-
Chương 202
Lam Tích kêu một tiếng, ánh mắt Kỉ Kiến Thận cùng nữ tử kia đều tập trung trên người Tuyền Cơ.
Nữ tử kia chần chờ một chút nói: “Khấu kiến Hoàng hậu nương nương!” Nói xong liền chuẩn bị quỳ lạy.
“Không cần.” Tuyền Cơ mở miệng ngăn cản.
Nàng kia dừng lại, trộm mắt nhìn Kỉ Kiến Thận, nhìn hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới đứng thẳng dậy, tuy rằng một câu chưa nói, nhưng mà làm người nhìn thấy liền có một ý tứ oan ức nhìn thấy đã thương.
Lam Tích Lam Tinh lại thầm kêu đáng tiếc, dã nữ nhân này giữa ban ngày ban mặt lại dám có chủ ý với Hoàng thượng, rõ ràng nên giết đi uy phong của nàng ta mới đúng! Tuyền Cơ làm Hoàng hậu chính là quá mềm lòng!
Kỳ thật Tuyền Cơ không phải mềm lòng, chính là nàng không quen chịu đại lễ của người khác, muốn thắng khí thế cũng không nhất thiết phải dùng thân phận để làm nhục người.
Ý cười khóe môi Kỉ Kiến Thận không có nửa điểm biến hóa, cũng không như bình thường trực tiếp tiến đên hôn nhiệt liệt, tình cảm kêu một tiếng “Tuyền Cơ”, chính là như vậy nhìn thấy hai nữ nhân sóng ngầm mãnh liệt. Kỳ thật là bốn, Lam Tinh Lam Tích tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng rõ ràng là bài xích nữ tử bên người mình.
Những người từng tiếp xúc nhiều với Tuyền Cơ, từng người từng người đều sẽ đứng về phía nàng.
“Anh Lan, Tuyền Cơ là nhận ra ngươi, không cần dùng đại lễ.” Kỉ Kiến Thận cười nói.
“Ta nhận ra?” Tuyền Cơ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn nhìn lại vị “Anh Lan”, chuyện khi nào a.
Cái này đến phiên Kỉ Kiến Thận vẻ mặt bất dắc dĩ, “Anh Lan” vẻ mặt xấu hổ.
“Anh Lan là con gái của dì. Gia yến trung thu năm kia không phải từng gặp qua sao?” Kỉ Kiến Thận đành phải nói thẳng.
“À.” Tuyền Cơ cuối cùng nghĩ ra. Thì ra là vị “biểu muội” ca hát rất êm tai a.
Không thể trách nàng không ấn tượng. Năm kia trung thu gia yến, Đại ma vương một phòng thê thiếp. Mỹ nữ như mây. Nàng làm sao nhớ rõ nhiều như vậy. Hơn nữa, cũng không muốn nhớ.
Bà dì Triệu gia cùng Tuyền Cơ trở mặt. Vị Anh Lan tiểu thư này nàng cũng không có ấn tượng tốt gì. Biểu cảm lập tức lạnh nhạt.
Kỉ Kiến Thận vốn không có ý nghĩ gì với Anh Lan. Chính là âm thầm hy vọng xem thử tư vị ghen của Tuyền Cơ, cho nên cũng không nói gì nhiều.
Tuyền Cơ cúi đầu nhìn đến trên tay chính mình còn ôm một mâm đựng trái cây trống rỗng. Lúc này mới nhớ tới chính sự: “Bản cung nhớ tới có chút chuyện trọng yếu muốn cùng Hoàng thượng thương lượng. Không biết Hoàng thượng giờ phút này…” Vừa nói vừa nhìn bộ dáng yếu đuối của Anh Lan đứng bên cạnh.
“Hoàng thượng cùng Hoàng hậu có chuyện quan trọng, Anh Lan đi trước cáo lui.” Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ chọc cho người thương tiếc.
