trong lòng xoay chuyển trăm chiều, vì bản thân bị kịch tám giờ tối độc hại đầu óc mà cười thầm không thôi.
Có điều chờ đến lúc nàng ở ngự hoa viên nhìn thấy một đôi nam nữ “trò chuyện rất vui vẻ”, thì không còn cười nổi.
Kỉ Kiến Thận mỉm cười đứng bên một cây hoa, một thân long bào xanh đậm thêu tơ vàng ở dưới ánh mặt trời khiến cả người hắn càng thêm phong thần tuấn lãng, ưu nhã mê người, bên cạnh là một thiếu nữ mĩ lệ nũng nịu nghiêng đầu nhìn lên hắn, cái loại ánh mắt ngưỡng mộ mê luyến này đến kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra!
Tuyền Cơ đang lo lắng nên dùng thái độ gì để đối mặt với bọn họ, thì Lam Tích ở bên người đã không nhẫn nhịn được nổi bão trước!
“Hoàng, hậu, nương, nương, đến!” Cắn chữ rõ ràng, thanh âm vang dội, lập tức làm chấn động cặp cẩu nam nữ đang phỉnh phờ kia cùng với toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ gần đấy.
Tuyền Cơ sùng bái nhìn Lam Tích, hai mắt biến thành hình trái tim: Nữ hiệp, ngươi thật dũng mãnh a!
Tuyền Cơ chớp chớp mắt, nói một cách rất vô tội: “Ta từ trong hoàng cung đi ra, không minh không bạch, một người phụ nữ đã kết hôn che mặt từ trong hoàng cung đi ra ngoài, nếu bị người ta phát hiện, thanh danh của ngươi làm sao mà còn chứ!”
Kỉ Kiến Thận đối với loại vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy đâu dễ bị lừa gạt, nghe Tuyền Cơ giải thích xong thì chỉ cười nhạt, cười đến mức khiến nàng dựng đứng hết cả lông tóc lên.
“Được rồi được rồi, ta sai rồi, ta thừa nhận ta ham thuận tiện, với lại những kiểu búi tóc này bới lên trông rất già a!” Tuyền Cơ vừa nói vừa tiến vào trong lòng Đại ma vương cọ cọ, hy vọng cái bình dấm chua lớn có thể tiêu bớt lửa ghen.
Nhưng thật ra lời này của Tuyền Cơ không phải giả, phụ nhân Kỉ quốc đã kết hôn có cách búi tóc và vật trang sức đặc thù, hơn mười kiểu búi tóc thì cách búi của kiểu nào kiểu nấy đều phức tạp ghê gớm.
Đương nhiên đấy là phu nhân quý tộc nhà giàu người ta mới có khả năng để làm như thế, nếu là vợ những người bình dân thì sẽ tùy tiện bới tóc lên rồi cài thêm một cây trâm biểu thị thân phận của người phụ nữ có chồng thôi.
Tuyền Cơ hầu như ngày nào cũng gội đầu, lại không muốn bôi thứ dầu mỡ bôi tóc linh tinh gì đó, bới tóc thì càng khó khăn hơn.
Đối với một con heo có thói quen ngủ muộn mà nói, muốn nàng sáng sớm đã thức dậy đùa nghịch hơn nửa canh giờ chỉ để bới cái kiểu tóc chính thức của một phu nhân, khẳng định không cam lòng, cho nên Tuyền Cơ trước khi xuất môn tiện tay túm tóc buộc lại một cách đơn giản là xong chuyện.
“Đừng nóng giận được không, huynh biết rõ ta chỉ thích huynh thôi mà!” Xem bộ dạng Đại ma vương vẫn rất không cao hứng, Tuyền Cơ ôm cổ hắn, tiếp tục chuốc thuốc mê trăm lần thử vạn lần linh của mình.
“Được, biểu hiện cho ta xem, nàng thích ta nhiều như thế nào!” Dứt lời, người đã ôm lấy Tuyền Cơ đi đến cạnh giường lớn trong tẩm điện.
Kế tiếp, chính là thời gian đóng cửa lớn cài cửa sổ, ăn rùa đại bổ thang…
Bởi vì buổi tối quá mệt mỏi, cho nên ngày hôm sau Tuyền Cơ dậy muộn. Ngáp dài đi tới tổng bộ Trầm thị, không ngờ Văn Quân Thông vẫn chưa đến, Tuyền Cơ dứt khoát không thèm khách khí đi tìm một phòng gian để ngủ thêm, để Lam Tinh, Lam Tích thấy có người đến thì gọi nàng.
Giấc ngủ này ngủ thẳng đến tận giờ cơm trưa. Tuyền Cơ thức dậy ăn xong bữa cơm mới thấy Văn Quân Thông vội vàng đi tới.