Đáng tiếc hai nhân vật chính đối diện lại không có chút ý thương tiếc đối với nàng ta, Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dạng giải quyết việc chung của Tuyền Cơ, biết nàng đã có chút tức giận. Tiểu rùa tuy rằng rất ít khi tức giận, nhưng là thật sự tức giận cũng không dễ dỗ dành, vì thế phất tay cho Anh Lan lui ra.
Anh Lan khom mình hành lễ, xoay người rời đi, vừa mới quay sang, ủy khuất cùng nhu nhược trong mắt đã bị oán hận cùng đố kỵ thay thế.
Tuyền Cơ phân phó Lam Tinh cùng Lam Tích đi về nghỉ ngơi, chính mình cùng Kỉ Kiến Thận trở lại ngự thư phòng.
“Ta nghe nói thủy quân lại xin khoản tiền tạo thuyền. Hơn nữa, số lượng không ít.” Tuyền Cơ một chữ không đề cập tới việc vừa rồi, mở miệng lập tức thẳng vào chủ đề. Nàng xưa nay tương đối cẩn thận. Biết rõ Kỉ Kiến Thận với Anh Lan biểu muội không có khả năng gì, hắn tính toán cố ý muốn kích thích nàng làm căng, hiện tại trước xử lý việc chung. Đợi cho buổi tối… hừ hừ!
Thái độ này, Kỉ Kiến Thận trong lòng chuẩn bị tốt thủ đoạn gây xích mích liền hết thảy không dùng được, đành phải gật đầu nói: “Ừ, là lo lắng đến lúc song phương đối chiến, con thuyền hao tổn nghiêm trọng, hơn nữa dưới nước có đá ngầm thật nhiều, vô ý một cái thực dễ dàng va phải đá ngầm gây chìm, phòng tuyến Lung Giang đối với quan hệ ngoại giao hai nước Kỉ, Nhạc vô cùng trọng yếu. Lỡ như phòng tuyến này dễ dàng bị phá, về sau nguy hiểm sẽ lớn hơn nhiều.”
“Kinh thành còn có thợ đóng thuyền hay người quản lý thợ hay không? Ta có ý tưởng, nếu được, con thuyền chế tạo có chi phí hơi cao, nhưng là tới Lan Giang cho dù cùng quân địch va chạm tổn hại hay va phải đá ngầm cũng không dễ dàng bị chìm, thậm chí có thể tiếp tục tác chiến, sau chiến tranh quay về bờ biển sửa chữa tốt lại dùng, hẳn là có thể tiết kiệm đáng kể phí tổn.”
Kỉ Kiến Thận hai mắt sáng ngời, đi lên phía trước ôm Tuyền Cơ cười nói: “Ta biết ngay Tuyền Cơ của ta cái gì cũng biết, là bảo bối trên trời tặng ta.”
“Buồn nôn!” Tuyền Cơ đẩy hắn ra, làm mặt quỷ nói: “Nhanh đi gọi người đến, còn không biết có được hay không đâu.”
Kinh thành gần Lan Giang, vận tải đường thủy là phương thúc giao thông trọng yếu, mỗi ngày đều có rất nhiều thuyền lui tới, trong đó đủ cả từ thuyền lớn xa hoa của quan lớn phú hộ cùng với thương thuyền vận chuyển hàng hóa, thuyền chở khách. Phụ cận bờ sông còn có một xưởng chế tạo, chuyên môn có người sửa chữa chế tạo thuyền, xưởng Trầm thị là có quy mô lớn nhất.
Trong cung ra lệnh một tiếng. Những người liên quan liền chạy tới cung đợi lệnh. Người đến là quản sự thuyền xưởng Trầm thị Mễ tiên sinh cùng vị công nhân coi như là già nhất dưới trướng là Đồ sư phụ. Còn có Đinh tướng của thủy quân vừa mới đến kinh thành.
Tuyền Cơ trước khi bọn họ đến đã đem ý tưởng nói tóm tắt cho Kỉ Kiến Thận nghe rồi, giờ phút này ngoan ngoãn ngồi sau bình phong giải thích. Hồng Vượng đem mâm trái cây để vào trong chậu nước làm biểu thị.
“Ý tưởng của bản cung rất đơn giản, đem đáy khoang thuyền tạo thành giống như cái khay trái cây mà các vị đang thấy, phân ra thành một đám ô vuông ngăn cách nhau, nếu đáy thuyền va phải đá ngầm hoặc là lọt vào cái khác va chạm hủy hoại, chỉ cần đem phần bị hỏng kia che lại, thân thuyền sẽ không bị chìm nữa.”
Tuyền Cơ nói xong, Hồng Vượng lấy ra chén nước, đổ vào một khoang mé ngoài cùng của mâm trái cây, mâm trái cây bằng gỗ vẫn như cũ vững vàng bập bềnh ở trên mặt nước.
Ba người đầu tiên ngạc nhiên sau đó vui mừng như điên.
Mễ tiên sinh là nghĩ đến những thương thuyền đi xa sẽ dễ giao dịch hơn, tách khoang thuyền ra có thể để hàng hóa của các khách thương khác nhau, rất dễ quản lý, nếu có tổn thất, cũng sẽ không tới khoang chính, như vậy sau này sinh ý vận tải đường thủy khẳng định tăng cao.
Đồ sư phó lại phát hiện ra một khoảng trời mới để chế tạo thuyền, Đồ gia đều là người đóng thuyền, nhưng lại chưa từng nghĩ ra phương pháp như vậy, vừa kích động lại vừa hổ thẹn, nâng lên mâm đựng trái cây trong bồn nước, hai tay phát run.
Mà Đinh tướng quân lại nghĩ đến ngày sau Thủy sư có loại chiến thuyền đụng cũng không chìm này, đại chiến trên Lung Giang lại thêm vài phần nắm chắc.
Mọi người tươi cười rạng rỡ, cùng kêu lên tán thưởng. Phương pháp Tuyền Cơ nói đến thật đơn giản, nhưng hết lần này đến lần khác mọi người đều không nghĩ đến, kỳ thật chính là vách kín nước, loại thiết kế này ở thời Đường của Trung Quốc đã có rồi, một khi mở rộng liền được hoan nghênh.
“Trừ bỏ phòng ngừa chìm, phân cách loại này có thể giúp thân tàu càng thêm chắc chắn, không dễ bị phá hư.” Tuyền Cơ nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu. Nàng cũng chỉ biết có một chút như thế, còn lại chi tiết thao tác, sẽ xem công nhân áp dụng.
Đinh tướng quân nói: “Hoàng hậu nương nương quả nhiên kỳ tài ngút trời, có chiến thuyền như vậy, thuyền tổn hại của thủy sư ít nhất giảm đi hơn một nửa, như vậy không ít tướng sĩ được cứu.”
Tuyền Cơ bị câu “kỳ tài ngút trời” khiến cho da đầu run lên, còn may vị Đinh tướng quân kia không có tiếp tục nói những lời buồn nôn hơn.
Nàng cũng là vừa vặn hôm nay nghe được Văn Quân Thông nói đến thuyền bị tổn hại chìm nhiều, sau đó lại nhìn đến mâm đựng trái cây, nhớ tới từng đến qua khoang thuyền lớn của Trầm thị, bên trong tựa hồ không có vách kín nước như thế này, lúc này mới chạy về hướng Kỉ Kiến Thận chứng thực. Không nghĩ tới niên đại này quả nhiên không có loại đồ vật này.
Nhưng Đinh tướng quân nói đến vấn đề tướng sĩ sinh mệnh an toàn lại làm cho nàng lưu tâm: “Lúc đánh giặc, nếu con thuyền tổn hại nghiêm trọng phải chìm, trên thuyền có trang bị đầy đủ đồ dùng thoát thân?”
Một câu đem hiện trường vài người đều ngây dại.
“Chẳng lẽ không có sao?” Tuyền Cơ chấn kinh rồi, thuyền cứu nạn, áo cứu sinh là đồ thoát thân, không phải trên thuyền phải chuẩn bị sao? Tuy rằng nơi này không có áo cứu sinh thổi phồng, tốt xấu phải có cái khác thay thế đi.