“Thật có lỗi, thật có lỗi. Khiến Tạ quản sự phải đợi lâu!” Văn Quân Thông ngẩng đầu liếc một cái, nhìn thấy kiểu tóc của Tuyền Cơ thì không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Hôm nay Tuyền Cơ chải đầu thành một búi tóc đơn giản. Trên búi tóc cắm một cây trâm bạch ngọc. Rõ ràng là cách trang điểm của một phụ nhân đã kết hôn!
Tuyền Cơ không được tự nhiên cười gượng hai tiếng. Coi như không phát hiện ra sự dị thường của Văn Quân Thông, thuận theo nói: “Bên phía ngươi có chuyện gì sao? Sao lại tới muộn như vậy?”
Nàng xem như lại mở mang kiến thức về sự ngoan cố của Đại ma vương. Bình thường rất nhiều chuyện nhường nhịn nàng dỗ dành nàng, thế nhưng hễ liên quan đến “vấn đề chủ quyền” thì hoàn toàn không cho phép thương lượng.
Vốn tưởng rằng đêm hôm qua bị hắn ức hiếp hung ác như vậy, hẳn sẽ giơ cao đánh khẽ đối với kiểu tóc và cách phục sức của nàng, kết quả là sáng hôm nay thức dậy lúc trang điểm, bất ngờ nhìn thấy trên bàn trang điểm đặt một cây trâm bạch ngọc dùng cho phụ nhân.
Tiếp đó Lam Tích tiến vào hoàn toàn không thèm nhìn đến gương mặt khổ qua của nàng, không nói hai lời liền đè nàng xuống búi một búi tóc đơn giản, cài cây trâm lên, ngay cả lúc nàng ở Trầm thị tỉnh dậy cũng kiên trì muốn búi lại tóc một lần nữa.
Một phòng đều là ác bá! Thấy nàng dễ bắt nạt nên cứ lấn tới!
Văn Quân Thông bình tĩnh tinh thần, nói: “Thủy sư Tổng đốc Lương đại nhân xin xuất một khoản tiền lớn. Nói là thuyền của Thủy sư đã hư hỏng nghiêm trọng, vì đề phòng ngộ nhỡ nên muốn đóng thêm để dự phòng. Bởi là khẩn cấp đặc biệt phê chuẩn, cho nên Tài ti bên kia cần nhiều thời gian để xử lý.”
Cách trang điểm của Tuyền Cơ ngày hôm qua vẫn là của một thiếu nữ chưa kết hôn, hôm nay đã thành của một phụ nhân, nguyên nhân bên trong Văn Quân Thông rất để ý nhưng lại không tài nào mở miệng hỏi, tâm tình càng sa sút vài phần.
“Hơ, Thủy sư chế tạo thuyền để chơi trò đụng thuyền à? Ta nhớ rõ hình như lần trước Thủy sư mới đóng xong một đống chiến thuyền lớn mới mà. Không phải có thuyền nhỏ chuyên dùng để đụng sao?” Tuyền Cơ rõ ràng nhớ trước đây từng thấy qua tấu chương của Lương Vĩnh Thâm xin xuất tiền để đóng thuyền trong ngự thư phòng.
Văn Quân Thông dưới tâm tình hoảng hốt cũng không chú ý tới Tuyền Cơ làm sao mà biết Thủy sư cách đây không lâu từng cho đóng thuyền mới cùng với có điều động thuyền đụng nhỏ trong bố trí quân sự, thuận miệng trả lời: “Cụ thể thế nào bản quan cũng không nắm rõ lắm, nghe nói là Lung Giang có vài thủy vực có rất nhiều đá ngầm. Thêm vào đó cũng muốn đề phòng đối phương sử dụng thủ đoạn tương tự sử dụng thuyền đụng đục thuyền để công kích, cho nên phải chuẩn bị thêm thuyền.”
Tuyền Cơ nghe xong có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Đại ma vương chuẩn bị đập tiền để trên Lung Giang chơi trò thuyền lớn đâm thuyền lớn sao? Có tiền cũng không nên tiêu như thế a.
Đúng lúc này, Lam Tích bưng một cái khay đựng trái cây tiến vào, khay đựng trái cây chia làm chín ngăn đựng các loại điểm tâm Tuyền Cơ bình thường thích ăn, Tuyền Cơ vừa thấy bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
Lam Tích thấy Tuyền Cơ đối với khay đựng trái cây hai mắt tỏa ánh sáng, đảo mắt nhìn Văn Quân Thông cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, không khỏi nhẹ nhõm thở phào: May là bộ dạng vừa ngốc vừa tham ăn của vị Hoàng hậu này không bị người ngoài nhìn thấy!