Nữ tử kia chần chờ một chút nói: “Khấu kiến Hoàng hậu nương nương!” Nói xong liền chuẩn bị quỳ lạy.
“Không cần.” Tuyền Cơ mở miệng ngăn cản.
Nàng kia dừng lại, trộm mắt nhìn Kỉ Kiến Thận, nhìn hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới đứng thẳng dậy, tuy rằng một câu chưa nói, nhưng mà làm người nhìn thấy liền có một ý tứ oan ức nhìn thấy đã thương.
Lam Tích Lam Tinh lại thầm kêu đáng tiếc, dã nữ nhân này giữa ban ngày ban mặt lại dám có chủ ý với Hoàng thượng, rõ ràng nên giết đi uy phong của nàng ta mới đúng! Tuyền Cơ làm Hoàng hậu chính là quá mềm lòng!
Kỳ thật Tuyền Cơ không phải mềm lòng, chính là nàng không quen chịu đại lễ của người khác, muốn thắng khí thế cũng không nhất thiết phải dùng thân phận để làm nhục người.
Ý cười khóe môi Kỉ Kiến Thận không có nửa điểm biến hóa, cũng không như bình thường trực tiếp tiến đên hôn nhiệt liệt, tình cảm kêu một tiếng “Tuyền Cơ”, chính là như vậy nhìn thấy hai nữ nhân sóng ngầm mãnh liệt. Kỳ thật là bốn, Lam Tinh Lam Tích tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng rõ ràng là bài xích nữ tử bên người mình.
Những người từng tiếp xúc nhiều với Tuyền Cơ, từng người từng người đều sẽ đứng về phía nàng.
“Anh Lan, Tuyền Cơ là nhận ra ngươi, không cần dùng đại lễ.” Kỉ Kiến Thận cười nói.
“Ta nhận ra?” Tuyền Cơ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn nhìn lại vị “Anh Lan”, chuyện khi nào a.
Cái này đến phiên Kỉ Kiến Thận vẻ mặt bất dắc dĩ, “Anh Lan” vẻ mặt xấu hổ.
“Anh Lan là con gái của dì. Gia yến trung thu năm kia không phải từng gặp qua sao?” Kỉ Kiến Thận đành phải nói thẳng.
“À.” Tuyền Cơ cuối cùng nghĩ ra. Thì ra là vị “biểu muội” ca hát rất êm tai a.
Không thể trách nàng không ấn tượng. Năm kia trung thu gia yến, Đại ma vương một phòng thê thiếp. Mỹ nữ như mây. Nàng làm sao nhớ rõ nhiều như vậy. Hơn nữa, cũng không muốn nhớ.
Bà dì Triệu gia cùng Tuyền Cơ trở mặt. Vị Anh Lan tiểu thư này nàng cũng không có ấn tượng tốt gì. Biểu cảm lập tức lạnh nhạt.
Kỉ Kiến Thận vốn không có ý nghĩ gì với Anh Lan. Chính là âm thầm hy vọng xem thử tư vị ghen của Tuyền Cơ, cho nên cũng không nói gì nhiều.
Tuyền Cơ cúi đầu nhìn đến trên tay chính mình còn ôm một mâm đựng trái cây trống rỗng. Lúc này mới nhớ tới chính sự: “Bản cung nhớ tới có chút chuyện trọng yếu muốn cùng Hoàng thượng thương lượng. Không biết Hoàng thượng giờ phút này…” Vừa nói vừa nhìn bộ dáng yếu đuối của Anh Lan đứng bên cạnh.
“Hoàng thượng cùng Hoàng hậu có chuyện quan trọng, Anh Lan đi trước cáo lui.” Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ chọc cho người thương tiếc.
Đáng tiếc hai nhân vật chính đối diện lại không có chút ý thương tiếc đối với nàng ta, Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dạng giải quyết việc chung của Tuyền Cơ, biết nàng đã có chút tức giận. Tiểu rùa tuy rằng rất ít khi tức giận, nhưng là thật sự tức giận cũng không dễ dỗ dành, vì thế phất tay cho Anh Lan lui ra.
Anh Lan khom mình hành lễ, xoay người rời đi, vừa mới quay sang, ủy khuất cùng nhu nhược trong mắt đã bị oán hận cùng đố kỵ thay thế.
Tuyền Cơ phân phó Lam Tinh cùng Lam Tích đi về nghỉ ngơi, chính mình cùng Kỉ Kiến Thận trở lại ngự thư phòng.
“Ta nghe nói thủy quân lại xin khoản tiền tạo thuyền. Hơn nữa, số lượng không ít.” Tuyền Cơ một chữ không đề cập tới việc vừa rồi, mở miệng lập tức thẳng vào chủ đề. Nàng xưa nay tương đối cẩn thận. Biết rõ Kỉ Kiến Thận với Anh Lan biểu muội không có khả năng gì, hắn tính toán cố ý muốn kích thích nàng làm căng, hiện tại trước xử lý việc chung. Đợi cho buổi tối… hừ hừ!
Thái độ này, Kỉ Kiến Thận trong lòng chuẩn bị tốt thủ đoạn gây xích mích liền hết thảy không dùng được, đành phải gật đầu nói: “Ừ, là lo lắng đến lúc song phương đối chiến, con thuyền hao tổn nghiêm trọng, hơn nữa dưới nước có đá ngầm thật nhiều, vô ý một cái thực dễ dàng va phải đá ngầm gây chìm, phòng tuyến Lung Giang đối với quan hệ ngoại giao hai nước Kỉ, Nhạc vô cùng trọng yếu. Lỡ như phòng tuyến này dễ dàng bị phá, về sau nguy hiểm sẽ lớn hơn nhiều.”
“Kinh thành còn có thợ đóng thuyền hay người quản lý thợ hay không? Ta có ý tưởng, nếu được, con thuyền chế tạo có chi phí hơi cao, nhưng là tới Lan Giang cho dù cùng quân địch va chạm tổn hại hay va phải đá ngầm cũng không dễ dàng bị chìm, thậm chí có thể tiếp tục tác chiến, sau chiến tranh quay về bờ biển sửa chữa tốt lại dùng, hẳn là có thể tiết kiệm đáng kể phí tổn.”
Kỉ Kiến Thận hai mắt sáng ngời, đi lên phía trước ôm Tuyền Cơ cười nói: “Ta biết ngay Tuyền Cơ của ta cái gì cũng biết, là bảo bối trên trời tặng ta.”
“Buồn nôn!” Tuyền Cơ đẩy hắn ra, làm mặt quỷ nói: “Nhanh đi gọi người đến, còn không biết có được hay không đâu.”
Kinh thành gần Lan Giang, vận tải đường thủy là phương thúc giao thông trọng yếu, mỗi ngày đều có rất nhiều thuyền lui tới, trong đó đủ cả từ thuyền lớn xa hoa của quan lớn phú hộ cùng với thương thuyền vận chuyển hàng hóa, thuyền chở khách. Phụ cận bờ sông còn có một xưởng chế tạo, chuyên môn có người sửa chữa chế tạo thuyền, xưởng Trầm thị là có quy mô lớn nhất.
Trong cung ra lệnh một tiếng. Những người liên quan liền chạy tới cung đợi lệnh. Người đến là quản sự thuyền xưởng Trầm thị Mễ tiên sinh cùng vị công nhân coi như là già nhất dưới trướng là Đồ sư phụ. Còn có Đinh tướng của thủy quân vừa mới đến kinh thành.
Tuyền Cơ trước khi bọn họ đến đã đem ý tưởng nói tóm tắt cho Kỉ Kiến Thận nghe rồi, giờ phút này ngoan ngoãn ngồi sau bình phong giải thích. Hồng Vượng đem mâm trái cây để vào trong chậu nước làm biểu thị.