Vội vàng thừa lúc trước khi Văn Quân Thông thoát khỏi trầm tư liền đưa tay vỗ vỗ Tuyền Cơ, nhắc nhở nàng đừng để mất mặt như vậy nữa.
Tuyền Cơ bị vỗ khiến cả người chấn động. Ngẩng đầu nói: “Mọt… ách, Văn đại nhân, ta nhớ ra một chuyện rất quan trọng, phải về trước, về nhà một chuyến, có thể phiền ngươi ngày mai lại đến không?” Thiếu chút là lỡ mồm kêu hai tiếng “mọt sách” ra rồi.
Văn Quân Thông tốt tính gật đầu đáp ứng, đứng dậy cáo từ rời đi, Tuyền Cơ một tay tóm chặt Lam Tích nói: “Nhanh lên nhanh lên, Lam Tinh, chúng ta trở về! A! Mang cả khay đựng hoa quả nữa!”
Tuyền Cơ ôm khay đựng trái cây hấp tấp rời khỏi cửa nhảy lên xe ngựa. Lam Tích, Lam Tinh cùng đi lên xe, nhìn nàng bưng khay đựng trái cây ngắm nghía trái phải, yêu thích không buông tay, không nhịn được hỏi: “Khay đựng hoa quả này có cái gì đặc biệt sao?”
“Đặc biệt đặc biệt. Tương đối đặc biệt, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền nha! Há há!” Tuyền Cơ nghĩ đến có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn, vui vẻ cười toe toét.
“Uhm, Lam Tinh, ngươi tìm cái đĩa gắp điểm tâm bên trong ra đi.”
Lam Tinh đáp dạ một tiếng, kéo ra một chiếc ngăn kéo nhỏ ở bên thân xe lấy ra một chiếc đĩa sạch sẽ, cùng một đôi đũa bạc, tiếp nhận khay đựng trái cây, gắp từng khối điểm tâm ở bên trong ra.
Đổi lại nếu là người nhà phú quý bình thường, khay điểm tâm này trực tiếp đổ đi là được, nhưng vị Hoàng hậu nương nương này không thích lãng phí lương thực, nên nói là nàng kỳ thật chỉ cần đổi được ra tiền, có thể sử dụng, có thể ăn, đều không muốn lãng phí, ngược lại khá là hiếm thấy.
Theo lý thân phận nàng cũng là Quận chúa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, thật không hiểu làm thế nào dưỡng thành thói quen tiết kiệm, lại còn là người thích tính toán sổ sách như thế này nữa?
Tuyền Cơ trở lại trong cung liền đến ngự thư phòng tìm Kỉ Kiến Thận, ai ngờ lại gặp phải cái phòng trống, càng ly kỳ chính là, hỏi tiểu thái giám về hành tung của hắn, tên tiểu thái giám kia thế nhưng muốn nói lại thôi, vẻ mặt thập phần cổ quái.
Lẽ nào Đại ma vương lại thừa dịp nàng không ở nhà mà vượt tường? Sẽ không cẩu huyết như vậy đi! Tối hôm qua mới “tiêu hao” nhiều thế, cho dù hắn là sắc ma cũng không đói khát đến mức này a! Tuyền Cơ trong lòng xoay chuyển trăm chiều, vì bản thân bị kịch tám giờ tối độc hại đầu óc mà cười thầm không thôi.
Có điều chờ đến lúc nàng ở ngự hoa viên nhìn thấy một đôi nam nữ “trò chuyện rất vui vẻ”, thì không còn cười nổi.
Kỉ Kiến Thận mỉm cười đứng bên một cây hoa, một thân long bào xanh đậm thêu tơ vàng ở dưới ánh mặt trời khiến cả người hắn càng thêm phong thần tuấn lãng, ưu nhã mê người, bên cạnh là một thiếu nữ mĩ lệ nũng nịu nghiêng đầu nhìn lên hắn, cái loại ánh mắt ngưỡng mộ mê luyến này đến kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra!
Tuyền Cơ đang lo lắng nên dùng thái độ gì để đối mặt với bọn họ, thì Lam Tích ở bên người đã không nhẫn nhịn được nổi bão trước!
“Hoàng, hậu, nương, nương, đến!” Cắn chữ rõ ràng, thanh âm vang dội, lập tức làm chấn động cặp cẩu nam nữ đang phỉnh phờ kia cùng với toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ gần đấy.
Tuyền Cơ sùng bái nhìn Lam Tích, hai mắt biến thành hình trái tim: Nữ hiệp, ngươi thật dũng mãnh a!
Bình luận facebook