“Ý tưởng của bản cung rất đơn giản, đem đáy khoang thuyền tạo thành giống như cái khay trái cây mà các vị đang thấy, phân ra thành một đám ô vuông ngăn cách nhau, nếu đáy thuyền va phải đá ngầm hoặc là lọt vào cái khác va chạm hủy hoại, chỉ cần đem phần bị hỏng kia che lại, thân thuyền sẽ không bị chìm nữa.”
Tuyền Cơ nói xong, Hồng Vượng lấy ra chén nước, đổ vào một khoang mé ngoài cùng của mâm trái cây, mâm trái cây bằng gỗ vẫn như cũ vững vàng bập bềnh ở trên mặt nước.
Ba người đầu tiên ngạc nhiên sau đó vui mừng như điên.
Mễ tiên sinh là nghĩ đến những thương thuyền đi xa sẽ dễ giao dịch hơn, tách khoang thuyền ra có thể để hàng hóa của các khách thương khác nhau, rất dễ quản lý, nếu có tổn thất, cũng sẽ không tới khoang chính, như vậy sau này sinh ý vận tải đường thủy khẳng định tăng cao.
Đồ sư phó lại phát hiện ra một khoảng trời mới để chế tạo thuyền, Đồ gia đều là người đóng thuyền, nhưng lại chưa từng nghĩ ra phương pháp như vậy, vừa kích động lại vừa hổ thẹn, nâng lên mâm đựng trái cây trong bồn nước, hai tay phát run.
Mà Đinh tướng quân lại nghĩ đến ngày sau Thủy sư có loại chiến thuyền đụng cũng không chìm này, đại chiến trên Lung Giang lại thêm vài phần nắm chắc.
Mọi người tươi cười rạng rỡ, cùng kêu lên tán thưởng. Phương pháp Tuyền Cơ nói đến thật đơn giản, nhưng hết lần này đến lần khác mọi người đều không nghĩ đến, kỳ thật chính là vách kín nước, loại thiết kế này ở thời Đường của Trung Quốc đã có rồi, một khi mở rộng liền được hoan nghênh.
“Trừ bỏ phòng ngừa chìm, phân cách loại này có thể giúp thân tàu càng thêm chắc chắn, không dễ bị phá hư.” Tuyền Cơ nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu. Nàng cũng chỉ biết có một chút như thế, còn lại chi tiết thao tác, sẽ xem công nhân áp dụng.
Đinh tướng quân nói: “Hoàng hậu nương nương quả nhiên kỳ tài ngút trời, có chiến thuyền như vậy, thuyền tổn hại của thủy sư ít nhất giảm đi hơn một nửa, như vậy không ít tướng sĩ được cứu.”
Tuyền Cơ bị câu “kỳ tài ngút trời” khiến cho da đầu run lên, còn may vị Đinh tướng quân kia không có tiếp tục nói những lời buồn nôn hơn.
Nàng cũng là vừa vặn hôm nay nghe được Văn Quân Thông nói đến thuyền bị tổn hại chìm nhiều, sau đó lại nhìn đến mâm đựng trái cây, nhớ tới từng đến qua khoang thuyền lớn của Trầm thị, bên trong tựa hồ không có vách kín nước như thế này, lúc này mới chạy về hướng Kỉ Kiến Thận chứng thực. Không nghĩ tới niên đại này quả nhiên không có loại đồ vật này.
Nhưng Đinh tướng quân nói đến vấn đề tướng sĩ sinh mệnh an toàn lại làm cho nàng lưu tâm: “Lúc đánh giặc, nếu con thuyền tổn hại nghiêm trọng phải chìm, trên thuyền có trang bị đầy đủ đồ dùng thoát thân?”
Một câu đem hiện trường vài người đều ngây dại.
“Chẳng lẽ không có sao?” Tuyền Cơ chấn kinh rồi, thuyền cứu nạn, áo cứu sinh là đồ thoát thân, không phải trên thuyền phải chuẩn bị sao? Tuy rằng nơi này không có áo cứu sinh thổi phồng, tốt xấu phải có cái khác thay thế đi.